Chương 27: Chảy Thật Nhiều Nước (H)
Dumy
13/12/2023
Khi Hoắc Ngữ Yên định thần lại thì cả cơ thể đã bị Cố Trạch Dương nằm đè trên người
Vừa rồi cô về phòng như thế nào? Hắn ta sao lại ở đây? Hơn nữa còn đang đè trên người cô mà ra sức hôn hít, sờ nắn.
" Anh..."
Mới vừa mở miệng, Cố Trạch Dương vừa rồi còn đang ở hõm cổ cô hôn mút đột nhiên ngẩng đầu lên, một ngụm cắn đôi môi anh đào của cô.
Khi cô mở mắt ra liền đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm, liền sợ ngây người.
Hai hàng lông mày đen như mực, đôi mắt sáng, sống mũi cao thẳng, bờ môi mím chặt, dù nhìn thế nào cũng rất đẹp trai, nam tính.
Hoắc Ngữ Yên không hề động đậy, để mặc bàn tay to của hắn tùy ý vuốt ve trên da thịt cô. Nước mắt ủy khuất không chịu nổi lại tiếp tục chảy xuống.
Cố Trạch Dương thấy cô khóc dường như càng tức giận hơn, thân thể càng đè sát lấy thân thể cô, bờ môi vẫn tiếp tục mút lấy từng tấc da thịt nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn.
"Ngữ Yên, em xem, anh mới chạm một lúc mà phía dưới đã chảy thật nhiều nước. Đúng là cô bé nhạy cảm, thích anh làm tới vậy sao?"
Cảm giác khô nóng này khiến Hoắc Ngữ Yên có chút sợ hãi, cô biết bản thân mình là có cảm giác, cô vẫn luôn cố gắng bình tĩnh tự kiềm chế, mà hiện tại cô lại không thể khống chế được.
"Người đàn ông kia có từng làm em như thế này không? Em thích ngón tay, miệng hay dương vật đâm vào hơn? Âm hộ của Ngữ Yên đẹp lắm, hai mép đầy đặn, khép chặt lấy âm hạch, bên trong lại trơn mịn, kẹp chặt đến mất hồn. Nói anh nghe, ai mới làm em thoải mái? Hửm"
Cố Trạch Dương cố ý dùng ngón tay vừa trêu đùa bên ngoài miệng huyệt của cô, vừa ác ý nói ra những câu dâm ngôn.
Hoắc Ngữ Yên khinh bỉ nghiêng đầu sang một bên, lạnh lùng nói:
"Hạo Thiên luôn tôn trọng tôi, anh ấy là một chính nhân quân tử, sẽ không ép buộc tôi làm gì cả, không giống như có kẻ cầm thú nào đó!"
Hành vi và lời nói của cô hoàn toàn kích thích sự tức giận trong hắn. Cố Trạch Dương ngẩng đầu, khuôn mặt cùi sâu vào hõm cổ cô hít một hơi dài đè nén cảm xúc, sau đó mới cất tiếng nói đầy mê đắm:
"Ngữ Yên, em là yêu Lăng Hạo Thiên hay chỉ là cảm kích vì sự tốt bụng của hắn ta, trong lòng em hẳn là rõ ràng nhất. Còn trong mắt anh, em đã thực sự động lòng với anh rồi, phải không? Nếu không thì tại sao mỗi lần anh chạm vào em em đều nhanh ướt như vậy?"
Sự mịn màng dưới tay khiến hắn muốn phát điên, lòng bàn tay nóng hổi trượt một mạch dứt khoát cởi sạch quần áo trên người cô.
"Cố Trạch Dương, anh buông tôi ra, đừng cởi...a..."
Hoắc Ngữ Yên vặn vẹo né tránh chỉ khiến cho dục vọng của hắn càng lớn thêm.
"Bốp..."
Một bạt tai tát lên trên gương mặt của hắn, rất đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước khiến không khí như đông lại, trong nháy mắt trở nên rét buốt.
Hơi thở cũng trở nên nặng nề, Cố Trạch Dương im lặng một lúc rồi bật cười, bàn tay to giữ lấy ót Hoắc Ngữ Yên khiến cô phải ngước mặt lên nhìn hắn, sau đó môi mỏng mấp máy, giọng nói trở nên khàn đục:
"Thì ra Ngữ Yên thích làm tình mạnh bạo hử? Vậy để đêm nay anh sẽ khiến em thoả mãn, nhớ mãi không quên!"
Hai ngón tay mang theo vết chai cứng đang vân vê bên ngoài miệng huyệt mẫn cảm bỗng nhiên đâm thật mạnh, thật sâu vào bên trong.
"A a a....đừng mà, rút ra đi...xin anh..."
Hoắc Ngữ Yên nhất thời bị dị vật xâm chiếm mà liều mạng giãy giụa kêu khóc.
Khuôn mặt góc cạnh anh tuấn của Cố Trạch Dương kề sát mặt cô, môi mỏng nhẹ nhàng chậm chạp liếm láp nước mắt chảy xuống từ mắt Hoắc Ngữ Yên, giọng nói rõ ràng là rất trầm ấm ôn nhu nhưng lại khiến lòng người sợ hãi:
"Chưa bắt đầu sao có thể dừng lại được! Bảo bối, không cần sợ, anh sẽ không làm tổn thương em, ngoan ngoãn để anh yêu em được không?"
"Tôi không...ưm.."
Không để Hoắc Ngữ Yên mở miệng từ chối, môi hắn nhanh chóng áp xuống cường thế mà liếm mút lấy môi cô.
Thân hình lách vào giữa hai chân cô, quần áo trên người cũng thoát đi với tốc độ chóng mặt. Gậy thịt thô to đã dựng đứng sừng sững, ở bên ngoài miệng huyệt ẩm ướt cọ xát mấy cái rồi trực tiếp nâng hông, dứt khoát đâm lút cán.
"Không, không cần.......Không cần tiến vào nơi đó...ưm...sâu quá...ư..."
Thân mình Hoắc Ngữ Yên run lên bần bật, miệng huyệt theo bản năng mà cắn hút.
"Sao vẫn còn chặt như vậy? Bảo bối, thả lỏng chút, anh không rút ra được sẽ ở bên trong em như vậy cả đời đó, cả đời đều cắm sâu bên trong em...ư..."
"Mau, mau lấy ra ngoài đi...trướng quá...a..."
Hai chân tuyết trắng trơn mịn của Hoắc Ngữ Yên mở rộng ở hai bên eo hắn, côn thịt đi vào thật sâu nhưng lại không động đậy tạo thành một cỗ tê ngứa quỷ dị.
Đôi tay nhỏ bé của cô gắt gao cào loạn trên bờ vai dày rộng của hắn để lại một loạt vết máu.
Vừa rồi cô về phòng như thế nào? Hắn ta sao lại ở đây? Hơn nữa còn đang đè trên người cô mà ra sức hôn hít, sờ nắn.
" Anh..."
Mới vừa mở miệng, Cố Trạch Dương vừa rồi còn đang ở hõm cổ cô hôn mút đột nhiên ngẩng đầu lên, một ngụm cắn đôi môi anh đào của cô.
Khi cô mở mắt ra liền đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm, liền sợ ngây người.
Hai hàng lông mày đen như mực, đôi mắt sáng, sống mũi cao thẳng, bờ môi mím chặt, dù nhìn thế nào cũng rất đẹp trai, nam tính.
Hoắc Ngữ Yên không hề động đậy, để mặc bàn tay to của hắn tùy ý vuốt ve trên da thịt cô. Nước mắt ủy khuất không chịu nổi lại tiếp tục chảy xuống.
Cố Trạch Dương thấy cô khóc dường như càng tức giận hơn, thân thể càng đè sát lấy thân thể cô, bờ môi vẫn tiếp tục mút lấy từng tấc da thịt nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn.
"Ngữ Yên, em xem, anh mới chạm một lúc mà phía dưới đã chảy thật nhiều nước. Đúng là cô bé nhạy cảm, thích anh làm tới vậy sao?"
Cảm giác khô nóng này khiến Hoắc Ngữ Yên có chút sợ hãi, cô biết bản thân mình là có cảm giác, cô vẫn luôn cố gắng bình tĩnh tự kiềm chế, mà hiện tại cô lại không thể khống chế được.
"Người đàn ông kia có từng làm em như thế này không? Em thích ngón tay, miệng hay dương vật đâm vào hơn? Âm hộ của Ngữ Yên đẹp lắm, hai mép đầy đặn, khép chặt lấy âm hạch, bên trong lại trơn mịn, kẹp chặt đến mất hồn. Nói anh nghe, ai mới làm em thoải mái? Hửm"
Cố Trạch Dương cố ý dùng ngón tay vừa trêu đùa bên ngoài miệng huyệt của cô, vừa ác ý nói ra những câu dâm ngôn.
Hoắc Ngữ Yên khinh bỉ nghiêng đầu sang một bên, lạnh lùng nói:
"Hạo Thiên luôn tôn trọng tôi, anh ấy là một chính nhân quân tử, sẽ không ép buộc tôi làm gì cả, không giống như có kẻ cầm thú nào đó!"
Hành vi và lời nói của cô hoàn toàn kích thích sự tức giận trong hắn. Cố Trạch Dương ngẩng đầu, khuôn mặt cùi sâu vào hõm cổ cô hít một hơi dài đè nén cảm xúc, sau đó mới cất tiếng nói đầy mê đắm:
"Ngữ Yên, em là yêu Lăng Hạo Thiên hay chỉ là cảm kích vì sự tốt bụng của hắn ta, trong lòng em hẳn là rõ ràng nhất. Còn trong mắt anh, em đã thực sự động lòng với anh rồi, phải không? Nếu không thì tại sao mỗi lần anh chạm vào em em đều nhanh ướt như vậy?"
Sự mịn màng dưới tay khiến hắn muốn phát điên, lòng bàn tay nóng hổi trượt một mạch dứt khoát cởi sạch quần áo trên người cô.
"Cố Trạch Dương, anh buông tôi ra, đừng cởi...a..."
Hoắc Ngữ Yên vặn vẹo né tránh chỉ khiến cho dục vọng của hắn càng lớn thêm.
"Bốp..."
Một bạt tai tát lên trên gương mặt của hắn, rất đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước khiến không khí như đông lại, trong nháy mắt trở nên rét buốt.
Hơi thở cũng trở nên nặng nề, Cố Trạch Dương im lặng một lúc rồi bật cười, bàn tay to giữ lấy ót Hoắc Ngữ Yên khiến cô phải ngước mặt lên nhìn hắn, sau đó môi mỏng mấp máy, giọng nói trở nên khàn đục:
"Thì ra Ngữ Yên thích làm tình mạnh bạo hử? Vậy để đêm nay anh sẽ khiến em thoả mãn, nhớ mãi không quên!"
Hai ngón tay mang theo vết chai cứng đang vân vê bên ngoài miệng huyệt mẫn cảm bỗng nhiên đâm thật mạnh, thật sâu vào bên trong.
"A a a....đừng mà, rút ra đi...xin anh..."
Hoắc Ngữ Yên nhất thời bị dị vật xâm chiếm mà liều mạng giãy giụa kêu khóc.
Khuôn mặt góc cạnh anh tuấn của Cố Trạch Dương kề sát mặt cô, môi mỏng nhẹ nhàng chậm chạp liếm láp nước mắt chảy xuống từ mắt Hoắc Ngữ Yên, giọng nói rõ ràng là rất trầm ấm ôn nhu nhưng lại khiến lòng người sợ hãi:
"Chưa bắt đầu sao có thể dừng lại được! Bảo bối, không cần sợ, anh sẽ không làm tổn thương em, ngoan ngoãn để anh yêu em được không?"
"Tôi không...ưm.."
Không để Hoắc Ngữ Yên mở miệng từ chối, môi hắn nhanh chóng áp xuống cường thế mà liếm mút lấy môi cô.
Thân hình lách vào giữa hai chân cô, quần áo trên người cũng thoát đi với tốc độ chóng mặt. Gậy thịt thô to đã dựng đứng sừng sững, ở bên ngoài miệng huyệt ẩm ướt cọ xát mấy cái rồi trực tiếp nâng hông, dứt khoát đâm lút cán.
"Không, không cần.......Không cần tiến vào nơi đó...ưm...sâu quá...ư..."
Thân mình Hoắc Ngữ Yên run lên bần bật, miệng huyệt theo bản năng mà cắn hút.
"Sao vẫn còn chặt như vậy? Bảo bối, thả lỏng chút, anh không rút ra được sẽ ở bên trong em như vậy cả đời đó, cả đời đều cắm sâu bên trong em...ư..."
"Mau, mau lấy ra ngoài đi...trướng quá...a..."
Hai chân tuyết trắng trơn mịn của Hoắc Ngữ Yên mở rộng ở hai bên eo hắn, côn thịt đi vào thật sâu nhưng lại không động đậy tạo thành một cỗ tê ngứa quỷ dị.
Đôi tay nhỏ bé của cô gắt gao cào loạn trên bờ vai dày rộng của hắn để lại một loạt vết máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.