Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Chương 13: Không Ngờ Nhìn Mặt Ngây Thơ Vậy Mà Muốn Chơi Trong Phòng Bếp Với Tôi Đấy
Đồ Huyền
24/02/2024
“Không phải chứ, tôi bị anh lăn qua lộn lại muốn rã hết cả người đây này, vậy mà anh lại nhân lúc tôi ngủ bắt nạt tôi?” An Thư Yểu uất ức nói, giờ eo cô vẫn còn đau đấy.
Quý Sâm cũng tỏ ra tủi thân: “Có đâu, tôi đang bôi thuốc cho cô mà.”
An Thư Yểu lôi chăn che lại thân thể toàn là dấu hôn của mình, hỏi: “Bôi thuốc mà thọc vào rút ra?”
Quý Sâm mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không phản bác được.
Anh ném thuốc mỡ cho An Thư Yểu, bày ra bộ dạng “đồ bội bạc”, nói: “Vậy cô tự bôi đi.”
Rõ ràng thuốc mỡ đã bị lấy một chút, An Thư Yểu cũng cảm nhận được phía dưới được bôi thuốc mát lạnh, nhưng nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại bị trao cho người đàn ông xa lạ này một cách bồng bột như thế, trong lòng cô không vui cũng là bình thường.
Dù sao cũng không thể tự cáu kỉnh với bản thân, tự làm bản thân khó chịu được, thế nên chỉ còn cách giày vò anh thôi.
Sự thắm thiết khi hai người làm tình đã biến mất không còn chút gì, chỉ còn lại sự tò mò cùng đánh giá đối với người xa lạ.
“Anh tên là Quý Sâm đúng không?” An Thư Yểu hỏi
Cô nghe Dương Chiếu gọi anh như vậy: “Quý trong cái gì, Sâm trong cái gì?”
“Quý trong bốn mùa, Sâm trong điển trai.” Anh đáp.
An Thư Yểu nhướng mày, nơi đáy mắt chứa đầy nét cười: “Điển trai?”
“Có vấn đề gì sao?” Quý Sâm hỏi.
“Không, tôi thấy anh tên điển trai thì cực kỳ hợp.” An Thư Yểu chống cằm, cười khúc khích: “Vì anh đẹp trai lắm.”
Quý Sâm thấp giọng ừ một tiếng, nhận lời khen ngợi cô dành cho ngoại hình của mình một cách vô cùng tự nhiên.
“Còn cô tên gì?” Anh hỏi.
Dù là tình một đêm nhưng nếu chỉ có cô biết tên của anh thì không công bằng quá.
“An Thư Yểu.”
“An trong an bình, Thư trong thư thái, Yểu trong xa xăm.”
Quý Sâm nghe cô miêu tả, khẽ nhướng mày, song cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi giới thiệu tên xong, bầu không khí giữa hai người yên lặng một lúc.
An Thư Yểu lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này, hỏi: “Giờ Dương Chiếu có ở nhà không?”
“Ở trong phòng của anh ta.” Quý Sâm nói: “Cô muốn tìm cậu ta à?”
“Sao có thể.” An Thư Yểu đảo mắt một cách khinh thường nhưng thoắt cái đã tỏ ra đáng thương: “Tôi đói quá, muốn ăn gì đó.”
“Tôi chỉ biết nấu mì gói thôi.” Quý Sâm nói.
An Thư Yểu nghĩ ngợi rồi hỏi: “Tôi muốn ăn mì cay có được không?”
Quý Sâm buồn cười, gật đầu: “Gật đầu.”
Anh từ trong tủ quần áo tìm một chiếc áo khoác nỉ mới giặt, vẫn còn thoang thoảng hương thơm rồi đưa cho cô, bảo: “Mặc áo vào đã, mặc dù tôi không ngại cô khỏa thân trước mặt tôi mãi đâu.”
An Thư Yểu nhẹ nhàng hừ một tiếng, cầm áo chui vào chăn để mặc.
Áo của người đàn ông rất lớn, vạt áo buông xuống tới tận đùi, che kín mông cô.
Quý Sâm xuống phòng bếp nấu mì gói. Cô đã mặc áo xong, nửa người dưới trần trụi, đồ lót gợi cảm đã bị làm bẩn nên cô không muốn mặc chút nào, bèn để trần vậy luôn, rồi cô lén lút mở cửa phòng ra.
Căn phòng vẫn còn đọng lại mùi của trận mây mưa, khá là nồng, cô không muốn ăn mì gói trong căn phòng toàn là mùi của dâm thủy và tinh dịch, cũng không muốn ngồi trên giường ăn.
Cửa phòng của Dương Chiếu đang đóng, An Thư Yểu an tâm, đi chân trần nhẹ nhàng bước chân vào phòng bếp như một chú mèo.
“Anh đang nấu sao?”
Giọng của An Thư Yểu thình lình vang lên khiến Quý Sâm giật cả mình, anh quay đầu lại thấy người phụ nữ mặc áo khoác nỉ của mình, phía dưới trần trụi thì khẽ nhíu mày, cái nhíu mày ấy rất khó thấy: “Cô ra ngoài làm gì?”
“Xem anh nấu mì.” An Thư Yểu đi đến bên cạnh anh, lòng bàn chân tiếp xúc với gạch men sứ lành lạnh nên cô chỉ đứng bằng gót chân.
Quý Sâm nhìn cô với vẻ không hài lòng: “Bị lạnh thì sao.”
An Thư Yểu dang tay một cách tự nhiên, đáp: “Vậy anh ôm tôi, tôi dẫm lên chân anh.”
“?”
Yết hầu Quý Sâm hơi nhúc nhích, mới chỉ tưởng tượng ra cảnh cô được mình vào lòng trong dáng vẻ này thôi mà vật khổng lồ ngủ say bên dưới đã có dấu hiệu thức tỉnh rồi.
“Sao, vừa mới khóc lóc đòi thôi, giờ thấy mình chơi tiếp được rồi sao?” Quý Sâm hơi nhướng mày, phì cười: “Không ngờ nhìn mặt ngây thơ vậy mà muốn chơi trong phòng bếp với tôi đấy.”
Quý Sâm cũng tỏ ra tủi thân: “Có đâu, tôi đang bôi thuốc cho cô mà.”
An Thư Yểu lôi chăn che lại thân thể toàn là dấu hôn của mình, hỏi: “Bôi thuốc mà thọc vào rút ra?”
Quý Sâm mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không phản bác được.
Anh ném thuốc mỡ cho An Thư Yểu, bày ra bộ dạng “đồ bội bạc”, nói: “Vậy cô tự bôi đi.”
Rõ ràng thuốc mỡ đã bị lấy một chút, An Thư Yểu cũng cảm nhận được phía dưới được bôi thuốc mát lạnh, nhưng nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại bị trao cho người đàn ông xa lạ này một cách bồng bột như thế, trong lòng cô không vui cũng là bình thường.
Dù sao cũng không thể tự cáu kỉnh với bản thân, tự làm bản thân khó chịu được, thế nên chỉ còn cách giày vò anh thôi.
Sự thắm thiết khi hai người làm tình đã biến mất không còn chút gì, chỉ còn lại sự tò mò cùng đánh giá đối với người xa lạ.
“Anh tên là Quý Sâm đúng không?” An Thư Yểu hỏi
Cô nghe Dương Chiếu gọi anh như vậy: “Quý trong cái gì, Sâm trong cái gì?”
“Quý trong bốn mùa, Sâm trong điển trai.” Anh đáp.
An Thư Yểu nhướng mày, nơi đáy mắt chứa đầy nét cười: “Điển trai?”
“Có vấn đề gì sao?” Quý Sâm hỏi.
“Không, tôi thấy anh tên điển trai thì cực kỳ hợp.” An Thư Yểu chống cằm, cười khúc khích: “Vì anh đẹp trai lắm.”
Quý Sâm thấp giọng ừ một tiếng, nhận lời khen ngợi cô dành cho ngoại hình của mình một cách vô cùng tự nhiên.
“Còn cô tên gì?” Anh hỏi.
Dù là tình một đêm nhưng nếu chỉ có cô biết tên của anh thì không công bằng quá.
“An Thư Yểu.”
“An trong an bình, Thư trong thư thái, Yểu trong xa xăm.”
Quý Sâm nghe cô miêu tả, khẽ nhướng mày, song cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi giới thiệu tên xong, bầu không khí giữa hai người yên lặng một lúc.
An Thư Yểu lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này, hỏi: “Giờ Dương Chiếu có ở nhà không?”
“Ở trong phòng của anh ta.” Quý Sâm nói: “Cô muốn tìm cậu ta à?”
“Sao có thể.” An Thư Yểu đảo mắt một cách khinh thường nhưng thoắt cái đã tỏ ra đáng thương: “Tôi đói quá, muốn ăn gì đó.”
“Tôi chỉ biết nấu mì gói thôi.” Quý Sâm nói.
An Thư Yểu nghĩ ngợi rồi hỏi: “Tôi muốn ăn mì cay có được không?”
Quý Sâm buồn cười, gật đầu: “Gật đầu.”
Anh từ trong tủ quần áo tìm một chiếc áo khoác nỉ mới giặt, vẫn còn thoang thoảng hương thơm rồi đưa cho cô, bảo: “Mặc áo vào đã, mặc dù tôi không ngại cô khỏa thân trước mặt tôi mãi đâu.”
An Thư Yểu nhẹ nhàng hừ một tiếng, cầm áo chui vào chăn để mặc.
Áo của người đàn ông rất lớn, vạt áo buông xuống tới tận đùi, che kín mông cô.
Quý Sâm xuống phòng bếp nấu mì gói. Cô đã mặc áo xong, nửa người dưới trần trụi, đồ lót gợi cảm đã bị làm bẩn nên cô không muốn mặc chút nào, bèn để trần vậy luôn, rồi cô lén lút mở cửa phòng ra.
Căn phòng vẫn còn đọng lại mùi của trận mây mưa, khá là nồng, cô không muốn ăn mì gói trong căn phòng toàn là mùi của dâm thủy và tinh dịch, cũng không muốn ngồi trên giường ăn.
Cửa phòng của Dương Chiếu đang đóng, An Thư Yểu an tâm, đi chân trần nhẹ nhàng bước chân vào phòng bếp như một chú mèo.
“Anh đang nấu sao?”
Giọng của An Thư Yểu thình lình vang lên khiến Quý Sâm giật cả mình, anh quay đầu lại thấy người phụ nữ mặc áo khoác nỉ của mình, phía dưới trần trụi thì khẽ nhíu mày, cái nhíu mày ấy rất khó thấy: “Cô ra ngoài làm gì?”
“Xem anh nấu mì.” An Thư Yểu đi đến bên cạnh anh, lòng bàn chân tiếp xúc với gạch men sứ lành lạnh nên cô chỉ đứng bằng gót chân.
Quý Sâm nhìn cô với vẻ không hài lòng: “Bị lạnh thì sao.”
An Thư Yểu dang tay một cách tự nhiên, đáp: “Vậy anh ôm tôi, tôi dẫm lên chân anh.”
“?”
Yết hầu Quý Sâm hơi nhúc nhích, mới chỉ tưởng tượng ra cảnh cô được mình vào lòng trong dáng vẻ này thôi mà vật khổng lồ ngủ say bên dưới đã có dấu hiệu thức tỉnh rồi.
“Sao, vừa mới khóc lóc đòi thôi, giờ thấy mình chơi tiếp được rồi sao?” Quý Sâm hơi nhướng mày, phì cười: “Không ngờ nhìn mặt ngây thơ vậy mà muốn chơi trong phòng bếp với tôi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.