Chương 1:
Lương Qua
27/06/2022
Truyện [Yêu Đương Ở Thập Niên 70]
Tác giả: Lương Qua
Edit: nguyenna
-----------------
Ngày 17 tháng 4 năm 2028, khoa nội trú Bệnh viện Hoài Đức, thành phố Thường Ninh.
Tô Đường ngồi bên giường bệnh, hai tay chống má, mắt hạnh tròn trịa nhìn chằm chằm lão nhân trên giường bệnh, thỉnh thoảng chớp chớp mắt.
Ông cụ tên là Trần Ứng Chu, năm nay 71 tuổi, bị suy tim, đã nằm viện một tháng.
Trần Ứng Chu ở phòng cao cấp, phòng bệnh rộng rãi sáng sủa, cái gì cũng không thiếu, nhưng chỉ có một mình hắn, vắng ngắt, ngoại trừ trợ lý và hộ lý, ngay cả một người đến thăm bệnh cũng không có.
Tô Đường là một trong những người chấp hành nhiệm vụ Viên Mộng, sau khi nhận được nhiệm vụ liền lập tức chạy tới nơi này, đã tới hơn nửa tháng, nhưng còn chưa nói được mấy câu với Trần Ứng Chu.
Cô đã xem qua tư liệu về Trần Ứng Chu, nói như thế nào nhỉ, cô cảm thấy cuộc đời của Trần Ứng Chu vừa thành công vừa thất bại.
Trần Ứng Chu đi học không quá vài năm, nhưng bắt kịp thời điểm cải cách mở cửa tốt, trở thành nhóm người đầu tiên giàu lên.
Đầu óc anh linh hoạt, tầm nhìn độc đáo, năm 1990 anh thành lập công ty đầu tiên. Kể từ đó, công việc kinh doanh bắt đầu phát triển vượt bậc, mở rộng ra hàng loạt lĩnh vực khác nhau, nghiễm nhiên trở thành doanh nhân thành công nhất lúc bấy giờ.
Đều nói vô thương bất gian, nhưng Trần Ứng Chu chẳng những không gian, ngược lại còn ham thích từ thiện, hắn đầu tư vào trường học, tài trợ cho những học sinh khó khăn nhiều không đếm xuể, dùng năng lực lớn nhất của mình hồi báo xã hội, từng nhiều lần được truyền thông đưa tin, là người có sức ảnh hưởng không thể khinh thường.
Cứ như vậy một vị nhân sĩ thành công, lại cả đời không kết hôn, không có con cái, thế cho nên tuổi già đơn lẻ một mình, khó tránh khỏi có chút thê lương cô độc, ngoại trừ hộ lý cùng trợ lý, bên người ngay cả người thân cũng không có.
Từng có truyền thông phỏng vấn hắn về việc này, hỏi hắn nguyên nhân vì sao lại sống độc thân, khi đó thân thể Trần Ứng Chu đã không còn tốt, hắn cố hết sức mỉm cười, một câu cũng không nói.
Đây là cuộc phỏng vấn cuối cùng mà Trần Ứng Chu nhận, cho đến nay, cuộc sống riêng tư của Trần Ứng Chu đã trở thành một điều bí ẩn.
Tô Đường lão nhân trên giường bệnh, sinh mệnh của hắn đang từng chút từng chút trôi qua, đã vô lực với trời đất.
Cô cảm thấy đã đến lúc bắt đầu.
“Tô Đường, người thực hiện nhiệm vụ Viên Mộng số 007, bắt đầu chấp hành.” Một tiếng nói vang bên tai Tô Đường.
“Đồng ý yêu cầu, bắt đầu đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1, khởi động.” Thanh âm không mang theo chút tình cảm máy móc vang lên, Tô Đường nhìn thấy bốn phía Trần Ứng Chu bắt đầu sáng lên ánh sáng màu lam nhạt.
Tô Đường trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng tổ chức lần này có thể phân tới cho cô cái hệ thống tốt, làm việc suôn sẻ.
(hết chương 1)
Tác giả: Lương Qua
Edit: nguyenna
-----------------
Ngày 17 tháng 4 năm 2028, khoa nội trú Bệnh viện Hoài Đức, thành phố Thường Ninh.
Tô Đường ngồi bên giường bệnh, hai tay chống má, mắt hạnh tròn trịa nhìn chằm chằm lão nhân trên giường bệnh, thỉnh thoảng chớp chớp mắt.
Ông cụ tên là Trần Ứng Chu, năm nay 71 tuổi, bị suy tim, đã nằm viện một tháng.
Trần Ứng Chu ở phòng cao cấp, phòng bệnh rộng rãi sáng sủa, cái gì cũng không thiếu, nhưng chỉ có một mình hắn, vắng ngắt, ngoại trừ trợ lý và hộ lý, ngay cả một người đến thăm bệnh cũng không có.
Tô Đường là một trong những người chấp hành nhiệm vụ Viên Mộng, sau khi nhận được nhiệm vụ liền lập tức chạy tới nơi này, đã tới hơn nửa tháng, nhưng còn chưa nói được mấy câu với Trần Ứng Chu.
Cô đã xem qua tư liệu về Trần Ứng Chu, nói như thế nào nhỉ, cô cảm thấy cuộc đời của Trần Ứng Chu vừa thành công vừa thất bại.
Trần Ứng Chu đi học không quá vài năm, nhưng bắt kịp thời điểm cải cách mở cửa tốt, trở thành nhóm người đầu tiên giàu lên.
Đầu óc anh linh hoạt, tầm nhìn độc đáo, năm 1990 anh thành lập công ty đầu tiên. Kể từ đó, công việc kinh doanh bắt đầu phát triển vượt bậc, mở rộng ra hàng loạt lĩnh vực khác nhau, nghiễm nhiên trở thành doanh nhân thành công nhất lúc bấy giờ.
Đều nói vô thương bất gian, nhưng Trần Ứng Chu chẳng những không gian, ngược lại còn ham thích từ thiện, hắn đầu tư vào trường học, tài trợ cho những học sinh khó khăn nhiều không đếm xuể, dùng năng lực lớn nhất của mình hồi báo xã hội, từng nhiều lần được truyền thông đưa tin, là người có sức ảnh hưởng không thể khinh thường.
Cứ như vậy một vị nhân sĩ thành công, lại cả đời không kết hôn, không có con cái, thế cho nên tuổi già đơn lẻ một mình, khó tránh khỏi có chút thê lương cô độc, ngoại trừ hộ lý cùng trợ lý, bên người ngay cả người thân cũng không có.
Từng có truyền thông phỏng vấn hắn về việc này, hỏi hắn nguyên nhân vì sao lại sống độc thân, khi đó thân thể Trần Ứng Chu đã không còn tốt, hắn cố hết sức mỉm cười, một câu cũng không nói.
Đây là cuộc phỏng vấn cuối cùng mà Trần Ứng Chu nhận, cho đến nay, cuộc sống riêng tư của Trần Ứng Chu đã trở thành một điều bí ẩn.
Tô Đường lão nhân trên giường bệnh, sinh mệnh của hắn đang từng chút từng chút trôi qua, đã vô lực với trời đất.
Cô cảm thấy đã đến lúc bắt đầu.
“Tô Đường, người thực hiện nhiệm vụ Viên Mộng số 007, bắt đầu chấp hành.” Một tiếng nói vang bên tai Tô Đường.
“Đồng ý yêu cầu, bắt đầu đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1, khởi động.” Thanh âm không mang theo chút tình cảm máy móc vang lên, Tô Đường nhìn thấy bốn phía Trần Ứng Chu bắt đầu sáng lên ánh sáng màu lam nhạt.
Tô Đường trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng tổ chức lần này có thể phân tới cho cô cái hệ thống tốt, làm việc suôn sẻ.
(hết chương 1)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.