Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
Chương 37: Hộp mồi lửa (37)
Hồ Dương
13/07/2024
Bàn cờ được mang lên, hai bên trắng đen đối lập.
Cờ trắng đi trước, thanh niên khoác áo choàng ngồi xuống, trực tiếp nhảy hai ô, Hứa Nguyện nhìn thoáng qua, điều khiển con tốt đi tới một ô.
Bàn cờ giống như chiến trường, hai bên điều khiển là vua, khói thuốc súng không tiếng động tràn ngập, người giết vua sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
Trước đó Hứa Nguyện và Steven chỉ chơi hai ba ván, khi đó thanh niên vẫn không quá quen thuộc, lại tiến bộ cực nhanh, xảo dụng tâm kế, suy một ra ba, mà ván cờ thứ tư vừa mới ra, mỗi chiêu đều dồn đối phương vào chỗ chết.
Cặp mắt xanh biếc hơi rũ xuống, nhìn quân cờ cờ nhảy lên, cậu không để bụng cờ đen bước đi thận trọng, cũng không thèm để ý sinh tử tồn vong của cờ trắng, cho dù cố ý lập bẫy vứt bỏ quân cờ, thậm chí đồng quy vu tận, cũng muốn để cờ phía sau tiến lên.
Thẳng đến khi cờ trắng bị chiếu tướng.
Một trận chiến đầy khói thuốc súng hạ màn.
“Cậu thua.” Hứa Nguyện cầm quân cờ trong tay đẩy ngã quân vua của cờ trắng, đặt nó vào vị trí của quân vua.
Lạch cạch một tiếng, quân vua mượt mà lăn tròn trên bàn cờ.
Steven nhìn con vua đang lăn tròn chưa dứt, ngước mắt nhìn người đối diện luôn luôn chiếu tướng kết thúc trò chơi, đứng dậy nói: “Thua.”
“Phong cách của cậu khác trước kia.” Hứa Nguyện nhìn bóng lưng cậu, ôn hòa nói, “Kiếm quá sắc bén, sẽ làm mình bị thương.”
Thanh niên dừng lại, sau một lúc mới chậm rãi ngồi xuống mép giường: “Đã biết, tôi hơi mệt.”
Hứa Nguyện nhìn người đã nằm xuống người, dọn dẹp quân cờ trên bàn, đứng dậy nói: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Thanh niên lên tiếng, không nói gì hơn.
Hứa Nguyện bưng bàn cờ rời đi, vào phòng làm việc của mình.
Hắn cất bàn cờ, ngồi vào bàn lật xem báo cáo của cửa hàng trong các thành trì lân cận, hệ thống nằm trên bệ cửa sổ lắc nhẹ đuôi hỏi: [Ký chủ, mỹ nhân vẫn chưa ổn định cảm xúc sao?]
[Ừm, đang trong giai đoạn từ chối nhận tín hiệu bên ngoài.] Hứa Nguyện hơi suy tư nói.
Vậy đúng là khó nói chuyện.
Hệ thống tìm kiếm các loại trường hợp: [Phải tìm cách…… Nếu không đem meo meo tới?]
[Cách này không tồi.] Hứa Nguyện suy nghĩ, [Nhưng vẫn phải tự cậu ấy nghĩ thông suốt mới được.]
Đối với người đang chìm vào thung lũng mà nói, ngoại vật chỉ có thể chạm đến bề ngoài.
[Ừm……] Hệ thống lại lâm vào suy tư.
Có người thường xuyên đi đến trang viên, ngày hôm sau đã đem mèo con choai choai đến đây, chỉ là khi Hứa Nguyện ôm mèo gõ cửa vào phòng, thấy thanh niên đã mặc vào áo giáp da, đem kiếm treo ở bên hông.
Áo tunic của cậu đã bị đốt cháy, nhưng áo giáp da chỉ cần rửa sạch thì vẫn có thể sử dụng, trang phục vẫn như lúc trước, mái tóc được buộc cao, thân hình vẫn cứ xinh đẹp giỏi giang, nhưng lại mang đến cảm giác như hai người khác nhau.
“Muốn ra ngoài sao?” Hứa Nguyện nhìn cậu treo túi tiền lên thì nói.
“Phải trở về, đã quấy rầy lâu rồi.” Steven giơ tay khoác áo choàng, hỏi, “Quần áo này tôi mượn trước, lúc sau sẽ trả lại.”
“Meo……” Meo meo trong lòng Hứa Nguyện phát ra tiếng kêo mềm mại, hoàn toàn không có vẻ hung hăng như lúc săn chuột đồng.
Hứa Nguyện duỗi tay sờ đầu nó, nhìn ánh mắt khẽ nhúc nhích của thanh niên thì mỉm: “Được, cậu cứ mặc đi.”
Steven liếc nhìn mèo con đang hưởng thụ trong lòng hắn, đi về phía cửa: “Philip đâu?”
Hứa Nguyện nghe vậy thì thở dài trong lòng, nhìn đôi mắt đen tối của thanh niên: “Nó vẫn chưa khỏe hẳn, đi theo tôi.”
Steven nhấp môi, nắm chặt chuôi kiếm đi theo sau hắn.
Chuồng ngựa của cửa hàng Brande cách nơi này không xa, có xe ngựa ngừng ở trong đó, mà trong chuồng ngựa đơn, một con tuấn mã cao lớn đứng sừng sững, nhìn từ xa vẫn rất anh tuấn mạnh mẽ, nhưng Steven còn chưa kịp thở phào thì đã đến gần thấy được vết thương rướm máu chưa kịp kết sẹo trải rộng trên người nó.
Đó là vết roi sắt quất đánh, làm bộ lông vốn trơn bóng của nó chia thành nhiều tầng, ngay cả bờm cũng lởm chởm tàn khuyết, đây đã là trạng thái sau khi khôi phục của nó, không khó tưởng tượng lúc trước nó bị đối xử tàn nhẫn như thế nào.
Steven siết chặt chuôi kiếm, chặt đến nỗi hận không thể nắm xuyên qua mũi kiếm, vậy mới cảm nhận được đau đớn mà trái tim phải chịu: “Ai làm?”
“Đội tuần tra muốn thuần phục nó, nhưng thất bại.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên run nhè nhẹ, “May mà chân không bị thương.”
Cả đời của ngựa đều đứng thẳng, một khi bị thương chân cẳng, thương thế sẽ nhanh chóng lan tràn, dẫn đến một loạt vấn đề tuần hoàn máu, hầu như phải chết không thể nghi ngờ, quá trình tử vong chậm rãi so với trực tiếp giết nó càng đau khổ hơn.
Hô hấp Steven trở nên dồn dập, cậu nhìn Philip trong chuồng dường như ngửi được hơi thở của cậu mà tỉnh dậy tới gần, nó thở phì phì bước qua, trong ánh mắt chờ mong vuốt nhẹ lên đầu nó, nói: “Xin lỗi……”
Đi theo chủ nhân như cậu, là cậu liên lụy nó.
Nhưng Philip cũng không nghe hiểu lời cậu, chỉ thấy đôi mắt to tròn long lanh của nó hiện lên vẻ vui sướng vì được nhìn thấy chủ nhân.
Nó nhẹ nhàng ủi đầu vào lòng cậu cọ vài cái, dường như đang thúc giục chủ nhân mau cưỡi lên lưng nó.
Steven cau chặt mày, trên tay vỗ về trấn an nó: “Giờ tôi có thể mang nó đi không?”
Chuồng ngựa rất sạch sẽ, rơm rạ vàng ươm chất đống trên máng, ngay cả thức ăn chăn nuôi cũng đắt tiền, Philip có thể phục hồi tốt như vậy, không thể không có công của Brande, cậu có thể rời khỏi căn phòng ấm áp như thiên đường, nhưng Philip không thì không nhất định.
“Vết thương của nó tuy đã kết vảy, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đang dao động cảm xúc, “Để tránh miệng vết thương hở ra nhiễm trùng.”
“Tôi biết rồi.” Steven sờ cổ ngựa, rời khỏi chuồng nói với hắn, “Cảm ơn.”
Giọng của cậu lại trở về bình tĩnh, chỉ là cặp mắt xanh biếc lại càng thêm u ám.
“Sau này cậu định làm gì?” Hứa Nguyện hỏi cậu.
Thanh niên nghe vậy chuyển mắt nhìn hắn, trong con ngươi đen tối nhợt nhạt phản chiếu bóng người trước mặt, một lát sau mới khẽ nhíu mày: “Chuyện sau này không liên quan đến anh, nhờ anh chăm sóc Philip thêm mấy ngày, hẹn gặp lại.”
Cậu đỡ chuôi kiếm xoay người rời đi, Hứa Nguyện nhìn bóng lưng cậu, vuốt ve mèo con đang làm nũng trong lòng ngực: “Ít nhất để tôi đưa cậu về được không? Chẳng lẽ cậu không để ý mạng sống của mình luôn sao.”
Steven dừng lại, cậu quay đầu nhìn người đàn ông ngậm ý cười phía sau, trong nháy mắt, cảm giác xa lạ giữa hai người dần dần phai nhạt.
Hứa Nguyện mở miệng: “Tôi sẽ không ngăn cản chuyện cậu muốn làm, nhưng tôi muốn chuyện gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, yêu cầu này không quá đáng chứ.”
Steven nắm chặt chuôi kiếm, Hứa Nguyện nhìn thanh niên mím môi, cuối cùng cũng quay lưng lên tiếng: “Được.”
Xe ngựa được chuẩn bị sẵn, túi đồ nặng nề cũng được nâng lên, hai người vẫn ngồi đối diện nhau như cũ, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, bánh xe nghiền qua con đường đầy đá vụn, cảm giác xóc nảy nhỏ hơn bên ngoài rất nhiều.
Cửa sổ xe mở rộng, tiếng bàn tán nhỏ vụn không ngừng tràn vào.
“Bánh mì trong thành Tanzan quả thật ăn ngon hơn trong trang viên.”
“Haizz, làm việc ba ngày mệt chết……”
“Tôi không muốn đi dã ngoại, lần trước bị thương vẫn chưa khỏe hẳn.”
“Ồ, anh bạn, nếu không đi chúng ta sẽ phải ngủ ngoài đường cùng đám ma men kia.”
“Nếu tôi may mắn như Hante thì tốt rồi.”
“Tôi nghĩ hắn nhất định đã tìm được bảo tàng, đồng vàng trong tay hắn không giống chúng ta.”
“Nhưng hắn quan hệ rất tốt với đội tuần tra.”
“Chậc, đội tuần tra đáng chết.”
“Lần trước vẫn nhờ Steven cứu……”
Giọng nói lướt qua rồi đi xa, cũng không ngừng nghỉ trong con phố tấp nập, chỉ là người qua đường trung luôn bàn tán về Hante.
Bởi vì lúc trước gã tiêu xài vô độ, rõ ràng đã dọn từ căn phòng hoa lệ ra gác mái lọt gió, rồi lại phất nhanh trong một đêm, đủ để gã tiêu xài phung phí.
Ánh mắt Hứa Nguyện lướt qua mèo con đang bị hệ thống trêu chọc đến hoang mang, dừng trên người thanh niên đang tựa bên cửa sổ đang chăm chú lắng nghe: “Đúng là rất may mắn.”
Steven dời mắt, nhìn sang người trước mặt: “Đúng vậy.”
May mắn đến mức khiến người đố kỵ, nhưng người này lại không hề hứng thú.
Vừa mới gặp cũng đã như vậy, mọi người đều điên cuồng vì tài phú của Hante, trong cơn điên cuồng đó Martin đã giết chết một người lính đánh thuê, đến lúc này hắn cũng không hề có hứng thú.
Mặc kệ là nghèo khó hay giàu có, người này đều không giống cậu.
Từ đầu đến cuối hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
“Nghe nói đêm nay Hante muốn mở yến tiệc ở quán rượu của lão Bert, chỉ cần tới là có thể uống được một ly rượu nho mỹ vị.”
“Ôi trời, hắn thật nhân từ thiện lương!”
“Đội tuần tra không ngăn cản sao?”
“Thân ái, ai có thể cự tuyệt một ly rượu nho miễn phí chứ?”
Xe ngựa đi xa, những tiếng xì xào vẫn không biến mất, vượt qua khu người giàu đi đến ngoại thành, cuối cùng xe ngựa phải dừng lại trước một con hẻm nhỏ hẹp vì chất đống tạp vật, cũng khiến nhiều người vô gia cư nằm một góc chú ý.
“Tôi ở trong ngõ nhỏ này.” Steven mở cửa xuống xe, nhìn người đàn ông đang đánh giá nơi, che giấu ánh mắt nói, “Muốn vào nhìn một chút không?”
“Không phải cậu nói đi vào nơi rất dễ bị cướp giật sao?” Hứa Nguyện nhìn cậu cười nói.
“Đó là lúc không có tôi ở cạnh, giờ thì không sao.” Steven đứng trên mặt đường có chút lầy lội, nhìn đám người đang nằm trong góc nhìn về phía này với ánh mắt tham lam, “Nếu có người dám duỗi tay, tôi sẽ chặt bỏ nó.”
Cậu vừa dứt lời, đầu hẻm bỗng im phăng phắc.
Hứa Nguyện nhìn khoé miệng nhếch lên của thanh niên, nhẹ nhàng vuốt ve mèo con đang xù lông trong ngực, đứng dậy nói: “Được.”
Steven nghiêng đầu nhìn người đàn ông bước xuống xe ngựa hoàn toàn không hợp với nơi này, xoay người đi qua vũng nước lầy lội vào ngõ hẻm.
Hứa Nguyện chậm rãi theo sau, không cần vào sâu bên trong, mùi sền sệt ẩm ướt đã ập vào mặt, may mà tuy chất đống rất nhiều đồ vật, người nằm ven đường người cũng mặc quần áo dính đầy vết bẩn, nhưng hai bên đường đều là cửa chính, hầu như không có cửa sổ, chỉ có một cái chuồng ngựa nhỏ bên trong chất đống rơm rạ ẩm ướt và phân súc vật đã để lâu ngày.
“Đây là chuồng ngựa của Wayne, tạm thời tôi không thể để Philip ở nơi này.” Steven nhìn chuồng ngựa một cái, hơi nghiêng mặt nói với người đi theo sau.
“Tôi hiểu.” Hứa Nguyện ôm chặt mèo con trong lòng, để tránh nó nhảy xuống bùn đất dưới chân, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là đuổi trùng, cả người cũng phải tắm rửa sạch sẽ.
Hẻm nhỏ không sâu, chỉ là dù hiện tại là ban ngày cũng khá âm u, ngoại trừ những kẻ vô gia cư nằm dọc theo con hẻm, thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài đứa nhỏ đang nhìn trộm qua khe cửa.
Chúng tò mò hoặc là khẩn trương nhìn trộm, không giống những kẻ vô gia cư hiểu được tạm thời không thể làm bậy, chúng vẫn khe khẽ nói chuyện với nhau.
“Là Steven……”
“Anh ấy ra khỏi nhà giam.”
“Người phía sau anh ta thật đẹp mắt, nhìn có vẻ rất giàu có.”
“Giống vương tử.”
“Steven đẹp hơn một chút.”
“Nhưng anh ta chỉ nói chuyện dịu dàng với Ian……”
“Bởi vì Ian luôn sinh bệnh.”
Hứa Nguyện nghe được những lời nói thì nhìn qua, những nhóc con đang bàn tán xôn xao lập tức rụt đầu về biến mất, chỉ là còn không đợi bọn họ đi xa, lại thò đầu ra nghị luận.
“Hắn và Steven nhạy bén y hệt nhau.”
“Sao hắn lại đến nơi này?”
“Hắn ôm một con mèo……”
“Đừng thấy bọn chúng còn nhỏ mà tùy tiện lại gần, lúc trộm đồ cũng sẽ không nương tay.” Steven bước lên thang lầu nhìn hắn nói.
“Tôi chỉ có chút tò mò dáng vẻ lúc còn nhỏ của cậu.” Hứa Nguyện dẫm cầu thang xập xệ kẽo kẹt, cười nói.
Thanh niên đi phía trước cũng không dừng bước, chỉ cảm thấy những lời này khá buồn cười: “Anh cũng biết tôi xuất thân từ đạo tặc, thủ pháp của tôi dĩ nhiên là tốt nhất.”
Khóe môi cậu cong lên, trong mắt lại không có ý cười.
Hứa Nguyện đi theo cậu đến một gác mái thấp bé, xuyên qua cánh cửa đổ nghiêng ngả thấy được không gian trống rỗng nhỏ xíu bên trong.
Chỉ trong chớp mắt, cánh cửa rụng rời kia bị cậu nhấc chân đá văng, tiếng ầm to lớn vang dội, làm mèo con trong lòng Hứa Nguyện giật mình suýt nữa nhảy xuống, cho dù hắn kịp thời ôm lấy, meo meo cũng kêu lên vài tiếng, sợ hãi chui đầu vào ngực hắn.
“Đáng chết! Ban ngày ban mặt ai đá cửa vậy!”
“Trời ơi, làm tôi sợ thót tim, xảy ra chuyện gì?”
“Đừng để tôi nghe lại……”
“Ôm chặt mèo của anh, thứ yếu ớt như vậy nếu lạc ở chỗ này sẽ không tìm lại được.” Steven liếc nhìn mèo con choai choai cuộn tròn trong lòng hắn, sau đó đi vào phòng.
Tiếng chửi rủa vẫn còn tiếp tục, thanh niên lại mắt điếc tai ngơ, chỉ đi vào trong phòng, cậy một tấm ván gỗ dưới sàn lên, lại cạy ra mấy miếng gỗ ngang bên dưới.
Hứa Nguyện vỗ về mèo con trong lòng ngực, không có đi vào, chỉ đứng bên ngoài đánh giá căn phòng nho nhỏ, bên trong cũng không hỗn loạn, chỉ có rất nhiều dấu chân rõ ràng vì dẫm lên tro bụi dưới sàn.
Lớn nhỏ đều có, như chốn không người mà đi vào lục lọi nơi này, chỉ để lại dấu vết của 4 chân giường và rương gỗ.
Cạy xong ván gỗ, thanh niên rút từ bên trong ra một hộp gỗ cực mỏng, mở hộp đổ toàn bộ vàng bạc bên vào túi tiền, sau đó ném hộp gỗ qua một bên đứng dậy.
Theo động tác của cậu, Hứa Nguyện nghe tiếng bước chân chậm rãi đi lên cầu thang, một người phụ nữ mặc tạp dề xuất hiện trên gác mái.
“Nơi này đã không còn gì……” Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn thấy Hứa Nguyện thì sửng sốt, dịu dàng hỏi, “Ngài là?”
Nàng còn chưa nghe được đáp án, đã thấy thanh niên tóc đỏ cúi đầu bước ra khỏi phòng, gương mặt mệt mỏi của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Steven?! Cậu đã trở lại?!”
“Ừm, đã trở lại.” Steven nhìn nàng.
“Cậu…… cậu có khỏe không?” Jenny nhìn ánh mắt khác lạ của cậu, chần chừ hỏi.
“Vẫn ổn.” Steven giơ tay chỉ hướng vào căn phòng phía sau nói, “Ngày tôi vào nhà giam, có phải nơi này lại có người xông vào không?”
Jenny thấy ánh mắt của cậu, cả người cũng trở nên khẩn trương: “Phải, nhưng bọn họ cũng không mang đi cái gì.”
“Bởi vì bên trong đã không còn gì.” Ánh mặt Steven cực kỳ lạnh lùng, cười nhạt một tiếng.
“Tôi xin lỗi.” Mặt Jenny tái nhợt, nhỏ giọng nói.
“Chị không tham gia chuyện này, không cần xin lỗi.” Steven đi xuống cầu thang, “Có một số việc phải để người làm xin lỗi mới được.”
“Steven, xin đừng làm vậy!” Jenny nhìn thanh niên đi ngang qua người, nôn nóng muốn giữ chặt cậu, lại chỉ chạm vào góc áo của thanh niên, nhìn cậu đã bước xuống lầu, một giây sau, tiếng đá cửa từ bên dưới truyền tới, kèm theo tiếng la thảng thốt: “Steven!”
Jenny gấp đến độ rơm rớm nước mắt, lúc xoay người xuống lầu thì cả người lảo đảo, trước mắt tối sầm khiến nàng không bắt được tay vịn kế bên.
Nhưng đau đớn trong dự kiến vẫn chưa đến, cánh tay bị giữ chặt, cơ thể cũng khựng lại tại chỗ.
“Cảm ơn ngài, tiên sinh.” Jenny nhìn người đàn ông phía sau, khom lưng nói.
“Cơ thể ngài có vẻ không tốt lắm.” Hứa Nguyện nhìn sắc mặt tái nhợt suy yếu của nàng.
“Chỉ là gần đây có hơi mệt nhọc, không sao cả.” Jenny nghe tiếng trẻ con kêu khóc dưới lầu thì vội vàng nói, “Ngài là bạn của Steven sao? Ngài có thể ngăn cậu ấy lại không?”
“Lúc này tôi cũng không kéo cậu ấy lại được.” Hứa Nguyện ôn hòa nói, “Hơn nữa bọn họ cầm đồ của cậu ấy.”
Chuyện này rõ ràng không phải một sớm một chiều, nhiều năm chồng chất, đè lên người đang trầm mình dưới dòng nước, sẽ làm cậu ấy không ngừng chìm xuống.
“Nhưng mà……” Jenny vẫn rất nôn nóng.
“Hắn đã chết!” Giọng nữ vô lực ở dưới lầu vang lên, mang theo vê yếu ớt và lạnh nhạt khi bị ép vào đường cùng, “Ta không biết những thứ này là đồ của ngươi, ngươi muốn lấy thì cứ lấy, ngươi muốn tìm hắn thì đi ra ngoài thành tìm, hắn và thi thể của Wayne chôn cùng một chỗ, ngươi có thể đào lên bắt hắn quỳ gối trước mặt ngươi, muốn làm gì thì làm!”
Mọi âm thanh như bị không gian cắn nuốt, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập, Steven nắm chuôi kiếm khẽ nhíu mày, cảm thấy hình như mình đã mất đi mục tiêu, hoặc là nghe không rõ âm thanh xung quanh: “Cái gì?”
“Ta nói hắn đã chết……” Phụ nhân ôm con mình, cả người run rẩy, “Mấy ngày trước uống rượu ngã chết trên đường, ngươi có thể đi hỏi những người khác, ta không có lấy đồ của ngươi, ta……”
Đã chết……
Một người đã chết, tất cả oán hận giống như không còn nơi trút xuống, Steven thả lỏng hô hấp, nhìn cảnh tượng trước mắt, ngón tay thả lỏng chuôi kiếm, lại nghe thấy bên ngoài ngõ nhỏ vang lên tiếng ầm ĩ.
Cậu theo bản năng nhìn qua, thấy bên ngoài ngõ hẻm có một xe ngựa dừng lại, những đứa trẻ đang nấp trong một góc đều hoan hô nhảy nhót chạy ra, những kẻ lưu lạc nằm trên mặt đất cũng bò lên chạy ra ngoài hẻm nhỏ.
“Là tu viện tới cứu tế……”
“Thật tốt quá!”
Bọn họ có vẻ rất phấn khích, có người vội vàng chạy qua người cậu, là phụ nhân và đứa trẻ vừa mới ôm nhau khóc trong phòng, cùng với Jenny từ trên lầu xuống.
“Wayne đã chết?” Steven nhẹ nhàng nỉ non.
Lão già luôn là nằm trong chuồng ngựa, lúc nào cũng lười biếng không tinh thần kia cũng đã chết.
“Đúng vậy, mấy hôm trước có người tới dắt ngựa đi, phát hiện không gọi ông ấy dậy được.” Jenny đi đến bên cạnh cậu nhẹ giọng nói, “Tôi phải đi lãnh đồ cứu tế, cậu muốn đi cùng không?”
“Không cần.” Steven nhẹ giọng từ chối.
Jenny có chút lo lắng nhìn thoáng qua cậu, vội vàng bước ra con hẻm.
Hứa Nguyện xuống lầu, nhìn thanh niên chậm rãi dọc theo con đường lầy lội đi về phía chuồng ngựa chất đầy rơm rạ và phân súc vật.
Hắn đi theo sau cậu, nhìn cậu đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì, dường như chỉ đơn giản là hít thở, rồi lại giống như sắp chết đuối dưới vực sâu, không có ai có thể kéo cậu lên.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường.” Hứa Nguyện cuối cùng cũng mở miệng.
Ngừng thở trong lúc ngủ, chứng tỏ lúc chết cũng không thống khổ, nhưng lời an ủi này đối với cậu mà nói cũng không có ích gì.
“Tôi biết……” Steven đáp lời, chỉ là đôi mắt xanh kia càng thêm trống rỗng, “Tôi chỉ phát hiện…… Tôi chẳng làm được gì cả.”
Oán hận của cậu không có chỗ trút, cảm tình cũng không có nơi để gửi gắm, thứ cậu để ý đều không đáng nhắc đến, những gì cậu có đều lần lượt mất đi, dường như cuộc sống của cậu không có ý nghĩa.
Thành phố này mỗi ngày đều có người chết, đủ loại nguyên nhân, nhất thời hăng máu đánh nhau, bởi vì ích lợi mà báo thù, bệnh tật, ngoài ý muốn, Wayne có thể ở kết thúc sinh mạng lâu dài một cách yên bình, đã rất may mắn.
Cậu hẳn nên tập thành thói quen, quen với chết chóc và ly biệt.
Chẳng qua là lại chết thêm một người mà thôi.
“Ồ, tôi được ba túi bánh mì.”
“Tôi lãnh được túi đậu không tồi.”
“Được rồi, giấu kỹ đi, đừng để mấy kẻ lưu lạc cướp mất, bọn họ đều là đám hung ác.”
“Steven, anh không đi nhận cứu tế sao?” Có đứa trẻ đi ngang qua nhìn thấy cậu thì hỏi một câu.
“Không đi.” Steven trả lời.
“Ồ……” Đứa trẻ hoang mang nói, “Anh đứng trước chuồng ngựa của Wayne làm gì? Ông ấy đã chết mấy ngày trước rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Steven lên tiếng.
Đứa trẻ khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu, lại bị những người khác kéo đi.
Người đi lãnh cứu tế đều vui vẻ sung sướng trở về, ngay cả sắc mặt của Jenny cũng tốt hơn trước một chút.
“Cảm tạ Thượng đế ban ân.”
“Cảm tạ phu nhân Lena đã cho chúng ta đồ ăn và bánh mì.”
“Đợt tiếp theo hình như là ba ngày sau.”
Bọn họ bước đi trong hẻm nhỏ âm u, thỉnh thoảng có người nhìn qua, rồi lại vội vàng rời đi, nụ cười trên mặt như ngăn cách với hoàn cảnh nơi này, cho dù không được ánh mặt trời chiếu rọi, cũng rất sáng ngời, Brande cũng đứng ở nơi sáng ngời ấy.
“Ian! Ian con làm sao vậy?!” Tiếng kêu hoảng hốt của Jenny truyền đến.
Hô hấp của Steven run rẩy trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên là nhảy ra khỏi chuồng ngựa, chạy về phía phát ra tiếng kêu, nhưng được vài bước thì quay đầu nhìn Hứa Nguyện, trong mắt mang theo hy vọng: “Anh có thể cứu nó đúng không? Tôi biết thuốc của anh rất lợi hại.”
“Cần phải xác định chứng bệnh.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên nắm chặt tay hắn, như đang bắt lấy tấm ván gỗ duy nhất giữa biển khơi, “Tôi có thể thử xem.”
“Được!” Thanh niên khẽ run, vừa chạy vừa kéo tay Hứa Nguyện tới nhà Jenny.
“Thượng đế ơi! Cầu xin ngài, đừng mang con của tôi đi! Tôi chỉ có mình nó!” Âm thanh thống khổ của Jenny vang vọng cả con hẻm, nỗi tuyệt vọng làm người phụ nữ dịu dàng này phải gào khóc, “Ian! Ian! Con ơi tỉnh lại đi!”
Ngoài cửa rơi đầy bánh mì vừa nhận được, bên trong phòng, người phụ nữ khóc lóc ôm đứa trẻ gầy yếu vào trong ngực, cả người như sắp ngất xỉu.
Steven ngừng bước, cả người cũng lảo đảo trong nháy mắt, cánh tay cũng vô lực chậm rãi thả lỏng, mặc kệ bả vai của mình sụp xuống.
Hứa Nguyện nhìn thoáng qua cậu, nhanh chóng bước vào phòng, mèo con trong ngực lúc này bỗng kêu một tiếng.
Tiếng vỗ cánh bỗng vang lên, Hứa Nguyện đưa mắt tìm kiếm, một con chim màu trắng từ đầu giường xuyên qua nóc nhà, bay về phía chân trời.
[Ký chủ, đó là gì vậy?] Hệ thống tò mò nhìn chim trắng như hòa vào ánh mặt trời.
“Charadrius mang đi bệnh tật của cậu bé.” Nét mặt Hứa Nguyện cũng thả lỏng ra, nhẹ nhàng nói.
“Mẹ ơi..... sao mẹ lại khóc?” Âm thanh suy yếu nhưng vẫn rõ ràng từ trong ngực vang lên, chấm dứt sự tuyệt vọng của người phụ nữ, làm nàng vui mừng đến nỗi bật khóc.
“Ian, Ian con không sao chứ? Ian……”
“Con không sao…… Chỉ là thấy được một con chim rất xinh đẹp, không cẩn thận rớt xuống giường thôi.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá, không sao là tốt rồi!”
“Mẹ đừng khóc.”
“Mẹ không khóc, mẹ rất vui, tốt quá……”
Bọn họ ôm chặt nhau, sau nỗi bi thương là chào đón niềm hạnh phúc, Hứa Nguyện xoay người nhìn thanh niên vẫn đứng tại chỗ, thấy đôi mắt âm u kia đã hiện lên tia sáng, cậu giật mình ngẩn ngơ, cả người không kiềm được run rẩy.
Cậu không biết nên khóc hay nên cười, không thể khống chế cảm xúc.
“Không sao rồi.” Hứa Nguyện đi tới canh cậu nói.
“Không sao rồi?” Steven ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện dịu dàng nói, “Charadrius lấy đi bệnh tật của đứa trẻ ấy, mang nó đi đốt cháy dưới ánh sáng mặt trời, từ giờ sẽ không sao nữa.”
Đây là sự từ bi và chăm sóc của chim thần.
“Charadrius……” Steven nở nụ cười, nhưng nước mắt vẫn từ khóe mắt lăn xuống, “Hóa ra thế giới này thật sự có thần tích, thật tốt quá……”
“Ừm, thật tốt quá.” Hứa Nguyện đỡ thanh niên run rẩy đến mềm người, ôm vào lòng vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Không sao rồi.”
Tất cả mọi người đều không sao.
……
Bánh mì rơi đầy đất được nhặt lên đặt vào trong cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng lại, Hứa Nguyện nhìn thanh niên đang ngồi trên bậc thang, đi qua hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Sao anh lại xác định buổi tối tôi sẽ về với anh?” Steven dựa lên tay vịn cầu thang nhẹ giọng nói.
“Phòng của cậu ngay cả giường cùng không có.” Hứa Nguyện nhìn đôi mắt tuy còn ẩm ướt nhưng đã nhẹ nhàng thoải mái của cậu, cười nói.
“Tôi có thể ngủ dưới đất.” Steven ngáp một cái, lười biếng nói, “Mặt cỏ, nóc nhà, trên cây, chỗ nào tôi cũng có thể ngủ được, tôi không giống anh, ngủ gác mái còn phải trải rơm rạ, chỉ tá túc còn phải giặt sạch khăn trải giường, bậc thang ô uế thì thà đứng cùng không ngồi xuống.”
Hứa Nguyện rũ mắt nhìn bậc thang dính đầy bụi và ẩm ướt, bất đắc dĩ nói: “Quá bẩn, cậu trở về cũng phải thay quần áo.”
“Ồ……” Steven lên tiếng, xoa xoa chuôi kiếm, nhẹ nhàng dời mắt qua chỗ khác, “Cảm ơn.”
“Hả? Cậu nói cái gì?” Hứa Nguyện nghi hoặc nói.
Steven quay đầu nhìn hắn, tăng cao âm lượng: “Cảm ơn.”
“Không nghe rõ.” Hứa Nguyện cười nói.
Lần này Steven thấy rõ ý cười trêu chọc trong mắt hắn, cậu nhướng đuôi mày, nhìn thẳng người trước mặt rồi thở một hơi dài, rất nghiêm túc: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Hứa Nguyện cười một tiếng, vươn tay với cậu.
“Anh không hỏi tôi cảm ơn anh chuyện gì sao?” Steven nắm tay hắn đứng dậy, tuy rằng trên người vẫn còn mệt mỏi vì cảm xúc chợt buồn chợt vui, nhưng đã không còn cảm giác bí bách hít thở không thông như lúc trước nữa.
“Cậu muốn cảm ơn cái gì?” Hứa Nguyện nhẹ nhàng ôm lấy mèo con đang bò lên vai.
Steven đỡ kiếm bước theo sau hắn: “Rất nhiều.”
Nhiều đến mức cậu đếm không hết.
Không nói đến việc chữa thương, đếm kỹ từng chuyện, cậu được đối phương đối xử quá tốt, không biết nên cảm ơn từ đâu..
“Vậy cậu viết một bản báo cáo cho tôi đi.” Hứa Nguyện cười nói.
“Brande tiên sinh thân ái, anh hẳn là biết tôi không biết chữ.” Steven hơi nghiêng mắt nói.
“Không sao, tôi có thể dạy cậu.” Hứa Nguyện bước qua vũng nước bẩn trên đất, ngồi lên xe ngựa, đặt mèo con vẫn luôn cẩn thận ôm trong lòng lên ghế.
“Anh xác định tôi có thể học được cái thứ khó nhằn này sao?” Steven cũng lên xe, do dự một chút rồi cởi áo choàng lót dưới mông ngồi xuống, đóng cửa xe nói.
“Đương nhiên.” Hứa Nguyện buông lỏng mèo con ra, “Chỉ cần cậu muốn học.”
“Được thôi, vậy chờ tôi học xong thì viết.” Steven nhìn hắn, cười khẽ một tiếng.
“Ừm, cũng không phải chuyện gấp.” Hứa Nguyện quay đầu nhìn thanh niên dựa vào cửa sổ, cả người đắm chìm trong ánh hoàng hôn, “Còn nơi nào muốn đi không?”
“Tôi muốn đi xem nơi chôn cất Wayne.” Steven ngắm hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một hơi.
Đến cuối cùng thì, cậu vẫn không thể quen với một số chuyện.
“Được.” Hứa Nguyện nhìn ánh sáng ấm áp trong đôi mắt xanh biếc trong veo của cậu, cười nói.
Nơi này là khu dân nghèo ở ngoại thành, người chết đều bị chôn trên sườn núi phía xa.
Cây rừng rậm rạp, mộ bia lung tung rối loạn, có người được chôn bên trong, có người chỉ nằm bên ngoài, bởi vì có xe ngựa chạy đến, đàn quạ đen bay toán loạn, cho dù hoàng hôn rất ấm áp, cũng khó tránh khỏi vài phần hoang vắng tịch liêu.
Nhưng may mắn là tuy mộ bia rất nhiều, nhưng vừa mới dựng lên thì rất dễ tìm thấy, rất đơn sơ, thậm chí trên bia mộ còn viết tên của hai người, nhưng Wayne không bị ném xác bên ngoài cũng đã làm Steven thở phào nhẹ nhõm.
Steven đứng trước mộ bia cúi đầu làm lễ, Hứa Nguyện đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Là bạn của cậu sao?”
“Coi như vậy đi, ông ấy là một người không thích nói chuyện.” Steven hoài niệm, “Khi tôi còn nhỏ, ông ấy vẫn có chút tinh thần, thỉnh thoảng sẽ giúp khách tắm cho ngựa, uống say thì không còn biết gì, nhưng sẽ cho tôi một ít bánh mì hoặc củ cải, sau đó ông ấy chậm rãi già đi, bèn canh giữ trong chuồng ngựa, không thích nhúc nhích, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở có ai xông vào nhà tôi, vậy thì đồ mất đi vẫn có thể tìm về lại, tôi cũng có thể tiết kiệm tiền.”
“Người bạn không tồi.” Hứa Nguyện lấy rượu từ trên xe ngựa xuống, đưa qua, “Không biết ông ấy có uống rượu nho không?”
“Thứ này sẽ khiến ông ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.” Steven cầm lấy bình rượu, ngồi xổm xuống đổ rượu vào ngôi mộ, “Nếu thật sự có thể uống được thì thôi, nếu không uống được, lãng phí đồ tốt như vậy sẽ bị ông ấy càu nhàu đáng tiếc.”
Cậu nói vậy, nhưng vẫn đưa bình rượu lên miệng uống vài ngụm: “Xin lỗi, tôi không thể uống nhiều, không tốt cho vết thương, sẽ phụ tâm ý của Brande tiên sinh.”
Bình rượu còn dư bị cậu đặt trước mộ, đứng dậy xoay người nói: “Đi thôi.”
“Thời gian vẫn còn sớm, không ở lại thêm một lát sao?” Hứa Nguyện nhìn hoàng hôn nơi chân trời.
“Không sao, trước khi tôi và ông ấy cũng đều như vậy.” Steven cười nói, “Ông ấy không tốt tính như anh đâu, luôn ôn hòa nói chuyện với người khác mà không hề nổi nóng.”
Hứa Nguyện nhìn cậu dứt khoát lên xe ngựa thì cười khẽ, chuyển mắt nhìn bia mộ thô ráp, không tiếng động từ biệt, sau đó đi qua ngồi lên xe: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Buổi tối tôi muốn tham gia yến tiệc của Hante.” Steven chống tay lên cửa sổ nhìn mộ địa dần dần cách xa, nói: “Anh có muốn đi không?”
Hứa Nguyện nhìn cậu chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ, rũ mắt nói: “Tôi không đi, cậu nhớ chú ý an toàn.”
Steven liếc qua khóe môi ngậm ý cười của hắn, thở dài: “Anh thật sự không lo lắng tôi làm thịt Hante?”
“Ừm, không lo lắng.” Hứa Nguyện khẳng định.
Hắn thậm chí không thèm ngẩng đầu.
Nhưng Steven vẫn cảm thấy cậu làm vậy sẽ khiến người khó chịu: “Tôi cũng không phải người tốt lành gì.”
Cậu vốn định tìm ra bí mật của Hante, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì.
Hứa Nguyện nghe vậy thì cười nhẹ, ngước lên nói: “Steven, con người thiếu thứ gì sẽ nhắc mãi thứ đó, cậu không thể làm người xấu đâu.”
Con ngươi kim sắc dưới ánh sáng càng có vẻ lung linh, giống như liếc mắt một cái là có thể đem toàn bộ người đều bao quát ở trong đó.
“Cho dù tôi đã giết người?” Lúc Steven hỏi ra vấn đề thì cũng đã biết được đáp án.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện nói câu trả lời trong dự đoán của cậu.
“Tôi không hiểu.” Steven không hiểu sự tin tưởng của đối phương đến từ đâu, bởi vì dù là cậu cũng không thể bảo đảm mình sẽ không trở thành một ác nhân.
“Không cần hiểu, thời gian sẽ cho cậu đáp án.” Hứa Nguyện rũ mắt nói, bởi vì ngay từ đầu hắn cũng đoán sai.
Hắn cho rằng tuy trong lòng thanh niên vẫn còn thiện niệm, lại khó đoán được cậu định làm gì tiếp theo, trái tim của một người rơi vào vực sâu, bị quyền lực và dục vọng che mờ đôi mắt, làm việc sẽ khác xa lúc trước, chỉ cần một bước sai là sẽ hỏng toàn bộ bàn cờ, ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Nhưng Steven lại khác, cậu chưa bao giờ ngã xuống, dù là rời xa hắn, hay là mưu tính trong lòng, cậu chưa bao giờ quên đi chính mình, từ giây phút hắn thấy cậu thoát khỏi mê mang, Hứa Nguyện đã biết.
Thanh niên thay đổi không phải vì oán hận, mà là giãy giụa khóc thương, không chịu cúi đầu, một bên liều mạng giữ lại lòng lương thiện của mình, một bên nói không ngừng thủ thỉ phải không từ thủ đoạn, lại không có cách nào che giấu trái tim giãy giụa không chịu chìm vong.
Nếu cậu ấy thật sự cúi đầu trước hắc ám, người thứ nhất bị tính kế chính là hắn.
Một người muốn từ bỏ lương tri, sẽ không bỏ qua một con dê béo như hắn, nhưng cậu lại lựa chọn đẩy hắn ra xa.
Charadrius cứu vớt Ian, mà Steven tự cứu rỗi chính mình, hoặc sớm hoặc muộn, cậu đều sẽ nhận rõ bản thân.
“Bây giờ anh nói chuyện rất giống những mục sư.” Steven híp mắt nhìn hắn.
“Tôi nên cảm ơn lời khen sao?” Hứa Nguyện cười nói.
Steven đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Sao anh lại nhìn thấy được chim thần?”
“Cậu không thấy sao?” Hứa Nguyện có chút ngạc nhiên, hắn nhớ Ian cũng có thể nhìn thấy.
Nhưng Jenny lại không có phản ứng, chẳng lẽ là người sắp chết mới có thể thấy?
“Tôi nhớ lúc anh nói đến chim thần, mèo của anh kêu lên.” Steven nhìn kỹ hắn.
“Dù sao cũng là tiểu nữ vu, có thể nhìn thấy thần tích là chuyện bình thường.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên nhìn mình chằm chằm, cười nói.
Steven: “……”
Tên này chẳng lẽ thật sự không phải người?
“Anh ở trang viên làm sao biết tôi bị giam trong ngục?” Steven suy nghĩ nói.
Cậu bị bắt lúc hoàng hôn, mà trong thành Tanzan cũng không có bạn bè thật lòng, tin tức truyền khắp thành Tanzan thì dễ dàng, nhưng muốn truyền tới trang viên lại rất khó, huống chi từ trang viên chạy tới lãnh địa của Bá tước Alleyne bá cũng cần một thời gian.
Mà sáng ngày hôm sau cậu đã được cứu ra, lúc ấy có lẽ Bá tước Alleyne chỉ vừa mới rời giường.
Nếu không phải vu thuật, thì chỉ có thể là kỳ tích.
Hứa Nguyện nhìn cậu dò hỏi thì cười nói: “Không phải vu thuật gì đâu, là lão Bert nói cho Albo, Albo suốt đêm chạy tới trang viên truyền tin.”
“Lão Bert?” Steven giật mình mơt to mắt.
“Ừm, bằng không một con người như tôi, sao có thể vượt qua một khoảng cách xa như vậy để nghe tin tức của cậu.” Hứa Nguyện cười.
Steven híp mắt, cảm giác trong lòng nóng hổi đã vơi bớt, cười nói: “Brande tiên sinh, anh vừa rồi nói con người càng thiếu cái gì, sẽ càng nhấn mạnh cái đó.”
“Đúng vậy, con người.” Hứa Nguyện trả lời.
Steven yên lặng nhìn hắn, nếu hắn không phải người, vậy những lời này không thể áp dụng lên trên người hắn, hắn nói mình là người thì đúng là người, mâu thuẫn. Nếu hắn là người, vậy hắn nhấn mạnh chuyện này, chứng tỏ hắn không phải người, cũng mâu thuẫn.
“Thôi bỏ đi.” Steven lười rối rắm chuyện này, mặc kệ hắn là gì, Brande chính là Brande, “Không ngờ lão Bert lại chuyển lời, tôi còn tưởng ông ấy biết tôi và anh hợp mưu lừa ông ấy thì sẽ tức giận chứ.”
“Tuy tôi đè ép giá thuê, nhưng giá cả đó vẫn ở trong phạm vi hợp lý, ông ấy không có lý do gì tức giận.” Hứa Nguyện trầm ngâm.
“Nhưng tôi thu của ông ấy năm đồng bạc.” Steven nói.
“Cậu thu của tôi một đồng vàng.” Hứa Nguyện nhắc nhở.
“Nói cũng có lý.” Steven chống cằm cười nói, “Ông ấy thích hương cao, tôi muốn mua từ chỗ anh một ít.”
“Ừm, có thể, đợi lát nữa xe ngựa đi qua cửa hàng, cậu đi tìm Light lấy, tiền sẽ trừ vào đá thanh kim của cậu, thế nào?” Hứa Nguyện cười hỏi.
Steven nghe vậy thì nhẹ nhếch đuôi mày, nhớ tới mình còn có đá thanh kim, cậu chợt lo chỉ số thông minh của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi cơn sốt, bèn mở miệng: “Không cần, cái đó tặng anh.”
“Hào phóng như vậy?” Hứa Nguyện ngạc nhiên, thứ đó ít nhất phải mấy chục đồng vàng.
Steven liếc hắn: “Không cần thì trả tôi.”
Nếu không phải cậu cảm thấy Brande tinh thông hội họa, sẽ cảm thấy hứng thú với đá thanh kim, hơn nữa còn cứu cậu một mạng, tuyệt đối không có khả năng tặng cho hắn.
“Muốn.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên thả lỏng mặt mày nói, “Buổi sáng hôm tôi đưa cậu ra nhà giam, lão Bert, Benson và Moreton cũng ở đó, Moreton muốn vào thăm nhưng vào được, Benson đi tìm Hante, nhưng không tìm được nơi ở của hắn ta.”
Steven kinh ngạc nghe hắn nói, trong lòng lại cực kỳ ấm áp thoải mái, cậu nghĩ mình chỉ có hai bàn tay trắng, tất cả mọi người đều mưu cầu ích lợi, nhưng cuối cùng cũng không hoàn toàn chỉ có ích lợi.
Mưu cầu vẫn có, nhưng vì vậy mà phủ nhận cảm tình là đang nhục nhã mọi người.
“Các anh đều là người tốt.” Steven thở dài một hơi cười nói, lồng ngực được cảm xúc ấm áp dày đặc bao phủ, làm cậu không biết làm sao, nhưng rất thoải mái, cậu nhẹ nhàng chuyển mắt nhìn người đối, ma xui quỷ khiến hỏi, “Nếu không có lời hứa hẹn kia, anh sẽ cứu tôi chứ?”
“Đương nhiên, chúng ta là bạn mà.” Hứa Nguyện nhìn đôi mắt lấp lánh như chứa đựng sao trời của thanh niên, cười nói.
Steven rất khó đặt tên cho cảm xúc đang nhảy nhót trong lòng, nhiệt độ sôi trào nơi lồng ngực, làm cậu không kiềm nén được: “Lúc trước đối xử với anh như vậy, tôi xin lỗi.”
Ngoài lời cảm ơn, cậu còn nợ hắn rất nhiều lời xin lỗi.
Cậu hãm sâu trong cảm xúc của mình, không ngừng đẩy hắn ra, cho dù lúc đó không có ý lợi dụng hắn, không muốn bị hắn nhìn thấu toàn bộ tâm tư, không muốn đứng cạnh một người tràn ngập ánh sáng, làm một kẻ ti tiện như cậu không còn chỗ trốn, nhưng đối xử với một người thật lòng với mình như vậy, cậu nên xin lỗi.
Hứa Nguyện thấy ánh mắt thanh niên không còn lảng tránh, vươn tay cười nói: “Đưa tôi một đồng vàng.”
“Hả?” Steven không hiểu, nhưng vẫn lấy trong túi ra một đồng vàng đặt vào tay hắn.
Hứa Nguyện cầm lấy bỏ vào túi bên hông: “Tôi tha thứ cho cậu.”
Âm thanh của hắn dịu dàng trước sau như một, trong nháy mắt làm ngực Steven nóng bỏng đến tê rần các đầu ngón tay.
*****
Editor: Thính kiểu này ngay cả editor cũng dính, chạy sao cho thoát hả Steven.
Cờ trắng đi trước, thanh niên khoác áo choàng ngồi xuống, trực tiếp nhảy hai ô, Hứa Nguyện nhìn thoáng qua, điều khiển con tốt đi tới một ô.
Bàn cờ giống như chiến trường, hai bên điều khiển là vua, khói thuốc súng không tiếng động tràn ngập, người giết vua sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
Trước đó Hứa Nguyện và Steven chỉ chơi hai ba ván, khi đó thanh niên vẫn không quá quen thuộc, lại tiến bộ cực nhanh, xảo dụng tâm kế, suy một ra ba, mà ván cờ thứ tư vừa mới ra, mỗi chiêu đều dồn đối phương vào chỗ chết.
Cặp mắt xanh biếc hơi rũ xuống, nhìn quân cờ cờ nhảy lên, cậu không để bụng cờ đen bước đi thận trọng, cũng không thèm để ý sinh tử tồn vong của cờ trắng, cho dù cố ý lập bẫy vứt bỏ quân cờ, thậm chí đồng quy vu tận, cũng muốn để cờ phía sau tiến lên.
Thẳng đến khi cờ trắng bị chiếu tướng.
Một trận chiến đầy khói thuốc súng hạ màn.
“Cậu thua.” Hứa Nguyện cầm quân cờ trong tay đẩy ngã quân vua của cờ trắng, đặt nó vào vị trí của quân vua.
Lạch cạch một tiếng, quân vua mượt mà lăn tròn trên bàn cờ.
Steven nhìn con vua đang lăn tròn chưa dứt, ngước mắt nhìn người đối diện luôn luôn chiếu tướng kết thúc trò chơi, đứng dậy nói: “Thua.”
“Phong cách của cậu khác trước kia.” Hứa Nguyện nhìn bóng lưng cậu, ôn hòa nói, “Kiếm quá sắc bén, sẽ làm mình bị thương.”
Thanh niên dừng lại, sau một lúc mới chậm rãi ngồi xuống mép giường: “Đã biết, tôi hơi mệt.”
Hứa Nguyện nhìn người đã nằm xuống người, dọn dẹp quân cờ trên bàn, đứng dậy nói: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Thanh niên lên tiếng, không nói gì hơn.
Hứa Nguyện bưng bàn cờ rời đi, vào phòng làm việc của mình.
Hắn cất bàn cờ, ngồi vào bàn lật xem báo cáo của cửa hàng trong các thành trì lân cận, hệ thống nằm trên bệ cửa sổ lắc nhẹ đuôi hỏi: [Ký chủ, mỹ nhân vẫn chưa ổn định cảm xúc sao?]
[Ừm, đang trong giai đoạn từ chối nhận tín hiệu bên ngoài.] Hứa Nguyện hơi suy tư nói.
Vậy đúng là khó nói chuyện.
Hệ thống tìm kiếm các loại trường hợp: [Phải tìm cách…… Nếu không đem meo meo tới?]
[Cách này không tồi.] Hứa Nguyện suy nghĩ, [Nhưng vẫn phải tự cậu ấy nghĩ thông suốt mới được.]
Đối với người đang chìm vào thung lũng mà nói, ngoại vật chỉ có thể chạm đến bề ngoài.
[Ừm……] Hệ thống lại lâm vào suy tư.
Có người thường xuyên đi đến trang viên, ngày hôm sau đã đem mèo con choai choai đến đây, chỉ là khi Hứa Nguyện ôm mèo gõ cửa vào phòng, thấy thanh niên đã mặc vào áo giáp da, đem kiếm treo ở bên hông.
Áo tunic của cậu đã bị đốt cháy, nhưng áo giáp da chỉ cần rửa sạch thì vẫn có thể sử dụng, trang phục vẫn như lúc trước, mái tóc được buộc cao, thân hình vẫn cứ xinh đẹp giỏi giang, nhưng lại mang đến cảm giác như hai người khác nhau.
“Muốn ra ngoài sao?” Hứa Nguyện nhìn cậu treo túi tiền lên thì nói.
“Phải trở về, đã quấy rầy lâu rồi.” Steven giơ tay khoác áo choàng, hỏi, “Quần áo này tôi mượn trước, lúc sau sẽ trả lại.”
“Meo……” Meo meo trong lòng Hứa Nguyện phát ra tiếng kêo mềm mại, hoàn toàn không có vẻ hung hăng như lúc săn chuột đồng.
Hứa Nguyện duỗi tay sờ đầu nó, nhìn ánh mắt khẽ nhúc nhích của thanh niên thì mỉm: “Được, cậu cứ mặc đi.”
Steven liếc nhìn mèo con đang hưởng thụ trong lòng hắn, đi về phía cửa: “Philip đâu?”
Hứa Nguyện nghe vậy thì thở dài trong lòng, nhìn đôi mắt đen tối của thanh niên: “Nó vẫn chưa khỏe hẳn, đi theo tôi.”
Steven nhấp môi, nắm chặt chuôi kiếm đi theo sau hắn.
Chuồng ngựa của cửa hàng Brande cách nơi này không xa, có xe ngựa ngừng ở trong đó, mà trong chuồng ngựa đơn, một con tuấn mã cao lớn đứng sừng sững, nhìn từ xa vẫn rất anh tuấn mạnh mẽ, nhưng Steven còn chưa kịp thở phào thì đã đến gần thấy được vết thương rướm máu chưa kịp kết sẹo trải rộng trên người nó.
Đó là vết roi sắt quất đánh, làm bộ lông vốn trơn bóng của nó chia thành nhiều tầng, ngay cả bờm cũng lởm chởm tàn khuyết, đây đã là trạng thái sau khi khôi phục của nó, không khó tưởng tượng lúc trước nó bị đối xử tàn nhẫn như thế nào.
Steven siết chặt chuôi kiếm, chặt đến nỗi hận không thể nắm xuyên qua mũi kiếm, vậy mới cảm nhận được đau đớn mà trái tim phải chịu: “Ai làm?”
“Đội tuần tra muốn thuần phục nó, nhưng thất bại.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên run nhè nhẹ, “May mà chân không bị thương.”
Cả đời của ngựa đều đứng thẳng, một khi bị thương chân cẳng, thương thế sẽ nhanh chóng lan tràn, dẫn đến một loạt vấn đề tuần hoàn máu, hầu như phải chết không thể nghi ngờ, quá trình tử vong chậm rãi so với trực tiếp giết nó càng đau khổ hơn.
Hô hấp Steven trở nên dồn dập, cậu nhìn Philip trong chuồng dường như ngửi được hơi thở của cậu mà tỉnh dậy tới gần, nó thở phì phì bước qua, trong ánh mắt chờ mong vuốt nhẹ lên đầu nó, nói: “Xin lỗi……”
Đi theo chủ nhân như cậu, là cậu liên lụy nó.
Nhưng Philip cũng không nghe hiểu lời cậu, chỉ thấy đôi mắt to tròn long lanh của nó hiện lên vẻ vui sướng vì được nhìn thấy chủ nhân.
Nó nhẹ nhàng ủi đầu vào lòng cậu cọ vài cái, dường như đang thúc giục chủ nhân mau cưỡi lên lưng nó.
Steven cau chặt mày, trên tay vỗ về trấn an nó: “Giờ tôi có thể mang nó đi không?”
Chuồng ngựa rất sạch sẽ, rơm rạ vàng ươm chất đống trên máng, ngay cả thức ăn chăn nuôi cũng đắt tiền, Philip có thể phục hồi tốt như vậy, không thể không có công của Brande, cậu có thể rời khỏi căn phòng ấm áp như thiên đường, nhưng Philip không thì không nhất định.
“Vết thương của nó tuy đã kết vảy, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đang dao động cảm xúc, “Để tránh miệng vết thương hở ra nhiễm trùng.”
“Tôi biết rồi.” Steven sờ cổ ngựa, rời khỏi chuồng nói với hắn, “Cảm ơn.”
Giọng của cậu lại trở về bình tĩnh, chỉ là cặp mắt xanh biếc lại càng thêm u ám.
“Sau này cậu định làm gì?” Hứa Nguyện hỏi cậu.
Thanh niên nghe vậy chuyển mắt nhìn hắn, trong con ngươi đen tối nhợt nhạt phản chiếu bóng người trước mặt, một lát sau mới khẽ nhíu mày: “Chuyện sau này không liên quan đến anh, nhờ anh chăm sóc Philip thêm mấy ngày, hẹn gặp lại.”
Cậu đỡ chuôi kiếm xoay người rời đi, Hứa Nguyện nhìn bóng lưng cậu, vuốt ve mèo con đang làm nũng trong lòng ngực: “Ít nhất để tôi đưa cậu về được không? Chẳng lẽ cậu không để ý mạng sống của mình luôn sao.”
Steven dừng lại, cậu quay đầu nhìn người đàn ông ngậm ý cười phía sau, trong nháy mắt, cảm giác xa lạ giữa hai người dần dần phai nhạt.
Hứa Nguyện mở miệng: “Tôi sẽ không ngăn cản chuyện cậu muốn làm, nhưng tôi muốn chuyện gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, yêu cầu này không quá đáng chứ.”
Steven nắm chặt chuôi kiếm, Hứa Nguyện nhìn thanh niên mím môi, cuối cùng cũng quay lưng lên tiếng: “Được.”
Xe ngựa được chuẩn bị sẵn, túi đồ nặng nề cũng được nâng lên, hai người vẫn ngồi đối diện nhau như cũ, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, bánh xe nghiền qua con đường đầy đá vụn, cảm giác xóc nảy nhỏ hơn bên ngoài rất nhiều.
Cửa sổ xe mở rộng, tiếng bàn tán nhỏ vụn không ngừng tràn vào.
“Bánh mì trong thành Tanzan quả thật ăn ngon hơn trong trang viên.”
“Haizz, làm việc ba ngày mệt chết……”
“Tôi không muốn đi dã ngoại, lần trước bị thương vẫn chưa khỏe hẳn.”
“Ồ, anh bạn, nếu không đi chúng ta sẽ phải ngủ ngoài đường cùng đám ma men kia.”
“Nếu tôi may mắn như Hante thì tốt rồi.”
“Tôi nghĩ hắn nhất định đã tìm được bảo tàng, đồng vàng trong tay hắn không giống chúng ta.”
“Nhưng hắn quan hệ rất tốt với đội tuần tra.”
“Chậc, đội tuần tra đáng chết.”
“Lần trước vẫn nhờ Steven cứu……”
Giọng nói lướt qua rồi đi xa, cũng không ngừng nghỉ trong con phố tấp nập, chỉ là người qua đường trung luôn bàn tán về Hante.
Bởi vì lúc trước gã tiêu xài vô độ, rõ ràng đã dọn từ căn phòng hoa lệ ra gác mái lọt gió, rồi lại phất nhanh trong một đêm, đủ để gã tiêu xài phung phí.
Ánh mắt Hứa Nguyện lướt qua mèo con đang bị hệ thống trêu chọc đến hoang mang, dừng trên người thanh niên đang tựa bên cửa sổ đang chăm chú lắng nghe: “Đúng là rất may mắn.”
Steven dời mắt, nhìn sang người trước mặt: “Đúng vậy.”
May mắn đến mức khiến người đố kỵ, nhưng người này lại không hề hứng thú.
Vừa mới gặp cũng đã như vậy, mọi người đều điên cuồng vì tài phú của Hante, trong cơn điên cuồng đó Martin đã giết chết một người lính đánh thuê, đến lúc này hắn cũng không hề có hứng thú.
Mặc kệ là nghèo khó hay giàu có, người này đều không giống cậu.
Từ đầu đến cuối hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
“Nghe nói đêm nay Hante muốn mở yến tiệc ở quán rượu của lão Bert, chỉ cần tới là có thể uống được một ly rượu nho mỹ vị.”
“Ôi trời, hắn thật nhân từ thiện lương!”
“Đội tuần tra không ngăn cản sao?”
“Thân ái, ai có thể cự tuyệt một ly rượu nho miễn phí chứ?”
Xe ngựa đi xa, những tiếng xì xào vẫn không biến mất, vượt qua khu người giàu đi đến ngoại thành, cuối cùng xe ngựa phải dừng lại trước một con hẻm nhỏ hẹp vì chất đống tạp vật, cũng khiến nhiều người vô gia cư nằm một góc chú ý.
“Tôi ở trong ngõ nhỏ này.” Steven mở cửa xuống xe, nhìn người đàn ông đang đánh giá nơi, che giấu ánh mắt nói, “Muốn vào nhìn một chút không?”
“Không phải cậu nói đi vào nơi rất dễ bị cướp giật sao?” Hứa Nguyện nhìn cậu cười nói.
“Đó là lúc không có tôi ở cạnh, giờ thì không sao.” Steven đứng trên mặt đường có chút lầy lội, nhìn đám người đang nằm trong góc nhìn về phía này với ánh mắt tham lam, “Nếu có người dám duỗi tay, tôi sẽ chặt bỏ nó.”
Cậu vừa dứt lời, đầu hẻm bỗng im phăng phắc.
Hứa Nguyện nhìn khoé miệng nhếch lên của thanh niên, nhẹ nhàng vuốt ve mèo con đang xù lông trong ngực, đứng dậy nói: “Được.”
Steven nghiêng đầu nhìn người đàn ông bước xuống xe ngựa hoàn toàn không hợp với nơi này, xoay người đi qua vũng nước lầy lội vào ngõ hẻm.
Hứa Nguyện chậm rãi theo sau, không cần vào sâu bên trong, mùi sền sệt ẩm ướt đã ập vào mặt, may mà tuy chất đống rất nhiều đồ vật, người nằm ven đường người cũng mặc quần áo dính đầy vết bẩn, nhưng hai bên đường đều là cửa chính, hầu như không có cửa sổ, chỉ có một cái chuồng ngựa nhỏ bên trong chất đống rơm rạ ẩm ướt và phân súc vật đã để lâu ngày.
“Đây là chuồng ngựa của Wayne, tạm thời tôi không thể để Philip ở nơi này.” Steven nhìn chuồng ngựa một cái, hơi nghiêng mặt nói với người đi theo sau.
“Tôi hiểu.” Hứa Nguyện ôm chặt mèo con trong lòng, để tránh nó nhảy xuống bùn đất dưới chân, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là đuổi trùng, cả người cũng phải tắm rửa sạch sẽ.
Hẻm nhỏ không sâu, chỉ là dù hiện tại là ban ngày cũng khá âm u, ngoại trừ những kẻ vô gia cư nằm dọc theo con hẻm, thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài đứa nhỏ đang nhìn trộm qua khe cửa.
Chúng tò mò hoặc là khẩn trương nhìn trộm, không giống những kẻ vô gia cư hiểu được tạm thời không thể làm bậy, chúng vẫn khe khẽ nói chuyện với nhau.
“Là Steven……”
“Anh ấy ra khỏi nhà giam.”
“Người phía sau anh ta thật đẹp mắt, nhìn có vẻ rất giàu có.”
“Giống vương tử.”
“Steven đẹp hơn một chút.”
“Nhưng anh ta chỉ nói chuyện dịu dàng với Ian……”
“Bởi vì Ian luôn sinh bệnh.”
Hứa Nguyện nghe được những lời nói thì nhìn qua, những nhóc con đang bàn tán xôn xao lập tức rụt đầu về biến mất, chỉ là còn không đợi bọn họ đi xa, lại thò đầu ra nghị luận.
“Hắn và Steven nhạy bén y hệt nhau.”
“Sao hắn lại đến nơi này?”
“Hắn ôm một con mèo……”
“Đừng thấy bọn chúng còn nhỏ mà tùy tiện lại gần, lúc trộm đồ cũng sẽ không nương tay.” Steven bước lên thang lầu nhìn hắn nói.
“Tôi chỉ có chút tò mò dáng vẻ lúc còn nhỏ của cậu.” Hứa Nguyện dẫm cầu thang xập xệ kẽo kẹt, cười nói.
Thanh niên đi phía trước cũng không dừng bước, chỉ cảm thấy những lời này khá buồn cười: “Anh cũng biết tôi xuất thân từ đạo tặc, thủ pháp của tôi dĩ nhiên là tốt nhất.”
Khóe môi cậu cong lên, trong mắt lại không có ý cười.
Hứa Nguyện đi theo cậu đến một gác mái thấp bé, xuyên qua cánh cửa đổ nghiêng ngả thấy được không gian trống rỗng nhỏ xíu bên trong.
Chỉ trong chớp mắt, cánh cửa rụng rời kia bị cậu nhấc chân đá văng, tiếng ầm to lớn vang dội, làm mèo con trong lòng Hứa Nguyện giật mình suýt nữa nhảy xuống, cho dù hắn kịp thời ôm lấy, meo meo cũng kêu lên vài tiếng, sợ hãi chui đầu vào ngực hắn.
“Đáng chết! Ban ngày ban mặt ai đá cửa vậy!”
“Trời ơi, làm tôi sợ thót tim, xảy ra chuyện gì?”
“Đừng để tôi nghe lại……”
“Ôm chặt mèo của anh, thứ yếu ớt như vậy nếu lạc ở chỗ này sẽ không tìm lại được.” Steven liếc nhìn mèo con choai choai cuộn tròn trong lòng hắn, sau đó đi vào phòng.
Tiếng chửi rủa vẫn còn tiếp tục, thanh niên lại mắt điếc tai ngơ, chỉ đi vào trong phòng, cậy một tấm ván gỗ dưới sàn lên, lại cạy ra mấy miếng gỗ ngang bên dưới.
Hứa Nguyện vỗ về mèo con trong lòng ngực, không có đi vào, chỉ đứng bên ngoài đánh giá căn phòng nho nhỏ, bên trong cũng không hỗn loạn, chỉ có rất nhiều dấu chân rõ ràng vì dẫm lên tro bụi dưới sàn.
Lớn nhỏ đều có, như chốn không người mà đi vào lục lọi nơi này, chỉ để lại dấu vết của 4 chân giường và rương gỗ.
Cạy xong ván gỗ, thanh niên rút từ bên trong ra một hộp gỗ cực mỏng, mở hộp đổ toàn bộ vàng bạc bên vào túi tiền, sau đó ném hộp gỗ qua một bên đứng dậy.
Theo động tác của cậu, Hứa Nguyện nghe tiếng bước chân chậm rãi đi lên cầu thang, một người phụ nữ mặc tạp dề xuất hiện trên gác mái.
“Nơi này đã không còn gì……” Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn thấy Hứa Nguyện thì sửng sốt, dịu dàng hỏi, “Ngài là?”
Nàng còn chưa nghe được đáp án, đã thấy thanh niên tóc đỏ cúi đầu bước ra khỏi phòng, gương mặt mệt mỏi của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Steven?! Cậu đã trở lại?!”
“Ừm, đã trở lại.” Steven nhìn nàng.
“Cậu…… cậu có khỏe không?” Jenny nhìn ánh mắt khác lạ của cậu, chần chừ hỏi.
“Vẫn ổn.” Steven giơ tay chỉ hướng vào căn phòng phía sau nói, “Ngày tôi vào nhà giam, có phải nơi này lại có người xông vào không?”
Jenny thấy ánh mắt của cậu, cả người cũng trở nên khẩn trương: “Phải, nhưng bọn họ cũng không mang đi cái gì.”
“Bởi vì bên trong đã không còn gì.” Ánh mặt Steven cực kỳ lạnh lùng, cười nhạt một tiếng.
“Tôi xin lỗi.” Mặt Jenny tái nhợt, nhỏ giọng nói.
“Chị không tham gia chuyện này, không cần xin lỗi.” Steven đi xuống cầu thang, “Có một số việc phải để người làm xin lỗi mới được.”
“Steven, xin đừng làm vậy!” Jenny nhìn thanh niên đi ngang qua người, nôn nóng muốn giữ chặt cậu, lại chỉ chạm vào góc áo của thanh niên, nhìn cậu đã bước xuống lầu, một giây sau, tiếng đá cửa từ bên dưới truyền tới, kèm theo tiếng la thảng thốt: “Steven!”
Jenny gấp đến độ rơm rớm nước mắt, lúc xoay người xuống lầu thì cả người lảo đảo, trước mắt tối sầm khiến nàng không bắt được tay vịn kế bên.
Nhưng đau đớn trong dự kiến vẫn chưa đến, cánh tay bị giữ chặt, cơ thể cũng khựng lại tại chỗ.
“Cảm ơn ngài, tiên sinh.” Jenny nhìn người đàn ông phía sau, khom lưng nói.
“Cơ thể ngài có vẻ không tốt lắm.” Hứa Nguyện nhìn sắc mặt tái nhợt suy yếu của nàng.
“Chỉ là gần đây có hơi mệt nhọc, không sao cả.” Jenny nghe tiếng trẻ con kêu khóc dưới lầu thì vội vàng nói, “Ngài là bạn của Steven sao? Ngài có thể ngăn cậu ấy lại không?”
“Lúc này tôi cũng không kéo cậu ấy lại được.” Hứa Nguyện ôn hòa nói, “Hơn nữa bọn họ cầm đồ của cậu ấy.”
Chuyện này rõ ràng không phải một sớm một chiều, nhiều năm chồng chất, đè lên người đang trầm mình dưới dòng nước, sẽ làm cậu ấy không ngừng chìm xuống.
“Nhưng mà……” Jenny vẫn rất nôn nóng.
“Hắn đã chết!” Giọng nữ vô lực ở dưới lầu vang lên, mang theo vê yếu ớt và lạnh nhạt khi bị ép vào đường cùng, “Ta không biết những thứ này là đồ của ngươi, ngươi muốn lấy thì cứ lấy, ngươi muốn tìm hắn thì đi ra ngoài thành tìm, hắn và thi thể của Wayne chôn cùng một chỗ, ngươi có thể đào lên bắt hắn quỳ gối trước mặt ngươi, muốn làm gì thì làm!”
Mọi âm thanh như bị không gian cắn nuốt, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập, Steven nắm chuôi kiếm khẽ nhíu mày, cảm thấy hình như mình đã mất đi mục tiêu, hoặc là nghe không rõ âm thanh xung quanh: “Cái gì?”
“Ta nói hắn đã chết……” Phụ nhân ôm con mình, cả người run rẩy, “Mấy ngày trước uống rượu ngã chết trên đường, ngươi có thể đi hỏi những người khác, ta không có lấy đồ của ngươi, ta……”
Đã chết……
Một người đã chết, tất cả oán hận giống như không còn nơi trút xuống, Steven thả lỏng hô hấp, nhìn cảnh tượng trước mắt, ngón tay thả lỏng chuôi kiếm, lại nghe thấy bên ngoài ngõ nhỏ vang lên tiếng ầm ĩ.
Cậu theo bản năng nhìn qua, thấy bên ngoài ngõ hẻm có một xe ngựa dừng lại, những đứa trẻ đang nấp trong một góc đều hoan hô nhảy nhót chạy ra, những kẻ lưu lạc nằm trên mặt đất cũng bò lên chạy ra ngoài hẻm nhỏ.
“Là tu viện tới cứu tế……”
“Thật tốt quá!”
Bọn họ có vẻ rất phấn khích, có người vội vàng chạy qua người cậu, là phụ nhân và đứa trẻ vừa mới ôm nhau khóc trong phòng, cùng với Jenny từ trên lầu xuống.
“Wayne đã chết?” Steven nhẹ nhàng nỉ non.
Lão già luôn là nằm trong chuồng ngựa, lúc nào cũng lười biếng không tinh thần kia cũng đã chết.
“Đúng vậy, mấy hôm trước có người tới dắt ngựa đi, phát hiện không gọi ông ấy dậy được.” Jenny đi đến bên cạnh cậu nhẹ giọng nói, “Tôi phải đi lãnh đồ cứu tế, cậu muốn đi cùng không?”
“Không cần.” Steven nhẹ giọng từ chối.
Jenny có chút lo lắng nhìn thoáng qua cậu, vội vàng bước ra con hẻm.
Hứa Nguyện xuống lầu, nhìn thanh niên chậm rãi dọc theo con đường lầy lội đi về phía chuồng ngựa chất đầy rơm rạ và phân súc vật.
Hắn đi theo sau cậu, nhìn cậu đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì, dường như chỉ đơn giản là hít thở, rồi lại giống như sắp chết đuối dưới vực sâu, không có ai có thể kéo cậu lên.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường.” Hứa Nguyện cuối cùng cũng mở miệng.
Ngừng thở trong lúc ngủ, chứng tỏ lúc chết cũng không thống khổ, nhưng lời an ủi này đối với cậu mà nói cũng không có ích gì.
“Tôi biết……” Steven đáp lời, chỉ là đôi mắt xanh kia càng thêm trống rỗng, “Tôi chỉ phát hiện…… Tôi chẳng làm được gì cả.”
Oán hận của cậu không có chỗ trút, cảm tình cũng không có nơi để gửi gắm, thứ cậu để ý đều không đáng nhắc đến, những gì cậu có đều lần lượt mất đi, dường như cuộc sống của cậu không có ý nghĩa.
Thành phố này mỗi ngày đều có người chết, đủ loại nguyên nhân, nhất thời hăng máu đánh nhau, bởi vì ích lợi mà báo thù, bệnh tật, ngoài ý muốn, Wayne có thể ở kết thúc sinh mạng lâu dài một cách yên bình, đã rất may mắn.
Cậu hẳn nên tập thành thói quen, quen với chết chóc và ly biệt.
Chẳng qua là lại chết thêm một người mà thôi.
“Ồ, tôi được ba túi bánh mì.”
“Tôi lãnh được túi đậu không tồi.”
“Được rồi, giấu kỹ đi, đừng để mấy kẻ lưu lạc cướp mất, bọn họ đều là đám hung ác.”
“Steven, anh không đi nhận cứu tế sao?” Có đứa trẻ đi ngang qua nhìn thấy cậu thì hỏi một câu.
“Không đi.” Steven trả lời.
“Ồ……” Đứa trẻ hoang mang nói, “Anh đứng trước chuồng ngựa của Wayne làm gì? Ông ấy đã chết mấy ngày trước rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Steven lên tiếng.
Đứa trẻ khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu, lại bị những người khác kéo đi.
Người đi lãnh cứu tế đều vui vẻ sung sướng trở về, ngay cả sắc mặt của Jenny cũng tốt hơn trước một chút.
“Cảm tạ Thượng đế ban ân.”
“Cảm tạ phu nhân Lena đã cho chúng ta đồ ăn và bánh mì.”
“Đợt tiếp theo hình như là ba ngày sau.”
Bọn họ bước đi trong hẻm nhỏ âm u, thỉnh thoảng có người nhìn qua, rồi lại vội vàng rời đi, nụ cười trên mặt như ngăn cách với hoàn cảnh nơi này, cho dù không được ánh mặt trời chiếu rọi, cũng rất sáng ngời, Brande cũng đứng ở nơi sáng ngời ấy.
“Ian! Ian con làm sao vậy?!” Tiếng kêu hoảng hốt của Jenny truyền đến.
Hô hấp của Steven run rẩy trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên là nhảy ra khỏi chuồng ngựa, chạy về phía phát ra tiếng kêu, nhưng được vài bước thì quay đầu nhìn Hứa Nguyện, trong mắt mang theo hy vọng: “Anh có thể cứu nó đúng không? Tôi biết thuốc của anh rất lợi hại.”
“Cần phải xác định chứng bệnh.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên nắm chặt tay hắn, như đang bắt lấy tấm ván gỗ duy nhất giữa biển khơi, “Tôi có thể thử xem.”
“Được!” Thanh niên khẽ run, vừa chạy vừa kéo tay Hứa Nguyện tới nhà Jenny.
“Thượng đế ơi! Cầu xin ngài, đừng mang con của tôi đi! Tôi chỉ có mình nó!” Âm thanh thống khổ của Jenny vang vọng cả con hẻm, nỗi tuyệt vọng làm người phụ nữ dịu dàng này phải gào khóc, “Ian! Ian! Con ơi tỉnh lại đi!”
Ngoài cửa rơi đầy bánh mì vừa nhận được, bên trong phòng, người phụ nữ khóc lóc ôm đứa trẻ gầy yếu vào trong ngực, cả người như sắp ngất xỉu.
Steven ngừng bước, cả người cũng lảo đảo trong nháy mắt, cánh tay cũng vô lực chậm rãi thả lỏng, mặc kệ bả vai của mình sụp xuống.
Hứa Nguyện nhìn thoáng qua cậu, nhanh chóng bước vào phòng, mèo con trong ngực lúc này bỗng kêu một tiếng.
Tiếng vỗ cánh bỗng vang lên, Hứa Nguyện đưa mắt tìm kiếm, một con chim màu trắng từ đầu giường xuyên qua nóc nhà, bay về phía chân trời.
[Ký chủ, đó là gì vậy?] Hệ thống tò mò nhìn chim trắng như hòa vào ánh mặt trời.
“Charadrius mang đi bệnh tật của cậu bé.” Nét mặt Hứa Nguyện cũng thả lỏng ra, nhẹ nhàng nói.
“Mẹ ơi..... sao mẹ lại khóc?” Âm thanh suy yếu nhưng vẫn rõ ràng từ trong ngực vang lên, chấm dứt sự tuyệt vọng của người phụ nữ, làm nàng vui mừng đến nỗi bật khóc.
“Ian, Ian con không sao chứ? Ian……”
“Con không sao…… Chỉ là thấy được một con chim rất xinh đẹp, không cẩn thận rớt xuống giường thôi.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá, không sao là tốt rồi!”
“Mẹ đừng khóc.”
“Mẹ không khóc, mẹ rất vui, tốt quá……”
Bọn họ ôm chặt nhau, sau nỗi bi thương là chào đón niềm hạnh phúc, Hứa Nguyện xoay người nhìn thanh niên vẫn đứng tại chỗ, thấy đôi mắt âm u kia đã hiện lên tia sáng, cậu giật mình ngẩn ngơ, cả người không kiềm được run rẩy.
Cậu không biết nên khóc hay nên cười, không thể khống chế cảm xúc.
“Không sao rồi.” Hứa Nguyện đi tới canh cậu nói.
“Không sao rồi?” Steven ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện dịu dàng nói, “Charadrius lấy đi bệnh tật của đứa trẻ ấy, mang nó đi đốt cháy dưới ánh sáng mặt trời, từ giờ sẽ không sao nữa.”
Đây là sự từ bi và chăm sóc của chim thần.
“Charadrius……” Steven nở nụ cười, nhưng nước mắt vẫn từ khóe mắt lăn xuống, “Hóa ra thế giới này thật sự có thần tích, thật tốt quá……”
“Ừm, thật tốt quá.” Hứa Nguyện đỡ thanh niên run rẩy đến mềm người, ôm vào lòng vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Không sao rồi.”
Tất cả mọi người đều không sao.
……
Bánh mì rơi đầy đất được nhặt lên đặt vào trong cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng lại, Hứa Nguyện nhìn thanh niên đang ngồi trên bậc thang, đi qua hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Sao anh lại xác định buổi tối tôi sẽ về với anh?” Steven dựa lên tay vịn cầu thang nhẹ giọng nói.
“Phòng của cậu ngay cả giường cùng không có.” Hứa Nguyện nhìn đôi mắt tuy còn ẩm ướt nhưng đã nhẹ nhàng thoải mái của cậu, cười nói.
“Tôi có thể ngủ dưới đất.” Steven ngáp một cái, lười biếng nói, “Mặt cỏ, nóc nhà, trên cây, chỗ nào tôi cũng có thể ngủ được, tôi không giống anh, ngủ gác mái còn phải trải rơm rạ, chỉ tá túc còn phải giặt sạch khăn trải giường, bậc thang ô uế thì thà đứng cùng không ngồi xuống.”
Hứa Nguyện rũ mắt nhìn bậc thang dính đầy bụi và ẩm ướt, bất đắc dĩ nói: “Quá bẩn, cậu trở về cũng phải thay quần áo.”
“Ồ……” Steven lên tiếng, xoa xoa chuôi kiếm, nhẹ nhàng dời mắt qua chỗ khác, “Cảm ơn.”
“Hả? Cậu nói cái gì?” Hứa Nguyện nghi hoặc nói.
Steven quay đầu nhìn hắn, tăng cao âm lượng: “Cảm ơn.”
“Không nghe rõ.” Hứa Nguyện cười nói.
Lần này Steven thấy rõ ý cười trêu chọc trong mắt hắn, cậu nhướng đuôi mày, nhìn thẳng người trước mặt rồi thở một hơi dài, rất nghiêm túc: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Hứa Nguyện cười một tiếng, vươn tay với cậu.
“Anh không hỏi tôi cảm ơn anh chuyện gì sao?” Steven nắm tay hắn đứng dậy, tuy rằng trên người vẫn còn mệt mỏi vì cảm xúc chợt buồn chợt vui, nhưng đã không còn cảm giác bí bách hít thở không thông như lúc trước nữa.
“Cậu muốn cảm ơn cái gì?” Hứa Nguyện nhẹ nhàng ôm lấy mèo con đang bò lên vai.
Steven đỡ kiếm bước theo sau hắn: “Rất nhiều.”
Nhiều đến mức cậu đếm không hết.
Không nói đến việc chữa thương, đếm kỹ từng chuyện, cậu được đối phương đối xử quá tốt, không biết nên cảm ơn từ đâu..
“Vậy cậu viết một bản báo cáo cho tôi đi.” Hứa Nguyện cười nói.
“Brande tiên sinh thân ái, anh hẳn là biết tôi không biết chữ.” Steven hơi nghiêng mắt nói.
“Không sao, tôi có thể dạy cậu.” Hứa Nguyện bước qua vũng nước bẩn trên đất, ngồi lên xe ngựa, đặt mèo con vẫn luôn cẩn thận ôm trong lòng lên ghế.
“Anh xác định tôi có thể học được cái thứ khó nhằn này sao?” Steven cũng lên xe, do dự một chút rồi cởi áo choàng lót dưới mông ngồi xuống, đóng cửa xe nói.
“Đương nhiên.” Hứa Nguyện buông lỏng mèo con ra, “Chỉ cần cậu muốn học.”
“Được thôi, vậy chờ tôi học xong thì viết.” Steven nhìn hắn, cười khẽ một tiếng.
“Ừm, cũng không phải chuyện gấp.” Hứa Nguyện quay đầu nhìn thanh niên dựa vào cửa sổ, cả người đắm chìm trong ánh hoàng hôn, “Còn nơi nào muốn đi không?”
“Tôi muốn đi xem nơi chôn cất Wayne.” Steven ngắm hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một hơi.
Đến cuối cùng thì, cậu vẫn không thể quen với một số chuyện.
“Được.” Hứa Nguyện nhìn ánh sáng ấm áp trong đôi mắt xanh biếc trong veo của cậu, cười nói.
Nơi này là khu dân nghèo ở ngoại thành, người chết đều bị chôn trên sườn núi phía xa.
Cây rừng rậm rạp, mộ bia lung tung rối loạn, có người được chôn bên trong, có người chỉ nằm bên ngoài, bởi vì có xe ngựa chạy đến, đàn quạ đen bay toán loạn, cho dù hoàng hôn rất ấm áp, cũng khó tránh khỏi vài phần hoang vắng tịch liêu.
Nhưng may mắn là tuy mộ bia rất nhiều, nhưng vừa mới dựng lên thì rất dễ tìm thấy, rất đơn sơ, thậm chí trên bia mộ còn viết tên của hai người, nhưng Wayne không bị ném xác bên ngoài cũng đã làm Steven thở phào nhẹ nhõm.
Steven đứng trước mộ bia cúi đầu làm lễ, Hứa Nguyện đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Là bạn của cậu sao?”
“Coi như vậy đi, ông ấy là một người không thích nói chuyện.” Steven hoài niệm, “Khi tôi còn nhỏ, ông ấy vẫn có chút tinh thần, thỉnh thoảng sẽ giúp khách tắm cho ngựa, uống say thì không còn biết gì, nhưng sẽ cho tôi một ít bánh mì hoặc củ cải, sau đó ông ấy chậm rãi già đi, bèn canh giữ trong chuồng ngựa, không thích nhúc nhích, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở có ai xông vào nhà tôi, vậy thì đồ mất đi vẫn có thể tìm về lại, tôi cũng có thể tiết kiệm tiền.”
“Người bạn không tồi.” Hứa Nguyện lấy rượu từ trên xe ngựa xuống, đưa qua, “Không biết ông ấy có uống rượu nho không?”
“Thứ này sẽ khiến ông ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.” Steven cầm lấy bình rượu, ngồi xổm xuống đổ rượu vào ngôi mộ, “Nếu thật sự có thể uống được thì thôi, nếu không uống được, lãng phí đồ tốt như vậy sẽ bị ông ấy càu nhàu đáng tiếc.”
Cậu nói vậy, nhưng vẫn đưa bình rượu lên miệng uống vài ngụm: “Xin lỗi, tôi không thể uống nhiều, không tốt cho vết thương, sẽ phụ tâm ý của Brande tiên sinh.”
Bình rượu còn dư bị cậu đặt trước mộ, đứng dậy xoay người nói: “Đi thôi.”
“Thời gian vẫn còn sớm, không ở lại thêm một lát sao?” Hứa Nguyện nhìn hoàng hôn nơi chân trời.
“Không sao, trước khi tôi và ông ấy cũng đều như vậy.” Steven cười nói, “Ông ấy không tốt tính như anh đâu, luôn ôn hòa nói chuyện với người khác mà không hề nổi nóng.”
Hứa Nguyện nhìn cậu dứt khoát lên xe ngựa thì cười khẽ, chuyển mắt nhìn bia mộ thô ráp, không tiếng động từ biệt, sau đó đi qua ngồi lên xe: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Buổi tối tôi muốn tham gia yến tiệc của Hante.” Steven chống tay lên cửa sổ nhìn mộ địa dần dần cách xa, nói: “Anh có muốn đi không?”
Hứa Nguyện nhìn cậu chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ, rũ mắt nói: “Tôi không đi, cậu nhớ chú ý an toàn.”
Steven liếc qua khóe môi ngậm ý cười của hắn, thở dài: “Anh thật sự không lo lắng tôi làm thịt Hante?”
“Ừm, không lo lắng.” Hứa Nguyện khẳng định.
Hắn thậm chí không thèm ngẩng đầu.
Nhưng Steven vẫn cảm thấy cậu làm vậy sẽ khiến người khó chịu: “Tôi cũng không phải người tốt lành gì.”
Cậu vốn định tìm ra bí mật của Hante, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì.
Hứa Nguyện nghe vậy thì cười nhẹ, ngước lên nói: “Steven, con người thiếu thứ gì sẽ nhắc mãi thứ đó, cậu không thể làm người xấu đâu.”
Con ngươi kim sắc dưới ánh sáng càng có vẻ lung linh, giống như liếc mắt một cái là có thể đem toàn bộ người đều bao quát ở trong đó.
“Cho dù tôi đã giết người?” Lúc Steven hỏi ra vấn đề thì cũng đã biết được đáp án.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện nói câu trả lời trong dự đoán của cậu.
“Tôi không hiểu.” Steven không hiểu sự tin tưởng của đối phương đến từ đâu, bởi vì dù là cậu cũng không thể bảo đảm mình sẽ không trở thành một ác nhân.
“Không cần hiểu, thời gian sẽ cho cậu đáp án.” Hứa Nguyện rũ mắt nói, bởi vì ngay từ đầu hắn cũng đoán sai.
Hắn cho rằng tuy trong lòng thanh niên vẫn còn thiện niệm, lại khó đoán được cậu định làm gì tiếp theo, trái tim của một người rơi vào vực sâu, bị quyền lực và dục vọng che mờ đôi mắt, làm việc sẽ khác xa lúc trước, chỉ cần một bước sai là sẽ hỏng toàn bộ bàn cờ, ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Nhưng Steven lại khác, cậu chưa bao giờ ngã xuống, dù là rời xa hắn, hay là mưu tính trong lòng, cậu chưa bao giờ quên đi chính mình, từ giây phút hắn thấy cậu thoát khỏi mê mang, Hứa Nguyện đã biết.
Thanh niên thay đổi không phải vì oán hận, mà là giãy giụa khóc thương, không chịu cúi đầu, một bên liều mạng giữ lại lòng lương thiện của mình, một bên nói không ngừng thủ thỉ phải không từ thủ đoạn, lại không có cách nào che giấu trái tim giãy giụa không chịu chìm vong.
Nếu cậu ấy thật sự cúi đầu trước hắc ám, người thứ nhất bị tính kế chính là hắn.
Một người muốn từ bỏ lương tri, sẽ không bỏ qua một con dê béo như hắn, nhưng cậu lại lựa chọn đẩy hắn ra xa.
Charadrius cứu vớt Ian, mà Steven tự cứu rỗi chính mình, hoặc sớm hoặc muộn, cậu đều sẽ nhận rõ bản thân.
“Bây giờ anh nói chuyện rất giống những mục sư.” Steven híp mắt nhìn hắn.
“Tôi nên cảm ơn lời khen sao?” Hứa Nguyện cười nói.
Steven đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Sao anh lại nhìn thấy được chim thần?”
“Cậu không thấy sao?” Hứa Nguyện có chút ngạc nhiên, hắn nhớ Ian cũng có thể nhìn thấy.
Nhưng Jenny lại không có phản ứng, chẳng lẽ là người sắp chết mới có thể thấy?
“Tôi nhớ lúc anh nói đến chim thần, mèo của anh kêu lên.” Steven nhìn kỹ hắn.
“Dù sao cũng là tiểu nữ vu, có thể nhìn thấy thần tích là chuyện bình thường.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên nhìn mình chằm chằm, cười nói.
Steven: “……”
Tên này chẳng lẽ thật sự không phải người?
“Anh ở trang viên làm sao biết tôi bị giam trong ngục?” Steven suy nghĩ nói.
Cậu bị bắt lúc hoàng hôn, mà trong thành Tanzan cũng không có bạn bè thật lòng, tin tức truyền khắp thành Tanzan thì dễ dàng, nhưng muốn truyền tới trang viên lại rất khó, huống chi từ trang viên chạy tới lãnh địa của Bá tước Alleyne bá cũng cần một thời gian.
Mà sáng ngày hôm sau cậu đã được cứu ra, lúc ấy có lẽ Bá tước Alleyne chỉ vừa mới rời giường.
Nếu không phải vu thuật, thì chỉ có thể là kỳ tích.
Hứa Nguyện nhìn cậu dò hỏi thì cười nói: “Không phải vu thuật gì đâu, là lão Bert nói cho Albo, Albo suốt đêm chạy tới trang viên truyền tin.”
“Lão Bert?” Steven giật mình mơt to mắt.
“Ừm, bằng không một con người như tôi, sao có thể vượt qua một khoảng cách xa như vậy để nghe tin tức của cậu.” Hứa Nguyện cười.
Steven híp mắt, cảm giác trong lòng nóng hổi đã vơi bớt, cười nói: “Brande tiên sinh, anh vừa rồi nói con người càng thiếu cái gì, sẽ càng nhấn mạnh cái đó.”
“Đúng vậy, con người.” Hứa Nguyện trả lời.
Steven yên lặng nhìn hắn, nếu hắn không phải người, vậy những lời này không thể áp dụng lên trên người hắn, hắn nói mình là người thì đúng là người, mâu thuẫn. Nếu hắn là người, vậy hắn nhấn mạnh chuyện này, chứng tỏ hắn không phải người, cũng mâu thuẫn.
“Thôi bỏ đi.” Steven lười rối rắm chuyện này, mặc kệ hắn là gì, Brande chính là Brande, “Không ngờ lão Bert lại chuyển lời, tôi còn tưởng ông ấy biết tôi và anh hợp mưu lừa ông ấy thì sẽ tức giận chứ.”
“Tuy tôi đè ép giá thuê, nhưng giá cả đó vẫn ở trong phạm vi hợp lý, ông ấy không có lý do gì tức giận.” Hứa Nguyện trầm ngâm.
“Nhưng tôi thu của ông ấy năm đồng bạc.” Steven nói.
“Cậu thu của tôi một đồng vàng.” Hứa Nguyện nhắc nhở.
“Nói cũng có lý.” Steven chống cằm cười nói, “Ông ấy thích hương cao, tôi muốn mua từ chỗ anh một ít.”
“Ừm, có thể, đợi lát nữa xe ngựa đi qua cửa hàng, cậu đi tìm Light lấy, tiền sẽ trừ vào đá thanh kim của cậu, thế nào?” Hứa Nguyện cười hỏi.
Steven nghe vậy thì nhẹ nhếch đuôi mày, nhớ tới mình còn có đá thanh kim, cậu chợt lo chỉ số thông minh của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi cơn sốt, bèn mở miệng: “Không cần, cái đó tặng anh.”
“Hào phóng như vậy?” Hứa Nguyện ngạc nhiên, thứ đó ít nhất phải mấy chục đồng vàng.
Steven liếc hắn: “Không cần thì trả tôi.”
Nếu không phải cậu cảm thấy Brande tinh thông hội họa, sẽ cảm thấy hứng thú với đá thanh kim, hơn nữa còn cứu cậu một mạng, tuyệt đối không có khả năng tặng cho hắn.
“Muốn.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên thả lỏng mặt mày nói, “Buổi sáng hôm tôi đưa cậu ra nhà giam, lão Bert, Benson và Moreton cũng ở đó, Moreton muốn vào thăm nhưng vào được, Benson đi tìm Hante, nhưng không tìm được nơi ở của hắn ta.”
Steven kinh ngạc nghe hắn nói, trong lòng lại cực kỳ ấm áp thoải mái, cậu nghĩ mình chỉ có hai bàn tay trắng, tất cả mọi người đều mưu cầu ích lợi, nhưng cuối cùng cũng không hoàn toàn chỉ có ích lợi.
Mưu cầu vẫn có, nhưng vì vậy mà phủ nhận cảm tình là đang nhục nhã mọi người.
“Các anh đều là người tốt.” Steven thở dài một hơi cười nói, lồng ngực được cảm xúc ấm áp dày đặc bao phủ, làm cậu không biết làm sao, nhưng rất thoải mái, cậu nhẹ nhàng chuyển mắt nhìn người đối, ma xui quỷ khiến hỏi, “Nếu không có lời hứa hẹn kia, anh sẽ cứu tôi chứ?”
“Đương nhiên, chúng ta là bạn mà.” Hứa Nguyện nhìn đôi mắt lấp lánh như chứa đựng sao trời của thanh niên, cười nói.
Steven rất khó đặt tên cho cảm xúc đang nhảy nhót trong lòng, nhiệt độ sôi trào nơi lồng ngực, làm cậu không kiềm nén được: “Lúc trước đối xử với anh như vậy, tôi xin lỗi.”
Ngoài lời cảm ơn, cậu còn nợ hắn rất nhiều lời xin lỗi.
Cậu hãm sâu trong cảm xúc của mình, không ngừng đẩy hắn ra, cho dù lúc đó không có ý lợi dụng hắn, không muốn bị hắn nhìn thấu toàn bộ tâm tư, không muốn đứng cạnh một người tràn ngập ánh sáng, làm một kẻ ti tiện như cậu không còn chỗ trốn, nhưng đối xử với một người thật lòng với mình như vậy, cậu nên xin lỗi.
Hứa Nguyện thấy ánh mắt thanh niên không còn lảng tránh, vươn tay cười nói: “Đưa tôi một đồng vàng.”
“Hả?” Steven không hiểu, nhưng vẫn lấy trong túi ra một đồng vàng đặt vào tay hắn.
Hứa Nguyện cầm lấy bỏ vào túi bên hông: “Tôi tha thứ cho cậu.”
Âm thanh của hắn dịu dàng trước sau như một, trong nháy mắt làm ngực Steven nóng bỏng đến tê rần các đầu ngón tay.
*****
Editor: Thính kiểu này ngay cả editor cũng dính, chạy sao cho thoát hả Steven.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.