Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
Chương 1: Hộp mồi lửa (1)
Hồ Dương
13/07/2024
* Lời mở đầu: Tất cả những ảnh trong bộ truyện này đều do editor chôm chỉa, quá nhiều nên không nhớ nguồn. Mọi người thấy đẹp thì khen trong thầm lặng, đừng cap màn hình bóc phốt, xin cảm ơn. Reup bỏ câu này giùm em.
***************************************
Ánh ban mai mang theo chút hơi lạnh còn sót lại của buổi đêm, cho dù chiếu lên người cũng không quá nóng, ánh nắng xuyên qua giọt sương trên lá, chiết xạ ra những quầng sáng nhỏ vụn li ti, non xanh nước biếc, sương đọng chưa tan, con bướm vừa tỉnh dậy nhàn nhã đậu trên nụ hoa nửa hé, cánh hoa khẽ lay động, giọt sương nhỏ giọt trên giày da hơi cũ đang dẫm lên bụi cỏ, thấm ra một vệt nước rõ ràng.
Con bướm giật mình bay thẳng lên, suýt nữa đụng phải vành mũ người tới, người đó đứng yên không động, chỉ nhìn con bướm hoảng loạn bay ra bóng râm nho nhỏ, giống thiên sứ tí hon màu cam nhạt, chập chờn biến mất.
Vành mũ hơi nâng lên, ánh mặt trời lướt qua đôi mắt màu hổ phách, chiếu ra một mảnh ấm áp trong sáng, lại theo đó lan tràn vào sâu bên trong khu rừng yên tĩnh.
Bụi cỏ ngăn cách con đường mòn, ánh mặt trời chỉ có thể đan xen rải rác vào trong, rễ cây kết chùm vặn vẹo quấn quanh từng thân cổ thụ, giống như mãng xà muốn dùng hết sức lực siết chặt con mồi, muốn siết gãy thân cây, cành lá sum xuê, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xua tan cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Một mùi tanh thoang thoảng trong gió, không có tiếng côn trùng hay chim hót, người tới dừng bước, hơi ngửa đầu, lúc này ngay cả tiếng bước chân duy nhất cũng biến mất.
Bộ xương người nằm trên đất đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, phản chiếu trong con ngươi của người tới, không buồn không vui, chỉ lộ ra chút dịu dàng khác lạ.
Mèo trắng mềm mại dựa vào vai người tới, lúc này mở miệng nói chuyện: [Ký chủ, đã có người tới nơi này.]
Âm thanh của nó rất rõ ràng, lại dường như không hề vang lên trong không gian tĩnh lặng, không lay động bất kỳ lá cây ngọn cỏ nào.
[Đó là bộ xương của phù thủy đã dẫn binh lính đến đây.] Hứa Nguyện dời mắt khỏi bộ xương khô, ngẩng đầu nhìn về phía cổ thụ sần sùi trước mặt.
Già nua, đáng sợ, người bình thường cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không dễ dàng tới gần, mà phía trên rễ cây quấn quanh thân cổ thụ, còn để lại vết giày cọ xát.
Binh lính đi đến đây là vì sự ủy thác của mụ phù thủy, giúp mụ lấy hộp mồi lửa dưới giếng sâu bên trong thân cổ thụ, sẽ có được một số tiền lớn.
Chỉ là gã chưa hỏi cách sử dụng hộp mồi lửa từ mụ phù thủy thì đã giết chết mụ.
Mà Hứa Nguyện đi tới nơi này là vì hoàn thành tâm nguyện của một người, ngăn cản binh lính lấy hộp đánh lửa là cách nhanh nhất, nhưng lúc này đối phương đã lấy được trước khi hắn đến.
[Ký chủ, vậy làm sao bây giờ?] Mèo trắng chụm hai móng vuốt mềm mại vào nhau, thân thể nhỏ xinh nằm vững trên vai hắn: [Chúng ta phải đi về sao?]
[Đương nhiên là không.] Hứa Nguyện cười.
[Hả?] Mèo trắng tò mò.
Hứa Nguyện vịn thân cây, ngón tay thon dài dùng sức, dẫm lên vết giày cũ, nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh cây cổ thụ.
Tiếng gió trên đỉnh gào thét vùn vụt, miệng giếng giấu trên ngọn cây sâu không thấy đáy, có mùi ẩm ướt rỉ sắt bốc lên.
Hắn gỡ dây thừng trên eo xuống, cột vào một nhánh cây rắn chắc kế bên.
[Ký chủ, không có tấm vải ca rô màu lam của mụ phù thủy, ba con quỷ cẩu sẽ rất nguy hiểm.] Mèo trắng nhắc nhở.
Không biết mụ phù thủy đã dùng ma pháp gì trên tấm vải ca rô màu lam, mà có thể khiến những con quỷ cẩu ngoan ngoãn ngồi trên tấm vải, cũng không biết binh lính kia làm thế nào có thể bế lên quỷ cẩu to như ngọn tháp đặt lên trên tấm vải.
Nếu gã có thể trực tiếp bế nó lên, vậy gã không cần hộp mồi lửa cũng có thể đánh bại toàn bộ thế giới, cưới công chúa, trở thành Quốc vương.
Có lẽ gã chỉ là đem tấm vải nhét vào dưới thân quỷ cẩu, hoặc là tấm vải tự động bắn ra ma pháp cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trên người ký chủ không có tấm vải màu lam, cũng không có ma pháp, hắn chỉ mới vào tiểu thế giới, thể chất chỉ tương đương một người bình thường, dù có muốn dùng ma pháp cũng không có tài nguyên, càng không có tiền...... Đúng vậy, không có tiền là chuyện khiến người ta tuyệt vọng đến cỡ nào, cho dù là ký chủ cũng không ngoại lệ.
[Phú quý hiểm trung cầu.] Hứa Nguyện quấn chặt dây thừng xong cười một tiếng, hắn thử kéo một cái, sau đó thắt dây qua eo, lại vịn dây thừng trượt từng chút từng chút xuống dưới giếng sâu.
[Ký chủ nói đúng.] Mèo trắng bám trên vai hắn cẩn thận nhìn xuống.
Cơ thể đi xuống từng chút một, ánh sáng cũng ở tắt dần rồi biến mất, thẳng đến khi giày da dẫm lên mặt đất ướt át, mùi rỉ sắt sền sệt ùa vào xoang mũi, mèo trắng dùng móng vuốt che lên mũi mình, lại dùng một cái móng vuốt khác lấp kin mũi Hứa Nguyện, hoàn toàn không sợ mình sẽ ngã xuống: [Mùi ở đây khó ngửi quá.]
Hứa Nguyện mở dây thừng bên hông ra, dựa vào mấy trăm ngọn nến xếp dọc hành lang đánh giá không gian xung quanh, nơi này rất lớn, có vô số trụ cột chống đỡ, xiêu vẹo hướng vào sâu bên trong, ánh nến trên tường chiếu lên hoa văn điêu khắc trên thân cột, để lại bóng sáng không đồng nhất, xa hoa và cổ xưa, nhưng vẫn không che được dấu vết đen nhánh trên tường, đã khô, cũng không hút ruồi bọ, nhưng mùi vị vẫn chưa tiêu tán, có điều......
[Mèo.] Hứa Nguyện mở miệng hít một hơi.
[Cái gì?] Mèo trắng tích cực đáp lời, chức trách của hệ thống chính là phục vụ ký chủ.
[Tôi không thở được.] Hứa Nguyện chậm rãi thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói.
[A, xin lỗi ký chủ!] Mèo trắng rụt móng vuốt lại, thuận tiện phủ lên cái móng đang vươn ra bên ngoài, [Nhưng ở đây hôi quá.]
[Vẫn ổn.] Hứa Nguyện hô hấp lại bình thường, đi vào sâu trong hành lang, cũng cởi một cuộn dây thừng khác bên hông xuống.
Ký chủ nhất định có thể thích ứng tốt trong thời đại này, mèo trắng nghĩ bụng.
Tiếng bước chân cùng với tiếng hít thở ổn định đi về cuối hành lang, ngừng lại trước một cánh cửa vòm nhọn tráng lệ, cửa cao tầm hai ba người cộng lại, nhiều cột trụ và hoa văn làm nó có một cảm giác cực kỳ dày nặng, nơi này là cánh cửa đầu tiên, cũng là nơi có mùi tanh nồng nhất.
Hứa Nguyện đặt tay lên cánh cửa, tiếng hít thở dường như biến mất trong nháy mắt, mèo trắng bò trên vai cũng không tự giác xoè móng vuốt, đôi mắt trong veo như pha lê nhìn chằm chằm khe cửa đang mở ra.
Khe cửa bám đầy bụi đất, ánh nến nhân cơ hội xuyên vào trong, soi sáng bộ lông giữa hai chân quái thú khổng lồ, bộ lông nó bóng loáng, từng sợi rõ ràng, bờ ngực hùng tráng vĩ ngạn, móng vuốt to lớn đặt trên mặt đất chỉ cần quơ nhẹ là có thể tát bay một người trưởng thành, đôi mắt to như chén trà cảnh giác nhìn qua, chứa đầy vẻ hung ác, răng nanh khè ra, cả người đứng lên.
Mèo trắng nháy mắt xù lông lông, hai tai áp sát đầu, trời ơi trời ơi trời ơi! Con chó lớn như vậy, lúc này ký chủ tuyệt đối không đối phó được.
Nhưng cũng trong nháy mắt kia, dây thừng trong tay hắn bay ra, tròng lên mõm chó lớn, sau đó buộc chặt.
Quỷ cẩu theo bản năng giãy giụa vẫy đầu, muốn giật xuống dây thừng làm phiền nó, cắn chết “sâu róm” cả gan làm loạn trước mặt, nhưng cả người nó đau đớn, cánh tay mảnh khảnh của con người kia vòng qua sau đầu nó, lại quấn thêm mấy vòng.
Ý định ném bay “sâu róm” trên người chiếm cứ bản năng, trước khi nó ngã xuống đất, chân trước và chân sau lại bị quấn lại cùng nhau, bị thứ gì đó buộc chặt, làm nó không thể đứng lên!
Nó định dùng răng nanh cắn đứt dây thừng, cả cơ thể khổng lồ phí công lại vụng về vặn vẹo, cuối cùng kinh ngạc phát hiện dây thừng trên thân càng giãy giụa thì càng siết chặt, con người ác độc nhất định là dùng ma pháp, nếu không quỷ cẩu trông cửa vĩ đại như nó tuyệt đối không có khả năng bị con người trói thành như vậy.
[Ký chủ thật là lợi hại!] Mèo trắng nhìn quái thú giãy giụa trên mặt đất, bộ lông dựng đứng trên người chậm rãi xẹp xuống.
[Chỉ là trong nháy mắt mở cửa thì thời gian sẽ dừng lại chốc lát thôi.] Hứa Nguyện bước qua móng vuốt to lớn nằm liệt trên đất, dưới ánh nhìn chằm chằm từ đôi mắt to như cái chén, thong thả đi về phía cái rương đặt giữa nhà, rút đao nhỏ từ trên eo ra, nhẹ nhàng đẩy nắp rương.
Binh lính cần thời gian để kéo quỷ cẩu lên tấm vải lam, mà trong lúc thời gian dừng lại trong chớp mắt kia, hắn mới có thể nhân cơ hội trói nó lại, nếu đối đầu trực diện, ít nhất một chết một bị thương.
Tuy quỷ cẩu ăn thịt người, nhưng con người xâm nhập địa bàn của nó, còn muốn cướp đoạt tài sản mà nó bảo vệ.
Dưới ánh nến, vô số tiền đồng chất đầy góc, nếu lấy đi toàn bộ, cũng là một con số không nhỏ.
[Ký chủ, đồng vàng ở cánh cửa thứ ba.] Mèo trắng ghé vào đầu vai hắn nhắc nhở nói.
Tới cũng tới rồi, đương nhiên phải lấy thứ đáng giá nhất.
[Đánh không lại.] Hứa Nguyện tháo cái túi bên hông xuống, nhét tiền đồng vào trong.
Quỷ cẩu đang nhìn chằm chằm thấy vậy thì điên cuồng giãy giụa, cuối cùng bởi vì vô lực mà phát ra tiếng rên ậm ừ.
Mèo trắng quay đầu nhìn quái thú cồng kềnh, cái đuôi nhẹ nhàng lay động, mở miệng: [Phú quý hiểm trung cầu.]
[Người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình.] Hứa Nguyện chất tiền đầy túi, cột vào bên hông, đai lưng bị kéo xuống một đoạn, sắp chảy dài tới đùi.
Hắn xốc đai lưng, cởi túi tiền xuống, lấy một ít tiền đồng ra bỏ vào áo khoác sau lớp mũ choàng, lại lấy ra một ít nhét vào vào giày bó, túi tiền đã xẹp hơn một nửa, treo lên eo đã không đến mức kéo đai lưng của hắn sà xuống đất.
[Nếu tui có thể đụng vào đồ của thế giới này thì tốt rồi.] Mèo trắng hơi nhụt chí.
Hệ thống không thể chạm vào một số đồ vật trong tiểu thế giới, ngay cả ngậm một đồng vàng tới cho ký chủ cũng không thể, chỉ có thể bỏ nhiều đồng vàng như vậy ở chỗ này mốc meo.
[Không sao, có bánh mì, cũng có sữa bò rồi.] Hứa Nguyện khép rương lại, giơ tay sờ sờ vào cục lông mềm mềm trên vai, bị mảnh lông tai mềm mại cọ cọ lòng bàn tay.
[Không sai, ký chủ lợi hại nhất!] Mèo trắng tinh tế khen ngợi, chút đồng vàng cỏn con này tính là gì.
Hứa Nguyện xoay người, nhìn về phía quỷ cẩu sau một lúc giãy giụa thì nằm yên, lúc ánh mắt giao nhau, đôi mắt to như cái chén lại trở nên hung ác, nó vặn vẹo thân thể, bụi đất mù mịt, mỗi động tác dường như đang mắng con người ti tiện là hắn.
Bỗng nhiên, người đang đứng cạnh rương đồng chậm rãi tới gần...... Đây là khiêu khích! Là tuyên chiến và khoe khoang!
Quỷ cẩu càng phát cuồng giãy giụa, lại không cách nào thoát ra, chỉ có thể nhìn “sâu róm” vươn tay về phía nó, có lẽ hắn sẽ móc đôi mắt nó ra, ác độc......
Bàn tay chạm lên lông, sau đó chậm rãi vuốt hai cái, mang đến cảm giác cực kỳ thoải mái.
Đôi mắt to như cái chén chậm rãi mở ra, nhìn khoé môi hơi cong lên và con ngươi màu hổ phách của người đàn ông, cảm xúc lúc này còn ấm áp hơn so với gió xuân thổi qua thông đạo, không có bất kỳ ý khiêu khích nào, ngón tay nóng hổi xuyên qua từng sợi lông, đây là cảm giác nó chưa bao giờ cảm nhận được.
Âm thanh của hắn dịu dàng và yên bình mà trước giờ con người tới đây chưa từng mang theo, làm nó có thể an tâm ngủ thật sâu, hắn nói: “Cảm ơn.”
[Ký chủ, tui cảm thấy ngài nói cảm ơn, sẽ làm nó càng tức giận.] Mèo trắng nói.
Nếu có người xông vào nhà trói nó lại, còn cướp đi miêu lương, sau đó còn cảm ơn nó, nó nhất định sẽ cào rách mặt người kia rồi nói đừng khách sáo!
[Không, nó không phải mèo.] Hứa Nguyện thu tay lại, trong ánh mắt ướt dầm dề đang đóng lại của quỷ cẩu, đi về phía cửa ra.
[Tui cảm thấy ký chủ đang mắng tui.] Mèo trắng muốn chải vuốt rõ ràng hàm nghĩa trong đó.
[Đây là khích lệ.] Hứa Nguyện cười nói.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
***************************************
Ánh ban mai mang theo chút hơi lạnh còn sót lại của buổi đêm, cho dù chiếu lên người cũng không quá nóng, ánh nắng xuyên qua giọt sương trên lá, chiết xạ ra những quầng sáng nhỏ vụn li ti, non xanh nước biếc, sương đọng chưa tan, con bướm vừa tỉnh dậy nhàn nhã đậu trên nụ hoa nửa hé, cánh hoa khẽ lay động, giọt sương nhỏ giọt trên giày da hơi cũ đang dẫm lên bụi cỏ, thấm ra một vệt nước rõ ràng.
Con bướm giật mình bay thẳng lên, suýt nữa đụng phải vành mũ người tới, người đó đứng yên không động, chỉ nhìn con bướm hoảng loạn bay ra bóng râm nho nhỏ, giống thiên sứ tí hon màu cam nhạt, chập chờn biến mất.
Vành mũ hơi nâng lên, ánh mặt trời lướt qua đôi mắt màu hổ phách, chiếu ra một mảnh ấm áp trong sáng, lại theo đó lan tràn vào sâu bên trong khu rừng yên tĩnh.
Bụi cỏ ngăn cách con đường mòn, ánh mặt trời chỉ có thể đan xen rải rác vào trong, rễ cây kết chùm vặn vẹo quấn quanh từng thân cổ thụ, giống như mãng xà muốn dùng hết sức lực siết chặt con mồi, muốn siết gãy thân cây, cành lá sum xuê, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xua tan cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Một mùi tanh thoang thoảng trong gió, không có tiếng côn trùng hay chim hót, người tới dừng bước, hơi ngửa đầu, lúc này ngay cả tiếng bước chân duy nhất cũng biến mất.
Bộ xương người nằm trên đất đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, phản chiếu trong con ngươi của người tới, không buồn không vui, chỉ lộ ra chút dịu dàng khác lạ.
Mèo trắng mềm mại dựa vào vai người tới, lúc này mở miệng nói chuyện: [Ký chủ, đã có người tới nơi này.]
Âm thanh của nó rất rõ ràng, lại dường như không hề vang lên trong không gian tĩnh lặng, không lay động bất kỳ lá cây ngọn cỏ nào.
[Đó là bộ xương của phù thủy đã dẫn binh lính đến đây.] Hứa Nguyện dời mắt khỏi bộ xương khô, ngẩng đầu nhìn về phía cổ thụ sần sùi trước mặt.
Già nua, đáng sợ, người bình thường cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không dễ dàng tới gần, mà phía trên rễ cây quấn quanh thân cổ thụ, còn để lại vết giày cọ xát.
Binh lính đi đến đây là vì sự ủy thác của mụ phù thủy, giúp mụ lấy hộp mồi lửa dưới giếng sâu bên trong thân cổ thụ, sẽ có được một số tiền lớn.
Chỉ là gã chưa hỏi cách sử dụng hộp mồi lửa từ mụ phù thủy thì đã giết chết mụ.
Mà Hứa Nguyện đi tới nơi này là vì hoàn thành tâm nguyện của một người, ngăn cản binh lính lấy hộp đánh lửa là cách nhanh nhất, nhưng lúc này đối phương đã lấy được trước khi hắn đến.
[Ký chủ, vậy làm sao bây giờ?] Mèo trắng chụm hai móng vuốt mềm mại vào nhau, thân thể nhỏ xinh nằm vững trên vai hắn: [Chúng ta phải đi về sao?]
[Đương nhiên là không.] Hứa Nguyện cười.
[Hả?] Mèo trắng tò mò.
Hứa Nguyện vịn thân cây, ngón tay thon dài dùng sức, dẫm lên vết giày cũ, nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh cây cổ thụ.
Tiếng gió trên đỉnh gào thét vùn vụt, miệng giếng giấu trên ngọn cây sâu không thấy đáy, có mùi ẩm ướt rỉ sắt bốc lên.
Hắn gỡ dây thừng trên eo xuống, cột vào một nhánh cây rắn chắc kế bên.
[Ký chủ, không có tấm vải ca rô màu lam của mụ phù thủy, ba con quỷ cẩu sẽ rất nguy hiểm.] Mèo trắng nhắc nhở.
Không biết mụ phù thủy đã dùng ma pháp gì trên tấm vải ca rô màu lam, mà có thể khiến những con quỷ cẩu ngoan ngoãn ngồi trên tấm vải, cũng không biết binh lính kia làm thế nào có thể bế lên quỷ cẩu to như ngọn tháp đặt lên trên tấm vải.
Nếu gã có thể trực tiếp bế nó lên, vậy gã không cần hộp mồi lửa cũng có thể đánh bại toàn bộ thế giới, cưới công chúa, trở thành Quốc vương.
Có lẽ gã chỉ là đem tấm vải nhét vào dưới thân quỷ cẩu, hoặc là tấm vải tự động bắn ra ma pháp cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trên người ký chủ không có tấm vải màu lam, cũng không có ma pháp, hắn chỉ mới vào tiểu thế giới, thể chất chỉ tương đương một người bình thường, dù có muốn dùng ma pháp cũng không có tài nguyên, càng không có tiền...... Đúng vậy, không có tiền là chuyện khiến người ta tuyệt vọng đến cỡ nào, cho dù là ký chủ cũng không ngoại lệ.
[Phú quý hiểm trung cầu.] Hứa Nguyện quấn chặt dây thừng xong cười một tiếng, hắn thử kéo một cái, sau đó thắt dây qua eo, lại vịn dây thừng trượt từng chút từng chút xuống dưới giếng sâu.
[Ký chủ nói đúng.] Mèo trắng bám trên vai hắn cẩn thận nhìn xuống.
Cơ thể đi xuống từng chút một, ánh sáng cũng ở tắt dần rồi biến mất, thẳng đến khi giày da dẫm lên mặt đất ướt át, mùi rỉ sắt sền sệt ùa vào xoang mũi, mèo trắng dùng móng vuốt che lên mũi mình, lại dùng một cái móng vuốt khác lấp kin mũi Hứa Nguyện, hoàn toàn không sợ mình sẽ ngã xuống: [Mùi ở đây khó ngửi quá.]
Hứa Nguyện mở dây thừng bên hông ra, dựa vào mấy trăm ngọn nến xếp dọc hành lang đánh giá không gian xung quanh, nơi này rất lớn, có vô số trụ cột chống đỡ, xiêu vẹo hướng vào sâu bên trong, ánh nến trên tường chiếu lên hoa văn điêu khắc trên thân cột, để lại bóng sáng không đồng nhất, xa hoa và cổ xưa, nhưng vẫn không che được dấu vết đen nhánh trên tường, đã khô, cũng không hút ruồi bọ, nhưng mùi vị vẫn chưa tiêu tán, có điều......
[Mèo.] Hứa Nguyện mở miệng hít một hơi.
[Cái gì?] Mèo trắng tích cực đáp lời, chức trách của hệ thống chính là phục vụ ký chủ.
[Tôi không thở được.] Hứa Nguyện chậm rãi thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói.
[A, xin lỗi ký chủ!] Mèo trắng rụt móng vuốt lại, thuận tiện phủ lên cái móng đang vươn ra bên ngoài, [Nhưng ở đây hôi quá.]
[Vẫn ổn.] Hứa Nguyện hô hấp lại bình thường, đi vào sâu trong hành lang, cũng cởi một cuộn dây thừng khác bên hông xuống.
Ký chủ nhất định có thể thích ứng tốt trong thời đại này, mèo trắng nghĩ bụng.
Tiếng bước chân cùng với tiếng hít thở ổn định đi về cuối hành lang, ngừng lại trước một cánh cửa vòm nhọn tráng lệ, cửa cao tầm hai ba người cộng lại, nhiều cột trụ và hoa văn làm nó có một cảm giác cực kỳ dày nặng, nơi này là cánh cửa đầu tiên, cũng là nơi có mùi tanh nồng nhất.
Hứa Nguyện đặt tay lên cánh cửa, tiếng hít thở dường như biến mất trong nháy mắt, mèo trắng bò trên vai cũng không tự giác xoè móng vuốt, đôi mắt trong veo như pha lê nhìn chằm chằm khe cửa đang mở ra.
Khe cửa bám đầy bụi đất, ánh nến nhân cơ hội xuyên vào trong, soi sáng bộ lông giữa hai chân quái thú khổng lồ, bộ lông nó bóng loáng, từng sợi rõ ràng, bờ ngực hùng tráng vĩ ngạn, móng vuốt to lớn đặt trên mặt đất chỉ cần quơ nhẹ là có thể tát bay một người trưởng thành, đôi mắt to như chén trà cảnh giác nhìn qua, chứa đầy vẻ hung ác, răng nanh khè ra, cả người đứng lên.
Mèo trắng nháy mắt xù lông lông, hai tai áp sát đầu, trời ơi trời ơi trời ơi! Con chó lớn như vậy, lúc này ký chủ tuyệt đối không đối phó được.
Nhưng cũng trong nháy mắt kia, dây thừng trong tay hắn bay ra, tròng lên mõm chó lớn, sau đó buộc chặt.
Quỷ cẩu theo bản năng giãy giụa vẫy đầu, muốn giật xuống dây thừng làm phiền nó, cắn chết “sâu róm” cả gan làm loạn trước mặt, nhưng cả người nó đau đớn, cánh tay mảnh khảnh của con người kia vòng qua sau đầu nó, lại quấn thêm mấy vòng.
Ý định ném bay “sâu róm” trên người chiếm cứ bản năng, trước khi nó ngã xuống đất, chân trước và chân sau lại bị quấn lại cùng nhau, bị thứ gì đó buộc chặt, làm nó không thể đứng lên!
Nó định dùng răng nanh cắn đứt dây thừng, cả cơ thể khổng lồ phí công lại vụng về vặn vẹo, cuối cùng kinh ngạc phát hiện dây thừng trên thân càng giãy giụa thì càng siết chặt, con người ác độc nhất định là dùng ma pháp, nếu không quỷ cẩu trông cửa vĩ đại như nó tuyệt đối không có khả năng bị con người trói thành như vậy.
[Ký chủ thật là lợi hại!] Mèo trắng nhìn quái thú giãy giụa trên mặt đất, bộ lông dựng đứng trên người chậm rãi xẹp xuống.
[Chỉ là trong nháy mắt mở cửa thì thời gian sẽ dừng lại chốc lát thôi.] Hứa Nguyện bước qua móng vuốt to lớn nằm liệt trên đất, dưới ánh nhìn chằm chằm từ đôi mắt to như cái chén, thong thả đi về phía cái rương đặt giữa nhà, rút đao nhỏ từ trên eo ra, nhẹ nhàng đẩy nắp rương.
Binh lính cần thời gian để kéo quỷ cẩu lên tấm vải lam, mà trong lúc thời gian dừng lại trong chớp mắt kia, hắn mới có thể nhân cơ hội trói nó lại, nếu đối đầu trực diện, ít nhất một chết một bị thương.
Tuy quỷ cẩu ăn thịt người, nhưng con người xâm nhập địa bàn của nó, còn muốn cướp đoạt tài sản mà nó bảo vệ.
Dưới ánh nến, vô số tiền đồng chất đầy góc, nếu lấy đi toàn bộ, cũng là một con số không nhỏ.
[Ký chủ, đồng vàng ở cánh cửa thứ ba.] Mèo trắng ghé vào đầu vai hắn nhắc nhở nói.
Tới cũng tới rồi, đương nhiên phải lấy thứ đáng giá nhất.
[Đánh không lại.] Hứa Nguyện tháo cái túi bên hông xuống, nhét tiền đồng vào trong.
Quỷ cẩu đang nhìn chằm chằm thấy vậy thì điên cuồng giãy giụa, cuối cùng bởi vì vô lực mà phát ra tiếng rên ậm ừ.
Mèo trắng quay đầu nhìn quái thú cồng kềnh, cái đuôi nhẹ nhàng lay động, mở miệng: [Phú quý hiểm trung cầu.]
[Người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình.] Hứa Nguyện chất tiền đầy túi, cột vào bên hông, đai lưng bị kéo xuống một đoạn, sắp chảy dài tới đùi.
Hắn xốc đai lưng, cởi túi tiền xuống, lấy một ít tiền đồng ra bỏ vào áo khoác sau lớp mũ choàng, lại lấy ra một ít nhét vào vào giày bó, túi tiền đã xẹp hơn một nửa, treo lên eo đã không đến mức kéo đai lưng của hắn sà xuống đất.
[Nếu tui có thể đụng vào đồ của thế giới này thì tốt rồi.] Mèo trắng hơi nhụt chí.
Hệ thống không thể chạm vào một số đồ vật trong tiểu thế giới, ngay cả ngậm một đồng vàng tới cho ký chủ cũng không thể, chỉ có thể bỏ nhiều đồng vàng như vậy ở chỗ này mốc meo.
[Không sao, có bánh mì, cũng có sữa bò rồi.] Hứa Nguyện khép rương lại, giơ tay sờ sờ vào cục lông mềm mềm trên vai, bị mảnh lông tai mềm mại cọ cọ lòng bàn tay.
[Không sai, ký chủ lợi hại nhất!] Mèo trắng tinh tế khen ngợi, chút đồng vàng cỏn con này tính là gì.
Hứa Nguyện xoay người, nhìn về phía quỷ cẩu sau một lúc giãy giụa thì nằm yên, lúc ánh mắt giao nhau, đôi mắt to như cái chén lại trở nên hung ác, nó vặn vẹo thân thể, bụi đất mù mịt, mỗi động tác dường như đang mắng con người ti tiện là hắn.
Bỗng nhiên, người đang đứng cạnh rương đồng chậm rãi tới gần...... Đây là khiêu khích! Là tuyên chiến và khoe khoang!
Quỷ cẩu càng phát cuồng giãy giụa, lại không cách nào thoát ra, chỉ có thể nhìn “sâu róm” vươn tay về phía nó, có lẽ hắn sẽ móc đôi mắt nó ra, ác độc......
Bàn tay chạm lên lông, sau đó chậm rãi vuốt hai cái, mang đến cảm giác cực kỳ thoải mái.
Đôi mắt to như cái chén chậm rãi mở ra, nhìn khoé môi hơi cong lên và con ngươi màu hổ phách của người đàn ông, cảm xúc lúc này còn ấm áp hơn so với gió xuân thổi qua thông đạo, không có bất kỳ ý khiêu khích nào, ngón tay nóng hổi xuyên qua từng sợi lông, đây là cảm giác nó chưa bao giờ cảm nhận được.
Âm thanh của hắn dịu dàng và yên bình mà trước giờ con người tới đây chưa từng mang theo, làm nó có thể an tâm ngủ thật sâu, hắn nói: “Cảm ơn.”
[Ký chủ, tui cảm thấy ngài nói cảm ơn, sẽ làm nó càng tức giận.] Mèo trắng nói.
Nếu có người xông vào nhà trói nó lại, còn cướp đi miêu lương, sau đó còn cảm ơn nó, nó nhất định sẽ cào rách mặt người kia rồi nói đừng khách sáo!
[Không, nó không phải mèo.] Hứa Nguyện thu tay lại, trong ánh mắt ướt dầm dề đang đóng lại của quỷ cẩu, đi về phía cửa ra.
[Tui cảm thấy ký chủ đang mắng tui.] Mèo trắng muốn chải vuốt rõ ràng hàm nghĩa trong đó.
[Đây là khích lệ.] Hứa Nguyện cười nói.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.