Chương 53
Ann Nguyệtt
27/06/2023
Nghe Tiểu Vy nói vậy thì cô nhanh chóng quay mặt đi chổ khác rồi lao nước mắt cho mình:
"Mẹ đâu có khóc đâu"
"Vậy sau nước mắt mẹ lại rơi còn mắt của mẹ lại đỏ"
"Bụi bay vào mắt mẹ nên mới bị như vậy"
"Chúng ta vào nhà nói chuyện đi có được không"
Thấy ở ngoài này trời nắng với lại không tiện để nói chuyện nên anh lên tiếng đề nghị. Như An Nhã nghe lời của anh nói thì do dự một tí rồi khẻ gật đầu.
Tiểu Vy cũng rất vui vẽ đi lại nắm tay của cô rồi cô bé dùng bàn tay còn lại của mình nắm tay anh rồi đi vào nhà.
Ngay giây phúc này Trần Gia Huy cảm giác được sự ấm áp đang dần len lỗi qua con tim của anh. Phải nói hôm nay chính là một ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của anh vì anh đã tìm gặp lại cô và đồng thời anh cũng được gặp lại đứa con của mình.
Còn tâm trạng của Như An Nhã lúc này rất phức tạp, cô không biết lát nữa mình phải đối diện với anh như thế nào. Năm xưa cô đã hứa là sẽ mãi không bao giờ rời xa anh vậy mà cuối cùng cô lại bỏ đi.
Đi vào tới nhà thì Tiểu Vy để hai người ngồi xuống ghế sofa còn cô bé thì nói chạy đi lấy nước lấy bánh gì đó.
Giờ đây hai người đang ở rất gần nhau nhưng cả hai chẳng ai lên tiếng. Hai người nhìn nhau muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bầu không khí giữa hai người lúc này trong rất quỷ dị.
Đợi một lúc sau cuối cùng cô cũng không chịu nỗi cái không khí này nữa mà lên tiếng:
"Em xin lỗi"
"Tại sai em phải xin lỗi"
"Là em là em đã bỏ đi mà không nói một lời nào với anh"
Trần Gia Huy lại quay qua tiếp tục ôm cô vào lòng, anh rất nhớ mùi hương của cô, anh thực rất nhớ nhớ sự ấm áp mà cô mang lại cho anh.
"Là do anh năm xưa đã không bảo vệ tốt cho em và để mẹ anh bắt mẹ em để uy hiếp em"
"Năm xưa kúc đưa ra quyết định em đã rất sợ, em không muốn rời xa anh nhưng mẹ em chính là người thân duy nhất trên cuộc đời này của em nên không thể nào bỏ bà ấy"
"Em có biết năm xưa em bỏ đi anh đã đi tìm em như thế nào không"
"Bao nhiêu năm nay em luôn muốn quay về nhưng em rất sợ khi phải đối mặt với anh"
"Suỵt im lặng, chuyện gì qua thì nó cũng đã qua rồi, bây giờ em theo anh về có được không. Đơn ly hôn anh vẫn chưa kí nên bây giờ em vẫn là vợ của anh đấy"
Như An Nhã từ lâu đã muốn quay về gặp anh nhưng chẳn đủ can đảm, còn bây giờ anh đã xuất hiện ở đây và nói những lời này nên cô ngại gì mà không đồng ý.
Hai người ôm nhau được lúc rồi cũng buôn nhau ra, sau khi hai người bình ổn tâm trạng rồi thì cùng nhau ngồi nói chuyện.
Một lúc sau thì Tiểu Vy từ trong nhà bếp bước ra, hai tay của cô bé toàn là nước và thức ăn.
"Mẹ ơi đây là người mà con kể cho mẹ nghe mấy ngày hôm nay đấy, mẹ thấy ba của con có đẹp trai không"
Nói xong cô bé lền chui vào tròng lòng của anh ngồi:"Mấy ngày hôm nay không gặp con nhớ ba quá"
"Ba cũng nhớ Tiểu Vy quá trời"
"Vậy ba ở đây với Tiểu Vy luôn đi"
"Ukm"
Từ ngày hôm đó anh như đóng quân ở nhà của cô, kể từ khi có anh ở đây thì cô bé đi khắp nơi khoe khoang người ba của mình.
Ở đây được một thời gian thì anh nhận được thông báo là công ty có chuyện buộc anh phải quay về xử lí gấp vì thế nên anh đã bàn bạc và đưa theo cả hai người quay về.
Chiếc xe dừng trước cổng lớn của ngôi biệt thự, Tiểu Vy được anh bế vào nhà vì do đi máy bay một chặn đường dài rồi lại đi xe nên con bé đã ngủ thiếp còn cô thì đi theo phía sau anh.
Mới vừa bước vào cánh cửa nhà thì Vú Từ đã chịu không nỗi mà chạy lại ôm cô:
"Con bé này sau con đi lâu như vậy mới trở về hả"
Thấy vừ Từ xúc động như vậy thì cô cũng ôm vú nhưng chẳng nói lời nào. Lan đang ở phía sau làm việc nghe tin cô trở về thì cũng lập tức chạy ra xem.
"Chị Nhã"
"Lan đây sau, nhìn em bây giờ rất ra dáng thiếu nữa đấy nha"
Sau khi cùng mọi người chào hỏi xong thì cô đi lên phòng với anh. Thấy anh đang đứng nhìn Tiểu Vy ngủ thì cô đi lại nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau lưng.
Hai người cứ như vậy chẳng ai nói với ai câu nào, được một lúc thì anh quay lại ôm cô vào lòng rồi nói:
"Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để ai uy hiếp hay bắt nạt em"
"Ukm em tin tưởng anh"
"Em đó sau này có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, không được tự hành động một mình có được không"
"Ukm"
"Mẹ đâu có khóc đâu"
"Vậy sau nước mắt mẹ lại rơi còn mắt của mẹ lại đỏ"
"Bụi bay vào mắt mẹ nên mới bị như vậy"
"Chúng ta vào nhà nói chuyện đi có được không"
Thấy ở ngoài này trời nắng với lại không tiện để nói chuyện nên anh lên tiếng đề nghị. Như An Nhã nghe lời của anh nói thì do dự một tí rồi khẻ gật đầu.
Tiểu Vy cũng rất vui vẽ đi lại nắm tay của cô rồi cô bé dùng bàn tay còn lại của mình nắm tay anh rồi đi vào nhà.
Ngay giây phúc này Trần Gia Huy cảm giác được sự ấm áp đang dần len lỗi qua con tim của anh. Phải nói hôm nay chính là một ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của anh vì anh đã tìm gặp lại cô và đồng thời anh cũng được gặp lại đứa con của mình.
Còn tâm trạng của Như An Nhã lúc này rất phức tạp, cô không biết lát nữa mình phải đối diện với anh như thế nào. Năm xưa cô đã hứa là sẽ mãi không bao giờ rời xa anh vậy mà cuối cùng cô lại bỏ đi.
Đi vào tới nhà thì Tiểu Vy để hai người ngồi xuống ghế sofa còn cô bé thì nói chạy đi lấy nước lấy bánh gì đó.
Giờ đây hai người đang ở rất gần nhau nhưng cả hai chẳng ai lên tiếng. Hai người nhìn nhau muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bầu không khí giữa hai người lúc này trong rất quỷ dị.
Đợi một lúc sau cuối cùng cô cũng không chịu nỗi cái không khí này nữa mà lên tiếng:
"Em xin lỗi"
"Tại sai em phải xin lỗi"
"Là em là em đã bỏ đi mà không nói một lời nào với anh"
Trần Gia Huy lại quay qua tiếp tục ôm cô vào lòng, anh rất nhớ mùi hương của cô, anh thực rất nhớ nhớ sự ấm áp mà cô mang lại cho anh.
"Là do anh năm xưa đã không bảo vệ tốt cho em và để mẹ anh bắt mẹ em để uy hiếp em"
"Năm xưa kúc đưa ra quyết định em đã rất sợ, em không muốn rời xa anh nhưng mẹ em chính là người thân duy nhất trên cuộc đời này của em nên không thể nào bỏ bà ấy"
"Em có biết năm xưa em bỏ đi anh đã đi tìm em như thế nào không"
"Bao nhiêu năm nay em luôn muốn quay về nhưng em rất sợ khi phải đối mặt với anh"
"Suỵt im lặng, chuyện gì qua thì nó cũng đã qua rồi, bây giờ em theo anh về có được không. Đơn ly hôn anh vẫn chưa kí nên bây giờ em vẫn là vợ của anh đấy"
Như An Nhã từ lâu đã muốn quay về gặp anh nhưng chẳn đủ can đảm, còn bây giờ anh đã xuất hiện ở đây và nói những lời này nên cô ngại gì mà không đồng ý.
Hai người ôm nhau được lúc rồi cũng buôn nhau ra, sau khi hai người bình ổn tâm trạng rồi thì cùng nhau ngồi nói chuyện.
Một lúc sau thì Tiểu Vy từ trong nhà bếp bước ra, hai tay của cô bé toàn là nước và thức ăn.
"Mẹ ơi đây là người mà con kể cho mẹ nghe mấy ngày hôm nay đấy, mẹ thấy ba của con có đẹp trai không"
Nói xong cô bé lền chui vào tròng lòng của anh ngồi:"Mấy ngày hôm nay không gặp con nhớ ba quá"
"Ba cũng nhớ Tiểu Vy quá trời"
"Vậy ba ở đây với Tiểu Vy luôn đi"
"Ukm"
Từ ngày hôm đó anh như đóng quân ở nhà của cô, kể từ khi có anh ở đây thì cô bé đi khắp nơi khoe khoang người ba của mình.
Ở đây được một thời gian thì anh nhận được thông báo là công ty có chuyện buộc anh phải quay về xử lí gấp vì thế nên anh đã bàn bạc và đưa theo cả hai người quay về.
Chiếc xe dừng trước cổng lớn của ngôi biệt thự, Tiểu Vy được anh bế vào nhà vì do đi máy bay một chặn đường dài rồi lại đi xe nên con bé đã ngủ thiếp còn cô thì đi theo phía sau anh.
Mới vừa bước vào cánh cửa nhà thì Vú Từ đã chịu không nỗi mà chạy lại ôm cô:
"Con bé này sau con đi lâu như vậy mới trở về hả"
Thấy vừ Từ xúc động như vậy thì cô cũng ôm vú nhưng chẳng nói lời nào. Lan đang ở phía sau làm việc nghe tin cô trở về thì cũng lập tức chạy ra xem.
"Chị Nhã"
"Lan đây sau, nhìn em bây giờ rất ra dáng thiếu nữa đấy nha"
Sau khi cùng mọi người chào hỏi xong thì cô đi lên phòng với anh. Thấy anh đang đứng nhìn Tiểu Vy ngủ thì cô đi lại nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau lưng.
Hai người cứ như vậy chẳng ai nói với ai câu nào, được một lúc thì anh quay lại ôm cô vào lòng rồi nói:
"Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để ai uy hiếp hay bắt nạt em"
"Ukm em tin tưởng anh"
"Em đó sau này có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, không được tự hành động một mình có được không"
"Ukm"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.