Chương 36: Về rồi !!!
bwi
10/01/2021
“Tìm cách chia rẽ chúng nó, thằng bé ghét ai phản bội nó. Cứ dựa theo đó mà làm những hiểu lầm, càng nhiều càng tốt”
“Được”
\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-
“Mộc Lăng buông ra, đừng làm loạn”
“Cả tuần nay anh chưa được ăn no mà”. Trong khi Gia Thụy nấu ăn thì anh cứ bám sau lưng, ôm lấy cậu tay thì sờ xoạng lung tung khiến Gia Thụy không thể tập trung được. Hôm nay là được bảy ngày mà Gia Thụy né được móng vuốt của anh, nhưng bây giờ anh lại giở trò làm loạn
“Đừng…ah…”. Mộc Lăng nhấc bổng cậu xoay sang bàn ăn và bắt đầu ép người Gia Thụy xuống bàn, Mộc Lăng hôn lên gáy cậu dần sang bên tai của cậu. Hơi thở nóng bên tai khiến Gia Thụy đỏ cả người, tay của cậu bị anh đè lên bàn và ép sát cả người xuống bàn. Anh xoay đầu cậu lại, hôn lên đôi môi nhỏ kia tay bắt đầu luồng ra sau kéo cao áo cậu lên luồng tay vào đó xoa lấy đầu nhũ của Gia Thụy
“Ưm…dừng lại Mộc Lăng…”
“Một lần thôi, anh muốn lắm rồi”
Mộc Lăng lấy vật đang phồng to giữa chân chà xát lên mông của cậu, anh bắt đầu cởi bỏ quần ra anh đưa ngón tay vào hậu huye.t của cậu
“Ahh!!...ha…Ưm..”
“Phải nới rộng nó ra chứ, không đau đâu!”
Từ một ngón tay rồi đến hai ngón. Anh chà xát và xoay tròn ngón tay trong cậu, khi vừa đủ thì anh cầm lấy con th!t đưa đưa vào nhẹ nhàng rồi rút ra. Sau đó lại nhẹ nhàng đâm rút đến khi Gia Thụy mất cảnh giác thì anh đâm một phát vào lút cả cây
“AH…Đau, đau quá!...”
“Em thả lỏng, đừng siết. Ha! ”
Chỉ mới một tuần không làm mà nó lại siết chặt như vậy, trán Mộc Lăng đẫm mồi hôi nhưng vẫn không động thân được. Sự chặt hẹp làm anh muốn bắn, Mộc Lăng đưa tay ra trước xoa lấy duong vậ.t của cậu, vuốt ve nhẹ nhàng không mạnh không nhẹ. Thấy Gia Thụy đã thả lỏng hơn trước anh bắt đầu bóp eo cậu và động liên tục ‘Bạch bạch’
“AAA!!..nhanh quá. Ưmm..” ‘Phụt’
‘BẠCH BẠCH’
Gia Thụy đứng run cả chân, phía dưới chân cậu ti.nh d!ch nhiễu ướt cả sàn “Ahh…mỏi chân quá..”
Mộc Lăng nghe cậu nói vậy liền nâng một chân cậu lên và bắt đầu thúc liên hồi ‘Lép nhép..’
Mộc Lăng gần đến cao trào và bắt đầu nhanh hơn, sâu hơn khiến Gia Thụy thở gấp bụng co rút “ahh”. Mộc Lăng bắn thẳng vào trong cậu, tinh d!ch ấm nóng bắn thẳng vào trong làm Gia Thụy rùng mình, sau cao trào anh rút ra chất lỏng trắng cũng chảy ra nhiễu xuống sàn. Hai chân Gia Thụy run rẩy muốn khụy xuống thì Mộc Lăng đưa tay bế cậu lên
“Anh no rồi, tắm thôi”
“Ha…Tên đáng ghét. Không đứng nổi nữa rồi”
Mộc Lăng mỉm cười, bế cậu về phòng tắm. Anh tỉ mĩ tắm cho cậu, đến lúc tắm lại nước thì anh để Gia Thụy đứng trong bồn tắm. Thân hình trắng, nuột nà, cặp mông tròn làm anh nuốt nước bọt. Mộc Lăng đưa tay vỗ vào mông cậu ‘chat’
“Ahhh…đau”
“Hơ, xin lỗi, anh thương anh thương..”. Mộc Lăng quên mất mông cậu đang đau, lúc anh đánh vào làm cậu giật mình suýt té. Sau khi tắm xong thì anh thay đồ cho cậu xong rồi bế cậu xuống bếp cho cậu ăn
Cơm hôm nay là Gia Thụy nấu, nhưng lúc ăn thì Mộc Lăng để cậu lên người mình anh đúc cho cậu ăn. Cứ mỗi lần đúc thì Gia Thụy phải hôn má anh một cái. Cả buổi thì người có lợi vẫn là Mộc Lăng còn cậu vẫn là kẻ chịu thua lỗ.
\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-
Cùng lúc đó tại sân bay, một cô gái đeo kính đen kéo vali đi ra
"Mộc Lăng, lần này em về rồi. Anh đừng hòng thoát"
“Được”
\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-
“Mộc Lăng buông ra, đừng làm loạn”
“Cả tuần nay anh chưa được ăn no mà”. Trong khi Gia Thụy nấu ăn thì anh cứ bám sau lưng, ôm lấy cậu tay thì sờ xoạng lung tung khiến Gia Thụy không thể tập trung được. Hôm nay là được bảy ngày mà Gia Thụy né được móng vuốt của anh, nhưng bây giờ anh lại giở trò làm loạn
“Đừng…ah…”. Mộc Lăng nhấc bổng cậu xoay sang bàn ăn và bắt đầu ép người Gia Thụy xuống bàn, Mộc Lăng hôn lên gáy cậu dần sang bên tai của cậu. Hơi thở nóng bên tai khiến Gia Thụy đỏ cả người, tay của cậu bị anh đè lên bàn và ép sát cả người xuống bàn. Anh xoay đầu cậu lại, hôn lên đôi môi nhỏ kia tay bắt đầu luồng ra sau kéo cao áo cậu lên luồng tay vào đó xoa lấy đầu nhũ của Gia Thụy
“Ưm…dừng lại Mộc Lăng…”
“Một lần thôi, anh muốn lắm rồi”
Mộc Lăng lấy vật đang phồng to giữa chân chà xát lên mông của cậu, anh bắt đầu cởi bỏ quần ra anh đưa ngón tay vào hậu huye.t của cậu
“Ahh!!...ha…Ưm..”
“Phải nới rộng nó ra chứ, không đau đâu!”
Từ một ngón tay rồi đến hai ngón. Anh chà xát và xoay tròn ngón tay trong cậu, khi vừa đủ thì anh cầm lấy con th!t đưa đưa vào nhẹ nhàng rồi rút ra. Sau đó lại nhẹ nhàng đâm rút đến khi Gia Thụy mất cảnh giác thì anh đâm một phát vào lút cả cây
“AH…Đau, đau quá!...”
“Em thả lỏng, đừng siết. Ha! ”
Chỉ mới một tuần không làm mà nó lại siết chặt như vậy, trán Mộc Lăng đẫm mồi hôi nhưng vẫn không động thân được. Sự chặt hẹp làm anh muốn bắn, Mộc Lăng đưa tay ra trước xoa lấy duong vậ.t của cậu, vuốt ve nhẹ nhàng không mạnh không nhẹ. Thấy Gia Thụy đã thả lỏng hơn trước anh bắt đầu bóp eo cậu và động liên tục ‘Bạch bạch’
“AAA!!..nhanh quá. Ưmm..” ‘Phụt’
‘BẠCH BẠCH’
Gia Thụy đứng run cả chân, phía dưới chân cậu ti.nh d!ch nhiễu ướt cả sàn “Ahh…mỏi chân quá..”
Mộc Lăng nghe cậu nói vậy liền nâng một chân cậu lên và bắt đầu thúc liên hồi ‘Lép nhép..’
Mộc Lăng gần đến cao trào và bắt đầu nhanh hơn, sâu hơn khiến Gia Thụy thở gấp bụng co rút “ahh”. Mộc Lăng bắn thẳng vào trong cậu, tinh d!ch ấm nóng bắn thẳng vào trong làm Gia Thụy rùng mình, sau cao trào anh rút ra chất lỏng trắng cũng chảy ra nhiễu xuống sàn. Hai chân Gia Thụy run rẩy muốn khụy xuống thì Mộc Lăng đưa tay bế cậu lên
“Anh no rồi, tắm thôi”
“Ha…Tên đáng ghét. Không đứng nổi nữa rồi”
Mộc Lăng mỉm cười, bế cậu về phòng tắm. Anh tỉ mĩ tắm cho cậu, đến lúc tắm lại nước thì anh để Gia Thụy đứng trong bồn tắm. Thân hình trắng, nuột nà, cặp mông tròn làm anh nuốt nước bọt. Mộc Lăng đưa tay vỗ vào mông cậu ‘chat’
“Ahhh…đau”
“Hơ, xin lỗi, anh thương anh thương..”. Mộc Lăng quên mất mông cậu đang đau, lúc anh đánh vào làm cậu giật mình suýt té. Sau khi tắm xong thì anh thay đồ cho cậu xong rồi bế cậu xuống bếp cho cậu ăn
Cơm hôm nay là Gia Thụy nấu, nhưng lúc ăn thì Mộc Lăng để cậu lên người mình anh đúc cho cậu ăn. Cứ mỗi lần đúc thì Gia Thụy phải hôn má anh một cái. Cả buổi thì người có lợi vẫn là Mộc Lăng còn cậu vẫn là kẻ chịu thua lỗ.
\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-\\-
Cùng lúc đó tại sân bay, một cô gái đeo kính đen kéo vali đi ra
"Mộc Lăng, lần này em về rồi. Anh đừng hòng thoát"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.