Chương 69
Thiên Tuyết SS
17/04/2021
Xe taxi bật điều hòa, hơi lạnh bao phủ không gian hẹp kín. Cho dù nhiệt
độ đã chỉnh lên mức cao nhất nhưng Đường Vi Vi vẫn cảm thấy lạnh, vùng
da bị lộ ra ngoài lạnh buốt.
Được Hạ Xuyên ôm thì mới ấm hơn một chút.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của thiếu niên xuyên qua lớp vải áo, truyền cho cô hơi ấm, mùi hương sạch sẽ trộn với cỏ xanh xen lẫn với mùi cồn rất nhạt.
Còn có thêm mùi nước hoa ngọt ngào.
......
Hả? Nước hoa?!
Đường Vi Vi bỗng nhiên ngẩng đầu, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Cô từng chút một đẩy Hạ Xuyên ra, bây giờ còn chẳng có sức, phải vất vả lắm mới đẩy cánh tay Hạ Xuyên ra được.
Cô tránh thoát khỏi cái ôm của anh, dịch người sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với anh.
Ánh mắt cô vô cùng kháng cự.
Hạ Xuyên không nhúc nhích, nghĩ là cô không muốn bị hôn nên rất tốt tính dỗ dành: "Vậy thì không hôn, cậu qua đây để tôi tiếp tục ôm cậu."
Anh vừa nói vừa vẫy tay với cô gái nhỏ.
"Ai mà thèm cậu ôm chứ!" Đường Vi Vi gắt lên, trừng mắt.
Hạ Xuyên không biết vì sao đột nhiên cô lại xù lông: "Hả?"
Bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, con đường tắc nghẽn, xe vừa nhích được một chút đã phải dừng lại. Đèn đường đã bật từ lúc nào, lúc đi ngang qua cầu có thể trông thấy cái hồ nổi tiếng nhất Hi Thành.
Đường Vi Vi lại không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Cô cười lạnh một tiếng, hất cằm, tra khảo một cách hung dữ:
"Trên người cậu có mùi nước hoa là sao hả? Là mùi của tiểu yêu tinh nào? Hai người có quan hệ gì?"
Thấy dáng vẻ của cô gái như không muốn bỏ qua cho anh, Hạ Xuyên thu tay lại, nghe thấy cô hỏi cũng không trả lời ngay mà khẽ cau mày, nhớ lại chuyện gì đó.
Anh ngả người vào lưng ghế, nâng tay phải lên đặt dưới chóp mũi, hít hà.
Trước đó anh không để ý, bây giờ nghe hỏi mới phát hiện mùi nước hoa nồng đậm vô cùng gay mũi.
Hạ Xuyên nhíu lông mày lại thật chặt, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vẻ ghét bỏ: "Không cẩn thận bị người ta va phải, chắc là bị dính vào rồi. Cũng không biết đó là ai, không có quan hệ gì với tôi cả."
"À —— "
Đương nhiên là Đường Vi Vi là tin tưởng anh, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại cho cô nói: "Anh trai, anh bẩn rồi."
"?"
"Anh không sạch sẽ, trên người anh có mùi của cô gái khác."
"...."
Cô gái nhỏ thu hồi khí thể hùng hổ bức người, vẻ mặt dịu dàng như đang đau đớn ai oán: "Tôi cũng không phải người cậu yêu nhất, Tiểu Điềm Điềm duy nhất."
Lại còn Tiểu Điềm Điềm nữa chứ.
Hạ Xuyên thực sự bừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, không biết mạch não của cô bị làm sao.
"Được rồi." Hạ Xuyên lười nhác nhìn cô biểu diễn, không biết cô còn có thể nói linh tinh gì nữa. Anh trực tiếp duỗi tay, kéo cô vào trong ngực: "Ngoan ngoãn để cho anh ôm nào, Tiểu Điềm Điềm."
.....
Chỉ có ngày đâu tiền là Đường Vi Vi khá đau, còn lại mấy ngày sau cô rất an phận, không ăn thứ gì cay nóng sống nguội nên có thể đi làm bình thường.
Trong khoảng thời gian này, Đường Vi Vi luôn luyện tập pha trà, kỹ thuật đã tiến bộ hơn trước, đã có thể pha một ít đồ uống.
Môi trường vệ sinh của quán trà sữa này rất sạch sẽ, tất cả trà sữa đều được pha và chế biến tại hiện trường, quá trình làm đều công khai, vị khách nào cũng có thể nhìn thấy.
Điều đó khiến cho mỗi khi Đường Vi Vi pha trà, Hạ Xuyên lại cầm bài tập hè uể oải dựa vào quầy bar, vừa xoay bút vừa hỏi bài cô.
Lúc rảnh rỗi, Đường Vi Vi cũng có thể chỉ anh đôi chỗ.
Dần dà.....
Các vị khách thường xuyên tới quán đều chú ý tới cảnh tượng thần kỳ này.
Cô gái mặc quần áo lao động, trong tay cầm cốc lắc trà sữa, tư thế tiêu chuẩn và đẹp mắt, nhìn từ xa trông rất cảnh đẹp ý vui.
Khi đến gần, có thể nghe thấy cô đang lẩm bẩm trong miệng:
"Bởi vì f(x) thỏa mãn f(x+1)-f(x)=2x, và cho f(0)=1, nên...."
Những vị khách chú ý: "???"
Cmn! Hàm số!
Bây giờ ngay cả quán trà sữa cũng muốn nhân viên phải nắm vững, đồng thời biết vận dụng toán cấp ba sao???
Nhìn kỹ đi, bên cạnh còn có người cầm bút làm bài kìa.
Có lẽ cảnh tượng này quá mức hiếm gặp, cộng thêm tướng mạo xuất chúng của hai nhân vật chính nên độ chú ý rất cao, còn có người quay video lại đăng lên Weibo, làm không ít trong thành phố tò mò đến đây xem.
Lời đồn đại truyền tới truyền lui, đến cuối cùng lại biến thành có người đến cửa hàng mua trà sữa, câu đầu tiên hỏi chính là: "Nghe nói mua trà sữa ở đây sẽ được tặng kèm chị gái nhỏ học bá dạy phụ đạo, là thật sao?"
Đường Vi Vi còn chưa lên tiếng, Hạ Xuyên đã dừng bút, nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh kia, mặt không biểu tình: "Là giả."
Nam sinh chỉ vào quyển vở trong tay anh, không phục nói: "Vậy cậu giải thích xem là cậu đang làm gì?"
Bạn học của nam sinh đó cũng nói: "Đúng vậy! Dựa vào đâu mà cậu dám độc chiếm người ta?"
Hạ Xuyên không trả lời, không nhanh không chậm đóng bút lại, phát ra một tiếng "tạch" rất nhỏ. Anh gấp vở lại, đè tay lên phía trên, đầu ngón tay chập chạm gõ lên quầy bar.
"Dựa vào cái gì?" Hạ Xuyên lập lại ba chữ này, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh.
Hai người kia vô thức co rúm lại.
Trước mặt là thiếu niên có gương mặt vô cùng đẹp trai, khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi cao, phía dưới là đôi môi mỏng như đang cười.
Chỉ là trong đôi mắt kia không hề có độ ấm.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng.
"Bạn gái của tôi dạy tôi làm bài tập." Cảm xúc không quá vui vẻ hiện lên dưới đáy mắt anh, đôi mắt đen híp lại: "Mẹ nó mấy người thích ý kiến gì hả?"
"....."
Sau khi đám người đó bỏ đi, Đường Vi Vi theo thói quen nhẹ nhàng chọc ngón tay vào người anh: "Nè, hình như tôi vẫn chưa đồng ý mà, sao lại biến thành bạn gái của cậu rồi?"
Áp suất trên người Hạ Xuyên dần nhạt đi. Anh tìm một chỗ cách gần quầy bar ngồi xuống, khuỷu tay tùy ý chống lên mặt bàn.
Hạ Xuyên hất cằm về phía cô: "Chuyện sớm muộn thôi."
Gần kết thúc kỳ nghỉ hè, sắp đến ngày khai giảng.
Thời tiết vẫn rất oi bức, tiếng ve kêu không ngừng, ra khỏi quán, hơi nóng ngoài đường phả vào mặt.
"Còn mấy ngày cuối, có muốn đi đâu chơi không?" Hạ Xuyên đột nhiên hỏi cô.
Đường Vi Vi hơi suy tư.
Thời gian gần đây cô bộn bề nhiều việc, đi thư giãn một tí cũng tốt, vì thế bèn hỏi: "Đi đâu?"
Lúc đầu cô nghĩ Hạ Xuyên định rủ cô tới mấy chỗ ăn chơi ở Hi thành, hoặc mấy địa điểm du lịch, không ngờ anh lại nói ra hai chữ: "Lâm thành."
Đường Vi Vi hơi dừng lại, thiếu chút nữa đã cho rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói là.... Lâm thành?"
"Ừm." Hạ Xuyên gật đầu, "Không được sao?"
"Cũng không phải là không được... " Đường Vi Vi rất ngạc nhiên, "Sao cậu lại muốn tới Lâm thành?"
"Chỉ muốn đi xem thế nào thôi." Hạ Xuyên nói.
Lâm thành là nơi cô đã sống hơn mười năm, có rất nhiều địa điểm du lịch, cũng có phố ăn vặt nổi tiếng cả nước, gần như được coi là một thành phố du lịch.
Tất nhiên nếu Hạ Xuyên đã muốn đi, cô cũng không có lí do để từ chối.
Thậm chí cô còn đảm đương vị trí của hướng dẫn viên du lịch.
Bây giờ giao thông phát triển, từ Hi thành đến Lâm thành phải đi qua một tỉnh, ngồi xe đường sắt cao tốc khoảng hai giờ là đến.
Đêm trước ngày xuất phát, Đường Vi Vi chỉ nói với bà ngoại là muốn đi du lịch với bạn, không nói là đi Lâm thành, đương nhiên cũng không nói là đi cùng nam sinh.
Bà ngoại không hỏi nhiều, căn dặn cô trên đường nhớ chú ý an toàn.
Ngày hôm sau trời nhiều mây, lúc đi ra cửa, Đường Vi Vi mới nhận ra bầu trời ảm đạm. Cô không mang theo ô, lại lười không muốn đi lên lấy nên chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng trời đừng mưa thôi.
Bọn họ đã đặt trước chỗ ở toa đầu tiên.
Đường Vi Vi cầm phiếu, băng qua từng dãy ngồi, tìm tới vị trí của họ, vừa đi vừa quay đầu vẫy tay với Hạ Xuyên đang giúp cô cầm túi: "Bên này."
Hạ Xuyên lười biếng đáp "ừ" một tiếng.
Gương mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng Đường Vi Vi cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Cô thấy anh không tình nguyện nhích lên phía trước, ngồi xuống.
Đường Vi Vi hơi hiểu ra: "Cậu không quen à?"
Chắc vị thiếu gia này chỉ quen ngồi toa thương gia thôi.
"Ừ." Hạ Xuyên đáp lời, "Vẫn ổn."
Đường Vi Vi cảm thấy câu "Vẫn ổn" của anh thực tế có nghĩa là "Không ổn lắm".
Trước khi lên xe cô còn mang theo hai cốc trà sữa, do chính tay cô tự pha. Cô lấy cốc không đường ra cho Hạ Xuyên, còn thân mật cắm ống hút giúp anh: "Khổ cực cho cậu rồi, nào, đến đây, tôi mời cậu uống."
Thật ra Hạ Xuyên cũng đỡ hơn nhiều so với các thiếu gia công tử giàu có. Bình thường anh có thể ngồi tàu điện hoặc xe bus, mặc dù ngại chen chúc nhưng cũng chỉ khó chịu mười mấy hai mươi phút đồng hồ thôi, không quá nghiêm trọng.
Toa đầu tiên của đường sắt cao tốc cũng rất ổn.
Không phải chỉ ngồi hai tiếng thôi sao, hoàn toàn OJBK (ok theo kiểu thô lỗ, miễn cưỡng).
Nhận cốc trà sữa Đường Vi Vi đưa cho, thấy gương mặt vui vẻ của cô, Hạ Xuyên bèn uống một ngụm, từ tốn nói: "Không cực."
"Chỉ cần ở cùng với cậu, ngồi xe lửa tôi cũng nguyện ý."
Đường Vi Vi: "Không được, tôi không đồng ý."
Hạ Xuyên: "....."
Đường Vi Vi: "Nếu như tương lai cậu lưu lạc đến mức chỉ có thể đưa ngồi ngồi xe lửa, vậy thì tôi...."
Hạ Xuyên liếc nhìn cô một cái, ngữ khí rất nhẹ, nhưng không hiểu sao lại mang theo một loại uy hiếp: "Vậy thì cậu sẽ làm sao? Bỏ tôi đi, hử?"
Đường Vi Vi yên lặng nuốt lại câu "Sẽ đội nón xanh cho cậu" trở vào. Dù là nói đùa, nhưng cô cảm giác nếu nói ra thật, đoán chừng sẽ phải đón nhận một trận gió to mưa lớn.
Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn rất tha thiết nói thật: "Vậy thì tôi sẽ nhìn ngắm gương mặt cậu, vẫn có thể nhịn được."
Được Hạ Xuyên ôm thì mới ấm hơn một chút.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của thiếu niên xuyên qua lớp vải áo, truyền cho cô hơi ấm, mùi hương sạch sẽ trộn với cỏ xanh xen lẫn với mùi cồn rất nhạt.
Còn có thêm mùi nước hoa ngọt ngào.
......
Hả? Nước hoa?!
Đường Vi Vi bỗng nhiên ngẩng đầu, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Cô từng chút một đẩy Hạ Xuyên ra, bây giờ còn chẳng có sức, phải vất vả lắm mới đẩy cánh tay Hạ Xuyên ra được.
Cô tránh thoát khỏi cái ôm của anh, dịch người sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với anh.
Ánh mắt cô vô cùng kháng cự.
Hạ Xuyên không nhúc nhích, nghĩ là cô không muốn bị hôn nên rất tốt tính dỗ dành: "Vậy thì không hôn, cậu qua đây để tôi tiếp tục ôm cậu."
Anh vừa nói vừa vẫy tay với cô gái nhỏ.
"Ai mà thèm cậu ôm chứ!" Đường Vi Vi gắt lên, trừng mắt.
Hạ Xuyên không biết vì sao đột nhiên cô lại xù lông: "Hả?"
Bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, con đường tắc nghẽn, xe vừa nhích được một chút đã phải dừng lại. Đèn đường đã bật từ lúc nào, lúc đi ngang qua cầu có thể trông thấy cái hồ nổi tiếng nhất Hi Thành.
Đường Vi Vi lại không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Cô cười lạnh một tiếng, hất cằm, tra khảo một cách hung dữ:
"Trên người cậu có mùi nước hoa là sao hả? Là mùi của tiểu yêu tinh nào? Hai người có quan hệ gì?"
Thấy dáng vẻ của cô gái như không muốn bỏ qua cho anh, Hạ Xuyên thu tay lại, nghe thấy cô hỏi cũng không trả lời ngay mà khẽ cau mày, nhớ lại chuyện gì đó.
Anh ngả người vào lưng ghế, nâng tay phải lên đặt dưới chóp mũi, hít hà.
Trước đó anh không để ý, bây giờ nghe hỏi mới phát hiện mùi nước hoa nồng đậm vô cùng gay mũi.
Hạ Xuyên nhíu lông mày lại thật chặt, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vẻ ghét bỏ: "Không cẩn thận bị người ta va phải, chắc là bị dính vào rồi. Cũng không biết đó là ai, không có quan hệ gì với tôi cả."
"À —— "
Đương nhiên là Đường Vi Vi là tin tưởng anh, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại cho cô nói: "Anh trai, anh bẩn rồi."
"?"
"Anh không sạch sẽ, trên người anh có mùi của cô gái khác."
"...."
Cô gái nhỏ thu hồi khí thể hùng hổ bức người, vẻ mặt dịu dàng như đang đau đớn ai oán: "Tôi cũng không phải người cậu yêu nhất, Tiểu Điềm Điềm duy nhất."
Lại còn Tiểu Điềm Điềm nữa chứ.
Hạ Xuyên thực sự bừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, không biết mạch não của cô bị làm sao.
"Được rồi." Hạ Xuyên lười nhác nhìn cô biểu diễn, không biết cô còn có thể nói linh tinh gì nữa. Anh trực tiếp duỗi tay, kéo cô vào trong ngực: "Ngoan ngoãn để cho anh ôm nào, Tiểu Điềm Điềm."
.....
Chỉ có ngày đâu tiền là Đường Vi Vi khá đau, còn lại mấy ngày sau cô rất an phận, không ăn thứ gì cay nóng sống nguội nên có thể đi làm bình thường.
Trong khoảng thời gian này, Đường Vi Vi luôn luyện tập pha trà, kỹ thuật đã tiến bộ hơn trước, đã có thể pha một ít đồ uống.
Môi trường vệ sinh của quán trà sữa này rất sạch sẽ, tất cả trà sữa đều được pha và chế biến tại hiện trường, quá trình làm đều công khai, vị khách nào cũng có thể nhìn thấy.
Điều đó khiến cho mỗi khi Đường Vi Vi pha trà, Hạ Xuyên lại cầm bài tập hè uể oải dựa vào quầy bar, vừa xoay bút vừa hỏi bài cô.
Lúc rảnh rỗi, Đường Vi Vi cũng có thể chỉ anh đôi chỗ.
Dần dà.....
Các vị khách thường xuyên tới quán đều chú ý tới cảnh tượng thần kỳ này.
Cô gái mặc quần áo lao động, trong tay cầm cốc lắc trà sữa, tư thế tiêu chuẩn và đẹp mắt, nhìn từ xa trông rất cảnh đẹp ý vui.
Khi đến gần, có thể nghe thấy cô đang lẩm bẩm trong miệng:
"Bởi vì f(x) thỏa mãn f(x+1)-f(x)=2x, và cho f(0)=1, nên...."
Những vị khách chú ý: "???"
Cmn! Hàm số!
Bây giờ ngay cả quán trà sữa cũng muốn nhân viên phải nắm vững, đồng thời biết vận dụng toán cấp ba sao???
Nhìn kỹ đi, bên cạnh còn có người cầm bút làm bài kìa.
Có lẽ cảnh tượng này quá mức hiếm gặp, cộng thêm tướng mạo xuất chúng của hai nhân vật chính nên độ chú ý rất cao, còn có người quay video lại đăng lên Weibo, làm không ít trong thành phố tò mò đến đây xem.
Lời đồn đại truyền tới truyền lui, đến cuối cùng lại biến thành có người đến cửa hàng mua trà sữa, câu đầu tiên hỏi chính là: "Nghe nói mua trà sữa ở đây sẽ được tặng kèm chị gái nhỏ học bá dạy phụ đạo, là thật sao?"
Đường Vi Vi còn chưa lên tiếng, Hạ Xuyên đã dừng bút, nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh kia, mặt không biểu tình: "Là giả."
Nam sinh chỉ vào quyển vở trong tay anh, không phục nói: "Vậy cậu giải thích xem là cậu đang làm gì?"
Bạn học của nam sinh đó cũng nói: "Đúng vậy! Dựa vào đâu mà cậu dám độc chiếm người ta?"
Hạ Xuyên không trả lời, không nhanh không chậm đóng bút lại, phát ra một tiếng "tạch" rất nhỏ. Anh gấp vở lại, đè tay lên phía trên, đầu ngón tay chập chạm gõ lên quầy bar.
"Dựa vào cái gì?" Hạ Xuyên lập lại ba chữ này, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh.
Hai người kia vô thức co rúm lại.
Trước mặt là thiếu niên có gương mặt vô cùng đẹp trai, khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi cao, phía dưới là đôi môi mỏng như đang cười.
Chỉ là trong đôi mắt kia không hề có độ ấm.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng.
"Bạn gái của tôi dạy tôi làm bài tập." Cảm xúc không quá vui vẻ hiện lên dưới đáy mắt anh, đôi mắt đen híp lại: "Mẹ nó mấy người thích ý kiến gì hả?"
"....."
Sau khi đám người đó bỏ đi, Đường Vi Vi theo thói quen nhẹ nhàng chọc ngón tay vào người anh: "Nè, hình như tôi vẫn chưa đồng ý mà, sao lại biến thành bạn gái của cậu rồi?"
Áp suất trên người Hạ Xuyên dần nhạt đi. Anh tìm một chỗ cách gần quầy bar ngồi xuống, khuỷu tay tùy ý chống lên mặt bàn.
Hạ Xuyên hất cằm về phía cô: "Chuyện sớm muộn thôi."
Gần kết thúc kỳ nghỉ hè, sắp đến ngày khai giảng.
Thời tiết vẫn rất oi bức, tiếng ve kêu không ngừng, ra khỏi quán, hơi nóng ngoài đường phả vào mặt.
"Còn mấy ngày cuối, có muốn đi đâu chơi không?" Hạ Xuyên đột nhiên hỏi cô.
Đường Vi Vi hơi suy tư.
Thời gian gần đây cô bộn bề nhiều việc, đi thư giãn một tí cũng tốt, vì thế bèn hỏi: "Đi đâu?"
Lúc đầu cô nghĩ Hạ Xuyên định rủ cô tới mấy chỗ ăn chơi ở Hi thành, hoặc mấy địa điểm du lịch, không ngờ anh lại nói ra hai chữ: "Lâm thành."
Đường Vi Vi hơi dừng lại, thiếu chút nữa đã cho rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói là.... Lâm thành?"
"Ừm." Hạ Xuyên gật đầu, "Không được sao?"
"Cũng không phải là không được... " Đường Vi Vi rất ngạc nhiên, "Sao cậu lại muốn tới Lâm thành?"
"Chỉ muốn đi xem thế nào thôi." Hạ Xuyên nói.
Lâm thành là nơi cô đã sống hơn mười năm, có rất nhiều địa điểm du lịch, cũng có phố ăn vặt nổi tiếng cả nước, gần như được coi là một thành phố du lịch.
Tất nhiên nếu Hạ Xuyên đã muốn đi, cô cũng không có lí do để từ chối.
Thậm chí cô còn đảm đương vị trí của hướng dẫn viên du lịch.
Bây giờ giao thông phát triển, từ Hi thành đến Lâm thành phải đi qua một tỉnh, ngồi xe đường sắt cao tốc khoảng hai giờ là đến.
Đêm trước ngày xuất phát, Đường Vi Vi chỉ nói với bà ngoại là muốn đi du lịch với bạn, không nói là đi Lâm thành, đương nhiên cũng không nói là đi cùng nam sinh.
Bà ngoại không hỏi nhiều, căn dặn cô trên đường nhớ chú ý an toàn.
Ngày hôm sau trời nhiều mây, lúc đi ra cửa, Đường Vi Vi mới nhận ra bầu trời ảm đạm. Cô không mang theo ô, lại lười không muốn đi lên lấy nên chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng trời đừng mưa thôi.
Bọn họ đã đặt trước chỗ ở toa đầu tiên.
Đường Vi Vi cầm phiếu, băng qua từng dãy ngồi, tìm tới vị trí của họ, vừa đi vừa quay đầu vẫy tay với Hạ Xuyên đang giúp cô cầm túi: "Bên này."
Hạ Xuyên lười biếng đáp "ừ" một tiếng.
Gương mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng Đường Vi Vi cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Cô thấy anh không tình nguyện nhích lên phía trước, ngồi xuống.
Đường Vi Vi hơi hiểu ra: "Cậu không quen à?"
Chắc vị thiếu gia này chỉ quen ngồi toa thương gia thôi.
"Ừ." Hạ Xuyên đáp lời, "Vẫn ổn."
Đường Vi Vi cảm thấy câu "Vẫn ổn" của anh thực tế có nghĩa là "Không ổn lắm".
Trước khi lên xe cô còn mang theo hai cốc trà sữa, do chính tay cô tự pha. Cô lấy cốc không đường ra cho Hạ Xuyên, còn thân mật cắm ống hút giúp anh: "Khổ cực cho cậu rồi, nào, đến đây, tôi mời cậu uống."
Thật ra Hạ Xuyên cũng đỡ hơn nhiều so với các thiếu gia công tử giàu có. Bình thường anh có thể ngồi tàu điện hoặc xe bus, mặc dù ngại chen chúc nhưng cũng chỉ khó chịu mười mấy hai mươi phút đồng hồ thôi, không quá nghiêm trọng.
Toa đầu tiên của đường sắt cao tốc cũng rất ổn.
Không phải chỉ ngồi hai tiếng thôi sao, hoàn toàn OJBK (ok theo kiểu thô lỗ, miễn cưỡng).
Nhận cốc trà sữa Đường Vi Vi đưa cho, thấy gương mặt vui vẻ của cô, Hạ Xuyên bèn uống một ngụm, từ tốn nói: "Không cực."
"Chỉ cần ở cùng với cậu, ngồi xe lửa tôi cũng nguyện ý."
Đường Vi Vi: "Không được, tôi không đồng ý."
Hạ Xuyên: "....."
Đường Vi Vi: "Nếu như tương lai cậu lưu lạc đến mức chỉ có thể đưa ngồi ngồi xe lửa, vậy thì tôi...."
Hạ Xuyên liếc nhìn cô một cái, ngữ khí rất nhẹ, nhưng không hiểu sao lại mang theo một loại uy hiếp: "Vậy thì cậu sẽ làm sao? Bỏ tôi đi, hử?"
Đường Vi Vi yên lặng nuốt lại câu "Sẽ đội nón xanh cho cậu" trở vào. Dù là nói đùa, nhưng cô cảm giác nếu nói ra thật, đoán chừng sẽ phải đón nhận một trận gió to mưa lớn.
Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn rất tha thiết nói thật: "Vậy thì tôi sẽ nhìn ngắm gương mặt cậu, vẫn có thể nhịn được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.