Chương 3:
Lương Qua
27/06/2022
Trần Ứng Chu nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Đường ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi: "Vậy có người hoặc chuyện gì không bỏ xuống được không?
Trần Ứng Chu vẫn lắc đầu.
Đôi mày thanh tú của Tô Đường nhíu lại, cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Nếu có cơ hội sống lại, ông vẫn sẽ lựa chọn cuộc sống như hiện tại chứ?"
Gia tài bạc triệu, danh tiếng vang vọng, mọi người hâm mộ, cô độc cả đời.
Đôi mắt bình tĩnh của Trần Ứng Chu cuối cùng cũng có gợn sóng, hắn nhìn phương xa, tựa hồ là đang nhìn lại cả đời này, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Chắc là không đâu.” Hắn nói.
Tô Đường nắm chặt trọng điểm: "Vậy ông muốn sống kiểu như thế nào? Lão tiên sinh, tận tình phát huy trí tưởng tượng của ông đi!"
"Nếu có thể, tôi muốn vào đại học, nghe nói rằng cuộc sống trong khuôn viên trường học rất đẹp, tôi cũng muốn trải nghiệm điều đó."
"Kỳ thật làm một giáo viên cũng rất tốt."
" cũng tìm mấy người bằng hữu."
"Tôi trước kia, quá cô đơn."
Trần Ứng Chu nói xong, Tô Đường nhớ kỹ, nghĩ thầm yêu cầu của lão tiên sinh này cũng quá đơn giản đi.
Cuối cùng, Trần Ứng Chu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Tốt nhất có thể tìm được người mình thương, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ cô ấy cả đời."
Những lời này gợi lên hứng thú của Tô Đường, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Ứng Chu.
Trần Ứng Chu trước mắt bỗng nhiên trùng hợp với người nào đó trong trí nhớ, làm cho cô nhớ tới tình đơn phương không bệnh mà chết thật lâu trước đây.
Tô Đường gõ gõ đầu, lại miên man suy nghĩ, tuổi của Trần Ứng Chu có thể làm ông nội của cô rồi ấy chứ.
“Nhiệm vụ đã nhận xong, xin hãy chuẩn bị.” 3742 cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Lão tiên sinh yên tâm, sống lại một đời, tất cả sẽ như ngài mong muốn, chúng ta có duyên gặp lại."
Tô Đường nói xong, cả người hóa thành ánh sáng lam rồi biến mất.
Trần Ứng Chu ngây người tại chỗ, trong ánh mắt tối tăm lóe lên một tia sáng.
Nếu quả thật có thể sống lại một đời, hắn chỉ hy vọng không cần phải khổ như vậy nữa.
Tiền tài cũng được, quyền lực cũng được, đều là mây khói lướt qua, sống không mang đến chết không mang đi, người ngoài xem ra phong quang vô hạn, nhưng tâm của hắn quá khổ.
Trần Ứng Chu lấy ra trong túi viên kẹo cuối cùng, giấy gói màu xanh lục nhìn có vẻ quê mùa. Kẹo này sản xuất từ những năm 1970, sau khi cải cách mở cửa, các loại đồ ăn vặt mới lạ xuất hiện, đã sớm không còn ai ăn thứ kẹo này.
Sau đó, bởi vì tài chính không quay vòng được nên phải đóng cửa, Trần Ứng Chu liền dùng tiền mua lại toàn nhà xưởng cùng với công thức chế biến, tuy rằng có các loại kẹo khác cũng được làm ra nhưng việc sản xuất này loại kẹo này chưa bao giờ dừng lại.
Không bán được thì không bán được, hắn giữ lại, tự mình ăn.
Trần Ứng Chu bóc giấy gói, nhét viên kẹo vào miệng.
Hắn chép miệng, còn tốt, kẹo vẫn ngọt.
(hết chương 3)
Tô Đường ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi: "Vậy có người hoặc chuyện gì không bỏ xuống được không?
Trần Ứng Chu vẫn lắc đầu.
Đôi mày thanh tú của Tô Đường nhíu lại, cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Nếu có cơ hội sống lại, ông vẫn sẽ lựa chọn cuộc sống như hiện tại chứ?"
Gia tài bạc triệu, danh tiếng vang vọng, mọi người hâm mộ, cô độc cả đời.
Đôi mắt bình tĩnh của Trần Ứng Chu cuối cùng cũng có gợn sóng, hắn nhìn phương xa, tựa hồ là đang nhìn lại cả đời này, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Chắc là không đâu.” Hắn nói.
Tô Đường nắm chặt trọng điểm: "Vậy ông muốn sống kiểu như thế nào? Lão tiên sinh, tận tình phát huy trí tưởng tượng của ông đi!"
"Nếu có thể, tôi muốn vào đại học, nghe nói rằng cuộc sống trong khuôn viên trường học rất đẹp, tôi cũng muốn trải nghiệm điều đó."
"Kỳ thật làm một giáo viên cũng rất tốt."
" cũng tìm mấy người bằng hữu."
"Tôi trước kia, quá cô đơn."
Trần Ứng Chu nói xong, Tô Đường nhớ kỹ, nghĩ thầm yêu cầu của lão tiên sinh này cũng quá đơn giản đi.
Cuối cùng, Trần Ứng Chu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Tốt nhất có thể tìm được người mình thương, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ cô ấy cả đời."
Những lời này gợi lên hứng thú của Tô Đường, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Ứng Chu.
Trần Ứng Chu trước mắt bỗng nhiên trùng hợp với người nào đó trong trí nhớ, làm cho cô nhớ tới tình đơn phương không bệnh mà chết thật lâu trước đây.
Tô Đường gõ gõ đầu, lại miên man suy nghĩ, tuổi của Trần Ứng Chu có thể làm ông nội của cô rồi ấy chứ.
“Nhiệm vụ đã nhận xong, xin hãy chuẩn bị.” 3742 cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Lão tiên sinh yên tâm, sống lại một đời, tất cả sẽ như ngài mong muốn, chúng ta có duyên gặp lại."
Tô Đường nói xong, cả người hóa thành ánh sáng lam rồi biến mất.
Trần Ứng Chu ngây người tại chỗ, trong ánh mắt tối tăm lóe lên một tia sáng.
Nếu quả thật có thể sống lại một đời, hắn chỉ hy vọng không cần phải khổ như vậy nữa.
Tiền tài cũng được, quyền lực cũng được, đều là mây khói lướt qua, sống không mang đến chết không mang đi, người ngoài xem ra phong quang vô hạn, nhưng tâm của hắn quá khổ.
Trần Ứng Chu lấy ra trong túi viên kẹo cuối cùng, giấy gói màu xanh lục nhìn có vẻ quê mùa. Kẹo này sản xuất từ những năm 1970, sau khi cải cách mở cửa, các loại đồ ăn vặt mới lạ xuất hiện, đã sớm không còn ai ăn thứ kẹo này.
Sau đó, bởi vì tài chính không quay vòng được nên phải đóng cửa, Trần Ứng Chu liền dùng tiền mua lại toàn nhà xưởng cùng với công thức chế biến, tuy rằng có các loại kẹo khác cũng được làm ra nhưng việc sản xuất này loại kẹo này chưa bao giờ dừng lại.
Không bán được thì không bán được, hắn giữ lại, tự mình ăn.
Trần Ứng Chu bóc giấy gói, nhét viên kẹo vào miệng.
Hắn chép miệng, còn tốt, kẹo vẫn ngọt.
(hết chương 3)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.