Yêu Em, Chờ Em

Chương 70

Tịnh Linh

11/06/2014

Xoảng!

Nghe tiếng động, Hải Lam quay sang thì phát hiện Tịnh Yên đang đứng thất thần, dưới chân là chiếc đĩa vỡ tan tành.

_Tịnh Yên, em sao vậy?

_Em không sao… A! – Tịnh Yên phục hồi tinh thần, lập tức ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, lại vì quá vội mà ngón tay bị cắt một đường. Cô phản xạ đưa tay lên mút, đổi lấy là tiếng Hải Lam thấp giọng trách cứ.

_Làm sao lại bất cẩn thế? Đâu, đưa chị xem.

_Không cần, chỉ là vết thương nhỏ… – Tịnh Yên đang nói thì bị Hải Lam nổi giận cắt đứt.

_Trời ạ! Như này em còn bảo nhỏ à? Được rồi, ngồi yên đấy, chờ chị một tí. – Rồi không đợi cô phản bác, Hải Lam đã chạy vội đi, lát sau quay trở lại với cồn sát trùng cùng bông băng. Cô nhẹ nhàng thổi thổi rồi băng bó cẩn thận cho Tịnh Yên, tới khi xác định máu đã cầm hẳn thì mới yên tâm.

_Em có khỏe không, hay là đi nghỉ đi, để đấy chị làm cho.

Quan tâm của cô làm Tịnh Yên dấy lên một chút ấm áp. Nhớ tới đủ loại đi qua, cô không khỏi cảm thấy may mắn. Ông trời đối với cô cũng không tệ, cho dù không có tình yêu, ít nhất cô còn có chị Lam coi cô như em gái, dì Năm coi mình như con gái, cùng đám trẻ đáng yêu trong cô nhi viện… Có lẽ, cô cũng nên tự thấy đủ…

Hải Lam nhận ra mất mát trong mắt cô, không tự chủ được mở miệng.

_Em… không thể chấp nhận anh ta một lần nữa sao?

Cô thừa nhận, mình không quá thích Trịnh Duy, thậm chí còn hơi ác cảm với anh ta. Nhưng khoảng thời qian tiếp xúc qua, chứng kiến sự thay đổi cùng cố gắng của anh ta, ác cảm đó cũng phai nhạt dần. Hơn nữa, cô cảm giác được Tịnh Yên thật ra không lạnh nhạt như những gì cô ấy biểu hiện, mà nếu vẫn yêu nhau, tội gì phải tra tấn lẫn nhau?

Đối với câu hỏi của cô, Tịnh Yên chỉ đạm cười.

_Thủy tinh đã vỡ vụn, có thể hàn gắn như lúc ban đầu được không?

Nhìn tâm trạng cô đột ngột trở nên nặng nề, Tịnh Yên bỗng thở dài, ngón cái nhẹ lau vết bẩn trên mặt cô.



_Hiện giờ em cũng rất tốt, vậy nên chị không cần thấy áy náy hay có lỗi. Đừng lo cho em, cứ đi tìm hạnh phúc của mình đi. Anh Phong đã chờ chị mười năm rồi, chị nhẫn tâm bắt anh ấy phải chờ thêm nữa sao?

Bị nói trúng tâm sự, Hải Lam cúi đầu không buồn lên tiếng, cầm que củi vạch những đường nguệch ngoạc vô nghĩa dưới đất. Cô không muốn hạnh phúc một mình, cô muốn Tịnh Yên cũng được vui vẻ, bởi nếu không cô sẽ bất an.

_Đồ ngốc, chị đừng nghĩ linh tinh nữa…

Đúng lúc này, chợt Đình Phong căng thẳng tiến vào, vừa qua cửa đã gọi lớn.

_Tịnh Yên, em phải vào bệnh viện ngay, Trịnh Duy gặp tai nạn rồi!

Xoảng! Chiếc đĩa thứ hai lên tiếng rơi xuống đất. Tịnh Yên phút chốc như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ. Ngược lại Hải Lam có vẻ bình tĩnh hơn, bắt lấy tay anh vội vàng hỏi.

_Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể như vậy?

Anh hơi nheo mắt, không vui vì cô lo cho kẻ khác, mặc dù đó là bạn thân mình. Nhưng ghen ghét về ghen ghét, anh vẫn rõ chuyện nào cấp bách hơn.

_Hiện giờ không có thời gian giải thích, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp…

Thấy Tịnh Yên vẫn bất động, Hải Lam liền kéo cô đi. Tịnh Yên như rối gỗ để mặc cô lôi kéo, cho đến tận khi vào taxi, hai tay cô vẫn không ngừng run.

_Đừng lo, không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì… – Hải Lam vỗ vai, không ngừng lặp lại trấn an cô, Tịnh Yên lại như không nghe thấy.

_Tịnh Yên… Em nói gì đi, đừng làm chị sợ được không?

Thời gian một phần một giây đi qua, Tịnh Yên vẫn như tượng gỗ không nói tiếng nào, song taxi vừa ngừng, cô bỗng kích động đẩy cửa lao ra.

_Tịnh Yên! – Hải Lam đang muốn đuổi theo, lại bị anh giữ chặt.



_Anh làm gì? Trịnh Duy không phải là bạn anh à?

Là ảo giác của cô sao? Vì sao cô cảm thấy anh tuyệt không khẩn trương? Rõ ràng lúc nãy trông anh trầm trọng đến thế…

_Cứ để cho họ một khoảng không gian riêng đi.

Hải Lam ngờ vực nhìn anh, không biết anh đang thần bí cái gì, nhưng chỉ 15 phút sau, cô đã hiểu.

Giật mình nhìn hai người ôm cùng một chỗ, đáy mắt cô hoài nghi càng nhiều.

_Là anh làm?

_Khụ! Khụ… – Đình Phong hơi mất tự nhiên quay mặt đi. – Cũng không hẳn.

Anh chỉ gợi ý một chút, vốn định bảo cậu ta vờ bị thương nặng là được rồi, ai ngờ cậu ta chơi ác hơn. Ngẩng đầu cẩn thận dò xét vẻ mặt cô, anh không khỏi lo lắng, cô sẽ không bởi chuyện này mà trách anh đi?

_Làm tốt lắm! – Ngoài dự đoán cô lại mỉm cười, trên má hai lúm đồng tiền ngọt ngào làm anh thoáng thất thần. – Nhưng mà… đừng bao giờ làm thế với em.

Đình Phong chợt rùng mình, vội vã giơ tay cam đoan.

_Đương nhiên! Có cho tiền anh cũng không dám. – Anh lại không thiếu tiền.

Cô cười mà không nói, tầm mắt đảo qua phòng bệnh, biết nơi này không còn chỗ của mình nên lẳng lặng rời đi. Anh sóng vai bên cạnh cô, tới một chỗ rẽ thì kéo cô lại.

_Chuyện bọn họ giải quyết xong rồi, chúng ta có thể trở về luôn được không?

Hải Lam vốn muốn nói đợi thêm mấy ngày nữa, song nhớ đến lời Tịnh Yên, lại thấy hi vọng ánh lên trong mắt anh, cuối cùng mềm lòng.

_Được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em, Chờ Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook