Yêu Đương Vụng Trộm: Chị Ơi, Cưới Thôi!
Chương 3: KHÔNG PHẢI GU CHỊ
Thiên Nguyệt Phụng
05/07/2024
"Lát nữa ăn xong để chị rửa bát cho." Giang Tư Tư tự đưa ra đề nghị.
"Em cũng đâu có định giành." Phi Phong trả lời tỉnh bơ.
Thằng nhóc này, không làm cô ngại nó không chịu nổi hay sao đó. Cứ phải nói mấy câu làm cô quê cứng mặt thôi.
Yên lặng được một chút, Giang Tư Tư lại hỏi:
"Mấy món này đều do em tự nấu hả?"
"Ừm! Không tệ đúng không?" Phi Phong rất tự tin.
Giang Tư Tư cũng gật đầu tán thưởng.
"Ngon mà! Chả bù cho chị còn chẳng biết sử dụng bếp."
Ây, hình như có gì đó sai sai. Theo như tiểu sử của Giang Tư Tư cô thì bản thân là người thích sống tự lập, biết tự lập mà không biết nấu ăn ư?
"Thức ăn nhanh bên ngoài tuy tiện, nhưng không tốt bằng đồ nhà làm. Chị với tiểu Phàm thân nhau lâu như vậy cũng phải lắm, hai con người vụng về, chẳng chút đảm đang."
"Vậy nên mới cần tìm mấy anh bạn trai giỏi chuyện bếp núc đấy, nấu ăn ngon thì khỏi phải ăn ở ngoài nữa."
"Thế chị nghĩ sao về em? Một người con trai vừa đẹp, lại biết nấu ăn?"
Rất nhanh gọn lẹ, Giang Tư Tư lại bị dính bẫy của cậu ta. Một câu hỏi lập tức đưa cô nàng vào thế bị động, phải thở dài vì lại rơi vào bối rối.
"Chị chỉ thích yêu người lớn tuổi hơn mình, không thích làm máy bay cho phi công trẻ nó lái. Em á, không phải gu chị."
Giang Tư Tư có ba giây điều chỉnh lại thần thái, nhưng vẫn không khiến trai trẻ Phi Phong có phản ứng gì đặc biệt, ngoài nụ cười trào phúng.
"Cẩn thận lời nói một chút, kẻo đến lúc tự vả thì ê mặt lắm nha!"
"Còn khuya!" Giang Tư Tư bĩu môi, nói xong cũng buông đũa.
"Chị ăn xong rồi đó, khi nào em ăn xong thì dọn đi, rồi chị vào rửa sau."
"Ăn ít vậy sao no?"
"Chị đang giảm cân, từ mai nấu ít thôi." Cô cười, rồi khoan thai đi ra phòng khách.
Đợi tới lúc quay lại, thì chén bát dơ đã được người thanh niên ấy rửa sạch sẽ cả rồi. Còn người thì không thấy đâu, nghĩ thầm chắc cậu về phòng học bài, nên cô cũng không quấy rầy nữa. Tắt đèn xong, cô cũng vào phòng.
Lúc này, cô bạn thân Phi Phàm của cô gọi video call về, nên cả hai bắt đầu buôn chuyện hăng say.
"Sao rồi? Cậu không bắt nạt thằng em của tôi đó chứ? Nó còn khờ khạo lắm ấy nha."
"Cậu ta mà khờ á? Nuốt chửng tôi còn được chứ ở đó mà khờ với bắt nạt." Giang Tư Tư tỏ vẻ bất mãn.
Phi Phàm ở bên kia lại bật cười khoái chí.
"Đùa tí mà! Nhưng tiểu Phong biết chăm sóc người khác đúng không? Thằng bé không có vô lễ với cậu."
"Ừm! Như cậu nói đó, thằng bé vừa tinh tế lại còn biết cách chọc cho người ta ngại. Sớm biết cậu không có ở nhà, mình đã không chuyển qua rồi, cứ đinh ninh hai đứa ở chung sẽ vui lắm, ai ngờ..."
"Tại mình bận việc đột xuất mà, vả lại cũng có tiểu Phong bầu bạn với cậu rồi, hai chị em rảnh thì dắt nhau ra ngoài chơi đi, coi như xả stress."
"Đi với nó stress hơn thì có." Giang Tư Tư lại bĩu môi.
"Thế ráng đợi đi, tháng nữa mình về rồi."
"Đợi cậu về, chắc mình tìm được nhà mới luôn rồi."
"Thì lúc đó lại gặp rồi quẩy sau. Mà thôi cậu ngủ sớm đi, mình ăn tối đã."
"Gì? Gần chín giờ mới ăn tối hả?"
"Đâu, bên đây mới bảy giờ à, chênh lệch múi giờ mà con hâm này."
"Ờ, quên mất. Đều tại đứa em tốt của cậu làm mình rối tung rối mù hết."
"Haha, cẩn thận kẻo nó nuốt chửng cậu thật đấy!"
"Điên à, chúng tôi cũng là chị em như hai người đó, ăn nói linh ta linh tinh." Giang Tư Tư phản ứng cực gắt.
Mà cô càng gay gắt, thì càng chứng minh có tật giật mình, khiến Phi Phàm trong màn hình cứ toe toét cười thành tiếng.
"Ừ thì chị chị em em, biết đâu chị ơi anh yêu em luôn không chừng. Đời mà, ai biết được tương lai."
"Tiểu Phàm Phàm, cậu bị dở hơi à?" Giang Tư Tư đã cáu.
"Thôi thôi, không trêu nữa. Mình cúp đây, ngủ ngon nha! À mà có chuyện gì thì nhớ gọi em trai bảo bối của mình, chứ đừng có gọi cho mình, xa lắm, không bay về kịp đâu, haha..."
"Bà đây cốc cần." Nói xong, Giang Tư Tư lập tức tắt máy.
Không lâu sau đó, cũng chính cô vì lạ chỗ mà không thể nào chợp mắt, nên lại mò ra phòng bếp tìm chút thức ăn khuya, và thật không may khi bị chiếc trai trẻ Phi Phong bắt gặp.
"Wow, này thì giảm cân không ăn nhiều cơm cơ! Không ăn cơm, chỉ ăn khuya thôi."
Giang Tư Tư đang ăn bánh, xem tivi thì bị câu nói mỉa mai của chàng trai làm cho giật bắn cả mình.
"Cái thằng này, nửa đêm nửa hôm lù lù xuất hiện làm giật mình à."
Thấy cô hoảng, mà cậu lại vui. Tò mò đi tới xem thử trên tivi đang chiếu phim gì, thì đúng lúc phim chiếu tới phân cảnh dọa ma, làm Giang Tư Tư giật mình tập hai. Lúc đó, cô không biết trốn vào đâu, chỉ theo quán tính túm vội cánh tay của người thiếu niên kéo cậu ngồi xuống, rồi nhanh chóng nấp vào người cậu ta.
Hơ hơ, cái này là chị đang lợi dụng cậu rồi, tự đưa thân sa vào bẫy bối rối.
Nhưng không sao, Phi Phong vẫn đang hết sức bình thản, ngược lại còn mỉm cười và đưa tay xoa xoa đầu cô, rồi khẽ khàng cất giọng:
"Không sao đâu, con ma đó... nó ra tới đây rồi."
"Aaa..."
"Em cũng đâu có định giành." Phi Phong trả lời tỉnh bơ.
Thằng nhóc này, không làm cô ngại nó không chịu nổi hay sao đó. Cứ phải nói mấy câu làm cô quê cứng mặt thôi.
Yên lặng được một chút, Giang Tư Tư lại hỏi:
"Mấy món này đều do em tự nấu hả?"
"Ừm! Không tệ đúng không?" Phi Phong rất tự tin.
Giang Tư Tư cũng gật đầu tán thưởng.
"Ngon mà! Chả bù cho chị còn chẳng biết sử dụng bếp."
Ây, hình như có gì đó sai sai. Theo như tiểu sử của Giang Tư Tư cô thì bản thân là người thích sống tự lập, biết tự lập mà không biết nấu ăn ư?
"Thức ăn nhanh bên ngoài tuy tiện, nhưng không tốt bằng đồ nhà làm. Chị với tiểu Phàm thân nhau lâu như vậy cũng phải lắm, hai con người vụng về, chẳng chút đảm đang."
"Vậy nên mới cần tìm mấy anh bạn trai giỏi chuyện bếp núc đấy, nấu ăn ngon thì khỏi phải ăn ở ngoài nữa."
"Thế chị nghĩ sao về em? Một người con trai vừa đẹp, lại biết nấu ăn?"
Rất nhanh gọn lẹ, Giang Tư Tư lại bị dính bẫy của cậu ta. Một câu hỏi lập tức đưa cô nàng vào thế bị động, phải thở dài vì lại rơi vào bối rối.
"Chị chỉ thích yêu người lớn tuổi hơn mình, không thích làm máy bay cho phi công trẻ nó lái. Em á, không phải gu chị."
Giang Tư Tư có ba giây điều chỉnh lại thần thái, nhưng vẫn không khiến trai trẻ Phi Phong có phản ứng gì đặc biệt, ngoài nụ cười trào phúng.
"Cẩn thận lời nói một chút, kẻo đến lúc tự vả thì ê mặt lắm nha!"
"Còn khuya!" Giang Tư Tư bĩu môi, nói xong cũng buông đũa.
"Chị ăn xong rồi đó, khi nào em ăn xong thì dọn đi, rồi chị vào rửa sau."
"Ăn ít vậy sao no?"
"Chị đang giảm cân, từ mai nấu ít thôi." Cô cười, rồi khoan thai đi ra phòng khách.
Đợi tới lúc quay lại, thì chén bát dơ đã được người thanh niên ấy rửa sạch sẽ cả rồi. Còn người thì không thấy đâu, nghĩ thầm chắc cậu về phòng học bài, nên cô cũng không quấy rầy nữa. Tắt đèn xong, cô cũng vào phòng.
Lúc này, cô bạn thân Phi Phàm của cô gọi video call về, nên cả hai bắt đầu buôn chuyện hăng say.
"Sao rồi? Cậu không bắt nạt thằng em của tôi đó chứ? Nó còn khờ khạo lắm ấy nha."
"Cậu ta mà khờ á? Nuốt chửng tôi còn được chứ ở đó mà khờ với bắt nạt." Giang Tư Tư tỏ vẻ bất mãn.
Phi Phàm ở bên kia lại bật cười khoái chí.
"Đùa tí mà! Nhưng tiểu Phong biết chăm sóc người khác đúng không? Thằng bé không có vô lễ với cậu."
"Ừm! Như cậu nói đó, thằng bé vừa tinh tế lại còn biết cách chọc cho người ta ngại. Sớm biết cậu không có ở nhà, mình đã không chuyển qua rồi, cứ đinh ninh hai đứa ở chung sẽ vui lắm, ai ngờ..."
"Tại mình bận việc đột xuất mà, vả lại cũng có tiểu Phong bầu bạn với cậu rồi, hai chị em rảnh thì dắt nhau ra ngoài chơi đi, coi như xả stress."
"Đi với nó stress hơn thì có." Giang Tư Tư lại bĩu môi.
"Thế ráng đợi đi, tháng nữa mình về rồi."
"Đợi cậu về, chắc mình tìm được nhà mới luôn rồi."
"Thì lúc đó lại gặp rồi quẩy sau. Mà thôi cậu ngủ sớm đi, mình ăn tối đã."
"Gì? Gần chín giờ mới ăn tối hả?"
"Đâu, bên đây mới bảy giờ à, chênh lệch múi giờ mà con hâm này."
"Ờ, quên mất. Đều tại đứa em tốt của cậu làm mình rối tung rối mù hết."
"Haha, cẩn thận kẻo nó nuốt chửng cậu thật đấy!"
"Điên à, chúng tôi cũng là chị em như hai người đó, ăn nói linh ta linh tinh." Giang Tư Tư phản ứng cực gắt.
Mà cô càng gay gắt, thì càng chứng minh có tật giật mình, khiến Phi Phàm trong màn hình cứ toe toét cười thành tiếng.
"Ừ thì chị chị em em, biết đâu chị ơi anh yêu em luôn không chừng. Đời mà, ai biết được tương lai."
"Tiểu Phàm Phàm, cậu bị dở hơi à?" Giang Tư Tư đã cáu.
"Thôi thôi, không trêu nữa. Mình cúp đây, ngủ ngon nha! À mà có chuyện gì thì nhớ gọi em trai bảo bối của mình, chứ đừng có gọi cho mình, xa lắm, không bay về kịp đâu, haha..."
"Bà đây cốc cần." Nói xong, Giang Tư Tư lập tức tắt máy.
Không lâu sau đó, cũng chính cô vì lạ chỗ mà không thể nào chợp mắt, nên lại mò ra phòng bếp tìm chút thức ăn khuya, và thật không may khi bị chiếc trai trẻ Phi Phong bắt gặp.
"Wow, này thì giảm cân không ăn nhiều cơm cơ! Không ăn cơm, chỉ ăn khuya thôi."
Giang Tư Tư đang ăn bánh, xem tivi thì bị câu nói mỉa mai của chàng trai làm cho giật bắn cả mình.
"Cái thằng này, nửa đêm nửa hôm lù lù xuất hiện làm giật mình à."
Thấy cô hoảng, mà cậu lại vui. Tò mò đi tới xem thử trên tivi đang chiếu phim gì, thì đúng lúc phim chiếu tới phân cảnh dọa ma, làm Giang Tư Tư giật mình tập hai. Lúc đó, cô không biết trốn vào đâu, chỉ theo quán tính túm vội cánh tay của người thiếu niên kéo cậu ngồi xuống, rồi nhanh chóng nấp vào người cậu ta.
Hơ hơ, cái này là chị đang lợi dụng cậu rồi, tự đưa thân sa vào bẫy bối rối.
Nhưng không sao, Phi Phong vẫn đang hết sức bình thản, ngược lại còn mỉm cười và đưa tay xoa xoa đầu cô, rồi khẽ khàng cất giọng:
"Không sao đâu, con ma đó... nó ra tới đây rồi."
"Aaa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.