Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 36: Giải quyết nữ quỷ áo trắng
Miên Miên Nguyệt
15/11/2019
Edit: cầm thú
"Thất Bảo?!"
"Thất Bảo không ngờ em lại đang ở chung với bác sĩ Phó!"
Nghe thấy giọng Tần Thất Bảo, y tá trưởng có chút kinh hoảng và vui mừng, nói như vậy, Thất Bảo của bọn họ thật sự không xảy ra chuyện gì?
"Sự việc xảy ra trong phòng bệnh đợi em về sẽ giải thích với các chị, hiện tại bác sĩ Phó đang lái xe, khoảng chừng nửa giờ nữa chúng em sẽ tới."
Trong điện thoại vang lên chút tiếng ồn, hiển nhiên bên kia có rất nhiều người, hiện tại bọn họ rất kích động, trong chốc lát không thể nói rõ ràng được, trước mắt quay về bệnh viện rồi nói tiếp.
Sợ ảnh hưởng đến Phó Thành lái xe, Tần Thất Bảo nói xong liền cúp điện thoại, sau đó im lặng ngồi bên cạnh tiếp tục chơi game.
"Bên phía bệnh viện không xảy ra việc gì chứ?" Phó Thành thấy Tần Thất Bảo không nói chuyện, không nhịn được hỏi một câu.
"Không có gì, người giấy kia bị quỷ xé nát, có lẽ nữ quỷ áo trắng kia đã quay lại rồi."
Tần Thất Bảo trả lời, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ lệ quỷ kia có thù oán với cô, hơn nữa có Lưu Vũ ở bệnh viện canh, thì chỉ có duy nhất nữ quỷ áo trắng mới có thể dễ dàng lẻn vào động thủ với "cô".
"Chúng ta về sớm một chút, mắc công nó lại chạy thoát." Phó Thành đạp chân ga, tăng tốc độ.
"Không sao đâu, cho dù nó chạy được em cũng có cách tìm nó, anh chạy chậm một chút, đây là đường cao tốc nha!" Tần Thất Bảo vội vàng nói.
"Được rồi." Phó Thành nghe vậy giảm tốc độ, Thất Bảo nói có lý, trên đường cao tốc nếu như chạy nhanh quá sẽ không ứng phó được những tình huống bất ngờ.
...
Nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng lái vào trong Yên Kinh, chạy trên đường phố khoảng 20 phút, lúc này mới đến bệnh viện số ba.
"Chờ một chút, anh cùng vào với em."
Phó Thành ngừng xe xong, Tần Thất Bảo liền vội vàng mở cửa xe đi xuống, sau đó chạy tới cổng bệnh viện, Phó Thành vội vàng khóa xe chạy theo sau.
"Thất Bảo?"
"Thất Bảo sao em lại ở bên ngoài, ban nãy y tá trưởng lầu 7 tìm em đó."
"Mau lên đi, viện trưởng Nhậm cũng đến đấy."
"..."
Tần Thất Bảo đi vào, vừa đi tới gần mấy người bảo vệ cùng y tá vội vàng mở miệng nói, vẻ mặt mọi người rất sốt ruột, tất nhiên cho rằng cô đã gặp chuyện.
"Y tá trưởng, chị Hà."
Cùng bác sĩ Phó đi thang máy lên lầu 7, Tần Thất Bảo vừa bước ra ngoài cửa thang máy liền thấy y tá trưởng và mấy y tá đứng chờ.
"Thất Bảo, em về rồi, ngày hôm qua mấy người trực ban không ai dám về nhà cả, nói nhất định phải nhìn thấy em mới yên tâm." Y tá trưởng tiến lên phía trước, nói.
"Hóa ra cái trong phòng thực sự là người giấy!"
Chị Hà tiến lên kéo tay Tần Thất Bảo, nhìn từ trên xuống dưới, thấy tinh thần cô rất tốt, sắc mặt hồng hào, không chút việc gì, mới nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Viện trưởng Nhậm nghe được tin tức cũng tới, hỏi Phó Thành và Tần Thất Bảo.
"Cái này nói ra rất dài dòng, thật sự em không bị bệnh, em là đạo sĩ, thiên sư, bị người khác ám hại mất trí nhớ rồi đưa vào đây..."
Tần Thất Bảo kể rõ sự tình cho bọn họ nghe một lần, sắc mặt mấy người thay đổi, cuối cùng đã kinh hãi đến mức không nói thành lời.
"Thất Bảo... những lời em nói sao giống tình tiết trong phim vậy?"
Chị Hà khôi phục tinh thần, run rẩy mở miệng nói, cô không biết mình có nên tin hay không, bởi vì những lời này của Tần Thất Bảo thực sự quá huyễn ảo rồi!
"Qủa thực giống, các người không tin cũng đúng thôi."
Tần Thất Bảo nói xong, lấy một lá bùa vàng trong tay áo ra, ở trước mặt mọi người làm người giấy, sau đó niệm chú rồi ném xuống đất.
"Phù."
Người giấy rơi trên mặt đất, chớp mắt cái, bỗng biến thành một người, mọi người chăm chú nhìn, "người" này bộ dáng giống y đúc Tần Thất Bảo.
"Bây giờ đã tin chưa?" Tần Thất Bảo giơ tay điểm một phát lên vai người giấy, nguyên bản thiếu nữ xinh xắn đáng yêu nháy mắt lại biến thành một tấm giấy, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Chuyện này quá thần kỳ rồi!"
"Em thực sự là đạo sĩ?!"
"Trong bệnh viện của chúng ta có quỷ phải không, em có thể bắt được không?!"
"..."
Không chỉ ba người bên này, mấy y tá nghe được tiếng động trên hành lang cũng xúm lại xem, các cô đều nghe chuyện tối qua lầu 7 xảy ra việc lạ, nhìn thấy Tần Thất Bảo dùng giấy biến ra người, kinh ngạc không thôi, sau đó mỗi người một câu mở miệng nói.
"Có thể bắt được."
Lưu Vũ nghe thấy giọng nói của Tần Thất Bảo liền từ trong phòng bệnh bay ra, trên tay cầm một sợi tóc, lắc lắc trước mặt Tần Thất Bảo, cô liếc mắt nhìn một cái, sau đó cười nói với người khác.
Có tóc quỷ làm vật dẫn, cho dù nữ quỷ áo trắng trốn đến nơi nào, đều có thể dùng sưu hồn thuật cưỡng ép bắt nó về!
Về tới phòng bệnh, Tần Thất Bảo không kiêng dè, trực tiếp lập đàn (*đàn làm phép) trên sàn nhà, cắm ba nén nhang vào lư hương trên mặt đất, sau đó dùng bùa bao bọc sợi tóc quỷ rồi ném vào lư hương.
Lá bùa dính hương tro, lập tức bùng cháy, rõ ràng chỉ là một miếng như thế, nhưng lửa cháy không ngừng, thậm chí lửa càng lúc càng lớn, cuối cùng ba nén nhang cháy sạch, trong lò chỉ còn lá bùa vẫn đang cháy.
Tần Thất Bảo ngồi xếp bằng dưới đất, trong ánh mắt là ánh lửa, canh đúng thời gian thì đâm rách ngón tay trỏ, máu trên ngón tay trỏ nhập vào trong đàn, sau đó bắt đầu niệm chú.
...
Nữ quỷ áo trắng chạy suốt đêm, thừa dịp trời chưa sáng, muốn chạy tới bên kia Tây Sơn trốn.
Tây Sơn đều là mộ, âm khí nặng, nó có thể tìm một ngôi mộ trống trong nghĩa địa để trốn vào, có quỷ khí xung quanh che dấu, cho dù năng lực Tần Thất Bảo lớn tới đâu cũng không thể tìm thấy nó!
Tốc độ của nữ quỷ áo trắng rất nhanh, mặc dù Tây Sơn cách bệnh viện số 3 rất xa, nhưng với tốc độ của nó chưa tới bình minh đã đến nơi, hơn nữa không hề tốn sức tìm một ngôi mộ ẩn mình trốn, che dấu bản thân rất tốt.
Nó định sẽ ở trong này một thời gian, đợi sóng gió đi qua mới ra ngoài.
Nữ quỷ này tính toán rất hay, nhưng lại không ngờ rằng bản thân làm rơi tóc trong phòng bệnh lại còn lọt vào tay Tần Thất Bảo, Tần Thất Bảo vừa dùng sưu hồn thuật, không chút phí sức kéo nó từ bên kia ra!
"A!"
Một cỗ lực lượng quỷ dị kéo nữ quỷ áo trắng từ trong bia một ra ngoài, sau đó kéo đi về một hướng.
Hiện tại là buổi sáng hơn chín giờ sáng, mặt trời cũng hiện ra, treo cao trên trời, mặc dù ánh sáng không mạnh, nhưng mặt trời quả thực có tính sát thương rất lớn đối với quỷ, chiếu trên người giống như kim châm, sức lực nó bắt đầu suy yếu, lại vô cùng đau đớn.
... Trong phòng bệnh, Tần Thất Bảo ngồi dưới đất đã hơn 20 phút rồi.
Thiếu nữ nhắm mắt ngồi dưới đất không nhúc nhích, giống như là ngủ thiếp đi, nhưng người xung quanh không dám tiến lên quấy rầy cô, chỉ im lặng đứng một bên, nhìn lá bùa vẫn cháy trong lư hương.
"A!"
Qua thêm năm phút đồng đồ, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu quỷ dị, ngoại trừ Tần Thất Bảo và Phó Thành, tất cả mọi người đều rùng mình, tất cả không hẹn mà lui về một góc, có chút sợ hãi nhìn về hướng phát ra tiếng kêu.
"Còn muốn trốn?"
Tần Thất Bảo đứng lên, lấy ra một lá bùa ném lên giữa không trung, cùng với tiếng sấm sét, nữ quỷ hiện nguyên hình, lộ ra bộ dạng rất dọa người.
"Qủy! Là quỷ!"
Mấy y tá hét lên, toàn bộ lui xuống phía sau hai người đàn ông là Phó Thành và viện trưởng Nhậm, lấy tay bịt miệng.
Tình huống này so với tối qua tốt hơn nhiều, ít nhất bây giờ là ban ngày, lại đông người, còn có ánh mặt trời chiếu vào, cho nên không ai bị dọa ngất.
"Thiên sư, thiên sư tha mạng!"
Nữ quỷ áo trắng bị lôi phù đánh cho hiện nguyên hình, không còn chút hung hăng như trước, lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Thất Bảo xin tha thứ.
Không hổ danh là thiên sư, năng lực của nó không thể nào so với cô ta, cho dù bản thân trốn kĩ thì sao? Dùng sưu hồn thuật liền có thể bắt nó đến đây!
Mà hiện tại ở trước mặt Tần Thất Bảo nó không còn chút sức lực phản kháng, một lá bùa thôi liền đánh cho nó toàn thân bốc khói, chứ đừng nói là chạy, con đường duy nhất chính là cầu xin tha thứ.
"Tha mạng? Là ai năm lần bảy lượt muốn giết chết ta, dùng lực đạo của ta để nâng cao thực lực của mình? Hiện tại muốn ta tha mạng cho ngươi, có phải buồn cười lắm không!" Tần Thất Bảo cười lạnh nói.
Những chuyện đau khổ tuyệt vọng ngày trước cô vẫn còn nhớ rất kĩ, lúc ấy ngã từ lầu ba xuống, nếu không nhờ bảo vệ dùng chăn đỡ bên dưới, cô đã chết mất rồi!
Trước đây khi bản thân chưa mất trí nhớ, cô cũng thường xuyên bắt ác quỷ, trừng trị kẻ ác, tất cả đều dùng góc độ người xem để xử sự, chưa từng oán hận quỷ quái nào như thế này.
"Thiên sư tha mạng, trước đây ta có mắt không tròng, là do ta sai! Ta sẽ đi theo ngài, làm trâu ngựa cho ngài, ngài bắt ta làm gì ta đều làm! Cầu xin ngài tha mạng cho ta!"
Nữ quỷ áo trắng cảm nhận được thiếu nữ trước mặt đang tức giận, sợ tới mức toàn thân run rẩy, không ngừng dập đầu xin tha thứ.
"Ta chết được năm mươi năm, khi còn sống là người tốt, cả đời chưa làm chuyện xấu, nhưng bị người ta vu oan hãm hại là trộm đồ, bị đánh chết, khi còn sống rất cực khổ, sau khi chết muốn thoải mái một chút, nên không kìm chế được làm chuyện sai lầm..."
"Đây không phải lý do ngươi hại người." Tần Thất Bảo tiến lên bóp chặt nữ quỷ áo trắng, gằn từng tiếng nói.
"Ngươi chết oan, nếu như ngoan ngoãn đi xuống Địa phủ, Diêm Vương gia sẽ không để ngươi chịu thiệt, kiếp sau khẳng định sẽ đầu thai vào nhà tốt, nhưng ngươi lại đi ngược đường, trở thành lệ quỷ hại bao nhiêu người vô tội."
"Ta sai rồi, ta sẽ không hại ai nữa, ta sai rồi!" Nữ quỷ áo trắng bị Tần Thất Bảo túm, không dám nhúc nhích, mở miệng nói.
"Muộn rồi!"
Ngón tay Tần Thất Bảo khép lại, nắm chặt cổ nữ quỷ áo trắng, sau đó lấy ra một lá bùa trống nhét nó vào.
"Qủy, quỷ đã chết...?"
Trong phòng yên tĩnh lại, thật lâu sau mới có người mở miệng hỏi.
"Vẫn chưa, nếu giết nó ngay thì thật lợi cho nó, lát nữa em sẽ gọi quỷ sai đến dẫn nó đi, với tội lỗi của nó, có lẽ bị nhốt trong địa ngục mấy trăm năm." Tần Thất Bảo nói.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, nữ quỷ áo trắng hại bao nhiêu người, còn dám đặt chủ ý lên người cô, nếu đánh nó hồn bay phách tán thì quá lợi cho nó, nhất định phải để nó xuống địa ngục chịu phạt!
"Thất Bảo?!"
"Thất Bảo không ngờ em lại đang ở chung với bác sĩ Phó!"
Nghe thấy giọng Tần Thất Bảo, y tá trưởng có chút kinh hoảng và vui mừng, nói như vậy, Thất Bảo của bọn họ thật sự không xảy ra chuyện gì?
"Sự việc xảy ra trong phòng bệnh đợi em về sẽ giải thích với các chị, hiện tại bác sĩ Phó đang lái xe, khoảng chừng nửa giờ nữa chúng em sẽ tới."
Trong điện thoại vang lên chút tiếng ồn, hiển nhiên bên kia có rất nhiều người, hiện tại bọn họ rất kích động, trong chốc lát không thể nói rõ ràng được, trước mắt quay về bệnh viện rồi nói tiếp.
Sợ ảnh hưởng đến Phó Thành lái xe, Tần Thất Bảo nói xong liền cúp điện thoại, sau đó im lặng ngồi bên cạnh tiếp tục chơi game.
"Bên phía bệnh viện không xảy ra việc gì chứ?" Phó Thành thấy Tần Thất Bảo không nói chuyện, không nhịn được hỏi một câu.
"Không có gì, người giấy kia bị quỷ xé nát, có lẽ nữ quỷ áo trắng kia đã quay lại rồi."
Tần Thất Bảo trả lời, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ lệ quỷ kia có thù oán với cô, hơn nữa có Lưu Vũ ở bệnh viện canh, thì chỉ có duy nhất nữ quỷ áo trắng mới có thể dễ dàng lẻn vào động thủ với "cô".
"Chúng ta về sớm một chút, mắc công nó lại chạy thoát." Phó Thành đạp chân ga, tăng tốc độ.
"Không sao đâu, cho dù nó chạy được em cũng có cách tìm nó, anh chạy chậm một chút, đây là đường cao tốc nha!" Tần Thất Bảo vội vàng nói.
"Được rồi." Phó Thành nghe vậy giảm tốc độ, Thất Bảo nói có lý, trên đường cao tốc nếu như chạy nhanh quá sẽ không ứng phó được những tình huống bất ngờ.
...
Nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng lái vào trong Yên Kinh, chạy trên đường phố khoảng 20 phút, lúc này mới đến bệnh viện số ba.
"Chờ một chút, anh cùng vào với em."
Phó Thành ngừng xe xong, Tần Thất Bảo liền vội vàng mở cửa xe đi xuống, sau đó chạy tới cổng bệnh viện, Phó Thành vội vàng khóa xe chạy theo sau.
"Thất Bảo?"
"Thất Bảo sao em lại ở bên ngoài, ban nãy y tá trưởng lầu 7 tìm em đó."
"Mau lên đi, viện trưởng Nhậm cũng đến đấy."
"..."
Tần Thất Bảo đi vào, vừa đi tới gần mấy người bảo vệ cùng y tá vội vàng mở miệng nói, vẻ mặt mọi người rất sốt ruột, tất nhiên cho rằng cô đã gặp chuyện.
"Y tá trưởng, chị Hà."
Cùng bác sĩ Phó đi thang máy lên lầu 7, Tần Thất Bảo vừa bước ra ngoài cửa thang máy liền thấy y tá trưởng và mấy y tá đứng chờ.
"Thất Bảo, em về rồi, ngày hôm qua mấy người trực ban không ai dám về nhà cả, nói nhất định phải nhìn thấy em mới yên tâm." Y tá trưởng tiến lên phía trước, nói.
"Hóa ra cái trong phòng thực sự là người giấy!"
Chị Hà tiến lên kéo tay Tần Thất Bảo, nhìn từ trên xuống dưới, thấy tinh thần cô rất tốt, sắc mặt hồng hào, không chút việc gì, mới nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Viện trưởng Nhậm nghe được tin tức cũng tới, hỏi Phó Thành và Tần Thất Bảo.
"Cái này nói ra rất dài dòng, thật sự em không bị bệnh, em là đạo sĩ, thiên sư, bị người khác ám hại mất trí nhớ rồi đưa vào đây..."
Tần Thất Bảo kể rõ sự tình cho bọn họ nghe một lần, sắc mặt mấy người thay đổi, cuối cùng đã kinh hãi đến mức không nói thành lời.
"Thất Bảo... những lời em nói sao giống tình tiết trong phim vậy?"
Chị Hà khôi phục tinh thần, run rẩy mở miệng nói, cô không biết mình có nên tin hay không, bởi vì những lời này của Tần Thất Bảo thực sự quá huyễn ảo rồi!
"Qủa thực giống, các người không tin cũng đúng thôi."
Tần Thất Bảo nói xong, lấy một lá bùa vàng trong tay áo ra, ở trước mặt mọi người làm người giấy, sau đó niệm chú rồi ném xuống đất.
"Phù."
Người giấy rơi trên mặt đất, chớp mắt cái, bỗng biến thành một người, mọi người chăm chú nhìn, "người" này bộ dáng giống y đúc Tần Thất Bảo.
"Bây giờ đã tin chưa?" Tần Thất Bảo giơ tay điểm một phát lên vai người giấy, nguyên bản thiếu nữ xinh xắn đáng yêu nháy mắt lại biến thành một tấm giấy, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Chuyện này quá thần kỳ rồi!"
"Em thực sự là đạo sĩ?!"
"Trong bệnh viện của chúng ta có quỷ phải không, em có thể bắt được không?!"
"..."
Không chỉ ba người bên này, mấy y tá nghe được tiếng động trên hành lang cũng xúm lại xem, các cô đều nghe chuyện tối qua lầu 7 xảy ra việc lạ, nhìn thấy Tần Thất Bảo dùng giấy biến ra người, kinh ngạc không thôi, sau đó mỗi người một câu mở miệng nói.
"Có thể bắt được."
Lưu Vũ nghe thấy giọng nói của Tần Thất Bảo liền từ trong phòng bệnh bay ra, trên tay cầm một sợi tóc, lắc lắc trước mặt Tần Thất Bảo, cô liếc mắt nhìn một cái, sau đó cười nói với người khác.
Có tóc quỷ làm vật dẫn, cho dù nữ quỷ áo trắng trốn đến nơi nào, đều có thể dùng sưu hồn thuật cưỡng ép bắt nó về!
Về tới phòng bệnh, Tần Thất Bảo không kiêng dè, trực tiếp lập đàn (*đàn làm phép) trên sàn nhà, cắm ba nén nhang vào lư hương trên mặt đất, sau đó dùng bùa bao bọc sợi tóc quỷ rồi ném vào lư hương.
Lá bùa dính hương tro, lập tức bùng cháy, rõ ràng chỉ là một miếng như thế, nhưng lửa cháy không ngừng, thậm chí lửa càng lúc càng lớn, cuối cùng ba nén nhang cháy sạch, trong lò chỉ còn lá bùa vẫn đang cháy.
Tần Thất Bảo ngồi xếp bằng dưới đất, trong ánh mắt là ánh lửa, canh đúng thời gian thì đâm rách ngón tay trỏ, máu trên ngón tay trỏ nhập vào trong đàn, sau đó bắt đầu niệm chú.
...
Nữ quỷ áo trắng chạy suốt đêm, thừa dịp trời chưa sáng, muốn chạy tới bên kia Tây Sơn trốn.
Tây Sơn đều là mộ, âm khí nặng, nó có thể tìm một ngôi mộ trống trong nghĩa địa để trốn vào, có quỷ khí xung quanh che dấu, cho dù năng lực Tần Thất Bảo lớn tới đâu cũng không thể tìm thấy nó!
Tốc độ của nữ quỷ áo trắng rất nhanh, mặc dù Tây Sơn cách bệnh viện số 3 rất xa, nhưng với tốc độ của nó chưa tới bình minh đã đến nơi, hơn nữa không hề tốn sức tìm một ngôi mộ ẩn mình trốn, che dấu bản thân rất tốt.
Nó định sẽ ở trong này một thời gian, đợi sóng gió đi qua mới ra ngoài.
Nữ quỷ này tính toán rất hay, nhưng lại không ngờ rằng bản thân làm rơi tóc trong phòng bệnh lại còn lọt vào tay Tần Thất Bảo, Tần Thất Bảo vừa dùng sưu hồn thuật, không chút phí sức kéo nó từ bên kia ra!
"A!"
Một cỗ lực lượng quỷ dị kéo nữ quỷ áo trắng từ trong bia một ra ngoài, sau đó kéo đi về một hướng.
Hiện tại là buổi sáng hơn chín giờ sáng, mặt trời cũng hiện ra, treo cao trên trời, mặc dù ánh sáng không mạnh, nhưng mặt trời quả thực có tính sát thương rất lớn đối với quỷ, chiếu trên người giống như kim châm, sức lực nó bắt đầu suy yếu, lại vô cùng đau đớn.
... Trong phòng bệnh, Tần Thất Bảo ngồi dưới đất đã hơn 20 phút rồi.
Thiếu nữ nhắm mắt ngồi dưới đất không nhúc nhích, giống như là ngủ thiếp đi, nhưng người xung quanh không dám tiến lên quấy rầy cô, chỉ im lặng đứng một bên, nhìn lá bùa vẫn cháy trong lư hương.
"A!"
Qua thêm năm phút đồng đồ, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu quỷ dị, ngoại trừ Tần Thất Bảo và Phó Thành, tất cả mọi người đều rùng mình, tất cả không hẹn mà lui về một góc, có chút sợ hãi nhìn về hướng phát ra tiếng kêu.
"Còn muốn trốn?"
Tần Thất Bảo đứng lên, lấy ra một lá bùa ném lên giữa không trung, cùng với tiếng sấm sét, nữ quỷ hiện nguyên hình, lộ ra bộ dạng rất dọa người.
"Qủy! Là quỷ!"
Mấy y tá hét lên, toàn bộ lui xuống phía sau hai người đàn ông là Phó Thành và viện trưởng Nhậm, lấy tay bịt miệng.
Tình huống này so với tối qua tốt hơn nhiều, ít nhất bây giờ là ban ngày, lại đông người, còn có ánh mặt trời chiếu vào, cho nên không ai bị dọa ngất.
"Thiên sư, thiên sư tha mạng!"
Nữ quỷ áo trắng bị lôi phù đánh cho hiện nguyên hình, không còn chút hung hăng như trước, lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Thất Bảo xin tha thứ.
Không hổ danh là thiên sư, năng lực của nó không thể nào so với cô ta, cho dù bản thân trốn kĩ thì sao? Dùng sưu hồn thuật liền có thể bắt nó đến đây!
Mà hiện tại ở trước mặt Tần Thất Bảo nó không còn chút sức lực phản kháng, một lá bùa thôi liền đánh cho nó toàn thân bốc khói, chứ đừng nói là chạy, con đường duy nhất chính là cầu xin tha thứ.
"Tha mạng? Là ai năm lần bảy lượt muốn giết chết ta, dùng lực đạo của ta để nâng cao thực lực của mình? Hiện tại muốn ta tha mạng cho ngươi, có phải buồn cười lắm không!" Tần Thất Bảo cười lạnh nói.
Những chuyện đau khổ tuyệt vọng ngày trước cô vẫn còn nhớ rất kĩ, lúc ấy ngã từ lầu ba xuống, nếu không nhờ bảo vệ dùng chăn đỡ bên dưới, cô đã chết mất rồi!
Trước đây khi bản thân chưa mất trí nhớ, cô cũng thường xuyên bắt ác quỷ, trừng trị kẻ ác, tất cả đều dùng góc độ người xem để xử sự, chưa từng oán hận quỷ quái nào như thế này.
"Thiên sư tha mạng, trước đây ta có mắt không tròng, là do ta sai! Ta sẽ đi theo ngài, làm trâu ngựa cho ngài, ngài bắt ta làm gì ta đều làm! Cầu xin ngài tha mạng cho ta!"
Nữ quỷ áo trắng cảm nhận được thiếu nữ trước mặt đang tức giận, sợ tới mức toàn thân run rẩy, không ngừng dập đầu xin tha thứ.
"Ta chết được năm mươi năm, khi còn sống là người tốt, cả đời chưa làm chuyện xấu, nhưng bị người ta vu oan hãm hại là trộm đồ, bị đánh chết, khi còn sống rất cực khổ, sau khi chết muốn thoải mái một chút, nên không kìm chế được làm chuyện sai lầm..."
"Đây không phải lý do ngươi hại người." Tần Thất Bảo tiến lên bóp chặt nữ quỷ áo trắng, gằn từng tiếng nói.
"Ngươi chết oan, nếu như ngoan ngoãn đi xuống Địa phủ, Diêm Vương gia sẽ không để ngươi chịu thiệt, kiếp sau khẳng định sẽ đầu thai vào nhà tốt, nhưng ngươi lại đi ngược đường, trở thành lệ quỷ hại bao nhiêu người vô tội."
"Ta sai rồi, ta sẽ không hại ai nữa, ta sai rồi!" Nữ quỷ áo trắng bị Tần Thất Bảo túm, không dám nhúc nhích, mở miệng nói.
"Muộn rồi!"
Ngón tay Tần Thất Bảo khép lại, nắm chặt cổ nữ quỷ áo trắng, sau đó lấy ra một lá bùa trống nhét nó vào.
"Qủy, quỷ đã chết...?"
Trong phòng yên tĩnh lại, thật lâu sau mới có người mở miệng hỏi.
"Vẫn chưa, nếu giết nó ngay thì thật lợi cho nó, lát nữa em sẽ gọi quỷ sai đến dẫn nó đi, với tội lỗi của nó, có lẽ bị nhốt trong địa ngục mấy trăm năm." Tần Thất Bảo nói.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, nữ quỷ áo trắng hại bao nhiêu người, còn dám đặt chủ ý lên người cô, nếu đánh nó hồn bay phách tán thì quá lợi cho nó, nhất định phải để nó xuống địa ngục chịu phạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.