Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân
Chương 75: Du lịch
Tiểu Hoàng Nhân
10/10/2021
Hạ Quý lấy thẻ phòng từ chỗ lễ tân, lúc cô mở cửa, Phó Dụ càng vui mừng.
"Em chỉ thuê một phòng?"
"Không thì sao? Anh muốn ở một mình một phòng? Vậy được thôi, dù sao cũng đã qua mùa du lịch, khách sạn còn nhiều phòng trống, em đi thuê giúp anh."
"Đừng đừng đừng, anh không có ý này! Chỉ là anh rất vui mừng."
Hạ Quý thay đổi nhiều, nhưng Phó Dụ lại thích sự thay đổi này, cảm thấy rất cả là vì cô thích anh.
Hạ Quý mặc kệ Phó Dụ đang cười ngây ngô vào trước, căn phòng này có một phòng ngủ lớn, phòng khách và ban công.
"Oa, ở đây thật cao!" Hạ Quý bỏ túi đồ, chạy tới ban công hưởng thụ phong cảnh xinh đẹp.
Phó Dụ cũng đặt hành lý sang một bên đi theo cô, ôm lấy cô từ phía sau thưởng thức phong cảnh này.
Nhưng hai người cũng chỉ đứng trong chốc lát rồi vào trong, vì ánh mặt trời lúc này vô cùng nóng.
Vào trong ngồi điều hoà sắp xếp đồ đạc, bởi vì đi du lịch ngắn ngày nên bọn họ cũng không mang gì nhiều lắm.
"Anh đi kiểm tra vòi nước và đèn đi xem có vấn đề gì không, nếu có thì chúng ta đổi phòng." Hạ Quý nói.
Phó Dụ vừa đi, Hạ Quý lập tức nhớ tới chiếc túi Phó Nhuỵ đưa mình, cô tò mò mở ra nhìn một cái rồi hoang mang nhét lại vào trong.
"Phó Nhuỵ!" Hạ Quý thấp giọng mắng.
"Không có việc gì, không cần đổi."
Hạ Quý vội vàng thu lại biểu tình trên mặt, "Vậy là được rồi, anh có muốn tắm trước không?"
"Ừm, được." Tuy rằng ngồi tàu tới đây nhưng mùa hè rất dễ ra mồ hôi, trên người anh vẫn có chút nhơm nhớp, vẫn là tắm một cái cho thoải mái.
Sau khi Phó Dụ đi tắm, Phó Nhuỵ gọi tới, "Hai người tới nơi chưa?"
"Vừa tới rồi."
"Hạ Hạ, vũ khí tớ đưa cậu lợi hại lắm! Có nó rồi, về sau em trai tớ nhất định bị cậu ăn chắc!"
"Phó Nhuỵ! Cậu đừng nghĩ..."
"Tớ nghĩ gì chứ? Hai người chuyện gì nên làm cũng đã làm, cần gì xấu hổ, đừng nói nữa, tóm lại là cậu phải dùng!"
"..."
Phó Dụ tắm rất nhanh, nửa người dưới quấn khăn tắm đi ra, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc.
"Hạ Hạ, em tắm đi."
"Ừm." Nghĩ tới lời Phó Nhuỵ nói, Hạ Quý không dám nhìn anh.
Thấy biểu tình hoang mang ôm quần áo chạy trốn của cô, Phó Dụ cảm thấy kỳ quái, cô sao vậy? Anh mới tắm một cái đã xảy ra chuyện gì?
Phó Dụ nghĩ không ra, gọi điện thoại về nhà báo bình an, chưa nói hai câu đã nghe Phó Nhuỵ nói, "Thằng nhóc này, em thiếu chị một ân tình lớn đấy!"
"Hả?"
"Tóm lại chờ lúc quay về, nhớ cảm ơn chị thật tốt!"
??? Phó Dụ không hiểu, mãi tới khi Hạ Quý tắm xong anh vẫn chưa nghĩ ra.
Hai người nghỉ ngơi một lát trong phòng, chờ tới hơn 6 giờ mới ra ngoài ăn cơm.
"Nhà hàng này được đánh giá rất cao, chúng ta đi thôi." Hạ Quý nói.
Hai người đổi một thân quần áo đơn giản rồi ra ngoài, nhìn tên nhà hàng, Phó Dụ cười cười, nhìn là biết ngay quán lẩu mà.
Hạ Quý rất thích ăn lẩu, nghe được ai nói quán lẩu nào ngon anh đều sẽ vô thức ghi nhớ.
"Ở đây ngon lắm đó." Còn chưa vào Hạ Quý đã chảy nước miếng.
"Vậy vào thôi." Hạ Quý thích ăn tất nhiên Phó Dụ không ngăn cản, tuy anh không thích lẩu như cô, nhưng vẫn có thể ăn.
"Anh mới xuất viện, gọi cho anh bát canh cà chua vậy." Hạ Quý nói.
"..."
"Em chỉ thuê một phòng?"
"Không thì sao? Anh muốn ở một mình một phòng? Vậy được thôi, dù sao cũng đã qua mùa du lịch, khách sạn còn nhiều phòng trống, em đi thuê giúp anh."
"Đừng đừng đừng, anh không có ý này! Chỉ là anh rất vui mừng."
Hạ Quý thay đổi nhiều, nhưng Phó Dụ lại thích sự thay đổi này, cảm thấy rất cả là vì cô thích anh.
Hạ Quý mặc kệ Phó Dụ đang cười ngây ngô vào trước, căn phòng này có một phòng ngủ lớn, phòng khách và ban công.
"Oa, ở đây thật cao!" Hạ Quý bỏ túi đồ, chạy tới ban công hưởng thụ phong cảnh xinh đẹp.
Phó Dụ cũng đặt hành lý sang một bên đi theo cô, ôm lấy cô từ phía sau thưởng thức phong cảnh này.
Nhưng hai người cũng chỉ đứng trong chốc lát rồi vào trong, vì ánh mặt trời lúc này vô cùng nóng.
Vào trong ngồi điều hoà sắp xếp đồ đạc, bởi vì đi du lịch ngắn ngày nên bọn họ cũng không mang gì nhiều lắm.
"Anh đi kiểm tra vòi nước và đèn đi xem có vấn đề gì không, nếu có thì chúng ta đổi phòng." Hạ Quý nói.
Phó Dụ vừa đi, Hạ Quý lập tức nhớ tới chiếc túi Phó Nhuỵ đưa mình, cô tò mò mở ra nhìn một cái rồi hoang mang nhét lại vào trong.
"Phó Nhuỵ!" Hạ Quý thấp giọng mắng.
"Không có việc gì, không cần đổi."
Hạ Quý vội vàng thu lại biểu tình trên mặt, "Vậy là được rồi, anh có muốn tắm trước không?"
"Ừm, được." Tuy rằng ngồi tàu tới đây nhưng mùa hè rất dễ ra mồ hôi, trên người anh vẫn có chút nhơm nhớp, vẫn là tắm một cái cho thoải mái.
Sau khi Phó Dụ đi tắm, Phó Nhuỵ gọi tới, "Hai người tới nơi chưa?"
"Vừa tới rồi."
"Hạ Hạ, vũ khí tớ đưa cậu lợi hại lắm! Có nó rồi, về sau em trai tớ nhất định bị cậu ăn chắc!"
"Phó Nhuỵ! Cậu đừng nghĩ..."
"Tớ nghĩ gì chứ? Hai người chuyện gì nên làm cũng đã làm, cần gì xấu hổ, đừng nói nữa, tóm lại là cậu phải dùng!"
"..."
Phó Dụ tắm rất nhanh, nửa người dưới quấn khăn tắm đi ra, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc.
"Hạ Hạ, em tắm đi."
"Ừm." Nghĩ tới lời Phó Nhuỵ nói, Hạ Quý không dám nhìn anh.
Thấy biểu tình hoang mang ôm quần áo chạy trốn của cô, Phó Dụ cảm thấy kỳ quái, cô sao vậy? Anh mới tắm một cái đã xảy ra chuyện gì?
Phó Dụ nghĩ không ra, gọi điện thoại về nhà báo bình an, chưa nói hai câu đã nghe Phó Nhuỵ nói, "Thằng nhóc này, em thiếu chị một ân tình lớn đấy!"
"Hả?"
"Tóm lại chờ lúc quay về, nhớ cảm ơn chị thật tốt!"
??? Phó Dụ không hiểu, mãi tới khi Hạ Quý tắm xong anh vẫn chưa nghĩ ra.
Hai người nghỉ ngơi một lát trong phòng, chờ tới hơn 6 giờ mới ra ngoài ăn cơm.
"Nhà hàng này được đánh giá rất cao, chúng ta đi thôi." Hạ Quý nói.
Hai người đổi một thân quần áo đơn giản rồi ra ngoài, nhìn tên nhà hàng, Phó Dụ cười cười, nhìn là biết ngay quán lẩu mà.
Hạ Quý rất thích ăn lẩu, nghe được ai nói quán lẩu nào ngon anh đều sẽ vô thức ghi nhớ.
"Ở đây ngon lắm đó." Còn chưa vào Hạ Quý đã chảy nước miếng.
"Vậy vào thôi." Hạ Quý thích ăn tất nhiên Phó Dụ không ngăn cản, tuy anh không thích lẩu như cô, nhưng vẫn có thể ăn.
"Anh mới xuất viện, gọi cho anh bát canh cà chua vậy." Hạ Quý nói.
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.