Chương 4
Điền Phản
22/04/2017
Hi vọng của cậu, thạch tin của tớ
Không thể giải thoát là một trong những căn nguyên khổ não của đời người, yêu thương càng như vậy.
(Seneca)
Triệu Thủy Quang vừa cùng cả lớp đọc bài khóa Tiếng Anh vừa quét mắt về phía Đàm Thư Mặc - người đang tựa vào bục giảng vân vê viên phấn.
Đi bar bị thầy giáo mới đến dạy bắt gặp, còn diễn màn "đồng tính luyến ái".
Lá gan của Triệu Thủy Quang có lớn đến đâu,có giả bộ đến mức nào cũng chỉ là học sinh trung học phổ thông mười bảy mười tám tuổi mà thôi, không run rẩy mới lạ.
Nhưng đã nửa tiết học trôi qua, ngoài việc Đàm Thư Mặc gọi cô lên trả lời câu hỏi ra, thì không phát sinh bất cứ chuyện gì khác.
Triệu thủy Quang nghĩ, có lẽ Đàm Thư Mặc không nhìn thấy mình!
Yên tâm cầm sách che mặt, cô nhỏ giọng trò chuyện với Mễ Ni và Cao Tầm ngồi phía trên.
Cao Tầm thì thầm: "Tan học ngày hôm qua bố tớ tới đón,nhìn thấy con xe BMW X5 thầy Đàm lái, bố tớ nói là 530LI, hơn sáu trăm ngàn Nhân dân tệ đấy, người có tiền!".
Mễ Ni cũng ngả người về phía sau, nhỏ giọng: "Tớ nghe Lý Giai Nhiên nói thầy ở nước ngoài về, trong nhà hình như có quan hệ gì đó với Sở Giáo dục tỉnh, hiệu trưởng mời mãi mới mời được thầy đến.Tớ mà là thầy, tớ không đến đâu!". Dứt lời cô nàng nhìn về phía Đàm Thư Mặc.
Triệu Thủy Quang thấp giọng: “Lý Giai Nhiên của chúng ta là con gái hiệu trưởng, cậu ấy nói hình như thì đúng là thật rồi!”. Cô không khỏi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, giờ phút này hận không thể lấy chân vả vào mặt mình! Song vẫn an ủi bản thân, rằng người như Đàm Thư Mặc sẽ không nhớ mặt mình đâu.
Đang khấp khởi mừng thầm thì nghe Đàm Thư Mặc nói: “Cán sự bộ môn đến văn phòng một lát, cả lớp tan học!”.
Triệu Thủy Quang bỗng nhiên có cảm giác như bị người ta quẳng vào thùng nước đá,trong tiết trời nóng nực thế này không ngờ lại toát mồ hôi lạnh, còn phải đội cả ánh mắt của Mễ Ni và Cao Tầm khi ra khỏi phòng học nữa.
Giáo viên thỉnh giảng sẽ có văn phòng riêng, hiện giờ toàn trường chỉ có một giáo viên thỉnh giảng, nên nơi đây đã trở thành văn phòng riêng của Đàm Thư Mặc.
Triệu Thủy Quang bất chấp khó khăn tiến lên trước gõ cửa, liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt, rõ ràng của Đàm Thư Mặc: “Mời vào”.
Cô đẩy cửa bước vào. Đàm Thư Mặc một tay cầm cốc một tay cầm bút, đứng bên bàn cúi đầu sửa bài tập, thấy rõ hàng mày anh tú, hàng mi đổ bóng mờ xuống mắt anh.
Triệu Thủy Quang nghĩ, bản thân đúng thật là tiềm lực vô tận, giờ khắc này còn không quên si mê cái đẹp, mở miệng chào hỏi vô cùng lễ phép: “Em chào thầy Đàm ạ”.
Đàm Thư Mặc không ngẩng đầu, một lát mới “cạch” một tiếng bỏ bút, đẩy cuốn vở sang bên cạnh rồi ngẩng đầu nói: “Đem bài tập về phát cho các bạn, chồng bên trên là phải chỉnh sửa”, đôi đồng tử đen láy nhìn Triệu Thủy Quang, khẽ miệng khẽ nhếch, nói: “Cảm ơn”.
Triệu Thủy Quang vội nói: “Không có gì đâu ạ, thầy còn việc gì nữa không ạ?”.
Đàm Thư Mặc đáp: “Không”, rồi cầm cốc nước ngẩng đầu uống tiếp.
Triệu Thủy Quang ôm chồng vở vui vẻ bước ra ngoài.
Chưa đầy một tuần nữa là đến khai giảng, cuối cùng nhà trường cũng cho lũ học sinh chuẩn bị lên lớp Mười hai nghỉ hè. Triệu Thủ Quang định đến ‘Tô’, nhưng nhìn vầng mặt trời đỏ rực tựa quả cầu lửa kia, toàn thân cô như bị rút hết sức lực, lại sợ gặp phải Đàm Thư Mặc, bèn dứt khoát ở nhà, ban ngày ôn bài, tối xe ti vi, khiến cha mẹ kinh ngạc không thôi.
Qua hai ngày, không cưỡng lại được trận bom tin nhắn của Hi Diệu, thừa dịp chưa khai giảng, cô lại chuồn đến ‘Tô’.
Bất kì cô gái nào cũng đều có ít nhất một lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại người yêu sau khi chia tay, dù là với tâm tình phẫn hận bất bình, hay ôm nỗi cảm khái chúc phúc. Triệu thủy Quang đã vô số lần mường tượng cảnh gặp lại Hi Vọng. Có lẽ cậu sẽ khoác ta bạn gái dạo bước trên phố, cô ấy có nét mặt vui tươi trong trẻo mà Triệu Thủy Quang từng có, còn cô sẽ mỉm cười tiến về phía trước, hoặc giả quay đầu bỏ đi. Có lẽ là ở nơi làm việc, hàng mày của cậu vẫn nhướng lên tự tin như xưa, có mang nét kinh ngạc khi họ lại một lần nữa gặp lại nhau. Hoặc, cô sẽ bắt chặt lấy tay cậu. Hoặc, hai người chỉ có thể lẳng lặng gật đầu, sau đó chúc đối phương hạnh phúc.
Thế nhưng, vào thời khắc Triệu Thủy Quang xuyên qua căn phòng có cánh cửa bị che lấp một nửa, thấy bóng hình quen thuộc, cô chỉ có thể đứng đó, quên cả hít thở, nhìn từng động tác, nhìn làn da trắng bóc mà cô hay cười nhạo, nhìn thói quen vén màn tóc mềm mại trước trán lên lúc không hài lòng của cậu, và nhìn cậu cầm ly rượu mở miệng cười.
“Tiểu Quang!”, cô nghe tiếng gọi của Hi Diệu.
Nhận ra nét mặt kinh ngạc của Hi Diệu khi mở cửa nhìn thấy mình, Triệu Thủy Quang có chút lúng túng.
Cô cũng nhìn thấy nét mặt của cậu – người đứng sau Hi Diệu, khuôn mặt rõ nét ấy bỗng trở nên mơ hồ.
Ngày ấy, cô nói: “Tớ không phải kiểu người đó, không thể yêu xa được”.
Sau đó, cô nghe cậu nói: “Khoảng cách cái khỉ ấy, khoảng cách cơ bản không phải là vấn đề!”.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cậu, cuối cùng cậu nhéo tay cô, chừng như thấm vào đến tận xương tủy, nói: “Tớ ở lại, Tiểu Quang, tớ ở lại?”.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn đầy kiên định của chàng trai, tướng mạo cậu vốn dĩ nhiều hơn đẹp trai vài phần xinh đẹp, khuôn mặt kiêu ngạo chưa bao giờ có nét khẩn cầu như vậy.
Suýt nữa đã gật đầu đồng ý, nhưng cô có thể làm như vậy sao? Họ mới mười năm tuổi, có thể làm được những gì? Cả gia đình cậu di dân đến Canada, sao mẹ cậu có thể để mình cậu ở lại?
Cô nói: “Chúng ta vẫn chỉ là trẻ con!”.
Cúi đầu, từ từ buông tay, cậu cũng biết đáp án.
Đó là lần cãi vã cuối cùng của họ. Đúng như những gì cô nói, ngày ấy, họ chỉ là trẻ con, ngoài đối phương ra, chưa từng thích ai khác, chưa từng nói lời chia tay, chuyện cứ vậy đi qua. Ngẫm nghĩ, có lẽ quyết định như vậy là đúng. Tương lai còn dài, trong sinh mệnh của mỗi người sẽ luôn xuất hiện những khúc nhạc đệm tươi đẹp, giao lộ kế tiếp nói không chừng sẽ xuất hiện một người khiến bạn yêu thương đậm sâu, sau đó nắm giữ thật chặt.
Nhưng không ngờ rằng, con người hay sự vật tốt đẹp trong cuộc đời luôn hữu hạn, chỉ một cái bất cẩn liền bỏ lỡ. Người đến sau chỉ là cái cớ an ủi bản thân mà thôi.
Thế là, Triệu Thủy Quang đã lên cấp ba một cách an toàn, tiếp tục làm con ngoan trò giỏi.
Hi Vọng cùng mẹ đặt chân đến một đất nước lạnh giá, ở đó có mùa đông dài nhất, là mùa mà Triệu Thủy Quang thích nhất.
Hi Diệu ngó bên ngoài, nhìn bên trong cánh cửa, quả thật không chịu đựng nổi.
Một tay kéo Triệu Thủy Quang vào phòng, cô chỉ vào Hi Vọng nói: “ Hai đứa nói chuyện với nhau cho rõ ràng đi!”.
Không thể giải thoát là một trong những căn nguyên khổ não của đời người, yêu thương càng như vậy.
(Seneca)
Triệu Thủy Quang vừa cùng cả lớp đọc bài khóa Tiếng Anh vừa quét mắt về phía Đàm Thư Mặc - người đang tựa vào bục giảng vân vê viên phấn.
Đi bar bị thầy giáo mới đến dạy bắt gặp, còn diễn màn "đồng tính luyến ái".
Lá gan của Triệu Thủy Quang có lớn đến đâu,có giả bộ đến mức nào cũng chỉ là học sinh trung học phổ thông mười bảy mười tám tuổi mà thôi, không run rẩy mới lạ.
Nhưng đã nửa tiết học trôi qua, ngoài việc Đàm Thư Mặc gọi cô lên trả lời câu hỏi ra, thì không phát sinh bất cứ chuyện gì khác.
Triệu thủy Quang nghĩ, có lẽ Đàm Thư Mặc không nhìn thấy mình!
Yên tâm cầm sách che mặt, cô nhỏ giọng trò chuyện với Mễ Ni và Cao Tầm ngồi phía trên.
Cao Tầm thì thầm: "Tan học ngày hôm qua bố tớ tới đón,nhìn thấy con xe BMW X5 thầy Đàm lái, bố tớ nói là 530LI, hơn sáu trăm ngàn Nhân dân tệ đấy, người có tiền!".
Mễ Ni cũng ngả người về phía sau, nhỏ giọng: "Tớ nghe Lý Giai Nhiên nói thầy ở nước ngoài về, trong nhà hình như có quan hệ gì đó với Sở Giáo dục tỉnh, hiệu trưởng mời mãi mới mời được thầy đến.Tớ mà là thầy, tớ không đến đâu!". Dứt lời cô nàng nhìn về phía Đàm Thư Mặc.
Triệu Thủy Quang thấp giọng: “Lý Giai Nhiên của chúng ta là con gái hiệu trưởng, cậu ấy nói hình như thì đúng là thật rồi!”. Cô không khỏi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, giờ phút này hận không thể lấy chân vả vào mặt mình! Song vẫn an ủi bản thân, rằng người như Đàm Thư Mặc sẽ không nhớ mặt mình đâu.
Đang khấp khởi mừng thầm thì nghe Đàm Thư Mặc nói: “Cán sự bộ môn đến văn phòng một lát, cả lớp tan học!”.
Triệu Thủy Quang bỗng nhiên có cảm giác như bị người ta quẳng vào thùng nước đá,trong tiết trời nóng nực thế này không ngờ lại toát mồ hôi lạnh, còn phải đội cả ánh mắt của Mễ Ni và Cao Tầm khi ra khỏi phòng học nữa.
Giáo viên thỉnh giảng sẽ có văn phòng riêng, hiện giờ toàn trường chỉ có một giáo viên thỉnh giảng, nên nơi đây đã trở thành văn phòng riêng của Đàm Thư Mặc.
Triệu Thủy Quang bất chấp khó khăn tiến lên trước gõ cửa, liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt, rõ ràng của Đàm Thư Mặc: “Mời vào”.
Cô đẩy cửa bước vào. Đàm Thư Mặc một tay cầm cốc một tay cầm bút, đứng bên bàn cúi đầu sửa bài tập, thấy rõ hàng mày anh tú, hàng mi đổ bóng mờ xuống mắt anh.
Triệu Thủy Quang nghĩ, bản thân đúng thật là tiềm lực vô tận, giờ khắc này còn không quên si mê cái đẹp, mở miệng chào hỏi vô cùng lễ phép: “Em chào thầy Đàm ạ”.
Đàm Thư Mặc không ngẩng đầu, một lát mới “cạch” một tiếng bỏ bút, đẩy cuốn vở sang bên cạnh rồi ngẩng đầu nói: “Đem bài tập về phát cho các bạn, chồng bên trên là phải chỉnh sửa”, đôi đồng tử đen láy nhìn Triệu Thủy Quang, khẽ miệng khẽ nhếch, nói: “Cảm ơn”.
Triệu Thủy Quang vội nói: “Không có gì đâu ạ, thầy còn việc gì nữa không ạ?”.
Đàm Thư Mặc đáp: “Không”, rồi cầm cốc nước ngẩng đầu uống tiếp.
Triệu Thủy Quang ôm chồng vở vui vẻ bước ra ngoài.
Chưa đầy một tuần nữa là đến khai giảng, cuối cùng nhà trường cũng cho lũ học sinh chuẩn bị lên lớp Mười hai nghỉ hè. Triệu Thủ Quang định đến ‘Tô’, nhưng nhìn vầng mặt trời đỏ rực tựa quả cầu lửa kia, toàn thân cô như bị rút hết sức lực, lại sợ gặp phải Đàm Thư Mặc, bèn dứt khoát ở nhà, ban ngày ôn bài, tối xe ti vi, khiến cha mẹ kinh ngạc không thôi.
Qua hai ngày, không cưỡng lại được trận bom tin nhắn của Hi Diệu, thừa dịp chưa khai giảng, cô lại chuồn đến ‘Tô’.
Bất kì cô gái nào cũng đều có ít nhất một lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại người yêu sau khi chia tay, dù là với tâm tình phẫn hận bất bình, hay ôm nỗi cảm khái chúc phúc. Triệu thủy Quang đã vô số lần mường tượng cảnh gặp lại Hi Vọng. Có lẽ cậu sẽ khoác ta bạn gái dạo bước trên phố, cô ấy có nét mặt vui tươi trong trẻo mà Triệu Thủy Quang từng có, còn cô sẽ mỉm cười tiến về phía trước, hoặc giả quay đầu bỏ đi. Có lẽ là ở nơi làm việc, hàng mày của cậu vẫn nhướng lên tự tin như xưa, có mang nét kinh ngạc khi họ lại một lần nữa gặp lại nhau. Hoặc, cô sẽ bắt chặt lấy tay cậu. Hoặc, hai người chỉ có thể lẳng lặng gật đầu, sau đó chúc đối phương hạnh phúc.
Thế nhưng, vào thời khắc Triệu Thủy Quang xuyên qua căn phòng có cánh cửa bị che lấp một nửa, thấy bóng hình quen thuộc, cô chỉ có thể đứng đó, quên cả hít thở, nhìn từng động tác, nhìn làn da trắng bóc mà cô hay cười nhạo, nhìn thói quen vén màn tóc mềm mại trước trán lên lúc không hài lòng của cậu, và nhìn cậu cầm ly rượu mở miệng cười.
“Tiểu Quang!”, cô nghe tiếng gọi của Hi Diệu.
Nhận ra nét mặt kinh ngạc của Hi Diệu khi mở cửa nhìn thấy mình, Triệu Thủy Quang có chút lúng túng.
Cô cũng nhìn thấy nét mặt của cậu – người đứng sau Hi Diệu, khuôn mặt rõ nét ấy bỗng trở nên mơ hồ.
Ngày ấy, cô nói: “Tớ không phải kiểu người đó, không thể yêu xa được”.
Sau đó, cô nghe cậu nói: “Khoảng cách cái khỉ ấy, khoảng cách cơ bản không phải là vấn đề!”.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cậu, cuối cùng cậu nhéo tay cô, chừng như thấm vào đến tận xương tủy, nói: “Tớ ở lại, Tiểu Quang, tớ ở lại?”.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn đầy kiên định của chàng trai, tướng mạo cậu vốn dĩ nhiều hơn đẹp trai vài phần xinh đẹp, khuôn mặt kiêu ngạo chưa bao giờ có nét khẩn cầu như vậy.
Suýt nữa đã gật đầu đồng ý, nhưng cô có thể làm như vậy sao? Họ mới mười năm tuổi, có thể làm được những gì? Cả gia đình cậu di dân đến Canada, sao mẹ cậu có thể để mình cậu ở lại?
Cô nói: “Chúng ta vẫn chỉ là trẻ con!”.
Cúi đầu, từ từ buông tay, cậu cũng biết đáp án.
Đó là lần cãi vã cuối cùng của họ. Đúng như những gì cô nói, ngày ấy, họ chỉ là trẻ con, ngoài đối phương ra, chưa từng thích ai khác, chưa từng nói lời chia tay, chuyện cứ vậy đi qua. Ngẫm nghĩ, có lẽ quyết định như vậy là đúng. Tương lai còn dài, trong sinh mệnh của mỗi người sẽ luôn xuất hiện những khúc nhạc đệm tươi đẹp, giao lộ kế tiếp nói không chừng sẽ xuất hiện một người khiến bạn yêu thương đậm sâu, sau đó nắm giữ thật chặt.
Nhưng không ngờ rằng, con người hay sự vật tốt đẹp trong cuộc đời luôn hữu hạn, chỉ một cái bất cẩn liền bỏ lỡ. Người đến sau chỉ là cái cớ an ủi bản thân mà thôi.
Thế là, Triệu Thủy Quang đã lên cấp ba một cách an toàn, tiếp tục làm con ngoan trò giỏi.
Hi Vọng cùng mẹ đặt chân đến một đất nước lạnh giá, ở đó có mùa đông dài nhất, là mùa mà Triệu Thủy Quang thích nhất.
Hi Diệu ngó bên ngoài, nhìn bên trong cánh cửa, quả thật không chịu đựng nổi.
Một tay kéo Triệu Thủy Quang vào phòng, cô chỉ vào Hi Vọng nói: “ Hai đứa nói chuyện với nhau cho rõ ràng đi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.