Yêu Đúng Oan Gia Thật Là Thất Sách
Chương 12
p3-chon
18/02/2014
- Hai đứa làm cái gì vậy?
Giọng đồng thanh của Mạch Kiểm và Long Bách Phi làm hai đứa hoảng hồn. Do quá giật mình nên cùng đứng bật dậy mà quên rằng đang chui dưới gầm xe ngựa… thế là cả hai cùng ôm đầu rơi lệ vì đội đầu vào xe đau.
Lệ Nhan bị cha nắm kéo ra, Hiên Phi cũng bị đá ra tàn bạo. Sự việc như vậy bị người lớn nhìn thấy nhưng Lệ Nhan rất nhanh nhảu, trả lời trước cả hắn dù tim vẫn còn đập loạn xạ…
- Thổ Phỉ và con xem gầm xe thôi!
- Phải! Phải! - Hiên Phi gật gù hùa theo nàng.
Nhưng dù cả hai có kẻ tung người hứng thì hai ông cha vẫn liếc nhau đáng sợ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh phải làm sui gia với nhau là Mạch Kiểm và Long Bách Phi ớn lạnh rồi. Thế là mạnh ai dắt con mình về chổ náy.
Lệ Nhan ngậm ngùi không dám nhìn lại Hiên Phi trong khi hắn vẫn ngoảnh lại vô cùng luyến tiếc.
Về tới lều, Mạch Kiểm đã lớn tiếng tra hỏi nàng.
- Con và Hiên Phi thích nhau hả?
- Không có đâu cha…
Nàng khom đầu trả lời lí nhí mong qua nhanh cảnh này. Mạch Kiểm hỏi vậy thôi, người lớn nhìn qua là biết cả hai có tình ý, ban nảy rõ ràng còn cả gan muốn “hun” nhau. Tuy tiểu nữ lớn rồi khó quản chuyện đó nhưng nghĩ đến Long Bách Phi là cha của Hiên Phi thì ông ấy liền khặc ra lửa nói…
- Ai cũng được nhưng con trai của Long Bách Phi thì không được!
Lệ Nhan nghe, trong lòng như bị ép khó thở. Nàng dĩ nhiên rất hiểu vấn đề này. Từ đầu ý nàng không cho Thu Nguyệt thích Hiên Phi cũng do suy nghĩ như cha. Chỉ là giờ nàng rõ cả hai không thể, cha còn nói thêm ngăn cấm khiến nàng khẽ trả lời giấu chút buồn bã….
- Con biết mà! Con và Hiên Phi không có gì đâu cha đừng lo!
Mạch Kiểm hết hồn vì nha đầu lớn của mình hung hăng, thiếu đoan trang từ bé nay cũng biết mi cong ũ rũ. Sao cảm giác cấm cản con lại khiến ông ấy khó chịu nhiều như vậy chứ? Song nghĩ đến bản mặt của Long Bách Phi thì Mạch Kiểm lại hết muốn dễ dãi với con nữa.
——————-
Hôm sau nàng sẽ đại diện Cửu Nhật tiêu cục ra thi, trong lòng vì thế vô cùng lo lắng. Vạn Sinh trông thấy nàng thi liền nhếch mép cười làm Lệ Nhan sợ gần chết. Nụ cười tà ác của gã ta chắc chắn không tốt đẹp rồi. Nhưng đột nhiên mặt Vạn Sinh lại chuyển tái khiến nàng vội xoay lại nhìn ra sau mình.
Quả nhiên Hiên Phi đứng liếc mắt đã đù làm “con mồi” điêu đứng. Xem ra ai muốn dọa Lệ Nhan cũng phải coi sắc diện của Long thiếu gia trước.
Mạch Kiểm và Long Bách Phi không gần ngại khi có cả hai đứng đó, vô tư gầm gừ lớn tiếng…
- Thi về ta sẽ cho Lệ Nhan thành thân ngay! Đừng mơ ta mời ông nhé Long Bách Phi!?
- Xìii… Hiên Phi nhà ta có khối cô nương để quan tâm, nó không quan tâm hỉ sự bên nhà ông đâu!
Nàng quay mặt đi trong khi Hiên Phi im lặng không nói. Ý của hai ông bố chính là “ta có chết cũng không làm sui gia với ông!”. Hiên Phi có muốn buồn tình thêm cũng không nổi chỉ vì hai người lớn. Và hắn nhìn qua nàng nói bình nhiên…
- Cứ làm tốt nhất có thể. Ta sẽ theo hỗ trợ ngươi!
- Ừhm…
Cả hai bắt đầu đến nơi xuất phát. Xung quanh các tiêu cục cũng đã chuẩn bị. Vạn Sinh khẽ nhìn Hiên Phi, ánh mắt hắn mang lửa hận cùng sự háo thắng cháy rực quyết một lần tranh đua thắng hơn với Hiên Phi.
Nhan Chí Bình ra đứng nhìn thấy Lệ Nhan, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng. Y định bước xuống cản nàng thi thì Thất vương gia ngăn lại. Lệ Nhan cũng nhìn thấy nhưng không quan tâm đến.
Gần đây cứ được nhiều mỹ nam quan tâm nàng thấy mình xấu xí cũng là một điểm thu hút tuyệt vời. Nhưng có là Long Hiên Phi hay Nhan Chí Bình thì nàng đều không muốn suy nghĩ đến. Giờ thanh danh tiêu cục và vì cha là những gì nàng cố gắng trước đã.
Theo thể lệ thi, sẽ có hai chặn đường cho vòng thi thứ ba này. Chặn thứ nhất mọi người sẽ được phát một bản đồ da dê dẫn đường tìm nơi có các thùng hàng. Lệ Nhan lo tập trung đánh xe đi đã căng não gần chết rồi thì hết hồn nhìn phía trước các cổ xe cố ý va vào nhau loại đối thủ.
Nàng sợ quá không ngờ vừa xuất phát không bao xa đã tử chiến rồi. Các tiêu cục thi nhau đánh nhau tơi bời để bớt được đối thủ nào hay đối thủ đó. Nàng run run cố lách xe né những gã té lăn quay trên đường.
Đột ngột có một lực lớn tấn công sau xe làm ngựa loạng choạng, cả xe lệch sang bên mép vực bên phải. Lệ Nhan xoay đầu nhìn và run lên vì xe của Hiên Phi không có người cầm cương. Nàng đang cố nhìn ra sau lo hắn đã bị người ta đánh bay khỏi xe rồi.
Nhưng hắn xuất hiện từ một xe đối thủ bên trái, Lệ Nhan tròn mắt nhìn hắn nỡ đá người không thương tiếc ra khỏi xe. Dường như các tiêu cục nhỏ lẻ khác biết hắn là đối thủ mạnh nhất nên hùa nhau chuyền từ xe này sang xe khác nhầm tấn công hắn.
Cứ như giờ là cuộc thi cướp mỹ nhân vậy, họ hùa nhau bay đến đánh sao cho Hiên Phi bầm người mới thỏa mãn. Lệ Nhan thấy có người cầm cả vũ khí nên sợ quá gọi to…
- Hiên Phi! Cẩn thận! - Nàng vừa la thì hắn né cú đấm ngay mặt. Thay vì cảm động vì sự quan tâm của nàng, hắn chửi nàng ngay.
- Cẩn thận gì giờ này nữa thím hai? Lo chạy nhanh lên ta sẽ giải quyết đằng sau!
Hiên Phi hét với nàng rồi mới lao qua một xe ngựa khác cũng đang phóng ngựa như vũ bão để loại bớt đối thủ. Nàng không ngờ cuộc thi mang danh “trao đổi kinh nghiệm quý báu giữa các tiêu cục trong hội” lại tàn bạo khốc liệt như thế. Không khéo nàng cũng thành loại nữ nhi chân yếu tay mềm lâm vào cảnh này chỉ biết khóc thôi.
Đột ngột có người lao qua xe nàng làm nàng cúi đầu né cú đấm. Cái tên khốn này xem thường Mạch đại tiểu thư rồi nên nàng co chân đá cho một cú làm gã tấn công té lăn quay trên đường, nhanh chóng bị bụi mù và các xe ngựa bỏ rời thật xa.
Lệ Nhan đánh được có một gã, trong lòng đã khoăn khoái vô tình phát hiện ra Hiên Phi vẫn nhìn lo cho mình. Hắn thở phào vì may là nàng sức như trâu, tự bảo vệ được bản thân và đánh văng vài gã. Tim nàng giờ phút này cũng không chịu yên khi biết hắn dõi theo mình suốt.
Thế là đến nơi lấy hàng chỉ có mười một tiêu cục thôi. Lệ Nhan loay hoay không biết cách chuyển hàng qua thì thấy Vạn Sinh đánh ngã một tiêu cục rất ác tay, sau đó rời đi trước thật ung dung. Thua ai không tức nhưng nàng không muốn thua Vạn Sinh chút nào. Vậy mà Hiên Phi vẫn rất từ tốn xem kĩ kiện hàng gỗ.
Nàng nóng lòng nên hối thúc…
- Nhanh lên Thổ Phỉ! Vạn Sinh thắng thì sao?
- Hắn nhanh cũng vậy thôi. Đến giờ mẹo ba khắc ngày mai chốt thi thứ hai mới mở cờ.
Lệ Nhan nghe hắn nói, mặt lập tức nghệch ra không hiểu gì cả. Thấy vậy hắn bực mình xuống tay quất vào đầu nàng một cú tàn bạo. Nàng ôm đầu rơi lệ thật không hiểu có thật là hắn thích mình mới càng đặc biệt thích đánh mình như vậy không?
- Đồ đầu heo! Không nắm thể lệ vòng thi cũng dám thi sao?
- Ta đâu biết thi sẽ lung tung rắc rối như vậy! - Nàng nhăn nhó nói khiến mặt xấu lại càng khó nhìn. Hiên Phi hậm hực lo chuyển hàng lên xe không thèm quan tâm nàng nữa nhưng vẫn nói cho nàng hiểu thể lệ.
- Giờ phải đến chốt thứ hai có vẽ trên bản đồ, giờ mẹo ba khắc ngày mai ai giành được cờ về đến Kinh thành còn hàng sẽ thắng.
Lệ Nhan nhíu mày, thầm chửi gã khốn nào lại nghĩ ra các vòng thi rắc rối này. Sau đó nàng lại hỏi tiếp Hiên Phi…
- Vậy chỉ có một cờ cho người thắng nhất thôi sao Thổ Phỉ?
Hiên Phi tập trung quan sát kiện hàng gỗ không hề để tâm nàng đang nói chuyện với mình. Hắn cẩn trọng nhẫm trong đầu chiều ngang và chiều cao các kiện hàng. Dựa theo khối lượng, sức chứa mà so sánh với lần trước.
Nàng phùng mang trợn má khi bị hắn làm ngơ vội la…
- Ta hỏi ngươi đó Thổ Phỉ thúi!?
- … hàng giống lần đó! - Hiên Phi vỗ vỗ lên thành kiện hàng nói khẳng định làm mặt nàng tái xanh ngay.
- Hả? Giống lần ta với ngươi bảo tiêu hả? Binh khí và trái pháo sao?
- Chắc vậy! Xem ra lúc đến Kinh sẽ vui lắm đây!
Hiên Phi nói vui vẻ nhưng làm nàng rùng mình sợ. Nhìn quanh cũng hơn chín tiêu cục lấy được các kiện hàng to. Số vũ khí như vậy thật sự rất là lớn.
Chặn đường tiếp theo các đội bớt đấu đá nhau để kịp đến địa điểm treo cờ. Lệ Nhan nhìn quanh các tiêu cục khác chỉ nghĩ là cuộc thi không hề biết bản thân họ đang mang đi những gì. Nàng và Hiên Phi biết nhưng không nói, không biết có làm gì ảnh hưởng đến “giang sơn xã tắc” hay không?
Đi đến chập tối mới đến nơi. Địa điểm treo cờ cách Kinh thành không xa lắm chỉ tầm trăm dặm. Các đội nghỉ bên bãi đất trống có đánh dấu từ đầu của hội tiêu cục. Trời vào khuya sương đêm nặng trĩu, không khí có vẻ ổn nhưng Lệ Nhan biết khi đến giờ thì đây sẽ là một cuộc xung tả hữu đột nhằm giành cờ đi tiếp.
Chỉ có nàng là nữ nhi ở đây, lại là một trong ba tiêu cục lớn nhất khiến nàng có hơi sợ. Lại thêm Vạn Sinh ngồi khép mắt không nói nhưng nàng cứ có cảm tưởng gã sẽ nhào sang bốp chết trả thù nàng.
- Ăn đi đừng nhìn dáo dát!
Giọng Hiên Phi nói làm nàng sựt tỉnh nhìn qua hắn đưa bánh cho mình. Chỉ có nàng và hắn là dùng chung một đóng lửa. Nàng ngốn bánh cả miệng, nhìn sao cũng không ra dáng đoan trang thục nữ nhưng Hiên Phi vẫn lẳng lặng phủi bột thừa khỏi má nàng và đưa nước uống.
Nét mặt tuấn tú của hắn nghiêm túc khác thường làm nàng hơi run cảm giác Hiên Phi đột ngột toát ra sự mạnh mẽ của một nam nhân trưởng thành chững chạc. Tim nàng đập nhanh ngớ ngẩn rồi nên cố tập trung nhai bánh. Thật sự lúc này có hắn bên cạnh nàng rất an tâm.
Hiên Phi biết Vạn Sinh nhìn mình nhưng mặc nhiên không để tâm đến gã ta. Ánh mắt Hiên Phi bận lo cho nàng rồi.
Càng về khuya, không khí tĩnh lặng lại càng căng thẳng là thế vậy mà nàng vẫn thấy buồn ngủ đến không chịu được. Các tiêu cục khác không ai dám ngủ cả vì chỉ có một người thi, họ phải giữ xe giữ hàng. Chưa kể ngủ quên sẽ không kịp lấy cờ.
Nàng cố rướn hai mắt lên nhưng chỉ càng làm nó thêm phần đờ đẫn. Ngẫm lại cha không tin tưởng nàng cũng là đúng. Có thức một đêm nàng cũng không chịu nổi thiệt là vô dụng.
Chợt Hiên Phi trải áo choàng của hắn xuống nền cỏ cạnh bên hắn và vỗ vỗ nói…
- Qua đây ngủ chút đi!
Nàng nhìn qua chổ êm ái cạnh hắn cứ như là một người đang đau bụng cùng cực liền nhìn thấy ngay nhà xí phía trước trong lòng vui mừng, sung sướng không tả hết. Nhưng dù sướng đến thế nào nàng cũng không dám qua ngủ gần Hiên Phi như thế. Giờ cũng đang thi nữa nên nàng mạnh mẽ lắc đầu nói cứng rắn…
- Ta không sao!
- Ta sẽ gọi ngươi dậy. Ngủ chút đi, mai còn đi một đoạn xa mà!
Lời của hắn thật là mật ngọt dụ hoặc ruồi nhạn như nàng. Tính ra nàng cũng không cần ngại với hắn nên vứt bỏ kiêu hãnh, mò qua nằm nghiêng người xoay lưng về phía hắn.
Hiên Phi nhìn nàng chịu nằm mới ném thêm vài nhành cây khô vào đóng lửa. Xung quanh ai cũng đang nhìn phía Lệ Nhan vì nàng là nữ nhân duy nhất ở đây, lại còn dám ngủ như vậy.
Cả ngày mệt muốn chết, được ngã lưng nàng rất dễ chịu nhưng chợt nhớ nên xoay nhìn hỏi Hiên Phi…
- Còn ngươi không ngủ hả?
- Ta cũng ngủ thì ngươi muốn hai đứa chết chung hay sao? - Hắn trả lời nhẹ nhàng nhưng nhấn mạnh độ nguy hiểm lúc đang thi làm nàng xanh mặt. Khẽ suy nghĩ, nàng nhanh nhảu nảy ra sáng kiến.
- Hay ta ngủ rồi sẽ thay phiên cho ngươi ngủ nha Thổ Phỉ!?
- Ngủ đi thím hai!
Hiên Phi giơ ngón tay đề trán ép nàng nằm làm Lệ Nhan lè lưỡi trêu tức hắn. Vậy mà Hiên Phi chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt rất ấm áp, tay không do dự vuốt lọn tóc thừa vướn ngang má nàng.
Mặt nàng đỏ lên ngay khi bị hành động và ánh mắt của hắn xem nàng như thứ gì đó vô cùng quý báu của hắn hại ra. Trước đây cả hai chơi chung thơ ngây, nàng chưa từng biết thế nào là “xấu hổ” với Hiên Phi nói gì ngại ngùng với hắn như thế này.
Song nàng lại nghiêng đầu đi nhẹ tránh tay hắn, nói với chất giọng mang chút đượm buồn…
- Cha chúng ta đã như vậy… ngươi đừng đối với ta như thế nữa!
Nàng nói rồi mím chặt môi cố mạnh mẽ dứt khoát. Hắn bỡ ngỡ vì lời nói của nàng đâm sau vào tim hắn. Môi Hiên Phi khẽ cười nhạt nói khi lòng đau đau…
- Cha chúng ta không quan trọng… quan trọng là ngươi thôi!
- Ta đã nói là ta không thể nào thích…
Nàng ngửa người ra nói chưa dứt lời đã nghẹn lại. Hắn khom xuống mặc kệ ánh mắt tròn xoe xúc động của bọn người tiêu cục khác để hôn môi ngăn nàng lại nói ra điều hắn không hề muốn nghe thấy.
Lệ Nhan chết mất, nàng nằm cứng đơ tay bấu cứng vai áo hắn không dám nhúch nhích. Hắn thật đáng ghét làm nàng tức trong lòng vì cứ không oẳn tù tì đã “hôn nhẹ” nàng suốt.
Hiên Phi nhìn mặt nàng, trên tuấn nhan của hắn đang kiềm chế một cơn tức giận khi nói…
- Chuyện đó sau khi thi xong tính tiếp! Ngủ đi!
Lệ Nhan ú ớ không biết phải nói gì nữa đành xoay nghiêng người đi và cắn nhẹ bờ môi vẫn tê dại vì hắn. Chính nàng cũng sợ sau khi thi xong buộc phải xa hắn. Nhưng đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra, nàng đã chuẩn bị tinh thần rồi không hiểu sao vẫn rất buồn sợ như vậy.
Mọi người càng nhìn hai đứa nhiều hơn. Hiên Phi không để tâm chỉ chú mục nhìn vào đóng lửa trước mặt. Lệ Nhan thì có lâm vào hoàn cảnh nào vẫn có thể an lòng ngủ như chết và thoải mái tạo ra một mảng nước miếng đi xuống bên má.
Qua nửa đêm, mọi người mệt mỏi dần đồng nghĩa với có sơ hở.
Hiên Phi đắp nhẹ lại áo choàng sợ nàng cảm lạnh vì sương đêm cùng lúc nghiêng đầu né một mũi kiếm quét đến. Mọi thứ lúc nàng ngủ đã thành một cuộc hỗn chiến tạp nham bất phân thắng bại.
Qua nửa đêm, mọi người mệt mỏi dần đồng nghĩa với có sơ hở.
Hiên Phi đắp nhẹ lại áo choàng sợ nàng cảm lạnh vì sương đêm cùng lúc nghiêng đầu né một mũi kiếm quét đến. Mọi thứ lúc này nàng ngủ đã thành một cuộc hỗn chiến tạp nham bất phân thắng bại.
Hiên Phi nhất mực không rời khỏi vị trí cạnh nàng vì muốn nàng ngủ thêm được một chút nữa không bị kẻ nào phá hỏng. Vạn Sinh ngồi yên nhìn Hiên Phi cả một đêm trường, cuối cùng cũng siết kiếm xông qua đâm thẳng tới. Hiên Phi vừa đánh ngang một tiêu cục khác thấy thế liền giơ hai bàn tay lên giữ ngang sống kiếm đấm đến giữa mặt mình.
Vạn Sinh cố dồn lực nhưng tay hắn khóa trụ sống kiếm khiến Vạn Sinh giận dữ…
- Xú tiểu tử ngươi cũng muốn tiêu cục đó mới đối xử tốt với nha đầu xấu xí này như vậy đúng không? - Vạn Sinh dễ dàng dùng bụng ta suy bụng người chỉ khiến Hiên Phi cười nhạt đáp lời gã.
- Long Môn tiêu cục nhà ta không đủ lớn hay sao mà ta lại tham lam như ngươi chứ? Thật là nhờ ngươi bày trò thất bại mới có cơ hội cho ta với Lệ Nhan. Tóm lại cảm tạ ngươi nhiều nhiều nha Vạn Sinh ca ca!!!
Vừa dứt lời, Hiên Phi vung tay làm thân kiếm dội ngược vào người khiến Vạn Sinh chới với. Càng thêm tức giận Hiên Phi, gã lao tới đâm từng nhát không chút nương tay. Trong tay Hiên Phi không có binh khí nên chỉ cố thủ qua lại tránh các đòn của gã.
Lúc này có một tên bị đánh ngã lăn gần Lệ Nhan mới khiến nàng dụi mắt, chùi miệng tỉnh giấc. Và Vạn Sinh chém sượt vào vai Hiên Phi ngay trước mắt khiến nàng cả kinh…
- Hiên Phi…
Hiên Phi thoái lui tránh thêm một đòn kiếm khí của Vạn Sinh nghe giọng nàng mới nhìn qua và nói lớn…
- Đến giờ rồi, ngươi lấy cờ đi đi!
Lệ Nhan xoay lại nhìn người của hội tiêu cục đang kéo cờ màu đỏ có thêu chữ “bảo tiêu” màu vàng lên cao đúng giờ mẹo ba khắc. Lúc này đội nào cũng bận loại đối thủ thật là cơ hội tốt cho nàng nhưng nàng không còn lòng quan tâm lá cờ.
Nàng rút kiếm của mình lao nhanh đến tấn công Vạn Sinh khiến gã ta đổi sang tấn công ngược lại nàng.
Lệ Nhan vốn không phải là đối thủ của Vạn Sinh nên tay lóng ngóng không đỡ kịp các mũi kiếm của gã tấn đến. Chân nàng loạng choạng ngã lùi về sau thì Hiên Phi từ sau giữ lấy tay phải cầm kiếm của nàng và xoáy kiếm trả đòn, Vạn Sinh bị chém nhẹ vào ngực.
Người nàng run lắm khi đánh nhau với tâm trạng biết mình yếu thế hơn. Hiên Phi vì thế đẩy nàng đi không quên hối thúc…
- Lấy cờ rồi đi trước đi! - Hắn nói với nàng nhưng mắt vẫn nhìn Vạn Sinh để chuẩn bị khi gã tấn công tiếp. Nàng rưng lệ nói.
- Không! Ta không đi nếu không có ngươi! - Ở đây người người đánh nhau, nếu không phải Vạn Sinh mà tất cả các đội khác nhào lên đánh chỉ e Hiên Phi có mạnh cỡ nào cũng thất thế. Nhưng Hiên Phi nhăn mày nhìn nàng nói.
- Ta sẽ theo ngay. Ngươi ở lại ta càng phải tốn sức bảo vệ cái thân vô dụng của ngươi nữa rối lắm!
Giờ phút sinh tử mong manh, tên nam nhân đã nói thích nàng nỡ làm nàng “cảm động” đến mức nàng hết thèm lo cho hắn nữa và gào lên hung hăng…
- Ta có lòng mà ngươi dám thấy rối sao?
- Giờ không phải là lúc cải lộn!
Hiên Phi dùng chân đá cán kiếm của một gã ngã ngay chân mình và cầm kiếm vào tay, mắt nhìn Vạn Sinh. Xem ra cả hai hôm nay phải đấu một trận đàng hoàn mới thỏa lòng.
Lệ Nhan rất lo cho Hiên Phi nhưng cũng tự biết bản thân mình chỉ khiến hắn mất tập trung nên chạy đi lấy cờ. Tên nào cản trở, nàng giơ chân đá, nâng tay đấm để vùng chạy đến được trụ cao.
Nàng thở dốc, mắt nhìn lá cờ sau đó tay run run càng siết lấy cán kiếm vì quá chấn động. Nàng chính là người đến lấy cờ đầu tiên tuy nhiên… lá cờ ấy treo cao như thế kiến nàng bắt đầu kéo quần vén áo, cố sức trèo lên trụ gỗ gở dây cột tuốt trên đỉnh đầu quá hai sải tay của mình.
Trong lúc Hiên Phi vừa phải đánh Vạn Sinh vừa phải xử các đối thủ khắc vẫn trông thấy Lệ Nhan nhảy tưng tưng không với đến nút thắt dây treo cờ.
Công nhận nàng là loại nữ nhi độc nhất vô nhị mới khiến hắn si ngốc vì nàng. Hỏi có cô nương nào đạt được bộ dạng leo trèo xấu như nàng lúc này hay không?
Hiên Phi tránh mũi kiếm của một tên đối thủ, tay cướp kiếm và phóng ngay về phía trụ treo cờ. Kiếm đâm vào trụ, cắt ngay thừng làm cờ rơi xuống ngay đầu Lệ Nhan. Nàng lấy cờ ra xoay nhìn Hiên Phi, trong lòng biết hắn thể nào cũng đang chửi nàng vô dụng cho xem. Dù sao cũng có cờ trong tay, nàng nhanh chóng lên xe phóng đi.
Các đội khác nhìn thấy cờ đã bị lấy nên không đánh nhau nữa để đuổi theo Lệ Nhan cướp cờ. Hiên Phi lo cho nàng, trong lòng nôn nóng nên đổi kiếm sang tay nghịch dù tay ấy vẫn đang có vết thương sâu do Vạn Sinh làm ra.
Vạn Sinh nhìn Hiên Phi, thái độ của siêu cấp mỹ nam nhân đột nhiên thay đổi có vẻ do cách cầm mũi kiếm ngược chếch lên khủy tay của hắn.
Hiên Phi nhếch nhẹ đôi môi hoàn hảo thành nụ cười nửa miệng thập phần đáng sợ dọa người.
- Từ ngày ngươi có ý lừa Lệ Nhan thì ta đã muốn một tay chém chết ngươi rồi. Tiếc là hôm nay vì đang thi nên không thể giết chết ngươi được… xem ra số ngươi cũng may mắn lắm Vạn Sinh ca ca!
Vạn Sinh có chút kinh sợ khi nghe Hiên Phi nói thế. Ánh mắt của hắn không chút giả dối mới kiến gã ta càng siết chặt cán kiếm và nói lớn vẫn đầy tự mãn…
- Khẩu khí hay lắm nhưngngươi đừng tưởng sẽ dọa được ta!?
- Dọa sao? Long gia nhà ta không ai biết dọa người cả!
Vạn Sinh đơ ra vì nhớ Long Bách Phi có xung tả hữu đột với Mạch Kiểm mỗi ngày nhưng toàn dùng kiếm cùn hoặc kiếm gỗ. Cả nhà hắn không có lấy một kệ binh khí đường hoàn. Điều đó cũng đồng nghĩa, trong tay đã có kiếm thì Hiên Phi sẽ thẳng tay.
Dù sao cũng quyết một mất một còn với Hiên Phi nên Vạn Sinh lao đến tấn công trước. Thân ảnh Hiên Phi ngay trước mắt tức khắc biến mất. Chân Vạn Sinh liền nhói lên khụy sụp xuống bên phải thì nhận ngay một nhát vào mạng sườn bên trái. Hiên Phi xả kiếm trả thù nỗi tức gã khốn Vạn Sinh này đã từng là ý trung nhân trong lòng Lệ Nhan một thời gian dài. Và nhát cuối hắn chậm lại đâm vào vai đẩy gã tay ngã ngược ra.
Cả người Vạn Sinh bất động, máu lúc bấy giờ bắt đầu tươm thấm ra chi chít vô số vết thương nông sâu có tính toán theo vị trí chí mạng. Hiên Phi buông thanh kiếm mượn giờ đầy máu của Vạn Sinh sau đó chép miệng…
- Kiếm cùn!
Vạn Sinh vẫn còn thở, cả người đau đớn không còn chút sức gượng dậy. Hiên Phi hài lòng vì giải quyết nhanh chóng gã ngụy quân tử đó nên đi nhanh để kịp đuổi theo Lệ Nhan.
Hiên Phi đã đánh bại y một cách không thể bàn cải lại. Đòn tấn cộng quá nhanh, Vạn Sinh không kịp thấy dù chỉ là một đòn nói gì có thể cản kịp. Lần này thua Hiên Phi, Vạn Sinh không còn gì để oán nữa.
Gã ta đã thua hoàn toàn.
————————–
Lúc đó Lệ Nhan trào lệ cố nhắm mắt thúc ngựa chạy nhanh khi bọn đối thủ cứ thi nhau xông tới muốn xử đẹp nàng thôi. Các đội bám theo nhau san sát, ẩu đã loại đối thủ vẫn còn. Hiên Phi không có ở bên nàng nên Lệ Nhan chỉ biết chạy thoát thân.
Tiếng các xe va vào nhau làm hàng nặng run nghiêng dữ dội nhưng không xe nào mất kiện hàng. Địa hình đến đích tương đối vững trãi và thoáng dễ đánh xe hơn chặn đi quanh mép núi.
Sớm vào địa phận trực thuộc Kinh thành, nàng mừng gần chết. Đột nhiên trước mắt phần bình nguyên trống trãi ngoài thành ngoài Kinh đô lại có hàng trăm binh lính xếp hàng trật tự không có lấy chút tiếng ồn cứ như đang bất động chờ đợi gì đó.
Lệ Nhan chưa từng trông thấy nhiều lính như vậy ở ngoại doanh trại biên giới. Nếu gần Kinh có đông binh như thế đồng nghĩa có loạn trong thành rồi.
Nhưng một người bước ra làm nàng vội giữ ghì cương ngựa cho ngừng lại. Nhan Chí Bình nét mặt không che giấu sự lo lắng, bước đến ngang nhiên ẵm nàng xuống xe làm nàng bối rối giữ xa vai y nghe y hỏi…
- Nàng có bị thương không?
- Nhan công tử… tiểu nữ không sao!?
Bị nam nhân đẹp đến mức này ẵm thật là đáng sợ như hảo mộng quá sức chịu đựng nha. Tình cảm của Chí Bình trao cho nàng không che đậy nhưng nàng chưa đáp lại, hành động thân thiết như vậy có chút không ổn xíu nào. Chưa kể nàng lo Hiên Phi mà trông thấy cũng sẽ một tay đánh chết nàng ngay tại chổ vì ghen tuông thôi.
Chí Bình thở nhẹ khi kiểm tra rõ nàng hoàn toàn không sao. Lệ Nhan nhúc nhích như con sâu nhỏ để đòi xuống không muốn Chí Bình ẵm nữa thì từ sau Thất vương gia bước đến.
Sau nàng các đội khác đến nơi cũng bỡ ngỡ nhìn binh lính thật đông. Vương gia không ngại khom người nói có vẻ cung kính…
- Đến lúc rồi điện hạ! Cô nương Lệ Nhan là người ngoài có lẽ nên…
- Nàng ấy là người của ta, hoàng thúc không cần lo lắng. Cho lính mở các kiện hàng ra đi!
Binh lính nhanh chóng đến mở các kiện hàng gỗ trên các xe. Quả nhiên là có chứa tráo pháo và lượng binh khí lớn. Các đội tiêu cục khí thế thi là vậy nhưng thấy chuyện này cũng có phần kinh sợ, họ rủ nhau dồn đứng im ru không chuyện gì đang diễn ra.
Chỉ còn Lệ Nhan tròn mắt nhìn Nhan Chí Bình đang ẵm mình trong tay. Cái đầu óc ngu si của nàng phút chốc quay mồng mồng…
- Nhan công tử… rốt cuộc huynh là ai?
Chí Bình đang quan sát binh lính chuyền vũ khí, nghe câu hỏi và gương mặt ngơ ngác đáng thương của nàng cũng cười nhẹ thật dịu dàng.
Liền sau Hiên Phi cũng đến kịp thấy cảnh binh đoàn lớn ngang nhiên chuyền binh khí. Mọi chuyện tạo phản đúng như cả hai đoán tuy nhiên có chút xíu khác hơn là người dẫn đầu không phải là Thất vương gia.
Lệ Nhan đang rối trí không đoán nỗi Chí Bình là ai thì trông thấy Hiên Phi với vết thương trên cánh tay bê bết máu đỏ. Chẳng suy nghĩ gì kịp dẫu tình hình này đang rất rối ren, nàng vẫn vùng thoát khỏi tay Chí Bình để chạy đến chổ của Hiên Phi. Chí Bình nhìn nàng gần như muốn nhào khóc ôm lấy Hiên Phi nên ánh mắt ẩn chút đượm buồn…
- Thổ Phỉ… ngươi bị thương nặng quá! - Vừa nói nàng vừa lấy khăn cột vòng ngăn máu chảy ra thêm từ vết thương trên tay hắn. Hiên Phi thấy nàng bình an cũng dễ chịu đáp.
- Ta không sao đâu!
Hiên Phi và nàng cùng nhìn ra cảnh binh lính đang chuẩn bị rất kĩ cương không giống kiểu tạo phản tự phát. Nhan Chí Bình cũng tạm gác chuyện riêng tư sang một bên và bước lên dẫn đầu. Trong thành có loạn, cổng thành công phá từ người bên trong mở cửa cho lính tràn vào. Các tốp lính đã đủ vũ khí xông lên không quên hô to mạnh mẽ…
- Vì thái tử điện hạ!!!
Mặt của hai đứa đều trở nên đen xì khó coi vì Nhan Chí Bình chính là Thái tử điện hạ bị thái hậu giữ biệt giam tại hành cung Đông Châu. Thái hậu chỉ là hoàng hậu của tiên đế nhưng không phải mẫu thân của thái tử vì thế muốn cho cháu ruột là con trai của tể tướng gia lên làm hoàng thái tôn.
Nay nữ lưu lộng quyền, quần thần cũng không phục chuyện hoàng thái tôn nên từ quan viên cho đến lòng dân đều hết lòng ủng hộ thái tử giành lại đúng vương quyền của mình.
Chỉ có Lệ Nhan muốn chui vào một góc vắng người để cười ngoát miệng, chính là thái tử cầu hôn nàng đó nha có phải là chuyện đáng hớn hở hay không? Còn Long thiếu gia kia cũng đã ngang ngược tranh giành, bất kính với thái tử nên cũng hóa thạch nhân luôn rồi.
Rút kinh nghiệm lần sau muốn sinh sự với ai nên hỏi kĩ thân phận họ rồi mới dám tùy tiện làm bậy nhé.
——————–
Số lính tấn công tuy không nhiều nhưng đột ngột không báo trước nên nội cung không có sự đề phòng. Bên trong cấm cung cũng đã có nội ứng hợp với ngoại nhập nên sự việc chỉ diễn ra không đến hết một ngày.
Vã lại thái tử mới là người thừa kế vương vị trong di chiếu của tiên đế nên dân chúng hoàn toàn ủng hộ.
Cuộc thi tiêu cục chỉ là một màn che cho kế hoạch nên các đội thi đều được vương gia khen thưởng có công hộ giá giúp thái tử. Đồng nghĩa năm nay cũng không có đội thắng nhất trong cuộc thi. Giờ đây triều chính ai chiến thắng mới là quan trọng nhất đối với bá tánh.
Lệ Nhan bíu ríu níu áo Hiên Phi khi bước vào cung. Từ nhỏ đến lớn nàng nằm ngủ còn chưa từng mơ sẽ vào cái nơi lòe loẹt sang trọng quý phái này nên không tránh khỏi sợ hãi. Nàng như vậy càng làm hắn run theo…
- Đừng có níu ta!
- Ta sợ lắm! Sao từ đầu ngươi không đoán ra Nhan công tử là thái tử chứ?
- Ngươi không biết thì hỏi ta đi đâu để biết chứ đồ đầu heo!?
Cuối cùng cả hai cũng theo tổng quản đi đến trước ngự thư phòng. Mọi việc còn chưa vào trật tự dù đã chiến thắng nhưng Chí Bình vẫn gọi riêng cả hai đến gặp thật rất là xem trọng.
Nhìn Chí Bình vẫn mặc bạch y, dáng vẻ như thế nhưng giờ cả hai đã biết thân phận thiên tử hơn người đâu dám coi như trước. Cả hai ú ớ nói đại.
- Tham kiến thái tử điện hạ!
- Không cần đa lễ! Sự việc hai ngày nay hẳn làm cả hai bất ngờ lắm có đúng không?
Nàng thật không dám nói năn hay cười gì nổi. May là Hiên Phi vẫn còn đủ can đảm trả lời…
- Thật ra chúng tui đã biết các kiện hàng có vấn đề. Sao thái tử có thể nghĩ ra dùng cuộc thi này để lấy lại ngôi vị chứ?
Chí Bình cười nhẹ hài lòng vì xem ra Hiên Phi cũng không mấy kinh sợ cái danh thái tử cao cao tại thượng của mình. Khẩu khí của hắn vẫn còn đáng ghét lắm nhưng Chí Bình vốn thích người thành thật mà. Nếu không vì Lệ Nhan thì chắc chắn Chí Bình rất muốn làm bằng hữu thay vì tình địch với Hiên Phi rồi.
- Ta nghĩ đến khi cả hai lần đầu bảo tiêu đến vương phủ của hoàng thúc ta. Bởi thế hôm nay ta thành công là nhờ công lớn của cả hai. Ta muốn ban thưởng lớn cho cả hai!
- Không cần đâu điện hạ!
Lệ Nhan trả lời như muỗi kêu. Chí Bình nhìn nàng rồi lại quay Hiên Phi…
- Ta có chuyện riêng muốn nói với Lệ Nhan có thể phiền Long công tử gặp thái y trị thương chờ sau được không?
Hiên Phi đơ ra, dĩ nhiên trong lòng hắn không muốn nhưng phải làm sao được. Lệ Nhan bối rối, nàng nắm chặt bàn tay hắn song hắn chỉ mỉm cười quyến rũ đáp lại Chí Bình. Cả hai nam nhân tuấn tú cùng cười thật khiến con mắt nàng cháy đen luôn. Hiên Phi xoay nói với nàng.
- Vậy ta đi trước cho ngươi nói chuyện!
- Thổ Phỉ…
Nàng gọi theo Hiên Phi nhưng bàn tay to của hắn cũng tuột khỏi tay nàng. Lòng nàng phút chốc mông lung rối bời. Và Chí Bình nắm lấy tay khiến nàng giật mình nhìn lại.
Giọng đồng thanh của Mạch Kiểm và Long Bách Phi làm hai đứa hoảng hồn. Do quá giật mình nên cùng đứng bật dậy mà quên rằng đang chui dưới gầm xe ngựa… thế là cả hai cùng ôm đầu rơi lệ vì đội đầu vào xe đau.
Lệ Nhan bị cha nắm kéo ra, Hiên Phi cũng bị đá ra tàn bạo. Sự việc như vậy bị người lớn nhìn thấy nhưng Lệ Nhan rất nhanh nhảu, trả lời trước cả hắn dù tim vẫn còn đập loạn xạ…
- Thổ Phỉ và con xem gầm xe thôi!
- Phải! Phải! - Hiên Phi gật gù hùa theo nàng.
Nhưng dù cả hai có kẻ tung người hứng thì hai ông cha vẫn liếc nhau đáng sợ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh phải làm sui gia với nhau là Mạch Kiểm và Long Bách Phi ớn lạnh rồi. Thế là mạnh ai dắt con mình về chổ náy.
Lệ Nhan ngậm ngùi không dám nhìn lại Hiên Phi trong khi hắn vẫn ngoảnh lại vô cùng luyến tiếc.
Về tới lều, Mạch Kiểm đã lớn tiếng tra hỏi nàng.
- Con và Hiên Phi thích nhau hả?
- Không có đâu cha…
Nàng khom đầu trả lời lí nhí mong qua nhanh cảnh này. Mạch Kiểm hỏi vậy thôi, người lớn nhìn qua là biết cả hai có tình ý, ban nảy rõ ràng còn cả gan muốn “hun” nhau. Tuy tiểu nữ lớn rồi khó quản chuyện đó nhưng nghĩ đến Long Bách Phi là cha của Hiên Phi thì ông ấy liền khặc ra lửa nói…
- Ai cũng được nhưng con trai của Long Bách Phi thì không được!
Lệ Nhan nghe, trong lòng như bị ép khó thở. Nàng dĩ nhiên rất hiểu vấn đề này. Từ đầu ý nàng không cho Thu Nguyệt thích Hiên Phi cũng do suy nghĩ như cha. Chỉ là giờ nàng rõ cả hai không thể, cha còn nói thêm ngăn cấm khiến nàng khẽ trả lời giấu chút buồn bã….
- Con biết mà! Con và Hiên Phi không có gì đâu cha đừng lo!
Mạch Kiểm hết hồn vì nha đầu lớn của mình hung hăng, thiếu đoan trang từ bé nay cũng biết mi cong ũ rũ. Sao cảm giác cấm cản con lại khiến ông ấy khó chịu nhiều như vậy chứ? Song nghĩ đến bản mặt của Long Bách Phi thì Mạch Kiểm lại hết muốn dễ dãi với con nữa.
——————-
Hôm sau nàng sẽ đại diện Cửu Nhật tiêu cục ra thi, trong lòng vì thế vô cùng lo lắng. Vạn Sinh trông thấy nàng thi liền nhếch mép cười làm Lệ Nhan sợ gần chết. Nụ cười tà ác của gã ta chắc chắn không tốt đẹp rồi. Nhưng đột nhiên mặt Vạn Sinh lại chuyển tái khiến nàng vội xoay lại nhìn ra sau mình.
Quả nhiên Hiên Phi đứng liếc mắt đã đù làm “con mồi” điêu đứng. Xem ra ai muốn dọa Lệ Nhan cũng phải coi sắc diện của Long thiếu gia trước.
Mạch Kiểm và Long Bách Phi không gần ngại khi có cả hai đứng đó, vô tư gầm gừ lớn tiếng…
- Thi về ta sẽ cho Lệ Nhan thành thân ngay! Đừng mơ ta mời ông nhé Long Bách Phi!?
- Xìii… Hiên Phi nhà ta có khối cô nương để quan tâm, nó không quan tâm hỉ sự bên nhà ông đâu!
Nàng quay mặt đi trong khi Hiên Phi im lặng không nói. Ý của hai ông bố chính là “ta có chết cũng không làm sui gia với ông!”. Hiên Phi có muốn buồn tình thêm cũng không nổi chỉ vì hai người lớn. Và hắn nhìn qua nàng nói bình nhiên…
- Cứ làm tốt nhất có thể. Ta sẽ theo hỗ trợ ngươi!
- Ừhm…
Cả hai bắt đầu đến nơi xuất phát. Xung quanh các tiêu cục cũng đã chuẩn bị. Vạn Sinh khẽ nhìn Hiên Phi, ánh mắt hắn mang lửa hận cùng sự háo thắng cháy rực quyết một lần tranh đua thắng hơn với Hiên Phi.
Nhan Chí Bình ra đứng nhìn thấy Lệ Nhan, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng. Y định bước xuống cản nàng thi thì Thất vương gia ngăn lại. Lệ Nhan cũng nhìn thấy nhưng không quan tâm đến.
Gần đây cứ được nhiều mỹ nam quan tâm nàng thấy mình xấu xí cũng là một điểm thu hút tuyệt vời. Nhưng có là Long Hiên Phi hay Nhan Chí Bình thì nàng đều không muốn suy nghĩ đến. Giờ thanh danh tiêu cục và vì cha là những gì nàng cố gắng trước đã.
Theo thể lệ thi, sẽ có hai chặn đường cho vòng thi thứ ba này. Chặn thứ nhất mọi người sẽ được phát một bản đồ da dê dẫn đường tìm nơi có các thùng hàng. Lệ Nhan lo tập trung đánh xe đi đã căng não gần chết rồi thì hết hồn nhìn phía trước các cổ xe cố ý va vào nhau loại đối thủ.
Nàng sợ quá không ngờ vừa xuất phát không bao xa đã tử chiến rồi. Các tiêu cục thi nhau đánh nhau tơi bời để bớt được đối thủ nào hay đối thủ đó. Nàng run run cố lách xe né những gã té lăn quay trên đường.
Đột ngột có một lực lớn tấn công sau xe làm ngựa loạng choạng, cả xe lệch sang bên mép vực bên phải. Lệ Nhan xoay đầu nhìn và run lên vì xe của Hiên Phi không có người cầm cương. Nàng đang cố nhìn ra sau lo hắn đã bị người ta đánh bay khỏi xe rồi.
Nhưng hắn xuất hiện từ một xe đối thủ bên trái, Lệ Nhan tròn mắt nhìn hắn nỡ đá người không thương tiếc ra khỏi xe. Dường như các tiêu cục nhỏ lẻ khác biết hắn là đối thủ mạnh nhất nên hùa nhau chuyền từ xe này sang xe khác nhầm tấn công hắn.
Cứ như giờ là cuộc thi cướp mỹ nhân vậy, họ hùa nhau bay đến đánh sao cho Hiên Phi bầm người mới thỏa mãn. Lệ Nhan thấy có người cầm cả vũ khí nên sợ quá gọi to…
- Hiên Phi! Cẩn thận! - Nàng vừa la thì hắn né cú đấm ngay mặt. Thay vì cảm động vì sự quan tâm của nàng, hắn chửi nàng ngay.
- Cẩn thận gì giờ này nữa thím hai? Lo chạy nhanh lên ta sẽ giải quyết đằng sau!
Hiên Phi hét với nàng rồi mới lao qua một xe ngựa khác cũng đang phóng ngựa như vũ bão để loại bớt đối thủ. Nàng không ngờ cuộc thi mang danh “trao đổi kinh nghiệm quý báu giữa các tiêu cục trong hội” lại tàn bạo khốc liệt như thế. Không khéo nàng cũng thành loại nữ nhi chân yếu tay mềm lâm vào cảnh này chỉ biết khóc thôi.
Đột ngột có người lao qua xe nàng làm nàng cúi đầu né cú đấm. Cái tên khốn này xem thường Mạch đại tiểu thư rồi nên nàng co chân đá cho một cú làm gã tấn công té lăn quay trên đường, nhanh chóng bị bụi mù và các xe ngựa bỏ rời thật xa.
Lệ Nhan đánh được có một gã, trong lòng đã khoăn khoái vô tình phát hiện ra Hiên Phi vẫn nhìn lo cho mình. Hắn thở phào vì may là nàng sức như trâu, tự bảo vệ được bản thân và đánh văng vài gã. Tim nàng giờ phút này cũng không chịu yên khi biết hắn dõi theo mình suốt.
Thế là đến nơi lấy hàng chỉ có mười một tiêu cục thôi. Lệ Nhan loay hoay không biết cách chuyển hàng qua thì thấy Vạn Sinh đánh ngã một tiêu cục rất ác tay, sau đó rời đi trước thật ung dung. Thua ai không tức nhưng nàng không muốn thua Vạn Sinh chút nào. Vậy mà Hiên Phi vẫn rất từ tốn xem kĩ kiện hàng gỗ.
Nàng nóng lòng nên hối thúc…
- Nhanh lên Thổ Phỉ! Vạn Sinh thắng thì sao?
- Hắn nhanh cũng vậy thôi. Đến giờ mẹo ba khắc ngày mai chốt thi thứ hai mới mở cờ.
Lệ Nhan nghe hắn nói, mặt lập tức nghệch ra không hiểu gì cả. Thấy vậy hắn bực mình xuống tay quất vào đầu nàng một cú tàn bạo. Nàng ôm đầu rơi lệ thật không hiểu có thật là hắn thích mình mới càng đặc biệt thích đánh mình như vậy không?
- Đồ đầu heo! Không nắm thể lệ vòng thi cũng dám thi sao?
- Ta đâu biết thi sẽ lung tung rắc rối như vậy! - Nàng nhăn nhó nói khiến mặt xấu lại càng khó nhìn. Hiên Phi hậm hực lo chuyển hàng lên xe không thèm quan tâm nàng nữa nhưng vẫn nói cho nàng hiểu thể lệ.
- Giờ phải đến chốt thứ hai có vẽ trên bản đồ, giờ mẹo ba khắc ngày mai ai giành được cờ về đến Kinh thành còn hàng sẽ thắng.
Lệ Nhan nhíu mày, thầm chửi gã khốn nào lại nghĩ ra các vòng thi rắc rối này. Sau đó nàng lại hỏi tiếp Hiên Phi…
- Vậy chỉ có một cờ cho người thắng nhất thôi sao Thổ Phỉ?
Hiên Phi tập trung quan sát kiện hàng gỗ không hề để tâm nàng đang nói chuyện với mình. Hắn cẩn trọng nhẫm trong đầu chiều ngang và chiều cao các kiện hàng. Dựa theo khối lượng, sức chứa mà so sánh với lần trước.
Nàng phùng mang trợn má khi bị hắn làm ngơ vội la…
- Ta hỏi ngươi đó Thổ Phỉ thúi!?
- … hàng giống lần đó! - Hiên Phi vỗ vỗ lên thành kiện hàng nói khẳng định làm mặt nàng tái xanh ngay.
- Hả? Giống lần ta với ngươi bảo tiêu hả? Binh khí và trái pháo sao?
- Chắc vậy! Xem ra lúc đến Kinh sẽ vui lắm đây!
Hiên Phi nói vui vẻ nhưng làm nàng rùng mình sợ. Nhìn quanh cũng hơn chín tiêu cục lấy được các kiện hàng to. Số vũ khí như vậy thật sự rất là lớn.
Chặn đường tiếp theo các đội bớt đấu đá nhau để kịp đến địa điểm treo cờ. Lệ Nhan nhìn quanh các tiêu cục khác chỉ nghĩ là cuộc thi không hề biết bản thân họ đang mang đi những gì. Nàng và Hiên Phi biết nhưng không nói, không biết có làm gì ảnh hưởng đến “giang sơn xã tắc” hay không?
Đi đến chập tối mới đến nơi. Địa điểm treo cờ cách Kinh thành không xa lắm chỉ tầm trăm dặm. Các đội nghỉ bên bãi đất trống có đánh dấu từ đầu của hội tiêu cục. Trời vào khuya sương đêm nặng trĩu, không khí có vẻ ổn nhưng Lệ Nhan biết khi đến giờ thì đây sẽ là một cuộc xung tả hữu đột nhằm giành cờ đi tiếp.
Chỉ có nàng là nữ nhi ở đây, lại là một trong ba tiêu cục lớn nhất khiến nàng có hơi sợ. Lại thêm Vạn Sinh ngồi khép mắt không nói nhưng nàng cứ có cảm tưởng gã sẽ nhào sang bốp chết trả thù nàng.
- Ăn đi đừng nhìn dáo dát!
Giọng Hiên Phi nói làm nàng sựt tỉnh nhìn qua hắn đưa bánh cho mình. Chỉ có nàng và hắn là dùng chung một đóng lửa. Nàng ngốn bánh cả miệng, nhìn sao cũng không ra dáng đoan trang thục nữ nhưng Hiên Phi vẫn lẳng lặng phủi bột thừa khỏi má nàng và đưa nước uống.
Nét mặt tuấn tú của hắn nghiêm túc khác thường làm nàng hơi run cảm giác Hiên Phi đột ngột toát ra sự mạnh mẽ của một nam nhân trưởng thành chững chạc. Tim nàng đập nhanh ngớ ngẩn rồi nên cố tập trung nhai bánh. Thật sự lúc này có hắn bên cạnh nàng rất an tâm.
Hiên Phi biết Vạn Sinh nhìn mình nhưng mặc nhiên không để tâm đến gã ta. Ánh mắt Hiên Phi bận lo cho nàng rồi.
Càng về khuya, không khí tĩnh lặng lại càng căng thẳng là thế vậy mà nàng vẫn thấy buồn ngủ đến không chịu được. Các tiêu cục khác không ai dám ngủ cả vì chỉ có một người thi, họ phải giữ xe giữ hàng. Chưa kể ngủ quên sẽ không kịp lấy cờ.
Nàng cố rướn hai mắt lên nhưng chỉ càng làm nó thêm phần đờ đẫn. Ngẫm lại cha không tin tưởng nàng cũng là đúng. Có thức một đêm nàng cũng không chịu nổi thiệt là vô dụng.
Chợt Hiên Phi trải áo choàng của hắn xuống nền cỏ cạnh bên hắn và vỗ vỗ nói…
- Qua đây ngủ chút đi!
Nàng nhìn qua chổ êm ái cạnh hắn cứ như là một người đang đau bụng cùng cực liền nhìn thấy ngay nhà xí phía trước trong lòng vui mừng, sung sướng không tả hết. Nhưng dù sướng đến thế nào nàng cũng không dám qua ngủ gần Hiên Phi như thế. Giờ cũng đang thi nữa nên nàng mạnh mẽ lắc đầu nói cứng rắn…
- Ta không sao!
- Ta sẽ gọi ngươi dậy. Ngủ chút đi, mai còn đi một đoạn xa mà!
Lời của hắn thật là mật ngọt dụ hoặc ruồi nhạn như nàng. Tính ra nàng cũng không cần ngại với hắn nên vứt bỏ kiêu hãnh, mò qua nằm nghiêng người xoay lưng về phía hắn.
Hiên Phi nhìn nàng chịu nằm mới ném thêm vài nhành cây khô vào đóng lửa. Xung quanh ai cũng đang nhìn phía Lệ Nhan vì nàng là nữ nhân duy nhất ở đây, lại còn dám ngủ như vậy.
Cả ngày mệt muốn chết, được ngã lưng nàng rất dễ chịu nhưng chợt nhớ nên xoay nhìn hỏi Hiên Phi…
- Còn ngươi không ngủ hả?
- Ta cũng ngủ thì ngươi muốn hai đứa chết chung hay sao? - Hắn trả lời nhẹ nhàng nhưng nhấn mạnh độ nguy hiểm lúc đang thi làm nàng xanh mặt. Khẽ suy nghĩ, nàng nhanh nhảu nảy ra sáng kiến.
- Hay ta ngủ rồi sẽ thay phiên cho ngươi ngủ nha Thổ Phỉ!?
- Ngủ đi thím hai!
Hiên Phi giơ ngón tay đề trán ép nàng nằm làm Lệ Nhan lè lưỡi trêu tức hắn. Vậy mà Hiên Phi chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt rất ấm áp, tay không do dự vuốt lọn tóc thừa vướn ngang má nàng.
Mặt nàng đỏ lên ngay khi bị hành động và ánh mắt của hắn xem nàng như thứ gì đó vô cùng quý báu của hắn hại ra. Trước đây cả hai chơi chung thơ ngây, nàng chưa từng biết thế nào là “xấu hổ” với Hiên Phi nói gì ngại ngùng với hắn như thế này.
Song nàng lại nghiêng đầu đi nhẹ tránh tay hắn, nói với chất giọng mang chút đượm buồn…
- Cha chúng ta đã như vậy… ngươi đừng đối với ta như thế nữa!
Nàng nói rồi mím chặt môi cố mạnh mẽ dứt khoát. Hắn bỡ ngỡ vì lời nói của nàng đâm sau vào tim hắn. Môi Hiên Phi khẽ cười nhạt nói khi lòng đau đau…
- Cha chúng ta không quan trọng… quan trọng là ngươi thôi!
- Ta đã nói là ta không thể nào thích…
Nàng ngửa người ra nói chưa dứt lời đã nghẹn lại. Hắn khom xuống mặc kệ ánh mắt tròn xoe xúc động của bọn người tiêu cục khác để hôn môi ngăn nàng lại nói ra điều hắn không hề muốn nghe thấy.
Lệ Nhan chết mất, nàng nằm cứng đơ tay bấu cứng vai áo hắn không dám nhúch nhích. Hắn thật đáng ghét làm nàng tức trong lòng vì cứ không oẳn tù tì đã “hôn nhẹ” nàng suốt.
Hiên Phi nhìn mặt nàng, trên tuấn nhan của hắn đang kiềm chế một cơn tức giận khi nói…
- Chuyện đó sau khi thi xong tính tiếp! Ngủ đi!
Lệ Nhan ú ớ không biết phải nói gì nữa đành xoay nghiêng người đi và cắn nhẹ bờ môi vẫn tê dại vì hắn. Chính nàng cũng sợ sau khi thi xong buộc phải xa hắn. Nhưng đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra, nàng đã chuẩn bị tinh thần rồi không hiểu sao vẫn rất buồn sợ như vậy.
Mọi người càng nhìn hai đứa nhiều hơn. Hiên Phi không để tâm chỉ chú mục nhìn vào đóng lửa trước mặt. Lệ Nhan thì có lâm vào hoàn cảnh nào vẫn có thể an lòng ngủ như chết và thoải mái tạo ra một mảng nước miếng đi xuống bên má.
Qua nửa đêm, mọi người mệt mỏi dần đồng nghĩa với có sơ hở.
Hiên Phi đắp nhẹ lại áo choàng sợ nàng cảm lạnh vì sương đêm cùng lúc nghiêng đầu né một mũi kiếm quét đến. Mọi thứ lúc nàng ngủ đã thành một cuộc hỗn chiến tạp nham bất phân thắng bại.
Qua nửa đêm, mọi người mệt mỏi dần đồng nghĩa với có sơ hở.
Hiên Phi đắp nhẹ lại áo choàng sợ nàng cảm lạnh vì sương đêm cùng lúc nghiêng đầu né một mũi kiếm quét đến. Mọi thứ lúc này nàng ngủ đã thành một cuộc hỗn chiến tạp nham bất phân thắng bại.
Hiên Phi nhất mực không rời khỏi vị trí cạnh nàng vì muốn nàng ngủ thêm được một chút nữa không bị kẻ nào phá hỏng. Vạn Sinh ngồi yên nhìn Hiên Phi cả một đêm trường, cuối cùng cũng siết kiếm xông qua đâm thẳng tới. Hiên Phi vừa đánh ngang một tiêu cục khác thấy thế liền giơ hai bàn tay lên giữ ngang sống kiếm đấm đến giữa mặt mình.
Vạn Sinh cố dồn lực nhưng tay hắn khóa trụ sống kiếm khiến Vạn Sinh giận dữ…
- Xú tiểu tử ngươi cũng muốn tiêu cục đó mới đối xử tốt với nha đầu xấu xí này như vậy đúng không? - Vạn Sinh dễ dàng dùng bụng ta suy bụng người chỉ khiến Hiên Phi cười nhạt đáp lời gã.
- Long Môn tiêu cục nhà ta không đủ lớn hay sao mà ta lại tham lam như ngươi chứ? Thật là nhờ ngươi bày trò thất bại mới có cơ hội cho ta với Lệ Nhan. Tóm lại cảm tạ ngươi nhiều nhiều nha Vạn Sinh ca ca!!!
Vừa dứt lời, Hiên Phi vung tay làm thân kiếm dội ngược vào người khiến Vạn Sinh chới với. Càng thêm tức giận Hiên Phi, gã lao tới đâm từng nhát không chút nương tay. Trong tay Hiên Phi không có binh khí nên chỉ cố thủ qua lại tránh các đòn của gã.
Lúc này có một tên bị đánh ngã lăn gần Lệ Nhan mới khiến nàng dụi mắt, chùi miệng tỉnh giấc. Và Vạn Sinh chém sượt vào vai Hiên Phi ngay trước mắt khiến nàng cả kinh…
- Hiên Phi…
Hiên Phi thoái lui tránh thêm một đòn kiếm khí của Vạn Sinh nghe giọng nàng mới nhìn qua và nói lớn…
- Đến giờ rồi, ngươi lấy cờ đi đi!
Lệ Nhan xoay lại nhìn người của hội tiêu cục đang kéo cờ màu đỏ có thêu chữ “bảo tiêu” màu vàng lên cao đúng giờ mẹo ba khắc. Lúc này đội nào cũng bận loại đối thủ thật là cơ hội tốt cho nàng nhưng nàng không còn lòng quan tâm lá cờ.
Nàng rút kiếm của mình lao nhanh đến tấn công Vạn Sinh khiến gã ta đổi sang tấn công ngược lại nàng.
Lệ Nhan vốn không phải là đối thủ của Vạn Sinh nên tay lóng ngóng không đỡ kịp các mũi kiếm của gã tấn đến. Chân nàng loạng choạng ngã lùi về sau thì Hiên Phi từ sau giữ lấy tay phải cầm kiếm của nàng và xoáy kiếm trả đòn, Vạn Sinh bị chém nhẹ vào ngực.
Người nàng run lắm khi đánh nhau với tâm trạng biết mình yếu thế hơn. Hiên Phi vì thế đẩy nàng đi không quên hối thúc…
- Lấy cờ rồi đi trước đi! - Hắn nói với nàng nhưng mắt vẫn nhìn Vạn Sinh để chuẩn bị khi gã tấn công tiếp. Nàng rưng lệ nói.
- Không! Ta không đi nếu không có ngươi! - Ở đây người người đánh nhau, nếu không phải Vạn Sinh mà tất cả các đội khác nhào lên đánh chỉ e Hiên Phi có mạnh cỡ nào cũng thất thế. Nhưng Hiên Phi nhăn mày nhìn nàng nói.
- Ta sẽ theo ngay. Ngươi ở lại ta càng phải tốn sức bảo vệ cái thân vô dụng của ngươi nữa rối lắm!
Giờ phút sinh tử mong manh, tên nam nhân đã nói thích nàng nỡ làm nàng “cảm động” đến mức nàng hết thèm lo cho hắn nữa và gào lên hung hăng…
- Ta có lòng mà ngươi dám thấy rối sao?
- Giờ không phải là lúc cải lộn!
Hiên Phi dùng chân đá cán kiếm của một gã ngã ngay chân mình và cầm kiếm vào tay, mắt nhìn Vạn Sinh. Xem ra cả hai hôm nay phải đấu một trận đàng hoàn mới thỏa lòng.
Lệ Nhan rất lo cho Hiên Phi nhưng cũng tự biết bản thân mình chỉ khiến hắn mất tập trung nên chạy đi lấy cờ. Tên nào cản trở, nàng giơ chân đá, nâng tay đấm để vùng chạy đến được trụ cao.
Nàng thở dốc, mắt nhìn lá cờ sau đó tay run run càng siết lấy cán kiếm vì quá chấn động. Nàng chính là người đến lấy cờ đầu tiên tuy nhiên… lá cờ ấy treo cao như thế kiến nàng bắt đầu kéo quần vén áo, cố sức trèo lên trụ gỗ gở dây cột tuốt trên đỉnh đầu quá hai sải tay của mình.
Trong lúc Hiên Phi vừa phải đánh Vạn Sinh vừa phải xử các đối thủ khắc vẫn trông thấy Lệ Nhan nhảy tưng tưng không với đến nút thắt dây treo cờ.
Công nhận nàng là loại nữ nhi độc nhất vô nhị mới khiến hắn si ngốc vì nàng. Hỏi có cô nương nào đạt được bộ dạng leo trèo xấu như nàng lúc này hay không?
Hiên Phi tránh mũi kiếm của một tên đối thủ, tay cướp kiếm và phóng ngay về phía trụ treo cờ. Kiếm đâm vào trụ, cắt ngay thừng làm cờ rơi xuống ngay đầu Lệ Nhan. Nàng lấy cờ ra xoay nhìn Hiên Phi, trong lòng biết hắn thể nào cũng đang chửi nàng vô dụng cho xem. Dù sao cũng có cờ trong tay, nàng nhanh chóng lên xe phóng đi.
Các đội khác nhìn thấy cờ đã bị lấy nên không đánh nhau nữa để đuổi theo Lệ Nhan cướp cờ. Hiên Phi lo cho nàng, trong lòng nôn nóng nên đổi kiếm sang tay nghịch dù tay ấy vẫn đang có vết thương sâu do Vạn Sinh làm ra.
Vạn Sinh nhìn Hiên Phi, thái độ của siêu cấp mỹ nam nhân đột nhiên thay đổi có vẻ do cách cầm mũi kiếm ngược chếch lên khủy tay của hắn.
Hiên Phi nhếch nhẹ đôi môi hoàn hảo thành nụ cười nửa miệng thập phần đáng sợ dọa người.
- Từ ngày ngươi có ý lừa Lệ Nhan thì ta đã muốn một tay chém chết ngươi rồi. Tiếc là hôm nay vì đang thi nên không thể giết chết ngươi được… xem ra số ngươi cũng may mắn lắm Vạn Sinh ca ca!
Vạn Sinh có chút kinh sợ khi nghe Hiên Phi nói thế. Ánh mắt của hắn không chút giả dối mới kiến gã ta càng siết chặt cán kiếm và nói lớn vẫn đầy tự mãn…
- Khẩu khí hay lắm nhưngngươi đừng tưởng sẽ dọa được ta!?
- Dọa sao? Long gia nhà ta không ai biết dọa người cả!
Vạn Sinh đơ ra vì nhớ Long Bách Phi có xung tả hữu đột với Mạch Kiểm mỗi ngày nhưng toàn dùng kiếm cùn hoặc kiếm gỗ. Cả nhà hắn không có lấy một kệ binh khí đường hoàn. Điều đó cũng đồng nghĩa, trong tay đã có kiếm thì Hiên Phi sẽ thẳng tay.
Dù sao cũng quyết một mất một còn với Hiên Phi nên Vạn Sinh lao đến tấn công trước. Thân ảnh Hiên Phi ngay trước mắt tức khắc biến mất. Chân Vạn Sinh liền nhói lên khụy sụp xuống bên phải thì nhận ngay một nhát vào mạng sườn bên trái. Hiên Phi xả kiếm trả thù nỗi tức gã khốn Vạn Sinh này đã từng là ý trung nhân trong lòng Lệ Nhan một thời gian dài. Và nhát cuối hắn chậm lại đâm vào vai đẩy gã tay ngã ngược ra.
Cả người Vạn Sinh bất động, máu lúc bấy giờ bắt đầu tươm thấm ra chi chít vô số vết thương nông sâu có tính toán theo vị trí chí mạng. Hiên Phi buông thanh kiếm mượn giờ đầy máu của Vạn Sinh sau đó chép miệng…
- Kiếm cùn!
Vạn Sinh vẫn còn thở, cả người đau đớn không còn chút sức gượng dậy. Hiên Phi hài lòng vì giải quyết nhanh chóng gã ngụy quân tử đó nên đi nhanh để kịp đuổi theo Lệ Nhan.
Hiên Phi đã đánh bại y một cách không thể bàn cải lại. Đòn tấn cộng quá nhanh, Vạn Sinh không kịp thấy dù chỉ là một đòn nói gì có thể cản kịp. Lần này thua Hiên Phi, Vạn Sinh không còn gì để oán nữa.
Gã ta đã thua hoàn toàn.
————————–
Lúc đó Lệ Nhan trào lệ cố nhắm mắt thúc ngựa chạy nhanh khi bọn đối thủ cứ thi nhau xông tới muốn xử đẹp nàng thôi. Các đội bám theo nhau san sát, ẩu đã loại đối thủ vẫn còn. Hiên Phi không có ở bên nàng nên Lệ Nhan chỉ biết chạy thoát thân.
Tiếng các xe va vào nhau làm hàng nặng run nghiêng dữ dội nhưng không xe nào mất kiện hàng. Địa hình đến đích tương đối vững trãi và thoáng dễ đánh xe hơn chặn đi quanh mép núi.
Sớm vào địa phận trực thuộc Kinh thành, nàng mừng gần chết. Đột nhiên trước mắt phần bình nguyên trống trãi ngoài thành ngoài Kinh đô lại có hàng trăm binh lính xếp hàng trật tự không có lấy chút tiếng ồn cứ như đang bất động chờ đợi gì đó.
Lệ Nhan chưa từng trông thấy nhiều lính như vậy ở ngoại doanh trại biên giới. Nếu gần Kinh có đông binh như thế đồng nghĩa có loạn trong thành rồi.
Nhưng một người bước ra làm nàng vội giữ ghì cương ngựa cho ngừng lại. Nhan Chí Bình nét mặt không che giấu sự lo lắng, bước đến ngang nhiên ẵm nàng xuống xe làm nàng bối rối giữ xa vai y nghe y hỏi…
- Nàng có bị thương không?
- Nhan công tử… tiểu nữ không sao!?
Bị nam nhân đẹp đến mức này ẵm thật là đáng sợ như hảo mộng quá sức chịu đựng nha. Tình cảm của Chí Bình trao cho nàng không che đậy nhưng nàng chưa đáp lại, hành động thân thiết như vậy có chút không ổn xíu nào. Chưa kể nàng lo Hiên Phi mà trông thấy cũng sẽ một tay đánh chết nàng ngay tại chổ vì ghen tuông thôi.
Chí Bình thở nhẹ khi kiểm tra rõ nàng hoàn toàn không sao. Lệ Nhan nhúc nhích như con sâu nhỏ để đòi xuống không muốn Chí Bình ẵm nữa thì từ sau Thất vương gia bước đến.
Sau nàng các đội khác đến nơi cũng bỡ ngỡ nhìn binh lính thật đông. Vương gia không ngại khom người nói có vẻ cung kính…
- Đến lúc rồi điện hạ! Cô nương Lệ Nhan là người ngoài có lẽ nên…
- Nàng ấy là người của ta, hoàng thúc không cần lo lắng. Cho lính mở các kiện hàng ra đi!
Binh lính nhanh chóng đến mở các kiện hàng gỗ trên các xe. Quả nhiên là có chứa tráo pháo và lượng binh khí lớn. Các đội tiêu cục khí thế thi là vậy nhưng thấy chuyện này cũng có phần kinh sợ, họ rủ nhau dồn đứng im ru không chuyện gì đang diễn ra.
Chỉ còn Lệ Nhan tròn mắt nhìn Nhan Chí Bình đang ẵm mình trong tay. Cái đầu óc ngu si của nàng phút chốc quay mồng mồng…
- Nhan công tử… rốt cuộc huynh là ai?
Chí Bình đang quan sát binh lính chuyền vũ khí, nghe câu hỏi và gương mặt ngơ ngác đáng thương của nàng cũng cười nhẹ thật dịu dàng.
Liền sau Hiên Phi cũng đến kịp thấy cảnh binh đoàn lớn ngang nhiên chuyền binh khí. Mọi chuyện tạo phản đúng như cả hai đoán tuy nhiên có chút xíu khác hơn là người dẫn đầu không phải là Thất vương gia.
Lệ Nhan đang rối trí không đoán nỗi Chí Bình là ai thì trông thấy Hiên Phi với vết thương trên cánh tay bê bết máu đỏ. Chẳng suy nghĩ gì kịp dẫu tình hình này đang rất rối ren, nàng vẫn vùng thoát khỏi tay Chí Bình để chạy đến chổ của Hiên Phi. Chí Bình nhìn nàng gần như muốn nhào khóc ôm lấy Hiên Phi nên ánh mắt ẩn chút đượm buồn…
- Thổ Phỉ… ngươi bị thương nặng quá! - Vừa nói nàng vừa lấy khăn cột vòng ngăn máu chảy ra thêm từ vết thương trên tay hắn. Hiên Phi thấy nàng bình an cũng dễ chịu đáp.
- Ta không sao đâu!
Hiên Phi và nàng cùng nhìn ra cảnh binh lính đang chuẩn bị rất kĩ cương không giống kiểu tạo phản tự phát. Nhan Chí Bình cũng tạm gác chuyện riêng tư sang một bên và bước lên dẫn đầu. Trong thành có loạn, cổng thành công phá từ người bên trong mở cửa cho lính tràn vào. Các tốp lính đã đủ vũ khí xông lên không quên hô to mạnh mẽ…
- Vì thái tử điện hạ!!!
Mặt của hai đứa đều trở nên đen xì khó coi vì Nhan Chí Bình chính là Thái tử điện hạ bị thái hậu giữ biệt giam tại hành cung Đông Châu. Thái hậu chỉ là hoàng hậu của tiên đế nhưng không phải mẫu thân của thái tử vì thế muốn cho cháu ruột là con trai của tể tướng gia lên làm hoàng thái tôn.
Nay nữ lưu lộng quyền, quần thần cũng không phục chuyện hoàng thái tôn nên từ quan viên cho đến lòng dân đều hết lòng ủng hộ thái tử giành lại đúng vương quyền của mình.
Chỉ có Lệ Nhan muốn chui vào một góc vắng người để cười ngoát miệng, chính là thái tử cầu hôn nàng đó nha có phải là chuyện đáng hớn hở hay không? Còn Long thiếu gia kia cũng đã ngang ngược tranh giành, bất kính với thái tử nên cũng hóa thạch nhân luôn rồi.
Rút kinh nghiệm lần sau muốn sinh sự với ai nên hỏi kĩ thân phận họ rồi mới dám tùy tiện làm bậy nhé.
——————–
Số lính tấn công tuy không nhiều nhưng đột ngột không báo trước nên nội cung không có sự đề phòng. Bên trong cấm cung cũng đã có nội ứng hợp với ngoại nhập nên sự việc chỉ diễn ra không đến hết một ngày.
Vã lại thái tử mới là người thừa kế vương vị trong di chiếu của tiên đế nên dân chúng hoàn toàn ủng hộ.
Cuộc thi tiêu cục chỉ là một màn che cho kế hoạch nên các đội thi đều được vương gia khen thưởng có công hộ giá giúp thái tử. Đồng nghĩa năm nay cũng không có đội thắng nhất trong cuộc thi. Giờ đây triều chính ai chiến thắng mới là quan trọng nhất đối với bá tánh.
Lệ Nhan bíu ríu níu áo Hiên Phi khi bước vào cung. Từ nhỏ đến lớn nàng nằm ngủ còn chưa từng mơ sẽ vào cái nơi lòe loẹt sang trọng quý phái này nên không tránh khỏi sợ hãi. Nàng như vậy càng làm hắn run theo…
- Đừng có níu ta!
- Ta sợ lắm! Sao từ đầu ngươi không đoán ra Nhan công tử là thái tử chứ?
- Ngươi không biết thì hỏi ta đi đâu để biết chứ đồ đầu heo!?
Cuối cùng cả hai cũng theo tổng quản đi đến trước ngự thư phòng. Mọi việc còn chưa vào trật tự dù đã chiến thắng nhưng Chí Bình vẫn gọi riêng cả hai đến gặp thật rất là xem trọng.
Nhìn Chí Bình vẫn mặc bạch y, dáng vẻ như thế nhưng giờ cả hai đã biết thân phận thiên tử hơn người đâu dám coi như trước. Cả hai ú ớ nói đại.
- Tham kiến thái tử điện hạ!
- Không cần đa lễ! Sự việc hai ngày nay hẳn làm cả hai bất ngờ lắm có đúng không?
Nàng thật không dám nói năn hay cười gì nổi. May là Hiên Phi vẫn còn đủ can đảm trả lời…
- Thật ra chúng tui đã biết các kiện hàng có vấn đề. Sao thái tử có thể nghĩ ra dùng cuộc thi này để lấy lại ngôi vị chứ?
Chí Bình cười nhẹ hài lòng vì xem ra Hiên Phi cũng không mấy kinh sợ cái danh thái tử cao cao tại thượng của mình. Khẩu khí của hắn vẫn còn đáng ghét lắm nhưng Chí Bình vốn thích người thành thật mà. Nếu không vì Lệ Nhan thì chắc chắn Chí Bình rất muốn làm bằng hữu thay vì tình địch với Hiên Phi rồi.
- Ta nghĩ đến khi cả hai lần đầu bảo tiêu đến vương phủ của hoàng thúc ta. Bởi thế hôm nay ta thành công là nhờ công lớn của cả hai. Ta muốn ban thưởng lớn cho cả hai!
- Không cần đâu điện hạ!
Lệ Nhan trả lời như muỗi kêu. Chí Bình nhìn nàng rồi lại quay Hiên Phi…
- Ta có chuyện riêng muốn nói với Lệ Nhan có thể phiền Long công tử gặp thái y trị thương chờ sau được không?
Hiên Phi đơ ra, dĩ nhiên trong lòng hắn không muốn nhưng phải làm sao được. Lệ Nhan bối rối, nàng nắm chặt bàn tay hắn song hắn chỉ mỉm cười quyến rũ đáp lại Chí Bình. Cả hai nam nhân tuấn tú cùng cười thật khiến con mắt nàng cháy đen luôn. Hiên Phi xoay nói với nàng.
- Vậy ta đi trước cho ngươi nói chuyện!
- Thổ Phỉ…
Nàng gọi theo Hiên Phi nhưng bàn tay to của hắn cũng tuột khỏi tay nàng. Lòng nàng phút chốc mông lung rối bời. Và Chí Bình nắm lấy tay khiến nàng giật mình nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.