Yêu Đương Vụng Trộm: Chị Ơi, Cưới Thôi!
Chương 12: CÓ BẠN TRAI RỒI
Thiên Nguyệt Phụng
05/07/2024
Dạo biển buổi đêm giữa mùa hè, cảm giác sẽ thật thư giãn, chữa lành tâm trạng, nhưng với Phi Phong thì
không. Cậu bị nè nặng tâm lý bởi câu nói trước đó của Giang Tư Tư, cô
bảo chưa nói yêu cậu bao giờ nên không tính là tình yêu. Thế rốt cuộc cô xem mối quan hệ giữa hai người là gì chứ?
"Biển đêm thật là yên tĩnh, chị thích cái cảm giác này ghê."
"Chị thích là được rồi."
Giang Tư Tư vui thích bao nhiêu, thì Phi Phong lại ủ rũ bấy nhiêu. Đến nụ cười cũng là miễn cưỡng cho có. Cũng may là cô đã nhận ra điều đó, và có lòng thăm hỏi:
"Cậu sao vậy? Hình như không được vui thì phải?"
Phi Phong chọn im lặng trước câu hỏi ấy. Dạo bước thêm một đoạn nữa, thì cậu mới dừng bước, rồi cả hai lại có cảnh đối mặt với nhau, mà lòng ai cũng phức tạp.
"Bảo bối không khỏe hay sao?"
Giang Tư Tư chủ động sờ trán cậu, hành động như vậy để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, nhưng Phi Phong lại nắm lấy bàn tay ấy của cô, rồi trầm giọng lên tiếng:
"Tư Tư! Anh thật lòng yêu em và anh muốn chúng ta nghiêm túc đến với nhau."
Không muốn đối mặt, cuối cùng cũng phải đối mặt. Đây là khoảnh khắc Giang Tư Tư cô chưa từng nghĩ tới, vì cho rằng giữa cả hai chỉ là sự cố đến với nhau, rồi người trẻ như Phi Phong sẽ sớm quên đi tất cả. Thậm chí, cô chưa từng nghĩ bản thân là mẫu người lý tưởng của cậu, vì lớn tuổi hơn, nhưng có vẻ như mọi suy nghĩ ấy đều sai lệch...
"Tiểu Phong, cậu cũng biết chị lớn hơn cậu tận năm tuổi cơ mà. Giữa chúng ta làm sao có thể..."
"Em chỉ quan tâm vấn đề chị có thích em hay không thôi, đừng lấy tuổi tác ra làm lý do, vì em không quan tâm điều đó."
Giang Tư Tư cúi mặt trốn tránh. Điều đó càng chứng minh trong lòng cô đã có một vị trí nhất định nào đó dành cho Phi Phong, nhưng tại ngại ngùng nên không dám đối mặt.
"Chị... Tự nhiên chị thấy hơi mệt, mình về nhà trước nha?"
Đâu đó có chút thất vọng nhanh chóng xuất hiện trên nét mặt chàng trai. Nhưng không sao, cậu sẽ tôn trọng người con gái này trong tất cả tình huống.
"Ừm! Mặc áo khoác vào trước đã, kẻo lạnh."
Gượng gạo nặn ra nụ cười trước, sau lại chu đáo giúp cô mặc áo khoác của cậu vào, rồi cả hai đều yên lặng đi ra xe.
Hầu như suốt quãng đường về nhà chẳng ai nói với ai thêm lời nào. Thậm chí, họ thao thức tới tận hai ba giờ sáng, tệ nhất là Phi Phong còn đang tìm tới mấy lon bia để giải tỏa nỗi sầu, mãi tới gần sáng mới dọn dẹp sạch sẽ, rồi về phòng.
Sáng nay Giang Tư Tư dậy sớm, không thấy Phi Phong đâu, cô còn lén lút qua phòng cậu xem thử. Thấy cậu vẫn đang ngủ ngon, lại không nỡ gọi dậy, nên cứ để cậu ngủ tiếp, còn cô thì đi làm.
...----------------...
Tối đó, cô có buổi tiếp khách hàng khá quan trọng từ cấp trên giao xuống. Chỉ cần cô ký được hợp đồng, thì sẽ được nhận việc chính thức, nên Tư Tư đã dốc toàn bộ tâm huyết vào buổi gặp mặt này, mà không biết trời xúi khiến thế nào lại để vị khách hàng đó là mối tình đầu của cô.
Cứ thế từ khi bắt đầu đối mặt với Thẩm Nhựt, là Giang Tư Tư đã vô cùng khó xử.
"Lâu rồi không gặp, cuộc sống em dạo này thế nào rồi? Đã tìm được người mới thế vào vị trí của anh chưa?" Thẩm Nhựt ôn hòa lên tiếng trước.
"Em vẫn ổn, bạn trai cũng có rồi." Giang Tư Tư gượng gạo trả lời.
"Vậy thì tốt quá, cuối cùng cũng có người thay anh chăm sóc em. Cơ mà nghe em nói đã có bạn trai, anh lại tò mò về cậu ta quá, em có thể gọi cậu ấy tới đây được không?"
"Chắc không được đâu, anh ấy bận lắm."
Thấy Giang Tư Tư cố tình lãng tránh, Thẩm Nhựt ngược lại càng hào hứng muốn khuấy sâu vào chủ đề này hơn, hắn cao giọng nói:
"Giờ này cũng muộn rồi, anh nghĩ nếu cậu ấy thật sự quan tâm em, thì chỉ cần một cuộc điện thoại thôi cũng sẽ lập tức lao tới với em. Chỉ sợ em không đủ tự tin để chứng minh cho anh thấy thôi, hoặc em đang nói dối anh."
"Em lại nghĩ không việc gì phải chứng minh cho anh thấy hết, trong khi mục đích chính của buổi gặp mặt hôm nay là vì công việc."
Nghe vậy, Thẩm Nhựt lại nhoẻn cười:
"Anh biết hợp đồng này rất quan trọng với em, và tất nhiên ký hay không là quyền quyết định của anh. Huống chi, anh chỉ muốn quan tâm xem em có thật sự ổn sau khi chia tay với anh hay không thôi."
Đến nước này rồi thì Giang Tư Tư cũng không thể quyết định theo cảm tính nữa. Công việc quan trọng, vả lại cô với Phi Phong bây giờ chắc cũng được tính là người yêu mà nhỉ? Gọi cậu ấy tới một chút chắc cũng không sao...
"Được rồi, nếu anh đã muốn biết vậy em sẽ gọi anh ấy tới cho anh thấy mặt. Gì chứ bạn trai mới của em, bảo đảm đẹp trai hơn anh nhiều đấy."
Giang Tư Tư tỏ vẻ tự hào lắm, nói xong liền lấy điện thoại ra gọi về cho Phi Phong.
Cùng lúc này, người thanh niên ấy vì hứng gió biển, rồi mất ngủ thêm việc uống bia suốt đêm qua, mà bây giờ đang lãnh đủ mọi triệu chứng từ cơn sốt dai dẳng.
Ấy vậy mà cậu vẫn đang lo lắng sao chưa thấy Giang Tư Tư về nhà, cũng vừa định gọi điện, thì cô gọi tới.
"Em nghe! Muộn rồi sao chị chưa về?" Vừa bắy máy, Phi Phong đã trầm khàn cất câu hỏi trước.
"Bảo bối, nghe giọng cậu hình như không được khỏe hả?"
"Không, em bình thường. Chị đang ở đâu?"
"Ờ...Ừm... Em đang ở nhà hàng D trên đường K, anh có thể tới đây một chút được không?"
Anh với em ư? Phi Phong có sốt tới hư tai luôn rồi không? Cách xưng hô của Giang Tư Tư đang làm cậu ngây người ra rồi, phải đợi tới khi đầu dây bên kia lại khẽ khàng lên tiếng:
"Bảo bối, anh tới được không?"
"Được được, em... À không, anh tới liền."
"Biển đêm thật là yên tĩnh, chị thích cái cảm giác này ghê."
"Chị thích là được rồi."
Giang Tư Tư vui thích bao nhiêu, thì Phi Phong lại ủ rũ bấy nhiêu. Đến nụ cười cũng là miễn cưỡng cho có. Cũng may là cô đã nhận ra điều đó, và có lòng thăm hỏi:
"Cậu sao vậy? Hình như không được vui thì phải?"
Phi Phong chọn im lặng trước câu hỏi ấy. Dạo bước thêm một đoạn nữa, thì cậu mới dừng bước, rồi cả hai lại có cảnh đối mặt với nhau, mà lòng ai cũng phức tạp.
"Bảo bối không khỏe hay sao?"
Giang Tư Tư chủ động sờ trán cậu, hành động như vậy để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, nhưng Phi Phong lại nắm lấy bàn tay ấy của cô, rồi trầm giọng lên tiếng:
"Tư Tư! Anh thật lòng yêu em và anh muốn chúng ta nghiêm túc đến với nhau."
Không muốn đối mặt, cuối cùng cũng phải đối mặt. Đây là khoảnh khắc Giang Tư Tư cô chưa từng nghĩ tới, vì cho rằng giữa cả hai chỉ là sự cố đến với nhau, rồi người trẻ như Phi Phong sẽ sớm quên đi tất cả. Thậm chí, cô chưa từng nghĩ bản thân là mẫu người lý tưởng của cậu, vì lớn tuổi hơn, nhưng có vẻ như mọi suy nghĩ ấy đều sai lệch...
"Tiểu Phong, cậu cũng biết chị lớn hơn cậu tận năm tuổi cơ mà. Giữa chúng ta làm sao có thể..."
"Em chỉ quan tâm vấn đề chị có thích em hay không thôi, đừng lấy tuổi tác ra làm lý do, vì em không quan tâm điều đó."
Giang Tư Tư cúi mặt trốn tránh. Điều đó càng chứng minh trong lòng cô đã có một vị trí nhất định nào đó dành cho Phi Phong, nhưng tại ngại ngùng nên không dám đối mặt.
"Chị... Tự nhiên chị thấy hơi mệt, mình về nhà trước nha?"
Đâu đó có chút thất vọng nhanh chóng xuất hiện trên nét mặt chàng trai. Nhưng không sao, cậu sẽ tôn trọng người con gái này trong tất cả tình huống.
"Ừm! Mặc áo khoác vào trước đã, kẻo lạnh."
Gượng gạo nặn ra nụ cười trước, sau lại chu đáo giúp cô mặc áo khoác của cậu vào, rồi cả hai đều yên lặng đi ra xe.
Hầu như suốt quãng đường về nhà chẳng ai nói với ai thêm lời nào. Thậm chí, họ thao thức tới tận hai ba giờ sáng, tệ nhất là Phi Phong còn đang tìm tới mấy lon bia để giải tỏa nỗi sầu, mãi tới gần sáng mới dọn dẹp sạch sẽ, rồi về phòng.
Sáng nay Giang Tư Tư dậy sớm, không thấy Phi Phong đâu, cô còn lén lút qua phòng cậu xem thử. Thấy cậu vẫn đang ngủ ngon, lại không nỡ gọi dậy, nên cứ để cậu ngủ tiếp, còn cô thì đi làm.
...----------------...
Tối đó, cô có buổi tiếp khách hàng khá quan trọng từ cấp trên giao xuống. Chỉ cần cô ký được hợp đồng, thì sẽ được nhận việc chính thức, nên Tư Tư đã dốc toàn bộ tâm huyết vào buổi gặp mặt này, mà không biết trời xúi khiến thế nào lại để vị khách hàng đó là mối tình đầu của cô.
Cứ thế từ khi bắt đầu đối mặt với Thẩm Nhựt, là Giang Tư Tư đã vô cùng khó xử.
"Lâu rồi không gặp, cuộc sống em dạo này thế nào rồi? Đã tìm được người mới thế vào vị trí của anh chưa?" Thẩm Nhựt ôn hòa lên tiếng trước.
"Em vẫn ổn, bạn trai cũng có rồi." Giang Tư Tư gượng gạo trả lời.
"Vậy thì tốt quá, cuối cùng cũng có người thay anh chăm sóc em. Cơ mà nghe em nói đã có bạn trai, anh lại tò mò về cậu ta quá, em có thể gọi cậu ấy tới đây được không?"
"Chắc không được đâu, anh ấy bận lắm."
Thấy Giang Tư Tư cố tình lãng tránh, Thẩm Nhựt ngược lại càng hào hứng muốn khuấy sâu vào chủ đề này hơn, hắn cao giọng nói:
"Giờ này cũng muộn rồi, anh nghĩ nếu cậu ấy thật sự quan tâm em, thì chỉ cần một cuộc điện thoại thôi cũng sẽ lập tức lao tới với em. Chỉ sợ em không đủ tự tin để chứng minh cho anh thấy thôi, hoặc em đang nói dối anh."
"Em lại nghĩ không việc gì phải chứng minh cho anh thấy hết, trong khi mục đích chính của buổi gặp mặt hôm nay là vì công việc."
Nghe vậy, Thẩm Nhựt lại nhoẻn cười:
"Anh biết hợp đồng này rất quan trọng với em, và tất nhiên ký hay không là quyền quyết định của anh. Huống chi, anh chỉ muốn quan tâm xem em có thật sự ổn sau khi chia tay với anh hay không thôi."
Đến nước này rồi thì Giang Tư Tư cũng không thể quyết định theo cảm tính nữa. Công việc quan trọng, vả lại cô với Phi Phong bây giờ chắc cũng được tính là người yêu mà nhỉ? Gọi cậu ấy tới một chút chắc cũng không sao...
"Được rồi, nếu anh đã muốn biết vậy em sẽ gọi anh ấy tới cho anh thấy mặt. Gì chứ bạn trai mới của em, bảo đảm đẹp trai hơn anh nhiều đấy."
Giang Tư Tư tỏ vẻ tự hào lắm, nói xong liền lấy điện thoại ra gọi về cho Phi Phong.
Cùng lúc này, người thanh niên ấy vì hứng gió biển, rồi mất ngủ thêm việc uống bia suốt đêm qua, mà bây giờ đang lãnh đủ mọi triệu chứng từ cơn sốt dai dẳng.
Ấy vậy mà cậu vẫn đang lo lắng sao chưa thấy Giang Tư Tư về nhà, cũng vừa định gọi điện, thì cô gọi tới.
"Em nghe! Muộn rồi sao chị chưa về?" Vừa bắy máy, Phi Phong đã trầm khàn cất câu hỏi trước.
"Bảo bối, nghe giọng cậu hình như không được khỏe hả?"
"Không, em bình thường. Chị đang ở đâu?"
"Ờ...Ừm... Em đang ở nhà hàng D trên đường K, anh có thể tới đây một chút được không?"
Anh với em ư? Phi Phong có sốt tới hư tai luôn rồi không? Cách xưng hô của Giang Tư Tư đang làm cậu ngây người ra rồi, phải đợi tới khi đầu dây bên kia lại khẽ khàng lên tiếng:
"Bảo bối, anh tới được không?"
"Được được, em... À không, anh tới liền."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.