Chương 121: Đối mặt 2
bwi
10/01/2021
Tối đến...
Mộc Lăng đã lên được nhà trên, và bà cậu cũng ngồi đợi ở phía trước. Rót ra một tách trà sau đó đẩy về phía Mộc Lăng
"Cậu ngồi đi!!"
Anh gật đầu sau đó ngồi xuống, bỏ cái balo sáng một bên. Bà nội vì thế cũng nhìn theo
"Nếu ta đoán không sai thì thằng bé chuẩn bị đồ này cho cậu đúng không? Nếu không phải nó chuẩn bị thì có lẽ cậu chẳng lên đây nổi đâu"
Cách nói của bà có một chút châm chọc, là vì không thích Mộc Lăng đến vậy sao. Anh chỉ nghe rồi cúi đầu, bà lại nói tiếp
"Cậu có thể làm gì để lo cho thằng bé sau này, cậu bảo vệ được thằng bé như cách nó làm với cậu chưa ??
Hay lại làm nó buồn... vì bên cạnh cậu không phải chỉ có một mình thằng bé. Hôm nay tôi không đồng ý cho cậu gặp nó, muốn gì thì hôm khác đến. Quản gia, tiễn khách"
"Con..."
Mộc Lăng chưa nói được gì thì đã bị lôi đi, anh cũng chẳng thể nghĩ gì nữa. Mất công sức lên tận đây nhưng lại bị đuổi về, còn chẳng nói được gì nữa
"Chú cho tôi ở lại đây đi, đừng đưa tôi xuống dưới...làm ơn, tôi rất muốn gặp em ấy!!"
Lúc này trong tay Mộc Lăng chẳng còn gì nữa, anh chỉ còn mỗi Gia Thụy thôi. Anh muốn gặp cậu lắm, nhưng bác quản gia đó lại không đồng ý
Mộc Lăng không muốn làm người vô tội bị thương nên đánh ngất bác quản gia và lôi vào một căn nhà kho trong khu đó
Mộc Lăng đội mưa một lần nữa chạy lên. Anh đứng bên ngoài tấm kính nhìn vào và đập lên nó
"Gia Thụy!!! Gia Thụy"
Anh đứng đập cửa nhưng nhìn vào thì không thấy ai cả. Mộc Lăng đi xung quanh thì thấy một cầu thang leo lên lầu hai
Cái cầu thang bằng gỗ trong rất cũ kỹ, Mộc Lăng từng bước leo lên đó. Mưa đang lớn dần hơn, gió thổi càng ngày càng lạnh
Anh leo lên được là cả một quá trình dài, và công sức bỏ ra đã được đền đáp. Đúng ngày căn phòng mà Gia Thụy bị nhốt
Anh leo vào cái ban công cũ, hình như là không sử dụng nữa. Anh nhìn qua tấm kính thì thấy một bóng hình quen thuộc
"Gia Thụy, anh ở đây. Gia Thụy!!"
Ban đầu gọi như vậy thì cậu không để ý lắm. đến khi Mộc Lăng đập tay lên cửa kêu ầm ầm thì cậu mới xoay lại
"Mộc Lăng?!!"
Gia Thụy ngay lập tức trèo khỏi giường và bò ra chổ cái ban công bị khoá kia. Mộc Lăng thấy cổ cậu bị thương, chân thì bị xích lại mà vô cùng đau lòng
Cậu áp tay mình lên kính, hai bàn tay áp lên nhưng bị tấm kính chặn lại. Cậu lại thấy anh khóc vì mình
"Đừng khóc...đừng khóc, em không dỗ anh được đâu"
Gia Thụy đứng dậy và đi tìm một cái dù, cậu đưa nó ra ngoài bằng một cái lỗ vuông lớn khoảng một gang tay
Gia Thụy đưa tay ra ngoài chạm lên má anh, khuôn mặt anh đầy mệt mỏi, râu đã mọc dài ra rồi
"Em nhớ anh lắm, em muốn chúng ta quay về lắm..."
Gia Thụy bật khóc, cậu ôm mặt mình mà khóc lớn. Bên ngoài mưa như vậy thì Mộc Lăng phải làm sao
Cậu chạy lại cửa đập lớn
"Người mau thả con ra, thả con ra...hức..."
"TẠI SAO? TẠI SAO HẢ, tại sao phải làm vậy hả??"
Cậu cầm cái đập mạnh vào cửa nhưng không hề có phản ứng gì. Cậu gào khóc, đập cửa...nhưng cũng không ai nghe
Rồi cậu trượt người xuống và khụy xuống đó mà khóc lớn, tiếng khóc đó thê lương vô cùng
Nó lớn đến nổi Mộc Lăng bên ngoài nghe rất rõ. Đây là lần đầu anh thấy Gia Thụy bất lực như thế, thấy cậu đáng thương như thế...
Mộc Lăng đã lên được nhà trên, và bà cậu cũng ngồi đợi ở phía trước. Rót ra một tách trà sau đó đẩy về phía Mộc Lăng
"Cậu ngồi đi!!"
Anh gật đầu sau đó ngồi xuống, bỏ cái balo sáng một bên. Bà nội vì thế cũng nhìn theo
"Nếu ta đoán không sai thì thằng bé chuẩn bị đồ này cho cậu đúng không? Nếu không phải nó chuẩn bị thì có lẽ cậu chẳng lên đây nổi đâu"
Cách nói của bà có một chút châm chọc, là vì không thích Mộc Lăng đến vậy sao. Anh chỉ nghe rồi cúi đầu, bà lại nói tiếp
"Cậu có thể làm gì để lo cho thằng bé sau này, cậu bảo vệ được thằng bé như cách nó làm với cậu chưa ??
Hay lại làm nó buồn... vì bên cạnh cậu không phải chỉ có một mình thằng bé. Hôm nay tôi không đồng ý cho cậu gặp nó, muốn gì thì hôm khác đến. Quản gia, tiễn khách"
"Con..."
Mộc Lăng chưa nói được gì thì đã bị lôi đi, anh cũng chẳng thể nghĩ gì nữa. Mất công sức lên tận đây nhưng lại bị đuổi về, còn chẳng nói được gì nữa
"Chú cho tôi ở lại đây đi, đừng đưa tôi xuống dưới...làm ơn, tôi rất muốn gặp em ấy!!"
Lúc này trong tay Mộc Lăng chẳng còn gì nữa, anh chỉ còn mỗi Gia Thụy thôi. Anh muốn gặp cậu lắm, nhưng bác quản gia đó lại không đồng ý
Mộc Lăng không muốn làm người vô tội bị thương nên đánh ngất bác quản gia và lôi vào một căn nhà kho trong khu đó
Mộc Lăng đội mưa một lần nữa chạy lên. Anh đứng bên ngoài tấm kính nhìn vào và đập lên nó
"Gia Thụy!!! Gia Thụy"
Anh đứng đập cửa nhưng nhìn vào thì không thấy ai cả. Mộc Lăng đi xung quanh thì thấy một cầu thang leo lên lầu hai
Cái cầu thang bằng gỗ trong rất cũ kỹ, Mộc Lăng từng bước leo lên đó. Mưa đang lớn dần hơn, gió thổi càng ngày càng lạnh
Anh leo lên được là cả một quá trình dài, và công sức bỏ ra đã được đền đáp. Đúng ngày căn phòng mà Gia Thụy bị nhốt
Anh leo vào cái ban công cũ, hình như là không sử dụng nữa. Anh nhìn qua tấm kính thì thấy một bóng hình quen thuộc
"Gia Thụy, anh ở đây. Gia Thụy!!"
Ban đầu gọi như vậy thì cậu không để ý lắm. đến khi Mộc Lăng đập tay lên cửa kêu ầm ầm thì cậu mới xoay lại
"Mộc Lăng?!!"
Gia Thụy ngay lập tức trèo khỏi giường và bò ra chổ cái ban công bị khoá kia. Mộc Lăng thấy cổ cậu bị thương, chân thì bị xích lại mà vô cùng đau lòng
Cậu áp tay mình lên kính, hai bàn tay áp lên nhưng bị tấm kính chặn lại. Cậu lại thấy anh khóc vì mình
"Đừng khóc...đừng khóc, em không dỗ anh được đâu"
Gia Thụy đứng dậy và đi tìm một cái dù, cậu đưa nó ra ngoài bằng một cái lỗ vuông lớn khoảng một gang tay
Gia Thụy đưa tay ra ngoài chạm lên má anh, khuôn mặt anh đầy mệt mỏi, râu đã mọc dài ra rồi
"Em nhớ anh lắm, em muốn chúng ta quay về lắm..."
Gia Thụy bật khóc, cậu ôm mặt mình mà khóc lớn. Bên ngoài mưa như vậy thì Mộc Lăng phải làm sao
Cậu chạy lại cửa đập lớn
"Người mau thả con ra, thả con ra...hức..."
"TẠI SAO? TẠI SAO HẢ, tại sao phải làm vậy hả??"
Cậu cầm cái đập mạnh vào cửa nhưng không hề có phản ứng gì. Cậu gào khóc, đập cửa...nhưng cũng không ai nghe
Rồi cậu trượt người xuống và khụy xuống đó mà khóc lớn, tiếng khóc đó thê lương vô cùng
Nó lớn đến nổi Mộc Lăng bên ngoài nghe rất rõ. Đây là lần đầu anh thấy Gia Thụy bất lực như thế, thấy cậu đáng thương như thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.