Chương 32: Tôi nhớ Việt Nam vì nơi đó có em
Annie Dinh
03/04/2023
Sáng hôm sau, trợ lý lại gõ của phòng Philip.
"Sếp, chúc mừng anh, lại lên hotsearch." Bộ mặt của trợ lý có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Lại chuyện gì?" Philip nhướng mắt.
"Tối qua anh với cô An Nhiên lãng mạn thật. Nhiều hình chụp hai người đẹp đôi lắm đó." Trợ lý trưng bộ mặt hóng hớt, say sưa.
"Này, sao tôi cảm thấy anh hạnh phúc khi tôi lên hotsearch vậy. Anh thích tôi bị người ta mang ra bàn tán lắm phải không?"
"Tất nhiên là không rồi. Lần này sếp được người ta khen, toàn những từ hoa mỹ. Nào là soái ca, bạn trai quốc dân, bạn trai đẹp trai, bạn trai tốt bụng."
"Bạn trai của ai? Quốc dân là sao nữa?"
"Bạn trai của cô An Nhiên. Quốc dân ý nói sếp là bạn trai tốt nhất trong tất cả các bạn trai, không có điểm nào để chê."
Khóe môi Philip tự động vểnh lên: "Thế sao? Họ còn nói gì nữa không?"
"Nhiều lắm, sếp lên mạng coi đi ạ, bảo đảm lần này hạnh phúc bất tận." Trợ lý fan cuồng trong các fan cuồng, biểu cảm trên mặt còn hạnh phúc hơn cả người trong cuộc.
Philip không kiềm chế được, hình tượng Tổng giám đốc gương mẫu gì đó vứt hết ra sau. Anh lên mạng ngay, quả nhiên chỉ cần bấm tên An Nhiên đã có vài trang xuất hiện, kèm theo đó là những dòng tít giựt gân: "Khoảnh khắc đời thường dễ thương của Á hậu và bạn trai siêu dễ thương" hay "Bạn trai quốc dân là như thế nào?" Còn có "Lộ ảnh bạn trai của Á hậu ngoan nhất showbiz" hoặc "Cặp đôi trai tài gái sắc được ưa thích nhất của năm". Và nhiều hình dễ thương của hai người trong buổi tối hôm qua được lên hết các trang.
Philip nhìn hình, độ cong khóe môi ngày càng tăng. An Nhiên của anh thật xinh, hôm qua anh cũng thấy cô trong đầm ôm eo liền thân, dáng công sở, tay lỡ. Dáng người cao gầy, thon thon, nhìn xinh đến mức anh chỉ muốn nhìn hoài. Bây giờ những hình này được đăng trên mạng, tuy là chụp lén nhưng người ta của anh tấm nào cũng xinh xắn, dễ thương đến không chịu được. Các biểu cảm đáng yêu đều được ghi lại.
Chẳng biết fan nào chịu khó theo anh với cô cả một buổi tối. Buồn cười nhất là tấm hình An Nhiên đập thú, lúc đập trật thì quay ra oán trời, trách xã hội. Lúc đua xe thì bộ dạng vô cùng hung hăng, đe dọa cả cái máy.
Anh nhìn mấy dòng bình luận ngưỡng mộ cặp đôi An Nhiên - Philip mà tâm hồn lâng lâng trên mây. Lần đầu tiên bọn anh chân chính được ghép đôi mà còn được nhiều lời bình luận khen tặng như thế, hỏi ai không hạnh phúc? Người qua đường ai ai cũng khen, anh tò mò không biết trong hội fan cuồng của cô, không biết tâm trạng mọi người thế nào. Philip bèn chạy vào xem, quả thật trong này đang vui sướng muốn lật tung nóc nhà.
Fan cuồng 1: Trời ơi! Chắc tui chớt mất. Sao mà đáng iu dzị nè.. Muaha chụt chụt..
Fan cuồng 2: Tỷ tỷ của tui, thần tượng ơi sao chị đẹp vậy. Em iu chị..
Fan cuồng 3: Hai người này làm tui ghen tị, muốn có người iu liền quá đi, sao mà đẹp đôi quá. Tui mà có người iu vừa soái ca, vừa chiều chuộng vậy, chết cũng chịu.
Fan cuồng 4: Thím đu dây điện hả? Mơ mộng viễn vông. Không bao vờ tìm được người iu giống soái ca Philip của tui đâu. Một người duy nhất đã bị thần tiên tiên tỷ tỷ nhìn trúng rùi.
Fan cuồng 5: Nhìn anh í cưng chiều chị í mà tui muốn tìm người iu liền. Đi đâu tìm được người đàn ông quốc dân thế nì bi giờ?
Fan cuồng 6: Nhìn hình này coi nè mấy thím, chị í biểu cảm trên mặt cute ghê hé. Nhìn chị í phản đối anh í mà tui cười chết, ngó cũng hổ báo trường mẫu giáo lắm. Tui sẽ chế ra mấy memo mới, mấy thím đợi tui chút xíu.
Philip cũng tò mò đợi xem fan này sẽ làm gì. Không biết phải dân công nghệ thông tin hay không mà chỉ ba phút sau người này tung lên hình anh và An Nhiên với lời thoại đọc xong anh cười muốn lật bàn.
Trong một tấm hình An Nhiên đang đập thú, biểu cảm nhăn mặt vì đập trật, và tay anh đang chỉ đập bên trái. Biểu cảm của An Nhiên nhìn anh, bị chú lời thoại trên ấy: "Tránh ra! Muốn người ta đập cho một phát luôn hông?"
Và đây lời thoại của Philip: "Nè! Đập đi, đập lên tay anh nè."
Ở một tấm hình khác, Philip không cho An Nhiên chơi đua xe nữa, muốn kéo đi ra ngoài ăn tối, An Nhiên rị lại, mặt thì nhìn ngoáy lại cái máy, biểu cảm không muốn về, được fan chú thích như sau:
Philip: Về vợ ơi, hôm nay chúng ta chơi hết tiền chợ ngày mai rồi.
An Nhiên: Em không muốn về, buông em ra, em muốn được chơi tiếp.
Philip đọc xong cười rũ rượi. Fan của cô hài hước, đáng yêu kinh khủng. Nếu không phải giải quyết công việc cho hôm nay để tối nay bay, anh tình nguyện ngồi đu theo trang fan cuồng này đọc bình luận cả ngày.
Bên này Philip tranh thủ làm việc cho xong, bên kia An Nhiên vừa bước vào phòng các bác sĩ, thấy mọi người nhìn mình hơi lạ. Khuôn mặt họ có vẻ hóng hớt chuyện gì đấy, nửa muốn hỏi, nửa do dự. An Nhiên dứt khoát phớt lờ tất cả. Cô thay áo blouse, chuẩn bị qua phòng khám, thì mợ gọi.
"Mi Mi, lên hotsearch nữa rồi."
"Mợ nói không gọi con là Mi Mi nữa rồi mà."
"Cái này có quan trọng không? Cái người đi với con tối qua là ai vậy? Bạn trai của con phải không? Con quen cậu ta lâu chưa?"
"Mợ nói ai? Con quen ai?" An Nhiên mù mịt.
"Vậy là con chưa lên mạng phải không? Chưa biết gì đúng không? Khi nào rảnh lên mạng coi đi. Ha ha! Mà này mợ thích bạn trai con lắm, đẹp trai và xứng với cháu gái của mợ. Tên cậu ta là gì nhỉ? À nhớ rồi, hình như là Philip."
Mợ cười vang: "Mợ ủng hộ hai đứa, Philip - An Nhiên, nhìn rất xứng đôi." Mợ nói một tràng, không cho An Nhiên chen vô câu nào hết rồi cúp máy.
Trong phòng làm việc, Philip tự nhiên ách xì một cái rõ to, hình như phòng có chút lạnh thì phải, anh với tay lấy remote tăng nhiệt độ.
Còn An Nhiên vừa cúp xong điện thoại của mợ thì chị Khanh lại gọi tới.
"An Nhiên, em kín đáo quá nha. Giấu chị kỹ ghê. Em với cậu ta quen nhau lâu chưa?"
"Chị nói gì em không hiểu. Quen với ai?"
"Đừng có giả đò với chị, chị biết hết rồi. Tối qua hai người trông lãng mạn dễ sợ." Chị Khanh cười "Mà em hết ghét cậu ta rồi hả? Có điều nhìn hai đứa xứng đôi như vậy, nếu em ghét cậu ta, chị cũng sẽ tìm cách khuyên em đáp lại tình cảm của cậu ta. Chị nhìn hai đứa mà còn cuồng, nói chi dân trên mạng. Đẹp đôi lắm An Nhiên."
Chị Khanh càng nói An Nhiên càng mù mờ. Cúp điện thoại rồi cô cũng không hiểu gì, rất muốn lên mạng xem chuyện gì đang xảy ra nhưng sắp đến giờ khám bệnh, An Nhiên đành phải tập trung khám cho bệnh nhân, vứt chuyện khó hiểu này ra sau đầu.
Sau giờ khám bệnh cô lại chạy sang Đại Học Y Dược lên lớp, nên quên hẳn chuyện hotsearch trên mạng. Mãi cho đến hai hôm sau, cái người mới vừa đến Mỹ đã gọi ngay cho cô báo sang tới nơi bình an, mới khiến cô nhớ lại hình như mình lên hotsearch với anh ấy. Điện thoại vừa thông là người ấy tía lia ngay.
"An Nhiên hả? Tôi vừa xuống sân bay Los Angeles. Em đang làm gì đó?"
"Tôi đang trực đêm. Anh bay đường dài như vậy mệt lắm không?"
"Mệt ít thôi, nhưng buồn và nhớ.. Việt Nam lắm."
Nhớ em, rất nhớ em.
"Chỉ một tháng rưỡi là về lại. Giờ anh nên lấy hành lý rồi về nhà nghỉ ngơi. Cho tôi gửi lời thăm cô Trân và chú John. Chúc anh ở Mỹ vui vẻ nha."
"Cám ơn em. Về nhà rồi tôi sẽ liên lạc với em. Nhớ trả lời điện thoại của tôi đó."
An Nhiên phải cam kết sẽ giữ liên lạc Philip mới chịu cúp máy. An Nhiên nhìn điện thoại mà cười mỉm. Quả thật có hơi.. nhớ một chút rồi.
Đêm nay An Nhiên trực chung với con người mà cô ghét nhất. Biết anh ta chi tiền để vào bệnh viện nhưng cô không hề nghĩ năng lực của anh ta tệ đến mức này. Tự nhiên cô cảm thấy lo cho bệnh nhân nào nằm dưới bàn mổ của anh ta. Điều khó chịu nhất là anh ta và trưởng khoa mới có vẻ thân nhau. Anh ta rất chịu nịnh nọt trưởng khoa, nên tất cả các ca mổ dịch vụ đều về tay anh ta.
An Nhiên cảm thấy chán không khí làm việc ở đây, cô thấy cuộc đời thật đáng sợ, môi trường làm việc không sạch sẽ. Trong lòng đang do dự có nên đưa đơn nghỉ việc ở đây không. Cô biết vị trí của cô bao nhiêu bác sĩ ra trường mơ ước. Bằng chứng là anh ta đã phải chi mấy trăm triệu để vào bệnh viện này. Còn cô may mắn được giữ lại bởi vì thành tích loại ưu. Cô biết nếu cô ra khỏi nơi này, không biết tương lai sẽ về đâu. Nhưng ở lại chứng kiến sự bất lực của mình khi biết bệnh nhân trong sự nguy hiểm và không thể nói ra vì ảnh hưởng đến đồng nghiệp. Lương tâm cô không cho phép mình tiếp tục thấy chuyện chướng tai gai mắt và phải giả đò mắt điếc tai ngơ.
Cô phân vân đến một tuần, không dám hỏi ý kiến cậu mợ, thậm chí cả thầy Bình. Cậu mợ đang chuẩn bị đi du lịch Châu Âu ba tháng. Cô không muốn hai người phải lo lắng cho mình. Thầy Bình của cô cũng đã nghỉ hưu, cô sợ thầy phải suy nghĩ cho tương lai của cô. Cô không muốn làm gánh nặng của thầy.
Khi An Nhiên còn phân vân với quyết định của mình thì có một bệnh nhân đã khiến cô chặt đứt sự phân vân hoàn toàn.
Chiều nay vừa ra khỏi ca trực, người nhà một bệnh nhân gọi vào số di động của cô, hỏi bằng giọng hết sức dè dặt, thận trọng.
"Cô cho tôi hỏi, cô là bác sĩ Nhiên phải không?"
"Dạ là con, có chuyện gì không dì?"
"Dạ bác sĩ, tôi xin lỗi vì đã làm phiền bác sĩ, nhưng ông nhà tôi, bệnh nhân sáng nay. Lúc cô khám nói nhà tôi không đủ sức khỏe thực hiện ca mổ, nếu làm sẽ rất nguy hiểm. Sau đó bác sĩ Tâm khám lại rồi nói ngày kia sắp xếp mổ. Vậy là sao bác sĩ?"
"Dạ con ra khỏi ca trực rồi thì quyết định còn lại của bác sĩ Tâm. Con chỉ khuyên dì một điều, nếu dì cảm thấy không an tâm, người nhà hãy xin chuyển bệnh nhân qua Đại Học Y Dược. Dù sao thêm một bệnh viện chẩn đoán nữa cũng tốt mà phải không dì? Để xem bệnh viện bên đó nói gì. Có những lúc phải chẩn đoán hai ba lần mới có quyết định chính xác. Vì vậy con khuyên dì cũng nên hỏi thêm vài ba bác sĩ. Con chỉ có thể nói thế. Mong là người nhà có quyết định sáng suốt."
"Dạ bác sĩ nói vậy tôi đã hiểu. Để tôi xin chuyển nhà tôi đi. Cám ơn bác sĩ nhiều. Bác sĩ thật tốt bụng."
"Dạ không có gì đâu dì."
Giờ thì không còn gì để phân vân, làm việc trong môi trường tệ hại như vậy, trừ khi cô cũng muốn mình bị tha hóa giống người ta, không thì không cách gì cô có thể ở lại làm việc. Quyết định nghỉ việc rồi làm cô nhẹ lòng hơn bao giờ hết. Về nhà cô soạn ngay đơn xin nghỉ việc. Có thể khi cậu mợ và thầy Bình biết họ sẽ mắng cô suy nghĩ không thấu đáo, bao nhiêu người mong được ở lại bệnh viện trung ương trong khi cô đã vào còn xin nghỉ việc. Nhưng cô nghĩ sau này khi cô kể ra, chắc cậu mợ và thầy Bình sẽ hiểu cho cô.
Viết xong đơn xin nghỉ việc, An Nhiên thấy lòng nhẹ nhõm, thư thái. Cô bèn ra phòng khách mở nắp đàn, dạo hết những bản nhạc ưa thích một cách say sưa. Lâu lắm rồi cô chưa đụng đến cây đàn piano này. Một phần là đụng vào rất sợ nhớ đến người mẹ đã khuất, một phần chuyện học đã chiếm hết thời gian của cô. Giờ đây không còn gì vướng bận, cô đàn một cách say sưa, không hay điện thoại đã reo một lần, giờ lại reo tiếp. Người gọi dường như vô cùng kiên nhẫn.
Dạo hết bản Silent Night, cô mới để ý chuông điện thoại reo nãy giờ. Với tay nhìn thấy tên người gọi là Philip, tự nhiên cô mỉm cười, giọng có chút reo vui.
"Anh Philip hả?"
"Em đang làm gì?" Philip cũng cười.
"Không làm gì hết, ngồi trong phòng khách thôi."
"Hôm nay đi làm có gặp chuyện gì không?" Anh hỏi một cách săn sóc.
An Nhiên chẳng muốn kể cho anh nghe chuyện buồn, lúc nào cũng kể lể vậy khiến người ta cũng tâm trạng theo, nên cô nói tránh đi "Cũng bình thường thôi. Anh ở bên đó có gì vui không?"
"Không vui, tôi nhớ.. Việt Nam!"
"Bên đó trời có lạnh không? Tuyết đã rơi chưa anh?"
"Có lạnh lắm! Tuyết rơi quá nhiều."
"Đâu anh chụp hình cho tôi xem với."
"Em đợi một chút."
Một phút sau Philip gửi hình sang, nhưng mà hình tuyết sao có anh đứng ở giữa?
An Nhiên cười: "Tôi bảo chụp tuyết, có phải chụp người đâu?"
"Thì tôi muốn em thấy trời lạnh, người ở giữa tuyết tội nghiệp thế nào thôi."
Cô có thấy tội nghiệp gì đâu. Giữa trời lạnh như vậy mà trông anh rạng ngời, quàng cái khăn len màu xám hết cổ, đầu đội mũ len màu đen, quần jean xanh, áo khoác lông thú, ai nói cho cô biết tội nghiệp chỗ nào? Nụ cười vui vẻ đến mắc ói.
"Dẻo miệng!"
"Nè, tối em không đi đâu chơi, sao ngồi trong phòng khách một mình vậy?"
"Tôi không thích đi đâu chơi, ở nhà đàn nghe vui tai hơn. Bố mẹ anh khỏe hết không?"
"Họ khỏe lắm, bố mẹ nhắc em hoài, hai người cũng nhớ em. Thế nào rồi mẹ cũng sẽ gọi cho em. Em nói em đang đàn hả? Đàn cho tôi nghe với."
"Điện thoại đường dài đó. Muốn nghe thì mai mốt tôi đàn cho anh nghe khi anh ở Việt Nam. Còn giờ đừng làm giàu cho ngành viễn thông chớ."
"Đàn đi mà, tôi gọi tôi không sợ, việc gì em phải sợ?"
"Sốc dữ vậy trời. Chơi sang như vậy luôn hả?"
"Đàn đi không được nói nữa."
Thế là dưới sự uy hiếp nửa dụ dỗ của anh, An Nhiên đành phải ngồi xuống đàn. Được một lúc cô sốt ruột: "Nè, nhà anh giàu dữ vậy hả? Để dành tiền đi làm từ thiện đi."
Philip phì cười: "Chuyện đó em khỏi lo, mai mốt cho em làm chủ tịch quỹ phát triển vì cộng đồng của gia đình tôi."
"Ý anh là sao? Cái gì mà chủ tịch? Nói cái gì tôi không hiểu."
Mai mốt em về nhà tôi rồi sẽ hiểu. Tha hồ cho em đi làm từ thiện, còn giờ thì không thể nói ra. Cô sẽ chạy mất.
"Không có gì. Em ăn tối chưa?"
"Tôi ăn rồi, còn anh ăn sáng chưa?"
"Tôi chưa có ăn, đang đói lắm, nãy giờ canh giờ đợi em đi làm về để gọi cho em. Em ăn gì thế? Tôi thèm món gà kho sả ớt quá đi."
"Để tôi gửi qua cho anh nha."
"Được đó, gửi liền đi."
"Rồi đó, tôi mới gửi bằng niềm tin." An Nhiên trưng bộ mặt láu cá.
Philip rất muốn nhào qua màn hình nhéo mũi cô. Đến bao giờ anh mới có thể ngồi cạnh cô trong một không gian lãng mạn với tư cách là người yêu, chứ không phải xa gần như hiện tại. Cô có biết trong lòng anh đang nhớ cô thế nào không?
"Nè anh không đi ra ngoài chơi sao?"
"Một lúc nữa anh chị em họ tới, chúng tôi sẽ ra ngoài cùng nhau."
Anh đang nói thì có ai đó gõ cửa phòng. An Nhiên nghe loáng thoáng trong máy: "Anh họ em vào được không?"
Tiếng chưa dứt đã thấy người ló mặt vào phòng, chạy đến bên cạnh Philip. Anh nói với An Nhiên: "Em đợi một chút."
Rồi quay sang cô bé mới vừa chạy vào phòng: "Sao em lại chạy lên đây? Không ở dưới nhà chơi với tụi Kevin, Andrew?"
Cô bé phụng phịu, khuôn mặt trắng hồng, nhìn vô cùng đáng yêu: "Mấy tụi nó con nít, em thích ở trên này với anh Philip hơn."
Rồi cô bé nhìn vô màn hình của anh, thấy An Nhiên, cô bé mở to mắt: "Chị là ai vậy? Bạn gái của anh họ hả?"
An Nhiên cũng nhìn lại cô bé: "Hi, cô bé xinh xắn!"
Con nít được khen xinh xắn là thích mê tơi, lập tức cô bé mỉm cười với An Nhiên: "Chị tên gì vậy? Chị đẹp hơn chị Jennifer của em."
Rồi cô bé ngang nhiên chiếm chỗ của Philip, nhìn nhìn An Nhiên ra vẻ nghiền ngẫm: "Nhưng chắc chị không đẹp bằng chị Anna."
"Chị Anna là chị của em luôn hả?"
An Nhiên mới hỏi xong, cô bé đã vọt miệng: "Chị Anna là người theo đuổi anh Philip. Nhưng dì Trân nói anh Philip không thích chị Anna, anh ấy có người yêu ở Việt Nam rồi."
Cô bé vốn còn muốn khai tiếp nhưng Philip đã lấy lại máy, tay bồng cô nhóc thả xuống đất: "Baby, đi xuống nhà chơi trước đi, lát nữa anh xuống đưa nhóc đi chơi, chịu không?"
Cô bé lắc đầu: "Em thích ở trên phòng của anh hơn."
"Thế thì em qua bên kia ngồi chơi, cho anh nói chuyện với chị một chút nhé!"
Cô bé ngoan ngoãn, tạm biệt An Nhiên rồi chạy tới góc phòng.
An Nhiên cười trong máy: "Em họ anh dễ thương quá hả?"
"Siêu quậy luôn đấy. Nói nhiều ai cũng sợ."
"Anna cũng là một trong bộ siêu tập gái xinh của anh hả?"
Philip chối ngay lập tức: "Làm gì có, bộ siêu tập nào ở đâu ra."
Cho dù có thì anh cũng thủ tiêu ngay lập tức.
An Nhiên vốn muốn định chọc anh nữa thì thấy bà Trân gõ cửa vào phòng: "Đang nói chuyện với An Nhiên hả? Cho mẹ nói với."
Bà đón lấy máy từ Philip: "An Nhiên khỏe không con?"
"Dạ con khỏe! Cô và chú khỏe không ạ?"
"Bọn cô khỏe. Tối nay con không trực hả con gái?"
"Dạ không. Cô về Mỹ đã đi thăm họ hàng hết chưa ạ?"
"Cũng chưa con. Sáng nay mọi người tụ tập ở nhà cô. Đang đông đủ ở dưới phòng khách rồi. Phải chi con ở đây thì hay biết mấy."
"..."
Con đâu phải người trong gia đình cô.
"Trời bên đó lạnh, cô chú nhớ giữ ấm. Nhất là chú John, cô để ý chú ấy ạ."
"Ừm. Con ở bên đó một mình cũng cẩn thận nha con gái. Mọi người ở đây nhớ con nhất là.."
Philip chen vào: "Mẹ không đi xuống dưới nhà sao ạ? Mọi người đang chờ."
"Thế còn con? Nãy giờ Anna nhắc con đó."
An Nhiên buồn cười: "Thôi anh đi xuống nhà chơi với gia đình đi. Tôi cũng phải soạn bài cho ngày mai dạy. Chúc anh một ngày vui vẻ nha."
Philip mặc dù không tình nguyện, vẫn phải kết thúc cuộc gọi. Trong lòng anh mong thời gian qua nhanh để cuối tháng 12 anh có thể quay lại Việt Nam.
Trước khi xuống phòng trò chuyện với gia đình, anh đã kịp lên hội cuồng của An Nhiên tung đoạn ghi âm An Nhiên vừa đàn cho anh nghe kèm theo lời chú thích: "Bonus cho mọi người trình độ đánh đàn điêu luyện của thần tiên tỷ tỷ."
Anh chỉ quăng bom rồi đi xuống lầu, còn lại không quan tâm hậu quả sau khi quả bom được ném vào.
"Sếp, chúc mừng anh, lại lên hotsearch." Bộ mặt của trợ lý có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Lại chuyện gì?" Philip nhướng mắt.
"Tối qua anh với cô An Nhiên lãng mạn thật. Nhiều hình chụp hai người đẹp đôi lắm đó." Trợ lý trưng bộ mặt hóng hớt, say sưa.
"Này, sao tôi cảm thấy anh hạnh phúc khi tôi lên hotsearch vậy. Anh thích tôi bị người ta mang ra bàn tán lắm phải không?"
"Tất nhiên là không rồi. Lần này sếp được người ta khen, toàn những từ hoa mỹ. Nào là soái ca, bạn trai quốc dân, bạn trai đẹp trai, bạn trai tốt bụng."
"Bạn trai của ai? Quốc dân là sao nữa?"
"Bạn trai của cô An Nhiên. Quốc dân ý nói sếp là bạn trai tốt nhất trong tất cả các bạn trai, không có điểm nào để chê."
Khóe môi Philip tự động vểnh lên: "Thế sao? Họ còn nói gì nữa không?"
"Nhiều lắm, sếp lên mạng coi đi ạ, bảo đảm lần này hạnh phúc bất tận." Trợ lý fan cuồng trong các fan cuồng, biểu cảm trên mặt còn hạnh phúc hơn cả người trong cuộc.
Philip không kiềm chế được, hình tượng Tổng giám đốc gương mẫu gì đó vứt hết ra sau. Anh lên mạng ngay, quả nhiên chỉ cần bấm tên An Nhiên đã có vài trang xuất hiện, kèm theo đó là những dòng tít giựt gân: "Khoảnh khắc đời thường dễ thương của Á hậu và bạn trai siêu dễ thương" hay "Bạn trai quốc dân là như thế nào?" Còn có "Lộ ảnh bạn trai của Á hậu ngoan nhất showbiz" hoặc "Cặp đôi trai tài gái sắc được ưa thích nhất của năm". Và nhiều hình dễ thương của hai người trong buổi tối hôm qua được lên hết các trang.
Philip nhìn hình, độ cong khóe môi ngày càng tăng. An Nhiên của anh thật xinh, hôm qua anh cũng thấy cô trong đầm ôm eo liền thân, dáng công sở, tay lỡ. Dáng người cao gầy, thon thon, nhìn xinh đến mức anh chỉ muốn nhìn hoài. Bây giờ những hình này được đăng trên mạng, tuy là chụp lén nhưng người ta của anh tấm nào cũng xinh xắn, dễ thương đến không chịu được. Các biểu cảm đáng yêu đều được ghi lại.
Chẳng biết fan nào chịu khó theo anh với cô cả một buổi tối. Buồn cười nhất là tấm hình An Nhiên đập thú, lúc đập trật thì quay ra oán trời, trách xã hội. Lúc đua xe thì bộ dạng vô cùng hung hăng, đe dọa cả cái máy.
Anh nhìn mấy dòng bình luận ngưỡng mộ cặp đôi An Nhiên - Philip mà tâm hồn lâng lâng trên mây. Lần đầu tiên bọn anh chân chính được ghép đôi mà còn được nhiều lời bình luận khen tặng như thế, hỏi ai không hạnh phúc? Người qua đường ai ai cũng khen, anh tò mò không biết trong hội fan cuồng của cô, không biết tâm trạng mọi người thế nào. Philip bèn chạy vào xem, quả thật trong này đang vui sướng muốn lật tung nóc nhà.
Fan cuồng 1: Trời ơi! Chắc tui chớt mất. Sao mà đáng iu dzị nè.. Muaha chụt chụt..
Fan cuồng 2: Tỷ tỷ của tui, thần tượng ơi sao chị đẹp vậy. Em iu chị..
Fan cuồng 3: Hai người này làm tui ghen tị, muốn có người iu liền quá đi, sao mà đẹp đôi quá. Tui mà có người iu vừa soái ca, vừa chiều chuộng vậy, chết cũng chịu.
Fan cuồng 4: Thím đu dây điện hả? Mơ mộng viễn vông. Không bao vờ tìm được người iu giống soái ca Philip của tui đâu. Một người duy nhất đã bị thần tiên tiên tỷ tỷ nhìn trúng rùi.
Fan cuồng 5: Nhìn anh í cưng chiều chị í mà tui muốn tìm người iu liền. Đi đâu tìm được người đàn ông quốc dân thế nì bi giờ?
Fan cuồng 6: Nhìn hình này coi nè mấy thím, chị í biểu cảm trên mặt cute ghê hé. Nhìn chị í phản đối anh í mà tui cười chết, ngó cũng hổ báo trường mẫu giáo lắm. Tui sẽ chế ra mấy memo mới, mấy thím đợi tui chút xíu.
Philip cũng tò mò đợi xem fan này sẽ làm gì. Không biết phải dân công nghệ thông tin hay không mà chỉ ba phút sau người này tung lên hình anh và An Nhiên với lời thoại đọc xong anh cười muốn lật bàn.
Trong một tấm hình An Nhiên đang đập thú, biểu cảm nhăn mặt vì đập trật, và tay anh đang chỉ đập bên trái. Biểu cảm của An Nhiên nhìn anh, bị chú lời thoại trên ấy: "Tránh ra! Muốn người ta đập cho một phát luôn hông?"
Và đây lời thoại của Philip: "Nè! Đập đi, đập lên tay anh nè."
Ở một tấm hình khác, Philip không cho An Nhiên chơi đua xe nữa, muốn kéo đi ra ngoài ăn tối, An Nhiên rị lại, mặt thì nhìn ngoáy lại cái máy, biểu cảm không muốn về, được fan chú thích như sau:
Philip: Về vợ ơi, hôm nay chúng ta chơi hết tiền chợ ngày mai rồi.
An Nhiên: Em không muốn về, buông em ra, em muốn được chơi tiếp.
Philip đọc xong cười rũ rượi. Fan của cô hài hước, đáng yêu kinh khủng. Nếu không phải giải quyết công việc cho hôm nay để tối nay bay, anh tình nguyện ngồi đu theo trang fan cuồng này đọc bình luận cả ngày.
Bên này Philip tranh thủ làm việc cho xong, bên kia An Nhiên vừa bước vào phòng các bác sĩ, thấy mọi người nhìn mình hơi lạ. Khuôn mặt họ có vẻ hóng hớt chuyện gì đấy, nửa muốn hỏi, nửa do dự. An Nhiên dứt khoát phớt lờ tất cả. Cô thay áo blouse, chuẩn bị qua phòng khám, thì mợ gọi.
"Mi Mi, lên hotsearch nữa rồi."
"Mợ nói không gọi con là Mi Mi nữa rồi mà."
"Cái này có quan trọng không? Cái người đi với con tối qua là ai vậy? Bạn trai của con phải không? Con quen cậu ta lâu chưa?"
"Mợ nói ai? Con quen ai?" An Nhiên mù mịt.
"Vậy là con chưa lên mạng phải không? Chưa biết gì đúng không? Khi nào rảnh lên mạng coi đi. Ha ha! Mà này mợ thích bạn trai con lắm, đẹp trai và xứng với cháu gái của mợ. Tên cậu ta là gì nhỉ? À nhớ rồi, hình như là Philip."
Mợ cười vang: "Mợ ủng hộ hai đứa, Philip - An Nhiên, nhìn rất xứng đôi." Mợ nói một tràng, không cho An Nhiên chen vô câu nào hết rồi cúp máy.
Trong phòng làm việc, Philip tự nhiên ách xì một cái rõ to, hình như phòng có chút lạnh thì phải, anh với tay lấy remote tăng nhiệt độ.
Còn An Nhiên vừa cúp xong điện thoại của mợ thì chị Khanh lại gọi tới.
"An Nhiên, em kín đáo quá nha. Giấu chị kỹ ghê. Em với cậu ta quen nhau lâu chưa?"
"Chị nói gì em không hiểu. Quen với ai?"
"Đừng có giả đò với chị, chị biết hết rồi. Tối qua hai người trông lãng mạn dễ sợ." Chị Khanh cười "Mà em hết ghét cậu ta rồi hả? Có điều nhìn hai đứa xứng đôi như vậy, nếu em ghét cậu ta, chị cũng sẽ tìm cách khuyên em đáp lại tình cảm của cậu ta. Chị nhìn hai đứa mà còn cuồng, nói chi dân trên mạng. Đẹp đôi lắm An Nhiên."
Chị Khanh càng nói An Nhiên càng mù mờ. Cúp điện thoại rồi cô cũng không hiểu gì, rất muốn lên mạng xem chuyện gì đang xảy ra nhưng sắp đến giờ khám bệnh, An Nhiên đành phải tập trung khám cho bệnh nhân, vứt chuyện khó hiểu này ra sau đầu.
Sau giờ khám bệnh cô lại chạy sang Đại Học Y Dược lên lớp, nên quên hẳn chuyện hotsearch trên mạng. Mãi cho đến hai hôm sau, cái người mới vừa đến Mỹ đã gọi ngay cho cô báo sang tới nơi bình an, mới khiến cô nhớ lại hình như mình lên hotsearch với anh ấy. Điện thoại vừa thông là người ấy tía lia ngay.
"An Nhiên hả? Tôi vừa xuống sân bay Los Angeles. Em đang làm gì đó?"
"Tôi đang trực đêm. Anh bay đường dài như vậy mệt lắm không?"
"Mệt ít thôi, nhưng buồn và nhớ.. Việt Nam lắm."
Nhớ em, rất nhớ em.
"Chỉ một tháng rưỡi là về lại. Giờ anh nên lấy hành lý rồi về nhà nghỉ ngơi. Cho tôi gửi lời thăm cô Trân và chú John. Chúc anh ở Mỹ vui vẻ nha."
"Cám ơn em. Về nhà rồi tôi sẽ liên lạc với em. Nhớ trả lời điện thoại của tôi đó."
An Nhiên phải cam kết sẽ giữ liên lạc Philip mới chịu cúp máy. An Nhiên nhìn điện thoại mà cười mỉm. Quả thật có hơi.. nhớ một chút rồi.
Đêm nay An Nhiên trực chung với con người mà cô ghét nhất. Biết anh ta chi tiền để vào bệnh viện nhưng cô không hề nghĩ năng lực của anh ta tệ đến mức này. Tự nhiên cô cảm thấy lo cho bệnh nhân nào nằm dưới bàn mổ của anh ta. Điều khó chịu nhất là anh ta và trưởng khoa mới có vẻ thân nhau. Anh ta rất chịu nịnh nọt trưởng khoa, nên tất cả các ca mổ dịch vụ đều về tay anh ta.
An Nhiên cảm thấy chán không khí làm việc ở đây, cô thấy cuộc đời thật đáng sợ, môi trường làm việc không sạch sẽ. Trong lòng đang do dự có nên đưa đơn nghỉ việc ở đây không. Cô biết vị trí của cô bao nhiêu bác sĩ ra trường mơ ước. Bằng chứng là anh ta đã phải chi mấy trăm triệu để vào bệnh viện này. Còn cô may mắn được giữ lại bởi vì thành tích loại ưu. Cô biết nếu cô ra khỏi nơi này, không biết tương lai sẽ về đâu. Nhưng ở lại chứng kiến sự bất lực của mình khi biết bệnh nhân trong sự nguy hiểm và không thể nói ra vì ảnh hưởng đến đồng nghiệp. Lương tâm cô không cho phép mình tiếp tục thấy chuyện chướng tai gai mắt và phải giả đò mắt điếc tai ngơ.
Cô phân vân đến một tuần, không dám hỏi ý kiến cậu mợ, thậm chí cả thầy Bình. Cậu mợ đang chuẩn bị đi du lịch Châu Âu ba tháng. Cô không muốn hai người phải lo lắng cho mình. Thầy Bình của cô cũng đã nghỉ hưu, cô sợ thầy phải suy nghĩ cho tương lai của cô. Cô không muốn làm gánh nặng của thầy.
Khi An Nhiên còn phân vân với quyết định của mình thì có một bệnh nhân đã khiến cô chặt đứt sự phân vân hoàn toàn.
Chiều nay vừa ra khỏi ca trực, người nhà một bệnh nhân gọi vào số di động của cô, hỏi bằng giọng hết sức dè dặt, thận trọng.
"Cô cho tôi hỏi, cô là bác sĩ Nhiên phải không?"
"Dạ là con, có chuyện gì không dì?"
"Dạ bác sĩ, tôi xin lỗi vì đã làm phiền bác sĩ, nhưng ông nhà tôi, bệnh nhân sáng nay. Lúc cô khám nói nhà tôi không đủ sức khỏe thực hiện ca mổ, nếu làm sẽ rất nguy hiểm. Sau đó bác sĩ Tâm khám lại rồi nói ngày kia sắp xếp mổ. Vậy là sao bác sĩ?"
"Dạ con ra khỏi ca trực rồi thì quyết định còn lại của bác sĩ Tâm. Con chỉ khuyên dì một điều, nếu dì cảm thấy không an tâm, người nhà hãy xin chuyển bệnh nhân qua Đại Học Y Dược. Dù sao thêm một bệnh viện chẩn đoán nữa cũng tốt mà phải không dì? Để xem bệnh viện bên đó nói gì. Có những lúc phải chẩn đoán hai ba lần mới có quyết định chính xác. Vì vậy con khuyên dì cũng nên hỏi thêm vài ba bác sĩ. Con chỉ có thể nói thế. Mong là người nhà có quyết định sáng suốt."
"Dạ bác sĩ nói vậy tôi đã hiểu. Để tôi xin chuyển nhà tôi đi. Cám ơn bác sĩ nhiều. Bác sĩ thật tốt bụng."
"Dạ không có gì đâu dì."
Giờ thì không còn gì để phân vân, làm việc trong môi trường tệ hại như vậy, trừ khi cô cũng muốn mình bị tha hóa giống người ta, không thì không cách gì cô có thể ở lại làm việc. Quyết định nghỉ việc rồi làm cô nhẹ lòng hơn bao giờ hết. Về nhà cô soạn ngay đơn xin nghỉ việc. Có thể khi cậu mợ và thầy Bình biết họ sẽ mắng cô suy nghĩ không thấu đáo, bao nhiêu người mong được ở lại bệnh viện trung ương trong khi cô đã vào còn xin nghỉ việc. Nhưng cô nghĩ sau này khi cô kể ra, chắc cậu mợ và thầy Bình sẽ hiểu cho cô.
Viết xong đơn xin nghỉ việc, An Nhiên thấy lòng nhẹ nhõm, thư thái. Cô bèn ra phòng khách mở nắp đàn, dạo hết những bản nhạc ưa thích một cách say sưa. Lâu lắm rồi cô chưa đụng đến cây đàn piano này. Một phần là đụng vào rất sợ nhớ đến người mẹ đã khuất, một phần chuyện học đã chiếm hết thời gian của cô. Giờ đây không còn gì vướng bận, cô đàn một cách say sưa, không hay điện thoại đã reo một lần, giờ lại reo tiếp. Người gọi dường như vô cùng kiên nhẫn.
Dạo hết bản Silent Night, cô mới để ý chuông điện thoại reo nãy giờ. Với tay nhìn thấy tên người gọi là Philip, tự nhiên cô mỉm cười, giọng có chút reo vui.
"Anh Philip hả?"
"Em đang làm gì?" Philip cũng cười.
"Không làm gì hết, ngồi trong phòng khách thôi."
"Hôm nay đi làm có gặp chuyện gì không?" Anh hỏi một cách săn sóc.
An Nhiên chẳng muốn kể cho anh nghe chuyện buồn, lúc nào cũng kể lể vậy khiến người ta cũng tâm trạng theo, nên cô nói tránh đi "Cũng bình thường thôi. Anh ở bên đó có gì vui không?"
"Không vui, tôi nhớ.. Việt Nam!"
"Bên đó trời có lạnh không? Tuyết đã rơi chưa anh?"
"Có lạnh lắm! Tuyết rơi quá nhiều."
"Đâu anh chụp hình cho tôi xem với."
"Em đợi một chút."
Một phút sau Philip gửi hình sang, nhưng mà hình tuyết sao có anh đứng ở giữa?
An Nhiên cười: "Tôi bảo chụp tuyết, có phải chụp người đâu?"
"Thì tôi muốn em thấy trời lạnh, người ở giữa tuyết tội nghiệp thế nào thôi."
Cô có thấy tội nghiệp gì đâu. Giữa trời lạnh như vậy mà trông anh rạng ngời, quàng cái khăn len màu xám hết cổ, đầu đội mũ len màu đen, quần jean xanh, áo khoác lông thú, ai nói cho cô biết tội nghiệp chỗ nào? Nụ cười vui vẻ đến mắc ói.
"Dẻo miệng!"
"Nè, tối em không đi đâu chơi, sao ngồi trong phòng khách một mình vậy?"
"Tôi không thích đi đâu chơi, ở nhà đàn nghe vui tai hơn. Bố mẹ anh khỏe hết không?"
"Họ khỏe lắm, bố mẹ nhắc em hoài, hai người cũng nhớ em. Thế nào rồi mẹ cũng sẽ gọi cho em. Em nói em đang đàn hả? Đàn cho tôi nghe với."
"Điện thoại đường dài đó. Muốn nghe thì mai mốt tôi đàn cho anh nghe khi anh ở Việt Nam. Còn giờ đừng làm giàu cho ngành viễn thông chớ."
"Đàn đi mà, tôi gọi tôi không sợ, việc gì em phải sợ?"
"Sốc dữ vậy trời. Chơi sang như vậy luôn hả?"
"Đàn đi không được nói nữa."
Thế là dưới sự uy hiếp nửa dụ dỗ của anh, An Nhiên đành phải ngồi xuống đàn. Được một lúc cô sốt ruột: "Nè, nhà anh giàu dữ vậy hả? Để dành tiền đi làm từ thiện đi."
Philip phì cười: "Chuyện đó em khỏi lo, mai mốt cho em làm chủ tịch quỹ phát triển vì cộng đồng của gia đình tôi."
"Ý anh là sao? Cái gì mà chủ tịch? Nói cái gì tôi không hiểu."
Mai mốt em về nhà tôi rồi sẽ hiểu. Tha hồ cho em đi làm từ thiện, còn giờ thì không thể nói ra. Cô sẽ chạy mất.
"Không có gì. Em ăn tối chưa?"
"Tôi ăn rồi, còn anh ăn sáng chưa?"
"Tôi chưa có ăn, đang đói lắm, nãy giờ canh giờ đợi em đi làm về để gọi cho em. Em ăn gì thế? Tôi thèm món gà kho sả ớt quá đi."
"Để tôi gửi qua cho anh nha."
"Được đó, gửi liền đi."
"Rồi đó, tôi mới gửi bằng niềm tin." An Nhiên trưng bộ mặt láu cá.
Philip rất muốn nhào qua màn hình nhéo mũi cô. Đến bao giờ anh mới có thể ngồi cạnh cô trong một không gian lãng mạn với tư cách là người yêu, chứ không phải xa gần như hiện tại. Cô có biết trong lòng anh đang nhớ cô thế nào không?
"Nè anh không đi ra ngoài chơi sao?"
"Một lúc nữa anh chị em họ tới, chúng tôi sẽ ra ngoài cùng nhau."
Anh đang nói thì có ai đó gõ cửa phòng. An Nhiên nghe loáng thoáng trong máy: "Anh họ em vào được không?"
Tiếng chưa dứt đã thấy người ló mặt vào phòng, chạy đến bên cạnh Philip. Anh nói với An Nhiên: "Em đợi một chút."
Rồi quay sang cô bé mới vừa chạy vào phòng: "Sao em lại chạy lên đây? Không ở dưới nhà chơi với tụi Kevin, Andrew?"
Cô bé phụng phịu, khuôn mặt trắng hồng, nhìn vô cùng đáng yêu: "Mấy tụi nó con nít, em thích ở trên này với anh Philip hơn."
Rồi cô bé nhìn vô màn hình của anh, thấy An Nhiên, cô bé mở to mắt: "Chị là ai vậy? Bạn gái của anh họ hả?"
An Nhiên cũng nhìn lại cô bé: "Hi, cô bé xinh xắn!"
Con nít được khen xinh xắn là thích mê tơi, lập tức cô bé mỉm cười với An Nhiên: "Chị tên gì vậy? Chị đẹp hơn chị Jennifer của em."
Rồi cô bé ngang nhiên chiếm chỗ của Philip, nhìn nhìn An Nhiên ra vẻ nghiền ngẫm: "Nhưng chắc chị không đẹp bằng chị Anna."
"Chị Anna là chị của em luôn hả?"
An Nhiên mới hỏi xong, cô bé đã vọt miệng: "Chị Anna là người theo đuổi anh Philip. Nhưng dì Trân nói anh Philip không thích chị Anna, anh ấy có người yêu ở Việt Nam rồi."
Cô bé vốn còn muốn khai tiếp nhưng Philip đã lấy lại máy, tay bồng cô nhóc thả xuống đất: "Baby, đi xuống nhà chơi trước đi, lát nữa anh xuống đưa nhóc đi chơi, chịu không?"
Cô bé lắc đầu: "Em thích ở trên phòng của anh hơn."
"Thế thì em qua bên kia ngồi chơi, cho anh nói chuyện với chị một chút nhé!"
Cô bé ngoan ngoãn, tạm biệt An Nhiên rồi chạy tới góc phòng.
An Nhiên cười trong máy: "Em họ anh dễ thương quá hả?"
"Siêu quậy luôn đấy. Nói nhiều ai cũng sợ."
"Anna cũng là một trong bộ siêu tập gái xinh của anh hả?"
Philip chối ngay lập tức: "Làm gì có, bộ siêu tập nào ở đâu ra."
Cho dù có thì anh cũng thủ tiêu ngay lập tức.
An Nhiên vốn muốn định chọc anh nữa thì thấy bà Trân gõ cửa vào phòng: "Đang nói chuyện với An Nhiên hả? Cho mẹ nói với."
Bà đón lấy máy từ Philip: "An Nhiên khỏe không con?"
"Dạ con khỏe! Cô và chú khỏe không ạ?"
"Bọn cô khỏe. Tối nay con không trực hả con gái?"
"Dạ không. Cô về Mỹ đã đi thăm họ hàng hết chưa ạ?"
"Cũng chưa con. Sáng nay mọi người tụ tập ở nhà cô. Đang đông đủ ở dưới phòng khách rồi. Phải chi con ở đây thì hay biết mấy."
"..."
Con đâu phải người trong gia đình cô.
"Trời bên đó lạnh, cô chú nhớ giữ ấm. Nhất là chú John, cô để ý chú ấy ạ."
"Ừm. Con ở bên đó một mình cũng cẩn thận nha con gái. Mọi người ở đây nhớ con nhất là.."
Philip chen vào: "Mẹ không đi xuống dưới nhà sao ạ? Mọi người đang chờ."
"Thế còn con? Nãy giờ Anna nhắc con đó."
An Nhiên buồn cười: "Thôi anh đi xuống nhà chơi với gia đình đi. Tôi cũng phải soạn bài cho ngày mai dạy. Chúc anh một ngày vui vẻ nha."
Philip mặc dù không tình nguyện, vẫn phải kết thúc cuộc gọi. Trong lòng anh mong thời gian qua nhanh để cuối tháng 12 anh có thể quay lại Việt Nam.
Trước khi xuống phòng trò chuyện với gia đình, anh đã kịp lên hội cuồng của An Nhiên tung đoạn ghi âm An Nhiên vừa đàn cho anh nghe kèm theo lời chú thích: "Bonus cho mọi người trình độ đánh đàn điêu luyện của thần tiên tỷ tỷ."
Anh chỉ quăng bom rồi đi xuống lầu, còn lại không quan tâm hậu quả sau khi quả bom được ném vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.