Chương 119: Mẹ!
bwi
10/01/2021
Hắn ta là một tên cặn bã, tồi tệ. Qua lại hết người này rồi đến người khác. Vẻ ngoài gia giáo, lịch sự...đó chỉ là giả dối. Còn con người thật thì tệ hại
Chú của Gia Thụy thì chẳng biết một chút nào về các mối quan hệ của hắn ta. Tài khoản cứ bị rút một số tiền tương đối nhiều, ngày nào cũng vậy
Ban đầu nghĩ là do hắn tiêu sài nhưng về lâu dài thì mới phát hiện. Số tiền đó một phần hắn dùng vào việc ăn chơi còn một phần là nuôi mấy 'bảo bối khả ái' của hắn
Đến khi chú ấy từ chối việc cho hắn tiền tiêu sài thì hắn lại giở trò bỉ ổi. Hắn đưa ra giấy xét nghiệm của mình rồi hù doạ là sẽ nói cho lão phu nhân biết
Sau đó vì sợ hãi, muốn chấm dứt mối quan hệ dơ bẩn với tên khốn kia mà chú ấy đồng ý chuyển hết số tiền mà mình có chỗ hắn. Nhưng mà hắn lại không giữ lời, đem chú của Gia Thụy bán lại cho mấy tên đầu gấu ở chợ đen
Tám tên đàn ông và bị bọn chúng 'sử dụng' suốt 2 tháng liền. Đến khi trốn thoát được thì đã là chuyện của ba tháng sau
Người không ra người, ma không ra ma. Cả người chú ấy rất ốm, hầu như chỉ còn da. Khi đứng trước mặt của Tần lão phu nhân, tức là bà nội của cậu thì bà ấy dường như không còn nhận ra nữa
Trong ba tháng qua tên khốn kia vẫn thường xuyên lui tới đây để kím thêm một khoản tiền nào đó, còn nói dối là chú ấy đã sang nước ngoài du lịch
Sự tức giận của bà lên đến đỉnh điểm vì bị một tên khốn dắt mũi trong suốt thời gian qua. Với thế lực nhà họ Tần lúc ấy có thể xem là trời rồi, ngay sau đó bà cho người tìm từng tên một về đây
Nhưng đã muộn, chú ấy vì quá tuyệt vọng mà trong đêm đó chú ấy đã tự tử. Nhảy khỏi lầu và chết ngay lập tức, bị nhiễm HIV bây giờ người không ra người thì sống kiểu gì...
Sự ra đi đột ngột đó khiến bà mang một sự câm giận dữ dội. Bản tính máu lạnh đó bắt đầu bọc phát, bà đã xử lý những tên đó một cách dã mang nhưng nó vẫn chưa làm dịu đi cơn giận của bà
Đến khi biết tin Gia Dương cũng như vậy thì một lần nữa bà lại ra tay xử lí, vì còn ám ảnh sự việc lúc đó
Làm theo cách biến thái của tên kia, làm cho cậu kia biến mất khỏi cuộc đời của Gia Dương. Và rồi đến Gia Thụy, bà vẫn sử dụng cách đó nhưng lần trước đã thất bại
Khi này bà nhìn cậu, mắt đã đỏ nhưng không chảy một giọt nước mắt nào
"Không chừng 'những kẻ tay phải cầm bút tay trái gõ máy kia' cũng là những tên cặn bã. Sáng hôn người này...tối lại ôm người khác"
Những kẻ mà bà nói ám chỉ đó chính là Mộc Lăng, Gia Thụy nghe vậy nhưng không nói nữa cũng chẳng phản kháng nữa cứ ngồi yên quan sát anh trên màng hình
Bây giờ trời đã bắt đầu tối rồi, khi mặt trời lặng thì nơi đó giống như một khu rừng không lối thoát vậy. Cậu lo cho anh hơn thấy vì phải đôi co tranh luận với bà
Nhưng một người có tuổi đời như bà, thì chỉ cần liếc mắt cũng biết cậu đang nghĩ gì. Bà nội cậu cho ngắt cầu dao điện ở phía dưới. Bây giờ Mộc Lăng không thể đi được nữa vì tối đen như mực
"Sao lại ngắt điện, người muốn làm gì nữa hả??!"
'Người muốn làm gì!!!.....Muốn làm gì....mẹ...mẹ muốn làm gì hả!!!'
Cái âm thanh đó vang vọng trong đầu bà, khuôn mặt của đứa con trai kia lại hiện về. Đôi mắt xanh lá đó...nó âu hút như thấy được cả bầu trời qua ánh mắt đó
"Không...Yến Tuân...đừng...Ahhh"
Bà cậu hét lên trong đau đớn, ôm chặt lấy đầu cậu. Hình ảnh chú ấy rơi xuống khiến bà như đang phát điên lên
Hai tay bà bóp lấy cổ Giá Thụy, vừa hét vừa mắng, vừa khóc thảm. Nghe vô cùng hỗn loạn
"Chúng mày chết hết đi...đi chết đi, đền mạng cho con trai tao...chúng mày chết đi"
"Khụ..khụ..Cứu..cứu...Bà.. nội, con là....con"
Gia Thụy bị bóp cổ đến không thở được, vì bị trói trên ghế nên không thể làm gì được ngoài việc cố hét lớn
Cả căn phòng này chẳng có ai cả, vì bà cậu cho phép thì họ mới được vào. Nhưng giờ đây thì cậu sắp bị bóp chết thật rồi
"Mẹ!!...."
Chú của Gia Thụy thì chẳng biết một chút nào về các mối quan hệ của hắn ta. Tài khoản cứ bị rút một số tiền tương đối nhiều, ngày nào cũng vậy
Ban đầu nghĩ là do hắn tiêu sài nhưng về lâu dài thì mới phát hiện. Số tiền đó một phần hắn dùng vào việc ăn chơi còn một phần là nuôi mấy 'bảo bối khả ái' của hắn
Đến khi chú ấy từ chối việc cho hắn tiền tiêu sài thì hắn lại giở trò bỉ ổi. Hắn đưa ra giấy xét nghiệm của mình rồi hù doạ là sẽ nói cho lão phu nhân biết
Sau đó vì sợ hãi, muốn chấm dứt mối quan hệ dơ bẩn với tên khốn kia mà chú ấy đồng ý chuyển hết số tiền mà mình có chỗ hắn. Nhưng mà hắn lại không giữ lời, đem chú của Gia Thụy bán lại cho mấy tên đầu gấu ở chợ đen
Tám tên đàn ông và bị bọn chúng 'sử dụng' suốt 2 tháng liền. Đến khi trốn thoát được thì đã là chuyện của ba tháng sau
Người không ra người, ma không ra ma. Cả người chú ấy rất ốm, hầu như chỉ còn da. Khi đứng trước mặt của Tần lão phu nhân, tức là bà nội của cậu thì bà ấy dường như không còn nhận ra nữa
Trong ba tháng qua tên khốn kia vẫn thường xuyên lui tới đây để kím thêm một khoản tiền nào đó, còn nói dối là chú ấy đã sang nước ngoài du lịch
Sự tức giận của bà lên đến đỉnh điểm vì bị một tên khốn dắt mũi trong suốt thời gian qua. Với thế lực nhà họ Tần lúc ấy có thể xem là trời rồi, ngay sau đó bà cho người tìm từng tên một về đây
Nhưng đã muộn, chú ấy vì quá tuyệt vọng mà trong đêm đó chú ấy đã tự tử. Nhảy khỏi lầu và chết ngay lập tức, bị nhiễm HIV bây giờ người không ra người thì sống kiểu gì...
Sự ra đi đột ngột đó khiến bà mang một sự câm giận dữ dội. Bản tính máu lạnh đó bắt đầu bọc phát, bà đã xử lý những tên đó một cách dã mang nhưng nó vẫn chưa làm dịu đi cơn giận của bà
Đến khi biết tin Gia Dương cũng như vậy thì một lần nữa bà lại ra tay xử lí, vì còn ám ảnh sự việc lúc đó
Làm theo cách biến thái của tên kia, làm cho cậu kia biến mất khỏi cuộc đời của Gia Dương. Và rồi đến Gia Thụy, bà vẫn sử dụng cách đó nhưng lần trước đã thất bại
Khi này bà nhìn cậu, mắt đã đỏ nhưng không chảy một giọt nước mắt nào
"Không chừng 'những kẻ tay phải cầm bút tay trái gõ máy kia' cũng là những tên cặn bã. Sáng hôn người này...tối lại ôm người khác"
Những kẻ mà bà nói ám chỉ đó chính là Mộc Lăng, Gia Thụy nghe vậy nhưng không nói nữa cũng chẳng phản kháng nữa cứ ngồi yên quan sát anh trên màng hình
Bây giờ trời đã bắt đầu tối rồi, khi mặt trời lặng thì nơi đó giống như một khu rừng không lối thoát vậy. Cậu lo cho anh hơn thấy vì phải đôi co tranh luận với bà
Nhưng một người có tuổi đời như bà, thì chỉ cần liếc mắt cũng biết cậu đang nghĩ gì. Bà nội cậu cho ngắt cầu dao điện ở phía dưới. Bây giờ Mộc Lăng không thể đi được nữa vì tối đen như mực
"Sao lại ngắt điện, người muốn làm gì nữa hả??!"
'Người muốn làm gì!!!.....Muốn làm gì....mẹ...mẹ muốn làm gì hả!!!'
Cái âm thanh đó vang vọng trong đầu bà, khuôn mặt của đứa con trai kia lại hiện về. Đôi mắt xanh lá đó...nó âu hút như thấy được cả bầu trời qua ánh mắt đó
"Không...Yến Tuân...đừng...Ahhh"
Bà cậu hét lên trong đau đớn, ôm chặt lấy đầu cậu. Hình ảnh chú ấy rơi xuống khiến bà như đang phát điên lên
Hai tay bà bóp lấy cổ Giá Thụy, vừa hét vừa mắng, vừa khóc thảm. Nghe vô cùng hỗn loạn
"Chúng mày chết hết đi...đi chết đi, đền mạng cho con trai tao...chúng mày chết đi"
"Khụ..khụ..Cứu..cứu...Bà.. nội, con là....con"
Gia Thụy bị bóp cổ đến không thở được, vì bị trói trên ghế nên không thể làm gì được ngoài việc cố hét lớn
Cả căn phòng này chẳng có ai cả, vì bà cậu cho phép thì họ mới được vào. Nhưng giờ đây thì cậu sắp bị bóp chết thật rồi
"Mẹ!!...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.