Chương 30: Quan Tài = Thang Máy!
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
31/05/2023
Tôi rơi vào một chiếc quan tài!
Vốn dĩ chỉ có nửa thân trên của tôi ngã vào, chẳng biết ai đẩy tôi, hất cả người tôi rơi vào trong quan tài. Rầm một tiếng, nắp quan tài đóng lại, trước mắt chỉ có bóng tối, sau lưng có một người đè lên.
Không đúng, ban nãy người đó nằm trong quan tài, tôi ngã vào quan tài thì tôi nên nằm trên, hắn ở dưới chứ, sao bây giờ bên dưới tôi lại là gỗ và sau lưng lại có người?
“A!” Tôi hét lên, trời ơi, tôi bị một con ma đè lên.
“Im miệng!” Giọng nói vang lên từ phía sau, quen thuộc tới mức tôi ngừng hét ngay lập tức. Tôi cựa quậy người. Chiếc quan tài này cũng quá nhỏ, hai người bên trong thật sự chật, chỉ cử động nhẹ cũng cảm nhận được… dáng người vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, cảm giác gần gũi vô cùng rõ ràng.
“Cơ mà… Liêu câm, anh né qua một bên đi, tôi lật người lại, anh nặng quá.” Lúc nãy hắn lên tiếng, tôi chắc chắn hắn là Liêu câm.
Trong quan tài rất chật, tôi giãy giụa muốn xoay người, phải lật lại, nếu không, tôi nằm sấp, ngực áp xuống ván gỗ, vô cùng khó chịu. Tay hắn đang đặt cạnh đầu tôi, có một khoảng cách nhỏ cho tôi xoay người.
Nhưng tôi vừa quay lại thì nghe thấy tiếng rắc rắc vang lên từ tấm gỗ, hắn không thể gồng lại được nữa, bị tấm gỗ ép đè xuống, mạnh tới nỗi chỗ lồi lên ở bên dưới… chạm vào tôi.
Tôi đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình, tự nhủ: "Bình tĩnh đi, cứ coi như bạn bè đùa giỡn với nhau đi. Quan tâm nhiều quá sẽ khiến quan hệ trở nên căng thẳng đấy". Hình như mặt tôi vừa nóng vừa đỏ. Tôi cắn môi, ngượng ngùng không nói lời nào. Cũng không trách việc hắn cũng vào đây, nhưng nếu hắn không chui vào quan tài cùng tôi thì tôi càng sợ hơn.
Tôi lại cựa quậy.
Tiếng của hắn lại vang lên: “Đừng nhúc nhích!”
“Không sao đâu, Dương Nghị và Lan Tuyết ở bên ngoài, họ nhất định sẽ giúp chúng ta mở nắp quan tài!”
Hắn không nói gì, vài giây sau hỏi tôi: “Ban nãy em nhìn thấy ai trong quan tài?”
“Anh! À, hay là anh em song sinh gì đó của anh! Mà giờ chúng ta ở đây, người đó đâu rồi? Mà sao người đó nằm trong quan tài, lại mặc đồ y hệt anh? Tôi còn tưởng là anh nữa đó. Mà anh nói đi, sao mấy người kia chưa mở nắp quan tài ra cho mình?”
Rắc
Tấm gỗ say lưng lại vang lên âm thanh răng rắc.
Hắn nói: “Bọn họ sẽ không tới mở quan tài.”
Trong bóng tối, không biết hắn đã làm thế nào, nắp quan tài mở ra, xung quanh không còn tối om nữa mà có ánh nến.
Hắn nhìn tôi từ khoảng cách gần, sau vài giây, hắn đẩy người tới trước một chút, sau đó hắn chống tay lên, bật người nhảy ra khỏi quan tài. Tôi nằm thẫn thờ trong quan tài. Động tác vừa rồi của hắn là thế nào? Hắn ta đâu cần phải làm động tác ấy nhỉ?
Hắn đứng bên ngoài quan tài, đưa tay cho tôi.
Tôi thở ra một hơi dài, điều chỉnh tâm lý, nắm lấy tay hắn rồi ngồi dậy.
Nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, tôi há hốc mồm kinh ngạc.
“Dương Nghị đâu? Lan Tuyết đâu? Không, nếu chúng ta rơi vào quan tài như vậy tụi nó không tới mức bỏ đi như vậy đâu.”
Liêu câm đứng bên cạnh quan tài, khẽ lướt qua chiếc bàn trong sảnh đường nói: “Em qua đây xem.”
Tôi bước ra khỏi quan tài, nhìn quanh một cách cẩn thận. lời hắn nói, có nghĩa là nơi này không giống như tôi nghĩ.
“Chiếc túi tôi đặt trên mặt đất đã biến mất. Chiếc ví ở cửa cũng không thấy đâu, Lan Tuyết và Dương Nghị cũng biến mất.” Tôi nói, sau vài giây im lặng. “Đây, không phải là nơi chúng ta ở vừa rồi.”
Trong sảnh đường đó, Lan Tuyết và Dương nghị không thể nào để cho tôi yên. Lúc trong quan tài tôi cũng nghe tiếng gì giống như máy móc khởi động, có lẽ, máy đã khởi động đưa chúng tôi tới đây, giống như đi thang máy vậy. Nhưng, nơi này giống hệt nơi đó, đến cả những ngọn nến cũng giống nhau.
Hắn đi tới chỗ giá nến và nói: “Nếu em chụp hai bức ảnh ở hai bên rồi chơi trò tìm điểm khác biệt thì em sẽ thấy rằng điểm khác biệt chỉ tồn tại ở hai mươi chín ngọn nến này, có ngọn sẽ dài hơn, ngắn hơn, còn lại số lượng nến, loại nến đều hoàn toàn giống nhau.”
“Hai không gian sao?! Ai có thời gian và sức lực để tạo ra hai căn phòng giống hệt nhau? Làm thế nào để chúng ta thoát ra? Hay mình cần phải kết hôn để chuông nhà thờ vang lên, nhưng ở đây không có mục sư và tiểu đồng.”
Vừa quay đầu lại, tôi thấy hắn đứng ở cách tôi không xa, mặt nhìn có vẻ trầm trọng, giống như nặng nề tới mức không khí không lưu chuyển được luôn.
“Em là dạng con gái mà ôm và hôn bất cứ ai à? Khi có ai hỏi thì sẵn lòng cưới bất kỳ ai sao hả?”
Ơ kìa, hắn giận sao? Tôi bĩu môi: “Anh mới gặp có mỗi một người thôi mà! Chẳng phải người đó là anh song sinh của anh sao, người nằm trong quan tài ấy, tôi tưởng là anh mà! Còn tưởng đâu anh xảy ra chuyện gì chứ, xong rồi, tâm nguyện sau cùng của anh là cưới tôi, nên… dù sao thì chỉ cần chuông nhà thờ đổ thì cửa mở rồi, anh ra ngoài, em cũng đi, thế thôi.”
"Tại sao em lại có thể ngây thơ như vậy?!"
Tôi nhìn hắn chằm chằm, không biết phải nói gì. Quả thật, lúc đó tôi cũng có chút bối rối nhưng tôi thật sự nghĩ rằng mình không làm gì sai cả. Tôi hoàn thành tâm nguyện sau cùng của hắn thôi mà, vậy mà đã bảo tôi ngây thơ! Tôi thật không còn gì để nói.
“Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Tôi cũng không hiểu rõ về anh, tôi mới chỉ gặp anh có vài lần. Giờ thì, Liêu tiên sinh, làm ơn hãy giúp đưa tôi ra khỏi đây, tôi muốn đảm bảo an toàn cho Lan Tuyết và Dương Nghị, và cả an toàn cho ba mẹ tôi nữa! Mẹ kiếp! chiếc nhẫn trên xương bàn tay mà đứa nhỏ cầm ban nãy chính là của mẹ tôi, mẹ tôi vẫn luôn đeo đó. Ba mẹ tôi có thể đã gặp nguy hiểm ở đây rồi, nhưng mà mới có mấy ngày đã biến thành xương trắng sao? Có khi nào bọn chúng chặt xác ba mẹ tôi và nấu chín lên không?! Tôi không có thời gian để đứng nghe anh chê bai là ngây thơ!”
Nói xong, tôi lườm hắn một cái, xoay người đi về phía cách cửa bên trái. “Để tôi xuống lầu dưới, xé váy cưới ra buộc thành dây leo ra ngoài.”
Nói xong, tôi đã đứng ở bên cánh cửa bên trái. Trước mắt tối om, tối tới mức không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tôi quay lại giá nến, lấy một cây nến rồi bước tới vài bước, đặt ngọn nến xuống, kéo chiếc váy cưới ra khỏi cơ thể mình, để lộ chiếc quần jean và áo sơ mi đang mặc bên trong. Một tay tôi cầm váy cưới, một tay cầm nến, tôi bước về phía cánh cửa. Ngay lúc tôi bước vào bóng tối, hắn bước tới bên cạnh tôi, tay cầm ngọn đèn dầu mà tôi đã thấy lần trước, phẩy tay tắt ngọn nến trong tay tôi rồi nắm lấy tay tôi.
"Đừng quay đầu lại, mặc kệ phía sau là cái gì, cũng đừng quay đầu lại, chỉ cần đi theo tôi."
Tim tôi lại lỡ mất một nhịp, ý của hắn là sẽ có cái gì đó xuất hiện sau lưng tôi, và hắn muốn tôi không nhìn.
Mọi thứ ở đây cũng hệt như ở bên kia. Khi tôi nhìn thấy dãy phòng có cửa đối diện nhau, tôi thì thầm: “Trong mỗi phòng có một chiếc quan tài, giống như chiếc mà chúng ta nằm ban nãy đó. Vừa nãy tôi có chút sợ, nhưng giờ nghĩ lại, cái này giống như thang máy vậy đó.”
“Phải không?”
Hắn nói vậy là sao chứ? Trong lúc tôi còn đang thắc mắc thì nghe thấy một tiếng rầm, từ căn phòng gần nhất. Hình như nắp quan tài rơi xuống, hoặc cả quan tài rơi xuống.
Bước chân tôi khựng lại trong giây lát, hắn lại nắm tay tôi kéo đi.
Sau đó, tiếng Cạch vang lên ở cửa, không chỉ có một cánh cửa mở ra, hình như rất nhiều rất nhiều cánh cửa đều được mở ra.
“Đừng ngoảnh lại, hãy theo tôi.” Ngay khi hắn nói, trong đầu tôi đã hình dung ra rất nhiều hình ảnh. Ngay sau lưng tôi, trong bóng tối vô tận, cánh cửa bật mở, những chiếc quan tài cũng mở ra, thứ gì đó bắt đầu chui ra từ bên trong quan tài, chúng ra khỏi phòng và tiến về phía chúng tôi.
Vốn dĩ chỉ có nửa thân trên của tôi ngã vào, chẳng biết ai đẩy tôi, hất cả người tôi rơi vào trong quan tài. Rầm một tiếng, nắp quan tài đóng lại, trước mắt chỉ có bóng tối, sau lưng có một người đè lên.
Không đúng, ban nãy người đó nằm trong quan tài, tôi ngã vào quan tài thì tôi nên nằm trên, hắn ở dưới chứ, sao bây giờ bên dưới tôi lại là gỗ và sau lưng lại có người?
“A!” Tôi hét lên, trời ơi, tôi bị một con ma đè lên.
“Im miệng!” Giọng nói vang lên từ phía sau, quen thuộc tới mức tôi ngừng hét ngay lập tức. Tôi cựa quậy người. Chiếc quan tài này cũng quá nhỏ, hai người bên trong thật sự chật, chỉ cử động nhẹ cũng cảm nhận được… dáng người vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, cảm giác gần gũi vô cùng rõ ràng.
“Cơ mà… Liêu câm, anh né qua một bên đi, tôi lật người lại, anh nặng quá.” Lúc nãy hắn lên tiếng, tôi chắc chắn hắn là Liêu câm.
Trong quan tài rất chật, tôi giãy giụa muốn xoay người, phải lật lại, nếu không, tôi nằm sấp, ngực áp xuống ván gỗ, vô cùng khó chịu. Tay hắn đang đặt cạnh đầu tôi, có một khoảng cách nhỏ cho tôi xoay người.
Nhưng tôi vừa quay lại thì nghe thấy tiếng rắc rắc vang lên từ tấm gỗ, hắn không thể gồng lại được nữa, bị tấm gỗ ép đè xuống, mạnh tới nỗi chỗ lồi lên ở bên dưới… chạm vào tôi.
Tôi đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình, tự nhủ: "Bình tĩnh đi, cứ coi như bạn bè đùa giỡn với nhau đi. Quan tâm nhiều quá sẽ khiến quan hệ trở nên căng thẳng đấy". Hình như mặt tôi vừa nóng vừa đỏ. Tôi cắn môi, ngượng ngùng không nói lời nào. Cũng không trách việc hắn cũng vào đây, nhưng nếu hắn không chui vào quan tài cùng tôi thì tôi càng sợ hơn.
Tôi lại cựa quậy.
Tiếng của hắn lại vang lên: “Đừng nhúc nhích!”
“Không sao đâu, Dương Nghị và Lan Tuyết ở bên ngoài, họ nhất định sẽ giúp chúng ta mở nắp quan tài!”
Hắn không nói gì, vài giây sau hỏi tôi: “Ban nãy em nhìn thấy ai trong quan tài?”
“Anh! À, hay là anh em song sinh gì đó của anh! Mà giờ chúng ta ở đây, người đó đâu rồi? Mà sao người đó nằm trong quan tài, lại mặc đồ y hệt anh? Tôi còn tưởng là anh nữa đó. Mà anh nói đi, sao mấy người kia chưa mở nắp quan tài ra cho mình?”
Rắc
Tấm gỗ say lưng lại vang lên âm thanh răng rắc.
Hắn nói: “Bọn họ sẽ không tới mở quan tài.”
Trong bóng tối, không biết hắn đã làm thế nào, nắp quan tài mở ra, xung quanh không còn tối om nữa mà có ánh nến.
Hắn nhìn tôi từ khoảng cách gần, sau vài giây, hắn đẩy người tới trước một chút, sau đó hắn chống tay lên, bật người nhảy ra khỏi quan tài. Tôi nằm thẫn thờ trong quan tài. Động tác vừa rồi của hắn là thế nào? Hắn ta đâu cần phải làm động tác ấy nhỉ?
Hắn đứng bên ngoài quan tài, đưa tay cho tôi.
Tôi thở ra một hơi dài, điều chỉnh tâm lý, nắm lấy tay hắn rồi ngồi dậy.
Nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, tôi há hốc mồm kinh ngạc.
“Dương Nghị đâu? Lan Tuyết đâu? Không, nếu chúng ta rơi vào quan tài như vậy tụi nó không tới mức bỏ đi như vậy đâu.”
Liêu câm đứng bên cạnh quan tài, khẽ lướt qua chiếc bàn trong sảnh đường nói: “Em qua đây xem.”
Tôi bước ra khỏi quan tài, nhìn quanh một cách cẩn thận. lời hắn nói, có nghĩa là nơi này không giống như tôi nghĩ.
“Chiếc túi tôi đặt trên mặt đất đã biến mất. Chiếc ví ở cửa cũng không thấy đâu, Lan Tuyết và Dương Nghị cũng biến mất.” Tôi nói, sau vài giây im lặng. “Đây, không phải là nơi chúng ta ở vừa rồi.”
Trong sảnh đường đó, Lan Tuyết và Dương nghị không thể nào để cho tôi yên. Lúc trong quan tài tôi cũng nghe tiếng gì giống như máy móc khởi động, có lẽ, máy đã khởi động đưa chúng tôi tới đây, giống như đi thang máy vậy. Nhưng, nơi này giống hệt nơi đó, đến cả những ngọn nến cũng giống nhau.
Hắn đi tới chỗ giá nến và nói: “Nếu em chụp hai bức ảnh ở hai bên rồi chơi trò tìm điểm khác biệt thì em sẽ thấy rằng điểm khác biệt chỉ tồn tại ở hai mươi chín ngọn nến này, có ngọn sẽ dài hơn, ngắn hơn, còn lại số lượng nến, loại nến đều hoàn toàn giống nhau.”
“Hai không gian sao?! Ai có thời gian và sức lực để tạo ra hai căn phòng giống hệt nhau? Làm thế nào để chúng ta thoát ra? Hay mình cần phải kết hôn để chuông nhà thờ vang lên, nhưng ở đây không có mục sư và tiểu đồng.”
Vừa quay đầu lại, tôi thấy hắn đứng ở cách tôi không xa, mặt nhìn có vẻ trầm trọng, giống như nặng nề tới mức không khí không lưu chuyển được luôn.
“Em là dạng con gái mà ôm và hôn bất cứ ai à? Khi có ai hỏi thì sẵn lòng cưới bất kỳ ai sao hả?”
Ơ kìa, hắn giận sao? Tôi bĩu môi: “Anh mới gặp có mỗi một người thôi mà! Chẳng phải người đó là anh song sinh của anh sao, người nằm trong quan tài ấy, tôi tưởng là anh mà! Còn tưởng đâu anh xảy ra chuyện gì chứ, xong rồi, tâm nguyện sau cùng của anh là cưới tôi, nên… dù sao thì chỉ cần chuông nhà thờ đổ thì cửa mở rồi, anh ra ngoài, em cũng đi, thế thôi.”
"Tại sao em lại có thể ngây thơ như vậy?!"
Tôi nhìn hắn chằm chằm, không biết phải nói gì. Quả thật, lúc đó tôi cũng có chút bối rối nhưng tôi thật sự nghĩ rằng mình không làm gì sai cả. Tôi hoàn thành tâm nguyện sau cùng của hắn thôi mà, vậy mà đã bảo tôi ngây thơ! Tôi thật không còn gì để nói.
“Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Tôi cũng không hiểu rõ về anh, tôi mới chỉ gặp anh có vài lần. Giờ thì, Liêu tiên sinh, làm ơn hãy giúp đưa tôi ra khỏi đây, tôi muốn đảm bảo an toàn cho Lan Tuyết và Dương Nghị, và cả an toàn cho ba mẹ tôi nữa! Mẹ kiếp! chiếc nhẫn trên xương bàn tay mà đứa nhỏ cầm ban nãy chính là của mẹ tôi, mẹ tôi vẫn luôn đeo đó. Ba mẹ tôi có thể đã gặp nguy hiểm ở đây rồi, nhưng mà mới có mấy ngày đã biến thành xương trắng sao? Có khi nào bọn chúng chặt xác ba mẹ tôi và nấu chín lên không?! Tôi không có thời gian để đứng nghe anh chê bai là ngây thơ!”
Nói xong, tôi lườm hắn một cái, xoay người đi về phía cách cửa bên trái. “Để tôi xuống lầu dưới, xé váy cưới ra buộc thành dây leo ra ngoài.”
Nói xong, tôi đã đứng ở bên cánh cửa bên trái. Trước mắt tối om, tối tới mức không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tôi quay lại giá nến, lấy một cây nến rồi bước tới vài bước, đặt ngọn nến xuống, kéo chiếc váy cưới ra khỏi cơ thể mình, để lộ chiếc quần jean và áo sơ mi đang mặc bên trong. Một tay tôi cầm váy cưới, một tay cầm nến, tôi bước về phía cánh cửa. Ngay lúc tôi bước vào bóng tối, hắn bước tới bên cạnh tôi, tay cầm ngọn đèn dầu mà tôi đã thấy lần trước, phẩy tay tắt ngọn nến trong tay tôi rồi nắm lấy tay tôi.
"Đừng quay đầu lại, mặc kệ phía sau là cái gì, cũng đừng quay đầu lại, chỉ cần đi theo tôi."
Tim tôi lại lỡ mất một nhịp, ý của hắn là sẽ có cái gì đó xuất hiện sau lưng tôi, và hắn muốn tôi không nhìn.
Mọi thứ ở đây cũng hệt như ở bên kia. Khi tôi nhìn thấy dãy phòng có cửa đối diện nhau, tôi thì thầm: “Trong mỗi phòng có một chiếc quan tài, giống như chiếc mà chúng ta nằm ban nãy đó. Vừa nãy tôi có chút sợ, nhưng giờ nghĩ lại, cái này giống như thang máy vậy đó.”
“Phải không?”
Hắn nói vậy là sao chứ? Trong lúc tôi còn đang thắc mắc thì nghe thấy một tiếng rầm, từ căn phòng gần nhất. Hình như nắp quan tài rơi xuống, hoặc cả quan tài rơi xuống.
Bước chân tôi khựng lại trong giây lát, hắn lại nắm tay tôi kéo đi.
Sau đó, tiếng Cạch vang lên ở cửa, không chỉ có một cánh cửa mở ra, hình như rất nhiều rất nhiều cánh cửa đều được mở ra.
“Đừng ngoảnh lại, hãy theo tôi.” Ngay khi hắn nói, trong đầu tôi đã hình dung ra rất nhiều hình ảnh. Ngay sau lưng tôi, trong bóng tối vô tận, cánh cửa bật mở, những chiếc quan tài cũng mở ra, thứ gì đó bắt đầu chui ra từ bên trong quan tài, chúng ra khỏi phòng và tiến về phía chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.