Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 57: Tiểu đội diệt quỷ
Miên Miên Nguyệt
31/01/2020
Edit: Quàng thượng
"Nói đúng hơn là cho dù tiền công là một vạn, nếu không có thực lực thì chính là vì một vạn tệ mà tới đây chịu chết?"
"Cho nên tôi nghĩ vậy Bạch đạo hữu cũng không cần so đo như vậy chứ? Phó đạo hữu có phải đi tìm chết hay không thì cũng không liên quan chúng ta."
"..."
Mấy đạo sĩ lớn tuổi nhịn không được phải phản bác, bên trong chính đạo là tu tới thanh tĩnh không tranh không giành, giữa người với người có ganh đua thực lực với nhau cho dù không thể ngăn cản nhưng cũng coi như là có lòng cầu tiến, nhưng thái độ của Bạch Thủy Sinh như vậy thì rõ ràng là có địch ý.
"Chẳng lẽ Bạch đạo hữu có thù oán với Phó Thành tiểu hữu?" Tô Hồng cố ý hỏi một câu như vậy.
"Không có." Bạch Thủy Sinh bị mấy vị tiền bối thực lực Thiên Sư dạy dỗ nên sắc mặt không được tốt lắm, lại bị Tô Hồng hỏi như vậy khiến trong lòng hắn càng thêm bực bội, đỏ mặt phun ra hai chữ này.
"Không có thì không cần so đo như vậy, Phó Thành tiểu hữu có thể được hiệp hội công nhận, chứng minh cậu ấy có chút bản lĩnh." Tô Hồng nói.
Mà mấy người khác cũng yên lặng gật đầu theo, hai đạo sĩ An Đông còn lại cũng bình thản chuyển đề tài vì mặc kệ thế nào thì hiện tại Bạch Thủy Sinh cũng là đồng đội của bọn họ.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những đạo sĩ đang ngồi cũng rất nể mặt không tiếp tục nói về đề tài này nữa, lúc này đồ ăn cũng đã lên nên bọn họ vừa ăn cơm một bên lại thảo luận tình huống và một ít phương pháp ứng phó chuyện trong thôn.
Tần Thất Bảo không tham dự, trong thôn này đều là quỷ, ý của cô chính là trực tiếp xông vào đuổi ma trừ quỷ, thu "tiền thưởng" trước rồi nói sau, còn những tà sư đó chỉ nuôi dưỡng đám quỷ cướp được từ trong tay quỷ sai, nên chỉ cần đem ác quỷ diệt hết thì bọn họ không còn gì để càn quấy nữa.
Đội ngũ Thiên Sư cũng không phải rất đông, trong đội của Tần Thất Bảo có hai người, ba người bên An Đông thì có một người, bên Tô Hà thì không có ai, trong đội bốn người còn lại chỉ có một. Cho nên trong mười hai người chỉ có bốn Thiên Sư, nhưng đội ngũ tự tin muốn liều mình xông vào như Tần Thất Bảo thì không có nhiều lắm.
Mọi người vốn đang muốn nhìn một chút vị Tần Thiên Sư trẻ tuổi này sẽ ra ý kiến gì đây, kết quả là người ta căn bản không muốn tham dự vào mà chỉ lo dùng bữa, có người hỏi liền cười cười nói không nghĩ được phương pháp nào tốt cả.
Đối phương đã nói như vậy, nên những người khác cảm thấy hỏi nhiều thì không tốt lắm, một bộ phận khác lại cảm thấy tuy Tần Thiên Sư cấp bậc cao nhưng có lẽ do tuổi còn quá trẻ thiếu kinh nghiệm nên thật sự không nghĩ ra biện pháp gì, một số khác lại cảm thấy nhất định cô đang cố ý giấu diếm biện pháp tốt để cho tiểu đội mình dùng.
Mọi người tâm tư khác nhau, bữa cơm này cũng chỉ có mình đội của Phó Thành là thật sự ăn ngon miệng, ăn uống no đủ thì lái xe đi theo nhân viên dẫn đường của hiệp hội bắt đầu xuất phát.
Bốn tiểu đội đều có xe của mình, lên đường đi theo người của hiệp hội An Đông nhắm về mục tiêu là thôn xóm kia.
Tuy rằng cùng ở An Đông nhưng vị trí thôn này lại khá hẻo lánh, hơn bốn mươi phút lái xe trên đường lớn cho tới khi chạy vào đường nhỏ thì không dễ chạy như vậy nữa, gồ ghề lồi lõm, lúc gặp phải hố nước thiếu điều muốn lật xe luôn.
"Biết trước thì đã lái xe việt dã tới." Phó Thành có chút hối hận, xe của anh chạy ở trên đường này, đến lúc trở về khẳng định là phải đem đi bảo dưỡng.
"Thật ra tính năng của xe chúng ta là không tệ lắm rồi, vẫn còn tốt, anh xem xe của đội Tô Hà kìa, rất nhanh thôi là xe của bọn họ sẽ không thể đi được nữa."
Tần Thất Bảo vẫn luôn quan sát tình huống ở phía sau, xe bọn họ là chiếc thứ hai từ dưới đếm lên, xe chạy cuối cùng là hai anh em Tô Hồng, sàn xe của bọn họ tương đối thấp nên bị đất đá trên đường đâm cho không ra hình ra dạng gì nữa.
"Phanh!"
Tần Thất Bảo vừa nói xong thì phía sau bỗng phát ra tiếng vang lớn, xe của bọn Tô Hồng liền dừng lại bất động.
"Xe của bọn họ hình như là hỏng rồi..."Phó Thành dừng lại, mở cửa sổ xe ló đầu nhìn ra phía sau.
Sắc mặt của Tô Hà và Tô Hồng đều không tốt cho lắm, bọn họ có chút hối hận khi tiếp nhận nhiệm vụ này, tiểu đội của bọn họ so với những tiểu đội khác thì không những thực lực thấp nhất mà còn xảy ra vấn đề khắp nơi, còn chưa tới mục đích thì xe đã hỏng trước rồi!
Tần Thất Bảo xuống xe, hỏi bọ họ có cần trợ giúp gì không, mấy người ở phía trước cũng nghe thấy tiếng vang lớn nên vội vàng dừng lại. Người của hiệp hội An Đông sau khi biết rõ ràng tình huống thì gọi điện thoại kêu xe tải của công ty đến kéo xe về, sau đó để hai anh em Tô Hồng Tô Hà lên xe của hiệp hội ở phía trước.
Cũng còn may là xe của hiệp hội khá lớn, xe việt dã bảy chỗ mà người của hiệp hội chỉ chiếm hai chỗ, còn thừa lại năm ghế trống có thể cho người khác ngồi.
...
Đây chỉ như là chuyện nhỏ nhặt, nên mọi người tiếp tục hướng về phía thôn mà chạy, chạy khoảng một tiếmg rưỡi rốt cuộc cũng đến thôn xóm ở sườn núi.
"Quỷ trong thôn này đúng thật là rất nhiều."
Lúc này là bốn giờ rưỡi chiều, nhưng bởi vì trời lạnh nên mau tối, sắc trời bây giờ cũng đã bắt đầu tối dần, mà phía trước cửa thôn nhìn thấy loáng thoáng rất nhiều quỷ hơn nữa liếc mắt một cái cũng nhìn ra trong đó có trộn lẫn không ít ác quỷ, đúng thật là làm cho người ta khiếp sợ.
"Bây giờ có thể bắt đầu chưa?" Tần Thất Bảo quay đầu hỏi người của hiệp hội.
"Có thể rồi, nhiều quỷ như vậy nên có yêu cầu là mọi người phải nghĩ cách để dọn dẹp sạch sẽ, vì người Địa Phủ nói rằng quỷ ở thôn này đều dính ác khí, không có mấy con là tốt lành." Người hiệp hội nói.
"Được, vậy chúng ta vào thôi." Tần Thất Bảo nhìn dụng cụ mình mang trên cổ tay rồi mở miệng nói với những người bên cạnh.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, đi thôi." Phó Thành gật gật đầu, Trần Phong không nói chuyện nhưng cũng theo sát phía sau đi về hướng cửa thôn.
Những người khác thấy thế có chút ngạc nhiên, ba người này cứ như vậy mà đi qua??
"Cửa thôn có nhiều ác quỷ như vậy mà bọn họ lại định trực tiếp xông vào?" Có người nhịn không được nghi hoặc nói.
Mấy người của tiểu đội khác đều ở trên xe thảo luận và từng người đều suy nghĩ biện pháp cho mình, quyết định sẽ bắt đầu đột kích từ cuối thôn, có người đưa ra ý kiến có thể bố trí trận pháp ở ngoài thôn để dọn "sạch sẽ" một chút rồi đi vào, nhưng không ai suy nghĩ là trực tiếp xông vào từ cửa thôn cả!
Vào lúc tụ tập chung, người của hiệp hội đã nói rõ ràng rằng quỷ ở cửa thôn là nhiều nhất, hơn nữa còn có sức lực mạnh nhất, bây giờ vừa thấy thì đúng là như vậy, chỉ cần dùng mắt thường xem thì cũng đã thấy vài con ác quỷ, đừng nói chi là còn con đang ẩn giấu, cái này thì cho dù là Thiên Sư cũng khó chống đỡ nha!
......
Ba người Tần Thất Bảo không để ý ánh mắt khác thường của người phía sau, lấy bao lô đeo trước người, sau đó lấy mấy thứ đã chuẩn bị tốt từ mấy ngày trước ở trong balo ra, nhét hết một chồng lá bùa vào trong túi.
Bên trong balo chỉ còn một cây kiếm nhỏ chính là cây mà Lưu Tiểu Vũ nhìn thấy lúc ở bệnh viện, thanh kiếm nho nhỏ nhìn giống như đồ chơi, Tần Thất Bảo cũng lấy ra nhét vào túi tiền, sau đó mới đeo balo vào sau lưng.
Trần Phong cũng đã chuẩn bị pháp khí, Phó Thành thì cái gì cũng không chuẩn bị anh xắn ống tay áo lên, chờ đến lúc ra tay thì cũng thuận tiện hơn.
Mọi người ở phía sau nhìn ba người này đi thẳng về cửa thôn như nhìn ba kẻ chán sống, bọn họ tuy đi không nhanh nhưng quỷ ở cửa thôn đã nhận ra, có mấy con còn nhào qua.
Tần Thất Bảo thấy thế liền liếc mắt nhìn Phó Thành một cái, mấy con quỷ này đều là quỷ bình thường nên để cho anh luyện tập thì tốt hơn.
Phó Thành lập tức hiểu ý, giơ nắm tay lên, không chút khách khí lao tới, rồi cho hai con quỷ hai bên trái phải mỗi con một đấm.
"Bang bang!"
Người đàn ông trên tay mang theo kim quang, trong ngáy mắt nắm tay đụng vào quỷ hồn thì giống như có ngọn lửa thiêu đốt, khiến hai con quỷ kia hồn phi phách tán, tới cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra nữa, những mảnh vỡ của linh hồn bay giữa không trung, ngay lúc này trong đêm tối lộ ra vài phần xinh đẹp quỷ dị.
Mà hai con quỷ này giống như châm ngòi thuốc nổ, lập tức khiến cho đám quỷ ở cửa thôn bùng nổ cảm xúc, những con quỷ ở cửa thôn lập tức xông ra, trong đó còn có cả ác quỷ toàn thân đầy sát khí.
Ngay lúc này thì Tần Thất Bảo và Trần Phong cũng động, người trước ném ra một lá bùa mà lá bùa đó là ngũ lôi phù thường thấy nhất, nhưng mà ngay giờ phút này uy lực nó phát ra lại không giống với bình thường cho lắm.
Thật ra phía trên ngũ lôi phù này có pháp ấn do Tần Thất Bảo vẽ, pháp ấn này là sát quỷ ấn một trong ba pháp ẩn cổ mà Các Tạo Sơn còn lưu truyền xuống, đây là thứ Tần Thất Bảo được truyền khi nhận chức chân nhân nhưng bình thường cũng rất ít lấy ra dùng, bởi vì hiện tại ma quỷ hoành hành quá nên cô mới thêm vào phù chú, khiến cho uy lực bùa càng thêm mạnh mẽ.
Ngũ lôi phù vừa xuất ra, thì trên không trung lập tức nổi sét ầm ầm, lôi điện vốn dĩ màu hồng lam nay lại được bao quanh thêm một tầng hắc khí giống như một con rồng lớn màu đen hung ác nhìn chằm chằm vào quỷ hồn ở phía cửa thôn, liên tục xé rách mấy con quỷ, phá ra một con đường.
Đường vừa mở ra, Trần Phong liền cầm phất trần vọt vào phối hợp với Phó Thành hai người kẻ dùng pháp khí người dùng nắm tay mà xua đuổi tà ma, một đường như thế như chẻ tre, trực tiếp xông vào trong thôn.
"Này, này là xông vào thật à!"
... Mấy tiểu đội đứng ở xa người nào cũng trợn tròn mắt, lúc trưa bọn họ đều nghĩ sai rồi, Tần Thiên Sư không phải kinh nghiệm không đủ cũng không phải giấu biện pháp tốt không chịu chia sẻ, mà là do tiểu đội bọn họ quá mạnh nên căn bản là không cần nghĩ cách chỉ cần trực tiếp giết qua là được rồi!
"Dị năng của Phó Thành tiểu hữu cũng rất lợi hại, thực lực này có thể so với Thiên Sư phải không?"
"Đúng vậy, một quyền có thể đánh tan ác quỷ thì thực lực chắc không chỉ dừng lại ở chân nhân đỉnh phong đâu nhỉ!"
"Năng lực đặc biệt của cậu ta, tôi còn chưa từng nhìn thấy, quá mạnh rồi."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kim quang kia chói mắt như vậy, không phải là thần tiên gì chuyển thế đâu đúng không?"
"......."
Mọi người cũng giật mình khi thấy Phó Thành bày ra thực lực, kim quang trên người Phó Thàmh ngày thường sẽ nhìn không ra, nhưng vào lúc anh đuổi tà ma thì lại hiện ra trong nháy mắt, từng đợt kim quang lập lòe lóa mắt đâm vào khiến người nhìn vào nó cũng không thể mở mắt ra được!
Lúc này sắc mặt của Bạch Thủy Sinh rất khó xem, vì hắn luôn cảm thấy danh ngạch nhiệm vụ mà Phó Thành chiếm được là nhờ vào Tần Thất Bảo đi cửa sau, cố ý tới lấy giá gốc của thù lao nhưng không nghĩ rằng anh ta cũng lợi hại như vậy!
"Chúng ta cũng đi nhanh lên bằng không quỷ đều bị đám người Tần Thiên Sư giết sạch rồi!"
"Đúng vậy, đi lẹ lên bằng không một chút nữa không có tiền thưởng đâu."
"Cửa thôn không có vật cản, mau xông lên!"
...
Bạch Thủy Sinh còn đang sững sờ nắm chặt nắm đấm, thì những người bên cạnh hắn đã nhanh chóng vượt lên, hai đạo sĩ An Đông thấy hắn không đuổi kịp nên quay đầu kêu một tiếng sau đó lại tiếp tục chạy lên phía trước.
"Nói đúng hơn là cho dù tiền công là một vạn, nếu không có thực lực thì chính là vì một vạn tệ mà tới đây chịu chết?"
"Cho nên tôi nghĩ vậy Bạch đạo hữu cũng không cần so đo như vậy chứ? Phó đạo hữu có phải đi tìm chết hay không thì cũng không liên quan chúng ta."
"..."
Mấy đạo sĩ lớn tuổi nhịn không được phải phản bác, bên trong chính đạo là tu tới thanh tĩnh không tranh không giành, giữa người với người có ganh đua thực lực với nhau cho dù không thể ngăn cản nhưng cũng coi như là có lòng cầu tiến, nhưng thái độ của Bạch Thủy Sinh như vậy thì rõ ràng là có địch ý.
"Chẳng lẽ Bạch đạo hữu có thù oán với Phó Thành tiểu hữu?" Tô Hồng cố ý hỏi một câu như vậy.
"Không có." Bạch Thủy Sinh bị mấy vị tiền bối thực lực Thiên Sư dạy dỗ nên sắc mặt không được tốt lắm, lại bị Tô Hồng hỏi như vậy khiến trong lòng hắn càng thêm bực bội, đỏ mặt phun ra hai chữ này.
"Không có thì không cần so đo như vậy, Phó Thành tiểu hữu có thể được hiệp hội công nhận, chứng minh cậu ấy có chút bản lĩnh." Tô Hồng nói.
Mà mấy người khác cũng yên lặng gật đầu theo, hai đạo sĩ An Đông còn lại cũng bình thản chuyển đề tài vì mặc kệ thế nào thì hiện tại Bạch Thủy Sinh cũng là đồng đội của bọn họ.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những đạo sĩ đang ngồi cũng rất nể mặt không tiếp tục nói về đề tài này nữa, lúc này đồ ăn cũng đã lên nên bọn họ vừa ăn cơm một bên lại thảo luận tình huống và một ít phương pháp ứng phó chuyện trong thôn.
Tần Thất Bảo không tham dự, trong thôn này đều là quỷ, ý của cô chính là trực tiếp xông vào đuổi ma trừ quỷ, thu "tiền thưởng" trước rồi nói sau, còn những tà sư đó chỉ nuôi dưỡng đám quỷ cướp được từ trong tay quỷ sai, nên chỉ cần đem ác quỷ diệt hết thì bọn họ không còn gì để càn quấy nữa.
Đội ngũ Thiên Sư cũng không phải rất đông, trong đội của Tần Thất Bảo có hai người, ba người bên An Đông thì có một người, bên Tô Hà thì không có ai, trong đội bốn người còn lại chỉ có một. Cho nên trong mười hai người chỉ có bốn Thiên Sư, nhưng đội ngũ tự tin muốn liều mình xông vào như Tần Thất Bảo thì không có nhiều lắm.
Mọi người vốn đang muốn nhìn một chút vị Tần Thiên Sư trẻ tuổi này sẽ ra ý kiến gì đây, kết quả là người ta căn bản không muốn tham dự vào mà chỉ lo dùng bữa, có người hỏi liền cười cười nói không nghĩ được phương pháp nào tốt cả.
Đối phương đã nói như vậy, nên những người khác cảm thấy hỏi nhiều thì không tốt lắm, một bộ phận khác lại cảm thấy tuy Tần Thiên Sư cấp bậc cao nhưng có lẽ do tuổi còn quá trẻ thiếu kinh nghiệm nên thật sự không nghĩ ra biện pháp gì, một số khác lại cảm thấy nhất định cô đang cố ý giấu diếm biện pháp tốt để cho tiểu đội mình dùng.
Mọi người tâm tư khác nhau, bữa cơm này cũng chỉ có mình đội của Phó Thành là thật sự ăn ngon miệng, ăn uống no đủ thì lái xe đi theo nhân viên dẫn đường của hiệp hội bắt đầu xuất phát.
Bốn tiểu đội đều có xe của mình, lên đường đi theo người của hiệp hội An Đông nhắm về mục tiêu là thôn xóm kia.
Tuy rằng cùng ở An Đông nhưng vị trí thôn này lại khá hẻo lánh, hơn bốn mươi phút lái xe trên đường lớn cho tới khi chạy vào đường nhỏ thì không dễ chạy như vậy nữa, gồ ghề lồi lõm, lúc gặp phải hố nước thiếu điều muốn lật xe luôn.
"Biết trước thì đã lái xe việt dã tới." Phó Thành có chút hối hận, xe của anh chạy ở trên đường này, đến lúc trở về khẳng định là phải đem đi bảo dưỡng.
"Thật ra tính năng của xe chúng ta là không tệ lắm rồi, vẫn còn tốt, anh xem xe của đội Tô Hà kìa, rất nhanh thôi là xe của bọn họ sẽ không thể đi được nữa."
Tần Thất Bảo vẫn luôn quan sát tình huống ở phía sau, xe bọn họ là chiếc thứ hai từ dưới đếm lên, xe chạy cuối cùng là hai anh em Tô Hồng, sàn xe của bọn họ tương đối thấp nên bị đất đá trên đường đâm cho không ra hình ra dạng gì nữa.
"Phanh!"
Tần Thất Bảo vừa nói xong thì phía sau bỗng phát ra tiếng vang lớn, xe của bọn Tô Hồng liền dừng lại bất động.
"Xe của bọn họ hình như là hỏng rồi..."Phó Thành dừng lại, mở cửa sổ xe ló đầu nhìn ra phía sau.
Sắc mặt của Tô Hà và Tô Hồng đều không tốt cho lắm, bọn họ có chút hối hận khi tiếp nhận nhiệm vụ này, tiểu đội của bọn họ so với những tiểu đội khác thì không những thực lực thấp nhất mà còn xảy ra vấn đề khắp nơi, còn chưa tới mục đích thì xe đã hỏng trước rồi!
Tần Thất Bảo xuống xe, hỏi bọ họ có cần trợ giúp gì không, mấy người ở phía trước cũng nghe thấy tiếng vang lớn nên vội vàng dừng lại. Người của hiệp hội An Đông sau khi biết rõ ràng tình huống thì gọi điện thoại kêu xe tải của công ty đến kéo xe về, sau đó để hai anh em Tô Hồng Tô Hà lên xe của hiệp hội ở phía trước.
Cũng còn may là xe của hiệp hội khá lớn, xe việt dã bảy chỗ mà người của hiệp hội chỉ chiếm hai chỗ, còn thừa lại năm ghế trống có thể cho người khác ngồi.
...
Đây chỉ như là chuyện nhỏ nhặt, nên mọi người tiếp tục hướng về phía thôn mà chạy, chạy khoảng một tiếmg rưỡi rốt cuộc cũng đến thôn xóm ở sườn núi.
"Quỷ trong thôn này đúng thật là rất nhiều."
Lúc này là bốn giờ rưỡi chiều, nhưng bởi vì trời lạnh nên mau tối, sắc trời bây giờ cũng đã bắt đầu tối dần, mà phía trước cửa thôn nhìn thấy loáng thoáng rất nhiều quỷ hơn nữa liếc mắt một cái cũng nhìn ra trong đó có trộn lẫn không ít ác quỷ, đúng thật là làm cho người ta khiếp sợ.
"Bây giờ có thể bắt đầu chưa?" Tần Thất Bảo quay đầu hỏi người của hiệp hội.
"Có thể rồi, nhiều quỷ như vậy nên có yêu cầu là mọi người phải nghĩ cách để dọn dẹp sạch sẽ, vì người Địa Phủ nói rằng quỷ ở thôn này đều dính ác khí, không có mấy con là tốt lành." Người hiệp hội nói.
"Được, vậy chúng ta vào thôi." Tần Thất Bảo nhìn dụng cụ mình mang trên cổ tay rồi mở miệng nói với những người bên cạnh.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, đi thôi." Phó Thành gật gật đầu, Trần Phong không nói chuyện nhưng cũng theo sát phía sau đi về hướng cửa thôn.
Những người khác thấy thế có chút ngạc nhiên, ba người này cứ như vậy mà đi qua??
"Cửa thôn có nhiều ác quỷ như vậy mà bọn họ lại định trực tiếp xông vào?" Có người nhịn không được nghi hoặc nói.
Mấy người của tiểu đội khác đều ở trên xe thảo luận và từng người đều suy nghĩ biện pháp cho mình, quyết định sẽ bắt đầu đột kích từ cuối thôn, có người đưa ra ý kiến có thể bố trí trận pháp ở ngoài thôn để dọn "sạch sẽ" một chút rồi đi vào, nhưng không ai suy nghĩ là trực tiếp xông vào từ cửa thôn cả!
Vào lúc tụ tập chung, người của hiệp hội đã nói rõ ràng rằng quỷ ở cửa thôn là nhiều nhất, hơn nữa còn có sức lực mạnh nhất, bây giờ vừa thấy thì đúng là như vậy, chỉ cần dùng mắt thường xem thì cũng đã thấy vài con ác quỷ, đừng nói chi là còn con đang ẩn giấu, cái này thì cho dù là Thiên Sư cũng khó chống đỡ nha!
......
Ba người Tần Thất Bảo không để ý ánh mắt khác thường của người phía sau, lấy bao lô đeo trước người, sau đó lấy mấy thứ đã chuẩn bị tốt từ mấy ngày trước ở trong balo ra, nhét hết một chồng lá bùa vào trong túi.
Bên trong balo chỉ còn một cây kiếm nhỏ chính là cây mà Lưu Tiểu Vũ nhìn thấy lúc ở bệnh viện, thanh kiếm nho nhỏ nhìn giống như đồ chơi, Tần Thất Bảo cũng lấy ra nhét vào túi tiền, sau đó mới đeo balo vào sau lưng.
Trần Phong cũng đã chuẩn bị pháp khí, Phó Thành thì cái gì cũng không chuẩn bị anh xắn ống tay áo lên, chờ đến lúc ra tay thì cũng thuận tiện hơn.
Mọi người ở phía sau nhìn ba người này đi thẳng về cửa thôn như nhìn ba kẻ chán sống, bọn họ tuy đi không nhanh nhưng quỷ ở cửa thôn đã nhận ra, có mấy con còn nhào qua.
Tần Thất Bảo thấy thế liền liếc mắt nhìn Phó Thành một cái, mấy con quỷ này đều là quỷ bình thường nên để cho anh luyện tập thì tốt hơn.
Phó Thành lập tức hiểu ý, giơ nắm tay lên, không chút khách khí lao tới, rồi cho hai con quỷ hai bên trái phải mỗi con một đấm.
"Bang bang!"
Người đàn ông trên tay mang theo kim quang, trong ngáy mắt nắm tay đụng vào quỷ hồn thì giống như có ngọn lửa thiêu đốt, khiến hai con quỷ kia hồn phi phách tán, tới cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra nữa, những mảnh vỡ của linh hồn bay giữa không trung, ngay lúc này trong đêm tối lộ ra vài phần xinh đẹp quỷ dị.
Mà hai con quỷ này giống như châm ngòi thuốc nổ, lập tức khiến cho đám quỷ ở cửa thôn bùng nổ cảm xúc, những con quỷ ở cửa thôn lập tức xông ra, trong đó còn có cả ác quỷ toàn thân đầy sát khí.
Ngay lúc này thì Tần Thất Bảo và Trần Phong cũng động, người trước ném ra một lá bùa mà lá bùa đó là ngũ lôi phù thường thấy nhất, nhưng mà ngay giờ phút này uy lực nó phát ra lại không giống với bình thường cho lắm.
Thật ra phía trên ngũ lôi phù này có pháp ấn do Tần Thất Bảo vẽ, pháp ấn này là sát quỷ ấn một trong ba pháp ẩn cổ mà Các Tạo Sơn còn lưu truyền xuống, đây là thứ Tần Thất Bảo được truyền khi nhận chức chân nhân nhưng bình thường cũng rất ít lấy ra dùng, bởi vì hiện tại ma quỷ hoành hành quá nên cô mới thêm vào phù chú, khiến cho uy lực bùa càng thêm mạnh mẽ.
Ngũ lôi phù vừa xuất ra, thì trên không trung lập tức nổi sét ầm ầm, lôi điện vốn dĩ màu hồng lam nay lại được bao quanh thêm một tầng hắc khí giống như một con rồng lớn màu đen hung ác nhìn chằm chằm vào quỷ hồn ở phía cửa thôn, liên tục xé rách mấy con quỷ, phá ra một con đường.
Đường vừa mở ra, Trần Phong liền cầm phất trần vọt vào phối hợp với Phó Thành hai người kẻ dùng pháp khí người dùng nắm tay mà xua đuổi tà ma, một đường như thế như chẻ tre, trực tiếp xông vào trong thôn.
"Này, này là xông vào thật à!"
... Mấy tiểu đội đứng ở xa người nào cũng trợn tròn mắt, lúc trưa bọn họ đều nghĩ sai rồi, Tần Thiên Sư không phải kinh nghiệm không đủ cũng không phải giấu biện pháp tốt không chịu chia sẻ, mà là do tiểu đội bọn họ quá mạnh nên căn bản là không cần nghĩ cách chỉ cần trực tiếp giết qua là được rồi!
"Dị năng của Phó Thành tiểu hữu cũng rất lợi hại, thực lực này có thể so với Thiên Sư phải không?"
"Đúng vậy, một quyền có thể đánh tan ác quỷ thì thực lực chắc không chỉ dừng lại ở chân nhân đỉnh phong đâu nhỉ!"
"Năng lực đặc biệt của cậu ta, tôi còn chưa từng nhìn thấy, quá mạnh rồi."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kim quang kia chói mắt như vậy, không phải là thần tiên gì chuyển thế đâu đúng không?"
"......."
Mọi người cũng giật mình khi thấy Phó Thành bày ra thực lực, kim quang trên người Phó Thàmh ngày thường sẽ nhìn không ra, nhưng vào lúc anh đuổi tà ma thì lại hiện ra trong nháy mắt, từng đợt kim quang lập lòe lóa mắt đâm vào khiến người nhìn vào nó cũng không thể mở mắt ra được!
Lúc này sắc mặt của Bạch Thủy Sinh rất khó xem, vì hắn luôn cảm thấy danh ngạch nhiệm vụ mà Phó Thành chiếm được là nhờ vào Tần Thất Bảo đi cửa sau, cố ý tới lấy giá gốc của thù lao nhưng không nghĩ rằng anh ta cũng lợi hại như vậy!
"Chúng ta cũng đi nhanh lên bằng không quỷ đều bị đám người Tần Thiên Sư giết sạch rồi!"
"Đúng vậy, đi lẹ lên bằng không một chút nữa không có tiền thưởng đâu."
"Cửa thôn không có vật cản, mau xông lên!"
...
Bạch Thủy Sinh còn đang sững sờ nắm chặt nắm đấm, thì những người bên cạnh hắn đã nhanh chóng vượt lên, hai đạo sĩ An Đông thấy hắn không đuổi kịp nên quay đầu kêu một tiếng sau đó lại tiếp tục chạy lên phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.