Chương 12
Tịnh Linh
10/06/2014
“Nếu không cẩn thận, sẽ bị nhiễm trùng.”
Có lẽ vì cậu ta rất chân thành, có lẽ vì không muốn làm cậu ta khó xử, có lẽ…Tóm lại, cô không nhẫn tâm cự tuyệt ý tốt của cậu ta. Dù năm ngón dán đầy urgo, song cô vẫn cảm thấy chút gì đó…ấm áp.
Cậu nhóc để tóc ngôi bên, đeo kính cận, thường chạy lăng xăng bên bàn cô. Thường hỏi những câu hỏi ngốc nghếch, làm cô buộc phải nghi ngờ cậu ta cố tình vờ không hiểu. Mọi người trong lớp bắt đầu gán ghép hai người với nhau. Sau đó, cô tránh né cậu ta, tìm mọi cách gây bất hòa, thậm chí cố tỏ ra vẻ chán ghét…
Bọn họ nói là cô kiêu, nhưng cô không kiêu, cô chỉ muốn bảo vệ chính mình, không muốn bị tổn thương…
Tuy nhiên, điều cô không ngờ là, cậu ta vẫn tiếp cận cô, vẫn luôn cười với cô, không những thế…còn dám tỏ tình với cô. Mà câu trả lời của cô, lại gần tương đương với từ chối.
10 năm, mấy ai chờ ai được 10 năm? Hơn nữa…đó cũng chỉ là tình cảm trẻ con, cái thời áo trắng mong manh dễ vỡ. Còn cô thì không chịu nổi sự chia ly. Nếu biết sẽ không có kết quả, vậy tốt nhất đừng nên bắt đầu. Mà không biết chừng hiện giờ người ấy đã quên cô rồi, có khi đã lấy vợ, có con rồi…
Trong lòng không khỏi có điểm phiền muộn. Đôi lúc nhớ lại những ngày đó, có chút luyến tiếc, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi. Thời gian, khiến mọi thứ dần phai nhạt. Ngay cả khuôn mặt kia cũng dần mơ hồ, chỉ có nụ cười rạng rỡ đó vẫn in đậm trong tâm trí cô. Nó trở thành một phần kí ức tốt đẹp nhất…
Tên…Cô không nhớ được tên đệm, hay họ của người đó, chỉ nhớ cậu ta tên là…Phong.
“Phong”…Khẽ thì thầm, đột nhiên cả người cô run lên. Giám đốc, hình như anh ta cũng tên là “Đình Phong”.
Không, cô lắc đầu, phủ nhận ngay ý tưởng ngớ ngẩn đó. Không thể có sự trùng hợp đến thế. Hơn nữa, anh ta có vẻ cũng chẳng ưa gì cô…
Mà cô cũng không biết là, việc anh đến công ty cô thật sự cũng không phải là trùng hợp.
*****
Sáng hôm sau, khi thấy miếng urgo vẫn còn trên tay cô, tâm trạng anh phá lệ vô cùng tốt, nụ cười lúc nào cũng bắt trên môi. Thậm chí cũng không hề tìm cô gây khó dễ. Tình trạng đó vẫn kéo dài cho đến hết ngày.
Các nhân viên thì thầm to nhỏ giám đốc có vấn đề, chắc hẳn là đang yêu. Còn suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là, anh ta có bệnh. == ( há há! )
Có lẽ vì cậu ta rất chân thành, có lẽ vì không muốn làm cậu ta khó xử, có lẽ…Tóm lại, cô không nhẫn tâm cự tuyệt ý tốt của cậu ta. Dù năm ngón dán đầy urgo, song cô vẫn cảm thấy chút gì đó…ấm áp.
Cậu nhóc để tóc ngôi bên, đeo kính cận, thường chạy lăng xăng bên bàn cô. Thường hỏi những câu hỏi ngốc nghếch, làm cô buộc phải nghi ngờ cậu ta cố tình vờ không hiểu. Mọi người trong lớp bắt đầu gán ghép hai người với nhau. Sau đó, cô tránh né cậu ta, tìm mọi cách gây bất hòa, thậm chí cố tỏ ra vẻ chán ghét…
Bọn họ nói là cô kiêu, nhưng cô không kiêu, cô chỉ muốn bảo vệ chính mình, không muốn bị tổn thương…
Tuy nhiên, điều cô không ngờ là, cậu ta vẫn tiếp cận cô, vẫn luôn cười với cô, không những thế…còn dám tỏ tình với cô. Mà câu trả lời của cô, lại gần tương đương với từ chối.
10 năm, mấy ai chờ ai được 10 năm? Hơn nữa…đó cũng chỉ là tình cảm trẻ con, cái thời áo trắng mong manh dễ vỡ. Còn cô thì không chịu nổi sự chia ly. Nếu biết sẽ không có kết quả, vậy tốt nhất đừng nên bắt đầu. Mà không biết chừng hiện giờ người ấy đã quên cô rồi, có khi đã lấy vợ, có con rồi…
Trong lòng không khỏi có điểm phiền muộn. Đôi lúc nhớ lại những ngày đó, có chút luyến tiếc, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi. Thời gian, khiến mọi thứ dần phai nhạt. Ngay cả khuôn mặt kia cũng dần mơ hồ, chỉ có nụ cười rạng rỡ đó vẫn in đậm trong tâm trí cô. Nó trở thành một phần kí ức tốt đẹp nhất…
Tên…Cô không nhớ được tên đệm, hay họ của người đó, chỉ nhớ cậu ta tên là…Phong.
“Phong”…Khẽ thì thầm, đột nhiên cả người cô run lên. Giám đốc, hình như anh ta cũng tên là “Đình Phong”.
Không, cô lắc đầu, phủ nhận ngay ý tưởng ngớ ngẩn đó. Không thể có sự trùng hợp đến thế. Hơn nữa, anh ta có vẻ cũng chẳng ưa gì cô…
Mà cô cũng không biết là, việc anh đến công ty cô thật sự cũng không phải là trùng hợp.
*****
Sáng hôm sau, khi thấy miếng urgo vẫn còn trên tay cô, tâm trạng anh phá lệ vô cùng tốt, nụ cười lúc nào cũng bắt trên môi. Thậm chí cũng không hề tìm cô gây khó dễ. Tình trạng đó vẫn kéo dài cho đến hết ngày.
Các nhân viên thì thầm to nhỏ giám đốc có vấn đề, chắc hẳn là đang yêu. Còn suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là, anh ta có bệnh. == ( há há! )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.