Yêu Đơn Phương Anh Thật Đau Lòng
Chương 17
Yên Châu
22/11/2022
Đột nhiên, khi đạp xe ngang qua chỗ rẽ thì mắt cô nhìn thấy một cảnh tượng hai chiếc xe máy ngã trên mặt đất, trong đó có một chiếc là của Ngô Sỹ Dương.
Cô sợ tới mức không kịp tanhg xe lại mà nhảy thẳng xuống, nên bị ngã xuống đất; cô không nhìn thấy người, ngược lại cách đó không xa lại nhìn thấy vết máu trên đường.
Toàn thân cô lạnh lẽo, không ngừng phát run; dân chúng bốn phía chỉ chỉ chõ chõ, Tần Tiểu Tuyền quay đầu lại nhờ người qua đường giúp đỡ, "Làm ơn giúp tôi báo cho cảnh sát, bạn của tôi chạy xe đuổi theo tên cướp, làm ơn nhanh lên một chút, báo cảnh sát đến giúp đỡ!"
Người đi đường vội vàng làm theo.
Tần Tiểu Tuyền đi lên phía trước, rẽ vào ngõ hẻm trước mặt, những người đi đường gần đó khuyên cô không nên đi vào một mình, nhưng cô mặc kệ, vào giờ phút này, cô không thể nào đứng đợi ở đây.
Cô đi về phía trước… trong ngõ hẻm tối tăm yên ắng, có lẽ hiếm khi có người tới đây. Cô đang đi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nên vội vàng chạy về phía trước.
Cô phát hiện hai người đang đánh nhau ở phía sau chiếc xe hơi
Hai người đang công kích lẫn nhau, đồ bị cướp lúc nãy vì đánh nhau mà rơi trên mặt đất, tiền mặt, đồ vật bên trong đều bị văng ra ngoài.
"Mẹ nó, mày muốn ăn đòn phải không, chuyện của tao mà cũng dám quản!" Tên cướp hung hăng đánh Ngô Sỹ Dương mấy quyền.
Dĩ nhiên Ngô Sỹ Dương cũng không phải là dễ chọc, huống chi lọai cướp này khiến anh căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên vừa ra tay liền đáp lễ lại đối phương mấy quyền."Ta o muốn xen vào thì sao, loại người như mày đúng là cặn bã!"
Cảnh tượng này thật khiến người ta kinh tâm động phách, Tần Tiểu Tuyền bị dọa đến quên cả cử động.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên mặt Ngô Sỹ Dương, trên đất thậm chí còn có vài giọt máu.
Vừa lúc đó, tên cướp áp chế Ngô Sỹ Dương, sau đó rút con dao ra, chuẩn bị đâm xuống!
Tần Tiểu Tuyền giật mình, lập tức hô to, "Cảnh sát đến rồi!"
Ngô Sỹ Dương nắm lấy cơ hội, tung ra một quyền đánh ngã đối phương, có lẽ là do trúng ngay chỗ hiểm, nên tên cướp ngất đi tại chỗ.
Hiện trường khôi phục an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Ngô Sỹ Dương, cùng với tiếng thở dốc của Tần Tiểu Tuyền; mà sự an tĩnh cũng từ từ bị tiếng huyên náo ở phía sau thay thế, bởi vì xe cảnh sát tới.
Ngô Sỹ Dương ngồi dưới đất thở dốc, sờ sờ vết thương trên mặt mình, chửi rủa nói mình gặp xui xẻo, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tần Tiểu Tuyền đứng ở nơi đó, nên vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Tuyền, sao cô lại tới đây?"
Tần Tiểu Tuyền rốt cuộc chống đỡ không nổi, bị dọa đến ngã ngồi trên đất, "Tôi sắp bị anh hù chết rồi!"
"Ai nha! Trường hợp nhỏ này làm sao có thể làm khó được tôi? Không cần lo lắng!" Anh vẫn còn mạnh miệng.
Tần Tiểu Tuyền không nhịn được mà cười, nhưng hốc mắt cũng đã đỏ hoe vì sợ hãi, lo lắng.
Ngô Sỹ Dương nhìn cô cười, do khoảng cách hơi xa nên không nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, "Nhưng cô cũng rất lợi hại nha, vậy mà đuổi kịp tôi, không phải cô chỉ biết đạp xe thôi sao?"
Cô chạy xe đạp đuổi theo, là bởi vì lo lắng cho anh sao? Nghĩ đến vấn đề này, không hiểu sao Ngô Sỹ Dương cảm thấy rất vui vẻ.
Cảnh sát chạy tới còng tay tên cướp; mà hai người trước mắt này bởi vì đã giúp đỡ bắt được tên cướp nên hiển nhiên trở thành anh hùng, nhất là Ngô Sỹ Dương, người vẫn luôn kiên nhẫn đuổi theo.
Ngô Sỹ Dương như một đứa con nít nhắc nhở Tần Tiểu Tuyền, "Cô không được nói cho ai biết chuyện tôi xém chút nữa bị tên cướp đâm nha, nhất là đội viên đội bóng chày, như vậy thật quá mất mặt; nhưng tôi cũng không phản đối việc cô tuyên dương tôi vì đã đánh gục được tên cướp....."
Tần Tiểu Tuyền nhìn anh cười, nước mắt lại chảy ra; cô tiến lại gần ôm anh, tuy vậy nhưng anh chỉ nghĩ là do cô bị kinh sợ.
Anh không biết, ngay khoảnh khắc đó, cô thật rất lo lắng cho anh!
Cô nghĩ, nếu anh không nhạy bén, không hiểu được, thậm chí không thèm để ý đến tình cảm của cô thì cũng không sao, cô chỉ muốn chủ động ôm anh một lần!
Dù rằng cô không nên như thế, nhưng chỉ cần anh nghĩ đây là cái ôm của bạn bè là được.
Mỗi khi nhìn thấy Nghê Ánh Quân xuất hiện bên cạnh Ngô Sỹ Dương, nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, Tần Tiểu Tuyền vẫn không có dũng khí ôm anh; giờ đây, cô muốn cho anh một cái ôm, một cái ôm tràn đầy khen ngợi, bội phục, một cái ôm tràn ngập đau lòng, lo lắng cùng vui mừng.
Việc Ngô Sỹ Dương hăng hái đuổi theo tên cướp được lan truyền rộng rãi, nhờ đó mà danh tiếng của anh cũng lan xa. Trường học ghi nhận thành tích của anh, ngay cả cảnh sát cũng khen ngợi anh. Khi truyền thông đến phỏng vấn, anh còn lớn tiếng nói, về sau anh muốn làm Kiểm Sát Trưởng diệt gian trừ ác, còn nói chút lời xã giao, làm mọi người nghe xong đều rất vui vẻ.
Ngay cả các quản lý trước của đội bóng chày, những người đã từng chán ghét anh, cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh, nói anh rất đẹp trai, thậm chí còn nguyện ý cùng anh kết giao, cũng không để ý việc anh đã có bạn gái.
Nói tóm lại, danh tiếng của Ngô Sỹ Dương thay đổi rất nhiều.
Tần Tiểu Tuyền hiểu, anh là người đáng được khen ngợi, anh luôn hăng hái làm việc nghĩa, không thể tha thứ cho việc chính mình tận mắt nhìn thấy người phạm tội mà không làm gì, mặc dù việc này thường khiến anh lâm vào hiểm cảnh.
Cô cảm thấy thật kỳ quái, cuộc sống của cô như thế nào lại thay đổi như vậy, trừ việc học cùng việc bán rau ở chợ, còn lại chỉ có anh cô trở nên thường xuyên quan tâm anh, chú ý anh, nhưng chỉ dám lấy thân phận của một người bạn!
Thật ra thì ở đại học, cô có rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng cuối cùng đều là “không bệnh mà chết”; có người nói cô chỉ biết học, không biết quan tâm, có người nói cô không giống nữ sinh, không giống Tiểu Quân luôn làm người khác cảm thấy vừa lòng, thoải mái, không biết lấy lòng nam sinh khác, khiến cho họ vui vẻ.
Bạn tốt nói, cô chỉ thích những người có tính tình thật thà muốn khóc sẽ khóc, cùng khóc với cô; muốn cười thì cười, cùng cười với cô, nam sinh như thế mới có thể được Tiểu Tuyền ưu ái.
Có lẽ vậy...!! Bạn cô nói vậy có lẽ không sai, trên đời quả thật có người này, chỉ tiếc là người này đã không thể nào thuộc về cô!
Ban đầu Tần Tiểu Tuyền cho là cô cùng Ngô Sỹ Dương cả đời cũng không thể có cơ hội Sỹ Dương rất thích Tiểu Quân, bọn họ thậm chí chưa từng cãi nhau, mặc dù Sỹ Dương là nam sinh có chút thô lỗ, nhưng người khác cũng nhìn ra được, bọn họ thật rất thích nhau.
Trong mấy năm đại học, chưa ai từng nghe hai người gây gổ, cãi vả, hay đòi chia tay, ngược lại, Ngô Sỹ Dương cùng Nghê Ánh Quân muốn cãi vả nhau cũng khó khăn Tần Tiểu Tuyền đã tận mắt thấy qua.
Cô nghĩ rằng Sỹ Dương cùng Tiểu Quân sẽ cứ như vậy mà đi đến cuối, đi đến khi tốt nghiệp, đến khi vào xã hội, sau đó bọn họ sẽ có gia đình của mình, còn Tần Tiểu Tuyền cô sẽ bước ra khỏi cuộc sống của họ.
Nhưng sự tình đến quá đột ngột, không ai biết xảy ra chuyện gì. Tất cả diễn ra vào kì nghỉ đông cuối cùng của bọn họ ở đại học
Không ai biết vì nguyên nhân gì mà Nghê Ánh Quân đột nhiên không xuất hiện ở trường học nữa, cô ấy giống như đã biến mất; Ngô Sỹ Dương hỏi thăm, điều tra khắp nơi cũng không tìm được nguyên do.
Gọi điện thoại đến Nghê gia, Nghê gia nói Ánh Quân xuất ngoại; Ngô Sỹ Dương không tin, chạy tới Nghê gia nói muốn tự mình nhìn thấy Ánh Quân, nhưng lại bị họ đuổi ra.
Anh lớn tiếng yêu cầu cha mẹ Ánh Quân cho anh đáp án; nhưng lần nào cũng chỉ đổi lại được một câu "Xin cậu đừng tới làm phiền Ánh Quân nữa", hoặc là "Không cần trở lại tìm Ánh Quân, Ánh Quân muốn chia tay với cậu"
Ngô Sỹ Dương gấp đến nổi điên, anh không thể tin được, rõ ràng trước khi nghỉ bọn họ còn gặp nhau một lần và còn rất vui vẻ, tại sao chỉ qua một kỳ nghỉ đông, tất cả đều thay đổi?
Sao Tiểu Quân lại làm vậy? Chẳng lẽ anh làm sai chuyện gì sao? Tại sao lại tránh gặp mặt anh? Có lời gì không thể nói rõ ràng sao?
Tiểu Quân......
Vì muốn biết được đáp án, mỗi ngày Ngô Sỹ Dương đều đến trước cửa Nghê gia chờ đợi; lúc đầu Nghê gia làm như không thấy, nhưng thấy anh cứ điên cuồng dây dưa như vậy khiến Nghê gia không chịu nổi, thậm chí còn gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát bắt anh về đồn.
Tần Tiểu Tuyền chạy tới nhìn anh; cô vĩnh viễn không thể quên giây phút cô nhìn thấy Ngô Sỹ Dương, bây giờ anh biến thành cái dạng gì rồi một người chỉ biết chán chường, cõi lòng tan nát; một đôi mắt mờ mịt với vẻ mặt quật cường không chịu nhận thua.
Cảnh sát khiển trách anh, muốn anh không được tiếp tục quấy rầy người khác, nói anh nếu học luật pháp thì không nên biết pháp phạm pháp, nếu như tái phạm, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh nữa.
Anh khổ sở rời khỏi đồn cảnh sát, nghi ngờ trong lòng vẫn như cũ không giải thích được.
Cô sợ tới mức không kịp tanhg xe lại mà nhảy thẳng xuống, nên bị ngã xuống đất; cô không nhìn thấy người, ngược lại cách đó không xa lại nhìn thấy vết máu trên đường.
Toàn thân cô lạnh lẽo, không ngừng phát run; dân chúng bốn phía chỉ chỉ chõ chõ, Tần Tiểu Tuyền quay đầu lại nhờ người qua đường giúp đỡ, "Làm ơn giúp tôi báo cho cảnh sát, bạn của tôi chạy xe đuổi theo tên cướp, làm ơn nhanh lên một chút, báo cảnh sát đến giúp đỡ!"
Người đi đường vội vàng làm theo.
Tần Tiểu Tuyền đi lên phía trước, rẽ vào ngõ hẻm trước mặt, những người đi đường gần đó khuyên cô không nên đi vào một mình, nhưng cô mặc kệ, vào giờ phút này, cô không thể nào đứng đợi ở đây.
Cô đi về phía trước… trong ngõ hẻm tối tăm yên ắng, có lẽ hiếm khi có người tới đây. Cô đang đi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nên vội vàng chạy về phía trước.
Cô phát hiện hai người đang đánh nhau ở phía sau chiếc xe hơi
Hai người đang công kích lẫn nhau, đồ bị cướp lúc nãy vì đánh nhau mà rơi trên mặt đất, tiền mặt, đồ vật bên trong đều bị văng ra ngoài.
"Mẹ nó, mày muốn ăn đòn phải không, chuyện của tao mà cũng dám quản!" Tên cướp hung hăng đánh Ngô Sỹ Dương mấy quyền.
Dĩ nhiên Ngô Sỹ Dương cũng không phải là dễ chọc, huống chi lọai cướp này khiến anh căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên vừa ra tay liền đáp lễ lại đối phương mấy quyền."Ta o muốn xen vào thì sao, loại người như mày đúng là cặn bã!"
Cảnh tượng này thật khiến người ta kinh tâm động phách, Tần Tiểu Tuyền bị dọa đến quên cả cử động.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên mặt Ngô Sỹ Dương, trên đất thậm chí còn có vài giọt máu.
Vừa lúc đó, tên cướp áp chế Ngô Sỹ Dương, sau đó rút con dao ra, chuẩn bị đâm xuống!
Tần Tiểu Tuyền giật mình, lập tức hô to, "Cảnh sát đến rồi!"
Ngô Sỹ Dương nắm lấy cơ hội, tung ra một quyền đánh ngã đối phương, có lẽ là do trúng ngay chỗ hiểm, nên tên cướp ngất đi tại chỗ.
Hiện trường khôi phục an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Ngô Sỹ Dương, cùng với tiếng thở dốc của Tần Tiểu Tuyền; mà sự an tĩnh cũng từ từ bị tiếng huyên náo ở phía sau thay thế, bởi vì xe cảnh sát tới.
Ngô Sỹ Dương ngồi dưới đất thở dốc, sờ sờ vết thương trên mặt mình, chửi rủa nói mình gặp xui xẻo, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tần Tiểu Tuyền đứng ở nơi đó, nên vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Tuyền, sao cô lại tới đây?"
Tần Tiểu Tuyền rốt cuộc chống đỡ không nổi, bị dọa đến ngã ngồi trên đất, "Tôi sắp bị anh hù chết rồi!"
"Ai nha! Trường hợp nhỏ này làm sao có thể làm khó được tôi? Không cần lo lắng!" Anh vẫn còn mạnh miệng.
Tần Tiểu Tuyền không nhịn được mà cười, nhưng hốc mắt cũng đã đỏ hoe vì sợ hãi, lo lắng.
Ngô Sỹ Dương nhìn cô cười, do khoảng cách hơi xa nên không nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, "Nhưng cô cũng rất lợi hại nha, vậy mà đuổi kịp tôi, không phải cô chỉ biết đạp xe thôi sao?"
Cô chạy xe đạp đuổi theo, là bởi vì lo lắng cho anh sao? Nghĩ đến vấn đề này, không hiểu sao Ngô Sỹ Dương cảm thấy rất vui vẻ.
Cảnh sát chạy tới còng tay tên cướp; mà hai người trước mắt này bởi vì đã giúp đỡ bắt được tên cướp nên hiển nhiên trở thành anh hùng, nhất là Ngô Sỹ Dương, người vẫn luôn kiên nhẫn đuổi theo.
Ngô Sỹ Dương như một đứa con nít nhắc nhở Tần Tiểu Tuyền, "Cô không được nói cho ai biết chuyện tôi xém chút nữa bị tên cướp đâm nha, nhất là đội viên đội bóng chày, như vậy thật quá mất mặt; nhưng tôi cũng không phản đối việc cô tuyên dương tôi vì đã đánh gục được tên cướp....."
Tần Tiểu Tuyền nhìn anh cười, nước mắt lại chảy ra; cô tiến lại gần ôm anh, tuy vậy nhưng anh chỉ nghĩ là do cô bị kinh sợ.
Anh không biết, ngay khoảnh khắc đó, cô thật rất lo lắng cho anh!
Cô nghĩ, nếu anh không nhạy bén, không hiểu được, thậm chí không thèm để ý đến tình cảm của cô thì cũng không sao, cô chỉ muốn chủ động ôm anh một lần!
Dù rằng cô không nên như thế, nhưng chỉ cần anh nghĩ đây là cái ôm của bạn bè là được.
Mỗi khi nhìn thấy Nghê Ánh Quân xuất hiện bên cạnh Ngô Sỹ Dương, nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, Tần Tiểu Tuyền vẫn không có dũng khí ôm anh; giờ đây, cô muốn cho anh một cái ôm, một cái ôm tràn đầy khen ngợi, bội phục, một cái ôm tràn ngập đau lòng, lo lắng cùng vui mừng.
Việc Ngô Sỹ Dương hăng hái đuổi theo tên cướp được lan truyền rộng rãi, nhờ đó mà danh tiếng của anh cũng lan xa. Trường học ghi nhận thành tích của anh, ngay cả cảnh sát cũng khen ngợi anh. Khi truyền thông đến phỏng vấn, anh còn lớn tiếng nói, về sau anh muốn làm Kiểm Sát Trưởng diệt gian trừ ác, còn nói chút lời xã giao, làm mọi người nghe xong đều rất vui vẻ.
Ngay cả các quản lý trước của đội bóng chày, những người đã từng chán ghét anh, cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh, nói anh rất đẹp trai, thậm chí còn nguyện ý cùng anh kết giao, cũng không để ý việc anh đã có bạn gái.
Nói tóm lại, danh tiếng của Ngô Sỹ Dương thay đổi rất nhiều.
Tần Tiểu Tuyền hiểu, anh là người đáng được khen ngợi, anh luôn hăng hái làm việc nghĩa, không thể tha thứ cho việc chính mình tận mắt nhìn thấy người phạm tội mà không làm gì, mặc dù việc này thường khiến anh lâm vào hiểm cảnh.
Cô cảm thấy thật kỳ quái, cuộc sống của cô như thế nào lại thay đổi như vậy, trừ việc học cùng việc bán rau ở chợ, còn lại chỉ có anh cô trở nên thường xuyên quan tâm anh, chú ý anh, nhưng chỉ dám lấy thân phận của một người bạn!
Thật ra thì ở đại học, cô có rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng cuối cùng đều là “không bệnh mà chết”; có người nói cô chỉ biết học, không biết quan tâm, có người nói cô không giống nữ sinh, không giống Tiểu Quân luôn làm người khác cảm thấy vừa lòng, thoải mái, không biết lấy lòng nam sinh khác, khiến cho họ vui vẻ.
Bạn tốt nói, cô chỉ thích những người có tính tình thật thà muốn khóc sẽ khóc, cùng khóc với cô; muốn cười thì cười, cùng cười với cô, nam sinh như thế mới có thể được Tiểu Tuyền ưu ái.
Có lẽ vậy...!! Bạn cô nói vậy có lẽ không sai, trên đời quả thật có người này, chỉ tiếc là người này đã không thể nào thuộc về cô!
Ban đầu Tần Tiểu Tuyền cho là cô cùng Ngô Sỹ Dương cả đời cũng không thể có cơ hội Sỹ Dương rất thích Tiểu Quân, bọn họ thậm chí chưa từng cãi nhau, mặc dù Sỹ Dương là nam sinh có chút thô lỗ, nhưng người khác cũng nhìn ra được, bọn họ thật rất thích nhau.
Trong mấy năm đại học, chưa ai từng nghe hai người gây gổ, cãi vả, hay đòi chia tay, ngược lại, Ngô Sỹ Dương cùng Nghê Ánh Quân muốn cãi vả nhau cũng khó khăn Tần Tiểu Tuyền đã tận mắt thấy qua.
Cô nghĩ rằng Sỹ Dương cùng Tiểu Quân sẽ cứ như vậy mà đi đến cuối, đi đến khi tốt nghiệp, đến khi vào xã hội, sau đó bọn họ sẽ có gia đình của mình, còn Tần Tiểu Tuyền cô sẽ bước ra khỏi cuộc sống của họ.
Nhưng sự tình đến quá đột ngột, không ai biết xảy ra chuyện gì. Tất cả diễn ra vào kì nghỉ đông cuối cùng của bọn họ ở đại học
Không ai biết vì nguyên nhân gì mà Nghê Ánh Quân đột nhiên không xuất hiện ở trường học nữa, cô ấy giống như đã biến mất; Ngô Sỹ Dương hỏi thăm, điều tra khắp nơi cũng không tìm được nguyên do.
Gọi điện thoại đến Nghê gia, Nghê gia nói Ánh Quân xuất ngoại; Ngô Sỹ Dương không tin, chạy tới Nghê gia nói muốn tự mình nhìn thấy Ánh Quân, nhưng lại bị họ đuổi ra.
Anh lớn tiếng yêu cầu cha mẹ Ánh Quân cho anh đáp án; nhưng lần nào cũng chỉ đổi lại được một câu "Xin cậu đừng tới làm phiền Ánh Quân nữa", hoặc là "Không cần trở lại tìm Ánh Quân, Ánh Quân muốn chia tay với cậu"
Ngô Sỹ Dương gấp đến nổi điên, anh không thể tin được, rõ ràng trước khi nghỉ bọn họ còn gặp nhau một lần và còn rất vui vẻ, tại sao chỉ qua một kỳ nghỉ đông, tất cả đều thay đổi?
Sao Tiểu Quân lại làm vậy? Chẳng lẽ anh làm sai chuyện gì sao? Tại sao lại tránh gặp mặt anh? Có lời gì không thể nói rõ ràng sao?
Tiểu Quân......
Vì muốn biết được đáp án, mỗi ngày Ngô Sỹ Dương đều đến trước cửa Nghê gia chờ đợi; lúc đầu Nghê gia làm như không thấy, nhưng thấy anh cứ điên cuồng dây dưa như vậy khiến Nghê gia không chịu nổi, thậm chí còn gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát bắt anh về đồn.
Tần Tiểu Tuyền chạy tới nhìn anh; cô vĩnh viễn không thể quên giây phút cô nhìn thấy Ngô Sỹ Dương, bây giờ anh biến thành cái dạng gì rồi một người chỉ biết chán chường, cõi lòng tan nát; một đôi mắt mờ mịt với vẻ mặt quật cường không chịu nhận thua.
Cảnh sát khiển trách anh, muốn anh không được tiếp tục quấy rầy người khác, nói anh nếu học luật pháp thì không nên biết pháp phạm pháp, nếu như tái phạm, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh nữa.
Anh khổ sở rời khỏi đồn cảnh sát, nghi ngờ trong lòng vẫn như cũ không giải thích được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.