Chương 3
Sơ Hòa
15/09/2020
Edit + Beta: Vịt
Warning: các thím biết đấy bộ này cực kỳ cực kỳ nhiều từ thô tục, mà bản thân tui cũng là người cực hay nói bậy =))) nên tui thấy bình thường, nếu các thím đọc hiểu bản raw sẽ thấy bộ này cực kỳ bậy thô tục. Vậy nên tui sẽ viết tắt từ bậy dễ hiểu nhất có thể, nhưng nhiều chỗ do cốý hoặc do vôý type theo trong đầu nghĩ vẫn viết hơi thẳng ra (tác giả cũng viết thẳng mà -.-). Thím nào dịứng có thể click back =))))
Thiệu Phi giận tới bước lớn lên phía trước, chóp mũi cơ hồ đụng vào trên cằm Tiêu Mục Đình, "Anh có ý gì?"
Binh xung quanh toàn bộ đứng lên, Trần Tuyết Phong nhanh chóng, cùng Ngải Tâm một trái một phải kéo Thiệu Phi.
Tiêu Mục Đình tay phải nhấc lên một cái, quạt giấy đẩy cằm Thiệu Phi, "Kỹ thuật bắn không tinh còn không để cho người ta nói?"
Ngải Tâm lập tức nói: "Thủ trưởng, ngài đừng nóng giận! Thiệu Phi nó rất lợi hại, lần này bởi vì ngài tới nó muốn ở trước mặt ngài biểu hiện một phen, khẩn trương cộng thêm kích động, lúc mày mới lỡ mất trình độ! Nếu không như vậy, Thiệu Phi biểu diễn thêm cho ngài một lần?"
Thiệu Phi xô Ngải Tâm: "Anh nhiều miệng cái gì?"
Trần Tuyết Phong túm lấy cánh tay cậu, đè ép thanh âm nói, "Máy Bay, đừng cmn khinh suất!"
Tiêu Mục Đình thu hồi quạt giấy, lui về sau hai bước, lại nhìn về phía Thiệu Phi, "Thiệu Phi đúng không? Năm nay bao tuổi?"
Ngải Tâm sợ Thiệu Phi nổ ra một câu "Quản cái rắm anh", lập tức đoạt đáp, "Thủ trưởng, cậu ấy họ Thiệu tên Phi, năm nay 20, em út của Trung đội 2 tôi!"
Thiệu Phi trong lòng nén giận, trừng mắt dựng thẳng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, chỉ thấy đối phương kéo nhẹ khóe môi, "Thật trẻ, khó trách gan hỏa vượng." Dừng một chút lại nói, "Làm đi, các cậu tiếp tục luyện, tôi xem chút liền đi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đợt lát nữa tới nói với ban cấp dưỡng một tiếng, chuẩn bị cho các cậu một nồi bí đao củ cải, hạ hỏa."
Thiệu Phi nhíu nhíu mày không nói chuyện, Ngải Tâm cợt nhả mà kính lễ: "Cám ơn thủ trưởng!"
Nhiễm Lâm ấn Thiệu Phi trở lại vị trí bóp cò, Tiêu Mục Đình đứng ở bên cạnh cậu một lát, boot cao chuyển một cái, giẫm đá vụn khoan thai đi xa.
Nửa đường luyện tập tới một khúc nhạc đệm như vậy, gào gào thét thét mà xếp hàng lấy cơm, vừa nhìn món ăn còn dư lại, nhất thời há hốc mồm.
Ngải Tâm gào thét nói: "Cái đcm! Thế đéo nào chỉ còn một thùng canh bí đao củ cải! Clm ngay cả xương ống cũng không có? Nấu nước lã?"
Đội ngũ nổ rồi, vây quanh tiểu binh ban cấp dưỡng đòi thuyết pháp.
Tiểu binh đỡ không được đám ác ôn này, trốn về phía sau bếp, quát, "Các mày tới muộn, thịt cá sớm để cho mấy trung đội khác cướp rồi, trách, trách ai?"
"Thả cmm rắm!" Các anh em binh một người lại một người lớn tiếng, "Bọn tao thời gian này luyện đánh úp, trường bắn xa như vậy, cũng không phải chưa từng nói với chúng mày! Trước kia mỗi ngày đều có thịt, tđn hôm nay chỉ có một bát canh nước trắng? ĐM, bưng thịt ra đây, nếu không anh đây trưa nay đéo đi nữa!"
"Không có thịt!" Tiểu binh la, "Đội trưởng các mày vừa rồi tới đây dặn, bảo bọn tao nấu một nồi canh bí đao củ cải nước lã, không bỏ dầu không bỏ muối, cơm không hạn chế cung ứng, chúng mày thích ăn hay không!"
Tóc Thiệu Phi đều dựng lên, xoảng một tiếng nện hộp cơm trên mặt đất, khí lực lớn, bát inox nhất thời liền lõm vào trong một khối lớn.
Đường cong cằm của cậu căng càng chặt, giống như một con thú đực trẻ tuổi bị chọc giận, xoay người liền chạy ra cửa phòng ăn.
Trần Tuyết Phong thấy tình thế không đúng, lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cậu, "Máy Bay, chú mày đừng kích động!"
Những đội viên khác cũng chạy tới, "Thôi vậy, người ta là tướng quân, Ninh đội và chính ủy ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu, chú xuất đầu làm gì?"
Thiệu Phi bị mười mấy người kéo, còn liều mạng chen ra ngoài cửa, quát, "Em nhịn không được cục tức này!"
"Vậy thì uống chén canh bí đao củ cải nước lã, hạ hỏa." Nhiễm Lâm đi tới, sắc mặt cũng không dễ nhìn: "Thôi vậy, đừng tự đi tìm khổ ăn. Ngồi lại đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều ta còn phải tiếp tục luyện."
Ngải Tâm kéo Thiệu Phi đi tới bên cạnh bàn, đường ngắn ngủi mấy bước, thở dài bảy tám cái.
Bữa cơm này ăn tới khá biệt khuất, một nửa đội viên ăn khô hai chén cơm trắng, đụng cũng không đụng tới món canh nước lã củ lòn kia.
Thiệu Phi hộp cơm sứt mẻ, nuốt vài miếng cơm, sắc mặt xanh mét, trong dạ dày dời sông lấp biển, buồn nôn tới không được, suýt chút nữa phun ra.
Trần Tuyết Phong cũng trẻ tuổi, cũng hỏa lớn, nhưng rốt cục trầm ổn hơn Thiệu Phi, giúp cậu rửa sạch hộp cơm, đẩy cậu đi về phía ký túc xá, trấn an nói, "Cái hộp này không cần nữa, lại tới hậu cần lĩnh một cái."
Buổi chiều Thiệu Phi đi đổi hộp cơm, đội viên hậu cần từ trước đến giờ dễ nói chuyện lại lắc lắc đầu, nói hộp cơm là do bản thân cậu đập hỏng, không thể thay mới.
Ngải Tâm vừa nghe liền phát hỏa, ngược lại Thiệu Phi sau khi bắn mấy tiếng đồng hồ súng bắn tỉa JS05 căn bản tỉnh táo lại, cười khan nói, "Không sao, bất quá là lõm một mảnh, không phải vỡ, chan canh cũng không rò, có thể dùng!"
Mỗi lần lúc Thiệu Phi lộ ra vẻ có hiểu biết, Ngải Tâm liền đặc biệt không có tư vị, nghĩ nửa ngày nói, "Vậy chú dùng hộp cơm của anh đi, của chú cho anh."
Thiệu Phi dùng cùi chỏ đụng hắn một cái, cố ý kiêu ngạo nói: "Tới địa ngục đi, em còn chướng mắt hộp cơm nát đầy dầu của anh."
Ngải Tâm lật mặt trắng, "Máy Bay......"
Thiệu Phi đại khí mà khoát tay áo, "Thật sự không sao, chúng ta trước kia lúc huấn luyện sinh tồn ngay cả mũ nồi đều có thể chôn trong đất hấp cơm, nhớ chứ? Anh với Tuyết Phong còn cười mũ em thối, cơm hấp ra có vị hôi chua. Ui, hộp cơm của em mặc dù lõm góc, nhưng ít nhất không có mùi hôi chua, đúng không?"
Lúc nói ra lời này, cậu cười, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mà khỏe mạnh kia bị ánh chiều tà bao phủ, càng lộ vẻ ngây thơ.
Nụ cười của cậu rất sạch sẽ, mắt cũng rất sạch sẽ, cực kỳ giống tuyết trong suốt trên núi cao.
Ngải Tâm không tiếp tục tranh luận với cậu nữa, miễn cưỡng cười cười, "Đi thôi, tới phòng ăn ăn cơm. Chúng ta buổi trưa không ăn ngon, buổi tối phải bổ lại!"
Song tới phòng ăn, bọn họ mới được thông báo, bữa tối cũng là canh bí đao củ cải nước lã, chỉ là lúc này Tiêu thiếu tướng khai ân, cho phép trong canh nhỏ ít dầu, rắc chút muối.
Bữa tối còn trầm mặc hơn cơm trưa, cả phòng ăn đều bao phủ kiềm nén nặng trịch, cuối cùng tiểu ca ban cấp dưỡng đi lên thu thập bàn ghế, mới phát hiện canh trong thùng một thìa không đụng tới.
Cuộc sống không có thức ăn mặc thoáng một cái chính là ba ngày, các chiến sĩ mỗi ngày đều như cũ tiến hành huấn luyện cường độ cao, đám binh mũi nhọn buổi sáng và buổi tối còn phải luyện thêm. Người sắt cơm là thép, cho dù là thành phần tri thức ngồi ở phòng làm việc mò cá (*), một bữa không ăn cũng sẽ đói sợ hoảng.
((*) mò cá: làm việc lười biếng, chỉ vơ vét ích lợi)
Buổi tối ngày thứ 3, Thiệu Phi rốt cục nhịn không được, đội viên trẻ tuổi trong đội cũng nhịn không được, mọi người hợp lại tính kế, quyết định liên danh hướng Ninh Giác Lạc Phong tố cáo — Bọn họ không phải là ăn không được khổ chịu không nổi tội, nhưng không thể chịu được vũ nhục của Tiêu Mục Đình.
Các tân binh không thương lượng với lão binh, thứ nhất sợ liên lụy lão binh, thứ hai cũng sợ lão binh ngăn cản, một nhóm người hùng hổ chạy tới tòa hành chính, đâu nghĩ tới phòng làm việc đại đội trưởng không có ai, phòng làm việc chính ủy cũng không ai.
Ánh mắt Thiệu Phi lướt qua trên hành lang, cuối cùng rơi vào trên phòng làm việc của Tiêu Mục Đình, ánh mắt tối sầm lại, trực tiếp đi tới.
Cánh cửa kia đang đóng, nhưng trong khe cửa lộ ra ánh đèn.
Trần Tuyết Phong muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ thấy lui lui về sau, giơ đùi phải lên chính là một đạp.
"Rầm!"
Cửa bị dễ dàng đá văng, đụng vào trên tường bắn ngược trở lại, khuỷu tay Thiệu Phi đỉnh một cái, thịnh khí lăng nhân mà đứng ở cửa, một tiếng "Tiêu Mục Đình" lại kẹt ở cổ họng.
Trong phòng không cỉ có một mình Tiêu Mục Đình, còn có Ninh Giác và Lạc Phong nghe tiếng quay đầu lại, cùng với Lương Chính chuyên dẫn dắt chọn đội huấn luyện.
Các chiến sĩ chen chúc ở cửa, mọi người trợn mắt hốc mồm.
Chỉ thấy Tiêu Mục Đình cùng Lạc Phong, Lương Chính nhân thủ một bó tú lơ khơ, đang vây quanh bàn trà đánh tới náo nhiệt, mà hai tay Ninh Giác chống ở trên lưng ghế salon phía sau Tiêu Mục Đình, tiếu ý khóe miệng còn chưa kịp tản đi.
Tiêu Mục Đình giương mắt, con ngươi thâm sâu kia xoẹt qua một tia mây mỏng, làm cho người nhìn không rõ ràng.
Mặt Lương Chính lúc này liền đen, nhanh chóng đứng lên nói: "Thiệu Phi, cậu đang làm gì?"
Lạc Phong cũng đứng lên, "Nhiều người như vậy làm gì? Tìm Tiêu đội của các cậu có việc?"
Thiệu Phi bạo quát: "Tiêu đội cđg! Hắn không phải đội trưởng của chúng tôi!"
Thấy Thiệu Phi đều không đếm xỉa gì, Ngải Tâm cũng chen vào trong phòng, đầu 1m9 chặn trước mặt Thiệu Phi: "Bọn tôi không thừa nhận Thiếu tướng Tiêu Mục Đình là đội trưởng của chúng tôi!"
Lời này vừa nói ra, hơn mười chiến sĩ toàn bộ tràn vào, từng người đứng như cái cột, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình lúc này mới đứng dậy, dồn dồn chỉnh chỉnh lá bài đặt ở trên bàn trà, chuyển hướng Ninh Giác nói: "Ninh đội, xem ra bọn họ hôm nay là tới tìm cậu với chính ủy Lạc Phong."
Ninh Giác không nói chuyện, biểu tình ôn hòa, lúc nhìn về phía đám người Thiệu Phi, trong mắt cũng không có ý tứ trách cứ.
Thiệu Phi chống lại ánh mắt trầm tĩnh kia, cả người đều tinh thần, hoành đao lập tức đâm bên cạnh Lạc Phong một cái, đầu óc nóng lên cũng tốt, thổ lộ tiếng lòng cũng tốt, thế nhưng nói năng có khí phách mà quát: "Chính ủy, Trung đội 2 không cần đội trưởng nhảy dù! Các anh em đều dựa và bản lĩnh thật sự hợp lại đi lên, hắn làm đội trưởng, Thiệu Phi tôi không phục đầu tiên!"
Ngải Tâm mang theo mọi người luôn miệng gào thét: "Không phục! Không phục!"
Lạc Phong cơ hồ muốn cười, "vậy để ai làm đội trưởng các cậu mới tòng phục? Máy Bay nhỏ, cậu?"
Thiệu Phi ngạnh cổ nói: "Tôi mạnh hơn hắn ta!"
Lúc nói ra lời này, Thiệu Phi trong dư quang liếc thấy khóe môi Tiêu Mục Đình nhợt nhạt mà giương lên.
Lạc Phong quay người lại, hướng Tiêu Mục Đình ngẩng mắt, "Tiêu đội, binh ở đội anh không phục anh, làm sao bây giờ?"
Lời này có chút ý tứ quạt gió thổi lửa, Tiêu Mục Đình lấy đồng hồ xuống, lạnh nhạt nói: "Xem ra bất kỳ bộ đội đặc chủng nào đều là dùng vũ lực nói chuyện, ai nắm đấm cứng ai làm đội trưởng, là để ý cái này đi?"
Nụ cười Ninh Giác càng sâu, thế nhưng không tiến lên ngăn cản. Lạc Phong nhường ra một đường, hai tay nhấc lên một cái, "Tiêu đội, đánh nhau không cởi quần áo trước sao?"
Thiệu Phi không nghĩ tới đối phương thế nhưng chủ động đề xuất so chiêu, theo bản năng mà lui một bước, cau mày, lại nóng lòng muốn thử, lại có chút thấp thỏm.
Tiêu Mục Đình thật sự cởi áo xuống, bên trong là một áo sơ mi màu xanh nhạt.
Lạc Phong đột nhiên nói: "Ui chờ chút! Chúng ta trước tiên nói rõ ràng, trận này đánh thế nào, đánh có kết quả gì, đều đừng cẩu thả."
Thiệu Phi mím môi nhìn Tiêu Mục Đình: "Đánh nhau cận người đi, ai thắng người đó làm đội trưởng Trung đội 2."
Lạc Phong huýt sáo, ngay cả Ninh Giác cũng lắc lắc đầu.
Chỉ xem phản ứng của bọn họ, người bên cạnh còn tưởng rằng Tiêu Mục Đình trên thực tế là thần tiên thân mang tuyệt kỹ, có thể không cần tốn nhiều sức quật ngã Thiệu Phi — nếu không, thì vì cái gì lại cười?
Tuyên bố chính là muốn mượn so chiêu dọn dẹp một chút đám hùng binh không biết trời cao đất rộng này.
Tiêu Mục Đình lúc tiến lên, Thiệu Phi thậm chí cũng có chút sợ hãi.
Lạc Phong đứng ở giữa hai người, cười hỏi: "Đều chuẩn bị xong?"
Tiêu Mục Đình gật đầu một cái, giữa lông mày nổi lên một tia ôn nhuận, Thiệu Phi cho là mình quá khẩn trương bị hoa mắt.
Lạc Phong lui về phía sau, tay phải nhấc một cái, "Vậy thì bắt đầu đi."
Tiêu Mục Đình bày ra tư thế phòng thủ, cong người nhìn chằm chằm Thiệu Phi. Thiệu Phi không dám trậm chễ, lách mình tiến lên chính là một cái khóa cổ họng, cho rằng Tiêu Mục Đình sẽ nhanh nhẹ tránh ra, ngược lại công kích xương sườn mềm của cậu, cậu sớm đã có chuẩn bị, cố gắng gặp chiêu đỡ chiêu, đâu nghĩ tới Tiêu Mục Đình tránh né không kịp, động tác lui về phía sau cũng lộ ra vẻ vụng về không có kết cấu.
Thiệu Phi đầu tiên là sửng sốt, chợt vui mừng, tay phải hướng xuống tìm tòi, chạy thẳng tới cổ tay Tiêu Mục Đình, tiếp theo thân thể nhảy lên thật cao, dễ dàng mà vặn hai tay Tiêu Mục Đình ra sau, đầu gối hướng eo đối phương đỉnh một cái, trực tiếp ấn người gục ở trên sàn nhà.
"Một chiêu chế địch" gần như hoàn mĩ.
Tiêu Mục Đình nằm nhoài trên mặt đất, áo sơ mi bẩn thỉu, lúc chống thân thể tựa hồ có chút chật vật.
Thiệu Phi cũng không nghĩ đến mình dễ dàng như vậy dã quật úp sấp một Thiếu tướng lục quân, đứng ở tại chỗ xuất thần một lát, lúc này mới nhìn về phía Lạc Phong nói: "Tôi thắng?"
Warning: các thím biết đấy bộ này cực kỳ cực kỳ nhiều từ thô tục, mà bản thân tui cũng là người cực hay nói bậy =))) nên tui thấy bình thường, nếu các thím đọc hiểu bản raw sẽ thấy bộ này cực kỳ bậy thô tục. Vậy nên tui sẽ viết tắt từ bậy dễ hiểu nhất có thể, nhưng nhiều chỗ do cốý hoặc do vôý type theo trong đầu nghĩ vẫn viết hơi thẳng ra (tác giả cũng viết thẳng mà -.-). Thím nào dịứng có thể click back =))))
Thiệu Phi giận tới bước lớn lên phía trước, chóp mũi cơ hồ đụng vào trên cằm Tiêu Mục Đình, "Anh có ý gì?"
Binh xung quanh toàn bộ đứng lên, Trần Tuyết Phong nhanh chóng, cùng Ngải Tâm một trái một phải kéo Thiệu Phi.
Tiêu Mục Đình tay phải nhấc lên một cái, quạt giấy đẩy cằm Thiệu Phi, "Kỹ thuật bắn không tinh còn không để cho người ta nói?"
Ngải Tâm lập tức nói: "Thủ trưởng, ngài đừng nóng giận! Thiệu Phi nó rất lợi hại, lần này bởi vì ngài tới nó muốn ở trước mặt ngài biểu hiện một phen, khẩn trương cộng thêm kích động, lúc mày mới lỡ mất trình độ! Nếu không như vậy, Thiệu Phi biểu diễn thêm cho ngài một lần?"
Thiệu Phi xô Ngải Tâm: "Anh nhiều miệng cái gì?"
Trần Tuyết Phong túm lấy cánh tay cậu, đè ép thanh âm nói, "Máy Bay, đừng cmn khinh suất!"
Tiêu Mục Đình thu hồi quạt giấy, lui về sau hai bước, lại nhìn về phía Thiệu Phi, "Thiệu Phi đúng không? Năm nay bao tuổi?"
Ngải Tâm sợ Thiệu Phi nổ ra một câu "Quản cái rắm anh", lập tức đoạt đáp, "Thủ trưởng, cậu ấy họ Thiệu tên Phi, năm nay 20, em út của Trung đội 2 tôi!"
Thiệu Phi trong lòng nén giận, trừng mắt dựng thẳng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, chỉ thấy đối phương kéo nhẹ khóe môi, "Thật trẻ, khó trách gan hỏa vượng." Dừng một chút lại nói, "Làm đi, các cậu tiếp tục luyện, tôi xem chút liền đi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đợt lát nữa tới nói với ban cấp dưỡng một tiếng, chuẩn bị cho các cậu một nồi bí đao củ cải, hạ hỏa."
Thiệu Phi nhíu nhíu mày không nói chuyện, Ngải Tâm cợt nhả mà kính lễ: "Cám ơn thủ trưởng!"
Nhiễm Lâm ấn Thiệu Phi trở lại vị trí bóp cò, Tiêu Mục Đình đứng ở bên cạnh cậu một lát, boot cao chuyển một cái, giẫm đá vụn khoan thai đi xa.
Nửa đường luyện tập tới một khúc nhạc đệm như vậy, gào gào thét thét mà xếp hàng lấy cơm, vừa nhìn món ăn còn dư lại, nhất thời há hốc mồm.
Ngải Tâm gào thét nói: "Cái đcm! Thế đéo nào chỉ còn một thùng canh bí đao củ cải! Clm ngay cả xương ống cũng không có? Nấu nước lã?"
Đội ngũ nổ rồi, vây quanh tiểu binh ban cấp dưỡng đòi thuyết pháp.
Tiểu binh đỡ không được đám ác ôn này, trốn về phía sau bếp, quát, "Các mày tới muộn, thịt cá sớm để cho mấy trung đội khác cướp rồi, trách, trách ai?"
"Thả cmm rắm!" Các anh em binh một người lại một người lớn tiếng, "Bọn tao thời gian này luyện đánh úp, trường bắn xa như vậy, cũng không phải chưa từng nói với chúng mày! Trước kia mỗi ngày đều có thịt, tđn hôm nay chỉ có một bát canh nước trắng? ĐM, bưng thịt ra đây, nếu không anh đây trưa nay đéo đi nữa!"
"Không có thịt!" Tiểu binh la, "Đội trưởng các mày vừa rồi tới đây dặn, bảo bọn tao nấu một nồi canh bí đao củ cải nước lã, không bỏ dầu không bỏ muối, cơm không hạn chế cung ứng, chúng mày thích ăn hay không!"
Tóc Thiệu Phi đều dựng lên, xoảng một tiếng nện hộp cơm trên mặt đất, khí lực lớn, bát inox nhất thời liền lõm vào trong một khối lớn.
Đường cong cằm của cậu căng càng chặt, giống như một con thú đực trẻ tuổi bị chọc giận, xoay người liền chạy ra cửa phòng ăn.
Trần Tuyết Phong thấy tình thế không đúng, lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cậu, "Máy Bay, chú mày đừng kích động!"
Những đội viên khác cũng chạy tới, "Thôi vậy, người ta là tướng quân, Ninh đội và chính ủy ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu, chú xuất đầu làm gì?"
Thiệu Phi bị mười mấy người kéo, còn liều mạng chen ra ngoài cửa, quát, "Em nhịn không được cục tức này!"
"Vậy thì uống chén canh bí đao củ cải nước lã, hạ hỏa." Nhiễm Lâm đi tới, sắc mặt cũng không dễ nhìn: "Thôi vậy, đừng tự đi tìm khổ ăn. Ngồi lại đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều ta còn phải tiếp tục luyện."
Ngải Tâm kéo Thiệu Phi đi tới bên cạnh bàn, đường ngắn ngủi mấy bước, thở dài bảy tám cái.
Bữa cơm này ăn tới khá biệt khuất, một nửa đội viên ăn khô hai chén cơm trắng, đụng cũng không đụng tới món canh nước lã củ lòn kia.
Thiệu Phi hộp cơm sứt mẻ, nuốt vài miếng cơm, sắc mặt xanh mét, trong dạ dày dời sông lấp biển, buồn nôn tới không được, suýt chút nữa phun ra.
Trần Tuyết Phong cũng trẻ tuổi, cũng hỏa lớn, nhưng rốt cục trầm ổn hơn Thiệu Phi, giúp cậu rửa sạch hộp cơm, đẩy cậu đi về phía ký túc xá, trấn an nói, "Cái hộp này không cần nữa, lại tới hậu cần lĩnh một cái."
Buổi chiều Thiệu Phi đi đổi hộp cơm, đội viên hậu cần từ trước đến giờ dễ nói chuyện lại lắc lắc đầu, nói hộp cơm là do bản thân cậu đập hỏng, không thể thay mới.
Ngải Tâm vừa nghe liền phát hỏa, ngược lại Thiệu Phi sau khi bắn mấy tiếng đồng hồ súng bắn tỉa JS05 căn bản tỉnh táo lại, cười khan nói, "Không sao, bất quá là lõm một mảnh, không phải vỡ, chan canh cũng không rò, có thể dùng!"
Mỗi lần lúc Thiệu Phi lộ ra vẻ có hiểu biết, Ngải Tâm liền đặc biệt không có tư vị, nghĩ nửa ngày nói, "Vậy chú dùng hộp cơm của anh đi, của chú cho anh."
Thiệu Phi dùng cùi chỏ đụng hắn một cái, cố ý kiêu ngạo nói: "Tới địa ngục đi, em còn chướng mắt hộp cơm nát đầy dầu của anh."
Ngải Tâm lật mặt trắng, "Máy Bay......"
Thiệu Phi đại khí mà khoát tay áo, "Thật sự không sao, chúng ta trước kia lúc huấn luyện sinh tồn ngay cả mũ nồi đều có thể chôn trong đất hấp cơm, nhớ chứ? Anh với Tuyết Phong còn cười mũ em thối, cơm hấp ra có vị hôi chua. Ui, hộp cơm của em mặc dù lõm góc, nhưng ít nhất không có mùi hôi chua, đúng không?"
Lúc nói ra lời này, cậu cười, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mà khỏe mạnh kia bị ánh chiều tà bao phủ, càng lộ vẻ ngây thơ.
Nụ cười của cậu rất sạch sẽ, mắt cũng rất sạch sẽ, cực kỳ giống tuyết trong suốt trên núi cao.
Ngải Tâm không tiếp tục tranh luận với cậu nữa, miễn cưỡng cười cười, "Đi thôi, tới phòng ăn ăn cơm. Chúng ta buổi trưa không ăn ngon, buổi tối phải bổ lại!"
Song tới phòng ăn, bọn họ mới được thông báo, bữa tối cũng là canh bí đao củ cải nước lã, chỉ là lúc này Tiêu thiếu tướng khai ân, cho phép trong canh nhỏ ít dầu, rắc chút muối.
Bữa tối còn trầm mặc hơn cơm trưa, cả phòng ăn đều bao phủ kiềm nén nặng trịch, cuối cùng tiểu ca ban cấp dưỡng đi lên thu thập bàn ghế, mới phát hiện canh trong thùng một thìa không đụng tới.
Cuộc sống không có thức ăn mặc thoáng một cái chính là ba ngày, các chiến sĩ mỗi ngày đều như cũ tiến hành huấn luyện cường độ cao, đám binh mũi nhọn buổi sáng và buổi tối còn phải luyện thêm. Người sắt cơm là thép, cho dù là thành phần tri thức ngồi ở phòng làm việc mò cá (*), một bữa không ăn cũng sẽ đói sợ hoảng.
((*) mò cá: làm việc lười biếng, chỉ vơ vét ích lợi)
Buổi tối ngày thứ 3, Thiệu Phi rốt cục nhịn không được, đội viên trẻ tuổi trong đội cũng nhịn không được, mọi người hợp lại tính kế, quyết định liên danh hướng Ninh Giác Lạc Phong tố cáo — Bọn họ không phải là ăn không được khổ chịu không nổi tội, nhưng không thể chịu được vũ nhục của Tiêu Mục Đình.
Các tân binh không thương lượng với lão binh, thứ nhất sợ liên lụy lão binh, thứ hai cũng sợ lão binh ngăn cản, một nhóm người hùng hổ chạy tới tòa hành chính, đâu nghĩ tới phòng làm việc đại đội trưởng không có ai, phòng làm việc chính ủy cũng không ai.
Ánh mắt Thiệu Phi lướt qua trên hành lang, cuối cùng rơi vào trên phòng làm việc của Tiêu Mục Đình, ánh mắt tối sầm lại, trực tiếp đi tới.
Cánh cửa kia đang đóng, nhưng trong khe cửa lộ ra ánh đèn.
Trần Tuyết Phong muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ thấy lui lui về sau, giơ đùi phải lên chính là một đạp.
"Rầm!"
Cửa bị dễ dàng đá văng, đụng vào trên tường bắn ngược trở lại, khuỷu tay Thiệu Phi đỉnh một cái, thịnh khí lăng nhân mà đứng ở cửa, một tiếng "Tiêu Mục Đình" lại kẹt ở cổ họng.
Trong phòng không cỉ có một mình Tiêu Mục Đình, còn có Ninh Giác và Lạc Phong nghe tiếng quay đầu lại, cùng với Lương Chính chuyên dẫn dắt chọn đội huấn luyện.
Các chiến sĩ chen chúc ở cửa, mọi người trợn mắt hốc mồm.
Chỉ thấy Tiêu Mục Đình cùng Lạc Phong, Lương Chính nhân thủ một bó tú lơ khơ, đang vây quanh bàn trà đánh tới náo nhiệt, mà hai tay Ninh Giác chống ở trên lưng ghế salon phía sau Tiêu Mục Đình, tiếu ý khóe miệng còn chưa kịp tản đi.
Tiêu Mục Đình giương mắt, con ngươi thâm sâu kia xoẹt qua một tia mây mỏng, làm cho người nhìn không rõ ràng.
Mặt Lương Chính lúc này liền đen, nhanh chóng đứng lên nói: "Thiệu Phi, cậu đang làm gì?"
Lạc Phong cũng đứng lên, "Nhiều người như vậy làm gì? Tìm Tiêu đội của các cậu có việc?"
Thiệu Phi bạo quát: "Tiêu đội cđg! Hắn không phải đội trưởng của chúng tôi!"
Thấy Thiệu Phi đều không đếm xỉa gì, Ngải Tâm cũng chen vào trong phòng, đầu 1m9 chặn trước mặt Thiệu Phi: "Bọn tôi không thừa nhận Thiếu tướng Tiêu Mục Đình là đội trưởng của chúng tôi!"
Lời này vừa nói ra, hơn mười chiến sĩ toàn bộ tràn vào, từng người đứng như cái cột, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình lúc này mới đứng dậy, dồn dồn chỉnh chỉnh lá bài đặt ở trên bàn trà, chuyển hướng Ninh Giác nói: "Ninh đội, xem ra bọn họ hôm nay là tới tìm cậu với chính ủy Lạc Phong."
Ninh Giác không nói chuyện, biểu tình ôn hòa, lúc nhìn về phía đám người Thiệu Phi, trong mắt cũng không có ý tứ trách cứ.
Thiệu Phi chống lại ánh mắt trầm tĩnh kia, cả người đều tinh thần, hoành đao lập tức đâm bên cạnh Lạc Phong một cái, đầu óc nóng lên cũng tốt, thổ lộ tiếng lòng cũng tốt, thế nhưng nói năng có khí phách mà quát: "Chính ủy, Trung đội 2 không cần đội trưởng nhảy dù! Các anh em đều dựa và bản lĩnh thật sự hợp lại đi lên, hắn làm đội trưởng, Thiệu Phi tôi không phục đầu tiên!"
Ngải Tâm mang theo mọi người luôn miệng gào thét: "Không phục! Không phục!"
Lạc Phong cơ hồ muốn cười, "vậy để ai làm đội trưởng các cậu mới tòng phục? Máy Bay nhỏ, cậu?"
Thiệu Phi ngạnh cổ nói: "Tôi mạnh hơn hắn ta!"
Lúc nói ra lời này, Thiệu Phi trong dư quang liếc thấy khóe môi Tiêu Mục Đình nhợt nhạt mà giương lên.
Lạc Phong quay người lại, hướng Tiêu Mục Đình ngẩng mắt, "Tiêu đội, binh ở đội anh không phục anh, làm sao bây giờ?"
Lời này có chút ý tứ quạt gió thổi lửa, Tiêu Mục Đình lấy đồng hồ xuống, lạnh nhạt nói: "Xem ra bất kỳ bộ đội đặc chủng nào đều là dùng vũ lực nói chuyện, ai nắm đấm cứng ai làm đội trưởng, là để ý cái này đi?"
Nụ cười Ninh Giác càng sâu, thế nhưng không tiến lên ngăn cản. Lạc Phong nhường ra một đường, hai tay nhấc lên một cái, "Tiêu đội, đánh nhau không cởi quần áo trước sao?"
Thiệu Phi không nghĩ tới đối phương thế nhưng chủ động đề xuất so chiêu, theo bản năng mà lui một bước, cau mày, lại nóng lòng muốn thử, lại có chút thấp thỏm.
Tiêu Mục Đình thật sự cởi áo xuống, bên trong là một áo sơ mi màu xanh nhạt.
Lạc Phong đột nhiên nói: "Ui chờ chút! Chúng ta trước tiên nói rõ ràng, trận này đánh thế nào, đánh có kết quả gì, đều đừng cẩu thả."
Thiệu Phi mím môi nhìn Tiêu Mục Đình: "Đánh nhau cận người đi, ai thắng người đó làm đội trưởng Trung đội 2."
Lạc Phong huýt sáo, ngay cả Ninh Giác cũng lắc lắc đầu.
Chỉ xem phản ứng của bọn họ, người bên cạnh còn tưởng rằng Tiêu Mục Đình trên thực tế là thần tiên thân mang tuyệt kỹ, có thể không cần tốn nhiều sức quật ngã Thiệu Phi — nếu không, thì vì cái gì lại cười?
Tuyên bố chính là muốn mượn so chiêu dọn dẹp một chút đám hùng binh không biết trời cao đất rộng này.
Tiêu Mục Đình lúc tiến lên, Thiệu Phi thậm chí cũng có chút sợ hãi.
Lạc Phong đứng ở giữa hai người, cười hỏi: "Đều chuẩn bị xong?"
Tiêu Mục Đình gật đầu một cái, giữa lông mày nổi lên một tia ôn nhuận, Thiệu Phi cho là mình quá khẩn trương bị hoa mắt.
Lạc Phong lui về phía sau, tay phải nhấc một cái, "Vậy thì bắt đầu đi."
Tiêu Mục Đình bày ra tư thế phòng thủ, cong người nhìn chằm chằm Thiệu Phi. Thiệu Phi không dám trậm chễ, lách mình tiến lên chính là một cái khóa cổ họng, cho rằng Tiêu Mục Đình sẽ nhanh nhẹ tránh ra, ngược lại công kích xương sườn mềm của cậu, cậu sớm đã có chuẩn bị, cố gắng gặp chiêu đỡ chiêu, đâu nghĩ tới Tiêu Mục Đình tránh né không kịp, động tác lui về phía sau cũng lộ ra vẻ vụng về không có kết cấu.
Thiệu Phi đầu tiên là sửng sốt, chợt vui mừng, tay phải hướng xuống tìm tòi, chạy thẳng tới cổ tay Tiêu Mục Đình, tiếp theo thân thể nhảy lên thật cao, dễ dàng mà vặn hai tay Tiêu Mục Đình ra sau, đầu gối hướng eo đối phương đỉnh một cái, trực tiếp ấn người gục ở trên sàn nhà.
"Một chiêu chế địch" gần như hoàn mĩ.
Tiêu Mục Đình nằm nhoài trên mặt đất, áo sơ mi bẩn thỉu, lúc chống thân thể tựa hồ có chút chật vật.
Thiệu Phi cũng không nghĩ đến mình dễ dàng như vậy dã quật úp sấp một Thiếu tướng lục quân, đứng ở tại chỗ xuất thần một lát, lúc này mới nhìn về phía Lạc Phong nói: "Tôi thắng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.