Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 27: Hộp mồi lửa (27)

Hồ Dương

13/07/2024

“Từ nơi này đến thành Tanzan phải ngồi xe nửa ngày, cưỡi ngựa cũng hơn một tiếng.” Hứa Nguyện đánh giá khoảng cách nói, “Buổi tối cậu còn phải về?”

Hắn cho rằng Steven từ xa tới, ngủ lại là chuyện dĩ nhiên.

“Tiếng?” Steven không hiểu từ ngữ xa lạ này.

“Là phân chia thời gian trong ngày, mỗi ngày chia thành 24 tiếng đồng hồ, có thể sắp xếp hợp lý công việc và sinh hoạt.” Ánh mắt Hứa Nguyện khẽ nhúc nhích, giải thích cho cậu.

Steven suy tư, cảm thấy chia thành 24 tiếng rất phức tạp, so với việc chia thời gian, đối với cậu thì nhìn sắc trời để làm việc càng thuận tiện hơn, nhưng có lẽ đây cũng coi như là một bí mật của Brande?

Chẳng lẽ trong vương quốc mèo đều tính giờ như thế này? Vậy những con mèo thường xuyên nằm trên nóc nhà phơi nắng ngủ có lẽ không khái niệm thời gian.

Mà Brande ngoài việc ngủ hơi nhiều, ngày thường yên tĩnh ôn hòa khá giống mèo ra, vẫn rất chăm chỉ.

“Nghe cũng không xa lắm.” Steven cân nhắc, “Rất nhanh sẽ tới.”

So với việc phải đi 4-5 ngày để đến bờ biển hoặc thành trì kế bên, khoảng cách này ngắn ngủi như chỉ cần chớp mắt, bôn ba tới lui trong một ngày đều rất bình thường.

Hứa Nguyện im lặng, hắn nhìn thanh niên ngồi đối diện toàn bộ quá trình đều dán mắt vào mâm đồ ăn, cảm thấy bọn họ không nói cùng một chủ đề: “Ăn trước đi.”

“A.” Steven nghe vậy thì ngước mắt nhìn hắn một cái, kéo mâm đồ ăn qua, ánh mắt dừng trên một món ăn nhìn có vẻ cực kỳ thơm ngon, không thể dời mắt nổi, bởi vì dù là thịt thăn chiên giòn đặt ở giữa, hay đậu Hà Lan xanh đậm đáng yêu trang trí bên cạnh, nấm và trứng chiên kế bên, đều đủ lôi ra đói khát sâu trong bụng.

Cậu cầm dao nĩa, cắt khối thịt thăn còn bốc khói nghi ngút ra đưa vào trong miệng, bởi vì ngây người một lát, thịt đã không còn quá nóng, nhưng không ảnh hưởng đến vị mềm mại tan chảy trong miệng của nó, hương vị phong phú lôi cuốn bùng nổ ở đầu lưỡi, cho dù nuốt xuống, hương vị thơm ngon vẫn bồi hồi trong khoang miệng.

Vị khác với sườn dê lần trước cậu ăn, lại bất phân thắng bại.

“Đây là cái gì?” Steven chưa từng ăn qua thịt này.

“Bò bít tết.” Hứa Nguyện nhìn ánh mắt sáng rực của thanh niên, cười nói.

“Bò……” Steven hiểu vì sao mình chưa ăn qua, cho dù là quý tộc cũng chưa chắc có thể thường xuyên ăn được thịt bò, cậu cho rằng chỉ có ngày mình bước vào yến hội của quý tộc mới có cơ hội ăn nó, không ngờ trong một buổi trưa quá đỗi bình thường, một bữa trưa lót bụng, lại được đãi ngộ cỡ này, “Anh thì sao?”

“Tôi đã ăn rồi.” Hứa Nguyện cầm lấy quyển sách lúc nãy đặt trên bàn, “Hương vị thế nào?”

“Đồ ăn quý giá như thế này cho dù anh đốt nó thành than tôi cũng sẽ khen ngon.” Steven vẫn không dừng miệng, chỉ là theo bản năng ăn chậm lại.

Cho dù cậu và Brande coi như bạn bè, đồ ăn đắt đỏ như vậy cũng không thể ăn thường xuyên, hơn nữa cậu cũng không thể thường xuyên tới ăn chực, nếu không một khi bị nuôi quen miệng, cậu sẽ không thể nuốt trôi những thứ khác.

Nhưng hiện tại nó ở ngay trước mắt, đương nhiên phải ăn sạch.

Hứa Nguyện cười một tiếng: “Chỉ là đúng lúc hôm nay có, không tính là đặc biệt chiêu đãi, giống như bạn đường xa mà đến, tôi mời hắn ngủ lại một đêm là chuyện bình thường.”

Steven hơi ngừng lại, nhìn về người đàn ông ngồi một bên đang lật sách, cậu đã biết mình hiểu lầm ý hắn, trước kia cậu kết giao với người khác đều lấy ích lợi làm đầu, cho dù là người cùng nhau mạo hiểm, lúc chia con mồi cũng phải công bằng, thậm chí may mắn có được một món đồ cực kỳ hiếm lạ, còn phải đề phòng đao kiếm sau lưng, nhưng người này khác.

Thật là một người kỳ quái, mèo không phải rất giữ của sao?

“Anh cũng như vậy với những người bạn khác sao?” Steven nhướng mày hỏi.

“Nếu có.” Hứa Nguyện cười khẽ một tiếng.

Tài phú thay đổi, cho dù hắn không thay đổi, thái độ của người xung quanh cũng sẽ thay đổi, trong thời đại mà rất nhiều người đều bận rộn mưu sinh, muốn kết bạn cũng không dễ dàng.

Giống như Fabian tuy tận chức tận trách, nhưng lại xem hắn là chủ nhân, mà ông ấy quản lý tòa trang viên và rất nhiều người hầu, cũng xác định không thể quá dung túng hiền lành, nếu không sẽ gặp phiền phức lớn.

Steven nháy mắt hiểu được ý hắn, nếu sau này Brande kết giao với người mà hắn coi là bạn, cũng sẽ chiêu đãi như vậy, mà hiện tại cậu chính là người bạn mà hắn nhận định: “Thôi được, vậy xin quấy rầy.”

“Không quấy rầy.” Hứa Nguyện ngước mắt lên, “Lần này ra ngoài có gặp được chuyện gì thú vị không?”

“Có.” Steven ăn nốt hạt đậu cuối cùng, chùi miệng rồi rút một cọng lông chim màu nâu từ trong túi ra, nói, “Anh đoán đây là lông chim gì?”

Hứa Nguyện cầm qua, đánh giá hoa văn phía trên: “Nhìn rất giống lông đại bàng.”

“Anh đúng là thông thái.” Steven cười nói, “Nhưng không phải đại bàng, mà là Điểu Sư (*).”

(*) Điểu Sư, hay còn gọi là Sư thứu (獅鷲), tên gốc Griffin. Nó là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước. Một linh thú thường xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp.



“Cậu gặp được?” Hứa Nguyện ngạc nhiên.

“Phải, trên đường khởi hành gặp được, nó muốn bắt ngựa của tôi làm bữa tối, bị tôi đâm một kiếm, đáng tiếc nó bay sâu vào rừng, tôi chỉ nhặt được mấy cọng lông chim.” Steven chống cằm hơi tiếc nuối, “Nếu không thì có thể bán cho quốc vương, ít nhất thu được mấy chục đồng vàng.”

“Đúng là đáng tiếc.” Hứa Nguyện vân vê cọng lông chim, tinh tế đánh giá.

Lông chim nhìn qua rất giống lông đại bàng, nhưng vẫn là chút khác biệt nho nhỏ, phần rễ đuôi có một ít sọc đỏ, không giống lông của các loài chim khác.

“Anh nghe đến Điểu Sư trong truyền thuyết mà không hề giật mình sao?” Steven chống cằm nhìn hắn.

“Tôi rất kinh ngạc.” Hứa Nguyện ngước lên nhìn cậu.

Nghe truyền thuyết là một chuyện, có người thật sự gặp qua truyền thuyết là một chuyện khác.

“Hửm?” Steven không quá tin tưởng.

“Chỉ là tôi đã thấy qua hình ảnh Điểu Sư trong sách ghi chép của Fabian.” Hứa Nguyện cười nói.

Thân và đuôi sư tử, đôi cánh và đầu giống đại bàng, mỏ nhọn dài, nghe nói có thể làm tọa kỵ, chiến đấu trên không trung rất thuận lợi.

“Ồ, xem ra kiến thức các dong binh của công hội cũng không ít.” Steven miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, nhưng cậu lại không có cảm giác thành tựu, cậu đào túi, lấy ra một khối cứng màu đen, “Ngoài Điểu Sư, còn có cái này, hành trình lần này không quá xa, người trong thành trì láng giềng rất ngạc nhiên và thích thú với tinh dầu và kẹo hơn đồ mà tôi có.”

Cậu đẩy khối vật cứng kia qua, Hứa Nguyện thấy rõ, đó là một khối hổ phách trong suốt trơn bóng, không phải vừa mới hình thành, mà đã trải qua rất nhiều năm gió mưa thay đổi, đánh bóng ra vẻ ngoài mượt mà của nó.

(*) Đá hổ phách (Amber):





Hứa Nguyện cầm nó lên, nhìn con bò cạp bị hóa thạch rõ ràng bên trong, nói: “ Là một khối hổ phách chất lượng hiếm thấy.”

Không có những loại sâu hay vỏ cây hỗn tạp, chỉ có một con côn trùng hoàn chỉnh, hơn nữa đã bị hoá thạch, ngàn vạn năm sẽ không thối rữa.

“Màu của nó dưới ánh mặt trời rất giống đôi mắt của anh, nên tôi mang về.” Steven nhìn vẻ mặt đối phương, không ngoài ý muốn phát hiện cặp mắt kia thật sự rất giống khối hổ phách trong veo trên tay, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, chỉ là hổ phách suy cho cùng chỉ là vật chết, không so được ánh mắt dịu dàng chứa ý cười của người bên cạnh, “Cái này đủ hiếm lạ chưa?”

“Đủ hiếm lạ.” Hứa Nguyện trả lời, hổ phách thực tế chính là nhựa cây cần ngàn vạn năm mới có thể hoá thạch, là món quà quý hiếm tinh xảo ngàn năm của thiên nhiên, “Cái này có lẽ bán được với giá không tồi.”

“Không được, bò cạp đại diện cho phản bội, tử vong, nguy hiểm và thống khổ.” Steven nói như vậy, ngược lại thấy khoé môi đối phương giơ lên ý cười.

“Chỉ là côn trùng mà thôi.” Hứa Nguyện cười nói.

“Vậy cho anh đấy.” Steven thấy hắn nhìn qua thì mỉm cười.

Lúc cậu nhặt được khối hổ phách này đã suy nghĩ có nên mang về hay không, vì cho dù làm quà tặng bạn bè, ngụ ý cũng không được tốt lắm, nhưng cậu lại cảm thấy người như Brande sẽ không để ý, mà quả thật hắn cũng không để bụng.

“Làm món quà cho sự hữu nghị của chúng ta.” Steven bổ sung thêm một câu.

“Cảm ơn, lễ vật rất trân quý.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên cười vui vẻ, dời mắt về phía bò cạp nằm trong đá hổ phách, nắm chặt vào lòng bàn tay, “Tôi rất thích.”

“Hành trình của tôi chỉ có từng đó, giờ chúng ta nên nói về bột đuổi rắn và côn trùng phấn.” Steven nhìn chằm chằm hắn nói.

“Một hộp mười đồng vàng.” Hứa Nguyện rất dứt khoát nói đáp án, không ngoài ý muốn thấy nụ cười tắt ngấm trên mặt thanh niên, “Nếu cậu muốn lấy hàng từ tôi, một hộp chỉ cần chín đồng vàng là được.”

Steven nghe vậy cũng không có cảm xúc gì, sau một lúc lâu mới thở hắt ra một hơi, kéo khoé miệng không biết nên tức hay nên cười: “Brande thân ái, anh biết chuyến này tôi kiếm được bao nhiêu không?”

“Hẳn là mấy chục đồng vàng.” Hứa Nguyện đoán đại khái.

Tuy tinh dầu là đồ mới lạ, nhưng lúc Steven lấy hàng từ tay hắn thì hắn đã hợp tác với các cửa hàng hương liệu trong thành Tanzan rồi, tốc độ đẩy mạnh tiêu thụ hàng hoá của các thương nhân chỉ chậm hơn Steven một hai nhịp, sẽ không nâng giá mấy chục đồng vàng một hộp như Myron.

“Cao hơn anh đoán một ít, 103 cái.” Steven cũng không che giấu, tuy rằng cậu rất xem trọng tài sản của mình, nhưng Brande bây giờ hoàn toàn không cần nhớ thương tiền của cậu, có lẽ khi chúng nó rơi xuống đất thì hắn sẽ nhặt, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Nhưng số tiền không đáng nhắc tới trong mắt Brande, đối với cậu mà nói lại là tài phú nhiều nhất trong đời mà cậu kiếm được, thậm chí có thể giúp cậu từ nay về sau không cần làm việc, mỗi ngày chơi bời lêu lổng cũng vượt qua nửa đời sau, vậy nên lúc cậu đếm số đồng vàng thì trái tim cũng phải run nhè nhẹ.

Nhưng cậu còn không chưa kịp vui sướng, lại nghe được tin Brande có được một tòa trang viên, mà toàn bộ tài sản của cậu thậm chí không đủ mua mười hai hộp bột đuổi rắn.

“Thu nhập không tồi.” Hứa Nguyện đè nén ý cười nơi khóe môi, không để mình cười thành tiếng, để tránh người bạn vừa mới kết giao đã muốn tuyệt giao với hắn.

“Giá cao như vậy cũng có người mua sao?” Steven tỏ vẻ nghi ngờ, tuy rằng cậu biết những người đó sẽ điên cuồng tranh đoạt.

“Đã bán hết.” Hứa Nguyện nói, “Hiện tại chỗ tôi cung không đủ cầu.”

Steven yên lặng tự bế, cậu không muốn tính toán Brande đã kiếm lời bao nhiêu tiền, cậu chỉ suy nghĩ mình vậy mà Acó thể làm bạn với người giàu có như vậy, rất không chân thật, thậm chí cậu cần phải loại bỏ ảnh hưởng mà đối phương mang đến, nếu không một khi cậu cảm thấy những quý tộc đều dễ nói chuyện như Brande thì xong đời.

“Thôi được rồi, tôi muốn sáu, không, muốn bảy hộp.” Steven đè túi tiền của mình, cảm thấy tim mình đang nhỏ máu, “Có thể chứ?”

“Có thể, cậu muốn lấy hôm nay hay ngày mai?” Hứa Nguyện hỏi.

“Không phải đã bán hết rồi sao?” Steven ngạc nhiên.

“Tôi nghĩ cậu sẽ cảm thấy hứng thú, nên để lại một phần.” Hứa Nguyện cười nói.

“Cảm ơn anh.” Steven khẽ thở dài một hơi, cũng không biết nên cảm kích hay cảm thán vị thương nhân này trước khi cậu trở về cũng đã nhớ thương túi tiền của cậu.

“Đừng khách khí.” Hứa Nguyện bỏ khối hổ phách vào túi mình, nhìn đĩa đồ ăn trên bàn,cười nói, “Được rồi, Steven thân ái, cậu nên đi rửa chén, phòng bếp ở bên kia.”

Steven nhướng mày: “Nơi này không có người hầu sao?”

“Hôm nay bọn họ rất bận.” Hứa Nguyện hất nhẹ cằm ra ngoài cửa.



Steven nhìn ra ngoài, tiếng dọn dẹp cỏ dại bên ngoài lúc nãy cũng đã truyền vào phòng, không ít người đang xắn tay áo làm việc, san bằng đất đai, hoặc đúc gia cụ mới.

“Xem ra hôm nay tiểu nữ vu không có ở đây, nên không thể ăn vụng.” Steven cười đứng dậy, bưng khay đi vào phòng bếp.

Hứa Nguyện nhìn cậu rời đi, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Steven mở cửa vào phòng bếp, ngoài ý muốn phát hiện nơi này rất sạch sẽ, trên bàn không hề hỗn độn, ngay cả củi khô cũng được chất đống chỉnh tề.

Kỳ thật cậu không để ý việc rửa chén, ăn được mỹ vị như vậy, thu dọn là chuyện nên làm, cậu chỉ nghĩ Brande thật sự không thích rửa chén, nên mới nhớ thương lâu như vậy, còn nuôi một con mèo.

Người kia cũng không phải không có yêu ghét, chỉ là rất nhỏ, hoặc là rất ít thể hiện ra ngoài, người bình thường rất khó nhìn ra được.

Steven múc nước trong lu, rửa sạch mâm, trong lòng cảm ơn Brande chuẩn bị bánh mì cho cậu, nếu không cậu nhất định sẽ không nỡ rửa sạch dầu còn sót lại trong mâm, tuy rằng lúc này cậu vẫn cảm thấy lãng phí, nhưng dù gì cậu cũng là người có gia tài hơn trăm đồng vàng, nên phóng khoáng một chút.

Lau khô mâm, bỏ vào ngăn tủ, lúc rửa tay, Steven nhìn thoáng qua thứ đồ trơn bóng bên cạnh, sau đó mới ra ngoài.

Mà Brande không còn ở trong lâu đài, Steven đi ra cửa, nhìn về phía xa quả nhiên thấy có người đang ngồi dưới bóng cây đọc sách thư, chăn vịt và mèo con.

Lúc này nhìn hắn không giống một thương nhân khôn khéo, nói đúng ra là hắn vẫn luôn không giống.

Steven đỡ chuôi kiếm, ngáp một cái đi qua, nhìn thấy bên cạnh hắn có thêm một cái ghế dựa, bèn kéo qua ngồi xuống, lúc người đàn ông ngẩng đầu từ trang sách lên thì cười: “Tôi rất hứng thú với những cục xà phòng kia, nó cũng là thương phẩm của cửa hàng Brande cửa đúng không?”

“Bán nó sẽ thâm hụt tiền.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên điều chỉnh tư thế vì không thích ứng với ghế nằm, “Nếu cậu thích, tôi đưa cậu vài khối.”

Steven trầm ngâm, hiểu được ý hắn, cậu muốn dựa lưng ra sau ghế, lại phát hiện làm thế nào cũng không thể dựa thoải mái như Brande, thậm chí ghế dựa còn lắc nhẹ, làm thần kinh cậu nhảy thình thịch.

Cậu không thử nữa, đứng lên đi về phía thảm cỏ xanh mát ngồi xuống, túm mèo con đang tập tễnh chạy nhảy vào lòng, nói: “Các quý tộc không thích tắm rửa, hương liệu sẽ rất khó bán ra.”

“Meo……” Mèo con không kịp đề phòng bị tóm vào lòng bàn tay, nhưng cũng không sợ người lạ, chỉ là nằm ườn trên tay tò mò nhìn người trước mặt.

“Nó tên là gì?” Steven nhéo nhéo lỗ tai nó, cảm xúc mịn màng xù xù này không tệ, nhóc mèo xinh đẹp như vậy nhất định cũng có một cái tên không tồi.

“Meo meo.”

Sau đó cậu nghe được một cái tên ngoài dự đoán.

Steven ngước mắt, nhìn người đàn ông bác học hoàn hảo trong mọi việc: “Tôi nghĩ vợ tương lai của anh tốt nhất đừng để anh đặt tên cho đứa trẻ.”

[Đồng ý!] Hệ thống đang đuổi theo một chú vịt con với lý do giúp ký chủ chăn nuôi cũng không quên thể hiện thái độ của mình.

Ký chủ lấy tên đúng là rất tùy tiện, tiện đâu lấy đó.

“Đề nghị khá hay.” Hứa Nguyện cười nói, tuy rằng tương lai hắn không có vợ, “Ngựa của cậu tên là gì?”

“Philip.” Steven chạm vào cái mũi ướt dầm dề của mèo con, nhìn nó duỗi móng ngăn chặn, không chút do dự đè cái chân xù xù của nó xuống.

“Không tồi.” Hứa Nguyện khen ngợi, ngụ ý chiến sĩ, rất thích hợp với ngựa của Steven.

“Meo……” Nhóc mèo kêu lên tỏ vẻ kháng nghị.

“Nhóc con, chóp mũi mi có vết bẩn.” Steven không nghe hiểu ngôn ngữ mèo con.

Nhưng hệ thống nghe hiểu, ý là: “Mũi ngứa“.

Nó tạm thời dừng chăn nuôi vịt, bò lên vai mỹ nhân kiểm tra mũi của em út, phát hiện không có vết nào gì: [Ký chủ, trong mũi meo meo có dị vật gì không?]

Nhưng nó mới hỏi xong, đã nhìn thấy mỹ nhân dùng cọng cỏ cào cào mũi nhóc con.

“Meooo……” Mèo con muốn dùng móng vuốt chống cự, đều kết thúc bằng thất bại.

Hệ thống nhìn mỹ nhân cười đến vui vẻ, đang suy nghĩ nên làm thế nào bảo vệ em út thì một bóng người bước đến, mèo con được một bàn tay duỗi đến xách lên, thoát khỏi ma trảo xinh đẹp của mỹ nhân.

“Đừng thấy nó nhỏ, chọc nó nóng nảy cào người cũng rất đau.” Hứa Nguyện đặt mèo con lên cỏ, nhìn nó lắc lư đầu cọ cọ chóp mũi, bất đắc dĩ nói.

“Ồ.” Steven đối diện với tầm mắt hắn, hơi chột dạ dời mắt, cậu nhìn những người đang làm việc cách đó không xa, đứng dậy cười nói, “Vậy tôi đi xem có giúp được gì không.”

Bảo cậu cứ ngồi không rảnh rỗi, cậu sẽ chán chết.

“Được.” Hứa Nguyện nhìn cậu nhẹ nhàng bước đi, hắn lại cẩn thận tránh đi đám con, ngồi xuống ghế nằm, tiếp tục đọc báo cáo từ bên dưới gửi lên.

Có liên quan đến nguyên liệu, đương nhiên cũng có thông tin về giá cả thị trường và mặt bằng chung.

Muốn kiếm nhiều tiền hơn, chỉ có một nhà cửa hàng thì không đủ, hắn phải mở rộng nguồn cung cấp, mới không trở thành một thương nhân chỉ cung ứng sản phẩm.

Hứa Nguyện nhìn, thỉnh thoảng kéo bàn ra ghi chép ý nghĩ về những tin tức trên đó, mọi chuyện có thể từ từ, nhưng trước mắt phải quy hoạch tốt.

Tiếng nói chuyện nơi xa truyền đến, bỗng nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc cảm thán, Hứa Nguyện bị âm thanh kia hấp dẫn ngẩng đầu lên, thấy thanh niên tóc đỏ có thể nhẹ nhàng cầm một cái búa lớn đóng cọc gỗ sâu xuống bờ hồ.

[Ký chủ, ký chủ mau nhìn, mỹ nhân thật lợi hại!] Đã quên bò xuống vai Steven, hệ thống bị mang theo qua đó phát ra tiếng ủng hộ và ngạc nhiên.

Quả thật là đại lực sĩ!

[Ừm, xem ra thịt bò lúc nãy ăn đã phát huy tác dụng.] Hứa Nguyện cười nói.

Giữa trưa cũng ăn thịt bò nhưng không hề tăng sức mạnh, hệ thống cứng đờ lắc đuôi, nói: [Ký chủ muốn tới thử hay không, nhất định cũng rất lợi hại!]

[Không được, nhất hữu nghị, nhì thi đấu.] Hứa Nguyện nhìn thanh niên chỉ cần nghỉ ngơi trong chốc lát đã hoàn toàn khôi phục tinh lực.

Hệ thống: [?]

……

Có Steven tham gia, công trình xây dựng đài ngắm cảnh bên hồ tăng tiến độ hơn nhiều.

Khi màn đêm buông xuống, các thợ thủ công ngàn ân vạn tạ rời đi, Steven xoay xoay bả vai, nhìn về phía bóng cây, thấy phát hiện nơi đó không chỉ không có người, ghế dựa và vịt cũng biến mất, mà tòa lâu đài u ám ban ngày đã lộ ra ánh sáng ấm áp.

Cậu thật sự ngủ lại chỗ này một đêm.

Đám người hầu thu dọn công cụ trở về lâu đài, tốp năm tốp ba nói chuyện, một cánh tay vắt qua vai Steven, cậu quay đầu nhìn lại, là chàng trai phối hợp với cậu làm việc chiều nay: “Hôm nay thật là vất vả.”

“Steven khéo tay nhất, sắp so được với chủ nhân rồi.” Một người giúp việc xách công cụ theo cười nói.

“Mau trở về thôi, giờ tôi chỉ muốn lấp đầy bụng.” Một người cười thúc giục, “Steven cũng đói bụng rồi phải không.”

“Phải, bữa trưa đã tiêu hóa hết.” Steven không có kéo cánh tay trên vai xuống, tuy rằng bận rộn cả buổi chiều nên trên người dính chút mồ hôi, nhưng ai cũng như vậy, không ai ghét bỏ ai.

Mùi này dễ chấp nhận hơn mùi hương liệu và rượu, thậm chí đôi khi còn trộn lẫn mùi nôn mửa rất nhiều.

“Ngày mai tôi được nghỉ, đêm nay tôi mời cậu uống rượu.” Chàng trai khoác vai cậu nhiệt tình nói, “Còn có bánh mì vừa ra lò nữa.”

“A, ngày mai được không?” Steven ôm cánh tay ngẫm nghĩ, “Hôm nay có người mời tôi ăn cơm.”

Ăn vịt quay, tuy rằng giữa trưa cậu đã ăn một bữa tiệc lớn, nhưng Brande luôn là một người giữ lời.

Nhớ tới vịt quay, Steven cảm thấy mình thân thiết với lâu đài hơn nhiều.

“Vậy tên đó đúng là may mắn, có thể hớt tay trên của tôi mời cậu ăn cơm.” Chàng trai tiếc nuối nhún vai.

Người hầu bên cạnh cười vang: “Brown, anh muốn có bạn rượu uống cùng anh thì có.”

“Tôi uống với anh được không?”

“Hoặc là cùng nhau uống, Steven, cậu có thể kêu bạn của cậu đến.”

“Steven cậu làm thế nào……”

Đám người hầu đang bàn tán sôi nổi nhìn thấy người đứng trước cửa, đột nhiên im bặt.

“Thân ái, đi vào lâu đài phải giữ im lặng, tránh quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi.” Người đang đứng trước cửa cũng không buông lời đáng sợ, thậm chí còn có chút dễ thân, nhưng vẫn khiến mọi người không dám nhiều lời.

“Xin lỗi, quản gia Fabian.”

“Chúng ta đã nhớ kỹ.”

“Chỉ là hôm nay mọi người khá vui vẻ, xin lỗi.”

“Không sao, vào đi.” Fabian né cơ thể thon gầy qua một bên, “Nhớ nhẹ tay nhẹ chân một chút.”

“Vâng.” Đám người hầu bước vào, chàng trai buông cánh tay vắt qua vai Steven xuống, nhẹ nhàng kéo cậu nháy mắt vài cái, hạ giọng, “Đừng lo……”

“Steven tiên sinh.” Ánh mắt Fabian theo hướng âm thanh nhìn qua, trong lòng Steven bỗng dâng lên dự cảm không khéo, chớp mắt đã thấy bóng người thon gầy kia bước nhanh tới, “Ôi trời, sao cả người ngài toàn là bùn đất thế này, Jason, mau đi múc nước đến để Steven tiên sinh rửa sạch.”

“A, vâng.” Người hầu xách công cụ sửng sốt, nhìn Steven một cái rồi vội vàng đi vào lâu đài.

Mà Brown đang lôi kéo cậu cũng khiếp sợ buông tay ra.

“Tôi vừa mới trở về, ngài đến đây khi nào?” Fabian hỏi.

Ông vẫn mặc một bộ trường bào bó eo siết cổ tay, nhưng chất vải và kiểu dáng đã khác với lần đầu tiên nhìn thấy, chòm râu được định hình tinh xảo, đội khăn trùm đầu làm cả người ông cao hơn một chút.

Rõ ràng bộ dạng cũng không thay đổi quá lớn, nhưng là nếu để người buôn bán bên ngoài cửa Hành hội nhìn thấy, nhất định rất khó tin đây từng là Fabian thích ngồi xổm góc tường nghe bát quái, viết những cuốn sách nà người khác rất khó hiểu.

“Cảm ơn ông, vừa mới tới.” Steven ôm vai ông cười nói, cậu cũng không thấy Fabian thay đổi có gì không tốt, so với một Fabian cãi nhau với người khác cũng chịu thua thiệt, Fabian hiện giờ đã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói chuyện.

Hơn nữa tư thái ngẩng đầu ưỡn ngực không hề kiêu ngạo, ngược lại có hơi giống với chủ nhân của ông, có vẻ giỏi giang và khoan dung.

“Hả?” Fabian lộ ra vẻ mặt khó hiểu, ông nhìn cánh tay thanh niên đặt lên người mình, sắc mặt khẽ thay đổi, lại cố gắng bình tĩnh nói, “Tôi nghĩ ngài cần phải rửa sạch bụi đất trên người.”



“Tôi cũng thấy vậy.” Steven thả tay xuống, đi theo ông vào lâu đài, chỉ là khác với cảnh tượng được mọi người vây quanh lúc nãy, giờ cậu có chút cô đơn chiếc bóng.

Đám người hầu ai về chỗ nấy, hoặc là cất công cụ, hoặc là giặt quần áo, hoặc là nhẹ tay cầm lấy dụng cụ ban đêm hay sáng mai phải dùng đến, tuy rằng có vài ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lại, nhưng đã không còn nhiệt tình, mà là cẩn thận dè dặt.

“Steven tiên sinh, mời ngài rửa tay.” Jason vội vàng ôm một thau nước trong và khăn lông đến, cung kính đưa qua.

Steven nhìn hắn, phát hiện không thể dung giọng điệu lúc nãy để nói chuyện cởi hắn, mà đối phương cũng sẽ không đùa cợt với cậu nữa.

Cậu hơi mím môi, nhúng tay vào thau nước rửa sạch, lau khô tay thả khăn lông xuống, người trước mặt lại khom lưng với cậu, bê thau rời đi.

“Steven tiên sinh, ngài còn cần gì nữa không?” Fabian đứng kế bên hỏi.

“Không cần.” Steven kéo nhẹ khoé môi, cậu nghĩ có lẽ mình không nên ngủ lại.

“Vậy mời ngài ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát.” Fabian duỗi tay về phía ghế dựa, “Tôi sẽ cho người rót một ly nước cho ngài, sau khi ăn hãy tắm rửa có được không?”

“À.” Steven nghiêng đầu nhìn thoáng qua ghế dựa, lui về phía sau hai bước ngồi xuống, cười nói, “Ông cứ làm việc của mình đi, không cần quản tôi.”

“Vâng.” Fabian gật đầu rời đi, phân phó đám người hầu đang bận rộn, “Jason, dẫn mọi người đi rửa tay và lau chùi tro bụi, đừng làm bẩn gia cụ.”

“Vâng, quản gia Fabian.”

“Tony, nến ở lầu một cần thay mới.”

“Vâng.”

“Dọn công cụ nhanh một chút, sắp tới giờ cơm rồi.”

“Vâng.”

“Brown, rượu mạch nha……”

Ông không ngừng phân phó, cũng có người nhanh chóng làm việc, chỉ có Steven chống cằm nhìn một màn này, có cảm giác mình không hợp với nơi đây.

Quả nhiên cậu vẫn nên đi về thì tốt hơn, ngồi trong quán rượu nghe những tin tức mới mẻ, hoặc là đến bờ sông tắm rửa cho ngựa, thuận tiện tẩy rửa cơ thể, buổi chiều làm việc không thấy gì, giờ cả người đều là mồ hôi rất không thoải mái.

Steven suy nghĩ khả năng dắt ngựa ra khỏi chuồng trở về thành, mà không phải ngồi ở chỗ này bị người đi ngang qua nhìn trộm, sau đó bàn tán vì sao cậu lại được quản gia Fabian đối đãi đặc biệt.

Nhưng ngay sau đó, một mùi hương ngọt lành từ phòng bếp lan ra, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ lâu đài, không chỉ làm Steven nâng mắt nhìn, cũng làm một ít người hầu không tự giác dừng bước, hếch mũi nghiên cứu nơi mùi hương phát ra.

“Thơm quá……”

“Là gì vậy?”

“Thượng đế ơi, tôi chưa bao giờ ngửi mùi thơm như thế này cả.”

Trong tầm mắt của hầu hết mọi người, hai người hầu bê một cái mâm ra khỏi bếp, hai con vịt nướng thành màu mật ong nằm trên đó, tản ra hương thơm nóng hổi, hiển nhiên mới lấy ra từ trong lò nướng, chỉ nhìn một cái cũng khiến người nhìn nuốt nước miếng, không dám tưởng tượng cảm giác khi cắn vào miệng.

“Được rồi, thân ái, các ngươi nên đến nhà ăn để ăn cơm.” Fabian gọi tỉnh vài người đang đứng ngây người, để bọn họ nhanh đi đến nhà ăn.

Mà Brande cũng xuất hiện trong tầm mắt của Steven, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cậu, cười hỏi: “Steven, đi ra vườn ăn nhé? Ăn ở đây thì tối nay sẽ không bay mùi được.”

“Đương nhiên có thể.” Steven không có lý do từ chối.

“Làm phiền đem ra bàn ở giữa vườn.” Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt cậu, rồi nói với hai người hầu.

“Vâng, chủ nhân.” Hai người cẩn thận bê mâm đi ra cửa sau.

Khu vườn này chính nơi mà nguyên chủ nhân dùng để tổ chức yến hội, không gian rộng lớn theo hình tròn, ngẩng đầu là có thể nhìn trăng sao.

Mâm vịt quay đặt lên bàn, đám người hầu lại nâng ly và vại rượu đến, cùng với một ít đồ mà Steven chưa từng gặp qua.

“Ngồi đi.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên vẫn luôn khoanh tay cười nói.

Steven xác nhận mọi người đều rời khỏi mới đi qua, ngồi bên cạnh hắn, hơi ngửa đầu nhìn trời.

Lúc cậu vừa vào đây trời mới qua buổi trưa, hiện tại sắc trời đã nổi lên tầng tầng mây tím mù mịt, thậm chí có thể thấy sao trời, rất nhanh sẽ hoàn toàn tối đen, nhưng nơi bọn họ ngồi lại không tối tăm, bởi vì nửa khu vườn đều châm nến, ánh lửa tí tách chiếu vào vịt quay trên đĩa, khiến người khác ứa nước bọt.

“Tâm trạng không tốt?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên dường như không hề để ý bên cạnh.

Buổi chiều khi hắn rời đi rõ ràng thanh niên vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn ngắm ao hồ cùng mọi người, nghiên cứu bên trong có cá hay không.

Steven chuyển mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt trong suốt vàng kim lộ rõ vẻ quan tâm, nhưng cũng không hiểu vì sao cậu lại thay đổi tâm trạng.

“Brande, anh ở chỗ này có quen không?” Steven cũng không phải người thích làm khó bản thân, cậu chỉ hơi tò mò.

“Vẫn ổn.” Hứa Nguyện nghe cậu thở hắt ra một hơi, biết cậu nguyện ý mở cửa lòng mình, hắn đeo bao tay làm từ vải lanh vào tay trái, tay phải lấy dao găm trên bàn, cắt thịt trên người vịt thành từng lát, “Cậu không quen à?”

“Ừ, không quá quen.” Steven nhìn hắn cắt thịt vịt, trong lòng đã an tĩnh lại, cậu cười một tiếng, “Một câu của Fabian khiến tôi mất đi toàn bộ bạn bè mới quen chiều nay.”

“Ông ấy nói gì?” Hứa Nguyện tò mò nhìn cậu, trong mắt vẫn không có chút trách cứ nào.

Nếu nói cảm xúc tiêu cực, có lẽ là buồn bực và bất đắc dĩ càng nhiều hơn.

“Ông ấy nói, Jason, đi múc nước để Steven tiên sinh rửa tay.” Steven đè cổ họng, bắt chước giọng điệu lúc đó của Fabian, sau đó tức đến bật cười vì cảnh tượng lúc ấy, “Anh không thấy đâu, lúc ấy tất cả mọi người né xa tôi như tôi là ác quỷ không bằng.”

“Xem ra buổi chiều bọn họ không phát hiện cậu là bạn tôi mời đến.” Hứa Nguyện đặt đĩa thịt vịt cắt sẵn trước mặt cậu, cười nói.

Hắn còn nghĩ sao những người đó có thể vui đùa với cậu, lúc ấy còn tưởng rằng kỹ năng xã giao của Steven đã vượt qua xiềng xích của thời đại này, giờ nghĩ lại có lẽ lúc ấy quá nhiều người, ai cũng bận rộn, không ai biết cậu từ đâu tới.

“Xem ra anh đã quen với chuyện này.” Steven nhìn sườn mặt thản nhiên của hắn, nghĩ đến cảnh tượng lúc vừa tới đây.

Khi đó hắn ngồi một mình dưới bóng cây đọc sách, mà mặt cỏ đang ồn ào làm việc cách hắn rất xa, giống như hai thế giới khác nhau, nhưng lúc hắn nhìn thấy cậu, trong mắt lại không có chút bực bội nào, giống hệt như lần gặp nhau đầu tiên trong quán rượu, cho dù xung quanh hỗn loạn tạp nhiễu, một mình hắn cũng có thể tự tạo thành một khoảng không gian riêng.

“Lúc mời cậu ngủ lại tôi đã nói cho cậu đáp án.” Hứa Nguyện cắt xong một con, lại lấy một con khác, “Cậu có thể nếm thử trước, dùng bánh tráng cuốn hành lá và rau xanh, dưa leo, lại bỏ thịt vịt lên rồi cuộn lại, chấm nước chấm rồi ăn.”

Steven giật mình tại chỗ, sau một lúc mới cười cười tự giễu, dựa theo từng bước cầm lấy một miếng bánh mềm cực mỏng, nhưng lúc cậu nhìn quanh tìm cái nĩa thì trong tay bị nhét hai cây gỗ có độ dài y hệt, người đưa cho hắn lại cười nói: “Dùng cái này gắp.”

“A.” Steven thử nắm nó trong tay, sau đó từ từ tách ra, phát hiện có hơi giống hai khúc cây cậu dùng để khơi đống lửa khi đi dã ngoại, tuy rằng không to bẳng, nhưng rất tiện tay, “Đây là cách dùng ở chỗ anh sao?”

Hứa Nguyện nhìn cậu nhanh chóng học xong động tác, mỉm cười: “Phải, cái này gọi là đũa.”

“Hửm?” Steven kêu một tiếng đầy thâm ý, dùng kỹ năng dùng đũa mới học được gắp những món mà hắn chỉ, sau đó đưa lên miệng cắn một cái, vị thịt ngọt lành quyện cùng mật ong và gia vị, tầng tầng lớp lớp thẩm thấu trong miệng, chút dầu mỡ cũng bị dưa leo và lá hành trừ khử, “Ngon quá, nếu anh mở quán ăn, nhất định sẽ kiếm rất nhiều tiền.”

“Cảm ơn khích lệ.” Hứa Nguyện cắt xong con vịt còn lại, bỏ xương cốt lên khay, đứng lên đi đến phía cửa sau, phân phó đem xuống nấu canh rồi quay lại ngồi xuống.

Lúc dùng bánh tráng cuốn thức ăn, hắn nghe được thanh niên kế bên vui vẻ nói “Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy sau khi anh giàu có có lẽ sẽ không thể làm bạn nữa.”

Những người hầu đó cũng không thể trở thành bạn cậu, cho dù cậu muốn, bọn họ cũng không muốn.

Không chỉ là quý tộc và bình dân, khi con người đối mặt với tầng lớp cao hơn, có khả năng quyết định vận mệnh của mình đều sẽ e dè cẩn thận, mà cẩn thận đồng nghĩa với đề phòng, cũng giống như cậu đối với những quý tộc.

Chỉ là lúc đó cậu chỉ cảm thấy chuyện này sẽ xảy ra với Brande, không ngờ cậu làm bạn với hắn cũng bị dính líu.

“Cái này có được coi như chưa giàu mà đã trải nghiệm cuộc sống của người giàu không?” Steven cười than một tiếng.

“Cảm giác thế nào?” Hứa Nguyện rót cho cậu một ly nước cam.

“Ừm, nếu là đồ ăn thì không còn gì để chê.” Steven nhấm nháp mùi vị thơm ngon trong miệng, thở một hơi, “Nhưng cho dù tôi trở nên giàu có, cũng không chắc chắn ăn được mỹ thực như thế này, trước kia tôi còn nghĩ nếu tôi giàu có, nhất định phải mua một căn nhà, có hai ba người hầu là được, giờ ngẫm lại, vẫn là tiết kiệm tiền chu du khắp nơi càng thích hợp với tôi hơn.”

Không phải cậu gặp ai cũng muốn làm bạn, nhưng cậu thật sự không quen bị mọi người đối xử vừa cung kính vừa xa cách như vậy, chẳng khác nào bị cả thế giới cách ly.

“Đó là một lựa chọn không tồi.” Hứa Nguyện cười nói.

“Vậy anh thì sao?” Steven uống một ngụm nước cam, phát hiện dùng chung với thịt vịt rất ngon miệng thoải mái.

“Tôi?” Hứa Nguyện suy nghĩ rồi nói, “Trước tiên phải sửa chữa lâu đài xong đã, sau đó trồng một ít hoa gần đó, suy nghĩ nông sản năm nay của trang viên phải làm ra những gì, sang năm sẽ trồng một ít thực vật khác, lại nuôi thêm dê bò, còn phải quy hoạch khu vực sinh hoạt xung quanh, tránh ô nhiễm nguồn nước và tài nguyên rừng, rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm.”

Steven cảm thấy hắn miêu tả công việc rất bận rộn, rồi lại rất an nhàn, nói đúng hơn là phong phú, hắn không cần suy nghĩ thế giới có cách ly hắn hay không, chính hắn đã là một thế giới: “Tôi thấy cũng không tệ.”

“Vậy hãy nâng ly vì tương lai tốt đẹp của chúng ta.” Hứa Nguyện cầm ly cười nói.

Steven nâng ly khẽ chạm một chút, đưa lên môi uống, ánh mắt lại dừng trên người kế bên, nước cam ngọt ngào, nhiệt độ ban đêm khá thấp.

Bọn họ suy diễn một tương lai tốt đẹp, nhưng chỉ sợ sẽ không có quá nhiều giao thoa.

Một người là chủ trang viên, một người là nhà thám hiểm, làm cậu có chút chờ mong lại có chút phiền muộn, là vì hai người đã kết bạn sao?

“Vậy sau khi xây dựng trang viên thì sao?” Steven nhìn ánh lửa ngược phản chiếu qua ly.

“Sau đó thuê một tòa trang viên lớn hơn nữa.” Hứa Nguyện chuyển mắt nhìn cậu.

Steven ngước mắt, nhìn vẻ trêu đùa trong mắt hắn, giọng nói cũng chứa ý cười: “Vậy chủ nhân của trang viên và quốc vương nhất định sẽ rất biết ơn anh.”

“Có lẽ là sẽ trồng nhiều loại hoa, đào ao câu cá.” Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn sao trời, chỉ cần Hante không dùng năng lực của hộp mồi lửa để trộm công chúa ra ngoài, hoặc là làm chuyện ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, có lẽ hắn sẽ luôn ở chỗ này, chờ sau khi gã sống thọ và chết tại nhà sẽ lấy hộp mồi lửa đi, “Sau đó giúp đỡ một vài người cần giúp đỡ, bằng không cứ ôm tiền trong tay không xài hết sau này sẽ rơi vào tay người khác.”

“Brande thân ái, tôi chính là người cần giúp đỡ.” Steven cực kỳ thành khẩn nói.

“Được, nếu cậu thám hiểm quay về, hoặc là cảm thấy mệt mỏi, xảy ra chuyện gì đều có thể tới chỗ tôi.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên cười nói, “Có thể kể cho tôi nghe chuyện mà cậu gặp trên hành trình thám hiểm, cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian lại xuất phát, nếu tôi có thể giúp đỡ, vậy thì tốt quá.”

Ánh mắt Steven run lên, ý cười nhạt dần, cậu nhìn dãy ngân hà sáng rực dưới đáy mắt người đàn ông, sau đó ngẩng đầu nhìn sao trời lộng lẫy phía trên, mỉm cười: “Được.”

Tương lai như vậy, hình như cũng không có gì tiếc nuối.

*****

Editor: Anh công cứ thế thì em nhà mình sao chịu nổi, tui cũng rung động nữa chứ nói gì người trong sách

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook