Chương 65
Tịnh Linh
11/06/2014
Bất giác Hải Lam rút lui hai bước. Cô không hiểu nổi, rõ ràng làanh sai, sao cô lại phải thấy chột dạ?
_Cô ơi… – Có đứa định nắm tay cô, bị anh trừng vội rụt lại.Đáng sợ, hu hu, cái chú này không phải làm nghề lưu manh đấy chứ?
Thấy bọn nhỏ đang run rẩy, cô miễn cưỡng cười, cố gắng trấn ancảm xúc của chúng.
_Cô không sao, bọn cháu ra ngoài kia chơi đi.
Khi chỉ còn lại hai người, cô mới mím môi, lạnh lùng đối mặtanh.
_Tại sao chưa nói tiếng nào đã bỏ đi? – Đình Phong kiên nhẫn lặplại, khó chịu nhìn cô cố tình giữ khoảng cách với mình.
_Đi đâu là quyền của tôi, không liên quan đến anh.
Anh thình lình bắt lấy tay cô, cổ tay tê rần khiến mày cô nhănnhíu.
_Em nói lại lần nữa thử xem?
Cô hít một hơi, thong thả nhắc lại từng chữ.
_Tôi muốn đi đâu, muốn làm gì — không liên quan đến anh!
Đình Phong đột ngột kéo mạnh, cô bị mất thăng bằng ngã vào ngườianh. Không để cô có cơ hội thở dốc, anh cúi xuống mãnh liệt hôn cô, tựa nhưtrừng phạt cắn mạnh môi cô. Thừa dịp cô đau kêu, lưỡi anh nhanh chóng xâm nhập,càn quét trong miệng cô.
Ngỡ ngàng qua đi, Hải Lam bắt đầu giãy dụa, nhưng dù thế nàocũng không thoát ra được. Một tay anh ghì sau gáy cô, một tay giữ chặt eo côlàm cô không thể cử động, chỉ có thể mặc anh không ngừng duyện hôn. Tủi nhụccùng căm tức, nước mắt cô bỗng chốc trào ra.
Phải tới khi nếm thấy vị mằn mặn, anh mới thoáng ngừng lại. Nhìnmôi cô sưng đỏ còn vương một tơ máu, cùng đôi mắt khóc đến đỏ hồng, anh khôngkhỏi ảo não mình quá mức xúc động. Nhưng nếu cô không nói câu đả thương ngườiđó…
_Đồ tồi! Sao anh có thể làm thế với tôi?
Tay đấm chân đá, Hải Lam hoàntoàn mất kiểm soát, cô đánh anh, nhưng lại làm đau chính mình… Đình Phongđứng im mặc cô trút giận, chỉ có bàn tay ôm cô là chưa từng buông ra.
_Cút đi! Đồ xấu xa! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Anhsắp kết hôn còn tìm tôi làm gì? Mau buông!… Buông…
_Đợi đã, em nói ai kết hôn? – Đến giờ anh mới nhận ra khácthường.
_Đừng cho là tôi không biết gì, tôi thấy hết rồi, anh không cầngiả vờ!
_Em đã thấy gì? – Đình Phong nheo mắt, giọng nói cũng lạnh dần.Đây là nguyên nhân chân chính sao?
_Sao? Anh mua nhẫn cưới với người khác mà giờ không dám nhận?
Quả nhiên, thì ra hôm ấy cô thực sự có mặt ở đó. Vì tưởng rằnganh phản bội, cho nên để chứng minh mình không cảnh cáo đùa, cô mới xách hànhlý trốn đi?
Anh vô thức buông lỏng, trong ngực như bị người xé rách rồi tànnhẫn rắc muối vào. Hóa ra chưa đủ, sau hết thảy nỗ lực anh đã bỏ ra, cô — vẫnnghi ngờ anh. Không, phải nói là từ trước đến giờ cô chưa từng tin anh! Vậy nênkhi có chuyện xảy ra, ngay cả một cơ hội cho anh giải thích cũng không có!
Chợt Đình Phong bật cười, bi thương trong mắt làm Hải Lam hoảnghốt.
_Đình Ngọc — là em gái tôi. – Giọng anh rất nhẹ, rất nhẹ, nhưngđánh vào lòng cô lại như nặng ngàn cân. – Dĩ nhiên, nếu em cho là anh em ruộtcũng loạn luân thì không sao…
Nghe câu châm chọc từ miệng anh, đầu óc cô hỗn loạn, chỉ biếtngốc lăng nhìn anh đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
_Còn cái này… – Khóe môi anh nhếch lên. – Vốn dĩ dành cho mộtngười, nhưng giờ… không cần nữa rồi.
Tay anh vung lên, chiếc nhẫnkim cương 10 cara hình trái tim bay đi, rơi vào trong bụi cỏ. Khi cô còn đờ đẫnvì kinh ngạc, anh đã quay lưng đi.
_Như em mong muốn, sau này tôi sẽ không làm phiền em nữa.
“Không làm phiền nữa…”
_Cô ơi… – Có đứa định nắm tay cô, bị anh trừng vội rụt lại.Đáng sợ, hu hu, cái chú này không phải làm nghề lưu manh đấy chứ?
Thấy bọn nhỏ đang run rẩy, cô miễn cưỡng cười, cố gắng trấn ancảm xúc của chúng.
_Cô không sao, bọn cháu ra ngoài kia chơi đi.
Khi chỉ còn lại hai người, cô mới mím môi, lạnh lùng đối mặtanh.
_Tại sao chưa nói tiếng nào đã bỏ đi? – Đình Phong kiên nhẫn lặplại, khó chịu nhìn cô cố tình giữ khoảng cách với mình.
_Đi đâu là quyền của tôi, không liên quan đến anh.
Anh thình lình bắt lấy tay cô, cổ tay tê rần khiến mày cô nhănnhíu.
_Em nói lại lần nữa thử xem?
Cô hít một hơi, thong thả nhắc lại từng chữ.
_Tôi muốn đi đâu, muốn làm gì — không liên quan đến anh!
Đình Phong đột ngột kéo mạnh, cô bị mất thăng bằng ngã vào ngườianh. Không để cô có cơ hội thở dốc, anh cúi xuống mãnh liệt hôn cô, tựa nhưtrừng phạt cắn mạnh môi cô. Thừa dịp cô đau kêu, lưỡi anh nhanh chóng xâm nhập,càn quét trong miệng cô.
Ngỡ ngàng qua đi, Hải Lam bắt đầu giãy dụa, nhưng dù thế nàocũng không thoát ra được. Một tay anh ghì sau gáy cô, một tay giữ chặt eo côlàm cô không thể cử động, chỉ có thể mặc anh không ngừng duyện hôn. Tủi nhụccùng căm tức, nước mắt cô bỗng chốc trào ra.
Phải tới khi nếm thấy vị mằn mặn, anh mới thoáng ngừng lại. Nhìnmôi cô sưng đỏ còn vương một tơ máu, cùng đôi mắt khóc đến đỏ hồng, anh khôngkhỏi ảo não mình quá mức xúc động. Nhưng nếu cô không nói câu đả thương ngườiđó…
_Đồ tồi! Sao anh có thể làm thế với tôi?
Tay đấm chân đá, Hải Lam hoàntoàn mất kiểm soát, cô đánh anh, nhưng lại làm đau chính mình… Đình Phongđứng im mặc cô trút giận, chỉ có bàn tay ôm cô là chưa từng buông ra.
_Cút đi! Đồ xấu xa! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Anhsắp kết hôn còn tìm tôi làm gì? Mau buông!… Buông…
_Đợi đã, em nói ai kết hôn? – Đến giờ anh mới nhận ra khácthường.
_Đừng cho là tôi không biết gì, tôi thấy hết rồi, anh không cầngiả vờ!
_Em đã thấy gì? – Đình Phong nheo mắt, giọng nói cũng lạnh dần.Đây là nguyên nhân chân chính sao?
_Sao? Anh mua nhẫn cưới với người khác mà giờ không dám nhận?
Quả nhiên, thì ra hôm ấy cô thực sự có mặt ở đó. Vì tưởng rằnganh phản bội, cho nên để chứng minh mình không cảnh cáo đùa, cô mới xách hànhlý trốn đi?
Anh vô thức buông lỏng, trong ngực như bị người xé rách rồi tànnhẫn rắc muối vào. Hóa ra chưa đủ, sau hết thảy nỗ lực anh đã bỏ ra, cô — vẫnnghi ngờ anh. Không, phải nói là từ trước đến giờ cô chưa từng tin anh! Vậy nênkhi có chuyện xảy ra, ngay cả một cơ hội cho anh giải thích cũng không có!
Chợt Đình Phong bật cười, bi thương trong mắt làm Hải Lam hoảnghốt.
_Đình Ngọc — là em gái tôi. – Giọng anh rất nhẹ, rất nhẹ, nhưngđánh vào lòng cô lại như nặng ngàn cân. – Dĩ nhiên, nếu em cho là anh em ruộtcũng loạn luân thì không sao…
Nghe câu châm chọc từ miệng anh, đầu óc cô hỗn loạn, chỉ biếtngốc lăng nhìn anh đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
_Còn cái này… – Khóe môi anh nhếch lên. – Vốn dĩ dành cho mộtngười, nhưng giờ… không cần nữa rồi.
Tay anh vung lên, chiếc nhẫnkim cương 10 cara hình trái tim bay đi, rơi vào trong bụi cỏ. Khi cô còn đờ đẫnvì kinh ngạc, anh đã quay lưng đi.
_Như em mong muốn, sau này tôi sẽ không làm phiền em nữa.
“Không làm phiền nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.