Chương 30: Bị Phát Hiện
Dumy
13/12/2023
Lúc tỉnh lại thì trời cũng đã chập tối,
Đây là lần đầu tiên Cố Trạch Dương dùng bữa cùng Hoắc Ngữ Yên.
"Ăn chút đi, món này là món tâm đắc nhất của anh đó!"
Cháo thịt bò nấu với nấm tươi cùng cà rốt được xắt thành từng miếng nhỏ vuông vắn nhìn rất bắt mắt.
Suốt từ tối qua tới giờ cô mới được ăn, cũng tại cái tên dâm tặc nào đó ép buộc khiến người cô bây giờ trên dưới đều có dấu vết do hoan ái vô độ để lại.
Trên người lúc này là chiếc đầm ngủ hai dây mà lúc chiều hắn tắm qua cho cô rồi mặc vào, lúc này càng thấy rõ vết hồng tím rải rác từ trên cổ tới bắp đùi.
Muỗng cháo hắn để ở trước miệng ý muốn đút cho cô ăn nhưng do ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng khiến cho cô có chút ngượng ngùng quay mặt đi giọng điệu như giận dỗi:
"Tôi tự ăn được!"
"Ân, vậy ăn nhiều một chút, em gầy quá, mới "làm" được một lúc lại ngất đi, anh sẽ chú ý về vấn đề ăn uống của em hơn."
Cố Trach Dương bỏ qua hành động phản đối của cô, hắn nhẹ nhàng ngước mắt liền chạm ngay ánh mắt có chút sững sờ của cô.
"Tôi gầy thì có liên quan gì tới anh? Có thể đừng nói những câu nhạy cảm như vậy được không?"
"Sao lại không liên quan tới anh được? Rất quan trọng là đằng khác, rất may em tuy gầy nhưng ngực cùng mông không có ảnh hưởng, chỗ nào cần lồi thì vẫn lồi, anh thích!"
"Khụ khụ...Anh...tôi muốn im lặng để ăn. Còn anh, nếu anh ăn xong rồi thì mời về cho"
Hoắc Ngữ Yên suýt nữa bị sặc, thật sự bất lực với mức độ mặt dày của Cố Trạch Dương.
"Sao em lại phũ phàng như vậy chứ? Chơi anh chán rồi lại xua đuổi, thật là cô gái nhẫn tâm!"
"Anh..."
"Được rồi, anh chỉ đùa em chút thôi, ngoan ăn đi, không sẽ nguội mất"
Hai người lại trở về không khí im lặng, trong gian phòng ấm áp ánh đèn lúc này chỉ có tiếng muỗng chạm vào chén sứ.
Một lúc sau cũng ăn xong, thấy Cố Trạch Dương vẫn chưa có ý định rời đi Hoắc Ngưc Yên liền cảnh giác mở miệng:
"Chén đũa anh cứ để đó đi, ngày mai sẽ có người tới dọn dẹp, bây giờ anh có thể đi!"
"Em không biết là khi no bụng thì sẽ nghĩ tới dâm dục sao?"
Hắn rất đơn giản nói ra ý nghĩ của mình.
Hoắc Ngữ Yên mặt đỏ tới mang tai, đang muốn quay đầu đi khỏi, đột nhiên một bàn tay to nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh vào ngực, tiếp đến ôm cô tiến về phòng ngủ rồi nằm đè lên trên.
"A.......Này.......Anh đừng làm loạn"
"Bây giờ mới nói không phải đã quá muộn!"
"Buông tôi ra"
"Anh không muốn"
"Anh....Anh rất nặng, ngồi dậy đi...ưm!"
Cố Trạch Dương một tay nắm lấy gáy cô, một tay nâng eo cô lên, cúi người điên cuồng hôn, lưỡi cùng lưỡi quấn quýt dây dưa, hai thân thể chặt chẽ kề sát nhau không có một khe hở.
Chỉ vừa mới hôn thôi cũng đã khiến hắn run rẩy, dục vọng bùng lên không thể kìm chế nổi.
"Yên nhi, bảo bối, gậy thịt của anh lại bắt đầu nhớ em rồi, em sờ sờ nó đi, mới chỉ hôn em thôi mà nó đã cứng rắn đây này..."
Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên mang theo đầy dục vọng.
Khuôn mặt kiều diễm của Hoắc Ngữ Yên liền nhuộm một màu phấn hồng, đôi môi đỏ mọng hé mở, mặt đối mặt, bộ ngực cô qua một lớp áo bị đè ép cọ xát lên ngực hắn, đôi chân dài xinh đẹp dạng sang hai bên hông quấn lấy eo hắn, cánh tay thon dài cũng vô thức ôm thật chặt lưng hắn.
Bàn tay của hắn ôm trọn một bên mông của cô mà kéo sát vào vật đã dựng đứng bên trong đũng quần ma sát qua lại.
"Muốn em không biết bao nhiêu lần mới đủ? Hửm, bảo bối, em đúng là hồ ly tinh quyến rũ bắt lấy tim anh!"
Ôm người đẹp băng cơ ngọc cốt, mềm mại lung linh trong tay, chỉ có tình dục mới có thể làm dịu khát vọng điên cuồng của hắn.
Kéo dây áo ngủ của cô xuống, bên trong không hề có áo ngực ngăn cản, Cố Trạch Dương cúi đầu xuống hôn lấy bộ ngực cao vút của cô, hắn cực kỳ yêu thích nơi mềm mại này, cứ đảo qua, ngậm vào rồi trìu mến mút.
Hoắc Ngữ Yên lúc này cũng đã bị tình dục bao phủ, hai tay ôm lấy cổ hắn, thân thể phập phồng càng muốn nhiều hơn nữa, cắn chặt môi dưới, cảm giác được dòng điện chạy qua cơ thể, khoái cảm quen thuộc lại ập đến.
Cô rên rỉ, ngón tay cắm thật sâu vào bắp thịt hắn, mỗi lần vật đó của hắn đụng phải điểm chết người kia thì khoái cảm càng bùng lên mãnh liệt.
Tiếng thở dốc cùng tiếng nước, tiếng va chạm càng quyến rũ lòng người.
Căn phòng ấm áp xuân sắc, tiếng thở gấp nặng nề cùng yêu kiều lại tiếp tục vang lên...
Một chiếc xe Roll Royce màu đen dừng lối vào khu chung cư cao cấp, lái xe nhanh nhẹn xuống mở cửa xe, một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi, khí chất cao quý tao nhã bước từ trên xe xuống, do làn da được bảo dưỡng kỹ nên nhìn sao cũng vẫn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
Trên người mặc một chiếc váy dài màu đen dài qua gối cùng chiếc áo khoác của thương hiệu Dior nổi tiếng, tay cầm ví da cùng một túi đồ, ngẩng đầu nhìn qua toà nhà cao tầng trước mặt. Như xác định được phương hướng, sửa sang lại chiếc áo khoác, rồi cất bước đi vào.
Thang máy dừng lại tầng 23, cuối cùng cũng đã tới, người phụ nữ lấy cái thẻ từ trong ví da ra nhẹ nhàng quẹt một cái, nhập mập mã, cửa phòng không tiếng động mà mở ra.
Bên trong phòng ánh đèn ấm áp tỏa sáng, thật là, bà lắc đầu thở dài rồi đi tiếp vào trong. Âm thanh tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ càng lúc càng rõ, mi tâm người phụ nữ nhíu chặt vào, khoé môi bất giác mà giựt nhẹ. Bước nhanh mấy bước, cảnh tượng trước mắt làm cho khuôn mặt vốn tao nhã xinh đẹp của bà trở nên hoàn toàn vặn vẹo.
"Các người... đang làm gì vậy hả?"
Giọng nói chất vấn đầy phẫn nộ như đóng băng bất ngờ vang lên.
Hoắc Ngữ Yên ở dưới thân Cố Trạch Dương hoàn toàn cứng đờ, không thể nào tin nổi điều mình vừa nghe được, quay đầu nhìn về phía cửa liền thấy khuôn mặt quen thuộc của mẹ mình xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này cô kinh hãi thực sự.
Trên đời này còn có cái gì có thể lúng túng, ngượng ngùng hơn việc để cho mẹ ruột phát hiện ra mình cùng đàn ông đang thân mật đây?
Thần sắc của Cố Trạch Dương cũng lạnh xuống, ôm chặt cô gái trong lòng, đem cô hoàn toàn che chở trong ngực.
Úc Noãn Tâm nắm thật chặt ví da, chiếc ví tinh xảo đã bị bà bóp cho biến dạng. Rốt cục cũng khống chế được cảm xúc gằn giọng lên tiếng:
"Tôi cho các người năm phút để sửa sang lại, rồi ra ngoài nói chuyện cùng tôi".
Sau đó lùi về sau, bước chân không vững đi ra ngoài phòng khách.
Đây là lần đầu tiên Cố Trạch Dương dùng bữa cùng Hoắc Ngữ Yên.
"Ăn chút đi, món này là món tâm đắc nhất của anh đó!"
Cháo thịt bò nấu với nấm tươi cùng cà rốt được xắt thành từng miếng nhỏ vuông vắn nhìn rất bắt mắt.
Suốt từ tối qua tới giờ cô mới được ăn, cũng tại cái tên dâm tặc nào đó ép buộc khiến người cô bây giờ trên dưới đều có dấu vết do hoan ái vô độ để lại.
Trên người lúc này là chiếc đầm ngủ hai dây mà lúc chiều hắn tắm qua cho cô rồi mặc vào, lúc này càng thấy rõ vết hồng tím rải rác từ trên cổ tới bắp đùi.
Muỗng cháo hắn để ở trước miệng ý muốn đút cho cô ăn nhưng do ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng khiến cho cô có chút ngượng ngùng quay mặt đi giọng điệu như giận dỗi:
"Tôi tự ăn được!"
"Ân, vậy ăn nhiều một chút, em gầy quá, mới "làm" được một lúc lại ngất đi, anh sẽ chú ý về vấn đề ăn uống của em hơn."
Cố Trach Dương bỏ qua hành động phản đối của cô, hắn nhẹ nhàng ngước mắt liền chạm ngay ánh mắt có chút sững sờ của cô.
"Tôi gầy thì có liên quan gì tới anh? Có thể đừng nói những câu nhạy cảm như vậy được không?"
"Sao lại không liên quan tới anh được? Rất quan trọng là đằng khác, rất may em tuy gầy nhưng ngực cùng mông không có ảnh hưởng, chỗ nào cần lồi thì vẫn lồi, anh thích!"
"Khụ khụ...Anh...tôi muốn im lặng để ăn. Còn anh, nếu anh ăn xong rồi thì mời về cho"
Hoắc Ngữ Yên suýt nữa bị sặc, thật sự bất lực với mức độ mặt dày của Cố Trạch Dương.
"Sao em lại phũ phàng như vậy chứ? Chơi anh chán rồi lại xua đuổi, thật là cô gái nhẫn tâm!"
"Anh..."
"Được rồi, anh chỉ đùa em chút thôi, ngoan ăn đi, không sẽ nguội mất"
Hai người lại trở về không khí im lặng, trong gian phòng ấm áp ánh đèn lúc này chỉ có tiếng muỗng chạm vào chén sứ.
Một lúc sau cũng ăn xong, thấy Cố Trạch Dương vẫn chưa có ý định rời đi Hoắc Ngưc Yên liền cảnh giác mở miệng:
"Chén đũa anh cứ để đó đi, ngày mai sẽ có người tới dọn dẹp, bây giờ anh có thể đi!"
"Em không biết là khi no bụng thì sẽ nghĩ tới dâm dục sao?"
Hắn rất đơn giản nói ra ý nghĩ của mình.
Hoắc Ngữ Yên mặt đỏ tới mang tai, đang muốn quay đầu đi khỏi, đột nhiên một bàn tay to nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh vào ngực, tiếp đến ôm cô tiến về phòng ngủ rồi nằm đè lên trên.
"A.......Này.......Anh đừng làm loạn"
"Bây giờ mới nói không phải đã quá muộn!"
"Buông tôi ra"
"Anh không muốn"
"Anh....Anh rất nặng, ngồi dậy đi...ưm!"
Cố Trạch Dương một tay nắm lấy gáy cô, một tay nâng eo cô lên, cúi người điên cuồng hôn, lưỡi cùng lưỡi quấn quýt dây dưa, hai thân thể chặt chẽ kề sát nhau không có một khe hở.
Chỉ vừa mới hôn thôi cũng đã khiến hắn run rẩy, dục vọng bùng lên không thể kìm chế nổi.
"Yên nhi, bảo bối, gậy thịt của anh lại bắt đầu nhớ em rồi, em sờ sờ nó đi, mới chỉ hôn em thôi mà nó đã cứng rắn đây này..."
Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên mang theo đầy dục vọng.
Khuôn mặt kiều diễm của Hoắc Ngữ Yên liền nhuộm một màu phấn hồng, đôi môi đỏ mọng hé mở, mặt đối mặt, bộ ngực cô qua một lớp áo bị đè ép cọ xát lên ngực hắn, đôi chân dài xinh đẹp dạng sang hai bên hông quấn lấy eo hắn, cánh tay thon dài cũng vô thức ôm thật chặt lưng hắn.
Bàn tay của hắn ôm trọn một bên mông của cô mà kéo sát vào vật đã dựng đứng bên trong đũng quần ma sát qua lại.
"Muốn em không biết bao nhiêu lần mới đủ? Hửm, bảo bối, em đúng là hồ ly tinh quyến rũ bắt lấy tim anh!"
Ôm người đẹp băng cơ ngọc cốt, mềm mại lung linh trong tay, chỉ có tình dục mới có thể làm dịu khát vọng điên cuồng của hắn.
Kéo dây áo ngủ của cô xuống, bên trong không hề có áo ngực ngăn cản, Cố Trạch Dương cúi đầu xuống hôn lấy bộ ngực cao vút của cô, hắn cực kỳ yêu thích nơi mềm mại này, cứ đảo qua, ngậm vào rồi trìu mến mút.
Hoắc Ngữ Yên lúc này cũng đã bị tình dục bao phủ, hai tay ôm lấy cổ hắn, thân thể phập phồng càng muốn nhiều hơn nữa, cắn chặt môi dưới, cảm giác được dòng điện chạy qua cơ thể, khoái cảm quen thuộc lại ập đến.
Cô rên rỉ, ngón tay cắm thật sâu vào bắp thịt hắn, mỗi lần vật đó của hắn đụng phải điểm chết người kia thì khoái cảm càng bùng lên mãnh liệt.
Tiếng thở dốc cùng tiếng nước, tiếng va chạm càng quyến rũ lòng người.
Căn phòng ấm áp xuân sắc, tiếng thở gấp nặng nề cùng yêu kiều lại tiếp tục vang lên...
Một chiếc xe Roll Royce màu đen dừng lối vào khu chung cư cao cấp, lái xe nhanh nhẹn xuống mở cửa xe, một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi, khí chất cao quý tao nhã bước từ trên xe xuống, do làn da được bảo dưỡng kỹ nên nhìn sao cũng vẫn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
Trên người mặc một chiếc váy dài màu đen dài qua gối cùng chiếc áo khoác của thương hiệu Dior nổi tiếng, tay cầm ví da cùng một túi đồ, ngẩng đầu nhìn qua toà nhà cao tầng trước mặt. Như xác định được phương hướng, sửa sang lại chiếc áo khoác, rồi cất bước đi vào.
Thang máy dừng lại tầng 23, cuối cùng cũng đã tới, người phụ nữ lấy cái thẻ từ trong ví da ra nhẹ nhàng quẹt một cái, nhập mập mã, cửa phòng không tiếng động mà mở ra.
Bên trong phòng ánh đèn ấm áp tỏa sáng, thật là, bà lắc đầu thở dài rồi đi tiếp vào trong. Âm thanh tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ càng lúc càng rõ, mi tâm người phụ nữ nhíu chặt vào, khoé môi bất giác mà giựt nhẹ. Bước nhanh mấy bước, cảnh tượng trước mắt làm cho khuôn mặt vốn tao nhã xinh đẹp của bà trở nên hoàn toàn vặn vẹo.
"Các người... đang làm gì vậy hả?"
Giọng nói chất vấn đầy phẫn nộ như đóng băng bất ngờ vang lên.
Hoắc Ngữ Yên ở dưới thân Cố Trạch Dương hoàn toàn cứng đờ, không thể nào tin nổi điều mình vừa nghe được, quay đầu nhìn về phía cửa liền thấy khuôn mặt quen thuộc của mẹ mình xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này cô kinh hãi thực sự.
Trên đời này còn có cái gì có thể lúng túng, ngượng ngùng hơn việc để cho mẹ ruột phát hiện ra mình cùng đàn ông đang thân mật đây?
Thần sắc của Cố Trạch Dương cũng lạnh xuống, ôm chặt cô gái trong lòng, đem cô hoàn toàn che chở trong ngực.
Úc Noãn Tâm nắm thật chặt ví da, chiếc ví tinh xảo đã bị bà bóp cho biến dạng. Rốt cục cũng khống chế được cảm xúc gằn giọng lên tiếng:
"Tôi cho các người năm phút để sửa sang lại, rồi ra ngoài nói chuyện cùng tôi".
Sau đó lùi về sau, bước chân không vững đi ra ngoài phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.