Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Chương 29

Quái Vương

18/06/2013

Tiếng sấm rung trời từ bên ngoài truyền vào căn phòng.

Từng ánh chớp sáng rực nơi đường chân trời nối tiếp nhau hiện lên.

Những hạt mưa đầu tiên nặng nề chạm xuống mặt đường đen đúa.

Tỉ lệ nghịch với cơn mưa đang hùng hổ kéo đến, Thiên thẫn thờ buông tay ra khỏi cổ Yến, hụt hẫng lùi lại dựa người vào tường. Những tin nhắn đó đều là do Yến làm, thế mà khi ấy anh có thể vô tư tổn thương Quân bằng những lời nói tàn nhẫn. Những bức hình đó, anh chưa bao giờ đủ tỉnh táo để tự hỏi từ đâu Yến có. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình vừa vặn rơi vào cái bẫy. Vì hiểu lầm và ghen tuông mà đánh mất người mình yêu. Cũng giống như…

Đang không chút sức lực dựa vào tường, Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Yến bằng ánh mắt thù hận, môi gằn từng tiếng:

“Tin nhắn ba năm trước gửi vào máy tôi khiến Hoài Quân hiểu lầm cũng là Yến làm?”

……..

Một buổi sáng mùa hè với đầy đủ yếu tố để kết luận hôm nay là một ngày đẹp trời, Thiên từ bên ngoài chạy bộ về cùng tâm trạng háo hức.

Sáng nào cũng vậy, mỗi khi chạy bộ về đến nhà anh đều mang nụ cười hạnh phúc đi vào nhà. Vì Hoài Quân của anh sáng nào cũng đến chuẩn bị cho anh những bữa sáng ngọt ngào.

Vừa vào trong nhà Thiên đã lao vội đến nhà bếp. Hoài Quân không có ở đây? Có lẽ đang ở trên phòng.

Cùng với những bước chân rộn ràng, Thiên bước từng bước dài qua ba bậc cầu thang một, đi như chạy lên phòng.

Hoài Quân đúng là đang ở trên phòng, đứng nhìn ra cửa sổ, quay lưng lại cửa phòng.

Thiên nhanh nhẹn chạy vào ôm chầm lấy cô từ phía sau, sững sờ nhận ra đôi vai gầy kia đang run lên từng chặp. Cô đang khóc!

“Em sao vậy? Sao lại khóc?”

Xoay người Hoài Quân lại, Thiên bị những giọt nước mắt long lanh vương trên gương mặt đẹp mĩ miều kia làm cho hoảng hốt.

Hoài Quân không nói gì, chỉ mở lớn đôi mắt ngấn nước nhìn Thiên. Cái nhìn ấy đã in hằn trong tâm trí anh cho đến bây giờ. Nó đầy đủ thù hận, đau đớn và tuyệt vọng.

Thiên ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra, cộng thêm việc nhìn người con gái mình yêu khóc khiến anh càng lúng túng, tay chân thừa thãi không biết phải làm gì.

Luống cuống hồi lâu, Thiên đưa tay vụng về lau nước mắt cho Hoài Quân nhưng cô lại vội vã tránh tay anh như tránh thứ gì đó đáng ghê tởm.

“Rốt cuộc là em sao vậy?”

Nhìn cử chỉ của Hoài Quân, Thiên thở dài buông thõng tay. Cô vốn mau nước mắt và hay hờn dỗi, nhưng mọi lần đầu chỉ muốn được anh dỗ dành. Hôm nay thái độ của cô lạ quá.

“Anh… tự xem… đi!”

Hoài Quân giọng nghẹn ngào miễng cưỡng cầm tay Thiên ấn vào đó chiếc điện thoại của anh rồi dứt khoát chạy ra khỏi phòng.

Thiên rất muốn chạy theo nhưng lại quyết định đứng lại xem điều gì trong điện thoại khiến Hoài Quân phản ứng như thế, kết quả là anh ngỡ ngàng đến mức không nghĩ đây là điện thoại của mình. Trên màn hình sáng đèn, dòng tin nhắn lạ lẫm hiện ra “Anh chia tay với người ấy chưa? Bụng em càng lúc càng lớn, anh chia tay nhanh đi mình còn tính tiếp”.

Thiên chính thức trở thành thanh niên cũng chỉ biết ôm hôn người yêu, thế mà giờ lại có người nói bị anh làm cho lớn bụng. Số điện thoại hoàn toàn lạ lẫm, chưa từng thấy qua lần nào.

Ngẫm nghĩ một vài giây, Thiên nguyền rủa cái sự nhầm lẫn tai hại này sau đó vội vã chạy theo Hoài Quân.

Là anh đứng bần thần quá lâu hay cô đi quá nhanh mà khi anh xuống tới nhà thì xe cô đã rời khỏi?

Thiên luống cuống gọi cho Hoài Quân chỉ nghe được câu nói lạnh lẽo “Thuê bao quý khách….”

Cô giận thật rồi!



Thiên chán nản thờ dài. Sao cái tin nhắn này lại lọt vào máy anh chứ? Hoài Quân mà đã giận thì cứ yên tâm là vài tuần trở lên. Không lẽ anh phải đi tìm chủ nhân của số điện thoại này, mang đến trước mặt cô mà giải thích? Nếu ở mãi cái miền xa thăm thẳm nào thì cũng phải mang xe đến trịnh trọng đón về thật sao?

Vò đầu bứt tóc một hồi, Thiên quyết định gọi vào số nhắn tin cho mình. Kết quả là gọi mười cuộc thì trọn vẹn cả mười đều báo máy đang bận.

Thiên khi đó ngây ngô nghĩ rằng chủ thuê bao kia đang nói chuyện với chủ nhân của cái bụng nên máy bận. Có điều sau đó anh đã dùng cả ngày để gọi nhưng kết quả cũng chỉ có thế.

Tính của Hoài Quân, anh biết rõ nếu không mang bằng chứng xác thực ra trước mặt cô thì có dùng tính mạng bảo đảm cô cũng không tin. Thôi thì đành để cô nguôi giận và cũng là để anh có đủ thời gian nghĩ cách giải thích, tạm thời hai người sẽ không gặp nhau.

Thiên đâu biết rằng, đó là lần cuối cùng anh gặp Hoài Quân. Trong thời gian anh nghĩ cách, cô đã bỏ đi khỏi Bảo Lộc. Thủ tục du học đã làm xong từ lâu nhưng vì anh mà cô có ý định ở lại, chuyện xảy ra chạm đúng vào lòng tự trọng, cô quyết tâm một mạch ra đi. Đến giờ cũng không trở lại.

Tiếng sấm đinh tai đập mạnh vào không gian, cảm giác như trời đất rung chuyển.

Thiên thôi hồi tưởng, quắc mắt nhìn Yến bằng ánh mắt kết tội.

“Đúng! Là Yến làm.”

Bị phát hiện, Yến chẳng những không lúng túng mà vẻ mặt còn có vẻ rất tự hào.

“Tại sao lại làm như thế với tôi? Cuộc đời tôi, hai lần khốn khổ nhất cũng chỉ do một bàn tay Yến gây ra.”

Thiên tuyệt vọng gào lên đau đớn, hai mắt nóng ran đỏ hoe. Bị một đứa con gái làm cho cuộc đời đi vào bế tắc đến hai lần, mà đứa con gái đó lại là người bạn thân anh có thể chia sẻ mọi thứ. Trái tim Thiên quả thật đã gục ngã, đau đớn quằn quại.

“Là vì tình yêu của hai người không đủ lớn thôi. Nếu Hoài Quân nó yêu Thiên thì nó đã chẳng bỏ đi dễ dàng như thế. Tại sao không nhìn về phía Yến? Bao năm nay, Yến luôn ở bên Thiên mà.”

Bao nhiêu buồn tủi ấm ức chất chứa từng tháng năm cuối cùng Yến cũng quỳ sụp xuống sàn mà bật khóc. Ngày thường vẫn luôn tô vẽ cho mình một cái mặt nạ điềm tĩnh đầy kiêu ngạo, giờ đây cũng chỉ như đứa trẻ òa khóc trong bất lực. Tình yêu này, cô nắm cũng không được mà buông cũng không xong. Quả thật muốn chết đi cho lòng nhẹ nỗi đau.

“Đây là cách Yến yên Thiên sao? Không cần biết Thiên đau đến thế nào mà chỉ biết nghĩ cho mình mà cũng gọi là tình yêu?”

Nỗi đau và sự thất vọng bòn rút trọn vẹn sức lực khiến Thiên cũng ngồi sụp xuống, gương mặt thẫn thờ như không còn linh hồn. Phía sau gương mặt ấy là một vết thương ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng Yến tưởng tượng ra nó. Nhìn Thiên, lòng cô đau thắt. Là cô đã sai! Sai lầm nhiều lắm. Sao có thể làm người con trai mình yêu đau khổ thế này.

Vì tình yêu mà không từ thủ đoạn, kẻ đáng sợ cũng là kẻ đáng thương. Đáng thương đến méo mó!

Bên ngoài trời, cơn mưa tầm tã như vùi dập.

Từng ánh chớp sáng rực tô vẽ trời đất.

Gió quật mạnh những thân cây đen đúa tiều tụy.

Mưa rất lâu, Yến và Thiên cũng ngồi bất động rất lâu.

Cho đến khi trời ngừng mưa nhưng sấm sét vẫn kiên quyết kéo rền vang trong không gian, Thiên thẫn thờ đứng dậy, từng bước loạng choạng ra khỏi phòng.

Yến đã không giữ Thiên lại, chỉ ngồi dưới sàn bất lực nhìn theo trong làn nước mắt không thể ngừng tuôn rơi.

Con đường đen đúa ướt sũng những vũng nước sâu.

Những chiếc lá khô nổi lềnh bền cùng một số rác rến.

Gió hiu quạnh miết vào không gian những tiếng “vù vù” như phẫn nộ mà cũng như khóc than.

Thiên từ từ cho xe chạy vào lối dẫn về nhà.

Không gian tăm tối phúc chốc rực sáng do ánh đèn pha.

Phía xa, đôi mắt mèo sáng rực lên rồi chạy vụt qua một góc đường.



Căn nhà không một ánh điện.

Thiên dùng chìa khóa riêng mở cửa gara, lững thững dắt xe vào bên trong.

Không thấy xe Quân ở đây, anh khẽ thở dài. Gần đây cô đi về rất muộn và luôn trong tình trạng say khướt. Có lẽ cô buồn lắm. Cô từng nói anh là mối tình đầu của cô. Anh từng rất vui vì điều nay nhưng giờ chỉ thấy đau xót. Vậy anh chính là người gây ra tổn thương khó quên nhất trong cuộc đời cô. Người ta sẽ yêu người tiếp theo nhiều nhất, nhưng luôn đau đớn nhất vì tình đầu.

Khi trông ngóng một người, người ta sẽ xem giờ. Thiên cũng bắt đầu lấy điện thoại ra xem giờ.

Giờ mới nhớ ra hồi nãy có tin nhắn, Thiên định không xem vì cũng chẳng còn tâm trí nào. Nhưng tin nhắn đó là của Quân.

Vội vã mở khóa điện thoại, anh chăm chú ngấu nghiến từng chữ. Bất giác tim tê buốt, mắt cay xè.

Dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng đầy đủ nỗi đau chất chứa: “Anh à! Sau này anh đừng dẫn Yến hay bất cứ ai đến Hạ Trắng nhé! Em muốn nơi đó thuộc về hai chúng mình.”

Thiên siết chặt lấy điện thoại, một tay đấm mạnh vô tường đến bật máu nhưng nỗi đau thể xác đã chẳng đủ lớn hơn nỗi đau tinh thần để anh có thể cảm nhận được. Khi soạn tin nhắn này, rốt cuộc lòng cô đang đau đến mức nào? Anh đã có thể chấp nhận việc cuộc đời mình không còn bóng dáng cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cô đang đau khổ, lòng anh đau đớn hơn gấp trăm lần.

Mặc kệ bàn tay đang dần sưng lên và những giọt máu từ từ chảy xuống, Thiên vội vã gọi cho Quân.

Cảm giác hoang mang càng lúc càng dâng lên trong đầu Thiên. Quân khóa máy mất rồi. Tin nhắn này, tại sao lại giống một lời trăn trối như vậy? Rốt cuộc cô đang ở đâu?

Không suy nghĩ nhiều, Thiên lao ra ngoài.

Anh cứ chạy như thế, trong đầu nghĩ xem Quân có thể đi đâu.

Và chợt đôi chân anh đứng sững lại. Anh hoàn toàn chẳng biết gì về cô. Chẳng biết cô thường đi đâu, thói quen là gì, thích nơi nào.

Nhưng anh vẫn sẽ tìm cô, dù có tìm trong vô vọng thì cũng sẽ tìm.

Cơn mưa đang có dấu hiệu trở lại.

Gió lốc từng cơn lạnh buốt.

Con đường sũng nước bắn tung tóe theo từng đường xe chạy.

Quân ngồi trên chiếc xích đu trước cửa cà phê Hạ Trắng, ánh mắt vô hồn dõi ra đường.

Quán đã đóng cửa được nửa tiếng nhưng cô không muốn về nhà, cũng chẳng muốn đi đâu nên quyết định ngồi lại.

Đường đã vắng lắm rồi, điện đường cũng đã tắt rồi.

Thỉnh thoảng không gian sáng rực lên bởi ánh đèn pha lướt qua vội vã rồi lại trở về vẻ u tối cố hữu.

Chiếc bóng đèn trên trần mái hiên đã sắp hỏng, mập mờ sáng tối lúc tắt lúc bật, ánh vàng leo lắt chiếu từng tia cô đơn.

Những hạt mưa mỗi lúc một dày hắt vào hiên nhà, chạm đến da Quân lạnh buốt. Chiếc LX dựng trước mặt không đủ che toàn bộ gió cho cô.

Từ phía xa hình như có người đang đi đến. Không! Có người đang chạy đến mới đúng. Có thể là một người vô gia cư, một tên ăn trộm, một tên cướp hay một kẻ nghiện ngập. Mọi giả thiết tồi tệ đều cùng lúc hình thành trong đầu Quân nhưng cô lại chẳng cảm thấy sợ. Cô sẵn sàng đưa toàn bộ gia tài cho người có thể giết chết cô ngay lúc này. Khi người ta không còn muốn sống nữa thì cần được chết.

Ánh đèn yếu ớt từ màn hình điện thoại khùa khoạng trong không gian rồi chiếu thẳng vào Quân một cách cố ý. Trong giây phút đó, cô nghĩ ra đủ mọi trường hợp có thể xảy ra với mình và trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.

Ánh sáng càng lúc càng tiến lại gần hơn, Quân nhắm mắt chờ đợi điều sẽ xảy ra.

Cô thấy mình bị kéo đứng bật dậy và có một vòng tay nóng rực ôm ghì lấy. Không lẽ cô gặp một tên biến thái?

Trường hợp này cô chưa nghĩ đến. Và giờ thì cô thấy sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook