Chương 29
Hoa Anh Túc
28/01/2023
Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên từ phía cửa ra vào. Áp suất trong phòng vì sự xuất hiện đột ngột đó mà giảm đi rõ rệt. Hàn Kì vẫn một mực chung thủy lướt qua từng tấc, phác họa trên khuôn mặt đang ngủ yên bình của
Tiểu Phàm nhưng anh lại đang tản mản ra hơi thở tàn nhẫn:
“Đúng là không đúng lúc.” Hàn Kì lãnh đạm trả lời.
Tiểu Phong tiến vào bên trong xem nhẹ sự cảnh cáo như có như không của Hàn Kì. Anh đưa mắt không rõ cảm xúc nhìn người đang ngủ đến không biết trời đất là gì kia rồi rất tự nhiên thu hồi tầm mắt lại:
“Sao cậu lại tới đây.” Hàn Kì ngồi thẳng dậy lấy cơ thể to lớn che đi Tiểu Phàm.
“Các trưởng lão đang tìm anh.”
Chẳng để ý đến hành động nhỏ của Hàn Kì, Tiểu Phong ngồi xuống ghế sofa đối diện trả lời câu hỏi kia:
“Tôi sẽ tới đó sau.” Hàn Kì đáp lại sau đó.
“Anh biết làm như vậy rất nguy hiểm cho cô ta.”
Tiểu Phong nghĩ ngợi một lát rồi bất ngờ đưa ra điều không mấy liên quan đến đoạn hội thoại khi nãy:
“Tôi biết.”
Ba đại gia tộc lớn có tầm ảnh hưởng không chỉ ở nước A mà còn với cả thế giới. Bạch đạo và hắc đạo cả ba gia tộc đều nhúng sâu vào. Có nhiều người kính nể, thận trọng cũng đồng nghĩa với việc kẻ thù muốn giết bọn họ nhiều không kể siết. Anh và Tiểu Phong ngay từ nhỏ đều đã được đến nơi huấn luyện của gia tộc để trở thành những người mạnh nhất, có thể đối mặt với bất kì mối đe dọa nào. Và một người hoàn hảo nhất thì không được có điểm yếu, thứ kẻ thù có thể lợi dụng được.
Trước đây cái tên Hàn Kì này là nỗi khiếp sợ của toàn giới mafia nhưng bây giờ anh đã khác. Anh có điểm yếu là cô. Dù có cài bao nhiêu ám vệ tới bảo vệ thì mạng sống của cô vẫn bị đe dọa khi ở gần anh. Bữa tiệc lớn tối nay có nhiều kẻ thù giấu mình trong bóng tối, nhất cử nhất động của anh đều rơi vào tầm ngắm cả:
“Nhưng đó không phải việc cậu nên quan tâm. Cậu cũng không khác tôi là bao.” Hàn Kì rót hai ly rượu một cho mình, một đưa sang chỗ Tiểu Phong.
“Nguy cơ của tôi thấp hơn anh. Dự án này đã động tới nhiều băng mafia khác đặc biệt là “Black Rose”. Tôi dù sao cũng chưa chính thức ra mặt.”
Không khí im lặng lần nữa bao trùm căn phòng xa hoa. Tiểu Phong và Hàn Kì chỉ nhìn nhau mà có những tính toán trong đầu:
“Tôi đã làm xong việc của mình.” Nói rồi Tiểu Phong đứng dậy tùy ý chỉnh lại trang phục rồi cất bước đi khỏi. Trước khi rời khỏi anh bỏ lại một câu: “Rượu ngon!”
Tiểu Phong rời khỏi thì một bóng đen thoắt ẩn từ cửa sổ lớn đi vào trong phòng. Người xuất hiện mặc bộ đồ da đen bó sát cơ thể lực lưỡng. Quanh hông và đùi trái quấn đai túi để súng. Anh đeo mặt nạ sắt bằng bạc che kín nửa khuôn mặt trên chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo. Mái tóc dài đen buộc gọn gàng tung bay theo từng cử chỉ. Đôi găng tay đen để lộ ngón tay bám vào sợi dây treo nối từ trên tầng 53 trở xuống:
“Kì Nhất mọi việc thế nào?”
Hàn Kì cầm ly rượu thong thả uống, mặt không quay về phía sau, nhưng qua hơi thở thì anh nhận ra người vừa tới:
“Không thuận lợi cho lắm. Cậu phá tan một căn cứ của tên John kia nghĩ hắn ta sẽ bỏ qua. Tên đó đang bay từ Mỹ qua nước A này để truy sát cậu.” Kì Nhất mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế.
“Vậy sao?”
“Cậu hiện tại có cô bé kia làm điểm yếu đừng có tùy hứng. Lần này “Black Rose” sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.” Đoạn vừa nói anh nhìn về phía bên cạnh Hàn Kì.
“Băng “Hắc Long” dạo này có động tĩnh gì không?” Không để tâm đến lời cảnh báo kia Hàn Kì vẫn thản nhiên hỏi vấn đề mình quan tâm.
“Không có! Rất kín tiếng hầu như không tra thêm chút thông tin nào.”
Báo cáo thêm một chút thông tin Kì Nhất lại biến mất trong bóng đêm như chưa từng xuất hiện. Hàn Kì lấy áo trong tủ đắp lên người Tiểu Phàm. Một lúc sau anh rời khỏi phòng đi thang máy riêng đến chỗ các trưởng lão.
Một tiếng sau
Hàn Kì quay trở lại phòng nhưng bên trong trống không chỉ còn chiếc áo lông thú còn trên ghế. Dù phòng có gắn rất nhiều camera thì anh cũng không cần xem lại mà cũng đoán ra được ai đã vào đây và đưa Tiểu Phàm đi. Anh cứ như vậy để anh ta mang cô đi cũng nằm có trong mục đích của anh. Nó sẽ an toàn hơn.
Quay trở lại 30 phút trước khi Hàn Kì rời khỏi. Tiểu Phong đứng trước cửa phòng khi nãy, mở cửa rồi đi thẳng vào. Bước tới gần chỗ Tiểu Phàm ngủ anh cúi xuống bế ngang cô lên theo kiểu công chúa, để đầu cô dựa vào cơ thể mình, chẳng cần xin phép ai trắng trợn mà cướp người đi.
Xuống hầm để xe, anh leo lên chiếc xe đang đợi sẵn:
“Đi đi.” Tiểu Phong vừa ra lệnh, vừa ổn định thân thể cho Tiểu Phàm.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi Thiên Phúc. Người cầm lái là một vệ sĩ. Nói thật từ lúc nhìn thấy thiếu gia ôm một cô gái lên xe của mình anh ta sắp rớt quai hàm ra rồi. Con người này mà cũng biết cách ôm con gái nhà người ta ư? Không tận mắt nhìn thấy anh ta cũng chẳng tin. Đã vậy cái hành động kia của thiếu gia là thế quái nào nhỉ?
Qua kính chiếu hậu chỉ thấy Tiểu Phong, người lạnh nhạt với phụ nữ và căm ghét bị chạm vào kia vậy mà lại cho Tiểu Phàm ngồi lên đùi của mình. Hành động dịu dàng đỡ lấy lưng của cô làm điểm tựa kia cũng đủ chọc mù mắt của hắn.
Nhưng một lúc sau không hiểu lý do gì đã chọc giận Tiểu Phong. Chỉ thấy mặt anh trùng xuống đen lại, rồi lấy khăn tay từ trong túi điên cuồng chà sát lên khuôn mặt của cô gái đến đỏ ửng. Cho đến khi tiếng kêu đau nhẹ phát ra từ cổ họng Tiểu Phàm anh mới dừng tay lại.
Đây là vừa xoa, vừa đánh. Hắn vẫn là nên chuyên tâm lái xe. Cố hiểu tâm trạng của thiếu gia thật là một điều ngu ngốc. Dù sao vẫn có chuyện để nói với anh em thủ hạ của hắn là được rồi.
Nơi chiếc xe dừng lại không phải là con phố nơi Tiểu Phàm đang ở mà đi tới biệt thự của Tiểu Phong ở Long Môn.
“Đúng là không đúng lúc.” Hàn Kì lãnh đạm trả lời.
Tiểu Phong tiến vào bên trong xem nhẹ sự cảnh cáo như có như không của Hàn Kì. Anh đưa mắt không rõ cảm xúc nhìn người đang ngủ đến không biết trời đất là gì kia rồi rất tự nhiên thu hồi tầm mắt lại:
“Sao cậu lại tới đây.” Hàn Kì ngồi thẳng dậy lấy cơ thể to lớn che đi Tiểu Phàm.
“Các trưởng lão đang tìm anh.”
Chẳng để ý đến hành động nhỏ của Hàn Kì, Tiểu Phong ngồi xuống ghế sofa đối diện trả lời câu hỏi kia:
“Tôi sẽ tới đó sau.” Hàn Kì đáp lại sau đó.
“Anh biết làm như vậy rất nguy hiểm cho cô ta.”
Tiểu Phong nghĩ ngợi một lát rồi bất ngờ đưa ra điều không mấy liên quan đến đoạn hội thoại khi nãy:
“Tôi biết.”
Ba đại gia tộc lớn có tầm ảnh hưởng không chỉ ở nước A mà còn với cả thế giới. Bạch đạo và hắc đạo cả ba gia tộc đều nhúng sâu vào. Có nhiều người kính nể, thận trọng cũng đồng nghĩa với việc kẻ thù muốn giết bọn họ nhiều không kể siết. Anh và Tiểu Phong ngay từ nhỏ đều đã được đến nơi huấn luyện của gia tộc để trở thành những người mạnh nhất, có thể đối mặt với bất kì mối đe dọa nào. Và một người hoàn hảo nhất thì không được có điểm yếu, thứ kẻ thù có thể lợi dụng được.
Trước đây cái tên Hàn Kì này là nỗi khiếp sợ của toàn giới mafia nhưng bây giờ anh đã khác. Anh có điểm yếu là cô. Dù có cài bao nhiêu ám vệ tới bảo vệ thì mạng sống của cô vẫn bị đe dọa khi ở gần anh. Bữa tiệc lớn tối nay có nhiều kẻ thù giấu mình trong bóng tối, nhất cử nhất động của anh đều rơi vào tầm ngắm cả:
“Nhưng đó không phải việc cậu nên quan tâm. Cậu cũng không khác tôi là bao.” Hàn Kì rót hai ly rượu một cho mình, một đưa sang chỗ Tiểu Phong.
“Nguy cơ của tôi thấp hơn anh. Dự án này đã động tới nhiều băng mafia khác đặc biệt là “Black Rose”. Tôi dù sao cũng chưa chính thức ra mặt.”
Không khí im lặng lần nữa bao trùm căn phòng xa hoa. Tiểu Phong và Hàn Kì chỉ nhìn nhau mà có những tính toán trong đầu:
“Tôi đã làm xong việc của mình.” Nói rồi Tiểu Phong đứng dậy tùy ý chỉnh lại trang phục rồi cất bước đi khỏi. Trước khi rời khỏi anh bỏ lại một câu: “Rượu ngon!”
Tiểu Phong rời khỏi thì một bóng đen thoắt ẩn từ cửa sổ lớn đi vào trong phòng. Người xuất hiện mặc bộ đồ da đen bó sát cơ thể lực lưỡng. Quanh hông và đùi trái quấn đai túi để súng. Anh đeo mặt nạ sắt bằng bạc che kín nửa khuôn mặt trên chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo. Mái tóc dài đen buộc gọn gàng tung bay theo từng cử chỉ. Đôi găng tay đen để lộ ngón tay bám vào sợi dây treo nối từ trên tầng 53 trở xuống:
“Kì Nhất mọi việc thế nào?”
Hàn Kì cầm ly rượu thong thả uống, mặt không quay về phía sau, nhưng qua hơi thở thì anh nhận ra người vừa tới:
“Không thuận lợi cho lắm. Cậu phá tan một căn cứ của tên John kia nghĩ hắn ta sẽ bỏ qua. Tên đó đang bay từ Mỹ qua nước A này để truy sát cậu.” Kì Nhất mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế.
“Vậy sao?”
“Cậu hiện tại có cô bé kia làm điểm yếu đừng có tùy hứng. Lần này “Black Rose” sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.” Đoạn vừa nói anh nhìn về phía bên cạnh Hàn Kì.
“Băng “Hắc Long” dạo này có động tĩnh gì không?” Không để tâm đến lời cảnh báo kia Hàn Kì vẫn thản nhiên hỏi vấn đề mình quan tâm.
“Không có! Rất kín tiếng hầu như không tra thêm chút thông tin nào.”
Báo cáo thêm một chút thông tin Kì Nhất lại biến mất trong bóng đêm như chưa từng xuất hiện. Hàn Kì lấy áo trong tủ đắp lên người Tiểu Phàm. Một lúc sau anh rời khỏi phòng đi thang máy riêng đến chỗ các trưởng lão.
Một tiếng sau
Hàn Kì quay trở lại phòng nhưng bên trong trống không chỉ còn chiếc áo lông thú còn trên ghế. Dù phòng có gắn rất nhiều camera thì anh cũng không cần xem lại mà cũng đoán ra được ai đã vào đây và đưa Tiểu Phàm đi. Anh cứ như vậy để anh ta mang cô đi cũng nằm có trong mục đích của anh. Nó sẽ an toàn hơn.
Quay trở lại 30 phút trước khi Hàn Kì rời khỏi. Tiểu Phong đứng trước cửa phòng khi nãy, mở cửa rồi đi thẳng vào. Bước tới gần chỗ Tiểu Phàm ngủ anh cúi xuống bế ngang cô lên theo kiểu công chúa, để đầu cô dựa vào cơ thể mình, chẳng cần xin phép ai trắng trợn mà cướp người đi.
Xuống hầm để xe, anh leo lên chiếc xe đang đợi sẵn:
“Đi đi.” Tiểu Phong vừa ra lệnh, vừa ổn định thân thể cho Tiểu Phàm.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi Thiên Phúc. Người cầm lái là một vệ sĩ. Nói thật từ lúc nhìn thấy thiếu gia ôm một cô gái lên xe của mình anh ta sắp rớt quai hàm ra rồi. Con người này mà cũng biết cách ôm con gái nhà người ta ư? Không tận mắt nhìn thấy anh ta cũng chẳng tin. Đã vậy cái hành động kia của thiếu gia là thế quái nào nhỉ?
Qua kính chiếu hậu chỉ thấy Tiểu Phong, người lạnh nhạt với phụ nữ và căm ghét bị chạm vào kia vậy mà lại cho Tiểu Phàm ngồi lên đùi của mình. Hành động dịu dàng đỡ lấy lưng của cô làm điểm tựa kia cũng đủ chọc mù mắt của hắn.
Nhưng một lúc sau không hiểu lý do gì đã chọc giận Tiểu Phong. Chỉ thấy mặt anh trùng xuống đen lại, rồi lấy khăn tay từ trong túi điên cuồng chà sát lên khuôn mặt của cô gái đến đỏ ửng. Cho đến khi tiếng kêu đau nhẹ phát ra từ cổ họng Tiểu Phàm anh mới dừng tay lại.
Đây là vừa xoa, vừa đánh. Hắn vẫn là nên chuyên tâm lái xe. Cố hiểu tâm trạng của thiếu gia thật là một điều ngu ngốc. Dù sao vẫn có chuyện để nói với anh em thủ hạ của hắn là được rồi.
Nơi chiếc xe dừng lại không phải là con phố nơi Tiểu Phàm đang ở mà đi tới biệt thự của Tiểu Phong ở Long Môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.