Chương 57: Tìm lại
Đường Lam Lam
09/08/2023
Khép mi lại thời gian cứ thế trôi . Mặt trời hết lên cao xuống thấp đã
nhường chỗ cho mặt trăng tròn xoe . Hàn Diệp Phong mới kịp chợp mắt "
một lúc " mà khi tỉnh dậy màn đêm đã bao trùm khắp không gian nới đây .
Căn phòng hoa lệ của anh chìm trong bóng tối từ lúc nào không hay , chỉ
có thể dựa vào ánh sáng đèn điện lọt qua cửa sổ để mò lấy chiếc điện
thoại . Màn hình điện thoại sáng lên khiến anh nheo mắt lại . Con số
hiện trên màn hình từ mờ ảo đã dần hiện rõ lên .
[Muộn vậy rồi sao ? ]Anh dụi dụi đôi mắt nhìn kĩ lại .
Anh trợn mắt .
" Hơn 7 giờ tối rồi , dậy thôi . " lập tức lay người con gái ngủ say mướt vẫn đang ôm chặt một cánh tay anh dậy .
Cảm thấy không hiệu quả , Hàn Diệp Phong cố gắng với lấy công tắc bật điện lên .
Ánh sáng cực mạnh nhanh chóng thắp sáng mọi ngóc ngách căn phòng khiến Tô Ánh Vân bất đắc dĩ phải tỉnh giấc.
" chói mắt quá . " cô lật úp mặt xuống đệm giường .
" Ngủ cả ngày rồi , mau dậy lát nữa đi chơi một chút " Anh dứt cánh tay tê cứng ra khỏi lòng cô .
Tô Ánh Vân mở mắt tròn xoe. " Anh vừa nói gì ? " Vẻ mặt cô bỗng tỉnh táo lạ thường .
" Đã nghe rõ rồi còn cố tình hỏi ? "
...
...
Mới hơn 7 rưỡi , 2 người đã chiếm được chỗ ngồi Vip của quán ăn mới mở gần công viên cách nhà khoảng vài trăm mét .
" Đã bảo cứ từ từ không cần gấp mà . " Hàn Diệp Phong chưa kịp bận xong áo khoác đã phải vội vàng chạy theo cô .
Trái với sự chỉnh chu ăn mặc của anh , cô thậm trí mặc nguyên đồ ngủ khi nãy .
" Mấy bữa trước em thấy nhà hàng này chật cứng , sợ không đến sớm sẽ hết chỗ . " Cô cười cười cho qua .
" Từ khi nào đi với anh lại sợ hết chỗ vậy ? " Anh nghiêng đầu nhìn cô .
Tô Ánh Vân ôm quyển menu lên , cô ngừng lại một lúc mới chợt nhớ ra thân thế của Hàn Diệp Phong lẫy lừng đang ngồi trước mặt mình . [ Lại quyên mất ... chắc anh không giận đâu nhỉ ... ] cô thoáng suy nghĩ đôi chút rồi khẽ liếc quá sắc mặt anh .
Hàn Diệp Phong dường như không để tâm lắm , mắt anh vẫn đang soi xét không gian nơi đây rồi thẳng thừng buông lời đánh giá .
" Không giống tưởng tượng lắm . "
" Vậy là khen hay chê ? "
" Chê ! "
Cô trừng mắt tròn xoe đứng phắt dậy để nghe cho rõ hơn .
" Tốt như vậy anh còn muốn thế nào nữa , ghế ngồi không êm sao ? Hay trang trí không đẹp mắt ? Chắc do anh ở nơi sang trọng mãi quen rồi . " Nói xong cô chán nản ngồi thụp xuống .
Anh thấy cô căng thẳng như vậy liền muốn bật cười .
" Thôi được rồi , em ngồi xuống đi đã đến rồi thì ăn luôn ở đây ... biết đâu khẩu vị lại hợp . " anh cố tình tỏ ý không thích .
Sở dĩ lựa chọn đến đây cũng là do cô gợi ý nên khó thể chấp nhận khi anh tỏ thái độ chê đó là điều đương nhiên . Ngược lại đối với con gái mà nói thì đó là mặt mũi , là sĩ diện mà lại bị đánh giá thấp . Nhưng đâu phải Hàn Diệp Phong không biết anh chỉ là dỗi hơi quá nên muốn chọc cô tức điên lên .
Tô Ánh Vân đơn thuần lại không nhìn ra được mấy lời nói với thái độ thật giả , cô thất vọng vô cùng . Xong vì tự trọng cô bực tức đứng dậy .
" Em đổi ý rồi , không muốn ăn nữa đi nơi khác . "
Cô dứt khoát đứng dậy đi một mạch ra cửa bỏ Hàn Diệp Phong phía sau ngơ ngác .
" Này , đùa chút thôi mà em giận thật à ? " Anh vội bám sát theo sau cô .
Cô cứ đi mãi chẳng dừng để anh đuổi theo .
Mới chớp nhoáng đi trong cơn bực dọc mà cô đã ra đến đài phun nước lớn nhất giữa công viên rồi .
Ngước mặt lên mới để ý nơi đây vào ban đêm thật đẹp . Ánh đèn xanh đỏ lấp lánh cùng những cột nước cao ngất ngưởng hòa vào nhau . Lúc trầm lúc bổng , đôi lúc lại uốn lượn như đang nhảy múa theo một kịch bản được dàn dựng sẵn .
Ánh mắt cô trùng xuống hạnh phúc . Nhớ đến ngày nhỏ , khi còn cả bố lẫn mẹ họ cùng nhau đi công viên buổi tối . Chỉ vào đêm những ngày thứ bảy chủ nhật đài phun nước mới mở điện , trẻ con đứa nào đứa nấy đều vây kín xung quanh rồi lại chạy nháo nhào tránh bị nước té vào người . Khi đó cô cũng như chúng , mải mê ngắm nghía như thể bắt gặp một kì quan mới mẻ vậy . Sau mỗi lần đi như vậy về đến nhà khắp người lại ướt nhẹp vì chạy không kịp nước bắn . Đến bây giờ nhìn lại không còn gia đình ấm áp cùng cô thưởng ngoạn nữa , một mình Tô Ánh Vân chợt thấy lạnh lẽo , bơ vơ đến lạ thường .
Tự nhiên cô thấy hối hận rồi , quay ra không biết anh đang ở đâu , vừa rồi đi nhanh quá làm thành ra mất dấu . [ Có lẽ anh cũng sắp tìm được rồi . ] Cô ngò ngớn không thấy người thì cố động viên mình .
Gần đó có ghế đá , Tô Ánh Vân ngồi tạm xuống chờ anh tìm tới .
Ở cách đó không xa , Hàn Diệp Phong gọi vào máy cô nhưng không được , cũng chẳng biết cô đang ở góc nào .
" Đáng ghét , biết vậy không trêu cho xong . "
Anh cũng đã lạc vào trong công viên rồi , nhưng ban đêm ở đây đông người thật khó tìm đường với người .
Trước mặt có một đám đông người , anh toan đi tới tìm người thì đằng sau một giọng nói cất lên .
" Xin dừng bước . "
Giữa nơi tấp nập toàn người lạ mặt thì đâu ai biết là gọi ai , hơn nữa giọng nói nữ này cũng không phải của Tô Ánh Vân . Tuy biết là vậy nhưng tự nhiên anh vẫn đứng khựng lại . Một lần nữa cảm giác quen thuộc khó tả ùa về .
" Đúng vậy , tôi gọi anh ... dừng lại một chút được không ? " Cô gái tiến tới .
Ánh mắt hai người chạm nhau , Hàn Diệp Phong bỗng trở nên bất động .
Anh như thể không tin nổi vào mắt mình , trước mắt giống như ảo mộng .
Cô càng tiến đến gần hơn , anh vẫn không có phản ứng gì cứ ngây người ra không dám chớp mắt .
" Là em đây , thực sự là em . " Cô luồn tay ôm chặt lấy anh , giọng nói run run lên .
" Tiểu .... Nhã ? " Anh từ từ nói ra tên cô gái trước mặt , nhắc đến một cái tên đã từng in rất sâu trong tâm trí anh ." Không phải là mơ chứ ? " giọng anh cũng run lạ thường .
" Không phải mơ , em về rồi . " Cô nhanh chóng chiếm trọn lấy môi anh .
Dù chỉ là nhấp môi , cảm giác trân thực này khiến anh như chết lặng . Tặn tay chạm vào khuôn mặt cô , anh không dám dùng sức khiến tay run run không kiểm soát được mà ôm cô vào lòng một lần nữa .
[ Quá trân thật rồi . ] Hàn Diệp Phong cảm nhận từ giọng nói đến hơi thở , nhịp đập của cô gái trong lòng mình , cảm giác hạnh phúc khó tả . Là giống như khi ta đánh mất một người khiến tâm can ray rứt , chợt một ngày tìm lại được .
Tất cả cảnh tượng này , Lạc Hi đứng ở một góc đông người đã chứng kiến toàn bộ . Tuy khoảng cách khiến anh không nghe được họ nói gì nhưng nhìn hành động cũng đủ đoán được .
" Nếu mày đã chọn Tiểu Nhã ... " Anh ta nhếch khóe miệng cười .
[Muộn vậy rồi sao ? ]Anh dụi dụi đôi mắt nhìn kĩ lại .
Anh trợn mắt .
" Hơn 7 giờ tối rồi , dậy thôi . " lập tức lay người con gái ngủ say mướt vẫn đang ôm chặt một cánh tay anh dậy .
Cảm thấy không hiệu quả , Hàn Diệp Phong cố gắng với lấy công tắc bật điện lên .
Ánh sáng cực mạnh nhanh chóng thắp sáng mọi ngóc ngách căn phòng khiến Tô Ánh Vân bất đắc dĩ phải tỉnh giấc.
" chói mắt quá . " cô lật úp mặt xuống đệm giường .
" Ngủ cả ngày rồi , mau dậy lát nữa đi chơi một chút " Anh dứt cánh tay tê cứng ra khỏi lòng cô .
Tô Ánh Vân mở mắt tròn xoe. " Anh vừa nói gì ? " Vẻ mặt cô bỗng tỉnh táo lạ thường .
" Đã nghe rõ rồi còn cố tình hỏi ? "
...
...
Mới hơn 7 rưỡi , 2 người đã chiếm được chỗ ngồi Vip của quán ăn mới mở gần công viên cách nhà khoảng vài trăm mét .
" Đã bảo cứ từ từ không cần gấp mà . " Hàn Diệp Phong chưa kịp bận xong áo khoác đã phải vội vàng chạy theo cô .
Trái với sự chỉnh chu ăn mặc của anh , cô thậm trí mặc nguyên đồ ngủ khi nãy .
" Mấy bữa trước em thấy nhà hàng này chật cứng , sợ không đến sớm sẽ hết chỗ . " Cô cười cười cho qua .
" Từ khi nào đi với anh lại sợ hết chỗ vậy ? " Anh nghiêng đầu nhìn cô .
Tô Ánh Vân ôm quyển menu lên , cô ngừng lại một lúc mới chợt nhớ ra thân thế của Hàn Diệp Phong lẫy lừng đang ngồi trước mặt mình . [ Lại quyên mất ... chắc anh không giận đâu nhỉ ... ] cô thoáng suy nghĩ đôi chút rồi khẽ liếc quá sắc mặt anh .
Hàn Diệp Phong dường như không để tâm lắm , mắt anh vẫn đang soi xét không gian nơi đây rồi thẳng thừng buông lời đánh giá .
" Không giống tưởng tượng lắm . "
" Vậy là khen hay chê ? "
" Chê ! "
Cô trừng mắt tròn xoe đứng phắt dậy để nghe cho rõ hơn .
" Tốt như vậy anh còn muốn thế nào nữa , ghế ngồi không êm sao ? Hay trang trí không đẹp mắt ? Chắc do anh ở nơi sang trọng mãi quen rồi . " Nói xong cô chán nản ngồi thụp xuống .
Anh thấy cô căng thẳng như vậy liền muốn bật cười .
" Thôi được rồi , em ngồi xuống đi đã đến rồi thì ăn luôn ở đây ... biết đâu khẩu vị lại hợp . " anh cố tình tỏ ý không thích .
Sở dĩ lựa chọn đến đây cũng là do cô gợi ý nên khó thể chấp nhận khi anh tỏ thái độ chê đó là điều đương nhiên . Ngược lại đối với con gái mà nói thì đó là mặt mũi , là sĩ diện mà lại bị đánh giá thấp . Nhưng đâu phải Hàn Diệp Phong không biết anh chỉ là dỗi hơi quá nên muốn chọc cô tức điên lên .
Tô Ánh Vân đơn thuần lại không nhìn ra được mấy lời nói với thái độ thật giả , cô thất vọng vô cùng . Xong vì tự trọng cô bực tức đứng dậy .
" Em đổi ý rồi , không muốn ăn nữa đi nơi khác . "
Cô dứt khoát đứng dậy đi một mạch ra cửa bỏ Hàn Diệp Phong phía sau ngơ ngác .
" Này , đùa chút thôi mà em giận thật à ? " Anh vội bám sát theo sau cô .
Cô cứ đi mãi chẳng dừng để anh đuổi theo .
Mới chớp nhoáng đi trong cơn bực dọc mà cô đã ra đến đài phun nước lớn nhất giữa công viên rồi .
Ngước mặt lên mới để ý nơi đây vào ban đêm thật đẹp . Ánh đèn xanh đỏ lấp lánh cùng những cột nước cao ngất ngưởng hòa vào nhau . Lúc trầm lúc bổng , đôi lúc lại uốn lượn như đang nhảy múa theo một kịch bản được dàn dựng sẵn .
Ánh mắt cô trùng xuống hạnh phúc . Nhớ đến ngày nhỏ , khi còn cả bố lẫn mẹ họ cùng nhau đi công viên buổi tối . Chỉ vào đêm những ngày thứ bảy chủ nhật đài phun nước mới mở điện , trẻ con đứa nào đứa nấy đều vây kín xung quanh rồi lại chạy nháo nhào tránh bị nước té vào người . Khi đó cô cũng như chúng , mải mê ngắm nghía như thể bắt gặp một kì quan mới mẻ vậy . Sau mỗi lần đi như vậy về đến nhà khắp người lại ướt nhẹp vì chạy không kịp nước bắn . Đến bây giờ nhìn lại không còn gia đình ấm áp cùng cô thưởng ngoạn nữa , một mình Tô Ánh Vân chợt thấy lạnh lẽo , bơ vơ đến lạ thường .
Tự nhiên cô thấy hối hận rồi , quay ra không biết anh đang ở đâu , vừa rồi đi nhanh quá làm thành ra mất dấu . [ Có lẽ anh cũng sắp tìm được rồi . ] Cô ngò ngớn không thấy người thì cố động viên mình .
Gần đó có ghế đá , Tô Ánh Vân ngồi tạm xuống chờ anh tìm tới .
Ở cách đó không xa , Hàn Diệp Phong gọi vào máy cô nhưng không được , cũng chẳng biết cô đang ở góc nào .
" Đáng ghét , biết vậy không trêu cho xong . "
Anh cũng đã lạc vào trong công viên rồi , nhưng ban đêm ở đây đông người thật khó tìm đường với người .
Trước mặt có một đám đông người , anh toan đi tới tìm người thì đằng sau một giọng nói cất lên .
" Xin dừng bước . "
Giữa nơi tấp nập toàn người lạ mặt thì đâu ai biết là gọi ai , hơn nữa giọng nói nữ này cũng không phải của Tô Ánh Vân . Tuy biết là vậy nhưng tự nhiên anh vẫn đứng khựng lại . Một lần nữa cảm giác quen thuộc khó tả ùa về .
" Đúng vậy , tôi gọi anh ... dừng lại một chút được không ? " Cô gái tiến tới .
Ánh mắt hai người chạm nhau , Hàn Diệp Phong bỗng trở nên bất động .
Anh như thể không tin nổi vào mắt mình , trước mắt giống như ảo mộng .
Cô càng tiến đến gần hơn , anh vẫn không có phản ứng gì cứ ngây người ra không dám chớp mắt .
" Là em đây , thực sự là em . " Cô luồn tay ôm chặt lấy anh , giọng nói run run lên .
" Tiểu .... Nhã ? " Anh từ từ nói ra tên cô gái trước mặt , nhắc đến một cái tên đã từng in rất sâu trong tâm trí anh ." Không phải là mơ chứ ? " giọng anh cũng run lạ thường .
" Không phải mơ , em về rồi . " Cô nhanh chóng chiếm trọn lấy môi anh .
Dù chỉ là nhấp môi , cảm giác trân thực này khiến anh như chết lặng . Tặn tay chạm vào khuôn mặt cô , anh không dám dùng sức khiến tay run run không kiểm soát được mà ôm cô vào lòng một lần nữa .
[ Quá trân thật rồi . ] Hàn Diệp Phong cảm nhận từ giọng nói đến hơi thở , nhịp đập của cô gái trong lòng mình , cảm giác hạnh phúc khó tả . Là giống như khi ta đánh mất một người khiến tâm can ray rứt , chợt một ngày tìm lại được .
Tất cả cảnh tượng này , Lạc Hi đứng ở một góc đông người đã chứng kiến toàn bộ . Tuy khoảng cách khiến anh không nghe được họ nói gì nhưng nhìn hành động cũng đủ đoán được .
" Nếu mày đã chọn Tiểu Nhã ... " Anh ta nhếch khóe miệng cười .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.