Chương 44: Ăn No Sinh Dâm Dục (H)
Dumy
14/12/2023
Ăn uống no nê cũng mới hơn 8g tối, nếu chở cô về nhà thì cũng còn quá sớm, Cố Trạch Dương bắt đầu có suy nghĩ xấu, bàn tay đặt ở trên eo Hoắc Ngữ Yên mon men có hành động mờ ám.
Tình trạng bây giờ của Cố Trạch Dương chính là: ăn no sinh dâm dục!
Tuy áo sơ mi đơn giản nhưng mặc trên người cô vẫn có sức quyến rũ mê người, chân váy dài trên đầu gối ôm sát lấy bờ mông tròn cùng hai chân thon dài lộ rõ đường cong duyên dáng tinh tế.
Mới vừa nghe điện thoại xong, Hoắc Ngữ Yên đột nhiên đỏ mặt la lên:
"A"
Một bàn tay to đặt trên đùi cô, đang sờ soạng đi vào phía dưới chân váy bắt đầu tiến lên trên.
Đè lại bàn tay quấy rối kia, Hoắc Ngữ Yên thẹn thùng ngăn cản:
"Đừng ở trong này... Lỡ chút nữa có người vào..."
Nơi này là nhà hàng, phục vụ có thể ra vào bất cứ lúc nào. Nếu bị họ bắt gặp thì không xấu hổ đến chết mới lạ!
Tuy rằng sợ hãi, nhưng bàn tay linh hoạt kia lại đang ở bên ngoài quần lót tùy ý vuốt ve, liên tiếp đem đến cho cô khoái hoạt không ngừng, đối với sự khiêu khích của hắn, cô luôn vô lực chống đỡ.
"Sẽ không ai dám tiến vào."
Lời nói này của Cố Trạch Dương là thật, vì nhà hàng này có quy định là khi khách hàng dùng cơm, nếu không có người ở bên trong cho phép, người bên ngoài không thể tùy ý vào.
"Nhưng..."
"Bảo bối, em không muốn anh sao? Mấy ngày rồi chúng ta không có làm, 'thằng nhỏ' của anh sắp hư mất rồi, nó rất nhớ huyệt nhỏ ấm áp...hửm!"
Trong lòng Hoắc Ngữ Yên hiểu được, nếu nam nhân đã muốn thì có nói 'không' cũng không ngăn được, mà bản thân cô cũng không thể cự tuyệt hắn.
"Chỗ này ẩm ướt rồi, Ngữ Yên, em cũng đang muốn anh?"
Một tay nắm chặt eo, tay còn lại ở bên trong váy ôm lấy đùi Hoắc Ngữ Yên, Cố Trạch Dương chỉ hơi dùng lực, dễ dàng ôm cô đặt trên đùi của mình, khẽ liếm khóe miệng của cô, trầm giọng cười nói.
Hoắc Ngữ Yên ngồi ở trên đùi hắn, nơi hạ thân đã có thể cảm giác được khát vọng to lớn bên trong đũng quần đang căng phồng kia.
Mặt cô đã ửng hồng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ mọng nhếch nhẹ, khiến người ta say mê.
"Anh...lưu manh"
"Anh sẽ làm đúng với cái tên này, anh lưu manh cho em xem..."
Cố Trạch Dương hào hứng từ phía sau bao vây cô, cúi đầu hôn lên gáy, sau đó vùi cả đầu vào hõm cổ Hoắc Ngữ Yên mà hít lấy hương thơm mùi hoa quỳnh nhàn nhạt trên người cô.
Phía dưới hắn cũng đã vén chiếc váy ngắn của cô lên tới thắt lưng. Quần lót nhỏ chỉ bằng vài thao tác đơn giản đã dễ dàng kéo xuống. Nhưng hắn lại cố ý không cởi bỏ hẳn mà treo vắt vẻo ở mắt cá chân của cô.
Cố Trạch Dương hài lòng cười nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế để cô ngồi trên đùi đưa lưng về phía hắn, xác nhận cô đã đủ ẩm ướt hắn cũng nhanh chóng kéo khoá quần cởi bỏ dục vọng của mình, vỗ nhẹ cái mông bóng loáng của cô, giọng nói đã khàn đục:
"Bảo bối, nhấc mông lên chút, tự mình ngồi xuống, gậy thịt đang đợi em tới ăn nó..."
Hai tay Hoắc Ngữ Yên chống trên bàn ăn, vặn vẹo loay hoay một hồi vẫn không sao cho gậy thịt đi vào được, quy đầu cứ ma sát bên ngoài hai mép cánh hoá chưa tìm được lối đến thiên đường càng lúc càng trướng đau đến đỏ tím.
"Trạch Dương...em...em không làm được!"
Hoắc Ngữ Yên cắn cắn môi dưới, ủy khuất nhíu mày, nôn nóng lên tiếng.
"Tiểu yêu tinh, thật biết hành hạ người, cho em...!"
Cố định eo nhỏ của cô, một tay Cố Trạch Dương nắm lấy côn thịt thô to của mình, nhắm ngay lối vào ướt át, lưng ưỡn lên, thoải mái xông vào vùng ấm áp nữ tính của cô.
"Ưm...ân..."
Lối vào chặt khít và co dãn, Cố Trạch Dương vừa tiến vào đã bị thành vách bao trùm thật chặt, quá nhiều khoan khoái, làm hai người đồng loạt hít vào một hơi thật mạnh.
"Tiểu tiên tử, huyệt nhỏ mút anh chặt quá, tư thế này thật sướng..."
Cố Trạch Dương một lần rồi lại một lần càng dùng sức tiến vào, hai tay ở phía trên cũng đã càn rỡ ở bên ngoài áo sơ mi mà xoa nắn lấy hai bầu ngực căng tròn.
Lúc này Hoắc Ngữ Yên đã bị hắn làm cho mất hồn, ý thức tan rã, một tay chống lên bàn, một tay đưa lên miệng ngăn lại tiếng rên khẽ vô thức phát ra, hơi thở ngày càng nặng nề, ngày càng dồn dập....
Sau bữa cơm, Cố Trạch Dương đã ăn vô cùng thoả mãn và ngon miệng, tâm tình cũng vì vậy mà tốt vô cùng, chuyện không thể ở cùng cô tối nay cũng phai nhạt đi một chút.
Trái ngược với vẻ ngoài sảng khoái của hắn, Hoắc Ngữ Yên xoa xoa cơn đau dị thường ở thắt lưng, chậm chạp đi theo sau hắn ra bãi đậu xe.
Ham muốn vô độ tối nay của hắn khiến hai chân cô bây giờ đã tê rần, bước đi có chút không vững.
Dù rất muốn chạy lại ôm người mình yêu vào lòng dìu đi nhưng cô lại dứt khoát không đồng ý.
Nếu như bị người quen bắt gặp thì chắc chắn ngày mai khẳng định sẽ có tin đồn rất lớn...
Tình trạng bây giờ của Cố Trạch Dương chính là: ăn no sinh dâm dục!
Tuy áo sơ mi đơn giản nhưng mặc trên người cô vẫn có sức quyến rũ mê người, chân váy dài trên đầu gối ôm sát lấy bờ mông tròn cùng hai chân thon dài lộ rõ đường cong duyên dáng tinh tế.
Mới vừa nghe điện thoại xong, Hoắc Ngữ Yên đột nhiên đỏ mặt la lên:
"A"
Một bàn tay to đặt trên đùi cô, đang sờ soạng đi vào phía dưới chân váy bắt đầu tiến lên trên.
Đè lại bàn tay quấy rối kia, Hoắc Ngữ Yên thẹn thùng ngăn cản:
"Đừng ở trong này... Lỡ chút nữa có người vào..."
Nơi này là nhà hàng, phục vụ có thể ra vào bất cứ lúc nào. Nếu bị họ bắt gặp thì không xấu hổ đến chết mới lạ!
Tuy rằng sợ hãi, nhưng bàn tay linh hoạt kia lại đang ở bên ngoài quần lót tùy ý vuốt ve, liên tiếp đem đến cho cô khoái hoạt không ngừng, đối với sự khiêu khích của hắn, cô luôn vô lực chống đỡ.
"Sẽ không ai dám tiến vào."
Lời nói này của Cố Trạch Dương là thật, vì nhà hàng này có quy định là khi khách hàng dùng cơm, nếu không có người ở bên trong cho phép, người bên ngoài không thể tùy ý vào.
"Nhưng..."
"Bảo bối, em không muốn anh sao? Mấy ngày rồi chúng ta không có làm, 'thằng nhỏ' của anh sắp hư mất rồi, nó rất nhớ huyệt nhỏ ấm áp...hửm!"
Trong lòng Hoắc Ngữ Yên hiểu được, nếu nam nhân đã muốn thì có nói 'không' cũng không ngăn được, mà bản thân cô cũng không thể cự tuyệt hắn.
"Chỗ này ẩm ướt rồi, Ngữ Yên, em cũng đang muốn anh?"
Một tay nắm chặt eo, tay còn lại ở bên trong váy ôm lấy đùi Hoắc Ngữ Yên, Cố Trạch Dương chỉ hơi dùng lực, dễ dàng ôm cô đặt trên đùi của mình, khẽ liếm khóe miệng của cô, trầm giọng cười nói.
Hoắc Ngữ Yên ngồi ở trên đùi hắn, nơi hạ thân đã có thể cảm giác được khát vọng to lớn bên trong đũng quần đang căng phồng kia.
Mặt cô đã ửng hồng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ mọng nhếch nhẹ, khiến người ta say mê.
"Anh...lưu manh"
"Anh sẽ làm đúng với cái tên này, anh lưu manh cho em xem..."
Cố Trạch Dương hào hứng từ phía sau bao vây cô, cúi đầu hôn lên gáy, sau đó vùi cả đầu vào hõm cổ Hoắc Ngữ Yên mà hít lấy hương thơm mùi hoa quỳnh nhàn nhạt trên người cô.
Phía dưới hắn cũng đã vén chiếc váy ngắn của cô lên tới thắt lưng. Quần lót nhỏ chỉ bằng vài thao tác đơn giản đã dễ dàng kéo xuống. Nhưng hắn lại cố ý không cởi bỏ hẳn mà treo vắt vẻo ở mắt cá chân của cô.
Cố Trạch Dương hài lòng cười nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế để cô ngồi trên đùi đưa lưng về phía hắn, xác nhận cô đã đủ ẩm ướt hắn cũng nhanh chóng kéo khoá quần cởi bỏ dục vọng của mình, vỗ nhẹ cái mông bóng loáng của cô, giọng nói đã khàn đục:
"Bảo bối, nhấc mông lên chút, tự mình ngồi xuống, gậy thịt đang đợi em tới ăn nó..."
Hai tay Hoắc Ngữ Yên chống trên bàn ăn, vặn vẹo loay hoay một hồi vẫn không sao cho gậy thịt đi vào được, quy đầu cứ ma sát bên ngoài hai mép cánh hoá chưa tìm được lối đến thiên đường càng lúc càng trướng đau đến đỏ tím.
"Trạch Dương...em...em không làm được!"
Hoắc Ngữ Yên cắn cắn môi dưới, ủy khuất nhíu mày, nôn nóng lên tiếng.
"Tiểu yêu tinh, thật biết hành hạ người, cho em...!"
Cố định eo nhỏ của cô, một tay Cố Trạch Dương nắm lấy côn thịt thô to của mình, nhắm ngay lối vào ướt át, lưng ưỡn lên, thoải mái xông vào vùng ấm áp nữ tính của cô.
"Ưm...ân..."
Lối vào chặt khít và co dãn, Cố Trạch Dương vừa tiến vào đã bị thành vách bao trùm thật chặt, quá nhiều khoan khoái, làm hai người đồng loạt hít vào một hơi thật mạnh.
"Tiểu tiên tử, huyệt nhỏ mút anh chặt quá, tư thế này thật sướng..."
Cố Trạch Dương một lần rồi lại một lần càng dùng sức tiến vào, hai tay ở phía trên cũng đã càn rỡ ở bên ngoài áo sơ mi mà xoa nắn lấy hai bầu ngực căng tròn.
Lúc này Hoắc Ngữ Yên đã bị hắn làm cho mất hồn, ý thức tan rã, một tay chống lên bàn, một tay đưa lên miệng ngăn lại tiếng rên khẽ vô thức phát ra, hơi thở ngày càng nặng nề, ngày càng dồn dập....
Sau bữa cơm, Cố Trạch Dương đã ăn vô cùng thoả mãn và ngon miệng, tâm tình cũng vì vậy mà tốt vô cùng, chuyện không thể ở cùng cô tối nay cũng phai nhạt đi một chút.
Trái ngược với vẻ ngoài sảng khoái của hắn, Hoắc Ngữ Yên xoa xoa cơn đau dị thường ở thắt lưng, chậm chạp đi theo sau hắn ra bãi đậu xe.
Ham muốn vô độ tối nay của hắn khiến hai chân cô bây giờ đã tê rần, bước đi có chút không vững.
Dù rất muốn chạy lại ôm người mình yêu vào lòng dìu đi nhưng cô lại dứt khoát không đồng ý.
Nếu như bị người quen bắt gặp thì chắc chắn ngày mai khẳng định sẽ có tin đồn rất lớn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.