Chương 26: Kẻ cô đơn điên dại
Đường Lam Lam
09/08/2023
Tô Ánh Vân vừa chuẩn bị xong bữa tối thì Hàn Diệp Phong về đến nhà .
Anh liếc mắt qua một lượt liền hỏi cô :
" Mấy cô giúp việc không đến à ?"
Tô Ánh Vân bận rộn sắp xếp từng món ăn cô tâm huyết ra bàn vừa trả lời anh :
" Em không cần nên từ giờ họ không đến nữa đâu , anh mau đi tắm rồi xuống ăn . "
Anh nhìn lại cô từ trên xuống dưới . Mặt anh nhăn lại một chút nhưng lại có vẻ rất thích thú bế bổng cô lên .
" Ơ nào ? Thả em xuống ."
Tô Ánh Vân có phần bất ngờ chẳng hiểu anh định làm trò quái gì nhưng chắc chắn chẳng phải điều tốt lành gì đối với cô .
Hàn Diệp Phong cười khoái chí , anh hít qua người cô một cái .
" Em cũng chưa tắm ? Chi bằng .... "
" Không !!! Anh đừng hòng " . Chẳng để anh nói hết câu , Tô Ánh Vân một mực giãy ra đòi xuống ." Bỏ em xuống mau ."
Hàn Diệp Phong vốn không nghe lời liền bế cô đi thẳng lên tầng trên mặc cô giãy dọn không yên . " Bỏ em xuống mauu lênnnn ."
Anh càng ôm chặt hơn " Ngoan nào , anh chỉ thông báo thôi em không có quyền chối ."
Một tay anh đẩy cửa nhà tắm ra rồi mới thả cô xuống sàn , khóa trái cửa tránh việc để xổng con mồi .
Tô Ánh Vân biết không thoát được nên im thin thít không dám kêu nữa , bản thân thì ngồi co lại ở góc nhà tắm nhìn anh chằm chằm giận dỗi .
" Em vẫn chưa tha thứ cho anh vụ hôm qua đâu ." Cô bắt đầu lí do lí chấu mong lật được thế yếu .
" Ồ ? Vậy anh bù lại cho em là được chứ gì ? Để anh cởi đồ giúp em . " Hàn Diệp Phong tiến tới kéo áo cô ra .
Tô Ánh Vân cố chống cự lại , hai tay ôm ngực không để anh đạt được ý nguyện miệng còn kêu la lớn .
" Không cần , anh tránh ra đừng đụng vào em ... đồ đáng ghét , đồ khốn ."
Hai người chẳng ai nhường ai cứ thế vật ngửa ra , anh đè cô xuống , miệng thì bao biện .
" Tắm chung thôi , em có cần né tránh vậy không ... ngoan nào đồ ngốc . "
Cứ vậy anh không buông , cô cũng không chấp nhận mà lại chẳng tìm được lí do gì hay hay . Tính kêu đến tháng nhưng anh còn rõ hơn cô làm sao qua mặt được .
Tô Ánh Vân đột nhiên khóc òa lên đầy ấm ức , tim anh lại nhói một cái , anh nghĩ không biết liệu bản thân có quá đáng lắm không ? Tự nhiên lương tâm lại ray rứt vì hôm qua còn làm cô đau . Cuối cùng anh ôm lấy cô .
" nín đi , anh xin lỗi ."
Cô ngước khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhìn anh .
...
Năm phút sau cả hai người đã trần chuồng như nhộng .
" Anh lừa em ? " Tô Ánh Vân không lường trước được .
Bản thân cô tưởng khóc như vậy là thuần hóa được bản tính của anh rồi , vậy mà vẫn là tắm chung .
Hàn Diệp Phong lại cười trừ cho qua .
" Hơ hơ , thôi để anh giúp em , hứa là sẽ nhẹ !"
Cô lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh , hơi do dự chút cuối cùng chót tin anh lần nữa .
" Anh hứa đó ... Aaaaaaaaaaaaa . "
Trong nhà tắm , một nam thì thỏa mãn , một nữ lại kêu la thảm thiết . Chắc đây sẽ là lần cuối cô tin anh nhẹ tay . Bao nhiêu tình yêu của anh dành cho cô đang được thể hiện 1 cách táo bạo , đau đớn .
Mỗi phòng trong căn nhà đều được cách âm nhưng chỉ riêng phòng tắm , âm thanh rên rỉ của cô có thể đủ cả căn nhà nghe được thật may vì chỉ vẻn vẹn hai người ở đây .
Buổi tối lãng mạn một cách đau đớn .
...
Nơi khác .
Ở một phòng làm việc sa hoa trên tầng thượng của một công ty lớn , không gian bừa bộn , đồ đạc ngổn ngang bị đập vỡ hết . Lâm Tuyết không có dấu hiệu muốn dừng lại việc đập vờ đồ xung quanh . Trên khuôn mặt xinh đẹp không góc chết ấy là nét giận giữ khó tả .
" Đồ khốn , đồ đáng ghét ... sao tôi lại phải lòng một người như anh chứ ... " Lâm Tuyết sau khi đập hết mọi thứ có thể đập được thì quỳ gục xuống đất khóc nức nở .
Lúc này Cẩm Tú bước đến cửa văn phòng thì bị đám cấp dưới của Lâm Tuyết ngăn lại .
" Cô chủ hiện giờ không muốn gặp ai , mong tiểu thư thông cảm . " Một nhân viên cúi đầu lễ phép nói với cô .
Cẩm Tú thở dài một cái , cô bất lực nói lại .
" Tôi là bạn thân của Lâm Tuyết , để tôi vào trong xem cô ấy thế nào rồi . "
Nói rồi cô cứ thế đẩy cửa vào mặc cho họ cầu xin thế nào " Cẩm Tú tiểu thư xin đừng ... "
Nhìn đống ngổn ngang trước mặt , cô biết ngay chuyện gì đang xảy ra với bạn cô . Cẩm Tú vẫn bình tĩnh đi lại ghế sô pha ngồi .
" Anh ta lại làm gì cậu ? Sao ra nông nỗi này ?"
Lâm Tuyết ngước mặt ướt đẫm bị nhòa hết son môi với kẻ mắt lên nhìn Cẩm Tú . Cô vừa lấy tay lau nước mắt vừa kể ấm ức .
" Hàn Diệp Phong lại lùi hôn sự rồi . "
Cẩm Tú không tỏ ra ngạc nhiên , cô dường như đoán trước được tình hình . Đây cũng chẳng phải lần đầu anh lùi ngày , tháng hay thậm trí là năm . Vốn không thích thì anh ta có đầy lí đo để lùi nên chẳng còn lạ gì nữa .
" Chỉ vậy thôi ? " Cô thản nhiên hỏi lại Lâm Tuyết .
" Sáng nay vừa hủy hợp đồng lớn với bên mình vì không có thời gian chăm tình nhân . " Giọng Lâm Tuyết đã khản đặc lại có lẽ do khóc nhiều quá .
Lí do đó làm Cẩm Tú bất ngờ , cô không dám tin Hàn Diệp Phong lại nói như vậy trước mặt Lâm Tuyết . Lần đầu tiên anh đưa ra lí do hết sức vô lí và ngang ngạnh , cô bắt đầu thấy nghi hoặc :
" Có đúng chính miệng anh ta nói ? " Cẩm Tú trợn tròn mắt hỏi lại .
Lâm Tuyết khóc lóc nãy giờ nên giọng cô rất run , tay lôi thứ duy nhất chưa đập vỡ là điện thoại ra . Vào mục tin nhắn của cô với Lạc Hi cho Cẩm tú xem .
Bên trong là một đoạn có nội dung :
|| Lâm tuyết : anh điều tra ra lí do hợp đồng bên phía công ty tôi bị hủy chưa ?
Lạc Hi : rồi :) tôi khá bất ngờ đó mong cô xem xong đừng sốc .
Lâm Tuyết : anh đừng nhiều lời
Lạc Hi : ( gửi một ảnh Hàn Diệp Phong và Tô Ánh Vân ân ái ở phòng bếp ) Tất nhiên là thiếu thời gian hoan ái rồi haha ||
Cẩm Tú nhìn đi nhìn lại cô gái trong bức hình liền phát giác ra điều gì đó .
" Hình như chúng ta gặp cô gái này ở đâu rồi nhỉ ? Khách sạn lần trước đúng không nhỉ ? "
Lâm Tuyết lắc đầu mệt mỏi
" Anh ta nhiều tình nhân quá rồi , tớ chẳng nhớ được . Nhưng dù sao thì con nhãi này cũng phải trả giá đắt . " Cô vò nát bản hợp đồng thất bại kia .
" Tốt , mạnh mẽ vậy mới xứng là bạn thân của Cẩm Tú này chứ , haha . "
...
...
11 giờ đêm
Lạc Hi ngồi ngắm đi ngắm lại hình Tô Ánh Vân trên tường . Xung quanh anh tối tăm , lạnh lẽo đến một người bạn cũng không có . Ánh sáng duy nhất là chút đèn sáng của điện thoại . Càng nhìn tấm ảnh anh chụp trộm hai người họ anh lại càng ngứa mắt .
" Tên phế vật Hàn Diệp Phong sao lại có được hạnh phúc đơn giản vậy chứ ? Tàn phế như hắn xứng sao ? Hahahaha ... " Anh cười như muốn phát điên , kẻ cô đơn điên dại !
" Haiz , xem ra nó là con anh thật rồi , kẻ tồi như anh mà lại giữ được một cô gái lâu như vậy chứ . Sắp có kịch hay để xem ... thú vị lắm đây . "
Anh liếc mắt qua một lượt liền hỏi cô :
" Mấy cô giúp việc không đến à ?"
Tô Ánh Vân bận rộn sắp xếp từng món ăn cô tâm huyết ra bàn vừa trả lời anh :
" Em không cần nên từ giờ họ không đến nữa đâu , anh mau đi tắm rồi xuống ăn . "
Anh nhìn lại cô từ trên xuống dưới . Mặt anh nhăn lại một chút nhưng lại có vẻ rất thích thú bế bổng cô lên .
" Ơ nào ? Thả em xuống ."
Tô Ánh Vân có phần bất ngờ chẳng hiểu anh định làm trò quái gì nhưng chắc chắn chẳng phải điều tốt lành gì đối với cô .
Hàn Diệp Phong cười khoái chí , anh hít qua người cô một cái .
" Em cũng chưa tắm ? Chi bằng .... "
" Không !!! Anh đừng hòng " . Chẳng để anh nói hết câu , Tô Ánh Vân một mực giãy ra đòi xuống ." Bỏ em xuống mau ."
Hàn Diệp Phong vốn không nghe lời liền bế cô đi thẳng lên tầng trên mặc cô giãy dọn không yên . " Bỏ em xuống mauu lênnnn ."
Anh càng ôm chặt hơn " Ngoan nào , anh chỉ thông báo thôi em không có quyền chối ."
Một tay anh đẩy cửa nhà tắm ra rồi mới thả cô xuống sàn , khóa trái cửa tránh việc để xổng con mồi .
Tô Ánh Vân biết không thoát được nên im thin thít không dám kêu nữa , bản thân thì ngồi co lại ở góc nhà tắm nhìn anh chằm chằm giận dỗi .
" Em vẫn chưa tha thứ cho anh vụ hôm qua đâu ." Cô bắt đầu lí do lí chấu mong lật được thế yếu .
" Ồ ? Vậy anh bù lại cho em là được chứ gì ? Để anh cởi đồ giúp em . " Hàn Diệp Phong tiến tới kéo áo cô ra .
Tô Ánh Vân cố chống cự lại , hai tay ôm ngực không để anh đạt được ý nguyện miệng còn kêu la lớn .
" Không cần , anh tránh ra đừng đụng vào em ... đồ đáng ghét , đồ khốn ."
Hai người chẳng ai nhường ai cứ thế vật ngửa ra , anh đè cô xuống , miệng thì bao biện .
" Tắm chung thôi , em có cần né tránh vậy không ... ngoan nào đồ ngốc . "
Cứ vậy anh không buông , cô cũng không chấp nhận mà lại chẳng tìm được lí do gì hay hay . Tính kêu đến tháng nhưng anh còn rõ hơn cô làm sao qua mặt được .
Tô Ánh Vân đột nhiên khóc òa lên đầy ấm ức , tim anh lại nhói một cái , anh nghĩ không biết liệu bản thân có quá đáng lắm không ? Tự nhiên lương tâm lại ray rứt vì hôm qua còn làm cô đau . Cuối cùng anh ôm lấy cô .
" nín đi , anh xin lỗi ."
Cô ngước khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhìn anh .
...
Năm phút sau cả hai người đã trần chuồng như nhộng .
" Anh lừa em ? " Tô Ánh Vân không lường trước được .
Bản thân cô tưởng khóc như vậy là thuần hóa được bản tính của anh rồi , vậy mà vẫn là tắm chung .
Hàn Diệp Phong lại cười trừ cho qua .
" Hơ hơ , thôi để anh giúp em , hứa là sẽ nhẹ !"
Cô lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh , hơi do dự chút cuối cùng chót tin anh lần nữa .
" Anh hứa đó ... Aaaaaaaaaaaaa . "
Trong nhà tắm , một nam thì thỏa mãn , một nữ lại kêu la thảm thiết . Chắc đây sẽ là lần cuối cô tin anh nhẹ tay . Bao nhiêu tình yêu của anh dành cho cô đang được thể hiện 1 cách táo bạo , đau đớn .
Mỗi phòng trong căn nhà đều được cách âm nhưng chỉ riêng phòng tắm , âm thanh rên rỉ của cô có thể đủ cả căn nhà nghe được thật may vì chỉ vẻn vẹn hai người ở đây .
Buổi tối lãng mạn một cách đau đớn .
...
Nơi khác .
Ở một phòng làm việc sa hoa trên tầng thượng của một công ty lớn , không gian bừa bộn , đồ đạc ngổn ngang bị đập vỡ hết . Lâm Tuyết không có dấu hiệu muốn dừng lại việc đập vờ đồ xung quanh . Trên khuôn mặt xinh đẹp không góc chết ấy là nét giận giữ khó tả .
" Đồ khốn , đồ đáng ghét ... sao tôi lại phải lòng một người như anh chứ ... " Lâm Tuyết sau khi đập hết mọi thứ có thể đập được thì quỳ gục xuống đất khóc nức nở .
Lúc này Cẩm Tú bước đến cửa văn phòng thì bị đám cấp dưới của Lâm Tuyết ngăn lại .
" Cô chủ hiện giờ không muốn gặp ai , mong tiểu thư thông cảm . " Một nhân viên cúi đầu lễ phép nói với cô .
Cẩm Tú thở dài một cái , cô bất lực nói lại .
" Tôi là bạn thân của Lâm Tuyết , để tôi vào trong xem cô ấy thế nào rồi . "
Nói rồi cô cứ thế đẩy cửa vào mặc cho họ cầu xin thế nào " Cẩm Tú tiểu thư xin đừng ... "
Nhìn đống ngổn ngang trước mặt , cô biết ngay chuyện gì đang xảy ra với bạn cô . Cẩm Tú vẫn bình tĩnh đi lại ghế sô pha ngồi .
" Anh ta lại làm gì cậu ? Sao ra nông nỗi này ?"
Lâm Tuyết ngước mặt ướt đẫm bị nhòa hết son môi với kẻ mắt lên nhìn Cẩm Tú . Cô vừa lấy tay lau nước mắt vừa kể ấm ức .
" Hàn Diệp Phong lại lùi hôn sự rồi . "
Cẩm Tú không tỏ ra ngạc nhiên , cô dường như đoán trước được tình hình . Đây cũng chẳng phải lần đầu anh lùi ngày , tháng hay thậm trí là năm . Vốn không thích thì anh ta có đầy lí đo để lùi nên chẳng còn lạ gì nữa .
" Chỉ vậy thôi ? " Cô thản nhiên hỏi lại Lâm Tuyết .
" Sáng nay vừa hủy hợp đồng lớn với bên mình vì không có thời gian chăm tình nhân . " Giọng Lâm Tuyết đã khản đặc lại có lẽ do khóc nhiều quá .
Lí do đó làm Cẩm Tú bất ngờ , cô không dám tin Hàn Diệp Phong lại nói như vậy trước mặt Lâm Tuyết . Lần đầu tiên anh đưa ra lí do hết sức vô lí và ngang ngạnh , cô bắt đầu thấy nghi hoặc :
" Có đúng chính miệng anh ta nói ? " Cẩm Tú trợn tròn mắt hỏi lại .
Lâm Tuyết khóc lóc nãy giờ nên giọng cô rất run , tay lôi thứ duy nhất chưa đập vỡ là điện thoại ra . Vào mục tin nhắn của cô với Lạc Hi cho Cẩm tú xem .
Bên trong là một đoạn có nội dung :
|| Lâm tuyết : anh điều tra ra lí do hợp đồng bên phía công ty tôi bị hủy chưa ?
Lạc Hi : rồi :) tôi khá bất ngờ đó mong cô xem xong đừng sốc .
Lâm Tuyết : anh đừng nhiều lời
Lạc Hi : ( gửi một ảnh Hàn Diệp Phong và Tô Ánh Vân ân ái ở phòng bếp ) Tất nhiên là thiếu thời gian hoan ái rồi haha ||
Cẩm Tú nhìn đi nhìn lại cô gái trong bức hình liền phát giác ra điều gì đó .
" Hình như chúng ta gặp cô gái này ở đâu rồi nhỉ ? Khách sạn lần trước đúng không nhỉ ? "
Lâm Tuyết lắc đầu mệt mỏi
" Anh ta nhiều tình nhân quá rồi , tớ chẳng nhớ được . Nhưng dù sao thì con nhãi này cũng phải trả giá đắt . " Cô vò nát bản hợp đồng thất bại kia .
" Tốt , mạnh mẽ vậy mới xứng là bạn thân của Cẩm Tú này chứ , haha . "
...
...
11 giờ đêm
Lạc Hi ngồi ngắm đi ngắm lại hình Tô Ánh Vân trên tường . Xung quanh anh tối tăm , lạnh lẽo đến một người bạn cũng không có . Ánh sáng duy nhất là chút đèn sáng của điện thoại . Càng nhìn tấm ảnh anh chụp trộm hai người họ anh lại càng ngứa mắt .
" Tên phế vật Hàn Diệp Phong sao lại có được hạnh phúc đơn giản vậy chứ ? Tàn phế như hắn xứng sao ? Hahahaha ... " Anh cười như muốn phát điên , kẻ cô đơn điên dại !
" Haiz , xem ra nó là con anh thật rồi , kẻ tồi như anh mà lại giữ được một cô gái lâu như vậy chứ . Sắp có kịch hay để xem ... thú vị lắm đây . "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.