Yêu Em Đậm Sâu

Quyển 2 - Chương 15: Ngốc, đừng khóc

Trung 2 Bệnh

03/01/2019

Nhưng tôi thật sự không tin những gì xảy ra chiều nay có thể so sánh với tình tiết trong phim ảnh. Nhất là phản ứng của Đồng Tiểu Táp, anh sẽ không vô duyên vô cố đến tìm tôi, hơn nữa anh rõ ràng giấu giếm tôi chuyện gì đó.

"Đồng Tiểu Táp, anh hãy thành thật nói cho tôi biết có phải anh biết chuyện gì đó hay không? Buổi chiều, khi tôi đến đây luôn cảm thấy có người đi theo phía sau. . . . . Tôi còn tưởng rằng là tôi suy nghĩ nhiều."

"Em chính là suy nghĩ nhiều. Tự mình đa tình cái gì chứ ?" Đồng Tiểu Táp vừa nhìn cách bố trí trong phòng vừa nói.

"Tôi. . . . . ."

Không nghĩ đến Đồng Tiểu Táp nói với giọng điệu đó, đột nhiên tôi lại cảm thấy mình tồn tại rất dư thừa.

"Vậy anh đến đây làm gì? Bây giờ cũng không phải là ngày cá tháng tư, anh mới vừa nói những lời đó hay là. . . . . ."

"Hay là thế nào? Đừng tưởng rằng là tôi đổi chủ ý, là Tiffany bảo tôi tới tìm em. Thư từ chức của em trả lại cho em. Còn có cái này, chữ ký phía trên là em ký đúng chứ?"

Tiffany là người quản lí của Đồng Tiểu Táp, nếu tôi nhớ không lầm, anh ta vẫn luôn không chào đón tôi. Ngược lại quan hệ của Tiffany và Lạc Vi rất tốt. Bây giờ ra khỏi chuyện kia, ông ta muốn đuổi tôi đi còn không còn kịp nữa là, làm sao có thể trả lại thư từ chức cho tôi được.

Đồng Tiểu Táp tức giận ném thư từ chức và tập văn kiện cho tôi. Tôi nhận lấy mở ra xem, hóa ra là hợp đồng làm việc một năm.

"Đây không phải là tôi ký đâu!"

Cho dù chữ ký trên hợp đồng có phải của tôi hay không thì tôi không nói đến, nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường một trăm ngàn, đổi lại bất kỳ một người có đầu óc bình thường cũng sẽ không ký.

"Em nhìn kỹ một chút," Đồng Tiểu Táp lại đi đến bên cửa sổ, vừa kiểm tra cửa sổ vừa nói: "Nếu như em cảm thấy phần này là đồ giả thì cầm lấy đi tìm Tiffany, nhưng bây giờ em phải trở vể cùng với tôi."

"Anh điên rồi!"

Không đúng, cái này nhất định không phải tính tình của Đồng Tiểu Táp, lúc nào thì anh trở nên âm tình bất định như vậy. Thậm chí, nếu tôi tự mình đa tình một lần nữa, tôi cảm thấy được dáng vẻ của Đồng Tiểu Táp như vậy, hình như là làm nũng.

Thấy tôi không có phản ứng gì, Đồng Tiểu Táp lại nhắc nhở một lần nữa: "Bây giờ em lập tức thu dọn đồ đạc, tôi đưa em trở về."

Tôi ném hợp đồng trên bàn: "Ai muốn trở về cùng với anh chứ, không phải là một trăm ngàn sao! Cùng lắm thì tôi bồi thường cho anh là được."

"Em lấy cái gì bồi thường hả?" Đồng Tiểu Táp nhìn chằm chằm tôi, vừa lúc điện thoại di động của tôi vang lên, là Dư Thiên gọi điện thoại tới.

Buổi sáng tôi thấy Dư Thiên đã đi rồi nên gọi điện thoại cho anh ta, nhưng không ai nhận, thật ra thì tôi muốn chào tạm biệt anh ta. Nhưng tôi không nghĩ đến bây giờ anh ta lại gọi đến đây.

Đồng Tiểu Táp nhìn thấy số điện thoại gọi đến hiển thị trên màn hình di động tôi đặt trên bàn, thái độ lại trở nên giễu cợt: "Thẩm Lam, em muốn đi tìm Dư Thiên phải không?"

"Tôi. . . . . ."

Tôi còn chưa kịp giải thích Đồng Tiểu Táp đã kết luận: "Đã có bạn trai tốt rồi còn đến đây làm trợ lý làm gì. Em chủ yếu là. . . . . ."

"Tôi đi tìm anh ấy liên quan gì đến anh, anh không phải nói anh ấy là bạn trai tôi ư, đúng vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, Dư Thiên chính là bạn trai tôi. Nếu như không phải anh ấy nhờ vả tôi, tôi còn lâu mới đồng ý làm trợ lý của anh đấy. Đồng Tiểu Táp, tôi nhìn thấy anh sẽ phiền! Bây giờ tôi muốn đi tìm Dư Thiên, xin anh đừng đi theo tôi nữa."



Nhìn vẻ mặt Đồng Tiểu Táp đặc biệt miễn cưỡng tôi đã cảm thấy khổ sở, tôi mới vừa nghĩ anh thay đổi thái độ đối với tôi, nhưng trên mặt anh viết rõ ràng chính là chán ghét cùng ghét bỏ.

Đồng Tiểu Táp là chán ghét tôi. Cho dù là lần gặp mặt cuối cùng hai năm trước hay là bây giờ.

Sau khi đến khách sạn, bởi vì vẫn lo lắng bị người theo dõi nên tôi chưa mở vali hành lý lại thuận tiện cho tôi lúc này.

Khi Đồng Tiểu Táp tiến lên một bước muốn nắm chặt tôi, tôi dùng sức đẩy anh ra, sau đó kéo vali hành lý chạy ra ngoài.

Vừa lúc phòng của tôi gần nhất với thang máy, tôi vừa ra khỏi cửa là đi vào thang máy, lúc Đồng Tiểu Táp đuổi theo đến cửa thang máy đã đóng lại.

Khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép lại trước mắt đó, tôi thấy dáng vẻ Đồng Tiểu Táp đặc biệt ảo não và lo lắng, nhưng tôi muốn ấn dừng cũng không kịp rồi.

Anh kêu một câu: "Thẩm Lam em đừng chạy loạn, chờ tôi ở lầu một."

Sau đó, anh giống như nói điều gì đó nữa, đáng tiếc cách cánh cửa thật dầy, thang máy đã bắt đầu đi xuống, anh nói cái gì tôi đã không nghe được.

Tôi ở trong một khách sạn đặc biệt tiện nghi nhanh nhẹn, bên trong bố trí coi như sạch sẽ, sau khi ra khỏi cổng chính là một gian hàng chợ đêm, sau khi trời tối đã tụ tập một nhóm người, đầy đủ mọi hạng người.

Nhớ tới chuyện buổi chiều tôi thật sự không dám đi vào trong đám người đó, nhất là mấy người uống say nghiêng ngả ở giữa đường phố, nhìn thấy có người qua lại bọn họ tiếp cận lại gần.

Tôi quay đầu đi và nhìn thấy một con hẻm nhỏ hơi hẻo lánh một chút, mặc dù không có ai, nhưng có đèn đường. Tôi kéo vali hành lý chạy về phía hẻm nhỏ bên kia, con hẻm kia chỉ có hơn 10m, đi xuyên qua là có thể đón xe, đi nhanh mấy bước là không có vấn đề gì.

Trước khi đi vào tôi còn nhớ Đồng Tiểu Táp bảo tôi không được chạy loạn, nhưng thái độ của anh khiến cho tôi không muốn ở lại để rồi bị xấu hổ khi bị đuổi đi lần nữa. Tôi bỗng nhiên cảm thấy, Đồng Tiểu Táp chính là trêu chọc tôi.

Anh chắc chắn chán ghét tôi rất nhiều, từ lúc anh thấy tôi và Trình Vỹ ở chung một chỗ trong khách sạn thì anh đã nhìn tôi không vừa mắt rồi. Nhắc tới Dư Thiên anh sẽ tức giận cũng không phải là bởi vì ghen, anh căn bản cũng không nhớ tôi chút nào. Trong mắt của Đồng Tiểu Táp, Thẩm Lam chính là một người xa lạ, luôn là một người xa lạ đặc biệt kém cõi. Anh tức giận là vì nghĩ rằng tôi không xứng với anh họ tốt của anh.

Nếu tôi ở lại nữa, có lẽ không quá hai ngày anh sẽ phát giận với tôi vì người khác mà thôi.

Cho dù như thế nào, lần này tôi không muốn để cho mình lại bị anh xem thường nữa, tôi không muốn hèn mọn ở trước mặt anh như vậy.

Nhưng nghĩ tới lần này, tôi thật sự phải rời xa Đồng Tiểu Táp trong lòng tôi đặc biệt khổ sở, ngay cả vết sẹo tôi cũng không thấy tốt hơn, tôi lại có tư cách gì có thể quên được nỗi đau đây.

Khi tôi đi dọc theo con hẻm về phía trước, đột nhiên tôi nghe được tiếng động nhỏ sau lưng, đó không phải là gió thổi.

Tôi cẩn thận cúi đầu xuống, quả nhiên dưới chân có hai cái bóng người.

Trong đầu tôi đều là hình ảnh đẫm máu, thật vất vả đi tới một khúc quanh của nơi này, cái bóng trên đất vẫn còn đi theo tôi, cách tôi khoảng ba đến năm mét, lúc này mọi người bên ngoài cũng không thấy được vị trí của tôi, hít một hơi thật sâu, tôi dùng toàn bộ hơi sức nhấc vali hành lý lên xoay người sang chỗ khác dùng sức đập xuống.

Người kia không ngờ tôi sẽ đột nhiên làm như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng nên ngã trên mặt đất, tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài, nhưng không chạy được mấy bước đã bị kéo lại rồi.

"Anh là ai! Anh làm gì đấy!"



Anh ta hoàn toàn không để ý đến tôi, lôi tôi trở về nơi khúc quanh lúc trước, tôi bị anh ta đẩy xuống đất. Anh ta ấn bả vai của tôi rồi giạng chân ở trên người tôi, trên tay còn cầm một bình nước màu đen.

"Trong bình là a- xít sun-phu-rit. Tôi muốn đốt cháy cô! Đốt cháy cô!"

"Kẻ điên! Biến thái! Anh buông tôi ra!"

Tôi nói thế nào cũng đều vô dụng, tôi náo loạn rồi mắng, cuối cùng cầu xin tha. Nhưng người kia căn bản là biến thái, anh ta vừa hưởng thụ dáng vẻ hoảng sợ của tôi, vừa chậm rãi vặn nắp bình.

Anh ta vẫn đưa miệng bình về phía mặt của tôi.

Thân thể tôi càng lúc càng run rẩy, tôi nói: "Anh bỏ qua cho tôi đi, tôi cho anh tiền. Tôi sẽ không báo cảnh sát."

"Tôi muốn đốt mặt của cô, cô hại Lạc Vi hủy dung, tôi muốn cô thảm hại hơn cô ấy."

"Không phải là tôi. . . . . . Chuyện không liên quan đến tôi, là bản thân cô ta. . . . . ."

"Cô nói bậy! Đều là cô làm hại! Tôi muốn đốt mặt của cô."

Tôi sợ đã khóc lên, khi anh ta cầm bình dán lên mặt của tôi, tôi chấp nhận nhắm hai mắt lại.

Nhưng sau đó cơn đau không có đến, ngược lại là một đôi tay lạnh lẽo dán lên gương mặt của tôi.

"Đừng khóc Thẩm Lam, đừng sợ."

Là giọng nói của Đồng Tiểu Táp, tôi nghĩ rằng mình đang nằm mơ rồi, vừa mở mắt, trước mắt quả nhiên chính là anh. Mà tôi còn không kịp cảm thấy may mắn, đã nhìn thấy người đàn ông bị Đồng Tiểu Táp dùng gậy đánh ngã trên đất lại lảo đảo đứng lên.

Trên tay anh ta còn cầm cái đó bình nước đó, nắp bình đã vặn ra hoàn toàn.

"Tôi đốt chết các người!"

Bởi vì tôi sợ hãi mà thét chói tai, Đồng Tiểu Táp đã ôm tôi xoay người. Tôi nghe được âm thanh đau đớn mà anh hết sức kìm nén.

Tất cả nước trong bình đều bị hắt trên người anh.

"Thẩm Lam, em có bị sao không? Có bị thương chỗ nào hay không?" Đồng Tiểu Táp hỏi với giọng yếu ớt.

"Tôi không sao." Tôi vừa khóc vừa lắc đầu.

Đồng Tiểu Táp mỉm cười: "Ngốc, nói bao nhiêu lần rồi, đừng khóc."

Nhưng chúng tôi đều quên kẻ biến thái kia sau lưng kia, anh ta vứt bỏ bình nước lại cầm lấy gậy gỗ mà Đồng Tiểu Táp mới vừa dùng đánh anh ta. Khi đó tôi cảm thấy được mình đặc biệt vô dụng, tôi cứ trơ mắt nhìn anh ta cầm gậy gỗ dùng sức nện ở trên đầu Đồng Tiểu Táp.

Lúc anh ngất đi vẫn nắm thật chặt tay của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Đậm Sâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook