Chương 11: Viên kẹo đường thứ mười một
Thiên Tuyết SS
25/08/2020
Edit + Beta: Rùa.
Mùa xuân là mùa nhiều mưa.
Hai ngày cuối tuần, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cơ hồ không muốn dừng lại.
Đường Vi Vi nằm úp trêи bàn sách, nghe tiếng nước mưa rơi xuống cánh cửa thuỷ tinh tạo ta tiếng nhạc thanh thuý, tay cô cầm chiếc bút mực màu đen, lưu loát viết ra những hàng chữ nhỏ.
Tam Trung Hi Thành miễn cưỡng được coi là một ngôi trường trọng điểm, lượng bài tập vẫn có thể nhìn được.
Bất quá có thể là do lớp chín quá nổi tiếng nên so sánh với các lớp khác thì số bài tập buông thả hơn nhiều.
Cuối cùng vẽ lên dấu chấm tròn, cô dừng bút.
Cất hết bài tập đã làm xong vào trong cặp, kéo khoá lên, cặp sách có màu hồng phấn trông rất mới, nhìn đã biết là vừa mới mua không lâu.
Đường Vi Vi nhìn chằm chằm cặp sách một hồi, vẻ mặt lạnh nhạt đi cất quần áo, sau đó cô phát hiện bên trong túi áo khoác có một que kẹo mυ"t̼ dâu tây.
Là buổi tối thứ sáu hôm đó Hạ Xuyên cho cô.
Ban đêm đầu xuân hơi lạnh, ánh trăng quạnh quẽ.
Ngay lúc cô đang cảm thấy buồn bực khổ sở, thiếu niên kia đã dùng cách của anh để cho cô một chút hơi ấm.
Đường Vi Vi nhét cây kẹo đó vào trong miệng.
Chỉ nói một câu “cảm ơn” dường như không có thành ý lắm.
Nếu không thì ngày mai trực tiếp mời anh uống trà sữa, ăn cơm một lần là tốt rồi.
Hạ Xuyên thích uống trà sữa vị gì ta?
Thích ăn cơm hay mì hoặc bún nhỉ?
Anh…
Ăn xong cơm trưa, Đường Vi Vi giúp bà ngoại rửa bát, dọn dẹp nhà cửa một lần, xuống tầng vứt rác rồi tiện thể đi mua thức ăn về, bởi vì không cẩn thật hứng ít mưa nên phải đi tắm nước nóng.
Sau khi làm hết mọi việc xong, Đường Vi Vi lau tóc, ngồi xuống ghế sa lông.
Bật điện thoại lên nhìn thời gian, phía trêи hiển thị con số 13:59, cô kinh ngạc nhìn mấy giây, con số đột nhiên nhảy thành 14:00.
Vậy mà… mới hai giờ chiều!
… Cái này không khoa học!!!
Cô vốn cho rằng cũng phải tới bốn năm giờ gì đó rồi cơ.
Sao bây giờ lại chỉ mới hai giờ được?
Thời gian là giả à?!
Đường Vi Vi lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác, thời gian cuối tuần bỗng nhiên dài dằng dặc…
Bên trong phòng chơi bi-a.
Thiếu niên cầm trong tay cây cơ, cơ thể áp sát xuống mặt bàn, đang dùng tư thế đánh đấu mặt. Tư thế này vừa tiêu chuẩn lại vừa đẹp mắt, tay phải đẩy một cái, quả bóng trắng đập trúng quả bóng đen kêu “cạch” một tiếng, bóng cứ thế lăn về phía trước, chuẩn xác rơi vào trong hố.
Mấy người đứng xem đều vỗ tay ầm ầm: “Anh Xuyên thật trâu bò, lợi hại, lợi hại!”
Vẻ mặt Hạ Xuyên lãnh đạm tiếp nhận tiếng vỗ tay cùng những lời khích lệ này, tay phải cầm cây cơ chống lên mặt đất, cằm khẽ hếch lên: “Tiếp tục đi.”
Hạ Hành Chu tức giận nói: “Tiếp cái rắm. Chơi với cậu lúc nào chả thua, chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Cậu ta lấy bóng bên trong hố ra, cầm giá tam giác dọn bóng: “Tôi nói này anh Xuyên, à không, Xuyên đại gia, cậu thương xót để tôi đánh cùng Tiểu Minh một trận đi.”
Hạ Xuyên nhíu nhíu mi, vừa đưa cây cơ cho Chu Minh Triết vừa hỏi: “Con mồi chém giết lẫn nhau thì có gì thú vị?”
Hạ Hành Chu: “…”
Chu Minh Triết: “…”
Thật quá đáng!
Tay mơ thì không nhân quyền sao?
Hai người mang theo nỗi bi phẫn mà bắt đầu một ván mới, Hạ Xuyên đi đến khu nghỉ ngơi, ở trêи ghế sô pha dài có một nữ sinh mái tóc hoa lê đang ngồi đó, cúi đầu viết viết không biết là viết cái gì.
Hạ Xuyên chỉ nghiêng người dựa vào bên ghế sa lông chứ không ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, lấy điếu thuốc cắn vào trong miệng.
Từ góc độ của anh, vừa vặn có thể thấy thứ mà nữ sinh kia đang viết.
Là một quyển sách bài tập vật lý.
Chiếc bật lửa trong tay xoay một vòng, Hạ Xuyên hơi dừng lại, rũ mắt gọi: “Ôn Bắc Vũ.”
Ôn Bắc Vũ cũng không ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
“Có phải con gái các em đều yêu thích học tập không?” Anh hỏi.
“…”
Ôn Bắc Vũ dừng bút lại, liếc mắt.
Cô đang muốn nói “Trêи đời này mà cũng có người yêu thích học tập à, còn không phải do vị ép buộc, bất đắc dĩ sao?”, nhưng lời lên đến miệng rồi, cô bỗng nhiên nhận ra bầu không khí nhạy cảm quái dị.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp nâng lên, cười híp mắt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt.
“Đều?” Cô cất giọng chế nhạo: “Còn có ai nữa vậy, Xuyên thiếu?”
“…”
“Để em đoán xem… có phải chị gái xinh đẹp đêm khuya hôm trước hay không? Sau đó anh nói có việc chính là để đuổi theo người ta à.”
Hạ Xuyên: “…”
Đờ phắc!
Giác quan thứ sáu của con gái mạnh như vậy?
Ôn Bắc Vũ tựa như là phát hiện ra điều gì đó rất thú vị, điều chỉnh tư thế ngồi rồi cười nói: “Chị gái kia nhìn qua có vẻ rất ngoan, chắc chắn là học sinh tốt rồi.”
“Liên quan gì tới em.” Hạ Xuyên híp mắt.
Ôn Bắc Vũ vậy mà không để ý đến thái độ của anh: “Em nhớ các anh không phải rất có nguyên tắc sao, tại sao bây giờ anh cũng bắt đầu hạ thủ với con gái nhà lành rồi? Nhưng mà em cũng tốt bụng nhắc nhở anh một câu, với cái dạng này của anh ấy à, hơn phân nửa là không theo kịp người ta.”
Vẻ mặt Hạ Xuyên lãnh đạm: “Anh từng nói muốn theo đuổi cô ấy à?”
Lấy thuốc lá còn chưa kịp đốt trong miệng xuống, kẹp giữa hai ngón tay, nghĩ đến “cô gái ngoan ngoãn” cùng “học sinh tốt” kia, Hạ Xuyên cất giọng hừm… một tiếng, cúi đầu. Lúc dư quang thoáng nhìn đến đề mục nên trong quyển sách luyện tập, anh nhàn nhạt nói: “Chọn C.”
Ôn Bắc Vũ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Làm sao anh biết?”
Hạ Xuyên nhìn cô ánh mắt có chút trào phúng: “Điều này không phải là rất đơn giản sao.”
“???”
Vật lý mà đơn giản?
Không ngờ anh lại là học bá tàng thâm bất lộ, giấu giếm mọi người nhiều năm như vậy đấy!
Hai tay mơ Hạ Hành Chu và Chu Minh Triết tạm dừng quyết đấu, những người khác cũng đều nín thở, chờ đợi lão đại giải thích.
Nhận thấy mọi người chú tâm vào mình, ngữ điệu Hạ Xuyên ngược lại rất bình tĩnh: “Ba dài một ngắn thì chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài thì chọn dài nhất, không dài không ngắn thì chọn C.”
Tất cả mọi người: “…”
Ôn Bắc Vũ một mặt không biểu cảm, âm thầm chọn C.
Sắc trời dần tối, đám người bọn họ hẹn nhau đi ăn lẩu.
Hạ Hành Chu đột nhiên hỏi: “Đúng rồi anh Xuyên, hôm nay hình như là sinh nhật chú mà, sao cậu không về nhà ăn?”
Hạ Xuyên hơi dừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt “ừm” một tiếng.
Hạ Hành Chu: “Vậy cậu có về nhà không?”
“Nói sau đi.”
…..
Hoàn cảnh ở khu biệt thự Vân Chi Hạ rất tốt, đều là do kỹ sư nổi tiếng thiết kế, đèn đường kiểu Anh ở sân viện toả ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng và thảm cỏ dung hoà lẫn nhau, làm cho cảnh đêm thêm ấm áp kì diệu.
Đẩy cánh cửa gỗ sơn màu trắng ra, Hạ Xuyên còn chưa thay giày mà đã nhìn thấy trêи chiếc ghế sa lông làm bằng da đắt đỏ có một người phụ nữ mặc sườn xám.
Mái tóc đen búi lại, dáng vẻ mềm mại quyến rũ, trông cũng rất trẻ trung.
Ánh mắt Hạ Xuyên lập tức lạnh xuống.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng cửa mở thì quay đầu lại, trông thấy anh thì giật nảy mình.
Thiếu niên đứng ngoài cửa ra vào, vẻ mặt không chút biểu tình, thậm chí còn có chút âm trầm. Sau khi đối diện ánh mắt với bà ta thì lại chán ghét dịch đi, anh xoay người bỏ đi, cánh cửa lớn “ầm” một tiếng đóng lại.
Tiếng vang vô cùng nặng nề.
Hạ Thiêm ở trêи thư phòng tầng hai bị kinh động, đứng trêи hành lang thò đầu ra, cau mày lại: “Hạ Xuyên đã về rồi?”
Hạ Thiêm khoát khoát tay: “Được rồi, mặc kệ nó.”
Người phụ nữ thở dài, không cần nhiều lời nữa.
…..
Buổi sáng ngày thứ hai, lúc Đường Vi Vi đến lớp thì chỗ ngồi bên cạnh vẫn không có người.
Một tiết trôi qua.
Hai tiết trôi qua.
Ba tiết trôi qua…
Đường Vi Vi nhìn một đống công thức trêи bảng, trong đầu lại trống rỗng, không yên lòng xoay bút.
Giữa trưa tan học, cô từ chối Nghê Nguyệt mà ra ngoài ăn trưa một mình, lại đến quán [Một chút vị ngọt] mua trà sữa. Lần này không có chương trình khuyến mại mua một tặng một nhưng cô vẫn mang hai cốc trà sữa từ trong quán đi ra.
Khi đến phòng học vẫn chưa thấy bóng hình của Hạ Xuyên đâu.
Chuông vào học reo lên.
Giống như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ trong chớp mắt, chuông tan học lại reo lên.
Từ đầu đến cuối, vị trí bên trái bên trái của cô vẫn còn trống.
Hạ Xuyên vẫn chưa tới.
Anh không tới, anh có muốn tới hay không?
Liên quan cái rắm gì tới cô chứ!
Đường Vi Vi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, cô nhắn tin Wechat cho Hạ Xuyên mấy câu, anh vẫn một mực không hồi âm.
[Sao hôm nay cậu không tới?]
Đang nhập dòng chữ này, lại xoá bỏ.
Vì sao ư?
Còn có thể vì sao chứ.
Đại ca xã hội đen trốn học mà còn cần lí do à.
Không cần nghĩ cũng biết, trường học làm sao có mị lực hấp dẫn bằng quán net hay là các em gái xinh đẹp kia, đi đến trường ngủ thì làm sao bằng nằm ngủ ở nhà được.
Mặc dù rõ ràng bọn họ đã hẹn.
Rõ ràng đã nói với nhau “Thứ hai gặp” rồi.
Súc vật.
Vậy mà cô bị cho leo cây.
Đường Vi Vi rất tức giận, còn có chút cảm giác tủi thân mất mát. Tại sao đồng ý với người ta rồi lại lỡ hẹn vậy?
Ngay khi đang rời khỏi giao diện Wechat, bởi vì cô thất thần nên đã không cẩn thận ấn nhần vào nút gọi điện. Đường Vi Vi ngơ ngác nhìn điện thoại mấy giây, đợi đến khi cô muốn tắt máy thì bên kia đã nhận cuộc gọi rồi.
“… Alo.”
Đường Vi Vi nhìn biệt danh mà mình đặt cho anh, vẻ mặt không cảm xúc nghĩ, tên gia hoả này đúng là thật xứng đáng với ba từ “Mỹ nhân ngủ say”.
Cũng không xem bây giờ là mấy giờ rồi!!!
Đều đã quá trưa năm, sáu tiếng rồi, anh thế mà vẫn chưa tỉnh ngủ?!
Nhưng rất nhanh, cô lại nhận thấy bên kia có chút kì lạ.
“Cậu bị bệnh à?” Đường Vi Vi hỏi.
“Ừ…” Âm mũi của anh rất đậm.
Vậy ư?
Nếu đã bị bệnh rồi thì tha thứ cho cậu đấy.
“Thế cậu nghỉ ngơi cho tốt vào nhé.” Đường Vi Vi thở dài một tiếng, nói rồi tắt điện thoại.
…
Hạ Xuyên từ trêи giường tỉnh lại, nhìn trần nhà màu trắng đối diện trước mắt, trong đầu vẫn rất đau.
Anh cứ thế nằm lì trêи giường vài phút đồng hồ thì mới tỉnh táo lại.
Từ trêи giường ngồi thẳng dậy, Hạ Xuyên mơ màng nhớ rõ vừa rồi Đường Vi Vi có gọi điện cho anh. Anh cầm lấy điện thoại nhìn thử, đập vào mắt chính là mấy tin nhắn Wechat chưa đọc.
Đúng tám giờ sáng:
[Sớm quá nhỉ bạn cùng bạn, tôi biết ngay cậu sẽ đến trễ mà.]
Buổi trưa tan học:
[Cậu không chỉ đến trễ mà còn trực tiếp trốn học luôn rồi.]
[Vốn còn định trưa nay mời cậu đi ăn cơm, nếu cậu đã không tới thì thôi bỏ đi.]
Trước giờ học buổi chiều:
[Tôi mua trà sữa cho cậu, coi như quà cảm ơn vì tối thứ sáu hôm nọ nhé.]
[Hai cây kẹo mυ"t̼ mà đổi lấy một cốc trà sữa, có phải có lời quá rồi không?]
Tin nhắn dừng lại ở chỗ này.
Sau đó là hơn sáu giờ, không lâu sau khi tan học thì có một cuộc gọi đến, thời gian dài 00:49 phút.
Hạ Xuyên đột nhiên phản ứng kịp.
Hôm nay là thứ hai rồi.
Fuck.
Mùa xuân là mùa nhiều mưa.
Hai ngày cuối tuần, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cơ hồ không muốn dừng lại.
Đường Vi Vi nằm úp trêи bàn sách, nghe tiếng nước mưa rơi xuống cánh cửa thuỷ tinh tạo ta tiếng nhạc thanh thuý, tay cô cầm chiếc bút mực màu đen, lưu loát viết ra những hàng chữ nhỏ.
Tam Trung Hi Thành miễn cưỡng được coi là một ngôi trường trọng điểm, lượng bài tập vẫn có thể nhìn được.
Bất quá có thể là do lớp chín quá nổi tiếng nên so sánh với các lớp khác thì số bài tập buông thả hơn nhiều.
Cuối cùng vẽ lên dấu chấm tròn, cô dừng bút.
Cất hết bài tập đã làm xong vào trong cặp, kéo khoá lên, cặp sách có màu hồng phấn trông rất mới, nhìn đã biết là vừa mới mua không lâu.
Đường Vi Vi nhìn chằm chằm cặp sách một hồi, vẻ mặt lạnh nhạt đi cất quần áo, sau đó cô phát hiện bên trong túi áo khoác có một que kẹo mυ"t̼ dâu tây.
Là buổi tối thứ sáu hôm đó Hạ Xuyên cho cô.
Ban đêm đầu xuân hơi lạnh, ánh trăng quạnh quẽ.
Ngay lúc cô đang cảm thấy buồn bực khổ sở, thiếu niên kia đã dùng cách của anh để cho cô một chút hơi ấm.
Đường Vi Vi nhét cây kẹo đó vào trong miệng.
Chỉ nói một câu “cảm ơn” dường như không có thành ý lắm.
Nếu không thì ngày mai trực tiếp mời anh uống trà sữa, ăn cơm một lần là tốt rồi.
Hạ Xuyên thích uống trà sữa vị gì ta?
Thích ăn cơm hay mì hoặc bún nhỉ?
Anh…
Ăn xong cơm trưa, Đường Vi Vi giúp bà ngoại rửa bát, dọn dẹp nhà cửa một lần, xuống tầng vứt rác rồi tiện thể đi mua thức ăn về, bởi vì không cẩn thật hứng ít mưa nên phải đi tắm nước nóng.
Sau khi làm hết mọi việc xong, Đường Vi Vi lau tóc, ngồi xuống ghế sa lông.
Bật điện thoại lên nhìn thời gian, phía trêи hiển thị con số 13:59, cô kinh ngạc nhìn mấy giây, con số đột nhiên nhảy thành 14:00.
Vậy mà… mới hai giờ chiều!
… Cái này không khoa học!!!
Cô vốn cho rằng cũng phải tới bốn năm giờ gì đó rồi cơ.
Sao bây giờ lại chỉ mới hai giờ được?
Thời gian là giả à?!
Đường Vi Vi lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác, thời gian cuối tuần bỗng nhiên dài dằng dặc…
Bên trong phòng chơi bi-a.
Thiếu niên cầm trong tay cây cơ, cơ thể áp sát xuống mặt bàn, đang dùng tư thế đánh đấu mặt. Tư thế này vừa tiêu chuẩn lại vừa đẹp mắt, tay phải đẩy một cái, quả bóng trắng đập trúng quả bóng đen kêu “cạch” một tiếng, bóng cứ thế lăn về phía trước, chuẩn xác rơi vào trong hố.
Mấy người đứng xem đều vỗ tay ầm ầm: “Anh Xuyên thật trâu bò, lợi hại, lợi hại!”
Vẻ mặt Hạ Xuyên lãnh đạm tiếp nhận tiếng vỗ tay cùng những lời khích lệ này, tay phải cầm cây cơ chống lên mặt đất, cằm khẽ hếch lên: “Tiếp tục đi.”
Hạ Hành Chu tức giận nói: “Tiếp cái rắm. Chơi với cậu lúc nào chả thua, chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Cậu ta lấy bóng bên trong hố ra, cầm giá tam giác dọn bóng: “Tôi nói này anh Xuyên, à không, Xuyên đại gia, cậu thương xót để tôi đánh cùng Tiểu Minh một trận đi.”
Hạ Xuyên nhíu nhíu mi, vừa đưa cây cơ cho Chu Minh Triết vừa hỏi: “Con mồi chém giết lẫn nhau thì có gì thú vị?”
Hạ Hành Chu: “…”
Chu Minh Triết: “…”
Thật quá đáng!
Tay mơ thì không nhân quyền sao?
Hai người mang theo nỗi bi phẫn mà bắt đầu một ván mới, Hạ Xuyên đi đến khu nghỉ ngơi, ở trêи ghế sô pha dài có một nữ sinh mái tóc hoa lê đang ngồi đó, cúi đầu viết viết không biết là viết cái gì.
Hạ Xuyên chỉ nghiêng người dựa vào bên ghế sa lông chứ không ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, lấy điếu thuốc cắn vào trong miệng.
Từ góc độ của anh, vừa vặn có thể thấy thứ mà nữ sinh kia đang viết.
Là một quyển sách bài tập vật lý.
Chiếc bật lửa trong tay xoay một vòng, Hạ Xuyên hơi dừng lại, rũ mắt gọi: “Ôn Bắc Vũ.”
Ôn Bắc Vũ cũng không ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
“Có phải con gái các em đều yêu thích học tập không?” Anh hỏi.
“…”
Ôn Bắc Vũ dừng bút lại, liếc mắt.
Cô đang muốn nói “Trêи đời này mà cũng có người yêu thích học tập à, còn không phải do vị ép buộc, bất đắc dĩ sao?”, nhưng lời lên đến miệng rồi, cô bỗng nhiên nhận ra bầu không khí nhạy cảm quái dị.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp nâng lên, cười híp mắt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt.
“Đều?” Cô cất giọng chế nhạo: “Còn có ai nữa vậy, Xuyên thiếu?”
“…”
“Để em đoán xem… có phải chị gái xinh đẹp đêm khuya hôm trước hay không? Sau đó anh nói có việc chính là để đuổi theo người ta à.”
Hạ Xuyên: “…”
Đờ phắc!
Giác quan thứ sáu của con gái mạnh như vậy?
Ôn Bắc Vũ tựa như là phát hiện ra điều gì đó rất thú vị, điều chỉnh tư thế ngồi rồi cười nói: “Chị gái kia nhìn qua có vẻ rất ngoan, chắc chắn là học sinh tốt rồi.”
“Liên quan gì tới em.” Hạ Xuyên híp mắt.
Ôn Bắc Vũ vậy mà không để ý đến thái độ của anh: “Em nhớ các anh không phải rất có nguyên tắc sao, tại sao bây giờ anh cũng bắt đầu hạ thủ với con gái nhà lành rồi? Nhưng mà em cũng tốt bụng nhắc nhở anh một câu, với cái dạng này của anh ấy à, hơn phân nửa là không theo kịp người ta.”
Vẻ mặt Hạ Xuyên lãnh đạm: “Anh từng nói muốn theo đuổi cô ấy à?”
Lấy thuốc lá còn chưa kịp đốt trong miệng xuống, kẹp giữa hai ngón tay, nghĩ đến “cô gái ngoan ngoãn” cùng “học sinh tốt” kia, Hạ Xuyên cất giọng hừm… một tiếng, cúi đầu. Lúc dư quang thoáng nhìn đến đề mục nên trong quyển sách luyện tập, anh nhàn nhạt nói: “Chọn C.”
Ôn Bắc Vũ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Làm sao anh biết?”
Hạ Xuyên nhìn cô ánh mắt có chút trào phúng: “Điều này không phải là rất đơn giản sao.”
“???”
Vật lý mà đơn giản?
Không ngờ anh lại là học bá tàng thâm bất lộ, giấu giếm mọi người nhiều năm như vậy đấy!
Hai tay mơ Hạ Hành Chu và Chu Minh Triết tạm dừng quyết đấu, những người khác cũng đều nín thở, chờ đợi lão đại giải thích.
Nhận thấy mọi người chú tâm vào mình, ngữ điệu Hạ Xuyên ngược lại rất bình tĩnh: “Ba dài một ngắn thì chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài thì chọn dài nhất, không dài không ngắn thì chọn C.”
Tất cả mọi người: “…”
Ôn Bắc Vũ một mặt không biểu cảm, âm thầm chọn C.
Sắc trời dần tối, đám người bọn họ hẹn nhau đi ăn lẩu.
Hạ Hành Chu đột nhiên hỏi: “Đúng rồi anh Xuyên, hôm nay hình như là sinh nhật chú mà, sao cậu không về nhà ăn?”
Hạ Xuyên hơi dừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt “ừm” một tiếng.
Hạ Hành Chu: “Vậy cậu có về nhà không?”
“Nói sau đi.”
…..
Hoàn cảnh ở khu biệt thự Vân Chi Hạ rất tốt, đều là do kỹ sư nổi tiếng thiết kế, đèn đường kiểu Anh ở sân viện toả ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng và thảm cỏ dung hoà lẫn nhau, làm cho cảnh đêm thêm ấm áp kì diệu.
Đẩy cánh cửa gỗ sơn màu trắng ra, Hạ Xuyên còn chưa thay giày mà đã nhìn thấy trêи chiếc ghế sa lông làm bằng da đắt đỏ có một người phụ nữ mặc sườn xám.
Mái tóc đen búi lại, dáng vẻ mềm mại quyến rũ, trông cũng rất trẻ trung.
Ánh mắt Hạ Xuyên lập tức lạnh xuống.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng cửa mở thì quay đầu lại, trông thấy anh thì giật nảy mình.
Thiếu niên đứng ngoài cửa ra vào, vẻ mặt không chút biểu tình, thậm chí còn có chút âm trầm. Sau khi đối diện ánh mắt với bà ta thì lại chán ghét dịch đi, anh xoay người bỏ đi, cánh cửa lớn “ầm” một tiếng đóng lại.
Tiếng vang vô cùng nặng nề.
Hạ Thiêm ở trêи thư phòng tầng hai bị kinh động, đứng trêи hành lang thò đầu ra, cau mày lại: “Hạ Xuyên đã về rồi?”
Hạ Thiêm khoát khoát tay: “Được rồi, mặc kệ nó.”
Người phụ nữ thở dài, không cần nhiều lời nữa.
…..
Buổi sáng ngày thứ hai, lúc Đường Vi Vi đến lớp thì chỗ ngồi bên cạnh vẫn không có người.
Một tiết trôi qua.
Hai tiết trôi qua.
Ba tiết trôi qua…
Đường Vi Vi nhìn một đống công thức trêи bảng, trong đầu lại trống rỗng, không yên lòng xoay bút.
Giữa trưa tan học, cô từ chối Nghê Nguyệt mà ra ngoài ăn trưa một mình, lại đến quán [Một chút vị ngọt] mua trà sữa. Lần này không có chương trình khuyến mại mua một tặng một nhưng cô vẫn mang hai cốc trà sữa từ trong quán đi ra.
Khi đến phòng học vẫn chưa thấy bóng hình của Hạ Xuyên đâu.
Chuông vào học reo lên.
Giống như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ trong chớp mắt, chuông tan học lại reo lên.
Từ đầu đến cuối, vị trí bên trái bên trái của cô vẫn còn trống.
Hạ Xuyên vẫn chưa tới.
Anh không tới, anh có muốn tới hay không?
Liên quan cái rắm gì tới cô chứ!
Đường Vi Vi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, cô nhắn tin Wechat cho Hạ Xuyên mấy câu, anh vẫn một mực không hồi âm.
[Sao hôm nay cậu không tới?]
Đang nhập dòng chữ này, lại xoá bỏ.
Vì sao ư?
Còn có thể vì sao chứ.
Đại ca xã hội đen trốn học mà còn cần lí do à.
Không cần nghĩ cũng biết, trường học làm sao có mị lực hấp dẫn bằng quán net hay là các em gái xinh đẹp kia, đi đến trường ngủ thì làm sao bằng nằm ngủ ở nhà được.
Mặc dù rõ ràng bọn họ đã hẹn.
Rõ ràng đã nói với nhau “Thứ hai gặp” rồi.
Súc vật.
Vậy mà cô bị cho leo cây.
Đường Vi Vi rất tức giận, còn có chút cảm giác tủi thân mất mát. Tại sao đồng ý với người ta rồi lại lỡ hẹn vậy?
Ngay khi đang rời khỏi giao diện Wechat, bởi vì cô thất thần nên đã không cẩn thận ấn nhần vào nút gọi điện. Đường Vi Vi ngơ ngác nhìn điện thoại mấy giây, đợi đến khi cô muốn tắt máy thì bên kia đã nhận cuộc gọi rồi.
“… Alo.”
Đường Vi Vi nhìn biệt danh mà mình đặt cho anh, vẻ mặt không cảm xúc nghĩ, tên gia hoả này đúng là thật xứng đáng với ba từ “Mỹ nhân ngủ say”.
Cũng không xem bây giờ là mấy giờ rồi!!!
Đều đã quá trưa năm, sáu tiếng rồi, anh thế mà vẫn chưa tỉnh ngủ?!
Nhưng rất nhanh, cô lại nhận thấy bên kia có chút kì lạ.
“Cậu bị bệnh à?” Đường Vi Vi hỏi.
“Ừ…” Âm mũi của anh rất đậm.
Vậy ư?
Nếu đã bị bệnh rồi thì tha thứ cho cậu đấy.
“Thế cậu nghỉ ngơi cho tốt vào nhé.” Đường Vi Vi thở dài một tiếng, nói rồi tắt điện thoại.
…
Hạ Xuyên từ trêи giường tỉnh lại, nhìn trần nhà màu trắng đối diện trước mắt, trong đầu vẫn rất đau.
Anh cứ thế nằm lì trêи giường vài phút đồng hồ thì mới tỉnh táo lại.
Từ trêи giường ngồi thẳng dậy, Hạ Xuyên mơ màng nhớ rõ vừa rồi Đường Vi Vi có gọi điện cho anh. Anh cầm lấy điện thoại nhìn thử, đập vào mắt chính là mấy tin nhắn Wechat chưa đọc.
Đúng tám giờ sáng:
[Sớm quá nhỉ bạn cùng bạn, tôi biết ngay cậu sẽ đến trễ mà.]
Buổi trưa tan học:
[Cậu không chỉ đến trễ mà còn trực tiếp trốn học luôn rồi.]
[Vốn còn định trưa nay mời cậu đi ăn cơm, nếu cậu đã không tới thì thôi bỏ đi.]
Trước giờ học buổi chiều:
[Tôi mua trà sữa cho cậu, coi như quà cảm ơn vì tối thứ sáu hôm nọ nhé.]
[Hai cây kẹo mυ"t̼ mà đổi lấy một cốc trà sữa, có phải có lời quá rồi không?]
Tin nhắn dừng lại ở chỗ này.
Sau đó là hơn sáu giờ, không lâu sau khi tan học thì có một cuộc gọi đến, thời gian dài 00:49 phút.
Hạ Xuyên đột nhiên phản ứng kịp.
Hôm nay là thứ hai rồi.
Fuck.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.