Yêu Đương Vụng Trộm: Chị Ơi, Cưới Thôi!
Chương 6: ĐÂU ĐÓ CÓ MÙI DẤM
Thiên Nguyệt Phụng
05/07/2024
"Vì người em thích, là chị!"
Qua lời Phi Phong bày tỏ, những gì cậu ấy nói đều toát lên nét chân thành tuyệt đối. Thế nhưng khi lọt vào tai Giang Tư Tư, thì lại chẳng đủ nghiêm túc.
"Thằng nhóc này, chị lớn tuổi hơn cậu đấy, đừng có tinh nghịch bày trò thả thính lung tung." Giang Tư Tư cười nói, rồi lại còn đưa tay xoa đầu cậu vài cái hệt như ba năm về trước.
Lúc đó, Phi Phong thoáng chút khó chịu, liền cầm tay Tư Tư xuống, rồi hết sức nghiêm túc nhắc lại lần hai:
"Thích ai thì thả cho người đó, quan trọng là thính có dính hay không thôi. Tư Tư! Tin em đi, em thích chị."
Lần bày tỏ thứ hai này đã làm cô có chút dao động xen lẫn bối rối, nhưng Giang Tư Tư vẫn giữ vững suy nghĩ ban đầu, cho rằng cậu ấy chỉ đang cố tình trêu đùa.
"Đừng đùa nữa, chị có bạn trai rồi." Cô ngập ngừng trả lời.
Cũng vì câu trả lời ấy mà khiến sắc mặt Phi Phong lập tức tối sầm xuống, hai cánh tay dần thả lỏng rồi trả hẳn cho cô sự tự do, cậu miễn cưỡng cười nhạt, rồi nói:
"Hết vui rồi, chị ra ngoài đi."
"Để chị phụ cậu nấu ăn cho nhanh."
"Không có tâm trạng để nấu nữa, bảo bạn trai chị nấu mang tới cho chị ăn đi." Nói xong, cậu lập tức hờ hững bỏ về phòng.
Giang Tư Tư ngây ngô nhìn theo, rồi nhìn lại một đống nguyên liệu đã bày ra trên bàn với dấu chấm hỏi to đùng trên trán.
"Cái thằng nhóc này bị gì ý nhờ? Nắng mưa thất thường y như con gái à."
Thế là tối đó không ai ăn tối, Giang Tư Tư vì khó ngủ mà lại ra phòng khách xem phim tới ngủ quên lúc nào không hay. Tuy vậy, nhưng sáng sớm khi tỉnh dậy cô lại thấy bản thân đang nằm trên giường. Thậm chí cô còn tự hỏi là thế lực siêu nhiên nào đã bê cô về phòng, hay cô mộng du rồi tự mò vào?
Sáng nay cũng không có điểm tâm chuẩn bị sẵn, Phi Phong cũng không dậy sớm như hôm qua. Lúc cậu dậy, thì Tư Tư đã nấu xong mì gói và chuẩn bị ăn. Gặp cậu, cô liền vui vẻ chào hỏi:
"Chào tiểu Phong! Ăn mì không, chị nấu cho?"
"..." Cậu ấy không trả lời, mà chỉ rót một ly nước lọc rồi mang ra phòng khách.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ăn sáng xong thì Giang Tư Tư vẫn kiên nhẫn đi ra bắt chuyện với cậu.
"Bỏ bữa sẽ không tốt cho sức khỏe, là cậu nói vậy với chị, sao hôm nay tới cậu không ăn sáng rồi?"
Người thiếu niên tiếp tục lơ đẹp mọi sự quan tâm từ cô gái. Ấy thế mà cô vẫn hết sức kiên nhẫn, nhẹ nhàng hỏi thêm một câu:
"Hôm nay cậu không đi học hả?"
"Đi mà quan tâm bạn trai chị đi, để ý tới tôi làm gì?"
Không nói thì thôi, chứ nói ra là biết ngay cậu đang giận lẫy. Chỉ mỗi Giang Tư Tư không hiểu, cô không hiểu thằng nhóc này giận cô vì chuyện gì.
Chẳng lẽ cô có bạn trai cũng đáng giận sao?
Mà nói rồi, thì cậu cũng bỏ vào phòng mất tiêu, căn bản chả cho cô cơ hội hỏi han gì thêm. Huống hồ lúc này cô cũng mất kiên nhẫn rồi, quyết định không quan tâm tới cậu nữa.
"Tôi mặc kệ cậu."
...----------------...
Mang chiếc tâm trạng bực tức, cáu kỉnh như ngày đèn đỏ của con gái lên trường. Phi Phong hôm nay trong dáng vẻ một học bá cá biệt, áo sơ mi không đóng thùng, huy hiệu đoàn cũng chẳng chịu cài, miệng ngậm kẹo mút, tay đút túi quần, ung dung tiến thẳng vào lớp học có cô nữ sinh là hoa khôi hôm qua đã lén chụp ảnh cậu, rồi đăng lên mạng.
Chiếc giao diện bad boy này vừa đặt chân vào lớp đã khiến mọi người không khỏi trầm trồ, ngạc nhiên hơn hết là khi thấy cậu tiến tới chỗ Giao Mẫn Nhi, hoa khôi của khối.
"Phi Phong, cậu tìm tớ hả?"
Giọng nói thiếu nữ ngọt ngào làm sao, ánh mắt ấy còn trìu mến, dịu dàng. Vậy mà, cũng chỉ đổi được cái nhếch mép lạnh lùng từ người thiếu niên.
"Ảnh này là cậu đăng?"
Phi Phong đưa bài đăng trên Weibo ra, ngay lập tức khiến cô gái dè dặt, ngập ngừng.
"Ừm... Tại lúc đó thấy cậu ngủ đẹp quá, nên tớ..."
"Nên cậu phải về chữa lại bệnh hoang tưởng của mình đi, kẻo nhìn ai cũng cho người đó là hạnh phúc, làm ảnh hưởng đến cuộc sống người khác."
Giao Mẫn Nhi căn bản không có cơ hội giải thích và Phi Phong cũng chẳng muốn nán lại lâu hơn, nên lại thẳng thắn tiếp lời:
"Xóa ảnh, rồi đăng bài đính chính. Nếu còn để bạn gái tôi nhìn thấy bức ảnh này, thì cậu chuẩn bị tinh thần đi."
Nói xong, Phi Phong liền cắn vỡ viên kẹo đang ngậm trong miệng, khiến Giao Mẫn Nhi hoảng hồn, lập tức lấy điện thoại ra xóa ảnh đã đăng.
"Tớ... Tớ xóa rồi."
"Ngoan." Cậu nhếch mép cười, rồi hiên ngang cất bước rời đi. Khen, rõ ràng cậu đã khen người ta, nhưng lại khiến họ rợn cả gai ốc hết rồi.
"Mẫn Nhi, Phi Phong qua nói gì với cậu vậy? Có phải hẹn cậu cùng đi ăn trưa không?"
Một cô bạn vì hiếu kỳ, mà đã chạy tới hỏi han. Kết quả liền nhận được ánh mắt sắc lẻm từ người nghe.
"Hẹn cái gì? Người ta có bạn gái rồi."
...----------------...
Tối đó về đến nhà, Phi Phong vẫn quyết định chiến tranh lạnh với Giang Tư Tư, trong khi cô còn chưa nghĩ ra nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn bắt đầu từ đâu.
Nhưng mà sáng nay bị cho ăn bơ rồi, cô cũng đâu có mặt dày tới mức bám theo hỏi miết từ sáng tới tối. Vậy là lần này tới lượt cậu ta tiếp cận cô, chủ động đến ngồi gần, nhưng không nói gì hết, chỉ là lén lút liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại để xem cô đang coi cái gì. Cho tới khi bắt gặp Giang Tư Tư chăm chú xem ảnh mấy nam thần Cbiz, thì cậu cũng chịu lên tiếng:
"Da trắng, tóc màu, phong cách bad boy, đó là gu bạn trai lý tưởng của chị đó sao?"
"Ừ, đúng rồi!"
Qua lời Phi Phong bày tỏ, những gì cậu ấy nói đều toát lên nét chân thành tuyệt đối. Thế nhưng khi lọt vào tai Giang Tư Tư, thì lại chẳng đủ nghiêm túc.
"Thằng nhóc này, chị lớn tuổi hơn cậu đấy, đừng có tinh nghịch bày trò thả thính lung tung." Giang Tư Tư cười nói, rồi lại còn đưa tay xoa đầu cậu vài cái hệt như ba năm về trước.
Lúc đó, Phi Phong thoáng chút khó chịu, liền cầm tay Tư Tư xuống, rồi hết sức nghiêm túc nhắc lại lần hai:
"Thích ai thì thả cho người đó, quan trọng là thính có dính hay không thôi. Tư Tư! Tin em đi, em thích chị."
Lần bày tỏ thứ hai này đã làm cô có chút dao động xen lẫn bối rối, nhưng Giang Tư Tư vẫn giữ vững suy nghĩ ban đầu, cho rằng cậu ấy chỉ đang cố tình trêu đùa.
"Đừng đùa nữa, chị có bạn trai rồi." Cô ngập ngừng trả lời.
Cũng vì câu trả lời ấy mà khiến sắc mặt Phi Phong lập tức tối sầm xuống, hai cánh tay dần thả lỏng rồi trả hẳn cho cô sự tự do, cậu miễn cưỡng cười nhạt, rồi nói:
"Hết vui rồi, chị ra ngoài đi."
"Để chị phụ cậu nấu ăn cho nhanh."
"Không có tâm trạng để nấu nữa, bảo bạn trai chị nấu mang tới cho chị ăn đi." Nói xong, cậu lập tức hờ hững bỏ về phòng.
Giang Tư Tư ngây ngô nhìn theo, rồi nhìn lại một đống nguyên liệu đã bày ra trên bàn với dấu chấm hỏi to đùng trên trán.
"Cái thằng nhóc này bị gì ý nhờ? Nắng mưa thất thường y như con gái à."
Thế là tối đó không ai ăn tối, Giang Tư Tư vì khó ngủ mà lại ra phòng khách xem phim tới ngủ quên lúc nào không hay. Tuy vậy, nhưng sáng sớm khi tỉnh dậy cô lại thấy bản thân đang nằm trên giường. Thậm chí cô còn tự hỏi là thế lực siêu nhiên nào đã bê cô về phòng, hay cô mộng du rồi tự mò vào?
Sáng nay cũng không có điểm tâm chuẩn bị sẵn, Phi Phong cũng không dậy sớm như hôm qua. Lúc cậu dậy, thì Tư Tư đã nấu xong mì gói và chuẩn bị ăn. Gặp cậu, cô liền vui vẻ chào hỏi:
"Chào tiểu Phong! Ăn mì không, chị nấu cho?"
"..." Cậu ấy không trả lời, mà chỉ rót một ly nước lọc rồi mang ra phòng khách.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ăn sáng xong thì Giang Tư Tư vẫn kiên nhẫn đi ra bắt chuyện với cậu.
"Bỏ bữa sẽ không tốt cho sức khỏe, là cậu nói vậy với chị, sao hôm nay tới cậu không ăn sáng rồi?"
Người thiếu niên tiếp tục lơ đẹp mọi sự quan tâm từ cô gái. Ấy thế mà cô vẫn hết sức kiên nhẫn, nhẹ nhàng hỏi thêm một câu:
"Hôm nay cậu không đi học hả?"
"Đi mà quan tâm bạn trai chị đi, để ý tới tôi làm gì?"
Không nói thì thôi, chứ nói ra là biết ngay cậu đang giận lẫy. Chỉ mỗi Giang Tư Tư không hiểu, cô không hiểu thằng nhóc này giận cô vì chuyện gì.
Chẳng lẽ cô có bạn trai cũng đáng giận sao?
Mà nói rồi, thì cậu cũng bỏ vào phòng mất tiêu, căn bản chả cho cô cơ hội hỏi han gì thêm. Huống hồ lúc này cô cũng mất kiên nhẫn rồi, quyết định không quan tâm tới cậu nữa.
"Tôi mặc kệ cậu."
...----------------...
Mang chiếc tâm trạng bực tức, cáu kỉnh như ngày đèn đỏ của con gái lên trường. Phi Phong hôm nay trong dáng vẻ một học bá cá biệt, áo sơ mi không đóng thùng, huy hiệu đoàn cũng chẳng chịu cài, miệng ngậm kẹo mút, tay đút túi quần, ung dung tiến thẳng vào lớp học có cô nữ sinh là hoa khôi hôm qua đã lén chụp ảnh cậu, rồi đăng lên mạng.
Chiếc giao diện bad boy này vừa đặt chân vào lớp đã khiến mọi người không khỏi trầm trồ, ngạc nhiên hơn hết là khi thấy cậu tiến tới chỗ Giao Mẫn Nhi, hoa khôi của khối.
"Phi Phong, cậu tìm tớ hả?"
Giọng nói thiếu nữ ngọt ngào làm sao, ánh mắt ấy còn trìu mến, dịu dàng. Vậy mà, cũng chỉ đổi được cái nhếch mép lạnh lùng từ người thiếu niên.
"Ảnh này là cậu đăng?"
Phi Phong đưa bài đăng trên Weibo ra, ngay lập tức khiến cô gái dè dặt, ngập ngừng.
"Ừm... Tại lúc đó thấy cậu ngủ đẹp quá, nên tớ..."
"Nên cậu phải về chữa lại bệnh hoang tưởng của mình đi, kẻo nhìn ai cũng cho người đó là hạnh phúc, làm ảnh hưởng đến cuộc sống người khác."
Giao Mẫn Nhi căn bản không có cơ hội giải thích và Phi Phong cũng chẳng muốn nán lại lâu hơn, nên lại thẳng thắn tiếp lời:
"Xóa ảnh, rồi đăng bài đính chính. Nếu còn để bạn gái tôi nhìn thấy bức ảnh này, thì cậu chuẩn bị tinh thần đi."
Nói xong, Phi Phong liền cắn vỡ viên kẹo đang ngậm trong miệng, khiến Giao Mẫn Nhi hoảng hồn, lập tức lấy điện thoại ra xóa ảnh đã đăng.
"Tớ... Tớ xóa rồi."
"Ngoan." Cậu nhếch mép cười, rồi hiên ngang cất bước rời đi. Khen, rõ ràng cậu đã khen người ta, nhưng lại khiến họ rợn cả gai ốc hết rồi.
"Mẫn Nhi, Phi Phong qua nói gì với cậu vậy? Có phải hẹn cậu cùng đi ăn trưa không?"
Một cô bạn vì hiếu kỳ, mà đã chạy tới hỏi han. Kết quả liền nhận được ánh mắt sắc lẻm từ người nghe.
"Hẹn cái gì? Người ta có bạn gái rồi."
...----------------...
Tối đó về đến nhà, Phi Phong vẫn quyết định chiến tranh lạnh với Giang Tư Tư, trong khi cô còn chưa nghĩ ra nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn bắt đầu từ đâu.
Nhưng mà sáng nay bị cho ăn bơ rồi, cô cũng đâu có mặt dày tới mức bám theo hỏi miết từ sáng tới tối. Vậy là lần này tới lượt cậu ta tiếp cận cô, chủ động đến ngồi gần, nhưng không nói gì hết, chỉ là lén lút liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại để xem cô đang coi cái gì. Cho tới khi bắt gặp Giang Tư Tư chăm chú xem ảnh mấy nam thần Cbiz, thì cậu cũng chịu lên tiếng:
"Da trắng, tóc màu, phong cách bad boy, đó là gu bạn trai lý tưởng của chị đó sao?"
"Ừ, đúng rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.