Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn
Chương 15
Ngải Tiểu Đồ
15/09/2020
Buổi họp phụ huynh kết thúc, dòng người chen chúc xô đẩy nườm nượp đi ra cổng trường.
Đối diện rõ ràng có một bãi đỗ xe thu phí nhưng nhiều phụ huynh vẫn dừng xe ở trước cổng trường, chỉ vì tiết kiệm năm phút đồng hồ. Chu Phóng nhìn tràng hỗn loạn trước mắt, không khỏi cảm khái, tố chất, cũng không phải có tiền là có thể có.
Chu Phóng mang cặp sách của cháu gái, còn con bé mang trang bị vận động, đuôi ngựa cao cao, tung tăng nhảy nhót, tràn đầy sức sống của thiếu nữ. Chu Phóng nhìn con bé, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh tươi đẹp, tâm tình bị Tống Lẫm phá hư cũng tốt lên một chút.
Tục ngữ nói, không phải oan gia không gặp nhau. Chu Phóng không ngờ xe của mình và xe Tống Lẫm đỗ cùng một tầng.
Dáng người Tống Lẫm cao lớn, rất dễ nhìn thấy, hiện tại hắn đang đen mặt túm lấy cổ áo con gái, cứ như thế xuất hiện trong tầm mắt của Chu Phóng. Giây phút hắn nhìn thấy Chu Phóng, hẳn là cảm thấy ngoài ý muốn, sửng sốt vài giây, sau đó lạnh lùng liếc cô một cái, không nói câu nào đi qua bên cạnh cô, khiến cô quay đầu nhìn hắn hồi lâu.
Cháu gái thấy cha con Tống Lẫm đi xa mới lấm la lấm lét nhỏ giọng hỏi Chu Phóng "Dì ơi, Dì quen cha của Tống Dĩ Hân hả?"Haân
Chu Phóng không ngờ trẻ con bây giờ đã biết nhìn mặt đoán ý, cô cẩn thận nhớ lại, xác định mình chưa lỡ lời câu nào, vậy mà cô nhóc này chỉ dựa vào một ánh mắt đã nhìn ra manh mối.
Quen biết tên trực nam tính tình khắc nghiệt, gia trưởng kia sao? Mí mắt Chu Phóng giật giật, tứ lạn bạt thiên cân mà trả lời cháu gái.
"Không thân." Chỉ ngủ với nhau vài lần thôi.
Cháu gái vừa nghe Chu Phóng trả lời như thế, dường như trút được gánh nặng. Trẻ con dù sao cũng chỉ là trẻ con, yêu ghét đều viết trên mặt, con bét bĩu môi nói "Con không thích Tống Dĩ Hân."
"tại sao?" Chu Phóng có chút ngoài ý muốn.
"Cậu ấy là đứa trẻ hư." Cháu gái xòe bàn tay đếm tội trạng của Tống Dĩ Hân "Cậu ấy yêu đương, hút thuốc, uống rượu, dùng phao, nói chung là làm một số việc người lớn mới có thể làm."
"Như vậy chính là trẻ hư ư?" Chu Phóng suy tư.
"Đương nhiên rồi!" Cháu gái nói tiếp "Nghe nói Tống Dĩ Hân không có mẹ, cha cậu ta cũng không quản cậu ta. Không biết trẻ em trong gia đình đơn thân có phải đều như thế không." Cháu gái đột nhiên khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt bà cụ non "May mà ba mẹ con không ly hôn, nếu không con sẽ không có ai quan tâm như Tống Dĩ Hân."
Chu Phóng nhìn cháu gái mình bỗng nhiên cảm khái, bất giác cũng có chút cảm khái. Trẻ con tựa như mặt gương, phản chiếu tình huống gia đình, một gia đình tàn khuyết dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến trẻ nhỏ.
Nhớ tới bộ dạng của Tống Lẫm, Chu Phóng than nhẹ một hơi.
Giơ tay xoa đầu cháu gái, giọng nói mềm mại mà ấp áp "Đứa nhỏ ngốc."
Cháu gái ngồi trên xe, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, Chu Phóng nhìn kính chiếu hiaạu, thấy Tống Lẫm đang cố gắng kéo con gái hắn vào trong xe, làm ra động tĩnh lớn đến mức khiến người xung quanh quay đầu nhìn xem.
Chu Phóng đột nheien cảm thấy, Tống Lẫm cũng không dễ dàng gì.
Tạm thời tha thứ cho sự tự cao tự đại của hắn vậy.
--
Một tuần sau đấy Chu Phóng đều bận chuyện tiết mục. "Y Kiến Chung Tình" là gameshow về trang phục hot nhất trong nước. Chu Phóng cần phải bày binh bố trận sẵn sàng, chuẩn bị đón địch.
Mặc dù khoác lác trước mặt Tỗng Lẫm, trên thực tế cô đối với việc thắng tiết mục này làm quái gì có chuyện mười phần nắm chắc. Đúng như lời Tống Lẫm nói, Dư Tiệp trong giới nổi tiếng khó tính, Chu Phóng qua ải không biết bao nhiêu người, cũng không qua nổi một ải của cô ta. Tổng giám đốc công ty Gejiesi cũng giống như Chu Phóng, đều muốn tỏa sáng rực rỡ trong tiết mục này, đạt được đầu tư, dĩ nhiên không có chuyện hời cho Chu Phóng.
Hết đường xoay sở, Chu Phóng ở trong cuộc họp thường kỳ nhịn không được phát tác một phen, nhiều người cầm tiền của cô như thế, lại không có một người nào có thể giúp cô bài ưu giải nạn, cô thật sự khó mà áp chế tức giận.
Bởi vì Chu Phóng nổi giận, không khí trong công ty cũng âm u rất nhiều.
Cuối tuần, Chu Phóng hẹn Tần Thanh uống rượu.
Là bà chủ của công ty mới lại là phụ nữ trẻ, Chu Phóng thật tán thành cách xả stress này.
Tần Thanh hẹn cô ăn cơm ở một cửa hàng gần đây rất nổi tiếng, gọi món "đại tiệc hải sản", khay đựng hải sảng to như cái bàn, mỗi lần đến đều phải hẹn trước. Giờ khắc nàym ai người phụ nữ cao gầy ngồi trước một bàn hải sản như thế ăn uống thỏa thích, hình tượng hẳn là cũng bị họ nuốt vào bụng.
Chu Phóg và Tần Thanh so với phụ nữ cùng tuổi xem như có sự nghiệp, có điều đường tình của cả hai đều khúc khủy như nhau, thật là một đôi chị em số khổ. Tần Thanh lần đầu kết hôn lại gặp phải một thằng khốn, không được bao lâu thì ly hôn, mặc dù ly hôn chia một căn hộ duplex ở trên đoạn đường hoang kim và một số tiền lớn, nhưng lần sụp đổ đó cũng khiến cho cô mất lòng tin đối với tình cảm, sau này liền du hí nhân gian.
Thầy bói tiểu bạch kiểm lần trước Tần Thanh dẫn Chu Phóng đi gặp, hiện giờ đã đường đường chính chính chui vào nhà Tần Thanh rồi. Chu Phóng nghe xong nhịn không đươc khinh bỉ cô nàng "Ăn chơi cho lắm vào, sớm muộn gì cũng có ngày bị thằng nhóc đó lột sạch."
Tần Thanh tu một ngụm lớn bia, cười ha hả nói "Tao vui là được"
"Mày hết thuốc chữa rồi" Chu Phóng mắng một câu.
Tần Thanh làm sao chịu bị người ta mắng, lập tức mỉa lại "Đỡ hơn mày, mày mới hết thuốc chữa, đi dây dưa với Tống Lẫm."
Chu Phóng vừa nghe tên Tống Lẫm liền nhíu mày.
Tần Thanh và cô tương phản, nhắc tới Tống Lẫm liền hưng phấn, vẻ mặt bát quái hạ giọng hỏi Chu Phóng "Nói xem, mày và hắn tập luyện nhiều một chút, biết đâu sau này trở thành pháo thần*?"
*nhân vật phụ đạt được thành công trong truyện.
Chu Phóng uống hết ly bia, nhìn về hướng khác, mãi một lúc mới thấp giọng tự giễu "Tao? Cùng lắm chỉ là một vật hy sinh."
Tần Thanh là chị em tốt nhiều năm của Chu Phóng, tự nhiên biết trong lời nói của Chu Phóng có ẩn ý. Thấy cảm xúc của Chu Phóng hạ xuống liền biết không phải lúc vui đùa, liền ngậm miệng không hỏi nữa.
Cô cười cười, tự nhiên dời đi đề tài "tao nói, mày đừng xem thường thầy bói tiểu thịt tươi này nhá, hắn là một kẻ khó lường đấy."
Chu Phóng cười cười "Sao? Trên giường mãnh liệt lắm hả?"
"Cũng được." Tần Thanh phản ứng lại, mắng "Cút, tao không phải nói chuyện này."
Cô dùng khuôn mặt thần bí mà nói với Chu Phóng "hắn lúc trước ở cùng một nữ minh tinh, gọi là cái gì nhỉ? Dư Tiệp! Tạo nhìn thấy hình chụp hắn và Dư Tiệp trong máy tính của hắn. Tao khẳng định Dư Tiệp đó phẩu thuật thẩm mỹ, lúc đó và bây giờ hơi khác."
"Dư Tiệp?" Chu Phóng bị cồn làm cho đại não chậm chạp nhưng còn chưa tới mức đần đi, rất nhanh đã nghe ra từ ngữ mấu chốt, quay đầu nhướn mày " Là Dư Tiệp sắp tham gia "Y Kiến Chung Tình"?"
"Nói nhỏ chút coi!: Tần Thanh nói "tên thật của Dư Tiệp là Dư Thúy, nhưng tên nghe quê quá, sau này vào giưới giải trí mới sửa tên. Thịt tươi nói, abcxyz với cô ta giống như giặt cây lau nhà dưới biển vậy."
Chu Phóng khinh bỉ nhìn Tần Thanh "Cũng chỉ có mày có thể cùng bạn trai nói chuyện bạn trai mày với bồ cũ abcxyz trên giường."
"Tao đang giao lưu kinh nghiệm nha!" Tần Thanh hạ giọng "Tiểu thịt tươi của tao cảm thấy cô ta lạ lạ, nghe ngông một thời gian mới biết được hóa ra cô ta làm ở quán bar."
Nghe được mấy chuyện bát quái bí mật như thế, Chu Phóng cầm ly bia lạnh lẽo trên tay, một lúc lâu mới phản ứng lại, nhịn không được mắng một tiếng.
"Mịa nó!"
Sau khi gặp Tần Thanh hai ba hôm, Tần Thanh liền đem ảnh chụp Chu Phóng muốn đến. Không thể không nói, làm chị em tốt, Tần Thanh vô cùng chịu khó đối với việc của Chu Phóng.
Chu Phóng vui mừng cầm ảnh quan sát, Tần Thanh nhịn không được mắng "Mày biết tao khó khăn lắm mới lấy được không? Thầy bói không chịu cho, chia tay cũng mấy năm rồi còn nói không muốn tổn thương cô ta, thâm tình đến tàn nhẫn. Tao hy sinh nhan sắc, ngày ngày thổi gió bên tai mới lấy được, còn có thành sự hay không thì tự thân vận động đi nhớ!"
Chu Phóng cười tủm tỉm cầm lấy ảnh chụp, theo thói quen chế nhạo Tần Thanh "Mày làm quái gì có nhan sắc mà hy sinh, là tiểu thịt tươi kia chịu không nổi dâm uy của mày, dù sao cũng là mày bao hắn."
Tần Thanh xem thường "Chu Phóng, dựa vào cái miệng thúi này của mày, nếu không phải tội nghiệp mày không có bạn bè gì cả, tao đã tuyệt giao với mày tám trăm năm trước rồi!"
Chu Phóng ăn ý đáp lại "Trong lòng tao cũng thế đấy."
Tần Thanh hơi mỉm cười, tiếu lý tàn đao, cô không hề cùng Chu Phóng dông dài, mà hung hăng làm thịt Chu Phóng một cái túi xách, Chu Phóng hối hận đến mức hận không thể nuốt cái lưỡi xấu xa của mình.
Bất quá ngẫm lại nếu thắng, hiệu ứng kinh tế kế tiếp... dù bị Tần Thanh thịt một cái túi xách, tâm tình Chu Phóng vẫn thư sướng.
Một đường nhỏ giọng hát mà đi về nhà, đỗ xe xong, mới ra khỏi gara không bao lâu liền đụng phải Tống Lẫm vừa về nhà.
Tống Lẫm vẫn là bộ dạng đó, đôi mắt thâm trầm, cơ mặt vẫn liệt, cứ không xa không gần đi theo Chu Phóng. Ban đêm tiểu khu ánh đèn mờ nhạt, cây xanh tươi tốt, ánh trăng tròn vành vạnh, hình ảnh này lại tựa như hai người cùng nhau tản bộ dưới trăng.
Từ lần trước hai người không vui tả ra, cũng đã một khoảng thời gian không nhìn thấy bóng dáng của Tống lão nhân gia. Mặc dù rất tò mò tại sao Tống Lẫm bỗng dưng quay lại, nhưng Chu Phóng dĩ nhiên sẽ không cúi đầu mà đến hỏi hắn.
Một đường đi vào thang máy, vách thang bốn phía bóng loang như gương, hai người từ trong gương nhìn hình bóng đối phương, vẫn giữ trầm mặc. Chu Phóng kẹp túi xách của mình, cúi đầu nhìn mũi chân, muốn xem như Tống Lẫm không tồn tại.
"Ca hát suốt đường, có chuyện vui sao?" Âm thanh của Tống Lẫm quanh quẩn trong không gian kín mít thế này, vô cùng gợi cảm.
Chu Phóng ngẩn đầu nhìn hắn, thấy hắn cười với mình, nhịn không được mà trừng mắt "Không cho anh biết."
"Em thật sự 28 tuổi sao?"
"Sao? Nhìn trẻ quá, anh ghen tị hả?"
Tống Lẫm cười "Ý tôi là, em thật ấu trĩ."
Chu Phóng nhún nhún vai "Tùy anh, tôi không quan tâm."
"Em lo xong chuyện tiết mục rồi hả? Nên mới vui như thế?"
Chu Phóng nâng cằm, kiêu ngạo nói "dù sao anh nhớ kĩ, nhất định tôi sẽ thắng."
Nhìn bộ dạng Chu Phóng đắc ý dào dạt lắc mông vào cửa, Tống Lẫm ý vị thâm trường mà híp híp mắt.
Chu Phóng này tựa như một con cá chạch còn sống, trơn trượt không bắt được vào tay.
Trước đây Tỗng Lẫm cũng từng gặp qua vài người phụ nữ giỏi tâm kế, lại lại chưa bao giờ gặp được người phụ nữ nào chiếm được tiện nghi từ chỗ của hắn, Chu Phóng là người đầu tiên.
Đồng thời Chu Phóng cũng là người đầu tiên làm hắn cảm thấy hứng thú, lại không chút do dự cự tuyệt hắn.
Tống Lẫm không thích loại cảm giác này.
Dư Tiệp đến công ty chờ, Tống Lẫm trước kia căn bản sẽ không bớt thời giờ gặp oanh oanh yến yến của giới giải trí, hắn không muốn cùng phụ nữ trong cái giới mang hiệu quả và lợi ích viết lên trên mặt có quá nhiều tiếp xúc. Bị lợi dụng nhiều hắn cũng sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng hắn lại phá lệ gặp mặt Dư Tiệp.
Dư Tiệp được hắn tiếp kiến cũng thụ sủng nhược kinh vô cùng, ở trước mặt hắn, giơ tay nhấc chân đều cẩn thận vô cùng, sợ nói sai, làm sai gì đó đắc tội vị Diêm Vương sống này.
Nhưng lúc Tống Lẫm ám chỉ với cô ta không cần cho Chu Phóng thắng, Dư Tiệp cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Lấy địa vị hiện tại của Tống Lẫm hiện tại lại chủ động ra tay chen ép một người phụ nữ, cái này có hơi bất thường. Nói trắng ra, thủ đoạn thấp hèn như thế, rõ ràng Tống Lẫm luôn khinh thường dùng mà?
Thật sự quá tò mò nguyên do trong việc này, Dư Tiệp nhịn không được hỏi hắn "Anh và vị Chu Phóng này có xích mích sao?"
Trên mặt Tống Lẫm không có biểu tình gì, chỉ là ngón tay tùy tiện gõ gõ vào cửa sổ văn phòng, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nhàn nhạt trả lời.
"không có"
"Vậy tại sao phải làm thế?"
Tống Lẫm nhớ lại câu trả lời của mình, hắn nói thế nào nhỉ?
"Tôi không thích phụ nữ không chịu nghe lời."
Đối diện rõ ràng có một bãi đỗ xe thu phí nhưng nhiều phụ huynh vẫn dừng xe ở trước cổng trường, chỉ vì tiết kiệm năm phút đồng hồ. Chu Phóng nhìn tràng hỗn loạn trước mắt, không khỏi cảm khái, tố chất, cũng không phải có tiền là có thể có.
Chu Phóng mang cặp sách của cháu gái, còn con bé mang trang bị vận động, đuôi ngựa cao cao, tung tăng nhảy nhót, tràn đầy sức sống của thiếu nữ. Chu Phóng nhìn con bé, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh tươi đẹp, tâm tình bị Tống Lẫm phá hư cũng tốt lên một chút.
Tục ngữ nói, không phải oan gia không gặp nhau. Chu Phóng không ngờ xe của mình và xe Tống Lẫm đỗ cùng một tầng.
Dáng người Tống Lẫm cao lớn, rất dễ nhìn thấy, hiện tại hắn đang đen mặt túm lấy cổ áo con gái, cứ như thế xuất hiện trong tầm mắt của Chu Phóng. Giây phút hắn nhìn thấy Chu Phóng, hẳn là cảm thấy ngoài ý muốn, sửng sốt vài giây, sau đó lạnh lùng liếc cô một cái, không nói câu nào đi qua bên cạnh cô, khiến cô quay đầu nhìn hắn hồi lâu.
Cháu gái thấy cha con Tống Lẫm đi xa mới lấm la lấm lét nhỏ giọng hỏi Chu Phóng "Dì ơi, Dì quen cha của Tống Dĩ Hân hả?"Haân
Chu Phóng không ngờ trẻ con bây giờ đã biết nhìn mặt đoán ý, cô cẩn thận nhớ lại, xác định mình chưa lỡ lời câu nào, vậy mà cô nhóc này chỉ dựa vào một ánh mắt đã nhìn ra manh mối.
Quen biết tên trực nam tính tình khắc nghiệt, gia trưởng kia sao? Mí mắt Chu Phóng giật giật, tứ lạn bạt thiên cân mà trả lời cháu gái.
"Không thân." Chỉ ngủ với nhau vài lần thôi.
Cháu gái vừa nghe Chu Phóng trả lời như thế, dường như trút được gánh nặng. Trẻ con dù sao cũng chỉ là trẻ con, yêu ghét đều viết trên mặt, con bét bĩu môi nói "Con không thích Tống Dĩ Hân."
"tại sao?" Chu Phóng có chút ngoài ý muốn.
"Cậu ấy là đứa trẻ hư." Cháu gái xòe bàn tay đếm tội trạng của Tống Dĩ Hân "Cậu ấy yêu đương, hút thuốc, uống rượu, dùng phao, nói chung là làm một số việc người lớn mới có thể làm."
"Như vậy chính là trẻ hư ư?" Chu Phóng suy tư.
"Đương nhiên rồi!" Cháu gái nói tiếp "Nghe nói Tống Dĩ Hân không có mẹ, cha cậu ta cũng không quản cậu ta. Không biết trẻ em trong gia đình đơn thân có phải đều như thế không." Cháu gái đột nhiên khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt bà cụ non "May mà ba mẹ con không ly hôn, nếu không con sẽ không có ai quan tâm như Tống Dĩ Hân."
Chu Phóng nhìn cháu gái mình bỗng nhiên cảm khái, bất giác cũng có chút cảm khái. Trẻ con tựa như mặt gương, phản chiếu tình huống gia đình, một gia đình tàn khuyết dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến trẻ nhỏ.
Nhớ tới bộ dạng của Tống Lẫm, Chu Phóng than nhẹ một hơi.
Giơ tay xoa đầu cháu gái, giọng nói mềm mại mà ấp áp "Đứa nhỏ ngốc."
Cháu gái ngồi trên xe, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, Chu Phóng nhìn kính chiếu hiaạu, thấy Tống Lẫm đang cố gắng kéo con gái hắn vào trong xe, làm ra động tĩnh lớn đến mức khiến người xung quanh quay đầu nhìn xem.
Chu Phóng đột nheien cảm thấy, Tống Lẫm cũng không dễ dàng gì.
Tạm thời tha thứ cho sự tự cao tự đại của hắn vậy.
--
Một tuần sau đấy Chu Phóng đều bận chuyện tiết mục. "Y Kiến Chung Tình" là gameshow về trang phục hot nhất trong nước. Chu Phóng cần phải bày binh bố trận sẵn sàng, chuẩn bị đón địch.
Mặc dù khoác lác trước mặt Tỗng Lẫm, trên thực tế cô đối với việc thắng tiết mục này làm quái gì có chuyện mười phần nắm chắc. Đúng như lời Tống Lẫm nói, Dư Tiệp trong giới nổi tiếng khó tính, Chu Phóng qua ải không biết bao nhiêu người, cũng không qua nổi một ải của cô ta. Tổng giám đốc công ty Gejiesi cũng giống như Chu Phóng, đều muốn tỏa sáng rực rỡ trong tiết mục này, đạt được đầu tư, dĩ nhiên không có chuyện hời cho Chu Phóng.
Hết đường xoay sở, Chu Phóng ở trong cuộc họp thường kỳ nhịn không được phát tác một phen, nhiều người cầm tiền của cô như thế, lại không có một người nào có thể giúp cô bài ưu giải nạn, cô thật sự khó mà áp chế tức giận.
Bởi vì Chu Phóng nổi giận, không khí trong công ty cũng âm u rất nhiều.
Cuối tuần, Chu Phóng hẹn Tần Thanh uống rượu.
Là bà chủ của công ty mới lại là phụ nữ trẻ, Chu Phóng thật tán thành cách xả stress này.
Tần Thanh hẹn cô ăn cơm ở một cửa hàng gần đây rất nổi tiếng, gọi món "đại tiệc hải sản", khay đựng hải sảng to như cái bàn, mỗi lần đến đều phải hẹn trước. Giờ khắc nàym ai người phụ nữ cao gầy ngồi trước một bàn hải sản như thế ăn uống thỏa thích, hình tượng hẳn là cũng bị họ nuốt vào bụng.
Chu Phóg và Tần Thanh so với phụ nữ cùng tuổi xem như có sự nghiệp, có điều đường tình của cả hai đều khúc khủy như nhau, thật là một đôi chị em số khổ. Tần Thanh lần đầu kết hôn lại gặp phải một thằng khốn, không được bao lâu thì ly hôn, mặc dù ly hôn chia một căn hộ duplex ở trên đoạn đường hoang kim và một số tiền lớn, nhưng lần sụp đổ đó cũng khiến cho cô mất lòng tin đối với tình cảm, sau này liền du hí nhân gian.
Thầy bói tiểu bạch kiểm lần trước Tần Thanh dẫn Chu Phóng đi gặp, hiện giờ đã đường đường chính chính chui vào nhà Tần Thanh rồi. Chu Phóng nghe xong nhịn không đươc khinh bỉ cô nàng "Ăn chơi cho lắm vào, sớm muộn gì cũng có ngày bị thằng nhóc đó lột sạch."
Tần Thanh tu một ngụm lớn bia, cười ha hả nói "Tao vui là được"
"Mày hết thuốc chữa rồi" Chu Phóng mắng một câu.
Tần Thanh làm sao chịu bị người ta mắng, lập tức mỉa lại "Đỡ hơn mày, mày mới hết thuốc chữa, đi dây dưa với Tống Lẫm."
Chu Phóng vừa nghe tên Tống Lẫm liền nhíu mày.
Tần Thanh và cô tương phản, nhắc tới Tống Lẫm liền hưng phấn, vẻ mặt bát quái hạ giọng hỏi Chu Phóng "Nói xem, mày và hắn tập luyện nhiều một chút, biết đâu sau này trở thành pháo thần*?"
*nhân vật phụ đạt được thành công trong truyện.
Chu Phóng uống hết ly bia, nhìn về hướng khác, mãi một lúc mới thấp giọng tự giễu "Tao? Cùng lắm chỉ là một vật hy sinh."
Tần Thanh là chị em tốt nhiều năm của Chu Phóng, tự nhiên biết trong lời nói của Chu Phóng có ẩn ý. Thấy cảm xúc của Chu Phóng hạ xuống liền biết không phải lúc vui đùa, liền ngậm miệng không hỏi nữa.
Cô cười cười, tự nhiên dời đi đề tài "tao nói, mày đừng xem thường thầy bói tiểu thịt tươi này nhá, hắn là một kẻ khó lường đấy."
Chu Phóng cười cười "Sao? Trên giường mãnh liệt lắm hả?"
"Cũng được." Tần Thanh phản ứng lại, mắng "Cút, tao không phải nói chuyện này."
Cô dùng khuôn mặt thần bí mà nói với Chu Phóng "hắn lúc trước ở cùng một nữ minh tinh, gọi là cái gì nhỉ? Dư Tiệp! Tạo nhìn thấy hình chụp hắn và Dư Tiệp trong máy tính của hắn. Tao khẳng định Dư Tiệp đó phẩu thuật thẩm mỹ, lúc đó và bây giờ hơi khác."
"Dư Tiệp?" Chu Phóng bị cồn làm cho đại não chậm chạp nhưng còn chưa tới mức đần đi, rất nhanh đã nghe ra từ ngữ mấu chốt, quay đầu nhướn mày " Là Dư Tiệp sắp tham gia "Y Kiến Chung Tình"?"
"Nói nhỏ chút coi!: Tần Thanh nói "tên thật của Dư Tiệp là Dư Thúy, nhưng tên nghe quê quá, sau này vào giưới giải trí mới sửa tên. Thịt tươi nói, abcxyz với cô ta giống như giặt cây lau nhà dưới biển vậy."
Chu Phóng khinh bỉ nhìn Tần Thanh "Cũng chỉ có mày có thể cùng bạn trai nói chuyện bạn trai mày với bồ cũ abcxyz trên giường."
"Tao đang giao lưu kinh nghiệm nha!" Tần Thanh hạ giọng "Tiểu thịt tươi của tao cảm thấy cô ta lạ lạ, nghe ngông một thời gian mới biết được hóa ra cô ta làm ở quán bar."
Nghe được mấy chuyện bát quái bí mật như thế, Chu Phóng cầm ly bia lạnh lẽo trên tay, một lúc lâu mới phản ứng lại, nhịn không được mắng một tiếng.
"Mịa nó!"
Sau khi gặp Tần Thanh hai ba hôm, Tần Thanh liền đem ảnh chụp Chu Phóng muốn đến. Không thể không nói, làm chị em tốt, Tần Thanh vô cùng chịu khó đối với việc của Chu Phóng.
Chu Phóng vui mừng cầm ảnh quan sát, Tần Thanh nhịn không được mắng "Mày biết tao khó khăn lắm mới lấy được không? Thầy bói không chịu cho, chia tay cũng mấy năm rồi còn nói không muốn tổn thương cô ta, thâm tình đến tàn nhẫn. Tao hy sinh nhan sắc, ngày ngày thổi gió bên tai mới lấy được, còn có thành sự hay không thì tự thân vận động đi nhớ!"
Chu Phóng cười tủm tỉm cầm lấy ảnh chụp, theo thói quen chế nhạo Tần Thanh "Mày làm quái gì có nhan sắc mà hy sinh, là tiểu thịt tươi kia chịu không nổi dâm uy của mày, dù sao cũng là mày bao hắn."
Tần Thanh xem thường "Chu Phóng, dựa vào cái miệng thúi này của mày, nếu không phải tội nghiệp mày không có bạn bè gì cả, tao đã tuyệt giao với mày tám trăm năm trước rồi!"
Chu Phóng ăn ý đáp lại "Trong lòng tao cũng thế đấy."
Tần Thanh hơi mỉm cười, tiếu lý tàn đao, cô không hề cùng Chu Phóng dông dài, mà hung hăng làm thịt Chu Phóng một cái túi xách, Chu Phóng hối hận đến mức hận không thể nuốt cái lưỡi xấu xa của mình.
Bất quá ngẫm lại nếu thắng, hiệu ứng kinh tế kế tiếp... dù bị Tần Thanh thịt một cái túi xách, tâm tình Chu Phóng vẫn thư sướng.
Một đường nhỏ giọng hát mà đi về nhà, đỗ xe xong, mới ra khỏi gara không bao lâu liền đụng phải Tống Lẫm vừa về nhà.
Tống Lẫm vẫn là bộ dạng đó, đôi mắt thâm trầm, cơ mặt vẫn liệt, cứ không xa không gần đi theo Chu Phóng. Ban đêm tiểu khu ánh đèn mờ nhạt, cây xanh tươi tốt, ánh trăng tròn vành vạnh, hình ảnh này lại tựa như hai người cùng nhau tản bộ dưới trăng.
Từ lần trước hai người không vui tả ra, cũng đã một khoảng thời gian không nhìn thấy bóng dáng của Tống lão nhân gia. Mặc dù rất tò mò tại sao Tống Lẫm bỗng dưng quay lại, nhưng Chu Phóng dĩ nhiên sẽ không cúi đầu mà đến hỏi hắn.
Một đường đi vào thang máy, vách thang bốn phía bóng loang như gương, hai người từ trong gương nhìn hình bóng đối phương, vẫn giữ trầm mặc. Chu Phóng kẹp túi xách của mình, cúi đầu nhìn mũi chân, muốn xem như Tống Lẫm không tồn tại.
"Ca hát suốt đường, có chuyện vui sao?" Âm thanh của Tống Lẫm quanh quẩn trong không gian kín mít thế này, vô cùng gợi cảm.
Chu Phóng ngẩn đầu nhìn hắn, thấy hắn cười với mình, nhịn không được mà trừng mắt "Không cho anh biết."
"Em thật sự 28 tuổi sao?"
"Sao? Nhìn trẻ quá, anh ghen tị hả?"
Tống Lẫm cười "Ý tôi là, em thật ấu trĩ."
Chu Phóng nhún nhún vai "Tùy anh, tôi không quan tâm."
"Em lo xong chuyện tiết mục rồi hả? Nên mới vui như thế?"
Chu Phóng nâng cằm, kiêu ngạo nói "dù sao anh nhớ kĩ, nhất định tôi sẽ thắng."
Nhìn bộ dạng Chu Phóng đắc ý dào dạt lắc mông vào cửa, Tống Lẫm ý vị thâm trường mà híp híp mắt.
Chu Phóng này tựa như một con cá chạch còn sống, trơn trượt không bắt được vào tay.
Trước đây Tỗng Lẫm cũng từng gặp qua vài người phụ nữ giỏi tâm kế, lại lại chưa bao giờ gặp được người phụ nữ nào chiếm được tiện nghi từ chỗ của hắn, Chu Phóng là người đầu tiên.
Đồng thời Chu Phóng cũng là người đầu tiên làm hắn cảm thấy hứng thú, lại không chút do dự cự tuyệt hắn.
Tống Lẫm không thích loại cảm giác này.
Dư Tiệp đến công ty chờ, Tống Lẫm trước kia căn bản sẽ không bớt thời giờ gặp oanh oanh yến yến của giới giải trí, hắn không muốn cùng phụ nữ trong cái giới mang hiệu quả và lợi ích viết lên trên mặt có quá nhiều tiếp xúc. Bị lợi dụng nhiều hắn cũng sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng hắn lại phá lệ gặp mặt Dư Tiệp.
Dư Tiệp được hắn tiếp kiến cũng thụ sủng nhược kinh vô cùng, ở trước mặt hắn, giơ tay nhấc chân đều cẩn thận vô cùng, sợ nói sai, làm sai gì đó đắc tội vị Diêm Vương sống này.
Nhưng lúc Tống Lẫm ám chỉ với cô ta không cần cho Chu Phóng thắng, Dư Tiệp cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Lấy địa vị hiện tại của Tống Lẫm hiện tại lại chủ động ra tay chen ép một người phụ nữ, cái này có hơi bất thường. Nói trắng ra, thủ đoạn thấp hèn như thế, rõ ràng Tống Lẫm luôn khinh thường dùng mà?
Thật sự quá tò mò nguyên do trong việc này, Dư Tiệp nhịn không được hỏi hắn "Anh và vị Chu Phóng này có xích mích sao?"
Trên mặt Tống Lẫm không có biểu tình gì, chỉ là ngón tay tùy tiện gõ gõ vào cửa sổ văn phòng, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nhàn nhạt trả lời.
"không có"
"Vậy tại sao phải làm thế?"
Tống Lẫm nhớ lại câu trả lời của mình, hắn nói thế nào nhỉ?
"Tôi không thích phụ nữ không chịu nghe lời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.