Chương 8
Quái Vương
18/06/2013
Canteen
trường học giờ giải lao ồn kinh khủng, mọi người xếp hàng nóng lòng đợi
mua thức ăn không quên tranh thủ to nhỏ trò chuyện. Những chiếc bàn ăn
chật cứng người ngồi rôm rả bàn tán đủ mọi chủ đề.
Một mình ngồi ở chiếc bàn trung tâm, Quân đang tập trung ăn trưa bỗng bị một bàn tay đặt lên vai làm cho giật mình.
“Quân! Là mày đúng không? Con quỷ! Làm gì mà biệt tích đến giờ hả?”
Cô gái đứng phía sau Quân phấn khích la lớn. Rất may là xung quanh đang ồn ào, nếu không chắc chắn mọi người đã dồn mắt về phía cô.
“Linh?”
Quân chau mày, sắc mặt không mấy khả quan, hoàn toàn trái ngược với vẻ rạng rỡ của Linh lúc này.
“Trời! Hóa ra học cùng trường. Lâu này mày chết ở đâu vậy hả?”
Không để ý đến thái độ của Quân, Linh vui vẻ ngồi xuống.
“Ở nhà chứ đâu.”
Quân thờ ơ trả lời, cầm lon nước tu cạn một hơi.
Gương mặt bừng sáng của Linh bỗng vụt tắt, nheo mắt nhìn Quân, Linh chau mày:
“Gặp lại tao mày không vui à?”
“Ừ.”
Quân không ngần ngại thừa nhận.
Đôi mắt Linh trong phút chốc tối sầm, nước mắt từ từ dâng lên rồi trào ra, lăn dài trên má.
Quân im lặng không nói gì, đôi mắt lạnh băng bị một màn sương u ám bao phủ, sắc mặt càng lúc càng trở nên u uất.
Ngồi lại thêm một lát, cô lặng lẽ đứng lên rời khỏi.
“Mày ác vừa thôi Quân!”
Linh ở phía sau đứng bật dậy mà quát lớn, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi.
Một vài người ở nhà ăn bắt đầu chú ý đến hai người, một số còn nghĩ đây là cảnh một cặp đồng tính đang chia tay nhau.
Quân khựng lại, sống lưng cứng đờ, không quay người lại, cô lạnh giọng:
“Sống cuộc đời của mày đi và để tao yên! Tao nhờ mày đấy!”
Dứt lời, Quân không chút do dự đi thẳng ra cửa, bỏ lại Linh phía sau gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Quân không trở về lớp, cứ thế đi thật nhanh ra phía sau trường như đang chạy trốn điều gì đó cho đến khi nhìn thấy một hồ nước yên ả.
Nắng mỏng manh chiếu xuống mặt nước trong vắt có thể nhìn thấy sỏi dưới đáy.
Cụm sen trắng bung tỏa từng cánh tinh khôi đẹp mĩ miều.
Quân ngồi thu mình trên bờ, cằm để trên đầu gối, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào cụm sen trắng ngoài xa.
Nếu trái đất hình vuông thì tốt biết mấy! Sẽ có những góc cạnh để cô lẩn trốn. Tại sao nó lại hình tròn để đi kiểu gì rồi cũng gặp lại nhau?
Quân có dùng cả cuộc đời để suy nghĩ cũng không thể ngờ rằng có một ngày mình sẽ chạy trốn người bạn thân. Tất cả chỉ vì những nông nổi trong quá khứ, một phút sai lầm để hậu quả không gì có thể bù đắp. Cô quả thật không dám đối diện với Linh.
Thời gian cứ thế miệt mài trôi qua kéo dần mặt trời về tây, làn khói xám xanh nhanh chóng nuốt chửng trời đất trong cái vẻ thê lương của ngày tàn.
Quân lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, bước từng bước nặng nề ra nhà xe.
….
Cả tiếng rồi, bầu trời ầm ĩ với cơn mưa xối xả, gió giật tung từng thân cây đen đúa như muốn đem chúng cùng bay về trời.
Trong căn phòng tối không một ánh đèn, Quân nằm cuộn tròn trong chăn như trái bóng, tĩnh lặng lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Bóng đêm bên ngoài đè lên khung cửa sổ nặng nề đến nghẹt thở, bốn bức tường im lìm như ngăn cách mà cũng như giam dữ, hơi thở càng lúc càng bị bòn rút đến hấp hối.
Đầu óc ngổn ngang suy nghĩ thì thật đáng sợ, nhưng đầu óc trống rỗng đến quay quắt thì càng đáng sợ hơn.
Ngoài những sinh hoạt cần thiết, hằng ngày Quân chỉ ngồi bó gối trên giường, khi nào cảm thấy mỏi thì nằm xuống, nằm chán lại ngồi dậy. Cứ như thế mỗi ngày dài lê thê đi qua chớp mắt đã một tuần. Cảm giác như một ngày dài hơn một tuần.
Một tuần – đó chính là khoảng thời gian Quân không đến trường, thậm chí còn không đi đâu ra khỏi nhà. Mỗi khi đến bữa, cô xuống nhà ăn qua loa sau đó lại trở về phòng, khóa trái cửa ở lì trong đó. Mọi người trong nhà đều nghĩ cô bệnh, hỏi han và để nghị đi bác sĩ thì cô từ chối, chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong tiếng mưa ồn ào và gió rít sắc lạnh ngoài cửa sổ, tiếng gõ cửa phòng truyền đến tai Quân.
Trong nhà lúc này chỉ có cô, Thiên và cô giúp việc. Vào giờ này cô giúp việc sẽ không đi lên lầu, vì vậy người đang gõ cửa chỉ có thể là Thiên.
Quân không định mở cửa, chẳng muốn nhấc người khỏi giường. Chính xác là lúc này cô chẳng muốn làm bất cứ điều gì, kể cả việc hít thở.
Tiếng gõ cửa ngừng kiên nhẫn vang lên, tiếng chùm chìa khóa “lanh canh” va vào nhau, không lâu sau thì cánh cửa hé mở, ánh sáng bên ngoài hành lang cũng theo đó mà hắt vào căn phòng tăm tối.
Thiên đứng ngoài cửa, mắt nhất thời chưa thích ứng được với môi trường thiếu ánh sáng nheo lại tìm kiếm Quân trong bóng tối.
“Bạn em đến tìm kìa.”
“Kêu người đó về đi!”
Giọng Quân vô hồn nhưng dứt khoát. Cô còn chẳng muốn biết người đến tìm là ai.
“Người ta đã đội mưa đến tìm em đấy.”
Thiên vừa như đang thuyết phục, vừa như đang phản đối thái độ của Quân.
“Em đâu có bắt.”
“Anh sẽ kêu người đó lên đây.”
Thiên không chịu thua.
“Tùy! Không liên quan.”
Quân lạnh lùng.
Nói là làm, không lâu sau Thiên dẫn lên phòng Quân một người con gái toàn thân ướt sũng đang run lên từng cơn.
Anh không vào, chỉ đưa cô gái đến cửa phòng rồi trở xuống dưới nhà. Anh nghĩ Quân và cô gái kia có chuyện cần phải giải quyết riêng.
Nguyên nhân của suy nghĩ này là do anh nghe trong trường đồn nhau về chuyện một đôi nữ đồng tính nữ chia tay, sau khi tìm hiểu mới biết một trong hai nhân vật được nhắc đến là Quân.
Tất nhiên anh không nghĩ đó thật sự là cảnh chia tay, nhưng anh nghĩ chuyện Quân không đến trường có liên quan đến cô gái kia. Ngày cô bắt đầu nghỉ học cũng vừa vặn với hôm xuất hiện tin đồn.
Ban đầu Thiên cũng không quá để tâm đến chuyện này, nhưng tình trạng của Quân càng lúc càng nghiêm trọng khiến anh không thể không quan tâm. Anh đã làm mọi cách để tìm ra nhân vật thứ hai trong tin đồn. Thật may cô gái ấy cũng muốn tìm Quân, thế nên vừa nhận được điện thoại của anh đã lập tức đội mưa đến đây.
Linh thận trọng đi vào phòng Quân, nheo mắt nhìn vào khoảng không u tối phía trước.
“Mày không đến trường là vì không muốn gặp tao à?”
Đang nằm ôm mình, cơ thể Quân bất giác đông cứng, trong phút chốc trở nên lạnh toát dù đang nằm trong chăn ấm.
“Trang đã đi rồi, mày cũng nhất định bỏ tao à?”
Nước mắt Linh rơi dàn dụa trên gương mặt còn ướt nước mưa, bộ đồ ướt dính sát vào da thịt khiến cô lạnh run, giọng nói cũng run rẩy vì lạnh.
Tiếng mưa tràn vào căn phòng im lặng.
“Tao không dám đối diện với mày.”
Rất lâu sau Quân mới yếu ớt lên tiếng.
“Tao chưa bao giờ xem cái chết của Trang là do lỗi của mày.”
Linh lớn tiếng thuyết phục, khẩn trương bước sâu hơn vào căn phòng tối.
“Dù mày không nghĩ, nhưng sự thật vẫn là thế.”
Giọng Quân ướt sũng tuyệt vọng, đôi mắt trở nên cay xè trực chờ trào nước. Trước mắt cô, cảnh tượng của ngày hôm đó hiện ra thật như một đoạn phim đang chiếu trên màn ảnh rộng.
…..
Quán bar No.1 sập sình nhạc, người người điên cuồng lắc lư.
Trong cái điên đảo không tỉnh táo, Quân và Trang loạng choạng dìu nhau đi xuống tầng hầm để xe. Lượng rượu trong người họ lúc này còn nhiều hơn máu đang chảy trong huyết mạch.
“Để tao chở cho!”
Trang còn tỉnh táo hơn một chút cướp cái chìa khóa xe trong tay Quân rồi tra vào ổ.
“Mày ngồi sau đi! Tao chở cho!”
Quân chuếnh choáng hơi men gạt Trang ra phía sau, dứt khoát nắm lấy tay lái xe mà leo lên.
“Được không đấy?”
Trang e dè.
“Đi với tao mà mày sợ chết à?”
“Đi với mày nên tao mới sợ đấy.”
Trang miệng nói nhưng cũng trèo lên ngồi phía sau.
Sau câu nói đùa của Trang, hai cô gái bất cười vui vẻ.
Chiếc xe mang Quân và Trang lao vụt vào con đường khuya vắng vẻ không một ánh đèn.
“Hình như mình chạy hơi nhanh đấy mày.”
Trang ở phía sau đập đập tay vào vai Quân.
“Say rồi nên cảm giác thế thôi.”
Quân chủ quan trả lời, mắt không hề kiểm tra xem mình đang đi với tốc độ bao nhiêu. Thực chất thì cả hai đang lao trên đường với vận tốc 85km/giờ.
Chiếc xe vẫn vùn vụt đi qua từng đoạn đường một cách vững vàng.
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu tại khúc cua ấy chiếc Attila đi ngược chiều không để đèn pha. Pha Attila rất chói, Quân không thể nhìn thấy đoạn đường phía trước. Chiếc xe xấu số mất phương hướng lao qua đường, đâm mạnh vào một căn nhà.
Sáng hôm sau, khắp Bảo Lộc đâu đâu cũng nghe tin về một vụ tai nạn. Một trong hai cô gái chết ngay tại chỗ vì cú va chạm quá mạnh, người còn lại đã được đưa đi Sài Gòn cấp cứu.
…...
Quân hoảng hốt vùng vẫy thoát khỏi đoạn hồi ức đang sống lại, gương mặt từ lúc nào đã đẫm nước mắt. Tất cả là lỗi của cô, nếu khi đó cô không chạy quá nhanh thì đã không xảy ra chuyện, người bạn thân nhất của cô cũng đã không chết.
Sau cái chết của Trang, Quân chơi vơi không điểm tựa, hoàn toàn mất phương hướng. Cô trở nên trầm lặng hơn, tính cách dần thay đổi đến mức không ai hiểu nổi. Cô nghỉ học, từ chối việc gặp lại những người bạn trước đây, chạy trốn tất cả.
“Nếu mày khăng khăng tất cả là lỗi của mày thì mày phải chịu trách nhiệm chứ. Mày nghĩ chỉ cần trốn tránh thì mọi chuyện có thể xem như chưa xảy ra à? Mày mang chị gái tao đi rồi bỏ mặc tao như thế này à?”
Linh phát cáu trước suy nghĩ của Quân, giận dữ quát lớn.
Linh chính là người em gái sinh đôi của Trang và cũng là bạn thân của Quân. Cô sở hữu gương mặt giống Trang như đúc nhưng tính cách lại nhút nhát hơn rất nhiều. Chính vì vậy trong các cuộc chơi của Quân và Trang, Linh rất ít khi có mặt.
“Trang nó không còn có thể chăm sóc tao, vậy nên mày phải làm điều đó. Sao mày lại bỏ mặc tao hả Quân?”
Linh òa khóc thành tiếng, bao nhiêu ấm ức chất chứa đều theo nước mắt nóng hổi chảy ra.
Chỉ sau một đêm, cô mất đi người chị đã thuộc về cô từ khi còn trong bụng mẹ, người bạn thân mà cô yêu quý cũng bốc hơi như chưa từng tồn tại.
Còn lại một mình, cô đã rất sợ hãi, đã phải ép buộc bản thân học cách trở nên mạnh mẽ, học cách tự mình lo cho mình. Nhưng dù có trở thành một người cứng rắn thế nào thì hồi ức về những ngày còn Quân và Trang vẫn không tan đi trong lòng cô. Mỗi đêm cô đều khóc ướt gối vì nhờ đến hai người mà mình yêu thương.
Tiếng khóc của Linh càng lúc càng khổ sở hơn, chỉ cần nghe cũng có thể cảm nhận được cô đang đau đớn thế nào.
Từ trong bóng tối, bóng Quân liêu xiêu tiến lại gần Linh, ánh sáng từ hành lang hắt vào mờ nhạt.
Bàn tay gầy gò run run lau đi những giọt nước mắt trên mặt Linh, Quân khàn giọng nghẹn ngào:
“Tao xin lỗi! Tao sẽ không thế này nữa. Tao sẽ chăm sóc mày.”
Giờ đây Quân nhận ra cô đã quá ích kỉ, vì cảm giác tội lỗi mà bỏ mặc Linh, vì sợ nhìn thấy gương mặt giống hệt Trang mà lẩn tránh Linh. Cô chưa bao giờ chịu hiểu rằng làm như vậy Linh sẽ rất đau khổ.
Trong một đêm trời mưa tầm tã, Linh ôm ghì lấy Quân thật chặt như sợ người bạn mình sẽ một lần nữa biến mất.
Một mình ngồi ở chiếc bàn trung tâm, Quân đang tập trung ăn trưa bỗng bị một bàn tay đặt lên vai làm cho giật mình.
“Quân! Là mày đúng không? Con quỷ! Làm gì mà biệt tích đến giờ hả?”
Cô gái đứng phía sau Quân phấn khích la lớn. Rất may là xung quanh đang ồn ào, nếu không chắc chắn mọi người đã dồn mắt về phía cô.
“Linh?”
Quân chau mày, sắc mặt không mấy khả quan, hoàn toàn trái ngược với vẻ rạng rỡ của Linh lúc này.
“Trời! Hóa ra học cùng trường. Lâu này mày chết ở đâu vậy hả?”
Không để ý đến thái độ của Quân, Linh vui vẻ ngồi xuống.
“Ở nhà chứ đâu.”
Quân thờ ơ trả lời, cầm lon nước tu cạn một hơi.
Gương mặt bừng sáng của Linh bỗng vụt tắt, nheo mắt nhìn Quân, Linh chau mày:
“Gặp lại tao mày không vui à?”
“Ừ.”
Quân không ngần ngại thừa nhận.
Đôi mắt Linh trong phút chốc tối sầm, nước mắt từ từ dâng lên rồi trào ra, lăn dài trên má.
Quân im lặng không nói gì, đôi mắt lạnh băng bị một màn sương u ám bao phủ, sắc mặt càng lúc càng trở nên u uất.
Ngồi lại thêm một lát, cô lặng lẽ đứng lên rời khỏi.
“Mày ác vừa thôi Quân!”
Linh ở phía sau đứng bật dậy mà quát lớn, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi.
Một vài người ở nhà ăn bắt đầu chú ý đến hai người, một số còn nghĩ đây là cảnh một cặp đồng tính đang chia tay nhau.
Quân khựng lại, sống lưng cứng đờ, không quay người lại, cô lạnh giọng:
“Sống cuộc đời của mày đi và để tao yên! Tao nhờ mày đấy!”
Dứt lời, Quân không chút do dự đi thẳng ra cửa, bỏ lại Linh phía sau gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Quân không trở về lớp, cứ thế đi thật nhanh ra phía sau trường như đang chạy trốn điều gì đó cho đến khi nhìn thấy một hồ nước yên ả.
Nắng mỏng manh chiếu xuống mặt nước trong vắt có thể nhìn thấy sỏi dưới đáy.
Cụm sen trắng bung tỏa từng cánh tinh khôi đẹp mĩ miều.
Quân ngồi thu mình trên bờ, cằm để trên đầu gối, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào cụm sen trắng ngoài xa.
Nếu trái đất hình vuông thì tốt biết mấy! Sẽ có những góc cạnh để cô lẩn trốn. Tại sao nó lại hình tròn để đi kiểu gì rồi cũng gặp lại nhau?
Quân có dùng cả cuộc đời để suy nghĩ cũng không thể ngờ rằng có một ngày mình sẽ chạy trốn người bạn thân. Tất cả chỉ vì những nông nổi trong quá khứ, một phút sai lầm để hậu quả không gì có thể bù đắp. Cô quả thật không dám đối diện với Linh.
Thời gian cứ thế miệt mài trôi qua kéo dần mặt trời về tây, làn khói xám xanh nhanh chóng nuốt chửng trời đất trong cái vẻ thê lương của ngày tàn.
Quân lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, bước từng bước nặng nề ra nhà xe.
….
Cả tiếng rồi, bầu trời ầm ĩ với cơn mưa xối xả, gió giật tung từng thân cây đen đúa như muốn đem chúng cùng bay về trời.
Trong căn phòng tối không một ánh đèn, Quân nằm cuộn tròn trong chăn như trái bóng, tĩnh lặng lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Bóng đêm bên ngoài đè lên khung cửa sổ nặng nề đến nghẹt thở, bốn bức tường im lìm như ngăn cách mà cũng như giam dữ, hơi thở càng lúc càng bị bòn rút đến hấp hối.
Đầu óc ngổn ngang suy nghĩ thì thật đáng sợ, nhưng đầu óc trống rỗng đến quay quắt thì càng đáng sợ hơn.
Ngoài những sinh hoạt cần thiết, hằng ngày Quân chỉ ngồi bó gối trên giường, khi nào cảm thấy mỏi thì nằm xuống, nằm chán lại ngồi dậy. Cứ như thế mỗi ngày dài lê thê đi qua chớp mắt đã một tuần. Cảm giác như một ngày dài hơn một tuần.
Một tuần – đó chính là khoảng thời gian Quân không đến trường, thậm chí còn không đi đâu ra khỏi nhà. Mỗi khi đến bữa, cô xuống nhà ăn qua loa sau đó lại trở về phòng, khóa trái cửa ở lì trong đó. Mọi người trong nhà đều nghĩ cô bệnh, hỏi han và để nghị đi bác sĩ thì cô từ chối, chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong tiếng mưa ồn ào và gió rít sắc lạnh ngoài cửa sổ, tiếng gõ cửa phòng truyền đến tai Quân.
Trong nhà lúc này chỉ có cô, Thiên và cô giúp việc. Vào giờ này cô giúp việc sẽ không đi lên lầu, vì vậy người đang gõ cửa chỉ có thể là Thiên.
Quân không định mở cửa, chẳng muốn nhấc người khỏi giường. Chính xác là lúc này cô chẳng muốn làm bất cứ điều gì, kể cả việc hít thở.
Tiếng gõ cửa ngừng kiên nhẫn vang lên, tiếng chùm chìa khóa “lanh canh” va vào nhau, không lâu sau thì cánh cửa hé mở, ánh sáng bên ngoài hành lang cũng theo đó mà hắt vào căn phòng tăm tối.
Thiên đứng ngoài cửa, mắt nhất thời chưa thích ứng được với môi trường thiếu ánh sáng nheo lại tìm kiếm Quân trong bóng tối.
“Bạn em đến tìm kìa.”
“Kêu người đó về đi!”
Giọng Quân vô hồn nhưng dứt khoát. Cô còn chẳng muốn biết người đến tìm là ai.
“Người ta đã đội mưa đến tìm em đấy.”
Thiên vừa như đang thuyết phục, vừa như đang phản đối thái độ của Quân.
“Em đâu có bắt.”
“Anh sẽ kêu người đó lên đây.”
Thiên không chịu thua.
“Tùy! Không liên quan.”
Quân lạnh lùng.
Nói là làm, không lâu sau Thiên dẫn lên phòng Quân một người con gái toàn thân ướt sũng đang run lên từng cơn.
Anh không vào, chỉ đưa cô gái đến cửa phòng rồi trở xuống dưới nhà. Anh nghĩ Quân và cô gái kia có chuyện cần phải giải quyết riêng.
Nguyên nhân của suy nghĩ này là do anh nghe trong trường đồn nhau về chuyện một đôi nữ đồng tính nữ chia tay, sau khi tìm hiểu mới biết một trong hai nhân vật được nhắc đến là Quân.
Tất nhiên anh không nghĩ đó thật sự là cảnh chia tay, nhưng anh nghĩ chuyện Quân không đến trường có liên quan đến cô gái kia. Ngày cô bắt đầu nghỉ học cũng vừa vặn với hôm xuất hiện tin đồn.
Ban đầu Thiên cũng không quá để tâm đến chuyện này, nhưng tình trạng của Quân càng lúc càng nghiêm trọng khiến anh không thể không quan tâm. Anh đã làm mọi cách để tìm ra nhân vật thứ hai trong tin đồn. Thật may cô gái ấy cũng muốn tìm Quân, thế nên vừa nhận được điện thoại của anh đã lập tức đội mưa đến đây.
Linh thận trọng đi vào phòng Quân, nheo mắt nhìn vào khoảng không u tối phía trước.
“Mày không đến trường là vì không muốn gặp tao à?”
Đang nằm ôm mình, cơ thể Quân bất giác đông cứng, trong phút chốc trở nên lạnh toát dù đang nằm trong chăn ấm.
“Trang đã đi rồi, mày cũng nhất định bỏ tao à?”
Nước mắt Linh rơi dàn dụa trên gương mặt còn ướt nước mưa, bộ đồ ướt dính sát vào da thịt khiến cô lạnh run, giọng nói cũng run rẩy vì lạnh.
Tiếng mưa tràn vào căn phòng im lặng.
“Tao không dám đối diện với mày.”
Rất lâu sau Quân mới yếu ớt lên tiếng.
“Tao chưa bao giờ xem cái chết của Trang là do lỗi của mày.”
Linh lớn tiếng thuyết phục, khẩn trương bước sâu hơn vào căn phòng tối.
“Dù mày không nghĩ, nhưng sự thật vẫn là thế.”
Giọng Quân ướt sũng tuyệt vọng, đôi mắt trở nên cay xè trực chờ trào nước. Trước mắt cô, cảnh tượng của ngày hôm đó hiện ra thật như một đoạn phim đang chiếu trên màn ảnh rộng.
…..
Quán bar No.1 sập sình nhạc, người người điên cuồng lắc lư.
Trong cái điên đảo không tỉnh táo, Quân và Trang loạng choạng dìu nhau đi xuống tầng hầm để xe. Lượng rượu trong người họ lúc này còn nhiều hơn máu đang chảy trong huyết mạch.
“Để tao chở cho!”
Trang còn tỉnh táo hơn một chút cướp cái chìa khóa xe trong tay Quân rồi tra vào ổ.
“Mày ngồi sau đi! Tao chở cho!”
Quân chuếnh choáng hơi men gạt Trang ra phía sau, dứt khoát nắm lấy tay lái xe mà leo lên.
“Được không đấy?”
Trang e dè.
“Đi với tao mà mày sợ chết à?”
“Đi với mày nên tao mới sợ đấy.”
Trang miệng nói nhưng cũng trèo lên ngồi phía sau.
Sau câu nói đùa của Trang, hai cô gái bất cười vui vẻ.
Chiếc xe mang Quân và Trang lao vụt vào con đường khuya vắng vẻ không một ánh đèn.
“Hình như mình chạy hơi nhanh đấy mày.”
Trang ở phía sau đập đập tay vào vai Quân.
“Say rồi nên cảm giác thế thôi.”
Quân chủ quan trả lời, mắt không hề kiểm tra xem mình đang đi với tốc độ bao nhiêu. Thực chất thì cả hai đang lao trên đường với vận tốc 85km/giờ.
Chiếc xe vẫn vùn vụt đi qua từng đoạn đường một cách vững vàng.
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu tại khúc cua ấy chiếc Attila đi ngược chiều không để đèn pha. Pha Attila rất chói, Quân không thể nhìn thấy đoạn đường phía trước. Chiếc xe xấu số mất phương hướng lao qua đường, đâm mạnh vào một căn nhà.
Sáng hôm sau, khắp Bảo Lộc đâu đâu cũng nghe tin về một vụ tai nạn. Một trong hai cô gái chết ngay tại chỗ vì cú va chạm quá mạnh, người còn lại đã được đưa đi Sài Gòn cấp cứu.
…...
Quân hoảng hốt vùng vẫy thoát khỏi đoạn hồi ức đang sống lại, gương mặt từ lúc nào đã đẫm nước mắt. Tất cả là lỗi của cô, nếu khi đó cô không chạy quá nhanh thì đã không xảy ra chuyện, người bạn thân nhất của cô cũng đã không chết.
Sau cái chết của Trang, Quân chơi vơi không điểm tựa, hoàn toàn mất phương hướng. Cô trở nên trầm lặng hơn, tính cách dần thay đổi đến mức không ai hiểu nổi. Cô nghỉ học, từ chối việc gặp lại những người bạn trước đây, chạy trốn tất cả.
“Nếu mày khăng khăng tất cả là lỗi của mày thì mày phải chịu trách nhiệm chứ. Mày nghĩ chỉ cần trốn tránh thì mọi chuyện có thể xem như chưa xảy ra à? Mày mang chị gái tao đi rồi bỏ mặc tao như thế này à?”
Linh phát cáu trước suy nghĩ của Quân, giận dữ quát lớn.
Linh chính là người em gái sinh đôi của Trang và cũng là bạn thân của Quân. Cô sở hữu gương mặt giống Trang như đúc nhưng tính cách lại nhút nhát hơn rất nhiều. Chính vì vậy trong các cuộc chơi của Quân và Trang, Linh rất ít khi có mặt.
“Trang nó không còn có thể chăm sóc tao, vậy nên mày phải làm điều đó. Sao mày lại bỏ mặc tao hả Quân?”
Linh òa khóc thành tiếng, bao nhiêu ấm ức chất chứa đều theo nước mắt nóng hổi chảy ra.
Chỉ sau một đêm, cô mất đi người chị đã thuộc về cô từ khi còn trong bụng mẹ, người bạn thân mà cô yêu quý cũng bốc hơi như chưa từng tồn tại.
Còn lại một mình, cô đã rất sợ hãi, đã phải ép buộc bản thân học cách trở nên mạnh mẽ, học cách tự mình lo cho mình. Nhưng dù có trở thành một người cứng rắn thế nào thì hồi ức về những ngày còn Quân và Trang vẫn không tan đi trong lòng cô. Mỗi đêm cô đều khóc ướt gối vì nhờ đến hai người mà mình yêu thương.
Tiếng khóc của Linh càng lúc càng khổ sở hơn, chỉ cần nghe cũng có thể cảm nhận được cô đang đau đớn thế nào.
Từ trong bóng tối, bóng Quân liêu xiêu tiến lại gần Linh, ánh sáng từ hành lang hắt vào mờ nhạt.
Bàn tay gầy gò run run lau đi những giọt nước mắt trên mặt Linh, Quân khàn giọng nghẹn ngào:
“Tao xin lỗi! Tao sẽ không thế này nữa. Tao sẽ chăm sóc mày.”
Giờ đây Quân nhận ra cô đã quá ích kỉ, vì cảm giác tội lỗi mà bỏ mặc Linh, vì sợ nhìn thấy gương mặt giống hệt Trang mà lẩn tránh Linh. Cô chưa bao giờ chịu hiểu rằng làm như vậy Linh sẽ rất đau khổ.
Trong một đêm trời mưa tầm tã, Linh ôm ghì lấy Quân thật chặt như sợ người bạn mình sẽ một lần nữa biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.