Chương 12: Lần đầu tham gia một buổi offline
Cố Tây Tước
04/11/2016
Buổi họp mặt tổ chức
vào thứ Bảy, vì là cuối tuần nên mọi người cũng dễ sắp xếp thời gian
hơn. Buổi tối hôm trước, cũng tức là tối thứ Sáu, kênh Liên minh sôi nổi vô cùng.
Lạc Thủy: “Lão đại không lên, chị dâu có mặt, phu nhân đối nội lại cả đối ngoại nữa sao?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Cũng không nói chắc được đâu, nếu sau này chị dâu kết hôn với bang chủ rồi thì…”
Đi Đâu Về Đâu: “Chị dâu chẳng phải đã kết hôn với bang chủ rồi còn gì?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Trẻ con như cậu thì không hiểu được đâu.”
Đi Đâu Về Đâu: “Ai là trẻ con?! Anh đây cũng hai mươi mấy rồi đấy, hai mươi rồi!”
Ngạo Thị Thương Khung: “Trẻ con nhà ai thế này? Đầu óc như này rồi mà còn không lo quản nó đi.”
Đi Đâu Về Đâu: “…”
Huyết Sa: “Chẳng phải lão đại bảo ngày hôm đó cũng đến thành phố Giang Ninh còn gì? Sao không đến tụ tập với bọn mình luôn?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Lão đại bận mà!”
Tôi Là Người Qua Đường: “Nói thật chứ, Tiểu Thương ca, rốt cuộc anh với lão đại làm công việc gì thế? Bọn tôi tò mò lắm đấy. Tôi thấy bình thường hai người cũng có chơi mấy đâu, đặc biệt là lão đại, thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế nhưng lại cứ ở lì trên bảng xếp hạng không đi đâu, quá là thần kỳ! Thương ca, anh nói thật xem nào, có phải anh với bang chủ là lãnh đạo công ty game không hả? Lão đại là ông chủ hay con cháu của chủ công ty game đúng không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Cậu không biết lúc cậu đi ngủ còn có những người gọi là “cày thuê” chăm chỉ làm việc hả?”
Quần chúng: “…”
Ngạo Thị Thương Khung: “Còn tại sao vẫn đứng mãi ở vị trí đầu bảng thì việc này chẳng phải quá rõ ràng sao, đàn ông trong nóng ngoài lạnh, tâm tư sâu sắc nó chính là như vậy đó!”
Huyết Sa: “Hôm nay bang chủ không lên đâu đúng không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Sa Sa, sao em biết?”
Ôn Như Ngọc: “Miệng lưỡi cậu bán đứng cậu rồi.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Khụ, cậu cũng vậy còn gì?”
Lạc Thủy: “Xem ra bang chủ đúng là uy quyền ghê, Như Ngọc với Thương Khung là hai người duy nhất tiếp xúc với ban chủ ngoài đời, mà lúc nào hai người cũng như chuột thấy mèo, khiến tôi lại càng hiếu kỳ về lão đại! Thương ca anh có thể nói với bang chủ là dù thế nào cũng phải dành chút thời gian để tham gia với hội này được không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Cậu nói là tôi nhìn thấy lão đại như chuột thấy mèo rồi còn gì, sao tôi dám tùy tiện nhảy lên nghịch râu rồng chứ. Cậu bảo chị dâu hỏi đi, chỉ cần chị dâu nói một câu là lão đại chắc chắn đi liền!”
Diêu Viễn vừa sắp xếp xong túi đeo của Nhược Vi Quân Cố, quay lại đọc kênh Liên minh, nhìn thấy hai câu này thì lập tức kinh hãi thất sắc.
Nhược Vi Quân Cố: “Tôi cũng không dám đâu.”
Ôn Như Ngọc: “Ha ha, bang chủ nhà chúng tôi lại bị bơ rồi.”
Đấy gọi là bơ á!
Thủy Thượng Tiên: “Chư vị hương thân lão ấu bang Thiên Hạ, có muốn sang YY hát hò không? Phòng nhé!”
Diêu Viễn thở phào. Nhược Vi Quân Cố: “Cảm ơn nhé, chị.”
Thủy Thượng Tiên: “Hả? Cái gì cơ?”
Diêu Viễn: “…”
Sau đó trong phòng YY, ai hát hay, hát dở gì cũng đều lên sàn ngân nga một lúc, mãi cho đến khi có một âm thanh rách trời vang lên.
【YY】Đoraemon: “Cuối cùng tôi cũng giải quyết xong kỳ thi giữa kì trở về rồi đây!! Tôi cũng muốn hát, tôi cũng muốn hát!!”
【YY】Hoa Khai: “Tiểu Mon?! Cậu là nam à?!”
Nhân yêu hay yêu nhân gì đó cũng giống như một lớp sô cô la vậy, trước khi mở ra lớp vỏ bọc, bạn vĩnh viễn không thể nào biết người bạn gặp là nhân yêu hay yêu nhân, hoặc là yêu nhân giữa yêu nhân, nhân yêu giữa yêu nhân… Đó chính là cuộc sống trong game đó.
Cuối cùng cũng đến thứ Bảy. Sáng hôm ấy, mới sáng sớm Diêu Viễn đã tỉnh, sau đó nhận được tin nhắn của Đi Đâu Về Đâu. Tối hôm qua, mọi người vừa hát hò vừa lưu số điện thoại của nhau rồi.
“Chị dâu, bên Ôn Như Ngọc ca đã lên máy bay rồi, chắc khoảng hai tiếng nữa sẽ hạ cánh xuống sân bay bên này. Em vẫn còn ở trường, chị thì sao?”
“Chị đang ở nhà.”
“Ồ ồ, chị dâu này, từ nhà chị đến quảng trường mất khoảng bao lâu?”
Diêu Viễn nghĩ một lúc, trả lời: “Chắc tầm nửa tiếng.”
“Ồ, vậy cũng bằng em rồi. Tầm chín giờ chúng ta qua đó nhé? Em mặc nguyên bộ đồ đỏ, đảm bảo chị nhìn cái nhận ra luôn! Chị dâu mặc gì thế? Có điều chị dâu mặc gì cũng nhận ra được thôi, mỹ nữ mà! Lão đại không đến thật đáng tiếc!”
“Vậy tầm chín giờ chị bắt đầu đi, cứ thế nhé!”
“Đừng thế mà chị dâu, nói chuyện cùng em đi mà, hôm nay em kích động lắm ấy!”
Nhưng tôi thì chẳng kích động tẹo nào hết.
Diêu Viễn cứ cảm thấy hai ngày nay quá yên ả, cái kiểu “yên tĩnh bất thường” này không biết là đêm tối trước bình minh hay sự yên lặng trước cơn bão, chẳng hiểu sao cô cứ thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Diêu Viễn mặc niệm, hy vọng ngày hôm nay trôi qua thuận lợi.
Chưa đến chín giờ, Diêu Hân Nhiên đã lái xe đến đón cô. Vừa nhìn thấy cô em họ, cô nàng liền kêu lên: “Em mặc thế này đi á?”
Diêu Viễn mặc quần bò và áo len dày, đều không phải đồ mới, hơn nữa còn toàn là màu đen, cũng may mà thân hình cô cao ráo, có khí chất, dù có mặc mấy màu tối tăm hơn nữa thì vẫn có cảm giác rất đặc biệt. Cũng giống như người ta nói, mỹ nữ dù có khoác cái bao tải lên người cũng vẫn đẹp, có điều nếu khoác bao tải thật thì sẽ bị người ta đem ra bàn tán mất. Diêu Hân Nhiên lắc đầu: “Chị bảo này, em không thể ăn mặc xinh đẹp hơn, trang điểm một tí, chọn đồ màu sắc lên chút được à? Cứ phải tự dìm mình thế này sao?”
Diêu Viễn toát mồ hôi: “Bình thường em cũng ăn mặc thế này còn gì?”
Diêu Hân Nhiên đau lòng ôm đầu: “Bởi thế mới nói em thật lãng phí của trời.”
Hôm đó hai người họ đến sớm, thời gian hẹn là chín rưỡi nhưng lúc họ đến mới là chín giờ mười lăm. Trong lúc Diêu Hân Nhiên đi đỗ xe, Diêu Viễn bảo cô đi mua cốc cà phê. Xung quanh quảng trường có rất nhiều quán cà phê, Diêu Viễn chọn đại một quán rồi đi vào.
Cô xếp hàng sau một người đàn ông nước ngoài, rồi nhắn tin báo cho Diêu Hân Nhiên biết mình đang ở đâu.
Tới lúc đến lượt mình thì Diêu Viễn lại nhận được điện thoại của Diêu Hân Nhiên. Chị họ vô cùng vui vẻ nói mình đã gặp Hoa Khai với Hùng Ưng Nhất Hiệu của bang Thiên Hạ rồi.
“Ồ, bọn họ đến cũng sớm ghê. Chị hỏi Hoa Khai xem cậu ấy có muốn uống gì không?”
Đầu bên kia vang vọng đến giọng nói hào sảng của Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Chị dâu mời? Thế thì đương nhiên phải uống rồi!”
Lúc Diêu Viễn dập máy, đằng sau lại có người cất tiếng: “Chị dâu, chị cũng mời em chứ?”
Diêu Viễn giật nảy mình, quay đầu lại nhìn một gương mặt đang cười tươi roi rói: “Anh…”
Người đàn ông cao ráo hơi gầy, mặc một bộ vest màu sẫm, trông rất lịch sự, nho nhã.
“Xin chào, Ngạo Thị Thương Khung.” Đối phương đưa tay ra.
Diêu Viễn ngẩn người một lát rồi mới bắt tay người kia, lại thấy người đó cười, nói: “Rất vui được gặp chị, ha ha, chị dâu, em tên Lý Cao.”
“Xin chào, Diêu Viễn.”
“Em biết.”
“…”
Sâu đó cô gọi thêm đồ, trong lúc ấy thì Lý Cao nhận được điện thoại: “Vâng, vâng, vâng, vâng.”
Dập máy xong anh ta quay lại cười với Diêu Viễn đang cầm đồ uống đợi mình. “Sếp bảo em gửi lời chào đến chị.”
Tay Diêu Viễn run rẩy. Lý Cao nhận lấy đồ trên tay cô. “Hôm nay anh ấy bận lắm.”
“Ừ.”
“Hai ngày trước anh ấy cũng bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay lúc ở trên máy bay đến Giang Ninh vẫn phải đọc tài liệu, mà vừa đến nơi đã bị đối tác kéo thẳng đi họp liền hai tiếng đồng hồ không cho nghỉ, sau đó còn hẹn ăn trưa xong đi đánh tennis. Mặc dù kỹ thuật đánh tennis của boss là số một nhưng trong tình trạng thiếu ngủ nghiêm trọng thế này thì không biết được, có khi mệt quá mà gục luôn ấy chứ. Ôi chao, làm người đã khó,làm ông chủ còn khó hơn. “Nếu mà đang gõ chữ, hẳn anh chàng Ngạo Thị Thương Khung này sẽ gõ ra vẻ mặt ╮(╯_╰)╭ này cho xem.
Lúc đi ra khỏi quán cà phê, Diêu Viễn rốt cuộc cũng nói một câu: “Ừm, quả thật cần chú ý đến sức khỏe hơn nữa.” Thân thể là cái vốn của cách mạng mà.
Lý Cao dừng bước: “Chị dâu. Nếu không phiền thì chị có thể nói lại câu vừa rồi không?”
“Hả?”
Lý Cao rút điện thoại ra. “Để em ghi âm lại, câu này đáng tiền lắm đó.”
Diêu Viễn toát mồ hôi.
Lý Cao cười. “Nếu biết chị dâu quan tâm đến mình, Giang thiếu gia trước giờ lạnh lùng, cao ngạo có khi lại trở nên ấm áp, dịu dàng trong chớp mắt ấy chứ, ha ha ha.”
“…”
Tiếp đó Diêu Viễn lại nghe anh chàng bên cạnh kêu lên một tiếng thảm thiết, tựa như vừa nhớ ra điều gì đó: “Chị dâu, em vừa nhớ ra mua thiếu một cốc cà phê rồi!”
“Gì cơ?” Diêu Viễn nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy cách hơn năm mươi mét từ cửa hàng quán cà phê có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ. Không hiểu tại sao, Diêu Viễn lại thấy tim mình đập mạnh, cô nhìn cửa sổ phía sau, không trông rõ người bên trong nhưng lại cảm thấy ở đó có người đang nhìn về phía cô, người đó…
Lý Cao ho khan một tiếng. “Chị dâu à, vừa rồi câu “sếp rất bận” em còn chưa nói hết. Bọn em vốn tưởng đối tác bên đó phải quấn lấy cả ngày, nhưng không ngờ lại xong sớm. Sếp là kiểu người sang quý công việc nhiều, nhưng lúc đi công tác mà giải quyết xong công việc rồi thì sẽ không bao giờ tham gia mấy vụ tiệc tùng nhậu nhẹt giải trí khác, thế nên mới có được chút thời gian quý báu…”
Dành ra chút thời gian từ lịch trình bận rộn tối mắt tối mũi để đến offline?
Phong ba bão táp lần này đến cũng quá bất ngờ! Trong lòng Diêu Viễn đang có sóng ngầm gầm thét.
Sau đó, phản ứng đàu tiên của cô nàng Diêu Viễn vẫn là vứt lại một câu cho người bên cạnh: “Thiếu một cốc cà phê đúng không? Tôi đi mua” rồi lập tức quay người chạy vào quán cà phê.
Chính xác đúng là “chạy”. Lý Cao trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn theo, cuối cùng quay đầu nhìn chiếc xe, cắn răng tiến lại phía đó. Kính xe hạ xuống, Lý Cao cười. “Sếp, chị dâu đi mua cà phê cho sếp rồi.”
Diêu Viễn chạy một lèo vào trong quán rồi mới nhận ra phản ứng vừa rồi của mình ngốc đến độ nào. Cô không khỏi che mặt than thở, chẳng có lý nào, cô đã tiếp xúc với anh ta ở ngoài đời bao giờ đâu, sao cũng như chuột gặp mèo luôn thế này?
Tim còn đập loạn nữa chứ!
Chỉ là gặp “bạn trên mạng” thôi mà, đâu cần căng thẳng đến mức phải chạy trốn? Việc này chẳng giống cô chút nào. Trước nay cô toàn được mọi người khen là “tự lập sớm, biết nghĩ sớm, còn nhỏ tuổi mà đã già dặn” rồi cơ mà.
Không nên, không nên!
Diêu Viễn già dặn hít sâu mấy hơi, sau đó đến trước quầy bán hàng mua một cốc cà phê, âm thầm lặp đi lặp lại với bản thân rằng “chẳng qua chỉ gặp cái là xong thôi”, gặp sớm vượt qua sớm!
Đến lúc Diêu Viễn bước ra khỏi quán cà phê thì đã chẳng thấy Lý Cao đâu nữa, nhưng chiếc xe kia vẫn đỗ ở chỗ cũ, còn có một người đang đứng dựa vào xe. Diêu Viễn ngẩn người nhìn “người lạ” kia, nửa ngày sau mới thầm “a” lên một tiếng, vừa rồi còn nhìn đến ngẩn người nữa chứ, cộng thêm cảm giác hơi mất tự nhiên khi bị ánh mắt sắc sảo của “người lạ” kia nhìn chăm chú.
Người đàn ông đng đứng bên cạnh chiếc xe đó mặc vest, dáng người cao ráo, lại thêm đường nét khuôn mặt xuất chúng, khí khái cao ngạo, hơn nữa đến cả dáng đứng cùng ánh mắt cũng hiện rõ vẻ lạnh lùng, dẫn đến câu cảm thán đầu tiên của Diêu Viễn là: “Hoàn toàn chẳng giống bức ảnh sơ sinh kia tí nào!”
Trong lúc Diêu Viễn còn đang nghĩ ngợi lung tung thì người kia đã đi đến trước mặt cô. Người đàn ông cao hơn cô gái gần hai mươi centimet hơi cúi đầu nhìn cô, sau đó lại nghiêng đầu nhìn cốc cà phê trên tay cô, từ tốn hỏi: “Mua cho anh?”
“…Ừ.”
“Cảm ơn.” Anh lịch sự nói một câu rồi vươn tay cầm lấy, những ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua bàn tay cô. Cô giật mình, ngẩng đầu đối mắt với ánh nhìn của anh. Người đàn ông lại chậm rãi nở nụ cười. “Em muốn uống à?”
“…Không phải.”
“Diêu Viễn, anh tên là Giang Thiên, còn có tên là Giang An Lan, “An” trong an ổn, “Lan” trong ba đào lan tỏa.”
Diêu Viễn thất thần đưa tay ra bắt tay anh.
Đến khi người đẹp Diêu đột nhiên nhớ ra cái tên “Giang An Lan” này thì lập tức đứng hình.
“Ê, tớ biết người này, là đàn anh năm thứ tư.”
“Tớ bảo này, có cần nói cho anh ta biết là anh ta vào nhầm phòng rồi không?”
“Thôi, dù sao chúng ta cũng không quen biết anh ta, cứ coi như không biết đi.”
“Diêu Viễn, cậu không biết anh ta sao?Anh ta là Giang An Lan đấy!”
Một lần khác cô lại nghe nhắc đến anh là lúc một cô bạn cùng phòng kích động khen nức nở: “Tớ vừa nhìn thấy đàn anh Giang An Lan của khoa Thương mại đấy. Sao khoa chúng ta không có người tài mạo song toàn như thế chứ, nếu đẹp trai thì lại chẳng sâu sắc, còn dám tự xưng “Lý Bạch tái thế”. Bọn họ mà Lý Bạch thì đàn anh Giang phải là tướng mạo như Tùy Dạng Đế, tài tình như Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục, quyết đoán như Tần Thủy Hoàng, thắng chắc rồi.
Ba vị hoàng đế hợp thể luôn? Lúc đó Diêu Viễn nghe xong mà chỉ biết lắc đầu, ở đâu mà lại có người khoa trương quá như vậy chứ?
Nhưng bây giờ ngẫm lại, khoa trương thì đúng là khoa trương thật, nhưng từ một góc độ nào đó thì cũng đúng là anh tuấn xuất trần thật.
Mà bây giờ vị đàn anh họ Giang anh tuấn xuất trần đó đang đứng trước mặt cô tự giới thiệu bản thân. Diêu Viễn bắt đầu mất bình tĩnh. Nhưng cô lại nghĩ, liệu có phải là trùng họ trùng tên không? Bởi vì cô hoàn toàn không nhớ bộ dạng của người từng nói với cô câu: “Sao cô lại thất đức thế?” trông như thế nào nữa.
“Anh…”
“Anh với em từng học chung trường.”
Giang An Lan hơi nghiêng đầu nhìn cô. Mái tóc anh vô cùng mềm mại, chỉ hơi nghiêng đầu đã buông nhẹ xuống. Diêu Viễn nhìn lên, bị chúng làm cho hoa mắt, lấy mất toàn bộ sự chú ý.
Đúng vậy, họ từng học chung trường. Lúc cô học năm nhất, anh đã học năm tư. Cô lên năm hai, anh đã tốt nghiệp ra trường.
Anh biết cô lần đầu tiên, hay phải nói là tiếp xúc với cô lần đầu tiên, là trong khoảng thời gian chọn đề tài luận văn tốt nghiệp hồi học kỳ hai năm thứ tư.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô cứu anh, lần thứ hai hội ngộ, cô bảo: “Dù sao chúng ta cũng không quen biết anh ta…”
Giang An Lan nhìn cô một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên như muốn nở nụ cười, cất tiếng: “Lý Cao qua bên kia trước rồi, chúng ta cũng qua đó hay đi hẹn hò riêng đây?”
“Ặc, khụ khụ khụ!!” Diêu Viễn vừa sặc vừa ho khù khụ, sau đó đưa tay chỉ về phía đài phun nước được chọn làm nơi gặp mặt. “Đến đó đi.”
Giang An Lan cười, gật đầu: “Cũng được.”
Giang An Lan bảo lái xe rời đi trước. Trên đường đi đến đài phun nước cách đó hơn năm mươi mét, anh lại hỏi: “Phu nhân, hay là em miễn cưỡng một chút nắm tay anh coi như cùng cưỡi tọa kỵ?”
Quân Lâm bang chủ, anh yêu cái việc “cùng cưỡi” ấy đến mức độ nào vậy hả? “Không cần đâu, cảm ơn, chúng ta cứ đi bình thường là được rồi.”
“Thôi cứ nắm tay đi!”
Diêu Viễn hít một hơi thật sâu. “Quân Lâm bang chủ, à không đàn anh Giang An Lan, có thể là do em hiểu nhầm, nhưng mà có phải anh… mới gặp đã yêu em rồi không thế?” Vừa mới gặp đã nắm tay rồi.
Giang An Lan: “Không hiểu nhầm đâu, có điều, anh “yêu em” sớm hơn em tưởng một chút.”
“…”
Diêu Viễn cứ thất thần lạc phách bị người ta nắm tay dắt đi như thế. Cũng bởi vì vậy mà cô hoàn toàn không chú ý đến việc bọn họ đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn, tuấn nam mỹ nữ lúc nào cũng hút mắt như vậy đó.
Lạc Thủy: “Lão đại không lên, chị dâu có mặt, phu nhân đối nội lại cả đối ngoại nữa sao?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Cũng không nói chắc được đâu, nếu sau này chị dâu kết hôn với bang chủ rồi thì…”
Đi Đâu Về Đâu: “Chị dâu chẳng phải đã kết hôn với bang chủ rồi còn gì?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Trẻ con như cậu thì không hiểu được đâu.”
Đi Đâu Về Đâu: “Ai là trẻ con?! Anh đây cũng hai mươi mấy rồi đấy, hai mươi rồi!”
Ngạo Thị Thương Khung: “Trẻ con nhà ai thế này? Đầu óc như này rồi mà còn không lo quản nó đi.”
Đi Đâu Về Đâu: “…”
Huyết Sa: “Chẳng phải lão đại bảo ngày hôm đó cũng đến thành phố Giang Ninh còn gì? Sao không đến tụ tập với bọn mình luôn?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Lão đại bận mà!”
Tôi Là Người Qua Đường: “Nói thật chứ, Tiểu Thương ca, rốt cuộc anh với lão đại làm công việc gì thế? Bọn tôi tò mò lắm đấy. Tôi thấy bình thường hai người cũng có chơi mấy đâu, đặc biệt là lão đại, thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế nhưng lại cứ ở lì trên bảng xếp hạng không đi đâu, quá là thần kỳ! Thương ca, anh nói thật xem nào, có phải anh với bang chủ là lãnh đạo công ty game không hả? Lão đại là ông chủ hay con cháu của chủ công ty game đúng không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Cậu không biết lúc cậu đi ngủ còn có những người gọi là “cày thuê” chăm chỉ làm việc hả?”
Quần chúng: “…”
Ngạo Thị Thương Khung: “Còn tại sao vẫn đứng mãi ở vị trí đầu bảng thì việc này chẳng phải quá rõ ràng sao, đàn ông trong nóng ngoài lạnh, tâm tư sâu sắc nó chính là như vậy đó!”
Huyết Sa: “Hôm nay bang chủ không lên đâu đúng không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Sa Sa, sao em biết?”
Ôn Như Ngọc: “Miệng lưỡi cậu bán đứng cậu rồi.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Khụ, cậu cũng vậy còn gì?”
Lạc Thủy: “Xem ra bang chủ đúng là uy quyền ghê, Như Ngọc với Thương Khung là hai người duy nhất tiếp xúc với ban chủ ngoài đời, mà lúc nào hai người cũng như chuột thấy mèo, khiến tôi lại càng hiếu kỳ về lão đại! Thương ca anh có thể nói với bang chủ là dù thế nào cũng phải dành chút thời gian để tham gia với hội này được không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Cậu nói là tôi nhìn thấy lão đại như chuột thấy mèo rồi còn gì, sao tôi dám tùy tiện nhảy lên nghịch râu rồng chứ. Cậu bảo chị dâu hỏi đi, chỉ cần chị dâu nói một câu là lão đại chắc chắn đi liền!”
Diêu Viễn vừa sắp xếp xong túi đeo của Nhược Vi Quân Cố, quay lại đọc kênh Liên minh, nhìn thấy hai câu này thì lập tức kinh hãi thất sắc.
Nhược Vi Quân Cố: “Tôi cũng không dám đâu.”
Ôn Như Ngọc: “Ha ha, bang chủ nhà chúng tôi lại bị bơ rồi.”
Đấy gọi là bơ á!
Thủy Thượng Tiên: “Chư vị hương thân lão ấu bang Thiên Hạ, có muốn sang YY hát hò không? Phòng nhé!”
Diêu Viễn thở phào. Nhược Vi Quân Cố: “Cảm ơn nhé, chị.”
Thủy Thượng Tiên: “Hả? Cái gì cơ?”
Diêu Viễn: “…”
Sau đó trong phòng YY, ai hát hay, hát dở gì cũng đều lên sàn ngân nga một lúc, mãi cho đến khi có một âm thanh rách trời vang lên.
【YY】Đoraemon: “Cuối cùng tôi cũng giải quyết xong kỳ thi giữa kì trở về rồi đây!! Tôi cũng muốn hát, tôi cũng muốn hát!!”
【YY】Hoa Khai: “Tiểu Mon?! Cậu là nam à?!”
Nhân yêu hay yêu nhân gì đó cũng giống như một lớp sô cô la vậy, trước khi mở ra lớp vỏ bọc, bạn vĩnh viễn không thể nào biết người bạn gặp là nhân yêu hay yêu nhân, hoặc là yêu nhân giữa yêu nhân, nhân yêu giữa yêu nhân… Đó chính là cuộc sống trong game đó.
Cuối cùng cũng đến thứ Bảy. Sáng hôm ấy, mới sáng sớm Diêu Viễn đã tỉnh, sau đó nhận được tin nhắn của Đi Đâu Về Đâu. Tối hôm qua, mọi người vừa hát hò vừa lưu số điện thoại của nhau rồi.
“Chị dâu, bên Ôn Như Ngọc ca đã lên máy bay rồi, chắc khoảng hai tiếng nữa sẽ hạ cánh xuống sân bay bên này. Em vẫn còn ở trường, chị thì sao?”
“Chị đang ở nhà.”
“Ồ ồ, chị dâu này, từ nhà chị đến quảng trường mất khoảng bao lâu?”
Diêu Viễn nghĩ một lúc, trả lời: “Chắc tầm nửa tiếng.”
“Ồ, vậy cũng bằng em rồi. Tầm chín giờ chúng ta qua đó nhé? Em mặc nguyên bộ đồ đỏ, đảm bảo chị nhìn cái nhận ra luôn! Chị dâu mặc gì thế? Có điều chị dâu mặc gì cũng nhận ra được thôi, mỹ nữ mà! Lão đại không đến thật đáng tiếc!”
“Vậy tầm chín giờ chị bắt đầu đi, cứ thế nhé!”
“Đừng thế mà chị dâu, nói chuyện cùng em đi mà, hôm nay em kích động lắm ấy!”
Nhưng tôi thì chẳng kích động tẹo nào hết.
Diêu Viễn cứ cảm thấy hai ngày nay quá yên ả, cái kiểu “yên tĩnh bất thường” này không biết là đêm tối trước bình minh hay sự yên lặng trước cơn bão, chẳng hiểu sao cô cứ thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Diêu Viễn mặc niệm, hy vọng ngày hôm nay trôi qua thuận lợi.
Chưa đến chín giờ, Diêu Hân Nhiên đã lái xe đến đón cô. Vừa nhìn thấy cô em họ, cô nàng liền kêu lên: “Em mặc thế này đi á?”
Diêu Viễn mặc quần bò và áo len dày, đều không phải đồ mới, hơn nữa còn toàn là màu đen, cũng may mà thân hình cô cao ráo, có khí chất, dù có mặc mấy màu tối tăm hơn nữa thì vẫn có cảm giác rất đặc biệt. Cũng giống như người ta nói, mỹ nữ dù có khoác cái bao tải lên người cũng vẫn đẹp, có điều nếu khoác bao tải thật thì sẽ bị người ta đem ra bàn tán mất. Diêu Hân Nhiên lắc đầu: “Chị bảo này, em không thể ăn mặc xinh đẹp hơn, trang điểm một tí, chọn đồ màu sắc lên chút được à? Cứ phải tự dìm mình thế này sao?”
Diêu Viễn toát mồ hôi: “Bình thường em cũng ăn mặc thế này còn gì?”
Diêu Hân Nhiên đau lòng ôm đầu: “Bởi thế mới nói em thật lãng phí của trời.”
Hôm đó hai người họ đến sớm, thời gian hẹn là chín rưỡi nhưng lúc họ đến mới là chín giờ mười lăm. Trong lúc Diêu Hân Nhiên đi đỗ xe, Diêu Viễn bảo cô đi mua cốc cà phê. Xung quanh quảng trường có rất nhiều quán cà phê, Diêu Viễn chọn đại một quán rồi đi vào.
Cô xếp hàng sau một người đàn ông nước ngoài, rồi nhắn tin báo cho Diêu Hân Nhiên biết mình đang ở đâu.
Tới lúc đến lượt mình thì Diêu Viễn lại nhận được điện thoại của Diêu Hân Nhiên. Chị họ vô cùng vui vẻ nói mình đã gặp Hoa Khai với Hùng Ưng Nhất Hiệu của bang Thiên Hạ rồi.
“Ồ, bọn họ đến cũng sớm ghê. Chị hỏi Hoa Khai xem cậu ấy có muốn uống gì không?”
Đầu bên kia vang vọng đến giọng nói hào sảng của Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Chị dâu mời? Thế thì đương nhiên phải uống rồi!”
Lúc Diêu Viễn dập máy, đằng sau lại có người cất tiếng: “Chị dâu, chị cũng mời em chứ?”
Diêu Viễn giật nảy mình, quay đầu lại nhìn một gương mặt đang cười tươi roi rói: “Anh…”
Người đàn ông cao ráo hơi gầy, mặc một bộ vest màu sẫm, trông rất lịch sự, nho nhã.
“Xin chào, Ngạo Thị Thương Khung.” Đối phương đưa tay ra.
Diêu Viễn ngẩn người một lát rồi mới bắt tay người kia, lại thấy người đó cười, nói: “Rất vui được gặp chị, ha ha, chị dâu, em tên Lý Cao.”
“Xin chào, Diêu Viễn.”
“Em biết.”
“…”
Sâu đó cô gọi thêm đồ, trong lúc ấy thì Lý Cao nhận được điện thoại: “Vâng, vâng, vâng, vâng.”
Dập máy xong anh ta quay lại cười với Diêu Viễn đang cầm đồ uống đợi mình. “Sếp bảo em gửi lời chào đến chị.”
Tay Diêu Viễn run rẩy. Lý Cao nhận lấy đồ trên tay cô. “Hôm nay anh ấy bận lắm.”
“Ừ.”
“Hai ngày trước anh ấy cũng bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay lúc ở trên máy bay đến Giang Ninh vẫn phải đọc tài liệu, mà vừa đến nơi đã bị đối tác kéo thẳng đi họp liền hai tiếng đồng hồ không cho nghỉ, sau đó còn hẹn ăn trưa xong đi đánh tennis. Mặc dù kỹ thuật đánh tennis của boss là số một nhưng trong tình trạng thiếu ngủ nghiêm trọng thế này thì không biết được, có khi mệt quá mà gục luôn ấy chứ. Ôi chao, làm người đã khó,làm ông chủ còn khó hơn. “Nếu mà đang gõ chữ, hẳn anh chàng Ngạo Thị Thương Khung này sẽ gõ ra vẻ mặt ╮(╯_╰)╭ này cho xem.
Lúc đi ra khỏi quán cà phê, Diêu Viễn rốt cuộc cũng nói một câu: “Ừm, quả thật cần chú ý đến sức khỏe hơn nữa.” Thân thể là cái vốn của cách mạng mà.
Lý Cao dừng bước: “Chị dâu. Nếu không phiền thì chị có thể nói lại câu vừa rồi không?”
“Hả?”
Lý Cao rút điện thoại ra. “Để em ghi âm lại, câu này đáng tiền lắm đó.”
Diêu Viễn toát mồ hôi.
Lý Cao cười. “Nếu biết chị dâu quan tâm đến mình, Giang thiếu gia trước giờ lạnh lùng, cao ngạo có khi lại trở nên ấm áp, dịu dàng trong chớp mắt ấy chứ, ha ha ha.”
“…”
Tiếp đó Diêu Viễn lại nghe anh chàng bên cạnh kêu lên một tiếng thảm thiết, tựa như vừa nhớ ra điều gì đó: “Chị dâu, em vừa nhớ ra mua thiếu một cốc cà phê rồi!”
“Gì cơ?” Diêu Viễn nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy cách hơn năm mươi mét từ cửa hàng quán cà phê có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ. Không hiểu tại sao, Diêu Viễn lại thấy tim mình đập mạnh, cô nhìn cửa sổ phía sau, không trông rõ người bên trong nhưng lại cảm thấy ở đó có người đang nhìn về phía cô, người đó…
Lý Cao ho khan một tiếng. “Chị dâu à, vừa rồi câu “sếp rất bận” em còn chưa nói hết. Bọn em vốn tưởng đối tác bên đó phải quấn lấy cả ngày, nhưng không ngờ lại xong sớm. Sếp là kiểu người sang quý công việc nhiều, nhưng lúc đi công tác mà giải quyết xong công việc rồi thì sẽ không bao giờ tham gia mấy vụ tiệc tùng nhậu nhẹt giải trí khác, thế nên mới có được chút thời gian quý báu…”
Dành ra chút thời gian từ lịch trình bận rộn tối mắt tối mũi để đến offline?
Phong ba bão táp lần này đến cũng quá bất ngờ! Trong lòng Diêu Viễn đang có sóng ngầm gầm thét.
Sau đó, phản ứng đàu tiên của cô nàng Diêu Viễn vẫn là vứt lại một câu cho người bên cạnh: “Thiếu một cốc cà phê đúng không? Tôi đi mua” rồi lập tức quay người chạy vào quán cà phê.
Chính xác đúng là “chạy”. Lý Cao trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn theo, cuối cùng quay đầu nhìn chiếc xe, cắn răng tiến lại phía đó. Kính xe hạ xuống, Lý Cao cười. “Sếp, chị dâu đi mua cà phê cho sếp rồi.”
Diêu Viễn chạy một lèo vào trong quán rồi mới nhận ra phản ứng vừa rồi của mình ngốc đến độ nào. Cô không khỏi che mặt than thở, chẳng có lý nào, cô đã tiếp xúc với anh ta ở ngoài đời bao giờ đâu, sao cũng như chuột gặp mèo luôn thế này?
Tim còn đập loạn nữa chứ!
Chỉ là gặp “bạn trên mạng” thôi mà, đâu cần căng thẳng đến mức phải chạy trốn? Việc này chẳng giống cô chút nào. Trước nay cô toàn được mọi người khen là “tự lập sớm, biết nghĩ sớm, còn nhỏ tuổi mà đã già dặn” rồi cơ mà.
Không nên, không nên!
Diêu Viễn già dặn hít sâu mấy hơi, sau đó đến trước quầy bán hàng mua một cốc cà phê, âm thầm lặp đi lặp lại với bản thân rằng “chẳng qua chỉ gặp cái là xong thôi”, gặp sớm vượt qua sớm!
Đến lúc Diêu Viễn bước ra khỏi quán cà phê thì đã chẳng thấy Lý Cao đâu nữa, nhưng chiếc xe kia vẫn đỗ ở chỗ cũ, còn có một người đang đứng dựa vào xe. Diêu Viễn ngẩn người nhìn “người lạ” kia, nửa ngày sau mới thầm “a” lên một tiếng, vừa rồi còn nhìn đến ngẩn người nữa chứ, cộng thêm cảm giác hơi mất tự nhiên khi bị ánh mắt sắc sảo của “người lạ” kia nhìn chăm chú.
Người đàn ông đng đứng bên cạnh chiếc xe đó mặc vest, dáng người cao ráo, lại thêm đường nét khuôn mặt xuất chúng, khí khái cao ngạo, hơn nữa đến cả dáng đứng cùng ánh mắt cũng hiện rõ vẻ lạnh lùng, dẫn đến câu cảm thán đầu tiên của Diêu Viễn là: “Hoàn toàn chẳng giống bức ảnh sơ sinh kia tí nào!”
Trong lúc Diêu Viễn còn đang nghĩ ngợi lung tung thì người kia đã đi đến trước mặt cô. Người đàn ông cao hơn cô gái gần hai mươi centimet hơi cúi đầu nhìn cô, sau đó lại nghiêng đầu nhìn cốc cà phê trên tay cô, từ tốn hỏi: “Mua cho anh?”
“…Ừ.”
“Cảm ơn.” Anh lịch sự nói một câu rồi vươn tay cầm lấy, những ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua bàn tay cô. Cô giật mình, ngẩng đầu đối mắt với ánh nhìn của anh. Người đàn ông lại chậm rãi nở nụ cười. “Em muốn uống à?”
“…Không phải.”
“Diêu Viễn, anh tên là Giang Thiên, còn có tên là Giang An Lan, “An” trong an ổn, “Lan” trong ba đào lan tỏa.”
Diêu Viễn thất thần đưa tay ra bắt tay anh.
Đến khi người đẹp Diêu đột nhiên nhớ ra cái tên “Giang An Lan” này thì lập tức đứng hình.
“Ê, tớ biết người này, là đàn anh năm thứ tư.”
“Tớ bảo này, có cần nói cho anh ta biết là anh ta vào nhầm phòng rồi không?”
“Thôi, dù sao chúng ta cũng không quen biết anh ta, cứ coi như không biết đi.”
“Diêu Viễn, cậu không biết anh ta sao?Anh ta là Giang An Lan đấy!”
Một lần khác cô lại nghe nhắc đến anh là lúc một cô bạn cùng phòng kích động khen nức nở: “Tớ vừa nhìn thấy đàn anh Giang An Lan của khoa Thương mại đấy. Sao khoa chúng ta không có người tài mạo song toàn như thế chứ, nếu đẹp trai thì lại chẳng sâu sắc, còn dám tự xưng “Lý Bạch tái thế”. Bọn họ mà Lý Bạch thì đàn anh Giang phải là tướng mạo như Tùy Dạng Đế, tài tình như Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục, quyết đoán như Tần Thủy Hoàng, thắng chắc rồi.
Ba vị hoàng đế hợp thể luôn? Lúc đó Diêu Viễn nghe xong mà chỉ biết lắc đầu, ở đâu mà lại có người khoa trương quá như vậy chứ?
Nhưng bây giờ ngẫm lại, khoa trương thì đúng là khoa trương thật, nhưng từ một góc độ nào đó thì cũng đúng là anh tuấn xuất trần thật.
Mà bây giờ vị đàn anh họ Giang anh tuấn xuất trần đó đang đứng trước mặt cô tự giới thiệu bản thân. Diêu Viễn bắt đầu mất bình tĩnh. Nhưng cô lại nghĩ, liệu có phải là trùng họ trùng tên không? Bởi vì cô hoàn toàn không nhớ bộ dạng của người từng nói với cô câu: “Sao cô lại thất đức thế?” trông như thế nào nữa.
“Anh…”
“Anh với em từng học chung trường.”
Giang An Lan hơi nghiêng đầu nhìn cô. Mái tóc anh vô cùng mềm mại, chỉ hơi nghiêng đầu đã buông nhẹ xuống. Diêu Viễn nhìn lên, bị chúng làm cho hoa mắt, lấy mất toàn bộ sự chú ý.
Đúng vậy, họ từng học chung trường. Lúc cô học năm nhất, anh đã học năm tư. Cô lên năm hai, anh đã tốt nghiệp ra trường.
Anh biết cô lần đầu tiên, hay phải nói là tiếp xúc với cô lần đầu tiên, là trong khoảng thời gian chọn đề tài luận văn tốt nghiệp hồi học kỳ hai năm thứ tư.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô cứu anh, lần thứ hai hội ngộ, cô bảo: “Dù sao chúng ta cũng không quen biết anh ta…”
Giang An Lan nhìn cô một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên như muốn nở nụ cười, cất tiếng: “Lý Cao qua bên kia trước rồi, chúng ta cũng qua đó hay đi hẹn hò riêng đây?”
“Ặc, khụ khụ khụ!!” Diêu Viễn vừa sặc vừa ho khù khụ, sau đó đưa tay chỉ về phía đài phun nước được chọn làm nơi gặp mặt. “Đến đó đi.”
Giang An Lan cười, gật đầu: “Cũng được.”
Giang An Lan bảo lái xe rời đi trước. Trên đường đi đến đài phun nước cách đó hơn năm mươi mét, anh lại hỏi: “Phu nhân, hay là em miễn cưỡng một chút nắm tay anh coi như cùng cưỡi tọa kỵ?”
Quân Lâm bang chủ, anh yêu cái việc “cùng cưỡi” ấy đến mức độ nào vậy hả? “Không cần đâu, cảm ơn, chúng ta cứ đi bình thường là được rồi.”
“Thôi cứ nắm tay đi!”
Diêu Viễn hít một hơi thật sâu. “Quân Lâm bang chủ, à không đàn anh Giang An Lan, có thể là do em hiểu nhầm, nhưng mà có phải anh… mới gặp đã yêu em rồi không thế?” Vừa mới gặp đã nắm tay rồi.
Giang An Lan: “Không hiểu nhầm đâu, có điều, anh “yêu em” sớm hơn em tưởng một chút.”
“…”
Diêu Viễn cứ thất thần lạc phách bị người ta nắm tay dắt đi như thế. Cũng bởi vì vậy mà cô hoàn toàn không chú ý đến việc bọn họ đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn, tuấn nam mỹ nữ lúc nào cũng hút mắt như vậy đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.