Chương 21
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
12/05/2023
"Tôi sao, tôi đương nhiên là quan tâm tới bọn họ rồi. Tụi nó bị tôi kéo
vào đây, nếu như thật sự bị chết cùng tôi ở đây thì làm sao tôi giải
thích với người nhà tụi nó chứ?”
Hắn dừng lại nhìn tôi. Tôi đi được hai bước rồi mới phát hiện ra hắn không đi cùng, tôi quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hứa với tôi, sau này nếu gặp chuyện như vậy thì cô không cần phải lo lắng cho người khác, cô phải đảm bảo bản thân mình sống sót là được.”
Tôi cắn môi nhìn hắn, thì ra vừa rồi hắn không cho tôi đuổi theo là vì nguyên tắc phải đảm bảo bản thân còn sống. Tôi không đồng ý điều này, nhưng bây giờ không phải là lúc để phản bác, tôi chỉ gật đầu với hắn và nói: “Nói như vậy, tôi cảm thấy như là anh đã trải qua rất nhiều thăng trầm, anh cũng rất đặc biệt!”
“Hử?”
“Anh biết chỗ này nguy hiểm vậy mà vẫn chậm rãi, tay nhét tui quần, thong thả như thể đang đi dạo trong công viên hả? Phiền anh đi nhanh hơn một chút được không? Tôi muốn tìm bọn họ!"
Liêu câm có vẻ ngạc nhiên trước những gì tôi nói nhưng vẫn im lặng đi về phía trước, dẫn tôi về hướng là đám Lan Tuyết đã biến mất.
Đường đá, tường gạch lam, những bức tường đổ nát, nhìn vừa giống vừa khác nhau.
“Dương Nghị!” Tôi gọi to, “Lan Tuyết, nghe thấy thì trả lời tao đi!”
Tôi gọi liền mấy tiếng nhưng không có hồi đáp, thậm chí tôi còn khum tay lại thành cái loa, ngửa đầu lên trời hét to: “Dương Nghị! Lan Tuyết! Chưa chết thì lên tiếng coi!”
Yên tĩnh! Cả ngôi làng chỉ có sự yên tĩnh đáp lại tôi, không có tiếng người, cả tiếng sâu bọ côn trùng chim chóc. Không có gì ngạc nhiên, bà Phúc còn bảo không có con dơi nào ở đây mà. Ở nông thôn, giữa rừng sâu, nhưng trong đêm không có dơi, như vậy có một khả năng là tất cả sinh vật sống đi vào đây rồi cũng sẽ chết, sẽ như đám bù nhìn đó. Có khi nào tìm thấy một con dơi bằng rơm ở đây không?
Ý tưởng này chỉ thoáng qua trong lòng tôi, nhưng tôi không ngờ rằng đôi khi tôi lại xui xẻo như vậy.
Tôi nhìn Liêu câm hai tay đang nhét túi quần đi bên cạnh, hỏi: “Bọn họ không phải đang ở cùng không gian với chúng ta sao? Sao bọn họ không nghe thấy? ở đây yên tĩnh như vậy, giọng tôi hẳn là phải vọng qua cả làng luôn ấy chư!”
“Mọi thứ ở đây đều tự biến đổi, chỉ có một không gian, nhưng nó có thể khiến chúng ta mãi mãi không gặp được họ.”
“Anh nhất định có cách.” Tôi cay đắng nói, nhưng cũng phải tự an ủi bản thân rằng vẫn còn có hai người bên nhau.
Hắn quay mặt đi không nói gì, nhưng vẻ mặt hắn rõ ràng là có cách. Tôi vội đổi nụ cười:
“Liêu ca!”
“Đại soái ca!”
“Đại soái…”
“Cao thủ à! Sư phụ à!”
“Trả lời tôi đi mà, có cách nào không? Nói đi, hay là anh muốn tôi đưa hồng bao nào?” Mới vừa nãy còn nói chuyện với tôi mà, giờ lại vậy rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn tôi: “Vừa nãy không phải tôi đã nói với cô sao, cứu bản thân mình là quan trọng nhất. Giờ, chúng ta cách Sinh Môn một đoạn đường khoảng mười phút, đi nhanh lên. Đi tới đó, rồi đi bộ ra thẳng ngoài làng, đi bộ vài bước là về lại Thập Vạn Đại Sơn bình thường.”
Hắn nói chưa hết câu tôi đã hét lên: “Bọn họ quan trọng với tôi cũng như mạng sống của tôi vậy. Tôi đưa bọn họ tới đây thì tôi sẽ đưa họ ra khỏi đây an toàn, đây là trách nhiệm của tôi. Vì vậy, tôi sẽ không rời khỏi đây cho tới khi tìm thấy bọn họ!”
Hắn không trả lời, chỉ nhìn tôi. Tôi có cảm giác như hắn định nói gì đó nhưng rồi lại do dự không nói với tôi.
Tôi cũng biết rõ, nếu dựa vào bản thân mình thì tôi không có cách nào tìm thấy đám Lan Tuyết và đưa bọn họ trở về an toàn. Người đàn ông trước mắt là chỗ dựa duy nhất của tôi, nên tôi không thể buông tay được.
“Anh giúp tôi được không? Nếu không thì thôi, tôi tự đi tìm mọi người, nếu anh muốn thì anh có thể rời đi trước.”
Hắn vẫn đứng đó nhìn tôi, không nói tiếng nào.
Tôi im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Trước khi đi, anh có thể cho tôi xin bức vẽ của anh được không? tôi chỉ có một mình, tôi sẽ từ từ suy nghĩ tìm cách, biết đâu tôi có thể mang bọn họ ra khỏi đây.”
Hắn vẫn im lặng. Tại sao lại bật chế độ câm nữa rồi!?
Tôi điên cuồng hét lên: “Sao giao tiếp với anh khó thế?”
Sau đó, tôi quay người lùi lại, một bước, hai bước… Nếu hắn thật sự độc ác tới vậy, tôi sẽ coi hắn như một bóng ma, và quên hắn đi sau khi ra ngoài.
Cổ tay tôi bị nắm lấy, hắn nói: “Tôi sẽ nói với bọn họ, cô không được tham gia nhiệm vụ, để đó tôi đi lấy lại cho cô, đi thôi, tôi dẫn cô đi tìm bọn họ.”
(Mèo: Cùng là 他们 – bọn họ, nhưng mà nói 2 đối tượng khác nhau đó nha các bạn ;) spoil một xí thôi)
Tôi sững người vì hắn nói “Tôi đi lấy lại cho cô.” Câu này hình như tôi đã từng nghe rồi, nhưng tôi không nhớ là ai đã nói. Dù sao, thì tôi cũng từng nghe ai đó nói như vậy.
Thực ra thì tôi thật sự có một ảo giác, giống như những gì mà tôi đang trải qua lúc này dường như tôi đã từng trải nghiệm trước đây. Không biết các bạn có bao giờ cảm giác như vậy chưa? Có người nói, đây là ý thức chôn sâu trong đại não, thỉnh thoảng sẽ lóe lên. Cũng có người nói, đây là linh cảm mà tâm hồn cảm nhận được. (Mèo nói, cái này gọi là Déjà vu ^^ và dám chắc không ít người trong chúng ta từng thấy như vậy.)
Tôi còn chưa kịp tự hỏi tại sao mình có ảo giác như vậy thì hắn đã kéo tôi vào một con hẻm gạch lam tương đối dài.
Tôi háo hức hỏi: “Chúng ta quay lại tìm họ nhé?”
"Nếu đi tìm thì sẽ không bao giờ tìm thấy."
"Vậy chúng ta tìm bọn họ như thế nào?"
“Để bọn họ tới chỗ chúng ta.” Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc bút lông và một đĩa chu sa. Hắn chọn một phiến đá và nói, "Có khăn giấy không? Lau khô chính giữa phiến đá."
Nơi này có độ ẩm rất cao, các phiến đã đều trơn và ướt. Tôi nhanh chóng lấy một cuộn giấy từ trong balô ra. Sau khi dùng hết nửa cuộn giấy, cuối cùng tôi cũng đã lau khô được phiến đá, trong lòng nhủ thầm, nhất định phải bình an vô sự ra ngoài, nếu không thì tôi phải dùng lá lau mông mất. Không biết đám lá cây ở đây có ý thức không, nếu có thì không biết nó có cho dùng để lau mông không, nếu không thì chúng tôi phải làm sao?!
“Rồi!” Tôi thông báo mình đã xong nhiệm vụ.
Hắn vẽ một cái bát quái ở chính giữa hai phiến đá, sau đó dùng hai ngón tay vẽ một cái gì đó trên bát quái rồi nói: "Bát Quái chuyển Âm Dương!" Ngọn đèn dầu được thắp sáng và đặt giữa Bát Quái.
“Là sao?” Tôi nhìn hắn đang đứng bên cạnh ngọn đèn dầu, hai tay đút túi quần, hỏi.
“Đèn dầu và bát quái này dù là không gian âm hay dương đều có thể nhìn thấy, dù mọi người đang ở đâu thì đều có thể nhìn thấy ánh sáng từ ngọn đèn dầu này.”
Tôi cau mày, ngọn đèn nhỏ như thế, ánh sáng thì leo lét, liệu bọn họ có nhìn thấy không?
“Chúng ta cứ đợi như vậy sao?” Tôi chỉ vào ngọn đèn trên mặt đất.
Hắn lại mở chế độ câm.
Tôi thờ dài, thầm nghĩ trong lòng,
Tôi cau mày, đèn nhỏ như vậy, ánh sáng còn yếu ớt như vậy, bọn họ có nhìn thấy không?” “Chúng ta, cứ đợi như vậy sao?” Tôi chỉ vào ngọn đèn trên mặt đất.
Hắn lại bật chế độ tắt tiếng. Tôi thở ra một hơi dài và thầm nghĩ trong lòng, nếu sau khi có thể ra ngoài mà mình vẫn có thể làm bạn với hắn ta thì nhất định phải nói cho hắn biết sự im lặng ngu ngốc của hắn thật khiến người ta phát điên. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi muốn làm bạn với hắn. Tôi luôn cảm thấy rằng chúng tôi sẽ không tách khỏi nhau…
Nụ hôn đầu của tôi…
Sau vài phút, tôi đột ngột nghe thấy âm thanh. Giọng Lan Tuyết vang lên: “Nặng quá đi, đừng có quậy nữa. Chúng ta sắp đến nơi rồi."
Tiếng của Dương Nghị tiếp theo: “Mau lên! Tôi nhìn thấy ánh sáng rồi, tôi chắc là Phúc Phúc đó. Chỉ có bốn người chúng ta sống ở đây, hoặc ba người. Ánh sáng chắc là từ bọn họ rồi. Coi nào, nào nào.”
“Cậu coi tôi là ngựa à?”
“Này, cậu nói gì thế? Thì, cùng lắm là sau khi ra ngoài mình tìm một khách sạn tốt, tôi làm ngựa cho cậu tùy ý cưỡi nha! Á! Chu Lan Tuyết, cậu tính cho tôi ngã chết à? Đừng quên cậu nói gì nha, cậu bảo chỉ cần tôi bình tĩnh lại cùng cậu rời đi thì cậu đồng ý làm bạn gái của tôi đó!”
“Thôi đi! Tôi muốn khơi dậy ý chí muốn sống tiếp của cậu thôi. Cậu nghĩ mình ngon lành lắm sao hả?”
“Đúng mà, cậu cứ thoải mái ăn tôi đi. Lan Tuyết, tới giúp tôi đi mà, chân tôi đau quá mà, hình như nứt xương rồi.”
…
Âm thanh càng lúc càng gần!
Hắn dừng lại nhìn tôi. Tôi đi được hai bước rồi mới phát hiện ra hắn không đi cùng, tôi quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hứa với tôi, sau này nếu gặp chuyện như vậy thì cô không cần phải lo lắng cho người khác, cô phải đảm bảo bản thân mình sống sót là được.”
Tôi cắn môi nhìn hắn, thì ra vừa rồi hắn không cho tôi đuổi theo là vì nguyên tắc phải đảm bảo bản thân còn sống. Tôi không đồng ý điều này, nhưng bây giờ không phải là lúc để phản bác, tôi chỉ gật đầu với hắn và nói: “Nói như vậy, tôi cảm thấy như là anh đã trải qua rất nhiều thăng trầm, anh cũng rất đặc biệt!”
“Hử?”
“Anh biết chỗ này nguy hiểm vậy mà vẫn chậm rãi, tay nhét tui quần, thong thả như thể đang đi dạo trong công viên hả? Phiền anh đi nhanh hơn một chút được không? Tôi muốn tìm bọn họ!"
Liêu câm có vẻ ngạc nhiên trước những gì tôi nói nhưng vẫn im lặng đi về phía trước, dẫn tôi về hướng là đám Lan Tuyết đã biến mất.
Đường đá, tường gạch lam, những bức tường đổ nát, nhìn vừa giống vừa khác nhau.
“Dương Nghị!” Tôi gọi to, “Lan Tuyết, nghe thấy thì trả lời tao đi!”
Tôi gọi liền mấy tiếng nhưng không có hồi đáp, thậm chí tôi còn khum tay lại thành cái loa, ngửa đầu lên trời hét to: “Dương Nghị! Lan Tuyết! Chưa chết thì lên tiếng coi!”
Yên tĩnh! Cả ngôi làng chỉ có sự yên tĩnh đáp lại tôi, không có tiếng người, cả tiếng sâu bọ côn trùng chim chóc. Không có gì ngạc nhiên, bà Phúc còn bảo không có con dơi nào ở đây mà. Ở nông thôn, giữa rừng sâu, nhưng trong đêm không có dơi, như vậy có một khả năng là tất cả sinh vật sống đi vào đây rồi cũng sẽ chết, sẽ như đám bù nhìn đó. Có khi nào tìm thấy một con dơi bằng rơm ở đây không?
Ý tưởng này chỉ thoáng qua trong lòng tôi, nhưng tôi không ngờ rằng đôi khi tôi lại xui xẻo như vậy.
Tôi nhìn Liêu câm hai tay đang nhét túi quần đi bên cạnh, hỏi: “Bọn họ không phải đang ở cùng không gian với chúng ta sao? Sao bọn họ không nghe thấy? ở đây yên tĩnh như vậy, giọng tôi hẳn là phải vọng qua cả làng luôn ấy chư!”
“Mọi thứ ở đây đều tự biến đổi, chỉ có một không gian, nhưng nó có thể khiến chúng ta mãi mãi không gặp được họ.”
“Anh nhất định có cách.” Tôi cay đắng nói, nhưng cũng phải tự an ủi bản thân rằng vẫn còn có hai người bên nhau.
Hắn quay mặt đi không nói gì, nhưng vẻ mặt hắn rõ ràng là có cách. Tôi vội đổi nụ cười:
“Liêu ca!”
“Đại soái ca!”
“Đại soái…”
“Cao thủ à! Sư phụ à!”
“Trả lời tôi đi mà, có cách nào không? Nói đi, hay là anh muốn tôi đưa hồng bao nào?” Mới vừa nãy còn nói chuyện với tôi mà, giờ lại vậy rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn tôi: “Vừa nãy không phải tôi đã nói với cô sao, cứu bản thân mình là quan trọng nhất. Giờ, chúng ta cách Sinh Môn một đoạn đường khoảng mười phút, đi nhanh lên. Đi tới đó, rồi đi bộ ra thẳng ngoài làng, đi bộ vài bước là về lại Thập Vạn Đại Sơn bình thường.”
Hắn nói chưa hết câu tôi đã hét lên: “Bọn họ quan trọng với tôi cũng như mạng sống của tôi vậy. Tôi đưa bọn họ tới đây thì tôi sẽ đưa họ ra khỏi đây an toàn, đây là trách nhiệm của tôi. Vì vậy, tôi sẽ không rời khỏi đây cho tới khi tìm thấy bọn họ!”
Hắn không trả lời, chỉ nhìn tôi. Tôi có cảm giác như hắn định nói gì đó nhưng rồi lại do dự không nói với tôi.
Tôi cũng biết rõ, nếu dựa vào bản thân mình thì tôi không có cách nào tìm thấy đám Lan Tuyết và đưa bọn họ trở về an toàn. Người đàn ông trước mắt là chỗ dựa duy nhất của tôi, nên tôi không thể buông tay được.
“Anh giúp tôi được không? Nếu không thì thôi, tôi tự đi tìm mọi người, nếu anh muốn thì anh có thể rời đi trước.”
Hắn vẫn đứng đó nhìn tôi, không nói tiếng nào.
Tôi im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Trước khi đi, anh có thể cho tôi xin bức vẽ của anh được không? tôi chỉ có một mình, tôi sẽ từ từ suy nghĩ tìm cách, biết đâu tôi có thể mang bọn họ ra khỏi đây.”
Hắn vẫn im lặng. Tại sao lại bật chế độ câm nữa rồi!?
Tôi điên cuồng hét lên: “Sao giao tiếp với anh khó thế?”
Sau đó, tôi quay người lùi lại, một bước, hai bước… Nếu hắn thật sự độc ác tới vậy, tôi sẽ coi hắn như một bóng ma, và quên hắn đi sau khi ra ngoài.
Cổ tay tôi bị nắm lấy, hắn nói: “Tôi sẽ nói với bọn họ, cô không được tham gia nhiệm vụ, để đó tôi đi lấy lại cho cô, đi thôi, tôi dẫn cô đi tìm bọn họ.”
(Mèo: Cùng là 他们 – bọn họ, nhưng mà nói 2 đối tượng khác nhau đó nha các bạn ;) spoil một xí thôi)
Tôi sững người vì hắn nói “Tôi đi lấy lại cho cô.” Câu này hình như tôi đã từng nghe rồi, nhưng tôi không nhớ là ai đã nói. Dù sao, thì tôi cũng từng nghe ai đó nói như vậy.
Thực ra thì tôi thật sự có một ảo giác, giống như những gì mà tôi đang trải qua lúc này dường như tôi đã từng trải nghiệm trước đây. Không biết các bạn có bao giờ cảm giác như vậy chưa? Có người nói, đây là ý thức chôn sâu trong đại não, thỉnh thoảng sẽ lóe lên. Cũng có người nói, đây là linh cảm mà tâm hồn cảm nhận được. (Mèo nói, cái này gọi là Déjà vu ^^ và dám chắc không ít người trong chúng ta từng thấy như vậy.)
Tôi còn chưa kịp tự hỏi tại sao mình có ảo giác như vậy thì hắn đã kéo tôi vào một con hẻm gạch lam tương đối dài.
Tôi háo hức hỏi: “Chúng ta quay lại tìm họ nhé?”
"Nếu đi tìm thì sẽ không bao giờ tìm thấy."
"Vậy chúng ta tìm bọn họ như thế nào?"
“Để bọn họ tới chỗ chúng ta.” Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc bút lông và một đĩa chu sa. Hắn chọn một phiến đá và nói, "Có khăn giấy không? Lau khô chính giữa phiến đá."
Nơi này có độ ẩm rất cao, các phiến đã đều trơn và ướt. Tôi nhanh chóng lấy một cuộn giấy từ trong balô ra. Sau khi dùng hết nửa cuộn giấy, cuối cùng tôi cũng đã lau khô được phiến đá, trong lòng nhủ thầm, nhất định phải bình an vô sự ra ngoài, nếu không thì tôi phải dùng lá lau mông mất. Không biết đám lá cây ở đây có ý thức không, nếu có thì không biết nó có cho dùng để lau mông không, nếu không thì chúng tôi phải làm sao?!
“Rồi!” Tôi thông báo mình đã xong nhiệm vụ.
Hắn vẽ một cái bát quái ở chính giữa hai phiến đá, sau đó dùng hai ngón tay vẽ một cái gì đó trên bát quái rồi nói: "Bát Quái chuyển Âm Dương!" Ngọn đèn dầu được thắp sáng và đặt giữa Bát Quái.
“Là sao?” Tôi nhìn hắn đang đứng bên cạnh ngọn đèn dầu, hai tay đút túi quần, hỏi.
“Đèn dầu và bát quái này dù là không gian âm hay dương đều có thể nhìn thấy, dù mọi người đang ở đâu thì đều có thể nhìn thấy ánh sáng từ ngọn đèn dầu này.”
Tôi cau mày, ngọn đèn nhỏ như thế, ánh sáng thì leo lét, liệu bọn họ có nhìn thấy không?
“Chúng ta cứ đợi như vậy sao?” Tôi chỉ vào ngọn đèn trên mặt đất.
Hắn lại mở chế độ câm.
Tôi thờ dài, thầm nghĩ trong lòng,
Tôi cau mày, đèn nhỏ như vậy, ánh sáng còn yếu ớt như vậy, bọn họ có nhìn thấy không?” “Chúng ta, cứ đợi như vậy sao?” Tôi chỉ vào ngọn đèn trên mặt đất.
Hắn lại bật chế độ tắt tiếng. Tôi thở ra một hơi dài và thầm nghĩ trong lòng, nếu sau khi có thể ra ngoài mà mình vẫn có thể làm bạn với hắn ta thì nhất định phải nói cho hắn biết sự im lặng ngu ngốc của hắn thật khiến người ta phát điên. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi muốn làm bạn với hắn. Tôi luôn cảm thấy rằng chúng tôi sẽ không tách khỏi nhau…
Nụ hôn đầu của tôi…
Sau vài phút, tôi đột ngột nghe thấy âm thanh. Giọng Lan Tuyết vang lên: “Nặng quá đi, đừng có quậy nữa. Chúng ta sắp đến nơi rồi."
Tiếng của Dương Nghị tiếp theo: “Mau lên! Tôi nhìn thấy ánh sáng rồi, tôi chắc là Phúc Phúc đó. Chỉ có bốn người chúng ta sống ở đây, hoặc ba người. Ánh sáng chắc là từ bọn họ rồi. Coi nào, nào nào.”
“Cậu coi tôi là ngựa à?”
“Này, cậu nói gì thế? Thì, cùng lắm là sau khi ra ngoài mình tìm một khách sạn tốt, tôi làm ngựa cho cậu tùy ý cưỡi nha! Á! Chu Lan Tuyết, cậu tính cho tôi ngã chết à? Đừng quên cậu nói gì nha, cậu bảo chỉ cần tôi bình tĩnh lại cùng cậu rời đi thì cậu đồng ý làm bạn gái của tôi đó!”
“Thôi đi! Tôi muốn khơi dậy ý chí muốn sống tiếp của cậu thôi. Cậu nghĩ mình ngon lành lắm sao hả?”
“Đúng mà, cậu cứ thoải mái ăn tôi đi. Lan Tuyết, tới giúp tôi đi mà, chân tôi đau quá mà, hình như nứt xương rồi.”
…
Âm thanh càng lúc càng gần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.