Chương 4
Nguyệt Trú
30/12/2022
Tôi thuận tay cầm lấy nửa hộp bánh còn lại.
Khi tôi vừa đến phòng tiếp khách, Phó Chi Hành cũng vừa quay lại. Lúc bước vào người Phó Chi Hành thoang thoảng mùi thuốc lá, rõ ràng là vừa rồi hắn hút thuốc ở đâu đó, hương vị còn chưa kịp tan hết.
Hắn dừng lại khi trông thấy tôi, nói: “Xin lỗi em.”
Tôi không thích ngửi mùi thuốc lá. Lúc bình thường Phó Chi Hành vô cùng chú ý không hút thuốc trước mặt tôi. Hôm nay đại khái là tâm trạng tồi tệ, không kiểm soát được bản thân.
“Không sao.” Tôi giả vờ không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt như thường hỏi: “Ăn canale không, khá ngon.”
Phó Chi Hành giống như biết bao bì của tiệm cà phê này, liếc nhìn rồi nói: “Không ăn, ngọt quá.”
Hắn lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhấp một ngụm cà phê trên bàn rồi nhanh chóng trở lại bộ dáng bình thường, nói đùa với tôi, “Anh thấy mọi người đều là bánh quy sô cô la, sao ông chủ Thời lại được nhân viên thiên vị vậy?”
“Phải không, em cũng không để ý.” Tôi để tài liệu xuống, hỏi, “Phó công đến đây là có chuyện gì thế?”
“Em cũng gọi anh như vậy rồi, tìm em đương nhiên là chuyện về viện bảo tàng mỹ thuật.” Phó Chi Hành lười biếng nói, “Trước đó nói với em chuyện chọn gỗ làm đồ nội thất em còn nhớ không?”
“Ừm, còn nhớ.”
Phó Chi Hành là một phú nhị đại chính cống. Sau khi tốt nghiệp Phó Chi Hành chưa kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà dựa vào chính bản lĩnh của mình nổi tiếng trong giới kiến trúc. Mới hơn hai mươi tuổi đã được coi như sư phụ trong nghề, ngoại trừ thiên phú ra, tôi không nghĩ ra cách giải thích nào khác.
Mà một thiên tài như vậy đã dành toàn bộ thời gian của mình trong vài tháng qua để giúp tôi quản lý các dự án của bảo tàng, từ lớn như thiết kế toàn bộ toà nhà đến việc nhỏ như chọn một cái bàn. Tất cả đều do một tay hắn làm.
Tôi suy nghĩ một lúc, “Cuối cùng, hình như em quyết định sử dụng… gỗ gụ?”
“Đúng vậy.” Phó Chi Hành gật đầu, “Nhưng mà bây giờ xảy ra chút vấn đề. Có một vụ cháy rừng xảy ra ở châu Phi, giá gỗ gụ trên toàn thế giới đang tăng lên. Em xem thử muốn đổi vật liệu hay là thêm một chút ngân sách để kế toán làm lại báo giá?”
“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi.
“Anh nghĩ ông chủ Thời đây không thiếu tiền.” Phó Chi Hành nói đùa một câu rồi lại nghiêm túc, “Với lại viện bảo tàng nghệ thuật này, theo lý mà nói thì cũng coi như là tấm danh thiếp của em. Liên quan đến việc xây dựng hình tượng lâu dài, chi tiêu nhiều hơn, đồng tiền bỏ ra cũng xứng đáng. Đương nhiên đây chỉ là đề nghị của anh, em còn phải cân nhắc cho công ty. Suy cho cùng, nguyên vật liệu tăng 20% cũng không phải là số tiền nhỏ.”
20%… Tôi tính toán không giỏi lắm, tính toán đơn giản một chút, quả thật không phải là con số nhỏ.
Thấy tôi trầm tư, Phó Chi Hành tới gần, nói: “Còn có một cách khác.”
Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt cười đang gần trong gang tấc của hắn, hỏi: “Cách gì?”
“Anh.” Hăn dường như có thể tự do chuyển đổi giữa nghiêm túc và không nghiêm túc, cà lơ phất phơ chỉ vào mình nói, “Anh có tiền.”
Có đôi khi tôi không theo kịp suy nghĩ của Phó Chi Hành, nhíu nhíu mày nói: “Em biết anh có tiền.”
“Ý anh là, anh đã đặt hàng lô gỗ này cho em, cho nên em không cần bỏ tiền nữa.” Hắn nói.
Lần này tôi càng không hiểu hơn. Nhìn vào mắt Phó Chi Hành, tôi cố gắng tìm kiếm chút manh mối nhưng vẻ mặt của hắn không có chút sơ hở, tôi không nhìn ra được chút nào.
“Đừng nhìn anh như vậy, dùng tiền cho em không phải chuyện nên làm sao?” Hắn dựa lưng vào ghế sô pha, vẫn cười ngông nghênh như cũ, “Thật ra chuyện này anh cũng không phải đến bàn bạc với em. Bởi vì anh đã giải quyết xong xuôi rồi mới đến đây.”
“Vậy tại sao…”
Hắn nhướng mày: “Anh cũng không phải là thần thánh làm việc thiện không lưu danh. Với số tiền lớn như vậy, thả vào nước cũng nghe thấy tiếng, đương nhiên là muốn em niệm tình rồi.”
Logic của Phó Chi Hành hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng tôi vẫn lắm miệng hỏi một câu: “Có phải anh làm chuyện gì trái với lương tâm không?”
Câu nói “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” trăm phần trăm để nói Phó Chi Hành. Từ khi còn khỏ, bất cứ khi nào hắn đột nhiên ù ù cạc cạc đối xử tốt với tôi thì nhất định đó là vì hắn mới làm chuyện xấu gì đó. Chỉ là những năm gần đầy, ranh giới đạo đức của hắn càng ngày càng xuống thấp, có rất ít thứ có thể khơi dậy cảm giác áy náy của hắn.
“Không có, anh chỉ cảm thấy từ khi về nước anh không có nhiều thời gian bên em.” Hắn nói.
Những lời này làm tôi không biết phải nói lại thế nào. Bởi vì trong trí nhớ của tôi, lúc ở nước ngoài Phó Chi Hành còn chơi ngông hơn rất nhiều. Lúc về nước hắn có thể kiềm chế một chút chỉ vì còn có cha mẹ.
Cuối cùng, tôi nói sự thật: “Em không cần anh ở cạnh.”
Phó Chi Hành sớm đã quen chuyện tôi không hiểu chuyện phong tình, khẽ chậc một tiếng nói: “Em chỉ biết anh có lòng là được rồi.”
“Em biết.” Phó Chi Hành có tiền, cho nên tôi chưa bao giờ khách khí với hắn, “Cảm ơn anh.”
Hôm nay hắn đến đây giống như chỉ vì chuyện này, nói xong lập tức đứng dậy muốn đi. Tôi đứng ở trên lầu cố tình nhìn kỹ thì thấy xe của hắn đang đi ngược chiều lúc đến. Không biết vì sao, tôi có một linh cảm mạnh mẽ, hắn muốn đi quán cà phê kia.
Tôi hiểu rõ cười trên nỗi đau của người khác là không có đạo đức nhưng mà nghĩ đến chuyện có thể Phó Chi Hành sẽ nếm mùi thất bại, tâm trạng của tôi không hiểu sao, so với lúc biết chuyện hắn giúp mình giải quyết phiền phức tám chữ số, còn vui hơn nhiều.
Sở thích này đã có từ khi tôi còn nhỏ. Lúc còn bé, Phó Chi Hành thường bắt nạt các bạn nữ trong lớp, tôi thích nhìn hắn bị cô giáo phạt đứng hoặc bị cha mẹ kéo về nhà bắt úp mặt vào tường. Khi hắn quay mặt vào tường, tôi thường ngồi cạnh ăn đồ ăn vặt. Dáng vẻ vừa không phục lại không dám to tiếng của hắn khiến tôi cảm thấy thú vị.
Cho tới bây giờ, Phó Chi Hành vẫn nghĩ rằng tôi đứng cạnh lúc hắn bị úp mặt vào tường là vì đau lòng cho hắn.
Đáng tiếc loại hạnh phúc này càng ngày càng ít đi. Lớn lên, Phó Chi Hành càng lúc càng coi trời bằng vung. Những tình nhân bé nhỏ bên cạnh hắn cũng đều không có gì thú vị, từng người từng người chỉ biết nuông chiều hắn, vô cùng nhàm chán.
Tôi lắc đầu, cúi đầu nhìn thấy Wechat hiện lên một lời mời kết bạn mới.
Số cá nhân của tôi có rất ít người biết, lâu rồi cũng không thêm ai. Ảnh đại diện của đối phương là một con thỏ trong phim hoạt hình, biệt danh cũng là “Thỏ”. Tôi không biết là ai.
“Có phải là ngài Thời Lộ không?” Yêu cầu thêm bạn cũng không có gì đặc biệt.
Biết tên và số cá nhân của mình… Tôi nhìn con thỏ trắng ngây thơ dễ thương trên màn hình, suy nghĩ một lúc rồi nhấn đồng ý.
Bên kia nhanh chóng gửi một bức ảnh. Trong ảnh là xe của Phó Chi Hành đang đậu trước quán cà phê, ngoài ra không có thông tin gì đặc biệt. Tôi hơi khó hiểu, gửi lại một dấu chấm hỏi nhưng người bên kia không nói gì nữa.
Tôi bấm vào ảnh đại diện, vòng bạn bè trống trơn, không biết là tài khoản mới hay là cài đặt hạn chế với tôi. Trở về khung chat, vẫn không có tin nhắn mới, như thể thêm tôi chỉ để cho tôi xem bức ảnh nhàm chán này.
Rảnh rỗi không có chuyện gì, tôi phóng to hình ảnh nhìn lại một lần, sợ bản thân để lỡ chi tiết nào đó. Nhưng mà không có, đây chỉ là một bức ảnh chụp bình thường không hề có bố cục hay thẩm mỹ gì.
Tôi hơi thất vọng, đóng khung chat lại rồi đặt điện thoại xuống, tự hỏi con thỏ này là đứa nhỏ nhà ai đang quấy rối. Nhưng mà chờ đến khi buổi tối tôi chuẩn bị về nhà, con thỏ lại gửi một bức ảnh – đèn đường bật sáng, xe của Phó Chi Hành vẫn đậu ở chỗ cũ, rõng rã một buổi chiều không hề di chuyển.
Trẻ con nhà ai có công phu để Phó Chi Hành trông coi cả ngày?
Hai ngón tay của tôi cầm điện thoại xoay xoay vài cái, ngửa đầu nhàm chán ngáp một cái. Mấy phút sau vẫn không có tin nhắn mới, xem ra lần này cũng chỉ có một tấm ảnh.
Suy nghĩ một lúc tôi gọi điện thoại cho Phó Chi Hành.
“Alo?” Bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Chi Hành.” Tôi điều chỉnh tốt giọng nói, hỏi như thường lệ, “Anh đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài.” Giọng nói của Phó Chi Hành cũng rất bình thường, “Sao vậy cục cưng?”
Tôi tùy tiện bịa một lí do, “Xe của em hư rồi, anh có tiện tới đón em không?”
“Xe hư sao?” Phó Chi Hành hơi suy nghĩ một chút, “Vậy em chờ anh, anh lập tức chạy qua.”
“Ừm, cảm ơn.”
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn. Tôi cúp điện thoại, lại ngáp một cái.
Một phút sau, màn hình di động lại sáng lên, vẫn là một ảnh chụp – Phó Chi Hành bước ra khỏi quán cà phê lên xe, có vẻ như chuẩn bị rời đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng còn chưa lên cao. Mỗi ô cửa sổ của tòa nhà văn phòng bên kia đường đều có chút ánh sáng khiến màn đêm trở nên xám xịt.
Mùa hè sắp qua, cây long não ở tầng dưới vẫn tươi tốt.
Mười phút sau, Phó Chi Hành gọi điện thoại đến, “Xuống đi cục cưng, anh đến rồi.”
Chú thích:
Ngạn ngữ, hiến này trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm. (Nguồn: WP Hoa Sinh Anh Ca)
Khi tôi vừa đến phòng tiếp khách, Phó Chi Hành cũng vừa quay lại. Lúc bước vào người Phó Chi Hành thoang thoảng mùi thuốc lá, rõ ràng là vừa rồi hắn hút thuốc ở đâu đó, hương vị còn chưa kịp tan hết.
Hắn dừng lại khi trông thấy tôi, nói: “Xin lỗi em.”
Tôi không thích ngửi mùi thuốc lá. Lúc bình thường Phó Chi Hành vô cùng chú ý không hút thuốc trước mặt tôi. Hôm nay đại khái là tâm trạng tồi tệ, không kiểm soát được bản thân.
“Không sao.” Tôi giả vờ không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt như thường hỏi: “Ăn canale không, khá ngon.”
Phó Chi Hành giống như biết bao bì của tiệm cà phê này, liếc nhìn rồi nói: “Không ăn, ngọt quá.”
Hắn lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhấp một ngụm cà phê trên bàn rồi nhanh chóng trở lại bộ dáng bình thường, nói đùa với tôi, “Anh thấy mọi người đều là bánh quy sô cô la, sao ông chủ Thời lại được nhân viên thiên vị vậy?”
“Phải không, em cũng không để ý.” Tôi để tài liệu xuống, hỏi, “Phó công đến đây là có chuyện gì thế?”
“Em cũng gọi anh như vậy rồi, tìm em đương nhiên là chuyện về viện bảo tàng mỹ thuật.” Phó Chi Hành lười biếng nói, “Trước đó nói với em chuyện chọn gỗ làm đồ nội thất em còn nhớ không?”
“Ừm, còn nhớ.”
Phó Chi Hành là một phú nhị đại chính cống. Sau khi tốt nghiệp Phó Chi Hành chưa kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà dựa vào chính bản lĩnh của mình nổi tiếng trong giới kiến trúc. Mới hơn hai mươi tuổi đã được coi như sư phụ trong nghề, ngoại trừ thiên phú ra, tôi không nghĩ ra cách giải thích nào khác.
Mà một thiên tài như vậy đã dành toàn bộ thời gian của mình trong vài tháng qua để giúp tôi quản lý các dự án của bảo tàng, từ lớn như thiết kế toàn bộ toà nhà đến việc nhỏ như chọn một cái bàn. Tất cả đều do một tay hắn làm.
Tôi suy nghĩ một lúc, “Cuối cùng, hình như em quyết định sử dụng… gỗ gụ?”
“Đúng vậy.” Phó Chi Hành gật đầu, “Nhưng mà bây giờ xảy ra chút vấn đề. Có một vụ cháy rừng xảy ra ở châu Phi, giá gỗ gụ trên toàn thế giới đang tăng lên. Em xem thử muốn đổi vật liệu hay là thêm một chút ngân sách để kế toán làm lại báo giá?”
“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi.
“Anh nghĩ ông chủ Thời đây không thiếu tiền.” Phó Chi Hành nói đùa một câu rồi lại nghiêm túc, “Với lại viện bảo tàng nghệ thuật này, theo lý mà nói thì cũng coi như là tấm danh thiếp của em. Liên quan đến việc xây dựng hình tượng lâu dài, chi tiêu nhiều hơn, đồng tiền bỏ ra cũng xứng đáng. Đương nhiên đây chỉ là đề nghị của anh, em còn phải cân nhắc cho công ty. Suy cho cùng, nguyên vật liệu tăng 20% cũng không phải là số tiền nhỏ.”
20%… Tôi tính toán không giỏi lắm, tính toán đơn giản một chút, quả thật không phải là con số nhỏ.
Thấy tôi trầm tư, Phó Chi Hành tới gần, nói: “Còn có một cách khác.”
Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt cười đang gần trong gang tấc của hắn, hỏi: “Cách gì?”
“Anh.” Hăn dường như có thể tự do chuyển đổi giữa nghiêm túc và không nghiêm túc, cà lơ phất phơ chỉ vào mình nói, “Anh có tiền.”
Có đôi khi tôi không theo kịp suy nghĩ của Phó Chi Hành, nhíu nhíu mày nói: “Em biết anh có tiền.”
“Ý anh là, anh đã đặt hàng lô gỗ này cho em, cho nên em không cần bỏ tiền nữa.” Hắn nói.
Lần này tôi càng không hiểu hơn. Nhìn vào mắt Phó Chi Hành, tôi cố gắng tìm kiếm chút manh mối nhưng vẻ mặt của hắn không có chút sơ hở, tôi không nhìn ra được chút nào.
“Đừng nhìn anh như vậy, dùng tiền cho em không phải chuyện nên làm sao?” Hắn dựa lưng vào ghế sô pha, vẫn cười ngông nghênh như cũ, “Thật ra chuyện này anh cũng không phải đến bàn bạc với em. Bởi vì anh đã giải quyết xong xuôi rồi mới đến đây.”
“Vậy tại sao…”
Hắn nhướng mày: “Anh cũng không phải là thần thánh làm việc thiện không lưu danh. Với số tiền lớn như vậy, thả vào nước cũng nghe thấy tiếng, đương nhiên là muốn em niệm tình rồi.”
Logic của Phó Chi Hành hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng tôi vẫn lắm miệng hỏi một câu: “Có phải anh làm chuyện gì trái với lương tâm không?”
Câu nói “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” trăm phần trăm để nói Phó Chi Hành. Từ khi còn khỏ, bất cứ khi nào hắn đột nhiên ù ù cạc cạc đối xử tốt với tôi thì nhất định đó là vì hắn mới làm chuyện xấu gì đó. Chỉ là những năm gần đầy, ranh giới đạo đức của hắn càng ngày càng xuống thấp, có rất ít thứ có thể khơi dậy cảm giác áy náy của hắn.
“Không có, anh chỉ cảm thấy từ khi về nước anh không có nhiều thời gian bên em.” Hắn nói.
Những lời này làm tôi không biết phải nói lại thế nào. Bởi vì trong trí nhớ của tôi, lúc ở nước ngoài Phó Chi Hành còn chơi ngông hơn rất nhiều. Lúc về nước hắn có thể kiềm chế một chút chỉ vì còn có cha mẹ.
Cuối cùng, tôi nói sự thật: “Em không cần anh ở cạnh.”
Phó Chi Hành sớm đã quen chuyện tôi không hiểu chuyện phong tình, khẽ chậc một tiếng nói: “Em chỉ biết anh có lòng là được rồi.”
“Em biết.” Phó Chi Hành có tiền, cho nên tôi chưa bao giờ khách khí với hắn, “Cảm ơn anh.”
Hôm nay hắn đến đây giống như chỉ vì chuyện này, nói xong lập tức đứng dậy muốn đi. Tôi đứng ở trên lầu cố tình nhìn kỹ thì thấy xe của hắn đang đi ngược chiều lúc đến. Không biết vì sao, tôi có một linh cảm mạnh mẽ, hắn muốn đi quán cà phê kia.
Tôi hiểu rõ cười trên nỗi đau của người khác là không có đạo đức nhưng mà nghĩ đến chuyện có thể Phó Chi Hành sẽ nếm mùi thất bại, tâm trạng của tôi không hiểu sao, so với lúc biết chuyện hắn giúp mình giải quyết phiền phức tám chữ số, còn vui hơn nhiều.
Sở thích này đã có từ khi tôi còn nhỏ. Lúc còn bé, Phó Chi Hành thường bắt nạt các bạn nữ trong lớp, tôi thích nhìn hắn bị cô giáo phạt đứng hoặc bị cha mẹ kéo về nhà bắt úp mặt vào tường. Khi hắn quay mặt vào tường, tôi thường ngồi cạnh ăn đồ ăn vặt. Dáng vẻ vừa không phục lại không dám to tiếng của hắn khiến tôi cảm thấy thú vị.
Cho tới bây giờ, Phó Chi Hành vẫn nghĩ rằng tôi đứng cạnh lúc hắn bị úp mặt vào tường là vì đau lòng cho hắn.
Đáng tiếc loại hạnh phúc này càng ngày càng ít đi. Lớn lên, Phó Chi Hành càng lúc càng coi trời bằng vung. Những tình nhân bé nhỏ bên cạnh hắn cũng đều không có gì thú vị, từng người từng người chỉ biết nuông chiều hắn, vô cùng nhàm chán.
Tôi lắc đầu, cúi đầu nhìn thấy Wechat hiện lên một lời mời kết bạn mới.
Số cá nhân của tôi có rất ít người biết, lâu rồi cũng không thêm ai. Ảnh đại diện của đối phương là một con thỏ trong phim hoạt hình, biệt danh cũng là “Thỏ”. Tôi không biết là ai.
“Có phải là ngài Thời Lộ không?” Yêu cầu thêm bạn cũng không có gì đặc biệt.
Biết tên và số cá nhân của mình… Tôi nhìn con thỏ trắng ngây thơ dễ thương trên màn hình, suy nghĩ một lúc rồi nhấn đồng ý.
Bên kia nhanh chóng gửi một bức ảnh. Trong ảnh là xe của Phó Chi Hành đang đậu trước quán cà phê, ngoài ra không có thông tin gì đặc biệt. Tôi hơi khó hiểu, gửi lại một dấu chấm hỏi nhưng người bên kia không nói gì nữa.
Tôi bấm vào ảnh đại diện, vòng bạn bè trống trơn, không biết là tài khoản mới hay là cài đặt hạn chế với tôi. Trở về khung chat, vẫn không có tin nhắn mới, như thể thêm tôi chỉ để cho tôi xem bức ảnh nhàm chán này.
Rảnh rỗi không có chuyện gì, tôi phóng to hình ảnh nhìn lại một lần, sợ bản thân để lỡ chi tiết nào đó. Nhưng mà không có, đây chỉ là một bức ảnh chụp bình thường không hề có bố cục hay thẩm mỹ gì.
Tôi hơi thất vọng, đóng khung chat lại rồi đặt điện thoại xuống, tự hỏi con thỏ này là đứa nhỏ nhà ai đang quấy rối. Nhưng mà chờ đến khi buổi tối tôi chuẩn bị về nhà, con thỏ lại gửi một bức ảnh – đèn đường bật sáng, xe của Phó Chi Hành vẫn đậu ở chỗ cũ, rõng rã một buổi chiều không hề di chuyển.
Trẻ con nhà ai có công phu để Phó Chi Hành trông coi cả ngày?
Hai ngón tay của tôi cầm điện thoại xoay xoay vài cái, ngửa đầu nhàm chán ngáp một cái. Mấy phút sau vẫn không có tin nhắn mới, xem ra lần này cũng chỉ có một tấm ảnh.
Suy nghĩ một lúc tôi gọi điện thoại cho Phó Chi Hành.
“Alo?” Bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Chi Hành.” Tôi điều chỉnh tốt giọng nói, hỏi như thường lệ, “Anh đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài.” Giọng nói của Phó Chi Hành cũng rất bình thường, “Sao vậy cục cưng?”
Tôi tùy tiện bịa một lí do, “Xe của em hư rồi, anh có tiện tới đón em không?”
“Xe hư sao?” Phó Chi Hành hơi suy nghĩ một chút, “Vậy em chờ anh, anh lập tức chạy qua.”
“Ừm, cảm ơn.”
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn. Tôi cúp điện thoại, lại ngáp một cái.
Một phút sau, màn hình di động lại sáng lên, vẫn là một ảnh chụp – Phó Chi Hành bước ra khỏi quán cà phê lên xe, có vẻ như chuẩn bị rời đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng còn chưa lên cao. Mỗi ô cửa sổ của tòa nhà văn phòng bên kia đường đều có chút ánh sáng khiến màn đêm trở nên xám xịt.
Mùa hè sắp qua, cây long não ở tầng dưới vẫn tươi tốt.
Mười phút sau, Phó Chi Hành gọi điện thoại đến, “Xuống đi cục cưng, anh đến rồi.”
Chú thích:
Ngạn ngữ, hiến này trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm. (Nguồn: WP Hoa Sinh Anh Ca)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.