Yêu Đương Ở Thập Niên 70

Chương 7:

Lương Qua

10/07/2022

Edit: nguyenna

Thiếu niên mang khuôn mặt lạnh lùng người lạ chớ đến gần, từ xa đi tới , thẳng đến đứng ở trước mặt Tô Đường, ngay cả ánh mắt cũng không ném cho cô.

Tô Đường:...

Lần đầu tiên gặp mặt đã không thân thiện như vậy, này thật là hơi xấu hổ .

Nhưng Tô Đường cũng không phải người bình thường, chẳng những không bị sự lạnh lùng của Trần Ứng Chu hù dọa, ngược lại cười híp mắt tiến lại gần, lúc này mới phát hiện thiếu niên cao hơn cô gần một cái đầu.

“Xin chào, tôi tên là Tô Đường, là thanh niên trí thức mới tới, trong lúc đợi ký túc xá xây xong, khoảng thời gian này có thể phải ở nhờ nhà cậu trước, gây thêm phiền toái cho cậu rồi.” Tô Đường lễ phép nói.

Trần Ứng Chu không để ý đến cô.

Tô Đường:…

“Cái kia, cái rương này nặng quá, tôi xách không nổi, cậu có thể giúp tôi không?” Tô Đường không hề vì sự lạnh lùng của hắn mà lùi bước, ngược lại cười càng rạng rỡ, thanh âm trong trẻo tựa như chim sơn ca, rất êm tai.

Trần Ứng Chu âm trầm nhìn cô, không nói lời nào.

Đối với việc trong nhà sắp có thêm một người xa lạ, Trần Ứng Chu cự tuyệt từ tận đáy lòng, nếu không phải bà nội giục hắn tới đón người, hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây, vốn định nghiêm mặt dọa người chạy mất,, nhưng cái người trước mắt này hoàn toàn không thèm đem sự lạnh nhạt của hắn để vào mắt, ngược lại cười đến rất thoải mái.

Cái này không nên a? Bình thường nếu hắn làm cái vẻ mặt này, tất cả mọi người đều sợ hắn.

Trần Ứng Chu lại hung dữ trừng mắt nhìn cô trong chốc lát, thấy cô vẫn cười, đột nhiên có chút buồn bực, trực tiếp xách chiếc rương hành lý lớn bên cạnh lên, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.”

Tô Đường a một tiếng, ngoan ngoãn mang theo một cái rương nhỏ khác đuổi theo, trong lòng lại nhịn không được phun tào, vừa rồi còn bất động không để ý tới người ta, lúc này lại thúc giục, đứa nhỏ này tính tình lừa cái gì a.

Trần Ứng Chu đi rất nhanh, Tô Đường chân ngắn vừa chạy vừa lắc vẫn theo không kịp hắn, chân dài quá ha!



“Này, chờ tôi với!” Tô Đường bất lực hét lên từ phía sau.

Cô đã chạy được một lúc, đầu óc choáng váng, lúc này thật sự là một chút khí lực cũng không có, dứt khoát chơi xấu dừng lại, một bước cũng không chịu đi.

Trần Ứng Chu vùi đầu đi vài bước, thấy phía sau không có người đi theo, cuối cùng đành dừng lại quay đầu nhìn một cái.

Khuôn mặt hắn lầm lì, giữa hai lông mày lạnh lùng thâm trầm không hề che giấu cùng tuổi tác của hắn rất không phù hợp, mặc cho ai thấy cũng sẽ cảm thấy hắn là một người khó ở chung.

Tô Đường khó hiểu, rõ ràng lão nhân Trần Ứng Chu thoạt nhìn hòa ái hiền từ, sao lúc trẻ lại khó ở thế?

Khó trách hắn đời trước không có bằng hữu, cái mặt lạnh như tiền kia, cho dù có người muốn cùng hắn kết giao bằng hữu cũng sẽ bị dọa chạy.

Quá hung ác mà.

Tô Đường đứng tại chỗ, hơi khom lưng thở hổn hển, trên chóp mũi một tầng mồ hôi mỏng, trong mắt lộ ra toàn vẻ mệt mỏi.

Cũng không biết 3742 ở đâu tìm thân thể như vậy, cũng quá yếu mà.

Trần Ứng Chu nhìn cô trong chốc lát, thấy cô thật sự không có ý muốn động đậy, lúc này mới trầm mặt quay lại, xách vali bên chân Tô Đường lên, hai cái rương một lớn một nhỏ đều ở trong tay hắn, nhưng đối với hắn lại không có chút ảnh hưởng nào.

Hắn tiếp tục ở phía trước dẫn đường, chỉ là lần này thoáng thả chậm bước chân.

Tô Đường thẳng lưng, nhìn bóng lưng hắn cười cười, vội vàng đuổi theo.

Nhìn có chút hung dữ, nhưng coi như có chút lương tâm a.

(hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Đương Ở Thập Niên 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook