Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 22: Môi cô giống thạch trái cây vị dâu (2)
Miên Miên Nguyệt
05/10/2019
Edit: Hồ ly lông xù
Beta: Đại tổng quản
""Bác sĩ Phó, chúng ta phải quay về bệnh viện sao?""
Ra khỏi nhà hàng, Tần Thất Bảo nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều, bình thường giờ này mấy y tá sẽ yêu cầu cô ngủ trưa, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ Phó hỏi.
""Tôi đã xin cho em được xuất viện một ngày, em có thể chơi đến khuya rồi quay lại bệnh viện, nhưng nếu em cảm thấy mệt mỏi, chúng ta có thể về sớm hơn."" Phó Thành xoa xoa đầu cô.
""Tôi không mệt!"" Cô gái nhỏ nghe vậy lập tức lắc đầu, cô ước gì có thể ra ngoài chơi đến muộn, làm sao có thể đồng ý quay trở về sớm như vậy.
""Vậy thì đi thôi, đi dạo quanh đây một vòng, ăn quá nhiều đi tản bộ một chút cho dễ tiêu hóa."" Phó Thành nói, theo bản năng nhìn về phía bụng cô, thấy cô vừa ăn khá nhiều, bụng dưới vẫn phẳng, không căng phồng lên chút nào.
Vì vậy hai người đi từ trên xuống dưới, đi dạo tất các tầng của trung tâm thương mại, lúc đi qua một tiệm cắt tóc, Phó Thành đột nhiên dừng lại.
""Bác sĩ Phó muốn cắt tóc sao?"" Tần Thất Bảo thấy hắn dừng lại trước cửa tiệm, tò mò hỏi.
""Uhm, cho em sửa sang lại một chút."" Phó Thành quay đầu nhìn cô, đưa tay xoa cái trán của cô một cái.
""Hả?""
Tần Thất Bảo chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong tiệm, lúc này trong tiệm cũng không nhiều người lắm, khi hai người bước vào, lập tức có nhân viên cửa hàng ra tiếp đón, biết hai người muốn cắt tóc mái, thì cho người học việc dẫn họ vào gội đầu.
Tiệm này nằm ở tầng một của trung tâm thương mại, bên trong bày trí khá ấn tượng, sàn nhà và mặt bàn cũng rất sạch sẽ, nhìn qua rất thoải mái.
...
""Thất Bảo, dậy đi, phải ra ngoài sấy tóc rồi.""
Một lát sau, Tần Thất Bảo mới chợp mắt được mấy phút đã bị đánh thức, mở mắt ra nhìn, Phó Thành đang đứng ở ghế nằm bên cạnh nhìn cô.
""Bác sĩ Phó..."" Tần Thất Bảo dụi mắt, đầu còn hơi choáng váng, mơ hồ lên tiếng.
""Dậy thôi, nằm tiếp sẽ bị cảm."" Phó Thành trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô dậy khỏi ghế nằm, sau đó đẩy cô đi ra ngoài.
Hắn chỉ mới ra ngoài đi một vòng, quay lại tiệm đã thấy Thất Bảo ngủ thiếp đi, nên không làm phiền cô, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ chờ, thấy cô gội đầu xong, mới bắt đầu gọi cô dậy.
Cô gái bị đẩy ra ngoài, bên ngoài ánh sáng đèn huỳnh quang chiếu xuống có chút chói mắt, theo bản năng hơi nheo mắt, mơ mơ màng màng bị đẩy ra ngồi xuống chiếc ghế xoay phía trước.
Tóc Tần Thất Bảo rất dày, chất tóc tốt, bình thường thả tóc nhìn nó vừa đen vừa thẳng, giống như màu đen của tơ lụa, khiến người người khác nhìn qua đã hâm mộ.
Nhưng sống trong bệnh viện một thời gian, không được chăm sóc, tóc phần mái dài ra có chút lộn xộn, che hết mắt cô, bình thường nhìn qua không được gọn gàng lắm.
*
""Tóc của Tiểu tỷ tỷ rất đẹp, chắc thường xuyên tốn không ít thường gian chăm sóc tóc phải không?""
Trước khi sấy, thợ cắt tóc sửa lại tóc mái giúp cô, sau đó nâng khuôn mặt cô lên, xoay trái xoay phải chỉnh sửa lại, vừa làm vừa bắt chuyện cùng cô.
""Không có nha, tôi cũng chưa bảo dưỡng qua."" Lúc này, Tần Thất Bảo đã tỉnh, nhìn người đang trò chuyện cùng mình, cô cũng lễ phép trả lời.
""Vậy là đẹp tự nhiên rồi."" Thợ cắt tóc ngạc nhiên nói.
""Vâng."" Tần Thất Bảo gật đầu.
""Tiểu tỷ tỷ bao nhiêu tuổi? Đã trưởng thành rồi sao?""
Sau khi cắt đi phần mái thừa, thợ cắt tóc bắt đầu lấy máy sấy sấy tóc cho cô, vừa sấy vừa tiếp tục trò chuyện cùng cô.
""Uhm."" Tần Thất Bảo liếc mắt nhìn thợ cắt tóc qua gương, trả lời cho có lệ, cảm thấy hắn ta hơi phiền.
Cô không thích người khác hỏi cô quá nhiều, hơn nữa người này cô còn chẳng quen biết, nếu như sau đó lại hỏi cô học trường nào thì càng đáng ghét.
""Nhìn qua trông Tiểu tỷ tỷ còn rất nhỏ, vẫn còn học cấp ba à? Học trường trung học Phú Hải sao?"" Quả nhiên, cô đoán trúng.
Tần Thất Bảo rất sợ người khác hỏi cô vấn đề này, ở bệnh viện thì không sao, ít ra cô còn có thể giải thích với những bệnh nhân khác rằng cô bị mất trí nhớ nên không nhớ rõ, nhưng nơi này không phải bệnh viện, nếu như cô không trả lời được, chẳng phải mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác?
""Khách hàng cắt tóc ở đây nhất định phải trả lời mấy câu hỏi này à?""
Bàn tay cô nắm chặt giấu trong ống tay áo, đang muốn nói thẳng cô không muốn trả lời, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị người đàn ông phía sau chen trước.
Vỗn dĩ Phó Thành ngồi trên ghế salon phía sau chờ, nơi đó cách vị trí Tần Thất Bảo ngồi không xa, tiếng trò chuyện bên đó hắn có thể nghe rõ ràng, khi thợ cắt tóc hỏi đến vấn đề thứ hai, hắn cũng thấy khó chịu.
Người thợ cắt tóc này rất trẻ, chắc khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua khá nghiêm túc, không ngờ lại cùng cô gái nhỏ nói nhiều như vậy, mà chỉ hỏi cô những vấn đề riêng tư cá nhân, còn gọi Thất Bảo là "Tiểu tỷ tỷ".
Cho nên, khi hắn hỏi đến vấn đề thứ ba, Phó Thành không nhịn được nữa, đứng lên, đi thẳng tới chỗ cô.
""Không phải, không phải, Tôi chỉ thấy dường như Tiểu... Cô ấy hơi căng thẳng, nên trò chuyện cùng cô ấy để thư giãn."" Thợ cắt tóc kia nhìn thấy Phó Thành, có chút lúng túng, tay đang sấy tóc hơi ngừng một chút, giải thích.
""Tôi không căng thẳng."" Tần Thất Bảo nhíu mày.
Cô không thích nói chuyện cùng người lạ, cho nên cũng chẳng cần thư giãn cái gì.
""Tiếp tục sấy, tóc bạn gái tôi còn chưa khô, để tóc ướt sẽ cảm lạnh."" Phó Thành híp mắt, chỉ vào máy sấy trong tay hắn nhắc nhở.
""Ah, vâng, tôi làm ngay!"" Thợ cắt tóc nghe thấy hai từ ""bạn gái"" nhất thời lúng túng xấu hổ.
Hắn ta cảm thấy cô bé này dáng dấp không tệ, nhỏ tuổi lại đơn thuần, dự định tìm lý do xin Wechat, kết quả lại bị người bạn trai của cô ở phía sau phát hiện!
""Bác sĩ Phó, sao anh có thể...""
Tần Thất Bảo nghe được hai từ ""Bạn gái"" trong nháy mắt đỏ mặt, đang mở miệng muốn nói, kết quả thanh âm quá nhỏ, vừa lúc bị tiếng động của máy sấy phía sau bao trùm hết.
""Ngồi đi, tôi ngồi phía sau nhìn em."" Phó Thành thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng, vươn tay nhéo một cái, sau đó xoay người quay trở về ghế sô pha.
Nhìn cử chỉ thân mật của người đàn ông, thợ cắt tóc toát mồ hôi lạnh, suýt nữa run tay đánh rơi máy sấy.
May mắn vừa nãy còn chưa hỏi xin wechat của cô, nếu không... bạn trai cô nhất định sẽ đem hắn ra làm thịt, ngẫm lại thật đáng sợ!!
Vì thế, tiếp sau đó thợ cắt tóc chỉ tập trung chú ý vào mái tóc cô, mắt nhì mũi, mũi nhìn tim, chỉnh đốn lại tư tưởng trong lòng, thậm chí đến khuôn mặt cô cũng không dám nhìn nữa.
Cắt tóc xong cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ mất khoảng chừng hai mươi phút, thợ cắt tóc cầm lược chải lại mái tóc, rồi chỉnh sửa lại lần cuối cho cô, sau đó cũng không đứng lại mà chạy mất dạng.
*
""Bác sĩ Phó, nhìn tôi có đẹp không?""
Sau khi trả tiền, hai người đi ra khỏi tiệm, Tần Thất Bảo hào hứng bước đi, đứng trước cửa kính của cửa tiệm đối diện soi mình cả buổi.
Trong gương, cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng, trước ngực buộc nơ màu hồng phấn, bên ngoài khoác một chiếc áo len trắng, chân đi đôi giày da màu nâu nhạt, cùng với một đôi tất đơn giản, dưới làn váy lộ ra đôi chân trẵng nõn.
Với lại vừa cắt tóc xong, tóc mái không còn che mắt nữa, mái tóc dài xõa trên vai, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cả người giống như một nàng tiên nhỏ.
""Đẹp, rất đẹp."" Đây là lần thứ hai trong ngày cô hỏi vấn đề này, nhưng Phó Thành không hề cảm thấy phiền chán, mà chỉ ôn nhu nhìn cô, nghiêm túc trả lời.
Tần Thất bảo nghe vậy nhìn về phía hắn nở nụ cười rạng rỡ, sau đó vui vẻ tiến về phía trước.
Trước đây cô không dám soi gương, một là sợ quỷ, hai là vì cô tự ti, nhưng bậy giờ thì không, trên người bác sĩ Phó có kim quang, căn bản quỷ không dám đến gần, cô cũng cảm thấy được thoải mái.
...
Sau khi cắt tóc, mới hai giờ chiều, còn lại nửa ngày, Phó Thành dẫn Tần Thất Bảo đi xem phim, sau đó đến hiệu sách mua vài cuốn để trong phòng bệnh giải trí, cuối cùng đi ăn tối, đi dạo chợ đêm một lát rồi quay lại bệnh viện.
""Bác sĩ Phó, không xong rồi, anh đi chơi với tôi lâu như thế, cháu gái ở nhà anh thì phải làm sao?!""
Lúc trở về cổng bệnh viện số ba, Tần Thất Bảo chợt nhớ đến vấn đề này, nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mươi chín phút, thiếu một phút nữa là thành tám giờ rồi, cháu gái của bác sĩ Phó ở nhà một mình có khi nào đói ngất đi rồi không?!
""Em yên tâm, lúc xế chiều, tôi đã gọi điện cho ba tôi đến nhà trẻ đón con bé về rồi, bây giờ nó đang ở nhà ông bà nội chơi vui vẻ cùng em họ nó đấy.""
Phó Thành cầm điện thoại đưa cho cô xem mấy bức ảnh của con bé do mẹ anh gửi tới, trong hình hai đứa trẻ đang bật nhảy trên giường, so với ở một mình trong nhà hắn thì con bé còn chơi vui vẻ hơn nhiều.
""Tốt quá, tốt quá, tôi nghĩ anh đi chơi cùng tôi mà quên mất, để con bé ở nhà một mình."" Tần Thất Bảo vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm, nếu quả thật như vậy, thì cô sẽ mang tội rất lớn.
""Không sao đâu, nếu chờ em nhắc nhở tôi, chắc Tiểu Hinh Hinh sẽ ở vườn trẻ qua đêm mất."" Phó Thành thấy cô như trút được gánh nặng, buồn cười nhéo mũi cô.
""Bác sĩ Phó!!""
*
"Bác sĩ Phó, muộn vậy rồi còn chưa tan ca?""
Hai người đứng ngoài cửa ồn ào nửa ngày, lúc đi vào bác sĩ trực lên tiếng chào hỏi, thấy đi bên cạnh hắn là Tần Thất Bảo thì ngẩn người, ""Đây là bạn gái anh?""
""Bác sĩ Trần, không nhận ra tôi à? Tôi là Tần Thất Bảo a.""
Phó Thành tâm tình không tệ, đang muốn kéo tay Tần Thất Bảo qua nói ""Đúng vậy"", kết quả bị người phía sau giành nói trước.
""Cô, cô là Thất Bảo?!"" Bác sĩ Trần nghe giọng nói có chút quen tai, cẩn thận nhìn qua mấy lần, đột nhiên mở to mắt, không thể tin nói.
Khu nội trú tầng bảy có hai bệnh nhân hắn đang điều trị, cho nên bình thường cũng nhìn thấy Tần Thất Bảo, thỉnh thoảng cũng chào hỏi nhau vài câu, cho nên hai người cũng được coi là quen biết, nhưng hôm nay đứng đối diện, lại không nhận ra được!
""Vâng, là tôi."" Cô gái gật đầu cười.
Bình thường Tần Thất Bảo mặc đồ bệnh nhân, tóc tai lộn xộn che hết đôi mắt, hầu như nhìn lúc nào cũng thấy cô cúi đầu, ngoại trừ lúc "Phát bệnh", cảm giác cô tồn tại rất thấp, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy cô thay đổi, có chút chói mắt!
""Thất Bảo, sao cô lại ra ngoài? Còn mua quần áo nữa?"" Bác sĩ Trần ngạc nhiên nói.
""Ngày hôm qua Thất Bảo nói với tôi cô ấy mơ thấy một giấc mơ, thấy bệnh nhân Triệu Lỵ Hồng xảy ra chuyện, nhất định phải ra ngoài xem một chút, tôi sợ cô ấy lo nghĩ nên xin chủ nhiệm cho cô ấy xuất viện một ngày."" Phó Thành đứng một bên vội vàng giải thích.
""Cho nên hai người xuất viện tìm Triệu Lỵ Hồng? Hiện tại đã thoải mái chưa?"" Bác sĩ Trần chợt quay đầu, quan tâm hỏi han cô.
""Chúng tôi đi Tây Sơn, thực sự Triệu Lỵ Hồng đã xảy ra chuyện, tôi đã báo cảnh sát..."" Phó Thành kể lại ngắn gọn chuyện hồi sáng cho bác sĩ Trần.
""Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Giấc mơ có thể trở thành sự thật?"" Bác sĩ Trần nghe xong sửng sốt hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần nói.
""Tôi cũng cảm thấy không thể tin nổi, lúc từ Tây Sơn về, tâm trạng của Thất Bảo rất kém, cho nên mới dẫn cô ấy đi dạo trung tâm thương mại một chút, tiện mua ít đồ.""
Phó Thành nửa thật nửa giả kể lại, đối phương nghe xong còn muốn hỏi, nhưng bị hắn từ chối, lấy lý do đưa Thất Bảo trở về nghỉ ngơi.
""Vậy được, các người đi lên trước đi! muộn rồi, ngày mai tôi lại hỏi."" Bác sĩ Trần tỏ vẻ đã hiểu, sau khi nói tạm biệt với bọn họ, hắn trở về phòng cấp cứu nói chuyện cùng ý tá.
...
"Chị Tiểu Lâm!"
Trở về khu nội trú lầu 7, khi ra khỏi thang máy thì Tần Thất Bảo vừa vặn gặp phải y tá Tiểu Lâm liền gọi một tiếng sau đó đi đến cho cô ấy xem tạo hình mới của bản thân.
"Thất Bảo tại sao em trang điểm đẹp như vậy rồi hả?!" Không ngoài dự kiến khi Tiểu Lâm nhìn thấy cô trang điểm cũng thiếu chút nữa không nhận ra, thấy cô ăn mặt đẹp như vậy nên có chút kinh ngạc mà nói.
"Mấy thứ này là bác sĩ Phó mua cho em, bởi vì bên ngoài rất lạnh nên nghĩ sẽ mua cái áo khoác thôi nhưng kết quả nhân viên hướng dẫn đề cử váy cũng rất đẹp..." Tần Thất Bảo hơi đỏ mặt, cầm lấy làn váy nhìn qua có chút ngượng ngùng.
"Em mặc váy rất xinh đẹp, giống như Tiểu tiên nữ vậy!" Tiểu Lâm không hề bủn xỉn mà mở lời khen.
"Ôi đây không phải Thất Bảo sao? Em gái sao em lại có thể đẹp vậy nhỉ?"
"Bác sĩ Phó mua à? Ánh mắt anh ấy cũng tốt thật, giày này cũng rất đẹp nha."
"Dạ, tất cũng rất đáng yêu ~"
"Ui, Thất Bảo không phải là em cắt tóc rồi chứ hả?"
"..."
Cửa thang máy cách bàn y tá không xa, hành lang lại khá yên tĩnh nên có người nói chuyện thì bên kia lập tức nghe được vì thế vài y tá trực ban đều tò mò xông tới, cô một câu tôi một câu mà cảm thán.
Bình thường các cô là người tiếp xúc với Tần Thất Bảo nhiều nhất, có đôi khi tới ăn cơm cũng là cùng nhau ăn nên những chuyện phía sau tất nhiên là biết rõ tinh thần cô luôn không tốt nên không để ý nhiều cho nên lần này mới xem cô không chớp mắt.
Nhưng các cô cũng không nghĩ tới Tần Thất Bảo thay một bộ quần áo mà lại xinh đẹp như vậy!
"Em chỉ là cắt mái ngắn một chút thôi ạ." Tần Thất Bảo đỏ mặt khoa tay múa chân trên trán nhỏ giọng giải thích.
"Trách không được nhìn thấy sao tinh thần em lại tốt hơn." Tiểu Lâm dùng tay sờ sờ đầu cô, cười nói.
Phó Thành đứng bên ngoài bàn y tá xem mấy vị y tá vây quanh thiếu nữ sờ má sờ mặt, miệng còn không ngừng khen cô đáng yêu, trong lòng không biết sao lại thấy có chút chua chua, hắn cảm thấy đầu của Tần Thất Bảo chỉ có thể để mình hắn sờ, những người khác đều không được cho dù là con gái cũng không được!
"Bác sĩ Phó, anh cũng vào ngồi chút đi." Một đám y tá lôi kéo nhìn Tần Thất Bảo nửa ngày sau đó chờ khi phản ứng lại mới nhận ra bác sĩ Phó đứng ở bên ngoài rất lâu rồi.
"Không được, hôm nay hơi trễ rồi tôi phải trở về xem chừng cháu gái tôi." Phó Thành lắc đầu cứ nghĩ sẽ đi khỏi, mới vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên như nghĩ tới chuyện gì xoay người về lại trước bàn y tá, duỗi thẳng cánh tay cách bàn sờ đầu Tần Thất Bảo, có thế này xong mới cảm thấy mỹ mãn mà đi tới cửa thang máy.
Chúng y tá: "..." Cái tranh phong cảnh này hình như có chút không đúng, tuyệt đối không giống hình thức bình thường khi bác sĩ ở cùng bệnh nhân nha!
Beta: Đại tổng quản
""Bác sĩ Phó, chúng ta phải quay về bệnh viện sao?""
Ra khỏi nhà hàng, Tần Thất Bảo nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều, bình thường giờ này mấy y tá sẽ yêu cầu cô ngủ trưa, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ Phó hỏi.
""Tôi đã xin cho em được xuất viện một ngày, em có thể chơi đến khuya rồi quay lại bệnh viện, nhưng nếu em cảm thấy mệt mỏi, chúng ta có thể về sớm hơn."" Phó Thành xoa xoa đầu cô.
""Tôi không mệt!"" Cô gái nhỏ nghe vậy lập tức lắc đầu, cô ước gì có thể ra ngoài chơi đến muộn, làm sao có thể đồng ý quay trở về sớm như vậy.
""Vậy thì đi thôi, đi dạo quanh đây một vòng, ăn quá nhiều đi tản bộ một chút cho dễ tiêu hóa."" Phó Thành nói, theo bản năng nhìn về phía bụng cô, thấy cô vừa ăn khá nhiều, bụng dưới vẫn phẳng, không căng phồng lên chút nào.
Vì vậy hai người đi từ trên xuống dưới, đi dạo tất các tầng của trung tâm thương mại, lúc đi qua một tiệm cắt tóc, Phó Thành đột nhiên dừng lại.
""Bác sĩ Phó muốn cắt tóc sao?"" Tần Thất Bảo thấy hắn dừng lại trước cửa tiệm, tò mò hỏi.
""Uhm, cho em sửa sang lại một chút."" Phó Thành quay đầu nhìn cô, đưa tay xoa cái trán của cô một cái.
""Hả?""
Tần Thất Bảo chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong tiệm, lúc này trong tiệm cũng không nhiều người lắm, khi hai người bước vào, lập tức có nhân viên cửa hàng ra tiếp đón, biết hai người muốn cắt tóc mái, thì cho người học việc dẫn họ vào gội đầu.
Tiệm này nằm ở tầng một của trung tâm thương mại, bên trong bày trí khá ấn tượng, sàn nhà và mặt bàn cũng rất sạch sẽ, nhìn qua rất thoải mái.
...
""Thất Bảo, dậy đi, phải ra ngoài sấy tóc rồi.""
Một lát sau, Tần Thất Bảo mới chợp mắt được mấy phút đã bị đánh thức, mở mắt ra nhìn, Phó Thành đang đứng ở ghế nằm bên cạnh nhìn cô.
""Bác sĩ Phó..."" Tần Thất Bảo dụi mắt, đầu còn hơi choáng váng, mơ hồ lên tiếng.
""Dậy thôi, nằm tiếp sẽ bị cảm."" Phó Thành trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô dậy khỏi ghế nằm, sau đó đẩy cô đi ra ngoài.
Hắn chỉ mới ra ngoài đi một vòng, quay lại tiệm đã thấy Thất Bảo ngủ thiếp đi, nên không làm phiền cô, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ chờ, thấy cô gội đầu xong, mới bắt đầu gọi cô dậy.
Cô gái bị đẩy ra ngoài, bên ngoài ánh sáng đèn huỳnh quang chiếu xuống có chút chói mắt, theo bản năng hơi nheo mắt, mơ mơ màng màng bị đẩy ra ngồi xuống chiếc ghế xoay phía trước.
Tóc Tần Thất Bảo rất dày, chất tóc tốt, bình thường thả tóc nhìn nó vừa đen vừa thẳng, giống như màu đen của tơ lụa, khiến người người khác nhìn qua đã hâm mộ.
Nhưng sống trong bệnh viện một thời gian, không được chăm sóc, tóc phần mái dài ra có chút lộn xộn, che hết mắt cô, bình thường nhìn qua không được gọn gàng lắm.
*
""Tóc của Tiểu tỷ tỷ rất đẹp, chắc thường xuyên tốn không ít thường gian chăm sóc tóc phải không?""
Trước khi sấy, thợ cắt tóc sửa lại tóc mái giúp cô, sau đó nâng khuôn mặt cô lên, xoay trái xoay phải chỉnh sửa lại, vừa làm vừa bắt chuyện cùng cô.
""Không có nha, tôi cũng chưa bảo dưỡng qua."" Lúc này, Tần Thất Bảo đã tỉnh, nhìn người đang trò chuyện cùng mình, cô cũng lễ phép trả lời.
""Vậy là đẹp tự nhiên rồi."" Thợ cắt tóc ngạc nhiên nói.
""Vâng."" Tần Thất Bảo gật đầu.
""Tiểu tỷ tỷ bao nhiêu tuổi? Đã trưởng thành rồi sao?""
Sau khi cắt đi phần mái thừa, thợ cắt tóc bắt đầu lấy máy sấy sấy tóc cho cô, vừa sấy vừa tiếp tục trò chuyện cùng cô.
""Uhm."" Tần Thất Bảo liếc mắt nhìn thợ cắt tóc qua gương, trả lời cho có lệ, cảm thấy hắn ta hơi phiền.
Cô không thích người khác hỏi cô quá nhiều, hơn nữa người này cô còn chẳng quen biết, nếu như sau đó lại hỏi cô học trường nào thì càng đáng ghét.
""Nhìn qua trông Tiểu tỷ tỷ còn rất nhỏ, vẫn còn học cấp ba à? Học trường trung học Phú Hải sao?"" Quả nhiên, cô đoán trúng.
Tần Thất Bảo rất sợ người khác hỏi cô vấn đề này, ở bệnh viện thì không sao, ít ra cô còn có thể giải thích với những bệnh nhân khác rằng cô bị mất trí nhớ nên không nhớ rõ, nhưng nơi này không phải bệnh viện, nếu như cô không trả lời được, chẳng phải mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác?
""Khách hàng cắt tóc ở đây nhất định phải trả lời mấy câu hỏi này à?""
Bàn tay cô nắm chặt giấu trong ống tay áo, đang muốn nói thẳng cô không muốn trả lời, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị người đàn ông phía sau chen trước.
Vỗn dĩ Phó Thành ngồi trên ghế salon phía sau chờ, nơi đó cách vị trí Tần Thất Bảo ngồi không xa, tiếng trò chuyện bên đó hắn có thể nghe rõ ràng, khi thợ cắt tóc hỏi đến vấn đề thứ hai, hắn cũng thấy khó chịu.
Người thợ cắt tóc này rất trẻ, chắc khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua khá nghiêm túc, không ngờ lại cùng cô gái nhỏ nói nhiều như vậy, mà chỉ hỏi cô những vấn đề riêng tư cá nhân, còn gọi Thất Bảo là "Tiểu tỷ tỷ".
Cho nên, khi hắn hỏi đến vấn đề thứ ba, Phó Thành không nhịn được nữa, đứng lên, đi thẳng tới chỗ cô.
""Không phải, không phải, Tôi chỉ thấy dường như Tiểu... Cô ấy hơi căng thẳng, nên trò chuyện cùng cô ấy để thư giãn."" Thợ cắt tóc kia nhìn thấy Phó Thành, có chút lúng túng, tay đang sấy tóc hơi ngừng một chút, giải thích.
""Tôi không căng thẳng."" Tần Thất Bảo nhíu mày.
Cô không thích nói chuyện cùng người lạ, cho nên cũng chẳng cần thư giãn cái gì.
""Tiếp tục sấy, tóc bạn gái tôi còn chưa khô, để tóc ướt sẽ cảm lạnh."" Phó Thành híp mắt, chỉ vào máy sấy trong tay hắn nhắc nhở.
""Ah, vâng, tôi làm ngay!"" Thợ cắt tóc nghe thấy hai từ ""bạn gái"" nhất thời lúng túng xấu hổ.
Hắn ta cảm thấy cô bé này dáng dấp không tệ, nhỏ tuổi lại đơn thuần, dự định tìm lý do xin Wechat, kết quả lại bị người bạn trai của cô ở phía sau phát hiện!
""Bác sĩ Phó, sao anh có thể...""
Tần Thất Bảo nghe được hai từ ""Bạn gái"" trong nháy mắt đỏ mặt, đang mở miệng muốn nói, kết quả thanh âm quá nhỏ, vừa lúc bị tiếng động của máy sấy phía sau bao trùm hết.
""Ngồi đi, tôi ngồi phía sau nhìn em."" Phó Thành thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng, vươn tay nhéo một cái, sau đó xoay người quay trở về ghế sô pha.
Nhìn cử chỉ thân mật của người đàn ông, thợ cắt tóc toát mồ hôi lạnh, suýt nữa run tay đánh rơi máy sấy.
May mắn vừa nãy còn chưa hỏi xin wechat của cô, nếu không... bạn trai cô nhất định sẽ đem hắn ra làm thịt, ngẫm lại thật đáng sợ!!
Vì thế, tiếp sau đó thợ cắt tóc chỉ tập trung chú ý vào mái tóc cô, mắt nhì mũi, mũi nhìn tim, chỉnh đốn lại tư tưởng trong lòng, thậm chí đến khuôn mặt cô cũng không dám nhìn nữa.
Cắt tóc xong cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ mất khoảng chừng hai mươi phút, thợ cắt tóc cầm lược chải lại mái tóc, rồi chỉnh sửa lại lần cuối cho cô, sau đó cũng không đứng lại mà chạy mất dạng.
*
""Bác sĩ Phó, nhìn tôi có đẹp không?""
Sau khi trả tiền, hai người đi ra khỏi tiệm, Tần Thất Bảo hào hứng bước đi, đứng trước cửa kính của cửa tiệm đối diện soi mình cả buổi.
Trong gương, cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng, trước ngực buộc nơ màu hồng phấn, bên ngoài khoác một chiếc áo len trắng, chân đi đôi giày da màu nâu nhạt, cùng với một đôi tất đơn giản, dưới làn váy lộ ra đôi chân trẵng nõn.
Với lại vừa cắt tóc xong, tóc mái không còn che mắt nữa, mái tóc dài xõa trên vai, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cả người giống như một nàng tiên nhỏ.
""Đẹp, rất đẹp."" Đây là lần thứ hai trong ngày cô hỏi vấn đề này, nhưng Phó Thành không hề cảm thấy phiền chán, mà chỉ ôn nhu nhìn cô, nghiêm túc trả lời.
Tần Thất bảo nghe vậy nhìn về phía hắn nở nụ cười rạng rỡ, sau đó vui vẻ tiến về phía trước.
Trước đây cô không dám soi gương, một là sợ quỷ, hai là vì cô tự ti, nhưng bậy giờ thì không, trên người bác sĩ Phó có kim quang, căn bản quỷ không dám đến gần, cô cũng cảm thấy được thoải mái.
...
Sau khi cắt tóc, mới hai giờ chiều, còn lại nửa ngày, Phó Thành dẫn Tần Thất Bảo đi xem phim, sau đó đến hiệu sách mua vài cuốn để trong phòng bệnh giải trí, cuối cùng đi ăn tối, đi dạo chợ đêm một lát rồi quay lại bệnh viện.
""Bác sĩ Phó, không xong rồi, anh đi chơi với tôi lâu như thế, cháu gái ở nhà anh thì phải làm sao?!""
Lúc trở về cổng bệnh viện số ba, Tần Thất Bảo chợt nhớ đến vấn đề này, nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mươi chín phút, thiếu một phút nữa là thành tám giờ rồi, cháu gái của bác sĩ Phó ở nhà một mình có khi nào đói ngất đi rồi không?!
""Em yên tâm, lúc xế chiều, tôi đã gọi điện cho ba tôi đến nhà trẻ đón con bé về rồi, bây giờ nó đang ở nhà ông bà nội chơi vui vẻ cùng em họ nó đấy.""
Phó Thành cầm điện thoại đưa cho cô xem mấy bức ảnh của con bé do mẹ anh gửi tới, trong hình hai đứa trẻ đang bật nhảy trên giường, so với ở một mình trong nhà hắn thì con bé còn chơi vui vẻ hơn nhiều.
""Tốt quá, tốt quá, tôi nghĩ anh đi chơi cùng tôi mà quên mất, để con bé ở nhà một mình."" Tần Thất Bảo vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm, nếu quả thật như vậy, thì cô sẽ mang tội rất lớn.
""Không sao đâu, nếu chờ em nhắc nhở tôi, chắc Tiểu Hinh Hinh sẽ ở vườn trẻ qua đêm mất."" Phó Thành thấy cô như trút được gánh nặng, buồn cười nhéo mũi cô.
""Bác sĩ Phó!!""
*
"Bác sĩ Phó, muộn vậy rồi còn chưa tan ca?""
Hai người đứng ngoài cửa ồn ào nửa ngày, lúc đi vào bác sĩ trực lên tiếng chào hỏi, thấy đi bên cạnh hắn là Tần Thất Bảo thì ngẩn người, ""Đây là bạn gái anh?""
""Bác sĩ Trần, không nhận ra tôi à? Tôi là Tần Thất Bảo a.""
Phó Thành tâm tình không tệ, đang muốn kéo tay Tần Thất Bảo qua nói ""Đúng vậy"", kết quả bị người phía sau giành nói trước.
""Cô, cô là Thất Bảo?!"" Bác sĩ Trần nghe giọng nói có chút quen tai, cẩn thận nhìn qua mấy lần, đột nhiên mở to mắt, không thể tin nói.
Khu nội trú tầng bảy có hai bệnh nhân hắn đang điều trị, cho nên bình thường cũng nhìn thấy Tần Thất Bảo, thỉnh thoảng cũng chào hỏi nhau vài câu, cho nên hai người cũng được coi là quen biết, nhưng hôm nay đứng đối diện, lại không nhận ra được!
""Vâng, là tôi."" Cô gái gật đầu cười.
Bình thường Tần Thất Bảo mặc đồ bệnh nhân, tóc tai lộn xộn che hết đôi mắt, hầu như nhìn lúc nào cũng thấy cô cúi đầu, ngoại trừ lúc "Phát bệnh", cảm giác cô tồn tại rất thấp, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy cô thay đổi, có chút chói mắt!
""Thất Bảo, sao cô lại ra ngoài? Còn mua quần áo nữa?"" Bác sĩ Trần ngạc nhiên nói.
""Ngày hôm qua Thất Bảo nói với tôi cô ấy mơ thấy một giấc mơ, thấy bệnh nhân Triệu Lỵ Hồng xảy ra chuyện, nhất định phải ra ngoài xem một chút, tôi sợ cô ấy lo nghĩ nên xin chủ nhiệm cho cô ấy xuất viện một ngày."" Phó Thành đứng một bên vội vàng giải thích.
""Cho nên hai người xuất viện tìm Triệu Lỵ Hồng? Hiện tại đã thoải mái chưa?"" Bác sĩ Trần chợt quay đầu, quan tâm hỏi han cô.
""Chúng tôi đi Tây Sơn, thực sự Triệu Lỵ Hồng đã xảy ra chuyện, tôi đã báo cảnh sát..."" Phó Thành kể lại ngắn gọn chuyện hồi sáng cho bác sĩ Trần.
""Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Giấc mơ có thể trở thành sự thật?"" Bác sĩ Trần nghe xong sửng sốt hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần nói.
""Tôi cũng cảm thấy không thể tin nổi, lúc từ Tây Sơn về, tâm trạng của Thất Bảo rất kém, cho nên mới dẫn cô ấy đi dạo trung tâm thương mại một chút, tiện mua ít đồ.""
Phó Thành nửa thật nửa giả kể lại, đối phương nghe xong còn muốn hỏi, nhưng bị hắn từ chối, lấy lý do đưa Thất Bảo trở về nghỉ ngơi.
""Vậy được, các người đi lên trước đi! muộn rồi, ngày mai tôi lại hỏi."" Bác sĩ Trần tỏ vẻ đã hiểu, sau khi nói tạm biệt với bọn họ, hắn trở về phòng cấp cứu nói chuyện cùng ý tá.
...
"Chị Tiểu Lâm!"
Trở về khu nội trú lầu 7, khi ra khỏi thang máy thì Tần Thất Bảo vừa vặn gặp phải y tá Tiểu Lâm liền gọi một tiếng sau đó đi đến cho cô ấy xem tạo hình mới của bản thân.
"Thất Bảo tại sao em trang điểm đẹp như vậy rồi hả?!" Không ngoài dự kiến khi Tiểu Lâm nhìn thấy cô trang điểm cũng thiếu chút nữa không nhận ra, thấy cô ăn mặt đẹp như vậy nên có chút kinh ngạc mà nói.
"Mấy thứ này là bác sĩ Phó mua cho em, bởi vì bên ngoài rất lạnh nên nghĩ sẽ mua cái áo khoác thôi nhưng kết quả nhân viên hướng dẫn đề cử váy cũng rất đẹp..." Tần Thất Bảo hơi đỏ mặt, cầm lấy làn váy nhìn qua có chút ngượng ngùng.
"Em mặc váy rất xinh đẹp, giống như Tiểu tiên nữ vậy!" Tiểu Lâm không hề bủn xỉn mà mở lời khen.
"Ôi đây không phải Thất Bảo sao? Em gái sao em lại có thể đẹp vậy nhỉ?"
"Bác sĩ Phó mua à? Ánh mắt anh ấy cũng tốt thật, giày này cũng rất đẹp nha."
"Dạ, tất cũng rất đáng yêu ~"
"Ui, Thất Bảo không phải là em cắt tóc rồi chứ hả?"
"..."
Cửa thang máy cách bàn y tá không xa, hành lang lại khá yên tĩnh nên có người nói chuyện thì bên kia lập tức nghe được vì thế vài y tá trực ban đều tò mò xông tới, cô một câu tôi một câu mà cảm thán.
Bình thường các cô là người tiếp xúc với Tần Thất Bảo nhiều nhất, có đôi khi tới ăn cơm cũng là cùng nhau ăn nên những chuyện phía sau tất nhiên là biết rõ tinh thần cô luôn không tốt nên không để ý nhiều cho nên lần này mới xem cô không chớp mắt.
Nhưng các cô cũng không nghĩ tới Tần Thất Bảo thay một bộ quần áo mà lại xinh đẹp như vậy!
"Em chỉ là cắt mái ngắn một chút thôi ạ." Tần Thất Bảo đỏ mặt khoa tay múa chân trên trán nhỏ giọng giải thích.
"Trách không được nhìn thấy sao tinh thần em lại tốt hơn." Tiểu Lâm dùng tay sờ sờ đầu cô, cười nói.
Phó Thành đứng bên ngoài bàn y tá xem mấy vị y tá vây quanh thiếu nữ sờ má sờ mặt, miệng còn không ngừng khen cô đáng yêu, trong lòng không biết sao lại thấy có chút chua chua, hắn cảm thấy đầu của Tần Thất Bảo chỉ có thể để mình hắn sờ, những người khác đều không được cho dù là con gái cũng không được!
"Bác sĩ Phó, anh cũng vào ngồi chút đi." Một đám y tá lôi kéo nhìn Tần Thất Bảo nửa ngày sau đó chờ khi phản ứng lại mới nhận ra bác sĩ Phó đứng ở bên ngoài rất lâu rồi.
"Không được, hôm nay hơi trễ rồi tôi phải trở về xem chừng cháu gái tôi." Phó Thành lắc đầu cứ nghĩ sẽ đi khỏi, mới vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên như nghĩ tới chuyện gì xoay người về lại trước bàn y tá, duỗi thẳng cánh tay cách bàn sờ đầu Tần Thất Bảo, có thế này xong mới cảm thấy mỹ mãn mà đi tới cửa thang máy.
Chúng y tá: "..." Cái tranh phong cảnh này hình như có chút không đúng, tuyệt đối không giống hình thức bình thường khi bác sĩ ở cùng bệnh nhân nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.