Chương 26: Vì cô anh thật sư hoàn lương?
Annie Dinh
03/04/2023
Philip lái xe về nhà, vào tới phòng khách, bố mẹ anh vẫn chưa ăn, đang chờ anh về. Thấy anh, hai người cùng hỏi một lúc: "Con bé vào bệnh viện rồi hả con? Tội nghiệp con nhỏ, chưa ăn gì giờ phải bận rộn. Cái nghề gì cực khổ quá!" Bà Trân tiếp tục ca thán.
Cả gia đình anh vào phòng ăn cho xong bữa tối nhưng bữa ăn hôm nay là chuẩn bị cho An Nhiên, giờ không có cô, ba người bọn anh ăn cũng miễn cưỡng cho xong buổi tối.
Philip đi lên phòng, không ngừng nghĩ về An Nhiên. Giờ này có lẽ cô đang bận rộn trong phòng cấp cứu. Anh ngồi coi tạp chí tài chính một chút, rồi không cưỡng lại được, bèn mở máy nhắn tin cho An Nhiên.
"Cô đã xong việc chưa? Bệnh nhân của cô có ổn không?"
Anh nhắn tin xong và nhìn điện thoại nhưng mãi vẫn không thấy An Nhiên nhắn lại. Gần 11 giờ đêm anh sốt ruột lại nhắn cho cô thêm một tin nữa: "Cô vẫn còn đang bận ở bệnh viện hả? Khi nào xong hãy gọi lại cho tôi biết nhé!"
Philip đợi đến 12 giờ vẫn không thấy An Nhiên gọi lại cho anh. Anh nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Bên này An Nhiên bước ra khỏi phòng cấp cứu đã 1 giờ 30 sáng, cô nhìn điện thoại thấy tin nhắn của Philip. Sợ giờ này anh đang ngủ nên cô không gọi, chỉ nhắn anh: "Tôi vừa ra khỏi phòng cấp cứu, sợ anh đang ngủ nên tôi chỉ nhắn để sáng mai anh biết. Cám ơn anh nhé!"
Tin nhắn vừa gửi đi đã thấy Philip lập tức gọi lại cho cô.
"Ồ tôi làm anh thức giấc phải không?" Giọng An Nhiên áy náy.
"Tôi chưa ngủ đâu, tôi đợi cô nãy giờ."
"Giờ này khuya rồi, sao anh không ngủ?"
"Muốn biết cô ổn không trước khi tôi có thể ngủ."
Nghe giọng quan tâm của anh ta, An Nhiên vô cùng cảm động: "Tôi ổn mà, anh nên đi ngủ đi."
"Giờ cô được về chưa?"
"Được rồi, bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, tôi có thể về bây giờ."
"Vậy ở đó đợi tôi tới đưa cô về."
An Nhiên lật đật xua tay như Philip đang đứng trước mặt cô: "Thôi, thôi không cần, ai lại hành anh như thế. Để tôi về bằng taxi được rồi mà."
"Không an toàn đâu, cô đợi tôi một chút."
"Này, anh đừng làm vậy, tôi áy náy lắm đó. Tôi không thích hành hạ người ta như vậy đâu. Để tôi về bằng taxi."
"Nếu vậy khi nào cô về đến nhà thì nhắn tôi biết."
"Tôi biết rồi. Giờ anh ngủ ngon nhé."
"Ừ, cô cẩn thận đó."
An Nhiên tưởng anh sẽ đi ngủ, nên về tới nhà, cô tắm xong mới nhắn anh biết nhưng lạ một điều giống anh vẫn đang đợi tin nhắn của cô. Cô vừa gửi đi là anh gọi lại ngay lập tức.
"Sao anh còn chưa ngủ?" An Nhiên trách.
"Cô đã ở trong nhà an toàn rồi phải không?"
"Ừa, tôi an toàn rồi. Anh làm tôi thấy áy náy ghê đó. Giờ anh ngủ đi."
"Cô cũng nên nghỉ đi."
"Tôi đọc sách một chút rồi ngủ. Anh ngủ ngon nhé!"
Philip vốn muốn trò chuyện nhiều với An Nhiên, anh chẳng thấy buồn ngủ tí nào. Nhưng anh biết không nên khiến cô sợ hãi vì sự vồ vập của anh. Anh biết lần này mình phải thật sự kiên nhẫn. Cô đã xem anh là bạn, giờ đây cô đã trò chuyện với anh rất tự nhiên. Philip thấy vui vì sự tiến triển tốt đẹp trong mối quan hệ của hai người.
* * *
Giải quyết xong công việc buổi sáng, Philip nhìn đồng hồ, tự nhủ không biết đêm qua ngủ muộn, giờ An Nhiên đã thức dậy chưa? Anh vốn muốn gọi nhưng sợ đánh thức cô. Anh bèn nhắn tin gửi cho cô.
"Cô thức dậy chưa? Có mệt không?"
Một lúc sau mới thấy An Nhiên trả lời: "Tôi thức dậy sáng nay rồi. Giờ đang trong bệnh viện làm việc. Chúc anh một ngày vui vẻ nha."
Nhắn tin gì mà muốn kết thúc cuộc trò chuyện vậy. Philip đâu dễ bị thất bại, anh nhắn lại: "Cô đã ăn trưa chưa?"
Một cái tin gửi đi, và một cảnh ngồi nhìn màn hình điện thoại. Đợi một lúc vẫn không thấy ai kia nhắn lại. Buồn bực gì đâu. Anh bèn tập trung vào công việc, chốc chốc lại nhìn điện thoại, vẫn chẳng thấy âm báo tin nhắn mới. Cô bé này bơ anh hoài, thật đáng ghét.
Vậy mà đúng là An Nhiên không buồn trả lời tin nhắn của anh. Anh đợi đến tan làm vẫn không hề thấy tin nhắn trả lời của An Nhiên. Buồn bực trong lòng, anh lái xe về nhà. Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ đi tới một tụ điểm vui chơi nào đó, nhưng giờ đây, chỉ muốn về nhà, sau đó ở trên phòng, mở máy tính ngắm nhìn An Nhiên, từ các hình cũ lúc cô tham dự cuộc thi Hoa Hậu, đến đoạn clip cô trả lời phỏng vấn, rồi ca khúc cô trình bày trong phần thi tài năng. Anh không biết mình đã xem đi xem lại bao nhiêu lần. Càng xem càng nhớ cô đến quay quắt.
Vậy mà cô bé này vẫn không nhắn tin lại cho anh, vừa định trách móc thì tin nhắn trả lời của An Nhiên gửi tới. Philip mỉm cười đọc tin nhắn.
"Xin lỗi anh nhé, sáng giờ tôi bận quá. Giờ về nhà rồi mới đọc tin nhắn của anh."
"Không sao. Cô mệt lắm không?"
"Tôi chẳng mệt gì đâu. Tôi đã quen với cường độ làm việc này rồi."
"Cô đã ăn tối chưa?"
"Giờ tôi ăn cháo hôm qua cô Trân chuẩn bị cho tôi nè."
"Ồ cháo đó từ hôm qua. Cô không nên ăn nữa."
"Có gì mà không ăn được? Tôi chỉ cần bỏ vào lò microwave."
Philip xốn xang trong lòng, không ngờ cô đơn giản, dễ chịu đến mức này. Cô không ngại khó, cũng không cầu kỳ, lại luôn suy nghĩ cho người khác. Người con gái này sao lại đáng yêu đến thế. Cô như vậy làm sao anh có thể ngừng nghĩ đến cô bây giờ? Những cô gái anh quen trước đây, người nào chẳng kiểu cách, ăn phải ăn chỗ sang trọng nhất, xài phải đồ hiệu, cao cấp nhất. Các cô kín đáo dụng ý để anh tặng những món hàng hiệu sang trọng nhất. Anh yêu cuồng, vội vàng, vung tiền vào những cuộc tình chớp nhoáng không hề đắn đo.
Nhưng giờ đây anh gặp một người con gái thật lạ lùng. Cô nghiêm khắc với bản thân, ăn uống chi dùng cho bản thân lại không cầu kỳ, nhưng với bệnh nhân, hoặc những người cần sự giúp đỡ cô lại hết lòng, không tiếc tiền hỗ trợ cho họ. Cô gái vàng như vậy anh đi đâu để tìm thấy người thứ hai bây giờ?
"Cô ăn vậy đâu có sức khỏe."
"Cháo dễ tiêu. Cháo này nhà anh nấu ngon nữa. Tôi đang ăn này."
Cô nhắn tin kèm theo hình chụp bát cháo. Philip cũng chụp cảnh trời đêm nhìn từ ban công phòng anh, gửi sang cho An Nhiên.
"Phong cảnh từ phòng anh nhìn ra ngoài màn đêm đẹp quá nha. Trời đầy sao sáng. Ồ mà hôm nay anh không đi ra ngoài sao?"
Philip vốn muốn nói 'Ở nhà nhắn tin với cô vui hơn' nhưng sợ An Nhiên ngại nên anh chỉ trả lời đơn giản: "Tối nay tôi còn chút việc nên ở nhà giải quyết."
"Vậy anh làm việc đi, không cần nhắn trả lời tôi nữa đâu."
Tôi có gì đâu mà làm. Cô mà không nhắn tin tôi mới buồn đấy. Philip nghĩ thầm trong lòng. Tay thì nhắn khác đi: "Tôi làm xong công việc rồi, giờ đang rảnh mà."
Cô tiếp tục nhắn tin với tôi đi, xin cô đấy.
"Thế bạn gái anh đâu rồi? Không gọi cho Khánh Ngọc sao?"
Cô không biết bọn anh chia tay rồi sao? Cái cô này có đang mỉa mai anh không vậy? Ồ chắc không đâu, cô nàng này có bao giờ quan tâm đến tin tức giải trí. Thế cho nên bị người mắng cô có bao giờ lên tiếng thanh minh. Có bao giờ đọc đâu mà thanh minh.
"Cô không biết chúng tôi chia tay rồi hả?"
"Ồ, xin lỗi tôi không biết."
"Có gì đâu mà xin lỗi. Cô đã ăn xong chưa?"
Philip nhìn điện thoại một lúc lâu không thấy An Nhiên trả lời lại. Không phải chứ, bộ nghe tin anh chia tay xong lại chạy trốn anh luôn hay sao? Lần này chia tay đâu phải lỗi của anh. Phải nói ra không thôi An Nhiên sẽ đánh giá anh yêu chán rồi chia tay chớp nhoáng thì sự vui vẻ giữa hai đứa bữa giờ chắc theo gió bay xa quá. Anh vội vàng nhắn tiếp một tin nữa cho An Nhiên.
"Này cô có phải đang đánh giá tôi bay bướm hay không? Lần này không phải lỗi của tôi nhé. Là bọn tôi không hợp nhau nên quyết định chia tay. Cổ đã có người khác, hợp và yêu chiều cô ấy hơn tôi nên chia tay. Là tôi bị bỏ rơi đó nhé. Không phải tôi là người xấu."
Nhắn rồi, đợi mãi vẫn không thấy trả lời. Vậy là sao? Anh đã nói đến mức này, không phải lỗi của anh rồi mà. Tự nhiên anh thật tiếc ngày xưa bay bướm làm chi, để bây giờ tu rồi mà tiếng xấu vẫn còn vang xa. Thật hối hận không còn ngôn từ nào tả xiết.
Một lúc sau An Nhiên mới nhắn tin lại: "Xin lỗi nãy giờ tôi rửa chén, dọn dẹp với giặt quần áo."
"Ồ không sao. Mà cô làm mọi thứ một mình hả? Người giúp việc của cô đâu?"
"Anh không nhớ tôi là bác sĩ nghèo nhất nước Việt Nam hả? Tiền đâu mà thuê người giúp việc."
"Ồ hahaha, tôi nhớ rồi, vậy cô sống ở đó một mình hay sao?"
"Lúc trước có mẹ tôi, bây giờ tôi một mình."
Philip sợ chạm nỗi đau của cô nên lảng sang chuyện khác: "Này buổi tối lúc rảnh cô thường làm gì?"
"Tôi đọc sách, chơi đàn. Mà thường tôi cũng đâu có nhiều thời gian rảnh lắm. Mà bây giờ tôi phải đọc sách và viết bài. Anh ngủ ngon nha."
Philip dặn lòng không được vội vàng và nóng vội cho nên dù có muốn tiếp tục nhắn tin cho cô anh vẫn phải dừng lại, mặc dù trong lòng không cam tâm.
Anh lên giường mở đi mở lại ca khúc 'The Rose' cô trình bày cho đến khi chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn còn nở nụ cười.
* * *
Buổi sáng xuống nhà, bà Trân vừa thấy anh đã sôi nổi: "Mấy hôm nay con có gặp An Nhiên không?"
"Dạ không. Mà sao vậy mẹ?"
Còn sao trăng gì, tình hình này làm sao bà có dâu đây? Bà Trân sốt ruột nhưng không thể thể hiện quá mức lộ liễu. Trong lòng âm thầm suy tính phải tìm cách cho hai đứa nó gặp nhau nhiều hơn.
"Không có gì. Hôm nay con đi làm sớm vậy?"
"Con xuống ăn sáng với bố mẹ, một lúc nữa con mới đi làm."
"Dạo này ngoan thế con trai. Không hẹn hò trai gái gì nữa, định tu hả con?"
"Trước giờ con vẫn ngoan, tại mẹ thành kiến với con thôi." Philip chối.
"Con trai! Mẹ tính hôm nào mời An Nhiên tới làm khách lại, hôm trước con bé chẳng ăn uống được gì."
Philip trong lòng nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bàng quan: "Tùy mẹ thôi. Chỉ sợ cô ấy không rảnh."
"Thế nên mẹ định nhờ con gọi cho An Nhiên thuyết phục đó."
"Con cũng không chắc lắm. Để trưa trưa rảnh con sẽ gọi cô ấy."
Philip canh giờ An Nhiên được nghỉ trưa, anh lấy cớ mẹ anh nhờ mời cô tới nhà để gọi cho cô. Sao thời gian này anh vất vả thật, phải vận động não bộ để viện đủ lý do nói chuyện với cô.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu vẫn không có người nhận máy. Cái cô này giờ ăn trưa mà cũng bận rộn như vậy sao. Anh đợi một lúc sau, cố gọi lại nhưng An Nhiên vẫn không trả lời máy của anh. Chợt nhớ lại trước đây, cô cũng phớt lờ anh như vậy đó, Philip có hơi hoảng nhưng mà nghĩ lại giờ anh đâu phải xấu xa như lúc trước, đừng có tự hù mình chứ. Có lẽ cô đang bận, lúc khác anh sẽ gọi lại vậy.
Tới gần hai giờ trưa anh mới thấy An Nhiên gọi cho anh. Giọng cô có vẻ mệt trên điện thoại.
"Anh gọi tôi có việc gì không? Sáng giờ tôi bận quá!"
"..."
Không có việc gì thì không được gọi cho cô sao? Philip buồn bực.
"Cô phải mổ cho bệnh nhân sáng nay hả?"
"Không phải, hôm nay tôi không ở bệnh viện. Mà có chuyện gì không anh?"
"Mẹ tôi muốn mời cô làm khách tối nay thay cho buổi hôm trước."
"Tiếc quá, hôm nay tôi không ở Sài Gòn."
"Ồ, cô lại chạy đi đâu nữa rồi?"
"Gì mà chạy. Tôi đang ở cao nguyên vùng núi."
"Sao lại lên tận trên đó? Bộ cô đi.. trốn nợ hả?"
An Nhiên phì cười: "Anh nói tào lao gì vậy. Tôi đang theo đoàn đi khám bệnh từ thiện trên này."
"Cô thật là.. Tôi thấy lo cho sức khỏe của cô đó. Nhìn thời khóa biểu của cô, tôi chẳng thấy lúc nào cô được nghỉ ngơi. Sức nào mà làm cho nổi hả Nhiên?" Anh không hay giọng mình bắt đầu xót cho cô.
"Tôi còn trẻ, khỏe như Sumo." An Nhiên cười trên máy.
Anh lắc đầu như cô đang đứng trước mặt: "Rồi khi nào cô về lại thành phố?"
"Trưa ngày mốt tôi mới về lại."
"Vậy chiều hôm đó tôi tới đón cô."
"Ý thôi đừng, cả nhà anh làm tôi ngại. Tôi cứ tới làm khách hoài, thấy ngượng thật đó."
"Mẹ tôi xem cô như người trong nhà." Con dâu tương lai "Cô đừng có ngại nữa. Bố mẹ tôi rất quý cô."
"Tối nay rảnh, tôi sẽ gọi lại cho cô chú. Giờ tôi phải tranh thủ ăn một chút rồi khám buổi chiều nha."
"Nè An Nhiên, vậy ngày mốt mấy giờ cô có mặt ở Sài Gòn?"
"Chắc là bốn năm giờ chiều. Khi nào tới tôi sẽ gọi cho anh. Vậy nha, tôi phải làm việc rồi. Bye anh nhé!"
Cái người gì mà không cho người ta cơ hội nói gì hết. Nói cúp là cúp ngay, chán cái cô này thật. Mai mốt về chung nhà rồi, chắc anh phải dùng xích để cô ngừng chạy loạn. Không biết quý sức khỏe của mình, mai mốt về đây anh sẽ trị cho cô bỏ cái tật này mới được.
Buối tối anh về nhà, chưa kịp báo mẹ An Nhiên đi công tác, thì mẹ anh đã nói trước.
"Lúc nãy Nhiên gọi cho mẹ, con bé lại lên tận trung du miền núi làm từ thiện. Con nhỏ này tâm nó bao la thật."
Philip cũng lắc đầu: "Cô ấy cứ nay bay chỗ này, mai chạy sang chỗ khác. Nhìn thời khóa biểu của cổ con còn làm không nổi. Cổ thật phung phí sức khỏe của mình."
Ông John nhìn anh: "Xót hả con trai? Lần đầu tiên thấy con xót cho người ta."
"Bố làm như con là người hời hợt vậy."
Lần này đến mẹ cũng tố anh: "Con không hời hợt nhưng mà tánh tình con có chịu nghiêm chỉnh với ai đâu. Trước giờ quen chơi qua đường, có thấy con xót cho cô gái nào đâu. Giờ yêu thật rồi phải không con trai?"
Philip không trả lời mà anh chỉ hỏi lại: "Bộ ngày xưa con tệ vậy luôn hả mẹ?"
"Không phải tệ mà là quá tệ!" Hai người đồng thanh phê phán anh.
"Nhưng bây giờ con tu rồi mà."
"Được vậy thì tốt, nếu không mẹ chẳng cố công giúp đỡ cho con có cơ hội với người ta đâu."
"Mẹ nói gì con không hiểu. Người ta nào?"
"Người ta nào thì tự con biết. Làm sao mẹ biết con thích ai." Bà Trân hóm hỉnh.
Philip cười, không ngờ mẹ anh cũng quan sát tỉ mỉ thật. Hay là anh thể hiện quá lộ liễu nên mẹ mới nhận ra?
"Mà người ta này khác mấy cô gái con quen trước giờ, nên nếu con không tốt với người ta, mẹ sẽ không nhìn mặt con nữa." Mẹ anh đe dọa.
"Con biết mẹ quý người ta rồi. Con làm sao dám tổn thương đến người ta nữa. Đến nghĩ còn chưa dám."
"Được vậy thì tốt. Nếu con không tiến tới với người ta, thì mẹ sẽ nhận người ta làm con nuôi."
"Ý đừng, mẹ đừng có nói xui. Làm gì mà không tiến tới được. Mẹ nói gì đâu không."
Bố mẹ anh cùng cười. Cả nhà trò chuyện thêm một lúc rồi anh đi lên phòng. Không ngờ có những lúc anh sống như nhà tu hành vậy. Tự nhiên anh chán tới mấy tụ điểm, gần đây chỉ thích về nhà và trò chuyện với An Nhiên. Mà bây giờ người ta của anh đang bận rộn, có thèm nói chuyện với anh đâu. Thế nên tối nay anh thấy thật trống trải. Lại lên mạng xem thị trường chứng khoán, được một lúc thì Kevin và Helen gọi, rủ anh ra ngoài chơi. Anh ngồi dậy mặc áo lái xe ra ngoài.
Cả gia đình anh vào phòng ăn cho xong bữa tối nhưng bữa ăn hôm nay là chuẩn bị cho An Nhiên, giờ không có cô, ba người bọn anh ăn cũng miễn cưỡng cho xong buổi tối.
Philip đi lên phòng, không ngừng nghĩ về An Nhiên. Giờ này có lẽ cô đang bận rộn trong phòng cấp cứu. Anh ngồi coi tạp chí tài chính một chút, rồi không cưỡng lại được, bèn mở máy nhắn tin cho An Nhiên.
"Cô đã xong việc chưa? Bệnh nhân của cô có ổn không?"
Anh nhắn tin xong và nhìn điện thoại nhưng mãi vẫn không thấy An Nhiên nhắn lại. Gần 11 giờ đêm anh sốt ruột lại nhắn cho cô thêm một tin nữa: "Cô vẫn còn đang bận ở bệnh viện hả? Khi nào xong hãy gọi lại cho tôi biết nhé!"
Philip đợi đến 12 giờ vẫn không thấy An Nhiên gọi lại cho anh. Anh nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Bên này An Nhiên bước ra khỏi phòng cấp cứu đã 1 giờ 30 sáng, cô nhìn điện thoại thấy tin nhắn của Philip. Sợ giờ này anh đang ngủ nên cô không gọi, chỉ nhắn anh: "Tôi vừa ra khỏi phòng cấp cứu, sợ anh đang ngủ nên tôi chỉ nhắn để sáng mai anh biết. Cám ơn anh nhé!"
Tin nhắn vừa gửi đi đã thấy Philip lập tức gọi lại cho cô.
"Ồ tôi làm anh thức giấc phải không?" Giọng An Nhiên áy náy.
"Tôi chưa ngủ đâu, tôi đợi cô nãy giờ."
"Giờ này khuya rồi, sao anh không ngủ?"
"Muốn biết cô ổn không trước khi tôi có thể ngủ."
Nghe giọng quan tâm của anh ta, An Nhiên vô cùng cảm động: "Tôi ổn mà, anh nên đi ngủ đi."
"Giờ cô được về chưa?"
"Được rồi, bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, tôi có thể về bây giờ."
"Vậy ở đó đợi tôi tới đưa cô về."
An Nhiên lật đật xua tay như Philip đang đứng trước mặt cô: "Thôi, thôi không cần, ai lại hành anh như thế. Để tôi về bằng taxi được rồi mà."
"Không an toàn đâu, cô đợi tôi một chút."
"Này, anh đừng làm vậy, tôi áy náy lắm đó. Tôi không thích hành hạ người ta như vậy đâu. Để tôi về bằng taxi."
"Nếu vậy khi nào cô về đến nhà thì nhắn tôi biết."
"Tôi biết rồi. Giờ anh ngủ ngon nhé."
"Ừ, cô cẩn thận đó."
An Nhiên tưởng anh sẽ đi ngủ, nên về tới nhà, cô tắm xong mới nhắn anh biết nhưng lạ một điều giống anh vẫn đang đợi tin nhắn của cô. Cô vừa gửi đi là anh gọi lại ngay lập tức.
"Sao anh còn chưa ngủ?" An Nhiên trách.
"Cô đã ở trong nhà an toàn rồi phải không?"
"Ừa, tôi an toàn rồi. Anh làm tôi thấy áy náy ghê đó. Giờ anh ngủ đi."
"Cô cũng nên nghỉ đi."
"Tôi đọc sách một chút rồi ngủ. Anh ngủ ngon nhé!"
Philip vốn muốn trò chuyện nhiều với An Nhiên, anh chẳng thấy buồn ngủ tí nào. Nhưng anh biết không nên khiến cô sợ hãi vì sự vồ vập của anh. Anh biết lần này mình phải thật sự kiên nhẫn. Cô đã xem anh là bạn, giờ đây cô đã trò chuyện với anh rất tự nhiên. Philip thấy vui vì sự tiến triển tốt đẹp trong mối quan hệ của hai người.
* * *
Giải quyết xong công việc buổi sáng, Philip nhìn đồng hồ, tự nhủ không biết đêm qua ngủ muộn, giờ An Nhiên đã thức dậy chưa? Anh vốn muốn gọi nhưng sợ đánh thức cô. Anh bèn nhắn tin gửi cho cô.
"Cô thức dậy chưa? Có mệt không?"
Một lúc sau mới thấy An Nhiên trả lời: "Tôi thức dậy sáng nay rồi. Giờ đang trong bệnh viện làm việc. Chúc anh một ngày vui vẻ nha."
Nhắn tin gì mà muốn kết thúc cuộc trò chuyện vậy. Philip đâu dễ bị thất bại, anh nhắn lại: "Cô đã ăn trưa chưa?"
Một cái tin gửi đi, và một cảnh ngồi nhìn màn hình điện thoại. Đợi một lúc vẫn không thấy ai kia nhắn lại. Buồn bực gì đâu. Anh bèn tập trung vào công việc, chốc chốc lại nhìn điện thoại, vẫn chẳng thấy âm báo tin nhắn mới. Cô bé này bơ anh hoài, thật đáng ghét.
Vậy mà đúng là An Nhiên không buồn trả lời tin nhắn của anh. Anh đợi đến tan làm vẫn không hề thấy tin nhắn trả lời của An Nhiên. Buồn bực trong lòng, anh lái xe về nhà. Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ đi tới một tụ điểm vui chơi nào đó, nhưng giờ đây, chỉ muốn về nhà, sau đó ở trên phòng, mở máy tính ngắm nhìn An Nhiên, từ các hình cũ lúc cô tham dự cuộc thi Hoa Hậu, đến đoạn clip cô trả lời phỏng vấn, rồi ca khúc cô trình bày trong phần thi tài năng. Anh không biết mình đã xem đi xem lại bao nhiêu lần. Càng xem càng nhớ cô đến quay quắt.
Vậy mà cô bé này vẫn không nhắn tin lại cho anh, vừa định trách móc thì tin nhắn trả lời của An Nhiên gửi tới. Philip mỉm cười đọc tin nhắn.
"Xin lỗi anh nhé, sáng giờ tôi bận quá. Giờ về nhà rồi mới đọc tin nhắn của anh."
"Không sao. Cô mệt lắm không?"
"Tôi chẳng mệt gì đâu. Tôi đã quen với cường độ làm việc này rồi."
"Cô đã ăn tối chưa?"
"Giờ tôi ăn cháo hôm qua cô Trân chuẩn bị cho tôi nè."
"Ồ cháo đó từ hôm qua. Cô không nên ăn nữa."
"Có gì mà không ăn được? Tôi chỉ cần bỏ vào lò microwave."
Philip xốn xang trong lòng, không ngờ cô đơn giản, dễ chịu đến mức này. Cô không ngại khó, cũng không cầu kỳ, lại luôn suy nghĩ cho người khác. Người con gái này sao lại đáng yêu đến thế. Cô như vậy làm sao anh có thể ngừng nghĩ đến cô bây giờ? Những cô gái anh quen trước đây, người nào chẳng kiểu cách, ăn phải ăn chỗ sang trọng nhất, xài phải đồ hiệu, cao cấp nhất. Các cô kín đáo dụng ý để anh tặng những món hàng hiệu sang trọng nhất. Anh yêu cuồng, vội vàng, vung tiền vào những cuộc tình chớp nhoáng không hề đắn đo.
Nhưng giờ đây anh gặp một người con gái thật lạ lùng. Cô nghiêm khắc với bản thân, ăn uống chi dùng cho bản thân lại không cầu kỳ, nhưng với bệnh nhân, hoặc những người cần sự giúp đỡ cô lại hết lòng, không tiếc tiền hỗ trợ cho họ. Cô gái vàng như vậy anh đi đâu để tìm thấy người thứ hai bây giờ?
"Cô ăn vậy đâu có sức khỏe."
"Cháo dễ tiêu. Cháo này nhà anh nấu ngon nữa. Tôi đang ăn này."
Cô nhắn tin kèm theo hình chụp bát cháo. Philip cũng chụp cảnh trời đêm nhìn từ ban công phòng anh, gửi sang cho An Nhiên.
"Phong cảnh từ phòng anh nhìn ra ngoài màn đêm đẹp quá nha. Trời đầy sao sáng. Ồ mà hôm nay anh không đi ra ngoài sao?"
Philip vốn muốn nói 'Ở nhà nhắn tin với cô vui hơn' nhưng sợ An Nhiên ngại nên anh chỉ trả lời đơn giản: "Tối nay tôi còn chút việc nên ở nhà giải quyết."
"Vậy anh làm việc đi, không cần nhắn trả lời tôi nữa đâu."
Tôi có gì đâu mà làm. Cô mà không nhắn tin tôi mới buồn đấy. Philip nghĩ thầm trong lòng. Tay thì nhắn khác đi: "Tôi làm xong công việc rồi, giờ đang rảnh mà."
Cô tiếp tục nhắn tin với tôi đi, xin cô đấy.
"Thế bạn gái anh đâu rồi? Không gọi cho Khánh Ngọc sao?"
Cô không biết bọn anh chia tay rồi sao? Cái cô này có đang mỉa mai anh không vậy? Ồ chắc không đâu, cô nàng này có bao giờ quan tâm đến tin tức giải trí. Thế cho nên bị người mắng cô có bao giờ lên tiếng thanh minh. Có bao giờ đọc đâu mà thanh minh.
"Cô không biết chúng tôi chia tay rồi hả?"
"Ồ, xin lỗi tôi không biết."
"Có gì đâu mà xin lỗi. Cô đã ăn xong chưa?"
Philip nhìn điện thoại một lúc lâu không thấy An Nhiên trả lời lại. Không phải chứ, bộ nghe tin anh chia tay xong lại chạy trốn anh luôn hay sao? Lần này chia tay đâu phải lỗi của anh. Phải nói ra không thôi An Nhiên sẽ đánh giá anh yêu chán rồi chia tay chớp nhoáng thì sự vui vẻ giữa hai đứa bữa giờ chắc theo gió bay xa quá. Anh vội vàng nhắn tiếp một tin nữa cho An Nhiên.
"Này cô có phải đang đánh giá tôi bay bướm hay không? Lần này không phải lỗi của tôi nhé. Là bọn tôi không hợp nhau nên quyết định chia tay. Cổ đã có người khác, hợp và yêu chiều cô ấy hơn tôi nên chia tay. Là tôi bị bỏ rơi đó nhé. Không phải tôi là người xấu."
Nhắn rồi, đợi mãi vẫn không thấy trả lời. Vậy là sao? Anh đã nói đến mức này, không phải lỗi của anh rồi mà. Tự nhiên anh thật tiếc ngày xưa bay bướm làm chi, để bây giờ tu rồi mà tiếng xấu vẫn còn vang xa. Thật hối hận không còn ngôn từ nào tả xiết.
Một lúc sau An Nhiên mới nhắn tin lại: "Xin lỗi nãy giờ tôi rửa chén, dọn dẹp với giặt quần áo."
"Ồ không sao. Mà cô làm mọi thứ một mình hả? Người giúp việc của cô đâu?"
"Anh không nhớ tôi là bác sĩ nghèo nhất nước Việt Nam hả? Tiền đâu mà thuê người giúp việc."
"Ồ hahaha, tôi nhớ rồi, vậy cô sống ở đó một mình hay sao?"
"Lúc trước có mẹ tôi, bây giờ tôi một mình."
Philip sợ chạm nỗi đau của cô nên lảng sang chuyện khác: "Này buổi tối lúc rảnh cô thường làm gì?"
"Tôi đọc sách, chơi đàn. Mà thường tôi cũng đâu có nhiều thời gian rảnh lắm. Mà bây giờ tôi phải đọc sách và viết bài. Anh ngủ ngon nha."
Philip dặn lòng không được vội vàng và nóng vội cho nên dù có muốn tiếp tục nhắn tin cho cô anh vẫn phải dừng lại, mặc dù trong lòng không cam tâm.
Anh lên giường mở đi mở lại ca khúc 'The Rose' cô trình bày cho đến khi chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn còn nở nụ cười.
* * *
Buổi sáng xuống nhà, bà Trân vừa thấy anh đã sôi nổi: "Mấy hôm nay con có gặp An Nhiên không?"
"Dạ không. Mà sao vậy mẹ?"
Còn sao trăng gì, tình hình này làm sao bà có dâu đây? Bà Trân sốt ruột nhưng không thể thể hiện quá mức lộ liễu. Trong lòng âm thầm suy tính phải tìm cách cho hai đứa nó gặp nhau nhiều hơn.
"Không có gì. Hôm nay con đi làm sớm vậy?"
"Con xuống ăn sáng với bố mẹ, một lúc nữa con mới đi làm."
"Dạo này ngoan thế con trai. Không hẹn hò trai gái gì nữa, định tu hả con?"
"Trước giờ con vẫn ngoan, tại mẹ thành kiến với con thôi." Philip chối.
"Con trai! Mẹ tính hôm nào mời An Nhiên tới làm khách lại, hôm trước con bé chẳng ăn uống được gì."
Philip trong lòng nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bàng quan: "Tùy mẹ thôi. Chỉ sợ cô ấy không rảnh."
"Thế nên mẹ định nhờ con gọi cho An Nhiên thuyết phục đó."
"Con cũng không chắc lắm. Để trưa trưa rảnh con sẽ gọi cô ấy."
Philip canh giờ An Nhiên được nghỉ trưa, anh lấy cớ mẹ anh nhờ mời cô tới nhà để gọi cho cô. Sao thời gian này anh vất vả thật, phải vận động não bộ để viện đủ lý do nói chuyện với cô.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu vẫn không có người nhận máy. Cái cô này giờ ăn trưa mà cũng bận rộn như vậy sao. Anh đợi một lúc sau, cố gọi lại nhưng An Nhiên vẫn không trả lời máy của anh. Chợt nhớ lại trước đây, cô cũng phớt lờ anh như vậy đó, Philip có hơi hoảng nhưng mà nghĩ lại giờ anh đâu phải xấu xa như lúc trước, đừng có tự hù mình chứ. Có lẽ cô đang bận, lúc khác anh sẽ gọi lại vậy.
Tới gần hai giờ trưa anh mới thấy An Nhiên gọi cho anh. Giọng cô có vẻ mệt trên điện thoại.
"Anh gọi tôi có việc gì không? Sáng giờ tôi bận quá!"
"..."
Không có việc gì thì không được gọi cho cô sao? Philip buồn bực.
"Cô phải mổ cho bệnh nhân sáng nay hả?"
"Không phải, hôm nay tôi không ở bệnh viện. Mà có chuyện gì không anh?"
"Mẹ tôi muốn mời cô làm khách tối nay thay cho buổi hôm trước."
"Tiếc quá, hôm nay tôi không ở Sài Gòn."
"Ồ, cô lại chạy đi đâu nữa rồi?"
"Gì mà chạy. Tôi đang ở cao nguyên vùng núi."
"Sao lại lên tận trên đó? Bộ cô đi.. trốn nợ hả?"
An Nhiên phì cười: "Anh nói tào lao gì vậy. Tôi đang theo đoàn đi khám bệnh từ thiện trên này."
"Cô thật là.. Tôi thấy lo cho sức khỏe của cô đó. Nhìn thời khóa biểu của cô, tôi chẳng thấy lúc nào cô được nghỉ ngơi. Sức nào mà làm cho nổi hả Nhiên?" Anh không hay giọng mình bắt đầu xót cho cô.
"Tôi còn trẻ, khỏe như Sumo." An Nhiên cười trên máy.
Anh lắc đầu như cô đang đứng trước mặt: "Rồi khi nào cô về lại thành phố?"
"Trưa ngày mốt tôi mới về lại."
"Vậy chiều hôm đó tôi tới đón cô."
"Ý thôi đừng, cả nhà anh làm tôi ngại. Tôi cứ tới làm khách hoài, thấy ngượng thật đó."
"Mẹ tôi xem cô như người trong nhà." Con dâu tương lai "Cô đừng có ngại nữa. Bố mẹ tôi rất quý cô."
"Tối nay rảnh, tôi sẽ gọi lại cho cô chú. Giờ tôi phải tranh thủ ăn một chút rồi khám buổi chiều nha."
"Nè An Nhiên, vậy ngày mốt mấy giờ cô có mặt ở Sài Gòn?"
"Chắc là bốn năm giờ chiều. Khi nào tới tôi sẽ gọi cho anh. Vậy nha, tôi phải làm việc rồi. Bye anh nhé!"
Cái người gì mà không cho người ta cơ hội nói gì hết. Nói cúp là cúp ngay, chán cái cô này thật. Mai mốt về chung nhà rồi, chắc anh phải dùng xích để cô ngừng chạy loạn. Không biết quý sức khỏe của mình, mai mốt về đây anh sẽ trị cho cô bỏ cái tật này mới được.
Buối tối anh về nhà, chưa kịp báo mẹ An Nhiên đi công tác, thì mẹ anh đã nói trước.
"Lúc nãy Nhiên gọi cho mẹ, con bé lại lên tận trung du miền núi làm từ thiện. Con nhỏ này tâm nó bao la thật."
Philip cũng lắc đầu: "Cô ấy cứ nay bay chỗ này, mai chạy sang chỗ khác. Nhìn thời khóa biểu của cổ con còn làm không nổi. Cổ thật phung phí sức khỏe của mình."
Ông John nhìn anh: "Xót hả con trai? Lần đầu tiên thấy con xót cho người ta."
"Bố làm như con là người hời hợt vậy."
Lần này đến mẹ cũng tố anh: "Con không hời hợt nhưng mà tánh tình con có chịu nghiêm chỉnh với ai đâu. Trước giờ quen chơi qua đường, có thấy con xót cho cô gái nào đâu. Giờ yêu thật rồi phải không con trai?"
Philip không trả lời mà anh chỉ hỏi lại: "Bộ ngày xưa con tệ vậy luôn hả mẹ?"
"Không phải tệ mà là quá tệ!" Hai người đồng thanh phê phán anh.
"Nhưng bây giờ con tu rồi mà."
"Được vậy thì tốt, nếu không mẹ chẳng cố công giúp đỡ cho con có cơ hội với người ta đâu."
"Mẹ nói gì con không hiểu. Người ta nào?"
"Người ta nào thì tự con biết. Làm sao mẹ biết con thích ai." Bà Trân hóm hỉnh.
Philip cười, không ngờ mẹ anh cũng quan sát tỉ mỉ thật. Hay là anh thể hiện quá lộ liễu nên mẹ mới nhận ra?
"Mà người ta này khác mấy cô gái con quen trước giờ, nên nếu con không tốt với người ta, mẹ sẽ không nhìn mặt con nữa." Mẹ anh đe dọa.
"Con biết mẹ quý người ta rồi. Con làm sao dám tổn thương đến người ta nữa. Đến nghĩ còn chưa dám."
"Được vậy thì tốt. Nếu con không tiến tới với người ta, thì mẹ sẽ nhận người ta làm con nuôi."
"Ý đừng, mẹ đừng có nói xui. Làm gì mà không tiến tới được. Mẹ nói gì đâu không."
Bố mẹ anh cùng cười. Cả nhà trò chuyện thêm một lúc rồi anh đi lên phòng. Không ngờ có những lúc anh sống như nhà tu hành vậy. Tự nhiên anh chán tới mấy tụ điểm, gần đây chỉ thích về nhà và trò chuyện với An Nhiên. Mà bây giờ người ta của anh đang bận rộn, có thèm nói chuyện với anh đâu. Thế nên tối nay anh thấy thật trống trải. Lại lên mạng xem thị trường chứng khoán, được một lúc thì Kevin và Helen gọi, rủ anh ra ngoài chơi. Anh ngồi dậy mặc áo lái xe ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.