Yêu Đúng Oan Gia Thật Là Thất Sách
Chương 7
p3-chon
18/02/2014
Cuối cùng cũng thắng
làm nàng reo lên…
- Ta thắng rồi! Đến ta hôn nhẹ ngươi!
Nàng nhỏm lên, Hiên Phi ngồi yên nhìn nàng lao ụp đến. Môi nàng hăm hở áp lên bờ môi hồng tuyệt mĩ. Hiên Phi thật sự thích cảm giác này khi chạm môi nàng như thế và lại có chút thấy không đủ nên giơ tay giữ nhẹ người nàng lại, môi đồng thời cũng hở ra thêm chút cử động làm nàng bối rối lùi ra ngay.
- Sao ngươi lại muốn cắn ta?
- Không phải! Ngươi thua nhiều nên ta cho ngươi hôn mạnh lại ta thôi!
- Hôn mạnh khác hôn nhẹ sao?
Hiên Phi gật đầu hướng đến cái mặt si ngốc của nàng. Lệ Nhan có biết gì đâu rồi cả người đơ ra cảm thấy lưỡi hắn cư nhiên dám khẩy nhẹ vào miệng mình. Nàng sợ đến run lên, cảm giác kì lạ khiến nàng mau chóng muốn né tránh. Nhưng Hiên Phi đã giữ tay ôm lấy lưng nàng, môi từ từ ép nàng phải hé môi tiếp nhận.
Nàng nghe rõ hơi thở Hiên Phi gần quá, chút ướt át từ môi chạm môi vừa làm nàng say sẫm, vừa có chút tò mò thêm. Đến khi nàng biết hé nhẹ theo thì Hiên Phi đã hôn đến cuồng si. Đôi môi hoàn mĩ bá đạo không tận hưởng được hết bờ môi nhỏ nhắn nên ra sức cắn mút thật kĩ.
Lệ Nhan nghe cả người mình mềm nhũng ra trong tay hắn. Trước mắt như mờ sương lạc vào chốn mơ hồ bất định. Môi nàng và môi hắn cứ thế liền kề triền miên ngọt ngào.
Nhưng càng hôn cả người càng thấy rất nóng nực, hơi thở dần cũng không thể đều đặn. Thế mà Hiên Phi càng không muốn dừng lại, tay vuốt lên tấm lưng nhỏ kéo ghì nàng thật sát vào ngực mình. Lệ Nhan bối rối thật chịu đựng không nổi nữa nên vỗ mạnh xuống hai vai hắn đòi ngừng.
Hiên Phi miễn cưỡng không muốn rời môi nàng chút nào cũng đành ngừng nhìn thử biểu hiện của nàng. Nhưng Lệ Nhan chỉ le lưỡi thở hổn hển trông thật giống Cẩu Cẩu nhà hắn quá.
- Ta không thích hôn mạnh đâu… Thật là khó thở! - Nàng cố hít sâu vẫn là hụt hơi do ban nảy không thở được chút nào. Hiên Phi nôn nóng nói.
- Thở chút đi hôn tiếp!
- Không! Ta không chơi nữa đâu!
- Chơi thêm chút xíu thôi mà! - Hắn năn nỉ nhưng xem ra nàng chán rồi.
- Không chơi!!!
Lệ Nhan trèo khỏi bệ cửa sổ đi đến bàn tìm nước uống ngay. Trò này nhìn thì đơn giản nhưng khổ hơn chịu búng lỗ tai nhiều nha. Hiên Phi nhìn nàng, trong bụng thật muốn chơi tiếp nhưng làm sao dụ nàng tiếp được.
Cuối cùng cả hai đi về. Lệ Nhan bình thản lắm vì cứ cho đó là trò chơi thôi, dù môi có hơi mất cảm giác và cảm xúc quái lạ xâm chiếm. Trong khi đó Hiên Phi bước sau chỉ như người mất hồn. Hắn nhìn nàng đi trước, bản thân hắn biết mình đã làm gì thì sao có thể như trước với nàng.
Đến nhà, nàng cười toe toét nói…
- Hôm nay đi chơi vui lắm! Ngủ ngon nha Thổ Phỉ! - Nói rồi nàng định trèo tường vào nhà thì Hiên Phi gọi.
- Lệ Nhan…
- Sao nữa?
Nàng đang bám tường nhà mình xoay nhìn. Hiên Phi cắn môi nhìn nàng rồi lại không có cản đảm nói gì đành lí nhí.
- Thôi không có gì!? Chừng nào ngươi hết bị phạt gặp sau nhé!
- Ừhm. Biết rồi!
Nàng cười sau đó cố trèo vào bộ dạng thiệt xấu không giống nữ nhi tí nào. Hiên Phi đứng nghe nàng đáp đất bằng mông bên trong mới có chút yên tâm đi về nhà mình bên kia. Song bước chân Hiên Phi lên thềm đầy do dự, tay chạm cổng phủ thì hắn đã tự đập trán lên thân cửa mấy cái thật mạnh.
Dĩ nhiên có đập nát cái trán đẹp thì Hiên Phi cũng không thể bình tĩnh lại, cũng như ngăn má mình thôi nóng đỏ lên như vậy. Hắn nhận ra mình thật thích nha đầu đó rồi nên không cam tâm chấp nhận sự thật quá kinh khủng này.
Mỹ nam như hắn cả đời cứ chọc ghẹo người ta xấu xí, cuối cùng chính hắn lại ngớ ngẩn đi thích người ta mới đau khổ chứ.
————————
Lệ Nhan ở trong nhà gặm nhấm hình phạt không hiểu sao lúc buồn buồn rãnh rỗi chứ nhớ trò hôn nhẹ với Hiên Phi. Bản thân nàng cảm thấy trò chơi đó thật quái lạ nhưng không biết diễn ta cụ thể là nó lạ thế nào nữa. Đợi hết phạt nàng sang tìm Hiên Phi hỏi vậy.
Song có khách đến tìm tiêu cục nhà nàng vào một buổi chiều đẹp. Bình thường ngày nào cũng có khách thôi nhưng lần này cha mẹ nàng há hốc lúng túng trước người đó. May là vẫn hay nhìn thấy Hiên Phi nên cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm vì nhan sắc của người này.
Vị công tử đến nhà nếu đem ra so với Hiên Phi thì cũng là một bên tuyệt sắc, một bên giai nhân rồi.
- Công tử muốn chúng tôi bảo tiêu sao?
- Phải! Ta muốn đại tiểu thư của các vị bảo tiêu cho ta!
Cha nàng hơi nghi ngờ nhưng công tử này bề ngoài thật nho nhã, đường hoàn không giống phường lừa đảo nên cho gọi nàng ra ngay. Lệ Nhan ngoáy mũi bước ra thấy bạch y nam nhân khôi ngô tuấn tú bất phàm, đã gặp một lần không thể nào quên được vội hớn hở…
- Nhan công tử!
- Chào Lệ Nhan cô nương!
Chí Bình chỉ nhìn thấy vẻ mặt nàng là tâm tình vui vẻ ngay rồi không tiếc nụ cười thật tươi trên môi. Ai nhìn cũng say sẩm như thấy đóa hoa xuân hé nở khoe sắc không ai bì kịp.
Cả Mạch Kiểm cũng phải lo lắng vì tiểu nữ cứ rên rỉ tên “Lệ Nhan” không hợp với cái mặt xấu của mình vậy mà luôn quen biết với những người đẹp đến mức không thể bình thường hơn. Lệ Nhan thật chỉ vui vẻ vì gặp lại cố nhân thôi.
- Công tử cần gì cứ giao phó! Cửu Nhật tiêu cục nhà tui chưa bao giờ bảo tiêu thất bại! – Lệ Nhan giơ ngón tay cái hăm hở khoe khoan thanh danh tiêu cục nhà mình. Chí Bình càng cười đáp lời.
- Hì…Ta chỉ muốn cô nương bảo tiêu cho ta thôi!
- Hơ?? Tiểu nữ bảo tiêu không được đâu công tử!
Nàng đi dắt chó đánh nhau sinh sự còn được chứ bảo tiêu một mình thì cha không bao giờ tin tưởng đâu. Chính nàng cũng không tin tưởng nổi mình nữa, Mạch Kiểm run run cũng định nói thì Chí Bình lên tiếng ngay.
- Cô nương giúp ta bảo tiêu một vòng thành Vạn An là được!
- Ngắn vậy thôi sao?
- Ừhm! Không biết có được không tiêu chủ?
Thuộc hạ của Chí Bình nhanh chóng rút sẵn mấy tờ ngân phiếu lớn. Việc này xem ra dễ ăn ngân lượng đây khiến lòng tham của Lệ Nhan sôi trào rồi. Mạch Kiểm suy tư cũng không biết chọn lựa ra sao nhưng thấy nhiều ngân phiếu thế kia đành gật đầu thử tin tiểu nữ một lần vậy.
Thấy cha đồng ý, nàng cũng vui lắm hớn hở hỏi…
- Vậy hàng đâu Nhan công tử?
- Ta chính là hàng. Cô nương bảo tiêu cẩn thận nhé!
Chí Bình cười thật cuốn hút gây lóa mắt. Mặt nàng vì thế có chút co quắp lại, “hàng quý giá” như thế trách nhiệm khá nặng nề nha. Mạch Kiểm lau mồ hôi không biết nên lo cho con gái hay lo cho vị công tử kia đây?
Vì thanh danh tiêu cục nhà mình, Lệ Nhan đành liều mạng hành động một mình. Chí Bình có vẻ rất vui còn bảo thuộc hạ cứ về trước để được đi riêng với nàng. Khi cả hai mới ra khỏi phủ đã thấy Hiên Phi bên kia đường lớn.
Hiên Phi trùng hợp cũng ngước lên nhát trông nàng bên một công tử tuấn tú xém chút cũng bị dọa con mắt vì sự chênh lệch nhan sắc nha. Chỉ tội cho những người đi đường ngang qua thấy hai mỹ nam hai bên cổng phủ thật không muốn dời bước.
Chí Bình nhẹ nhàng khom người hỏi nàng nhìn sơ qua thể hiện rất thân mật.
- Đó chính là Long Hiên Phi mà cô nương từng nói với ta!?
- Ơh… phải!
Nàng cười cười đáp lời một cách đoan trang nhất có thể do đang bảo tiêu “hàng quý”. Hiên Phi thật cực khổ lắm mới chấp nhận sự thật mình thích Lệ Nhan, nay thấy nàng gần kề kẻ khác trong lòng lập tức khó chịu ghen tuông muốn sinh sự ngay.
- Ai vậy, Lệ Nhan muội muội?
Lệ Nhan nhíu mày, thấy chưa gì bảo tiêu phải qua ải phá loại của Hiên Phi rồi. Nhưng nàng chưa kịp trả lời thì Chí Bình đã chủ động bước đến một cách nho nhã chấp tay nói.
- Ta là Nhan Chí Bình – khách của Lệ Nhan cô nương!
- Khách bảo tiêu sao? - Mắt Hiên Phi quét từ đầu tới chân dáng vẻ công tử cao sang của tên họ Nhan này thấy khó ưa rồi.
- Phải! Lệ Nhan cô nương giúp ta bảo tiêu một vòng thành Vạn An và ta chính là “hàng” của cô nương ấy!
Chí Bình không ngại nói ra làm Hiên Phi cảm giác như mình ngồi trên tổ kiến lửa ngứa ngáy vô cùng. Cái tên Nhan công tử này rõ ràng có ý đồ muốn đi chung với Lệ Nhan mà thôi. Nàng chẳng có tí nghi ngờ, bước xuống theo khoe với Hiên Phi.
- Lần đầu cha cho ta một mình bảo tiêu đó Thổ Phỉ!
- Làm gì có chuyện hắn là hàng chứ? - Bị Hiên Phi chỉ thẳng mặt nhưng Chí Bình vẫn nho nhã, sắc diện thần thái sang trọng không hề bị động. Lệ Nhan thì tức rồi nha hung hăng nói.
- Ngươi đừng có phá! Nhan công tử thương lượng hết rồi ta đi đây không rãnh nói nhiều với ngươi!
Nói rồi nàng dẫn Chí Bình đi. Hiên Phi nhìn theo cả hai toàn thân run lên thật tức. Lệ Nhan đã không còn Vạn Sinh, đám nam nhân cầu hôn cũng sợ chạy hết rồi sao nay lại xuất hiện tên công tử này nữa chứ?
Bề ngoài Nhan Chí Bình không tầm thường, tuấn nhan tuyệt vời như thế không khéo Lệ Nhan ngu ngốc kia mê đắm thì tiêu. Vậy là chẳng nghĩ ngợi gì, Hiên Phi mò theo hai người đó ngay.
Đôi nam nữ đang đi dạo nhìn phố chợ Vạn An. Lệ Nhan hắm hở chỉ Chí Bình mấy chổ vui chơi ở đây. Chí Bình rất vui cùng nàng thì phát hiện ra một kẻ đi cạnh từ đâu xuất hiện. Lệ Nhan nổi điên.
- Ngươi đi theo làm gì Thổ Phỉ?
- Đường là của chung. Ta thích đi đâu ta đi ai nói đi theo ngươi hả?
Lệ Nhan nghiến răng nghiến lợi tức, cảm giác Hiên Phi là muốn phá việc làm ăn của mình. Nếu Chí Bình không nho nhã lên tiếng thì chắc cả hai đứa đã nhào vào nhau đánh một trận hoàng tráng rồi.
- Long Môn tiêu cục danh chấn giang hồ, được đi cùng Long công tử, Nhan mỗ cảm thấy thật hay quá!
Hiên Phi nghe cái giọng trang trọng lịch thiệp thập phần “tà ác’ của Chí Bình mà sởn gai ốc rung rinh cả người. Lệ Nhan bĩu môi nói đáp ngay lời Chí Bình.
- Đi với hắn có gì hay chứ Nhan công tử!
- Ểh? Bộ hắn ta đi với đầu heo diễm lệ như ngươi sẽ thấy hay hơn sao?
Hai đứa liếc nhau hận không thể xung đột bằng tay chân ngay được. Tuy biết mình có ý với nàng nhưng Hiên Phi vẫn không thể ngăn nổi ý muốn gây sự với nàng nha. Chí Bình nhìn cả hai như chỉ xoay cười nói cố ý cho nàng không để ý vào mỗi Hiên Phi nữa.
- Ta thật là muốn gặp lại Lệ Nhan cô nương mới ghé lại Vạn An. Từ tối đó ta luôn nhớ Lệ Nhan cô nương!
- Cái này… Cám ơn công tử đã nhớ tui nha!
Nàng ôm hai má đỏ ửng mắc cỡ ngay. Hiên Phi nhìn cảnh đó muốn rớt tròng mắt ra vì không ngờ nàng dễ say sẩm với mấy lời tán tỉnh táo tợn của Nhan Chí Bình như vậy.
Thấy Lệ Nhan mà cũng biết đỏ mặt mắc cỡ đã đủ sốc với Hiên Phi lắm rồi. Song Hiên Phi còn sốc hơn nữa vì công tử mỹ nam này trông sáng láng, quý tộc như thế cũng bị bệnh ở đầu và con mắt sao? Nhưng nói người ta được, chính Hiên Phi cũng phải nhận định thực tế là mình cũng bị bệnh ở đầu và con mắt mới đi thích loại nữ nhi như nàng.
Hiên Phi không vui vè hói Chí Bình ngay…
- Huynh biết nha đầu này ở đâu? - Thái độ của Hiên Phi như phường đạo tặc hung dữ nhưng Chí Bình vẫn rất lịch sự đáp.
- Ta xem đó là bí mật giữa ta và Lệ Nhan cô nương nên thật tiếc không thể nói cho Long công tử biết được!
Hiên Phi cảm giác bị đánh một cú nội kình dữ dội. Tên Nhan Chí Bình nho nhã này nhìn vậy thôi thật lợi hại không dễ chơi. Trông Lệ Nhan ngốc nghếch mê sắc không mảy may nghi ngờ thế nữa càng tức chết.
Chí Bình mặc kệ dù biết mắt Hiên Phi nhìn mình như thể phóng được ra tia lửa nha.
- Chúng ta vào tửu lâu này ăn chút gì nhé Lệ Nhan!
- Dạ! Công tử quyết sao cũng được!
- Cứ gọi ta là Chí Bình được rồi!
Trông cả hai “tình chàng ý thiếp” đến phát buồn nôn. Hiên Phi không thể nào tức giận hơn được vẫn bám theo theo không ngại thể diện bị hủy hại. Thế là khách trong quán cứ hoa mắt nhìn một bàn ăn đã có đến hai nam nhân tuấn tú xuất chúng vô cùng cuốn hút.
Chí Bình đẹp có phần mềm mại, Hiên Phi đẹp có nét mạnh mẽ. Ngồi giữa hai người này Lệ Nhan cảm thấy mình càng đặc biệt xấu hơn nha nhưng cũng quen rồi nên nàng không buồn làm gì kẻo ảnh hưởng chuyện ăn uống của mình.
Chí Bình vẫn cười nhìn Hiên Phi ngồi đối diện vẫn còn mang nét mặt không vui vẻ.
- Cuộc thi đệ nhất tiêu cục năm nay chắc cả hai cũng sẽ tham gia đúng không?
- Huynh cũng biết cuộc thi đó sao? - Nàng nhai chưa xong vẫn chen vô nói vậy mà trong mắt Chí Bình nàng thật dễ thương, thật thà không cầu kì tiểu tiết như các như tiểu thư tầm thường khác.
- Cuộc thi đó ta đã nghe nói nhiều lần. Năm nay ta đặc biệt quen biết được Lệ Nhan nên nhất định sẽ đến dự!
Lệ Nhan lại mê mẩn vì Chí Bình thiệt biết cách ăn nói ôn nhu ngọt ngào. Mỹ nhân mở miệng phải ra lời lẽ cũng đẹp như thế ai như gã nào đó. Hiên Phi tay bẻ ngang đôi đũa cố gượng cười nén giận.
- Nhan công tử quan tâm Lệ Nhan như vậy thật là có sở thích hơn người!
- Long công tử xem ra sở thích cũng không khác ta là bao nhiêu!
Lệ Nhan cắn đũa không hiểu hai gã này đang nói chuyện gì. Hiên Phi chẳng lẽ chịu thua tên công tử từ đâu xấu hiện này sao. Hắn nhất định phải cho Chí Bình biết ai là người chiếm thế thượng phong ở đây.
- Nghĩ Nhan công tử không giữ sở thích đó lâu được đâu!?
- Sao lại không? Lệ Nhan thật là một cô nương rất đặc biệt!
Nhan Chí Bình không ngại nói còn cười hiền ngay một cái với nàng. Lệ Nhan chớp chớp mắt cũng nhe răng cười lại thật xấu rồi thắc mắc hỏi….
- Cả hai nói chuyện gì liên quan đến tui hả?
Mặt nàng lúc này rõ có chữ “ngu” khắc to đùng trên trán. Hiên Phi nhỏm người sang Chí Bình nói không khác gì đe dọa….
- Ta với nha đầu này chơi hôn nhẹ qua rồi, chắc công tử nên ngừng sở thích đó sớm một chút đi là vừa! - Chí Bình nghe, xoay qua thấy mắt Lệ Nhan vẫn nhăn nhó không hiểu nên cười đáp.
- Chơi hôn nhẹ thì sao? Biểu hiện của cả hai có chút ý tứ gì phức tạp đâu!? Ta thấy có mỗi Long công tử đa tình suy nghĩ vẫn vơ thôi!
- Ngươi…
Hiên Phi nhịn hết nổi nhanh chóng bật dậy với qua bàn túm cổ áo Nhan Chí Bình. Rõ ràng tên công tử này cứ nói những câu thúc hắn đánh nhau từ đầu đến giờ. Lệ Nhan cả kinh khi “hàng quý” của mình bị xâm hại.
Lập tức nàng đánh tay Hiên Phi ra rồi kéo Chí Bình nghiêng về phía mình. Nhan Chí Bình cười khẽ, cố ý nép sát vào người nàng trước mặt Hiên Phi.
- Ngươi phá ta bảo tiêu hả Thổ Phỉ?
- Tránh xa hắn ra! - Hiên Phi gầm gừ, mắt nhìn Chí Bình hận không đánh tên công tử đó bầm mặt. Nhưng Lệ Nhan lên giọng nói với hắn.
- Tránh gì mà tránh? Ta phải tránh xa ngươi thì có! Về đi đừng có phá ta nữa!
Hiên Phi nghe nàng nói thế với mình, cả người run lên. Lệ Nhan hung hăng vẫn đứng nép cạnh Nhan Chí Bình. Vẻ mặt của Nhan Chí Bình đắc ý như ngầm nói Hiên Phi đã thua rồi.
Bản thân Hiên Phi nóng tính như vậy nhưng chưa bao giờ tức giận, khó thở trong ngực đến thế. Lệ Nhan chẳng có gì hay ho đáng cho hắn thích vậy mà còn nỡ đối xử với hắn như vậy. Giận nàng một phần, hắn tự giận mình ngốc nghếch nên xoay bước khỏi cửa sổ đây là tầng hai.
Mọi người trong quán nhìn cảnh ồn nảy giờ cũng vội trông “siêu cấp mỹ nam nhân” đáp nhẹ xuống phố bên dưới rồi bỏ đi một mạch. Lệ Nhan nhìn theo chỉ hành động đủ biết là Hiên Phi đang rất giận rồi, lòng có chút khó chịu nhưng ai bảo hắn ta là người làm sai trước chứ.
Chí Bình nhìn nàng rồi cười nhẹ nói.
- Chúng ta ăn tiếp đi!
- Xin lỗi công tử! Hiên Phi luôn nóng tính kì cục vậy đó nhưng hắn không xấu lắm đâu!
- Ta không giữ trong lòng đâu!
Chí Bình cười, nàng cũng cười cười đáp rồi cùng ngồi xuống bàn. Sau đó nàng cũng lén nhìn hướng Hiên Phi bỏ đi, cho hắn giận vài ngày rồi nàng và hắn cũng hòa nhanh thôi.
Hiên Phi bước lên thềm phủ thì cha đã chạy ra rỉ rỉ than thở nói.
- Con xem cô nương nào tốt hơn hả Hiên nhi? Chọn con dâu khổ hơn chọn vợ nhiều!
Long Bách Phi ôm một đóng tranh minh họa các cô nương do bà mai mang đến vẫn không biết chọn ai cho con trai. Trong lòng Hiên Phi đang rất giận Lệ Nhan, Mắt không nhìn đến cha đã vội nói.
- Cha cứ chọn theo ý cha. Ai cũng được miễn không phải họ Mạch là được rồi!
- Ôi! Con cha ngoan quá! Hôn lễ của con cha sẽ chẳng mời ai nhà bên đó đâu haha…
Long Bách Phi mơ màng, toát miệng ra cười càn rỡ với viễn cảnh trả thù Mạch Kiểm lần trước không mời mình sang dự. Hiên Phi không quan tâm, lòng buồn bực đi nhanh về phòng nằm trên giường bộ dạng đáng thương.
Bản thân hắn thiếu mẹ nhưng có ông cha quái dị cũng đủ rồi. Hắn chẳng cần tình cảm của nha đầu đó. Không có Lệ Nhan còn vui vẻ êm tai, “mát mắt” hơn nữa.
Nhan Chí Bình vui vẻ hẹn gặp lại tại Cuộc thi bảo tiêu. Lệ Nhan chỉ vô tư không biết ý của người ta. Vốn do nàng không xinh đẹp nên ít người ái mộ thành ra không nhạy cảm tí nào.
Bước về nhìn bên nhà Hiên Phi, nàng biết hắn giận mình nhưng không thèm sang làm hòa. Lỗi cũng do hắn chọc phá nàng trước nên mặc kệ luôn.
—————————-
- Đại tỉ! Sao mấy ngày rồi tỉ và Hiên Phi ca ca không gây sự đánh nhau?
- Muội muốn thấy cảnh tỉ bị đánh lắm hả Nguyệt nhi!?
Nàng nằm ngửa ra lười biếng hỏi thật lòng chỉ khiến Thu Nguyệt ỉu xìu.
- Tỉ không gây sự muội không gặp được huynh ấy!
- Vậy muội tự đi gây sự đi!
- Sao mà được!? Tỉ hứa giúp muội rồi mà tỉ tỉ!
- …tỉ và hắn giận nhau rồi không giúp gì được nữa đâu!
Lệ Nhan lại nằm bẹp ra khiến Thu Nguyệt chán nản. Lệ Nhan thật lâu quá chưa cải nhau, đánh lộn với Hiên Phi cảm thấy trong người cũng buồn bực. Không hiểu sao càng lớn hắn càng giận dai như vậy, trong khi lần này người sai chính là hắn chứ ai.
Hôm sau ba tỉ muội cùng đi chợ dạo chơi. Lệ Nhan mãi lo tiếu tít nói với tam muội thì Thu Nguyệt đã đứng sững ra nhìn phía trước. Thật sự trên phố cũng có nhiều người đang nhìn.
Hiên Phi đi cùng một cô nương nhan sắc diễm lệ, bộ dạng xem ra rất tình tứ khiến bao nhiêu nữ nhi ganh tị rơi lệ.
Lệ Nhan cũng nhìn lên, không hiểu sao cũng muốn ngẩn ngơ sốc như Thu Nguyệt. Trước nay nàng chưa từng trông thấy hắn sánh bước với nữ nhân nào cả. Nay cô nương kia có lẽ rất đặc biệt.
Chợt Dĩ Hồng nhanh nhảu vẩy tay như thói quen…
- Hiên Phi ca ca!
Hắn thôi cười với mỹ nhân cạnh mình nữa nhìn ngay qua ba tỉ muội. Nhưng ánh mắt sớm dừng tại Lệ Nhan, tuấn nhan vì thế có chút không vui vẻ ngay. Hiên Phi cố sức giữ vẻ ngoài bình thản vẩy tay lại Dĩ Hồng để cùng đi với mỹ nhân. Thật sự lúc quay đi, ánh mắt của Lệ Nhan vẫn làm hắn khó chịu.
Mọi người trong chợ đông nhanh chóng bàn tán ngay…
- Nghe nói đó là vị hôn thê của Long Hiên Phi đó, tiểu thư tri phủ Giang Châu!
- Hình nhứ sắp thành thân rồi!… tiếc quá đi!
Các bà cô, lẫn thiếu nữ đều rên rỉ. Lệ Nhan bấy giờ mới sựt tỉnh nhìn qua thấy mắt Thu Nguyệt ứ chút lệ vươn. Xem ra Thu Nguyệt phải đau lòng lần nữa rồi.
Còn chính nàng cũng không hiểu sao trong ngực nhoi nhói. Tự nghĩ là bản thân buồn thay cho tiểu muội nên nàng cũng không đắng đo nghĩ nhiều thêm. Hiên Phi lấy vợ cũng tốt thôi, hắn sẽ không phá nàng nữa, nàng cũng không phải bầm dập te tua mỗi ngày. Nhưng có nhủ thế nào cũng không vui vẻ được thật kì lạ.
- Ta thắng rồi! Đến ta hôn nhẹ ngươi!
Nàng nhỏm lên, Hiên Phi ngồi yên nhìn nàng lao ụp đến. Môi nàng hăm hở áp lên bờ môi hồng tuyệt mĩ. Hiên Phi thật sự thích cảm giác này khi chạm môi nàng như thế và lại có chút thấy không đủ nên giơ tay giữ nhẹ người nàng lại, môi đồng thời cũng hở ra thêm chút cử động làm nàng bối rối lùi ra ngay.
- Sao ngươi lại muốn cắn ta?
- Không phải! Ngươi thua nhiều nên ta cho ngươi hôn mạnh lại ta thôi!
- Hôn mạnh khác hôn nhẹ sao?
Hiên Phi gật đầu hướng đến cái mặt si ngốc của nàng. Lệ Nhan có biết gì đâu rồi cả người đơ ra cảm thấy lưỡi hắn cư nhiên dám khẩy nhẹ vào miệng mình. Nàng sợ đến run lên, cảm giác kì lạ khiến nàng mau chóng muốn né tránh. Nhưng Hiên Phi đã giữ tay ôm lấy lưng nàng, môi từ từ ép nàng phải hé môi tiếp nhận.
Nàng nghe rõ hơi thở Hiên Phi gần quá, chút ướt át từ môi chạm môi vừa làm nàng say sẫm, vừa có chút tò mò thêm. Đến khi nàng biết hé nhẹ theo thì Hiên Phi đã hôn đến cuồng si. Đôi môi hoàn mĩ bá đạo không tận hưởng được hết bờ môi nhỏ nhắn nên ra sức cắn mút thật kĩ.
Lệ Nhan nghe cả người mình mềm nhũng ra trong tay hắn. Trước mắt như mờ sương lạc vào chốn mơ hồ bất định. Môi nàng và môi hắn cứ thế liền kề triền miên ngọt ngào.
Nhưng càng hôn cả người càng thấy rất nóng nực, hơi thở dần cũng không thể đều đặn. Thế mà Hiên Phi càng không muốn dừng lại, tay vuốt lên tấm lưng nhỏ kéo ghì nàng thật sát vào ngực mình. Lệ Nhan bối rối thật chịu đựng không nổi nữa nên vỗ mạnh xuống hai vai hắn đòi ngừng.
Hiên Phi miễn cưỡng không muốn rời môi nàng chút nào cũng đành ngừng nhìn thử biểu hiện của nàng. Nhưng Lệ Nhan chỉ le lưỡi thở hổn hển trông thật giống Cẩu Cẩu nhà hắn quá.
- Ta không thích hôn mạnh đâu… Thật là khó thở! - Nàng cố hít sâu vẫn là hụt hơi do ban nảy không thở được chút nào. Hiên Phi nôn nóng nói.
- Thở chút đi hôn tiếp!
- Không! Ta không chơi nữa đâu!
- Chơi thêm chút xíu thôi mà! - Hắn năn nỉ nhưng xem ra nàng chán rồi.
- Không chơi!!!
Lệ Nhan trèo khỏi bệ cửa sổ đi đến bàn tìm nước uống ngay. Trò này nhìn thì đơn giản nhưng khổ hơn chịu búng lỗ tai nhiều nha. Hiên Phi nhìn nàng, trong bụng thật muốn chơi tiếp nhưng làm sao dụ nàng tiếp được.
Cuối cùng cả hai đi về. Lệ Nhan bình thản lắm vì cứ cho đó là trò chơi thôi, dù môi có hơi mất cảm giác và cảm xúc quái lạ xâm chiếm. Trong khi đó Hiên Phi bước sau chỉ như người mất hồn. Hắn nhìn nàng đi trước, bản thân hắn biết mình đã làm gì thì sao có thể như trước với nàng.
Đến nhà, nàng cười toe toét nói…
- Hôm nay đi chơi vui lắm! Ngủ ngon nha Thổ Phỉ! - Nói rồi nàng định trèo tường vào nhà thì Hiên Phi gọi.
- Lệ Nhan…
- Sao nữa?
Nàng đang bám tường nhà mình xoay nhìn. Hiên Phi cắn môi nhìn nàng rồi lại không có cản đảm nói gì đành lí nhí.
- Thôi không có gì!? Chừng nào ngươi hết bị phạt gặp sau nhé!
- Ừhm. Biết rồi!
Nàng cười sau đó cố trèo vào bộ dạng thiệt xấu không giống nữ nhi tí nào. Hiên Phi đứng nghe nàng đáp đất bằng mông bên trong mới có chút yên tâm đi về nhà mình bên kia. Song bước chân Hiên Phi lên thềm đầy do dự, tay chạm cổng phủ thì hắn đã tự đập trán lên thân cửa mấy cái thật mạnh.
Dĩ nhiên có đập nát cái trán đẹp thì Hiên Phi cũng không thể bình tĩnh lại, cũng như ngăn má mình thôi nóng đỏ lên như vậy. Hắn nhận ra mình thật thích nha đầu đó rồi nên không cam tâm chấp nhận sự thật quá kinh khủng này.
Mỹ nam như hắn cả đời cứ chọc ghẹo người ta xấu xí, cuối cùng chính hắn lại ngớ ngẩn đi thích người ta mới đau khổ chứ.
————————
Lệ Nhan ở trong nhà gặm nhấm hình phạt không hiểu sao lúc buồn buồn rãnh rỗi chứ nhớ trò hôn nhẹ với Hiên Phi. Bản thân nàng cảm thấy trò chơi đó thật quái lạ nhưng không biết diễn ta cụ thể là nó lạ thế nào nữa. Đợi hết phạt nàng sang tìm Hiên Phi hỏi vậy.
Song có khách đến tìm tiêu cục nhà nàng vào một buổi chiều đẹp. Bình thường ngày nào cũng có khách thôi nhưng lần này cha mẹ nàng há hốc lúng túng trước người đó. May là vẫn hay nhìn thấy Hiên Phi nên cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm vì nhan sắc của người này.
Vị công tử đến nhà nếu đem ra so với Hiên Phi thì cũng là một bên tuyệt sắc, một bên giai nhân rồi.
- Công tử muốn chúng tôi bảo tiêu sao?
- Phải! Ta muốn đại tiểu thư của các vị bảo tiêu cho ta!
Cha nàng hơi nghi ngờ nhưng công tử này bề ngoài thật nho nhã, đường hoàn không giống phường lừa đảo nên cho gọi nàng ra ngay. Lệ Nhan ngoáy mũi bước ra thấy bạch y nam nhân khôi ngô tuấn tú bất phàm, đã gặp một lần không thể nào quên được vội hớn hở…
- Nhan công tử!
- Chào Lệ Nhan cô nương!
Chí Bình chỉ nhìn thấy vẻ mặt nàng là tâm tình vui vẻ ngay rồi không tiếc nụ cười thật tươi trên môi. Ai nhìn cũng say sẩm như thấy đóa hoa xuân hé nở khoe sắc không ai bì kịp.
Cả Mạch Kiểm cũng phải lo lắng vì tiểu nữ cứ rên rỉ tên “Lệ Nhan” không hợp với cái mặt xấu của mình vậy mà luôn quen biết với những người đẹp đến mức không thể bình thường hơn. Lệ Nhan thật chỉ vui vẻ vì gặp lại cố nhân thôi.
- Công tử cần gì cứ giao phó! Cửu Nhật tiêu cục nhà tui chưa bao giờ bảo tiêu thất bại! – Lệ Nhan giơ ngón tay cái hăm hở khoe khoan thanh danh tiêu cục nhà mình. Chí Bình càng cười đáp lời.
- Hì…Ta chỉ muốn cô nương bảo tiêu cho ta thôi!
- Hơ?? Tiểu nữ bảo tiêu không được đâu công tử!
Nàng đi dắt chó đánh nhau sinh sự còn được chứ bảo tiêu một mình thì cha không bao giờ tin tưởng đâu. Chính nàng cũng không tin tưởng nổi mình nữa, Mạch Kiểm run run cũng định nói thì Chí Bình lên tiếng ngay.
- Cô nương giúp ta bảo tiêu một vòng thành Vạn An là được!
- Ngắn vậy thôi sao?
- Ừhm! Không biết có được không tiêu chủ?
Thuộc hạ của Chí Bình nhanh chóng rút sẵn mấy tờ ngân phiếu lớn. Việc này xem ra dễ ăn ngân lượng đây khiến lòng tham của Lệ Nhan sôi trào rồi. Mạch Kiểm suy tư cũng không biết chọn lựa ra sao nhưng thấy nhiều ngân phiếu thế kia đành gật đầu thử tin tiểu nữ một lần vậy.
Thấy cha đồng ý, nàng cũng vui lắm hớn hở hỏi…
- Vậy hàng đâu Nhan công tử?
- Ta chính là hàng. Cô nương bảo tiêu cẩn thận nhé!
Chí Bình cười thật cuốn hút gây lóa mắt. Mặt nàng vì thế có chút co quắp lại, “hàng quý giá” như thế trách nhiệm khá nặng nề nha. Mạch Kiểm lau mồ hôi không biết nên lo cho con gái hay lo cho vị công tử kia đây?
Vì thanh danh tiêu cục nhà mình, Lệ Nhan đành liều mạng hành động một mình. Chí Bình có vẻ rất vui còn bảo thuộc hạ cứ về trước để được đi riêng với nàng. Khi cả hai mới ra khỏi phủ đã thấy Hiên Phi bên kia đường lớn.
Hiên Phi trùng hợp cũng ngước lên nhát trông nàng bên một công tử tuấn tú xém chút cũng bị dọa con mắt vì sự chênh lệch nhan sắc nha. Chỉ tội cho những người đi đường ngang qua thấy hai mỹ nam hai bên cổng phủ thật không muốn dời bước.
Chí Bình nhẹ nhàng khom người hỏi nàng nhìn sơ qua thể hiện rất thân mật.
- Đó chính là Long Hiên Phi mà cô nương từng nói với ta!?
- Ơh… phải!
Nàng cười cười đáp lời một cách đoan trang nhất có thể do đang bảo tiêu “hàng quý”. Hiên Phi thật cực khổ lắm mới chấp nhận sự thật mình thích Lệ Nhan, nay thấy nàng gần kề kẻ khác trong lòng lập tức khó chịu ghen tuông muốn sinh sự ngay.
- Ai vậy, Lệ Nhan muội muội?
Lệ Nhan nhíu mày, thấy chưa gì bảo tiêu phải qua ải phá loại của Hiên Phi rồi. Nhưng nàng chưa kịp trả lời thì Chí Bình đã chủ động bước đến một cách nho nhã chấp tay nói.
- Ta là Nhan Chí Bình – khách của Lệ Nhan cô nương!
- Khách bảo tiêu sao? - Mắt Hiên Phi quét từ đầu tới chân dáng vẻ công tử cao sang của tên họ Nhan này thấy khó ưa rồi.
- Phải! Lệ Nhan cô nương giúp ta bảo tiêu một vòng thành Vạn An và ta chính là “hàng” của cô nương ấy!
Chí Bình không ngại nói ra làm Hiên Phi cảm giác như mình ngồi trên tổ kiến lửa ngứa ngáy vô cùng. Cái tên Nhan công tử này rõ ràng có ý đồ muốn đi chung với Lệ Nhan mà thôi. Nàng chẳng có tí nghi ngờ, bước xuống theo khoe với Hiên Phi.
- Lần đầu cha cho ta một mình bảo tiêu đó Thổ Phỉ!
- Làm gì có chuyện hắn là hàng chứ? - Bị Hiên Phi chỉ thẳng mặt nhưng Chí Bình vẫn nho nhã, sắc diện thần thái sang trọng không hề bị động. Lệ Nhan thì tức rồi nha hung hăng nói.
- Ngươi đừng có phá! Nhan công tử thương lượng hết rồi ta đi đây không rãnh nói nhiều với ngươi!
Nói rồi nàng dẫn Chí Bình đi. Hiên Phi nhìn theo cả hai toàn thân run lên thật tức. Lệ Nhan đã không còn Vạn Sinh, đám nam nhân cầu hôn cũng sợ chạy hết rồi sao nay lại xuất hiện tên công tử này nữa chứ?
Bề ngoài Nhan Chí Bình không tầm thường, tuấn nhan tuyệt vời như thế không khéo Lệ Nhan ngu ngốc kia mê đắm thì tiêu. Vậy là chẳng nghĩ ngợi gì, Hiên Phi mò theo hai người đó ngay.
Đôi nam nữ đang đi dạo nhìn phố chợ Vạn An. Lệ Nhan hắm hở chỉ Chí Bình mấy chổ vui chơi ở đây. Chí Bình rất vui cùng nàng thì phát hiện ra một kẻ đi cạnh từ đâu xuất hiện. Lệ Nhan nổi điên.
- Ngươi đi theo làm gì Thổ Phỉ?
- Đường là của chung. Ta thích đi đâu ta đi ai nói đi theo ngươi hả?
Lệ Nhan nghiến răng nghiến lợi tức, cảm giác Hiên Phi là muốn phá việc làm ăn của mình. Nếu Chí Bình không nho nhã lên tiếng thì chắc cả hai đứa đã nhào vào nhau đánh một trận hoàng tráng rồi.
- Long Môn tiêu cục danh chấn giang hồ, được đi cùng Long công tử, Nhan mỗ cảm thấy thật hay quá!
Hiên Phi nghe cái giọng trang trọng lịch thiệp thập phần “tà ác’ của Chí Bình mà sởn gai ốc rung rinh cả người. Lệ Nhan bĩu môi nói đáp ngay lời Chí Bình.
- Đi với hắn có gì hay chứ Nhan công tử!
- Ểh? Bộ hắn ta đi với đầu heo diễm lệ như ngươi sẽ thấy hay hơn sao?
Hai đứa liếc nhau hận không thể xung đột bằng tay chân ngay được. Tuy biết mình có ý với nàng nhưng Hiên Phi vẫn không thể ngăn nổi ý muốn gây sự với nàng nha. Chí Bình nhìn cả hai như chỉ xoay cười nói cố ý cho nàng không để ý vào mỗi Hiên Phi nữa.
- Ta thật là muốn gặp lại Lệ Nhan cô nương mới ghé lại Vạn An. Từ tối đó ta luôn nhớ Lệ Nhan cô nương!
- Cái này… Cám ơn công tử đã nhớ tui nha!
Nàng ôm hai má đỏ ửng mắc cỡ ngay. Hiên Phi nhìn cảnh đó muốn rớt tròng mắt ra vì không ngờ nàng dễ say sẩm với mấy lời tán tỉnh táo tợn của Nhan Chí Bình như vậy.
Thấy Lệ Nhan mà cũng biết đỏ mặt mắc cỡ đã đủ sốc với Hiên Phi lắm rồi. Song Hiên Phi còn sốc hơn nữa vì công tử mỹ nam này trông sáng láng, quý tộc như thế cũng bị bệnh ở đầu và con mắt sao? Nhưng nói người ta được, chính Hiên Phi cũng phải nhận định thực tế là mình cũng bị bệnh ở đầu và con mắt mới đi thích loại nữ nhi như nàng.
Hiên Phi không vui vè hói Chí Bình ngay…
- Huynh biết nha đầu này ở đâu? - Thái độ của Hiên Phi như phường đạo tặc hung dữ nhưng Chí Bình vẫn rất lịch sự đáp.
- Ta xem đó là bí mật giữa ta và Lệ Nhan cô nương nên thật tiếc không thể nói cho Long công tử biết được!
Hiên Phi cảm giác bị đánh một cú nội kình dữ dội. Tên Nhan Chí Bình nho nhã này nhìn vậy thôi thật lợi hại không dễ chơi. Trông Lệ Nhan ngốc nghếch mê sắc không mảy may nghi ngờ thế nữa càng tức chết.
Chí Bình mặc kệ dù biết mắt Hiên Phi nhìn mình như thể phóng được ra tia lửa nha.
- Chúng ta vào tửu lâu này ăn chút gì nhé Lệ Nhan!
- Dạ! Công tử quyết sao cũng được!
- Cứ gọi ta là Chí Bình được rồi!
Trông cả hai “tình chàng ý thiếp” đến phát buồn nôn. Hiên Phi không thể nào tức giận hơn được vẫn bám theo theo không ngại thể diện bị hủy hại. Thế là khách trong quán cứ hoa mắt nhìn một bàn ăn đã có đến hai nam nhân tuấn tú xuất chúng vô cùng cuốn hút.
Chí Bình đẹp có phần mềm mại, Hiên Phi đẹp có nét mạnh mẽ. Ngồi giữa hai người này Lệ Nhan cảm thấy mình càng đặc biệt xấu hơn nha nhưng cũng quen rồi nên nàng không buồn làm gì kẻo ảnh hưởng chuyện ăn uống của mình.
Chí Bình vẫn cười nhìn Hiên Phi ngồi đối diện vẫn còn mang nét mặt không vui vẻ.
- Cuộc thi đệ nhất tiêu cục năm nay chắc cả hai cũng sẽ tham gia đúng không?
- Huynh cũng biết cuộc thi đó sao? - Nàng nhai chưa xong vẫn chen vô nói vậy mà trong mắt Chí Bình nàng thật dễ thương, thật thà không cầu kì tiểu tiết như các như tiểu thư tầm thường khác.
- Cuộc thi đó ta đã nghe nói nhiều lần. Năm nay ta đặc biệt quen biết được Lệ Nhan nên nhất định sẽ đến dự!
Lệ Nhan lại mê mẩn vì Chí Bình thiệt biết cách ăn nói ôn nhu ngọt ngào. Mỹ nhân mở miệng phải ra lời lẽ cũng đẹp như thế ai như gã nào đó. Hiên Phi tay bẻ ngang đôi đũa cố gượng cười nén giận.
- Nhan công tử quan tâm Lệ Nhan như vậy thật là có sở thích hơn người!
- Long công tử xem ra sở thích cũng không khác ta là bao nhiêu!
Lệ Nhan cắn đũa không hiểu hai gã này đang nói chuyện gì. Hiên Phi chẳng lẽ chịu thua tên công tử từ đâu xấu hiện này sao. Hắn nhất định phải cho Chí Bình biết ai là người chiếm thế thượng phong ở đây.
- Nghĩ Nhan công tử không giữ sở thích đó lâu được đâu!?
- Sao lại không? Lệ Nhan thật là một cô nương rất đặc biệt!
Nhan Chí Bình không ngại nói còn cười hiền ngay một cái với nàng. Lệ Nhan chớp chớp mắt cũng nhe răng cười lại thật xấu rồi thắc mắc hỏi….
- Cả hai nói chuyện gì liên quan đến tui hả?
Mặt nàng lúc này rõ có chữ “ngu” khắc to đùng trên trán. Hiên Phi nhỏm người sang Chí Bình nói không khác gì đe dọa….
- Ta với nha đầu này chơi hôn nhẹ qua rồi, chắc công tử nên ngừng sở thích đó sớm một chút đi là vừa! - Chí Bình nghe, xoay qua thấy mắt Lệ Nhan vẫn nhăn nhó không hiểu nên cười đáp.
- Chơi hôn nhẹ thì sao? Biểu hiện của cả hai có chút ý tứ gì phức tạp đâu!? Ta thấy có mỗi Long công tử đa tình suy nghĩ vẫn vơ thôi!
- Ngươi…
Hiên Phi nhịn hết nổi nhanh chóng bật dậy với qua bàn túm cổ áo Nhan Chí Bình. Rõ ràng tên công tử này cứ nói những câu thúc hắn đánh nhau từ đầu đến giờ. Lệ Nhan cả kinh khi “hàng quý” của mình bị xâm hại.
Lập tức nàng đánh tay Hiên Phi ra rồi kéo Chí Bình nghiêng về phía mình. Nhan Chí Bình cười khẽ, cố ý nép sát vào người nàng trước mặt Hiên Phi.
- Ngươi phá ta bảo tiêu hả Thổ Phỉ?
- Tránh xa hắn ra! - Hiên Phi gầm gừ, mắt nhìn Chí Bình hận không đánh tên công tử đó bầm mặt. Nhưng Lệ Nhan lên giọng nói với hắn.
- Tránh gì mà tránh? Ta phải tránh xa ngươi thì có! Về đi đừng có phá ta nữa!
Hiên Phi nghe nàng nói thế với mình, cả người run lên. Lệ Nhan hung hăng vẫn đứng nép cạnh Nhan Chí Bình. Vẻ mặt của Nhan Chí Bình đắc ý như ngầm nói Hiên Phi đã thua rồi.
Bản thân Hiên Phi nóng tính như vậy nhưng chưa bao giờ tức giận, khó thở trong ngực đến thế. Lệ Nhan chẳng có gì hay ho đáng cho hắn thích vậy mà còn nỡ đối xử với hắn như vậy. Giận nàng một phần, hắn tự giận mình ngốc nghếch nên xoay bước khỏi cửa sổ đây là tầng hai.
Mọi người trong quán nhìn cảnh ồn nảy giờ cũng vội trông “siêu cấp mỹ nam nhân” đáp nhẹ xuống phố bên dưới rồi bỏ đi một mạch. Lệ Nhan nhìn theo chỉ hành động đủ biết là Hiên Phi đang rất giận rồi, lòng có chút khó chịu nhưng ai bảo hắn ta là người làm sai trước chứ.
Chí Bình nhìn nàng rồi cười nhẹ nói.
- Chúng ta ăn tiếp đi!
- Xin lỗi công tử! Hiên Phi luôn nóng tính kì cục vậy đó nhưng hắn không xấu lắm đâu!
- Ta không giữ trong lòng đâu!
Chí Bình cười, nàng cũng cười cười đáp rồi cùng ngồi xuống bàn. Sau đó nàng cũng lén nhìn hướng Hiên Phi bỏ đi, cho hắn giận vài ngày rồi nàng và hắn cũng hòa nhanh thôi.
Hiên Phi bước lên thềm phủ thì cha đã chạy ra rỉ rỉ than thở nói.
- Con xem cô nương nào tốt hơn hả Hiên nhi? Chọn con dâu khổ hơn chọn vợ nhiều!
Long Bách Phi ôm một đóng tranh minh họa các cô nương do bà mai mang đến vẫn không biết chọn ai cho con trai. Trong lòng Hiên Phi đang rất giận Lệ Nhan, Mắt không nhìn đến cha đã vội nói.
- Cha cứ chọn theo ý cha. Ai cũng được miễn không phải họ Mạch là được rồi!
- Ôi! Con cha ngoan quá! Hôn lễ của con cha sẽ chẳng mời ai nhà bên đó đâu haha…
Long Bách Phi mơ màng, toát miệng ra cười càn rỡ với viễn cảnh trả thù Mạch Kiểm lần trước không mời mình sang dự. Hiên Phi không quan tâm, lòng buồn bực đi nhanh về phòng nằm trên giường bộ dạng đáng thương.
Bản thân hắn thiếu mẹ nhưng có ông cha quái dị cũng đủ rồi. Hắn chẳng cần tình cảm của nha đầu đó. Không có Lệ Nhan còn vui vẻ êm tai, “mát mắt” hơn nữa.
Nhan Chí Bình vui vẻ hẹn gặp lại tại Cuộc thi bảo tiêu. Lệ Nhan chỉ vô tư không biết ý của người ta. Vốn do nàng không xinh đẹp nên ít người ái mộ thành ra không nhạy cảm tí nào.
Bước về nhìn bên nhà Hiên Phi, nàng biết hắn giận mình nhưng không thèm sang làm hòa. Lỗi cũng do hắn chọc phá nàng trước nên mặc kệ luôn.
—————————-
- Đại tỉ! Sao mấy ngày rồi tỉ và Hiên Phi ca ca không gây sự đánh nhau?
- Muội muốn thấy cảnh tỉ bị đánh lắm hả Nguyệt nhi!?
Nàng nằm ngửa ra lười biếng hỏi thật lòng chỉ khiến Thu Nguyệt ỉu xìu.
- Tỉ không gây sự muội không gặp được huynh ấy!
- Vậy muội tự đi gây sự đi!
- Sao mà được!? Tỉ hứa giúp muội rồi mà tỉ tỉ!
- …tỉ và hắn giận nhau rồi không giúp gì được nữa đâu!
Lệ Nhan lại nằm bẹp ra khiến Thu Nguyệt chán nản. Lệ Nhan thật lâu quá chưa cải nhau, đánh lộn với Hiên Phi cảm thấy trong người cũng buồn bực. Không hiểu sao càng lớn hắn càng giận dai như vậy, trong khi lần này người sai chính là hắn chứ ai.
Hôm sau ba tỉ muội cùng đi chợ dạo chơi. Lệ Nhan mãi lo tiếu tít nói với tam muội thì Thu Nguyệt đã đứng sững ra nhìn phía trước. Thật sự trên phố cũng có nhiều người đang nhìn.
Hiên Phi đi cùng một cô nương nhan sắc diễm lệ, bộ dạng xem ra rất tình tứ khiến bao nhiêu nữ nhi ganh tị rơi lệ.
Lệ Nhan cũng nhìn lên, không hiểu sao cũng muốn ngẩn ngơ sốc như Thu Nguyệt. Trước nay nàng chưa từng trông thấy hắn sánh bước với nữ nhân nào cả. Nay cô nương kia có lẽ rất đặc biệt.
Chợt Dĩ Hồng nhanh nhảu vẩy tay như thói quen…
- Hiên Phi ca ca!
Hắn thôi cười với mỹ nhân cạnh mình nữa nhìn ngay qua ba tỉ muội. Nhưng ánh mắt sớm dừng tại Lệ Nhan, tuấn nhan vì thế có chút không vui vẻ ngay. Hiên Phi cố sức giữ vẻ ngoài bình thản vẩy tay lại Dĩ Hồng để cùng đi với mỹ nhân. Thật sự lúc quay đi, ánh mắt của Lệ Nhan vẫn làm hắn khó chịu.
Mọi người trong chợ đông nhanh chóng bàn tán ngay…
- Nghe nói đó là vị hôn thê của Long Hiên Phi đó, tiểu thư tri phủ Giang Châu!
- Hình nhứ sắp thành thân rồi!… tiếc quá đi!
Các bà cô, lẫn thiếu nữ đều rên rỉ. Lệ Nhan bấy giờ mới sựt tỉnh nhìn qua thấy mắt Thu Nguyệt ứ chút lệ vươn. Xem ra Thu Nguyệt phải đau lòng lần nữa rồi.
Còn chính nàng cũng không hiểu sao trong ngực nhoi nhói. Tự nghĩ là bản thân buồn thay cho tiểu muội nên nàng cũng không đắng đo nghĩ nhiều thêm. Hiên Phi lấy vợ cũng tốt thôi, hắn sẽ không phá nàng nữa, nàng cũng không phải bầm dập te tua mỗi ngày. Nhưng có nhủ thế nào cũng không vui vẻ được thật kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.