Yêu Đương Cùng Tổng Tài Thê Nô
Chương 54: NỖI NHỚ ĐƯỢC XOA DỊU
Ban Mai Trắng
23/09/2023
Cứ thế hai người tách ra.
Để ăn mừng cả hai bang điều kéo thuộc hạ đến bard để quẩy.
Từ xa, một ả luôn đưa mắt dõi theo Đào Nguyên Đình, từ khi nhóm các anh bước vào đây! Ả đã mê mệt với giương mặt lạnh lùng, thần thái ngút trời.
Đưa tay gọi phục vụ "....."
"Vâng, vâng tôi sẽ cố gắng" Phục vụ liên tục gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
*
"Đình, hôm qua đi gặp bên đó thế nào? Từ khi cậu về, tôi thấy cậu cứ thơ thẩn". Quang Chí kế bên gặng hỏi.
"Không biết nói sao cho cậu hiểu? Tôi cảm giác cô ấy ở rất gần mình"
Đào Nguyên Đình luôn nhớ đến mùi hương trên người cô.
Nó rất giống với cô gái ấy, 8 năm rồi! Giờ cô đang ở đâu???.
*
Cô bên này ngồi nghe đám người Bi nói chuyện trên trời.
Buồn chán cô muốn ra bên ngoài quan sát.
"Các cậu tự nhiên đi, tôi ra ngoài một chút"
"Lão đại cẩn thận". Lục nhìn cô.
"Yên tâm đi"
*
Bên này nhân viên phục vụ trót lọt mang được rượu vào phòng Đào Nguyên Đình.
"Nào, nâng ly chúc mừng". Quang Chí khuấy động bầu không khí.
"Chúc mừng lão đại, của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự tính"
Đào Nguyên Đình nghe nói cũng phải bật cười.
"Nào, tôi mời các cậu" Đào Nguyên Đình nâng ly cạn hết.
Đám người Quang Chí cứ thế vui vẻ cạn ly.
"Mời lão đại, chúc lão đại luôn giữ vững phong độ".
"Được"
Cả đám cứ thế vui vẻ uống rượu.
Đào Nguyên Đình bỗng dưng thấy cơ thể nóng lên, anh nhẹ cau mày.
*Đám người này chán s.ống rồi*
"Tôi ra ngoài một lát" Đào Nguyên Đình xô cửa đi ra ngoài.
Đào Nguyên Đình bước ra ngoài, trong người ngày càng nóng!
*S.ỵt, mẹ k.kếp đừng để tôi biết là ai?*
Đào Nguyên Đình bước đi loạng choạng, đến một góc khuất của quán bard, tình cờ nhìn thấy cô đứng quay lưng về phía mình.
Mơ hồ cứ cảm thấy bóng lưng ấy quen thuộc, cô đơn tịch mịch.
Không hai lời, trong lúc mông lung, anh cứ thế bước đến ôm cô vào lòng điên cuồng hôn.
"~ưm". Cô tròn mắt nhìn người đến là tên nào? Đến khi nhìn rõ là anh, cô ngỡ ngàng quên luôn phản ứng.
Hôn hơn 5 phút anh, cảm nhận được cô mềm nhũn trong lòng mới ngừng lại.
Đào Nguyên Đình thương xót xoa xoa đôi môi sưng đỏ của cô.
"Giúp tôi". Cứ thế kề đầu vào hõm vai cô hít hà mùi hương trên cơ thể.
Cô cũng nhận ra sự thay đổi khác thường từ anh.
Bao năm xa cách, cô đã biết trái tim mình chứa đựng hình bóng của ai.
Chưa kịp để cô trả lời, anh cứ vậy ôm ngang cô bước ra khỏi quán bard.
*
"Ưm, anh định đi đâu với tình cảnh này HẢ?"
"Đến nơi sẽ biết"
Đào Nguyên Đình điên cuồng lái xe, vượt qua khá nhiều đền giao thông! Cuối cùng dừng lại ở một căn biệt thự sang trọng.
Cửa tự động mở ra, chiếc Lamborghini màu đen lao thẳng vào bên trong.
_Cạch.....
"Đây là đâu?"
"Nhà tôi". Nói rồi anh hiên ngang ôm cô đi vào trong.
Đây là tài sản riêng của anh ở mỗi Thành Phố khác nhau.
"Cô gái em trốn tôi hơi lâu đó"
"Tôi trốn anh khi ...n..à..o ~ ưm?"
Chưa để cô hết câu, anh cứ thế hôn xuống.
Bàn tay hư hỏng chu du khắp người cô, kèm theo đó là những thứ vướng víu điều được anh thuần thục tháo bỏ.
Chuyện gì sẽ rồi cũng đến.....
*
"Sao lão đại đi lâu thế nhỉ?". Mộc nhìn anh em hỏi.
"Không biết, hay lão đại về rồi?". Lục tiếp lời.
"Có khi nào lão đại xảy ra chuyện không?". Bi bàng quang nhìn mọi người.
"Ai dám động đến lão đại chứ?"
"Nói cũng phải"
*
"Anh Chí, lão đại đi đâu lâu vậy?". Thuộc hạ nhắc nhở.
"Tôi làm sao biết? Lão đại của cậu chắc không sao đâu?". Quang Chí nhìn đám thuộc hạ.
"Khi nãy em thấy giống nhau lão đại không được ổn cho lắm".
"Cậu điều tra xem, có kẻ nào dở trò không?". Quang Chí nhìn một tên thuộc hạ ra lệnh.
"Rõ anh Chí"
*
"Hửm, sao đau nhức thế này?". Cô cựa quậy người muốn đứng dậy.
Nhưng không được, quá đau nhức rồi! Một loạt hình ảnh được tua lại trong đầu.
"What's???"
Anh ở một bên nhìn cô mà không giấu được niềm vui, ước mơ mỗi ngày thức dậy của anh đã thành sự thật một nửa rồi.
"Mèo con, em sao vậy?"
Cô liếc mắt nhìn anh, *Cố tình, chắc chắn là cố tình, rõ ràng anh làm cô ra nông nỗi này...?*
"ANH CÚT CHO TÔI" Thẹn quá hóa giận.
"Cho tôi xin lỗi mà bảo bối". Đào Nguyên Đình ôm cô vào lòng vuốt ve an ủi.
Cô trợn trắng mắt, đây là an ủi sao??? Rõ ràng là lợi dụng có được không????.
"Bớt lợi dụng tôi". Đẩy tay anh.
"Bảo bối, có biết tôi nhớ em thế nào không?"
"Em hư lắm, hứa rồi không giữ lời! Tại sao lại bỏ tôi nhiều năm như thế?"
"Hư là phải phạt, bảo bối có biết không! Hửm?"
Cô tròn mắt nhìn người nào đó, mới sáng sớm có thể để cô bình tĩnh một chút không??
Đào Nguyên Đình phì cười vì sự đáng yêu của cô.
"~ưm ~ưm"
Sao tự dưng lại bị hôn rồi??
Hai người tiếp tục tập thể dục buổi sáng.....
Còn tập đến bao giờ thì không ai biết....
Để ăn mừng cả hai bang điều kéo thuộc hạ đến bard để quẩy.
Từ xa, một ả luôn đưa mắt dõi theo Đào Nguyên Đình, từ khi nhóm các anh bước vào đây! Ả đã mê mệt với giương mặt lạnh lùng, thần thái ngút trời.
Đưa tay gọi phục vụ "....."
"Vâng, vâng tôi sẽ cố gắng" Phục vụ liên tục gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
*
"Đình, hôm qua đi gặp bên đó thế nào? Từ khi cậu về, tôi thấy cậu cứ thơ thẩn". Quang Chí kế bên gặng hỏi.
"Không biết nói sao cho cậu hiểu? Tôi cảm giác cô ấy ở rất gần mình"
Đào Nguyên Đình luôn nhớ đến mùi hương trên người cô.
Nó rất giống với cô gái ấy, 8 năm rồi! Giờ cô đang ở đâu???.
*
Cô bên này ngồi nghe đám người Bi nói chuyện trên trời.
Buồn chán cô muốn ra bên ngoài quan sát.
"Các cậu tự nhiên đi, tôi ra ngoài một chút"
"Lão đại cẩn thận". Lục nhìn cô.
"Yên tâm đi"
*
Bên này nhân viên phục vụ trót lọt mang được rượu vào phòng Đào Nguyên Đình.
"Nào, nâng ly chúc mừng". Quang Chí khuấy động bầu không khí.
"Chúc mừng lão đại, của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự tính"
Đào Nguyên Đình nghe nói cũng phải bật cười.
"Nào, tôi mời các cậu" Đào Nguyên Đình nâng ly cạn hết.
Đám người Quang Chí cứ thế vui vẻ cạn ly.
"Mời lão đại, chúc lão đại luôn giữ vững phong độ".
"Được"
Cả đám cứ thế vui vẻ uống rượu.
Đào Nguyên Đình bỗng dưng thấy cơ thể nóng lên, anh nhẹ cau mày.
*Đám người này chán s.ống rồi*
"Tôi ra ngoài một lát" Đào Nguyên Đình xô cửa đi ra ngoài.
Đào Nguyên Đình bước ra ngoài, trong người ngày càng nóng!
*S.ỵt, mẹ k.kếp đừng để tôi biết là ai?*
Đào Nguyên Đình bước đi loạng choạng, đến một góc khuất của quán bard, tình cờ nhìn thấy cô đứng quay lưng về phía mình.
Mơ hồ cứ cảm thấy bóng lưng ấy quen thuộc, cô đơn tịch mịch.
Không hai lời, trong lúc mông lung, anh cứ thế bước đến ôm cô vào lòng điên cuồng hôn.
"~ưm". Cô tròn mắt nhìn người đến là tên nào? Đến khi nhìn rõ là anh, cô ngỡ ngàng quên luôn phản ứng.
Hôn hơn 5 phút anh, cảm nhận được cô mềm nhũn trong lòng mới ngừng lại.
Đào Nguyên Đình thương xót xoa xoa đôi môi sưng đỏ của cô.
"Giúp tôi". Cứ thế kề đầu vào hõm vai cô hít hà mùi hương trên cơ thể.
Cô cũng nhận ra sự thay đổi khác thường từ anh.
Bao năm xa cách, cô đã biết trái tim mình chứa đựng hình bóng của ai.
Chưa kịp để cô trả lời, anh cứ vậy ôm ngang cô bước ra khỏi quán bard.
*
"Ưm, anh định đi đâu với tình cảnh này HẢ?"
"Đến nơi sẽ biết"
Đào Nguyên Đình điên cuồng lái xe, vượt qua khá nhiều đền giao thông! Cuối cùng dừng lại ở một căn biệt thự sang trọng.
Cửa tự động mở ra, chiếc Lamborghini màu đen lao thẳng vào bên trong.
_Cạch.....
"Đây là đâu?"
"Nhà tôi". Nói rồi anh hiên ngang ôm cô đi vào trong.
Đây là tài sản riêng của anh ở mỗi Thành Phố khác nhau.
"Cô gái em trốn tôi hơi lâu đó"
"Tôi trốn anh khi ...n..à..o ~ ưm?"
Chưa để cô hết câu, anh cứ thế hôn xuống.
Bàn tay hư hỏng chu du khắp người cô, kèm theo đó là những thứ vướng víu điều được anh thuần thục tháo bỏ.
Chuyện gì sẽ rồi cũng đến.....
*
"Sao lão đại đi lâu thế nhỉ?". Mộc nhìn anh em hỏi.
"Không biết, hay lão đại về rồi?". Lục tiếp lời.
"Có khi nào lão đại xảy ra chuyện không?". Bi bàng quang nhìn mọi người.
"Ai dám động đến lão đại chứ?"
"Nói cũng phải"
*
"Anh Chí, lão đại đi đâu lâu vậy?". Thuộc hạ nhắc nhở.
"Tôi làm sao biết? Lão đại của cậu chắc không sao đâu?". Quang Chí nhìn đám thuộc hạ.
"Khi nãy em thấy giống nhau lão đại không được ổn cho lắm".
"Cậu điều tra xem, có kẻ nào dở trò không?". Quang Chí nhìn một tên thuộc hạ ra lệnh.
"Rõ anh Chí"
*
"Hửm, sao đau nhức thế này?". Cô cựa quậy người muốn đứng dậy.
Nhưng không được, quá đau nhức rồi! Một loạt hình ảnh được tua lại trong đầu.
"What's???"
Anh ở một bên nhìn cô mà không giấu được niềm vui, ước mơ mỗi ngày thức dậy của anh đã thành sự thật một nửa rồi.
"Mèo con, em sao vậy?"
Cô liếc mắt nhìn anh, *Cố tình, chắc chắn là cố tình, rõ ràng anh làm cô ra nông nỗi này...?*
"ANH CÚT CHO TÔI" Thẹn quá hóa giận.
"Cho tôi xin lỗi mà bảo bối". Đào Nguyên Đình ôm cô vào lòng vuốt ve an ủi.
Cô trợn trắng mắt, đây là an ủi sao??? Rõ ràng là lợi dụng có được không????.
"Bớt lợi dụng tôi". Đẩy tay anh.
"Bảo bối, có biết tôi nhớ em thế nào không?"
"Em hư lắm, hứa rồi không giữ lời! Tại sao lại bỏ tôi nhiều năm như thế?"
"Hư là phải phạt, bảo bối có biết không! Hửm?"
Cô tròn mắt nhìn người nào đó, mới sáng sớm có thể để cô bình tĩnh một chút không??
Đào Nguyên Đình phì cười vì sự đáng yêu của cô.
"~ưm ~ưm"
Sao tự dưng lại bị hôn rồi??
Hai người tiếp tục tập thể dục buổi sáng.....
Còn tập đến bao giờ thì không ai biết....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.