Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Chương 31: Tôi Không Quan Tâm, Cô Phải Chịu Trách Nhiệm ( Bất Ngờ Hơn Thế Nữa)
Đồ Huyền
25/02/2024
Khu chung cư mà An Thư Yểu đang ở tốt hơn nhiều so với Dương Chiếu.
Tuy rằng không hẳn là khu chung cư cao cấp gì, nhưng cửa ra vào có bảo vệ, phía dưới mỗi tòa nhà cũng có gác cổng, phải quẹt thẻ mới có thể lên lầu.
Hơn nữa đối diện chung cư này chính là cục cảnh sát, bên cạnh có một siêu thị tiện lợi, bên trong trái cây, rau củ đều có đầy đủ, thậm chí cách đó một cây số còn có bệnh viện mới mở.
Có thể nói, nơi An Thư Yểu ở, ngoại trừ cách trung tâm thành phố rất xa, những thứ khác bất luận là an ninh trật tự hay là phương diện sinh hoạt đều vô cùng tốt.
Chính vì vậy, sau khi An Thư Yểu đến khu chung cư, sự cảnh giác trong lòng đã giảm đi rất nhiều, căn bản không chú ý phía sau mình có người đang đi theo.
Ai có thể ngờ rằng ban ngày ban mặt, vậy mà còn có người dám theo dõi mình?
Đến khi cô quẹt thẻ dưới lầu, mở cửa đi vào tiện thể muốn đóng cửa lại, một bàn tay to từ phía sau đột ngột vươn tới, đẩy cửa.
An Thư Yểu: "?"
Quay đầu nhìn lại, gương mặt tuấn tú của Quý Sâm xuất hiện trước mặt mình.
“Đã lâu không gặp.” Quý Sâm mỉm cười, nhiệt tình chào hỏi.
An Thư Yểu : "?"
Cả người cô ngây ra: “Sao anh lại ở đây?”
Quý Sâm cũng thản nhiên đáp: “Đi tàu điện ngầm theo cô tới đây.”
An Thư Yểu trợn tròn mắt, không dám tin: “Anh theo dõi tôi?”
Quý Sâm gật gật đầu: “Đúng vậy.”
An Thư Yểu bị dáng vẻ thản nhiên hỏi cái gì đáp cái đó của anh làm cho thiếu chút nữa không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, An Thư Yểu mới rặn ra một câu: “Anh theo dõi tôi làm gì?”
“Đến xem chỗ ở của tôi trong tương lai.” Quý Sâm nói.
An Thư Yểu : "?"
Ngay từ đầu, đầu cô đã đầy các dấu chấm hỏi rồi.
Quý Sâm mặt không đổi sắc mở to mắt nói dối: “Tối hôm qua lúc cô ngủ, Dương Chiếu có tìm tôi nói chuyện, anh ta không thích tôi dẫn người nào đó về mà không nói với anh ta, không cho tôi ở lại đó nữa.”
An Thư Yểu hơi trợn to hai mắt: “Vì vậy?”
Quý Sâm mỉm cười: “Vì vậy tôi tới tìm cô.”
An Thư Yểu mù mịt, đây là lý lẽ gì đây?
“Chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn tôi ngủ ngoài đường sao?” Quý Sâm nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng chết lặng của cô, ý cười trên mặt lập tức thu lại, mặt mày rũ xuống, giống như một chú cún vừa bị chủ nhân vứt bỏ.
An Thư Yểu càng ngỡ ngàng: “Tại sao tôi lại không nhẫn tâm?”
Thứ nhất anh không phải bạn cô, thứ hai không phải người thân của cô, tính ra cũng chỉ là tình một đêm, cô có gì mà không nhẫn tâm.
Quý Sâm thẳng thắn bày tỏ: “Tôi mặc kệ, tôi không có chỗ ở là do cô, cô phải chịu trách nhiệm.”
An Thư Yểu: "..."
Anh là đứa bé ba tuổi sao, còn cố tình chơi trò gây sự vô lý này.
“Dương Chiếu hiện tại cũng không thể đuổi anh đi, anh thuê một căn nhà không phải là tốt rồi sao?” An Thư Yểu nói.
Cô thực sự không có một chút cảm giác lương tâm bất an, càng không cho rằng mình cần phải chịu trách nhiệm với anh.
Tuy rằng lúc đầu là cô uống quá nhiều rồi quyến rũ anh xem đồ lót tình thú, nhưng sau đó anh cũng rất sướng.
Hoàn toàn là chuyện đôi bên tình nguyện, tại sao lại bắt cô chịu trách nhiệm.
Dùng đạo đức để làm chuyện quá đáng điều này không có tác dụng với cô.
Miễn là cô không có đạo đức, anh không thể quá đáng với cô.
Quý Sâm trả lời cũng vui vẻ: “Không có tiền.”
An Thư Yểu: “…”
Quý Sâm biết cứng rắn vô dụng, liền ném mồi nhử: “Tôi có thể cung cấp cho cô chứng cứ Dương Chiếu ngoại tình.”
An Thư Yểu: “Đi đi, lên lầu, tôi dẫn anh đi xem phòng.”
Không chút do dự, thậm chí cô sợ Quý Sâm đổi ý, lập tức kéo anh vào.
So với việc tự mình đi tìm kiếm chứng cớ trong thời gian dài, đồ có sẵn dĩ nhiên ngon hơn.
Chẳng phải là ở một thời gian sao, cứ để anh ở phòng ngủ thứ hai là được.
Tuy rằng không hẳn là khu chung cư cao cấp gì, nhưng cửa ra vào có bảo vệ, phía dưới mỗi tòa nhà cũng có gác cổng, phải quẹt thẻ mới có thể lên lầu.
Hơn nữa đối diện chung cư này chính là cục cảnh sát, bên cạnh có một siêu thị tiện lợi, bên trong trái cây, rau củ đều có đầy đủ, thậm chí cách đó một cây số còn có bệnh viện mới mở.
Có thể nói, nơi An Thư Yểu ở, ngoại trừ cách trung tâm thành phố rất xa, những thứ khác bất luận là an ninh trật tự hay là phương diện sinh hoạt đều vô cùng tốt.
Chính vì vậy, sau khi An Thư Yểu đến khu chung cư, sự cảnh giác trong lòng đã giảm đi rất nhiều, căn bản không chú ý phía sau mình có người đang đi theo.
Ai có thể ngờ rằng ban ngày ban mặt, vậy mà còn có người dám theo dõi mình?
Đến khi cô quẹt thẻ dưới lầu, mở cửa đi vào tiện thể muốn đóng cửa lại, một bàn tay to từ phía sau đột ngột vươn tới, đẩy cửa.
An Thư Yểu: "?"
Quay đầu nhìn lại, gương mặt tuấn tú của Quý Sâm xuất hiện trước mặt mình.
“Đã lâu không gặp.” Quý Sâm mỉm cười, nhiệt tình chào hỏi.
An Thư Yểu : "?"
Cả người cô ngây ra: “Sao anh lại ở đây?”
Quý Sâm cũng thản nhiên đáp: “Đi tàu điện ngầm theo cô tới đây.”
An Thư Yểu trợn tròn mắt, không dám tin: “Anh theo dõi tôi?”
Quý Sâm gật gật đầu: “Đúng vậy.”
An Thư Yểu bị dáng vẻ thản nhiên hỏi cái gì đáp cái đó của anh làm cho thiếu chút nữa không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, An Thư Yểu mới rặn ra một câu: “Anh theo dõi tôi làm gì?”
“Đến xem chỗ ở của tôi trong tương lai.” Quý Sâm nói.
An Thư Yểu : "?"
Ngay từ đầu, đầu cô đã đầy các dấu chấm hỏi rồi.
Quý Sâm mặt không đổi sắc mở to mắt nói dối: “Tối hôm qua lúc cô ngủ, Dương Chiếu có tìm tôi nói chuyện, anh ta không thích tôi dẫn người nào đó về mà không nói với anh ta, không cho tôi ở lại đó nữa.”
An Thư Yểu hơi trợn to hai mắt: “Vì vậy?”
Quý Sâm mỉm cười: “Vì vậy tôi tới tìm cô.”
An Thư Yểu mù mịt, đây là lý lẽ gì đây?
“Chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn tôi ngủ ngoài đường sao?” Quý Sâm nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng chết lặng của cô, ý cười trên mặt lập tức thu lại, mặt mày rũ xuống, giống như một chú cún vừa bị chủ nhân vứt bỏ.
An Thư Yểu càng ngỡ ngàng: “Tại sao tôi lại không nhẫn tâm?”
Thứ nhất anh không phải bạn cô, thứ hai không phải người thân của cô, tính ra cũng chỉ là tình một đêm, cô có gì mà không nhẫn tâm.
Quý Sâm thẳng thắn bày tỏ: “Tôi mặc kệ, tôi không có chỗ ở là do cô, cô phải chịu trách nhiệm.”
An Thư Yểu: "..."
Anh là đứa bé ba tuổi sao, còn cố tình chơi trò gây sự vô lý này.
“Dương Chiếu hiện tại cũng không thể đuổi anh đi, anh thuê một căn nhà không phải là tốt rồi sao?” An Thư Yểu nói.
Cô thực sự không có một chút cảm giác lương tâm bất an, càng không cho rằng mình cần phải chịu trách nhiệm với anh.
Tuy rằng lúc đầu là cô uống quá nhiều rồi quyến rũ anh xem đồ lót tình thú, nhưng sau đó anh cũng rất sướng.
Hoàn toàn là chuyện đôi bên tình nguyện, tại sao lại bắt cô chịu trách nhiệm.
Dùng đạo đức để làm chuyện quá đáng điều này không có tác dụng với cô.
Miễn là cô không có đạo đức, anh không thể quá đáng với cô.
Quý Sâm trả lời cũng vui vẻ: “Không có tiền.”
An Thư Yểu: “…”
Quý Sâm biết cứng rắn vô dụng, liền ném mồi nhử: “Tôi có thể cung cấp cho cô chứng cứ Dương Chiếu ngoại tình.”
An Thư Yểu: “Đi đi, lên lầu, tôi dẫn anh đi xem phòng.”
Không chút do dự, thậm chí cô sợ Quý Sâm đổi ý, lập tức kéo anh vào.
So với việc tự mình đi tìm kiếm chứng cớ trong thời gian dài, đồ có sẵn dĩ nhiên ngon hơn.
Chẳng phải là ở một thời gian sao, cứ để anh ở phòng ngủ thứ hai là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.