Chương 53: Sốt
Đường Lam Lam
09/08/2023
Đêm lại xuống , Hàn Diệp Phong lúc nào cũng như một con người bận rộn . Ban ngày thì bận công việc , đêm đến như một con quái thú trút sạch mọi
muộn phiền bằng việc thỏa mãn tình dục trên người Tô Ánh Vân . Tâm trạng anh như thế nào cô đều biết , khi càng căng thẳng càng áp lực thì khi
phát tiết càng dã man , hung hăng tàn bạo .
Nhìn anh ngủ say Tô Ánh Vân có chút hiếu kì . Hiếu kì không biết rốt cuộc chuyện gì khiến anh sao lãng , chẳng tập trung như mọi lần . Đêm nay anh lại ngủ rất sớm , mới " suất " một lần mất hơn nửa tiếng đồng hồ anh đã dừng lại ôm cô vào lòng mà ngủ luôn . Điều này càng khiến cô tò mò nhưng rồi lại tự gạt đi bởi lẽ công việc của anh cô chưa từng thử và cũng không bao giờ muốn thử , chỉ biết nó rất áp lực thôi .
Khoảng chừng 2 giờ sáng cô mở mắt dậy , cảm giác nóng nực như nằm cạnh lò than khiến cô không tài nào ngủ nổi , mồ hôi đổ ướt cả gối đầu . Tô Ánh Vân bất giác quay sang phía anh , Hàn Diệp Phong khắp người nóng ran nhưng cơ thể anh lại run lên bần bật .
Cô hoảng sợ bật điện lên rồi lay lay người anh .
" này , anh bị làm sao vậy ? Nóng quá nè . "
Gọi hoài không thấy anh trả lời , cô liền với lấy điện thoại trên đầu giường gọi Hắc Nghị đến bởi ông cũng là người duy nhất cô có thể gọi lúc này .
Trên đường đưa người đến bệnh Tô Ánh Vân không ngừng lo lắng nhưng bản thân cô chỉ còn biết nắm chặt tay anh không buông .
Chẳng mấy chốc La Thiên cũng có mặt tại bệnh viện , miệng vẫn còn ngáp ngủ mà vẫn phải cố gắng an ủi cô .
" Chỉ là sốt rét một chút thôi , kiểu gì mai cũng phải tỉnh . Cô không cần quá lo cho tên tội đồ Hàn Diệp Phong đó , hắn ta mạng lớn không chết nổi đâu . " Anh nhanh chóng gạt đi bộ dạng mệt mỏi ngồi xuống bên Tô Ánh Vân .
Cô nghe được câu nói này cũng an tâm mấy phần , bản thân thả lỏng một chút xong lại thở dài một cái .
Anh lại đánh mắt qua phía cô nhìn cách ăn mặc có phần luộm thuộm , đầu tóc còn chưa kịp chải , mặc dù biết do cô quá lo lắng cho Hàn Diệp Phong nhưng La Thiên vẫn thấy chút ngượng ngùng liền đứng dậy đặt lại chiếc áo khoác lên đùi cô .
Cô ngước mắt nhìn theo bóng lưng anh ta bước vào phòng khám sau khi bác sĩ đi ra . Liếc lại chiếc áo cô cũng dần hiều ra vấn đề .
" Cô là người nhà bệnh nhân à ? " Một thanh niên dáng người cao ráo , khoác trên người bộ áo trắng lịch lãm của bác sĩ đứng trước mặt cô hỏi .
Cô vừa thấy anh ta có chút quen thuộc nhưng không nhớ rõ lắm vừa nhanh chóng trả lời :
" Vâng ạ , tình hình anh ấy sao rồi bác sĩ ? "
Vị bác sĩ nhìn vẻ nôn nóng xong kèm theo cơn lo lắng hiện rõ trên mặt cô thì bật cười .
" Vẫn là cô sao ? Thì ra cô gái khiến tên nhóc già đầu Hàn Diệp Phong si mê hóa bệnh là cô , hơi khác xa trí tưởng tượng của tôi . "
Tô Ánh Vân đứng ngây người ra , cô không biết đây là thể loại người gì nữa trông giống người nhưng chẳng giống bác sĩ tí nào .
" Tôi không hiểu ý anh lắm . " Kèm theo đó , cô lùi ra phía sau vì sợ gặp sở khanh .
" Nhanh quên vậy ? Không lâu trước tôi vừa khám thai cho cô ... có điều tôi không nghĩ có người ở bên Hàn Diệp Phong lâu như vậy . Cũng có bản lĩnh lắm . " Mới giây trước còn khó hiểu anh nhanh chóng dừng mắt lại ở bụng cô , cũng đã hiểu ra một phần nguyên nhân .
Tô Ánh Vân không dám nán lại một chút nào nữa nhìn ánh mắt quái đản kia đã kinh dị lắm rồi .
" Xin lỗi tôi không rảnh ở đây nghe anh nói liên thiên . " Cô nhanh chóng đi vụt qua vị bác sĩ .
Ngay lúc đó , cửa phòng viện đột nhiên mở tung ra giống như bị một kẻ phát điên tức giận đẩy ra vậy . Đứng sau cánh cửa , Hàn Diệp Phong vừa ho khù khụ nhưng vẫn cố gắng đi ra thật nhanh .
Nhìn thấy Tô Ánh Vân và bác sĩ đứng ở đó , anh trùng mắt hình viên đạn xuống .
" Tên khốn đó đã bắt nạt em à ? " Giọng anh cất lên có chút khàn và nhỏ hơn thường ngày .
Cô lao lại ôm choàng lấy anh khóc như mưa khiến Hàn Diệp Phong mắt nổi lửa muốn thét ra khói chăm chăm nhìn về phía thanh niên mặc đồ bác sĩ kia .
" La Thiên vừa nói để cô ấy ngoài này một mình với mày tao đã nghi rồi , thằng khốn . "
La Thiên lúc này mới ló đầu ra .
" Tao mới vừa tin mày không dám bắt nạt người của đại ca mà , mất niềm tin quá đấy Lục Thiên Minh . "
Tên bác sĩ vẫn còn giỡn chơi , ngáp ngáp mấy cái xong hời hợt cho qua .
" Thì tao đã làm gì đâu , người ta lo cho mày nên mới khóc chứ , không tin hỏi vợ mày kìa . Còn chưa kịp giới thiệu tên mà . " Anh ta giải thích đủ điều xong lại lấy cớ lại gần Tô Ánh Vân . " Tiện đây giới thiệu luôn tôi là Lục Thiên Minh , bạn của 2 tên vô dụng kia và là bác sĩ đa tài của cái bệnh viện này , hân hạnh làm quen . "
Tô Ánh Vân ngớ cả người , cô không thể hiểu con người Lục Thiên Minh đứng trước mặt này lại hơi sợ nên chẳng dám phản ứng lại chỉ biết ôm chặt Hàn Diệp Phong .
Anh ta giơ tay ra nãy giờ , muốn làm quen nhưng một lúc lâu cô không bắt tay lại nên có chút xấu hổ .
" Haha nếu tiểu mĩ nhân không muốn làm quen thì thôi , không sao nếu cần giúp có thể liên hệ cho tôi lỡ đâu mai kia La Thiên hay Hàn Diệp Phong chết hết cũng có khi . "
Nhìn anh ngủ say Tô Ánh Vân có chút hiếu kì . Hiếu kì không biết rốt cuộc chuyện gì khiến anh sao lãng , chẳng tập trung như mọi lần . Đêm nay anh lại ngủ rất sớm , mới " suất " một lần mất hơn nửa tiếng đồng hồ anh đã dừng lại ôm cô vào lòng mà ngủ luôn . Điều này càng khiến cô tò mò nhưng rồi lại tự gạt đi bởi lẽ công việc của anh cô chưa từng thử và cũng không bao giờ muốn thử , chỉ biết nó rất áp lực thôi .
Khoảng chừng 2 giờ sáng cô mở mắt dậy , cảm giác nóng nực như nằm cạnh lò than khiến cô không tài nào ngủ nổi , mồ hôi đổ ướt cả gối đầu . Tô Ánh Vân bất giác quay sang phía anh , Hàn Diệp Phong khắp người nóng ran nhưng cơ thể anh lại run lên bần bật .
Cô hoảng sợ bật điện lên rồi lay lay người anh .
" này , anh bị làm sao vậy ? Nóng quá nè . "
Gọi hoài không thấy anh trả lời , cô liền với lấy điện thoại trên đầu giường gọi Hắc Nghị đến bởi ông cũng là người duy nhất cô có thể gọi lúc này .
Trên đường đưa người đến bệnh Tô Ánh Vân không ngừng lo lắng nhưng bản thân cô chỉ còn biết nắm chặt tay anh không buông .
Chẳng mấy chốc La Thiên cũng có mặt tại bệnh viện , miệng vẫn còn ngáp ngủ mà vẫn phải cố gắng an ủi cô .
" Chỉ là sốt rét một chút thôi , kiểu gì mai cũng phải tỉnh . Cô không cần quá lo cho tên tội đồ Hàn Diệp Phong đó , hắn ta mạng lớn không chết nổi đâu . " Anh nhanh chóng gạt đi bộ dạng mệt mỏi ngồi xuống bên Tô Ánh Vân .
Cô nghe được câu nói này cũng an tâm mấy phần , bản thân thả lỏng một chút xong lại thở dài một cái .
Anh lại đánh mắt qua phía cô nhìn cách ăn mặc có phần luộm thuộm , đầu tóc còn chưa kịp chải , mặc dù biết do cô quá lo lắng cho Hàn Diệp Phong nhưng La Thiên vẫn thấy chút ngượng ngùng liền đứng dậy đặt lại chiếc áo khoác lên đùi cô .
Cô ngước mắt nhìn theo bóng lưng anh ta bước vào phòng khám sau khi bác sĩ đi ra . Liếc lại chiếc áo cô cũng dần hiều ra vấn đề .
" Cô là người nhà bệnh nhân à ? " Một thanh niên dáng người cao ráo , khoác trên người bộ áo trắng lịch lãm của bác sĩ đứng trước mặt cô hỏi .
Cô vừa thấy anh ta có chút quen thuộc nhưng không nhớ rõ lắm vừa nhanh chóng trả lời :
" Vâng ạ , tình hình anh ấy sao rồi bác sĩ ? "
Vị bác sĩ nhìn vẻ nôn nóng xong kèm theo cơn lo lắng hiện rõ trên mặt cô thì bật cười .
" Vẫn là cô sao ? Thì ra cô gái khiến tên nhóc già đầu Hàn Diệp Phong si mê hóa bệnh là cô , hơi khác xa trí tưởng tượng của tôi . "
Tô Ánh Vân đứng ngây người ra , cô không biết đây là thể loại người gì nữa trông giống người nhưng chẳng giống bác sĩ tí nào .
" Tôi không hiểu ý anh lắm . " Kèm theo đó , cô lùi ra phía sau vì sợ gặp sở khanh .
" Nhanh quên vậy ? Không lâu trước tôi vừa khám thai cho cô ... có điều tôi không nghĩ có người ở bên Hàn Diệp Phong lâu như vậy . Cũng có bản lĩnh lắm . " Mới giây trước còn khó hiểu anh nhanh chóng dừng mắt lại ở bụng cô , cũng đã hiểu ra một phần nguyên nhân .
Tô Ánh Vân không dám nán lại một chút nào nữa nhìn ánh mắt quái đản kia đã kinh dị lắm rồi .
" Xin lỗi tôi không rảnh ở đây nghe anh nói liên thiên . " Cô nhanh chóng đi vụt qua vị bác sĩ .
Ngay lúc đó , cửa phòng viện đột nhiên mở tung ra giống như bị một kẻ phát điên tức giận đẩy ra vậy . Đứng sau cánh cửa , Hàn Diệp Phong vừa ho khù khụ nhưng vẫn cố gắng đi ra thật nhanh .
Nhìn thấy Tô Ánh Vân và bác sĩ đứng ở đó , anh trùng mắt hình viên đạn xuống .
" Tên khốn đó đã bắt nạt em à ? " Giọng anh cất lên có chút khàn và nhỏ hơn thường ngày .
Cô lao lại ôm choàng lấy anh khóc như mưa khiến Hàn Diệp Phong mắt nổi lửa muốn thét ra khói chăm chăm nhìn về phía thanh niên mặc đồ bác sĩ kia .
" La Thiên vừa nói để cô ấy ngoài này một mình với mày tao đã nghi rồi , thằng khốn . "
La Thiên lúc này mới ló đầu ra .
" Tao mới vừa tin mày không dám bắt nạt người của đại ca mà , mất niềm tin quá đấy Lục Thiên Minh . "
Tên bác sĩ vẫn còn giỡn chơi , ngáp ngáp mấy cái xong hời hợt cho qua .
" Thì tao đã làm gì đâu , người ta lo cho mày nên mới khóc chứ , không tin hỏi vợ mày kìa . Còn chưa kịp giới thiệu tên mà . " Anh ta giải thích đủ điều xong lại lấy cớ lại gần Tô Ánh Vân . " Tiện đây giới thiệu luôn tôi là Lục Thiên Minh , bạn của 2 tên vô dụng kia và là bác sĩ đa tài của cái bệnh viện này , hân hạnh làm quen . "
Tô Ánh Vân ngớ cả người , cô không thể hiểu con người Lục Thiên Minh đứng trước mặt này lại hơi sợ nên chẳng dám phản ứng lại chỉ biết ôm chặt Hàn Diệp Phong .
Anh ta giơ tay ra nãy giờ , muốn làm quen nhưng một lúc lâu cô không bắt tay lại nên có chút xấu hổ .
" Haha nếu tiểu mĩ nhân không muốn làm quen thì thôi , không sao nếu cần giúp có thể liên hệ cho tôi lỡ đâu mai kia La Thiên hay Hàn Diệp Phong chết hết cũng có khi . "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.