Yêu Em Đến Đau Lòng

Chương 15

Đào Nhạc Tư

20/01/2016

Thang máy trung tâm thương mại vào ngày nghỉ cực kỳ đáng sợ , giống như là nhét cá mòi vậy.

Nhưng Mạnh Chấn Sênh và Diệp Bằng Huyên mua quá nhiều đồ, đồ lớn nhất còn có một chiếc xe đẩy cho trẻ em nên không tiện đi thang cuốn, hai ngườ chỉ còn cách cam chịu số phận đi vào thang máy chật chội. Mạnh Chấn Sênh và Diệp Bằng Huyên bị đẩy đến góc khuất nhất. Mạnh Chấn Sênh đứng tựa vào tường , xe đẩy xem bé chứa đầy quần áo đồ dùng của trẻ sơ sinh đặt bên người anh, Diệp Bằng Huyên thì đứng phía trước anh , tựa một mặt vào tường.

Người rất nhiều , điều hòa nhiệt độ trong thang máy phát huy không được bao nhiêu tác dụng , vừa ngột ngạt vừa nóng , cứ mỗi tầng đều dừng lại vẫn luôn có người muốn chen vào, dường như bỏ qua tiếng chuông cảnh báo trọng lượng của thang máy đang reo lên.

" Xin phía trong nhích vào, cảm ơn." Cô gái thang máy còn nói như vậy.

"A..., làm ơn đi , đâu còn chỗ nào còn nhích được đâu ! " Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Bằng Huyên đau khổ đầy oán trách.

Sau lưng cô là tường, phía bên tay phải là Mạnh Chấn Sênh, trước mặt và bên tay trái là người , sau khi cô gái thang máy nói xong liền chen vào, thậm chí đã đụng vào nhau , lúc này đang là mùa hè , cảm giác dinh dính khiến người ta không thoải mái , cô đành phải không ngừng đến gần Mạnh Chấn Sênh.

Mạnh Chấn Sênh không thể động đậy , chỉ thấy chiều cao của Diệp Bằng Huyên chỉ cao đến vai anh càng lúc càng tiến tới gần , sau cùng mặt của cô và trái tim anh cách nhau khoảng năm cm mà tay của cô đang chống lên lồng ngực anh.

Trong các mùi vị trong thang máy, chỉ mình anh ngửi thấy mùi thơm trang nhã nhẹ nhàng trên người cô, dây thần kinh nào đó trong người anh bị trêu chọc , rối loạn sự khát vọng trong người anh.

" Cho em mượn trốn một chút. Không còn cách nào cả, đông quá rồi." Cô thấp giọng ngại ngùng nói với anh. Cùng người xa lạ đụng chạm cô thà hướng đến Mạnh Chấn Sênh.

Lúc cô nói hơi nóng trong miệng nhả ra xuyên qua lớp vải đến da thịt anh khiến cả người anh run rẩy.

" Anh biết, không sao ." Anh khàn khàn lên tiếng trả lời . Đây chính là hành hạ ngọt ngào !

Thang máy lại dừng ở một tầng, độ chen chúc lại tăng lên, Diệp Bằng Huyên bất đắc dĩ quay người đối mặt với Mạnh Chấn Sênh dùng lưng để ngăn chặn sự gần sát với người lạ nhưng nửa người phía trước đã gần như dán lên người Mạnh Chấn Sênh, vì tránh cô bị người khác đụng chạm anh vươn tay ôm lấy cô.

Cô vì thế mà nghe được tiếng tim anh đập, hơn nữa rất nhanh rất to ! Cô biết dáng vẻ này rất mờ ám nhưng đây cũng là bất đắc dĩ !

Một cỗ khí nóng từ lòng bàn chân truyền lên não , cô lần nữa lại cảm thấy mặt đỏ tai nóng.

Haiz! Mạnh Chấn Sênh không khỏi thở dài trong lòng . Chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cô mà anh dường như cảm nhận được một loại hạnh phúc ! Chỉ là không biết đến khi nào tình yêu của anh mới có thể quang minh chính đại , danh chính ngôn thuận thể hiện trước mặt cô đây ?

Hai người dựa sát vào đối phương dường như chìm trong thế giới mờ ám của hai người mà tình cảm ám muội chân tình này lại lưỡng lự lẫn nhau.

Nhịp tim đập giống như ma chú từng tiếng từng tiếng mê hoặc tâm hồn Diệp Bằng Huyên. Nếu không phải ý chí đang kháng cự lại, cô thật muốn cứ như vậy yên tĩnh dựa vào không cần nhắc nhở bản thân duy trì khoảng cách . Có lẽ do phẩm chất của Mạnh Chấn Sênh , ở bên cạnh anh khiến cô luôn có cảm giác an toàn vững vàng kiên định !

Rốt cuộc thang máy cũng xuống đến bãi giữ xe dưới đất , dòng người tản ra, lúc này bọn họ ở góc khuất mới bước ra thang máy.

" Em có ổn không ?" Mạnh Chấn Sênh phụ trách đẩy xe em bé , thân thiết hỏi cô.

Thấy mặt cô đỏ ửng như vừa phơi nắng xong , chắc không phải vì sự ngột ngạt trong thang máy , cảm thấy thiếu oxi hay là có chỗ nào không thoải mái chứ ?

" Vẫn ổn , về sau tuyệt đối không đi thang máy của trung tâm thương mại vào ngày nghỉ nữa." Cô dùng tay quạt quạt gió, cô chịu không nổi cảnh đám đông chen chúc , cũng chịu không nổi tâm tình ái muội dày vò.

" Đúng đúng đúng." Anh cũng đồng cảm phụ họa theo.

Bọn họ ghét bỏ oán trách bình luận , cả hai sau khi che giấu kéo dài khoảng cách một cảm giác mất mác trỗi dậy trong lòng....

*** Phượng Minh hiên độc chế tác*****

Thời gian thấm thoát trôi qua , Hạo Hạo đã đầy tháng rồi.

Diệp Bằng Huyên vì mẹ con Tào Ánh Hồng mà từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn , đồng thời cũng mời Mạnh Chấn Sênh đến nhà chúc mừng.

" Anh mua một ổ bánh kem sáu tấc với ba chai rượu , em mang đá lên đây đi !" Mạnh Chấn Sênh từ ngoài cửa bước vào trực tiếp đi đến nhà bếp.

Anh đối với nhà của Diệp Bằng Huyên đã tương đối quen thuộc , nhất là trong một tháng này , hầu như ngày nào tan làm về anh cũng đến đây, thậm chí còn làm cho mẹ anh chú ý. Mẹ anh trách anh cả ngày không phải làm việc thì không biết chạy đến chỗ nào lêu lổng , đã gần ba mươi tuổi rồi mà cũng không có bạn gái, giục anh mau chóng ổn định , còn muốn giúp anh sắp xếp coi mắt. Nhưng bà không biết mỗi ngày anh bận như vậy là đang theo đuổi đối tượng trong lòng !

Diệp Bằng Huyên đưa tay nhận lấy, tò mò hỏi : " Bánh ngọt vị gì vậy anh ?"

" Bánh pudding khoai môn." Anh đáp, ánh mắt tham lam nhìn dáng vẻ đảm đang của cô đang đeo tạp dề.

" Oa, là loại em thích nhất." Cô cười vui vẻ, xoay người bỏ bánh vào tủ lạnh.

" Em không thích khoai môn !" Tào Ánh Hồng cố ý oa oa kháng nghị , lúc này dù có thích khoai môn cô cũng sẽ nói là không thích, như vậy mới có thể thể hiện rõ sự thiên vị của Mạnh Chấn Sênh đối với Diệp Bằng Huyên : " Chấn Sênh , em thấy trong lòng anh chỉ nhớ chuyện của Bằng Huyên thôi?"

" Anh lại không biết em thích vị gì , vì thế mới..." Lời giải thích của Mạnh Chấn Sênh còn chưa nói xong đã bị Tào Ánh Hồng cắt ngang.

" Làm trò, anh vốn dĩ không tính hỏi em, một lòng chỉ muốn mua mùi vị mà Bằng Huyên thích thôi đúng không." Cô bướng bỉnh trêu chọc bọn họ.

" Cậu nhìn một bàn đầy thức ăn mình làm cho cậu đi , để mình ăn một chút bánh pudding được không ?" Diệp Bằng Huyên bưng thức ăn từ trong nhà bếp ra bật cười.

" Chậc chậc chậc, đây là gì đây ?" Nhìn thấy đĩa thức ăn trên bàn Tào Ánh Hồng lần nữa khoai trương trách móc.

" Chân heo kho tàu." Cô cảm thấy kỳ lạ trả lời.



" Ồ là món anh thích ăn nhất." Mạnh Chấn Sênh vui sướng mỉm cười, nhất định là hai ngày trước anh từng đề cập với cô muốn ăn món này nên hôm nay cô mới đặc biệt làm . Ùhm ngửi thấy mùi thơm bụng cũng bắt đầu đói rồi.

" Ha, tốt lắm , bên trái là món Bằng Huyên thích nhất, phải là món Chấn Sênh thích nhất , nhưng đều là món em không thích, rốt cuộc hôm nay muốn chúc mừng cái gì vậy ?" Tào Ánh Hồng nhướng mày, cố ý dùng đôi mắt to thông minh lạnh lùng đánh giá Mạnh Chấn Sênh và Diệp Bằng Huyên.

Hai người này ! Đều nhớ việc đối phương thích , còn ở ㄍㄧㄥ cái gì? Mau kết giao qua lại không phải là được rồi sao ?

" Chúc mừng đầy tháng vốn là ăn bún móng giò mà , Hạo Hạo vẫn chưa ăn được , mẹ nên ăn giùm đó ." Diệp Bằng Huyên nghe bạn thân oán giận như vậy giống như không nói đùa không khỏi khẩn trương vội vàng giải thích " Mà còn có mấy món khác nữa , cậu xem món cá chanh này và tôm nướng kiểu Thái, đều là món cậu thích..."

" Rượu cũng là do em bảo anh mua !" Mạnh Chấn Sênh lành lạnh phụ họa, nhìn ra là cô cố ý.

Tào Ánh Hồng thấy bộ dáng khẩn trương của Diệp Bằng Huyên , bỗng nhiên bật cười : " Mình cố ý chọc cậu đó ! Mình làm gì lại thích so đo tính toán như thế !"

" Haiz, Mình bị cậu dọa hết hồn." Diệp Bằng Huyên vỗ ngực, liếc mắt oán trách bạn tốt.

" Mình chỉ cảm thấy hai người đều nhớ đối phương thích gì, mình và Hạo Hạo giống như là bóng đèn lớn vậy !" Cô tiếp tục trêu chọc.

Mạnh Chấn Sênh hiểu rõ dụng ý của Tào Ánh Hồng , chỉ đơn giản cười mặc cô cười nhạo, tự mình đi đến một bên sắp xếp chén đũa.

Nhưng Diệp Bằng Huyên không quen đùa kiểu này, cô xấu hổ đến đỏ mặt, vô cùng bối rối và lúng túng.

" Gì mà bóng đèn chứ ! Cậu đừng có nói hưu nói vượn ! " Cô tức giận lên tiếng. Đứng giữa hai người yêu nhau mới gọi là bóng đèn, cô và Chấn Sênh lại không phải yêu nhau !

" Hạo Hạo, mẹ nuôi thật hung dữ , chúng ta mau chạy thôi." Trêu chọc xong Tào Ánh Hồng vui vẻ trốn đi.

Không có biện pháp với bạn thân Diệp Bằng Huyên lắc đầu thở dài mỉm cười rồi đi vào nhà bếp. Nhìn thấy Mạnh Chấn Sênh đang đứng trước bàn bếp giúp cô bưng đồ ăn ra bàn , trong lòng cô nhất thời sợ hãi.

Đều tại Ánh Hồng mà ra ! Cứ nói đùa như thế hại cô bây giờ nhìn thấy Chấn Sênh liền cảm thấy kỳ lạ.

" Chuyện đó.... gần đây Ánh Hồng nói chuyện là lạ , anh đừng để ý cậu ấy !" Cô đến bên cạnh anh bắt tay vào làm, lúng túng nói.

" Anh biết." Anh bật cười , không cần nhìn cô anh cũng biết hiện giờ mặt cô nhất định đỏ như trái táo .

" Ở đây để em làm được rồi , anh ra xới cơm đi , đều xong cả rồi." Cô thúc anh.

Tâm tình bị ảnh hưởng còn chưa khôi phục lại bình thường vẫn không nên gần nhau, nếu không cô thật không biết khi nào mới hết đỏ mặt nữa.

" OK ." Anh nhẹ nhàng trả lời.

Cảm giác phân chia công việc với cô thật là tốt , rất giống như một gia đình nhỏ , ai đều có việc của riêng mình , vui vẻ mà phối hợp với nhau.

Đầy tháng của Hạo Hạo thật ra chỉ là dịp để người lớn vui vẻ cùng nhau mà thôi , bảo bảo vừa sinh được một tháng có thể làm và ăn gì chứ ?

Ba người Mạnh Chấn Sênh, Diệp Bằng Huyên và Tào Ánh Hồng từ bảy giờ rưỡi tối đã bắt đầu ăn uống tiệc tùng đến mười giờ tối vẫn chưa kết thúc.

Nhưng vì Tào Ánh Hồng phải chăm sóc em bé nên sau đó rời đi trước , trở về phòng cho Hạo Hạo uống sữa và dỗ Hạo Hạo ngủ, đúng lúc để lại không gian cho Mạnh Chấn Sênh và Diệp Bằng Huyên.

Thiếu đi Tào Ánh Hồng hay nói, không khí không còn thân thiện nữa , nhưng lại càng nhàn nhã thanh thản dễ chịu hơn, hai người họ đơn giản cùng nhau dọn dẹp đồ ăn trên bàn, sau đó đem rượu chưa uống hết đến phòng khách.

" Tốt nhất anh không nên uống nữa." Mạnh Chấn Sênh cân nhắc tình hình của bản thân , anh đã hơi say , tâm tình tuy rất high nhưng vẫn nên có chừng mực.

" Anh lại muốn uống rượu sao ? Không sao đâu , anh cứ việc uống đi, uống say thì cứ ngủ ở đây ! Nhưng lầu ba Ánh Hồng đã ở rồi, lần này anh phải ngủ trên sôpha trong phòng khách thôi ." Cô cũng có chút men say , giọng nói cũng trở nên mềm mại ngọt ngào, cũng có chút làm nũng.

" Lần này ngủ ở đây sẽ không có ai xuất hiện rồi tức giận nữa." Anh không khỏi nhớ đến hôm ngủ lại ở nhà cô buổi sáng ngày hôm sau xảy ra chuyện gì, đột nhiên xúc động nói.

" .... Ừ ." Cô ngẩn người một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp.

Cái đó... dường như đã là chuyện rất lâu trước đây rồi !

Mạnh Chấn Sênh thấy cô không nói gì chỉ bưng ly rượu nhắm mắt uống cạn, một cỗ kích động thúc đẩy anh hỏi ra nghi vấn tận sâu đáy lòng.

" Em... còn yêu anh ấy không?" Anh chần chừ hỏi , cố ý không nhắc đến tên của Mạnh Tổ Minh , anh không muốn vào lúc này lại khắc sâu vào trí nhớ của cô.

Diệp Bằng Huyên ngừng lại vài giây như đang suy nghĩ , cô chợt lắc đầu.

" Khoảng thời gian đủ giúp em thu lại tình cảm của bản thân mình rồi , vì thế em không còn yêu anh ấy nữa." Nụ cười của cô còn có chút buồn, cô cầm ly rượu lên uống một hơi hết ly.

Trong lòng cô bây giờ chỉ tiếc nuối vì anh ra đi quá sớm, còn về tình yêu , từ lúc cô biết anh bắt cá hai tay cô đã lý trí thu lại đoạn tình cảm đó rồi. Không muốn làm người giả nhân giả nghĩa , thẳng thắn mà nói khi nghe thấy câu trả lời của cô , lòng Mạnh Chấn Sênh như như trút được gánh nặng trong lòng.

Đã không yêu nữa vậy thì tốt quá rồi ! Đây không phải thể hiện trong lòng cô không có ai , cô đang đợi một chuyện tình cảm khác sao ?

" Vậy em có tính tiếp nhận tình cảm mới không ?" Anh không biết bản thân mình khi hỏi ra câu này có bao nhiêu lắp bắp.



" Tình cảm mới ?" Cô nhíu mày chu miệng , nghiêng đầu chần chừ nghĩ : " Chưa từng nghĩ qua..."

" Em thử nghĩ xem ." Anh thúc giục muốn nghe đáp án của cô.

Cảm giác hơi say lại bị anh sốt ruột hỏi khiến cô có chút choáng váng , dứt khóat tiến sát đến cạnh anh nhíu mày hỏi lại : " Vậy còn anh ? Anh có nghĩ qua chưa ?"

" Có , ai nói anh không nghĩ tới ." Ánh mắt lười biếng khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp của cô . " Anh sớm đã có người trong lòng rồi , chỉ là đối phương dường như không nhạy bén nên không biết tấm lòng của anh thôi."

" Anh có người trong lòng rồi ?" Không biết vì sao nghe thấy lời này ngực cô như thắt lại, cực kỳ không thoải mái : " Sao em lại không biết vậy ?"

Cho dù trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh anh vẫn ba,năm lần chạy sang đây, nếu như anh đã có người trong lòng làm sao còn có ý nghĩ lo lắng xem cô có đồng ý tha thứ hay không?

Anh nhịn không được đưa tay qua cưng chiều nhéo gương mặt của cô : " Bởi vì em không nhạy bén thôi !" Người anh nói đến là cô vậy mà cô còn chưa phát hiện ra !

Mắt cô đột nhiên sáng lên, cười với anh : " Ồ ? Người anh thích không nhạy bén giống em sao ? Vậy chúng em cũng có thể trở thành bạn tốt rồi." Đây gọi là vật hợp theo loài.

Mạnh Chấn Sênh thất bại đành cười ngất . Lẽ nào cô không thích anh một chút nào sao ? Lại còn có ý nghĩ muốn kết bạn với người anh thích nữa ?!

Lòng tự tin bị đả kích, anh nhịn không được hỏi lại cô : " Bằng Huyên , em cảm thấy anh như thế nào ?"

" Rất tốt ! Dáng vẻ đẹp, tính cách lại chính trực lương thiện , thành thục chững chạc, chỉ cần là con gái chắc chắn rất dễ dàng mà thích anh." Cô mỉm cười nói ra những ưu điểm của anh.

Con mắt xinh đẹp thâm tình nhìn cô. Đôi mắt xinh đẹp sáng như vì sao lại mang theo chút lười biếng kiều mị , lúm đồng tiền lại khiến cho người khác say mê. Cô ở ngay bên cạnh anh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào !

Men say làm anh mất đi lý trí và tự chủ ngày thường, anh dễ dàng bị cô tác động, ranh giới phòng vệ đã bị sụp đổ.

" Nếu đã như thế tại sao em lại không thích anh ?" Anh bỗng nhiên chộp lấy bờ vai mềm mại của cô, ảo nảo hỏi.

"Em thích anh, nhưng.... " Cảm giác ngà ngà say khiến cô bỏ đi phòng bị , không cố gắng che giấu tâm tình mà thẳng thắn thừa nhận.

Cô thừa nhận thích anh khiến anh vui mừng khôn xiết , chữ " nhưng" lại khiến lòng của anh như lơ lửng trên không, đung đưa như đang đi trên dây thừng , chờ đợi đáp án của cô để quyết định số phận của anh.

" Thích chính là thích , còn nhưng chuyện gì nữa ?" Anh tức giận hỏi.

" Đương nhiên là có nhưng mà bởi vì anh là em họ của Tổ Minh ." Cô buồn rầu nói ra mấu chốt vấn đề.

Thật ra cô có cảm giác với anh , dù sao ngay từ đầu cô đã rất thích anh chỉ bởi vì bên cạnh có Tổ Minh nên trước giờ cô chưa từng nghĩ về anh, mà sau này cô lại không ngừng trốn tránh tình cảm kỳ lạ đang xuất hiện nhưng lại không muốn truy đến cùng , thân phận anh em họ là nguyên nhân duy nhất mà cô có.

“ Gặp quỷ ! Có phải anh em họ cũng chẳng liên quan gì đến em ! “ Mạnh Chấn Sênh hạ giọng tức giận.

" Làm sao có thể......a " Cô vừa muốn phản bác nhưng động tác của anh chợt nuốt lấy lời nói của cô, khiến cô kinh hãi.

Ham muốn ôm cô đã đốt cháy đi lý trí còn lại của Mạnh Chấn Sênh , bàn tay to lớn của anh ra sức chộp lấy bờ vai sau đó nghiêng người hôn cô.

Diệp Bằng Huyên nín thở, kinh ngạc đến hóa đá , chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ngay trước mắt rồi mới kịp phản ứng , nhưng lúc này cô mới phát hiện anh đang chiếm lấy hô hấp của cô , cô theo bản năng đành phải mở miệng hít lấy không khí nhưng hành động này ngược lại tạo cho anh cơ hội tiến sâu hơn.

Hơi thở xa lạ dễ chịu , tấn công nhiệt tình nhưng không thiếu sự dịu dàng từng đợt run rẩy khiến cho tinh thần cô càng thêm mê man, cô không tự chủ nhắm mắt lại , mặc anh dịu dàng chiếm giữ.

Mạnh Chấn Sênh đặt cô nằm trên ghế sôpha, say sưa nhấp nháp đôi môi ngọt ngào của cô , dưới sự trêu chọc mãnh liệt của anh lưỡi cô ngượng ngùng đáp lại .

Tuy nhiệt tình nhưng anh không hề nóng nảy tiến vào, ngón tay lưu luyến mô tả ngũ quan xinh đẹp thanh tú của cô, tay còn lại vuốt ve cổ và bờ vai trắng ngần của cô.

Anh thích cô, yêu cô đã rất lâu rồi !

Khát vọng hôn cô, ôm cô đã có từ rất lâu rất lâu rồi !

Đã từng có một lần anh cho rằng cả đời này sẽ không có cơ hội được ôm lấy cô, hôm nay đi đến đây mặc dù chưa chân chính đạt được ước muốn nhưng anh cũng rất cảm ơn sự ưu đãi của ông trời dành cho anh rồi.

Bàn tay dịu dàng và nụ hôn triền miên của anh làm cho cô cảm nhận được sự say mê, thương yêu của anh dành cho mình dẫn cô đến không gian nhẹ nhàng , dịu dàng , như thực như mơ.

Hẳn là cô đã ngủ thiếp đi rồi nên mới có cảm giác như mơ thế này !

Đúng vậy ! Cô mong có một người cưng chiều, yêu thương cô..... như Mạnh Chấn Sênh vậy ?

Diệp Bằng Huyên khẽ mở mắt liền trông thấy một đôi mắt thâm tình khiến người khác say mê , cô hơi cười.

Nếu như đang mơ thì không nên kiềm chế bản thân mình ? Bàn tay trắng nhẹ nhàng quàng lên cổ anh.

Nếu như đang mơ tại sao không làm theo lòng mình ? Đôi môi đỏ mọng chủ động hôn anh.

Sự thay đổi của cô đã cổ vũ cho Mạnh Chấn Sênh, anh vô cùng vui mừng ôm lấy cô dường như muốn cô hòa nhập vào người mình.

Anh muốn cô, muốn dùng tất cả bản thân mình mà yêu cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Đến Đau Lòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook