Chương 13: Cô Ấy Sắp Kết Hôn
Dumy
13/12/2023
Tối nay bầu trời rất đẹp, trăng thanh gió mát, sao cũng đặc biệt nhiều, chiếu lấp lánh sáng rực cả bầu trời đêm.
Chiếc xe Mercedes màu đen phiên bản giới hạn của Lăng Hạo Thiên dừng ở phía trước chung cư cao cấp mà Hoắc Ngữ Yên đang ở.
Ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường chiếu vào bên trong xe có thể nhàn nhạt thấy được hình dáng của một đôi nam nữ.
Tuy không thấy rõ ràng nhưng chỉ cần nhìn xe cùng hình bóng của cô gái cũng khiến người ta đoán được đây là một cặp đôi trai tài gái sắc.
Thực tế thì đúng là như vậy!
Hôm nay là kỉ niệm một năm ngày họ chính thức yêu nhau, vì vậy Lăng Hạo Thiên đã đặt chỗ tại một nhà hàng năm sao nổi tiếng có view cao và đẹp nhất trong thành phố. Tự tay chuẩn bị tất cả mọi thứ để mang lại bất ngờ cho cô. Cũng trong dịp đặc biệt này, anh đã cầu hôn cô!
Trong tay Hoắc Ngữ Yên cầm giỏ xách chuẩn bị xuống xe, thì đột nhiên Lăng Hạo Thiên tiến tới sát gần cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm:
"Không mời anh lên nhà uống tách cà phê sao?"
Hành động thân mật của anh khiến cô có chút lo lắng, cơ thể khẽ xê dịch lui về phía sau, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực anh, mắt đảo một vòng tròn ngượng cười:
"Hạo Thiên, đã khuya rồi, em nghĩ...không tiện lắm...để lúc khác được không anh?"
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, nếu đồng ý để cho anh lên nhà tối nay nhất định sẽ phát sinh chuyện khác, mà cô thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Thấy cô vẫn có chút xa cách nhưng anh cũng không thể gượng ép, trên môi nở nụ cười, một tay nắm lấy bàn tay cô đang chống trên lồng ngực mình đưa lên môi khẽ hôn, tay còn lại thì yêu thương khẽ vuốt tóc cô rồi tới khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo mà quyến luyến sờ lấy.
"Được rồi, em về đi, không làm khó em nữa, tới khi chúng ta thực sự kết hôn em muốn trốn anh cũng không được đâu?"
"Anh... đáng ghét...em đã đồng ý kết hôn với anh khi nào chứ?"
Giọng nói mềm mại có chút ngượng ngùng làm nũng của cô khiến Lăng Hạo Thiên càng cười lớn hơn.
Hít sâu một hơi, tựa như điều chỉnh lại sự kích tình không khống chế được của mình, anh lấy hai ngón tay nhéo nhẹ lên chóp mũi của cô, cúi đầu cười:
"Em đúng là tiểu yêu tinh tàn nhẫn mà, đã quyến rũ anh tới mê mệt rồi giờ lại không muốn chịu trách nhiệm, muốn vứt bỏ anh sao? Sẽ nhanh thôi, anh sẽ khiến em tự nguyện trở thành cô dâu của anh, bé cưng à!"
Hoắc Ngữ Yên nghe xong, gương mặt càng đỏ hồng, thẹn quá hoá giận liền chu môi nói:
"Em không phải tiểu yêu tinh, em cũng chưa từng quyến rũ anh, anh đừng có bắt nạt em. Em xuống xe đây, không nói với anh nữa"
Lúc cô vừa mở cửa xe bước xuống thì anh cũng nhanh chóng tháo dây an toàn mở cửa xe bên này bước xuống cùng. Ngay sau đó, lúc cô vừa quay người lại thì hai vai liền bị tay của Lăng Hạo Thiên nắm lấy, cả thân thể mềm mại của cô liền bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
"Hạo Thiên...anh..."
Hoắc Ngữ Yên có chút bất ngờ vì hành động của anh, khuôn mặt xinh đẹp từ trong lồng ngực anh vừa mới ngước lên thì một giây sau, đôi môi đỏ mọng của cô liền bị một đôi môi ấm áp chặn lại.
Nụ hôn mang theo sức mạnh chiếm đoạt như muốn hòa nhập cô vào bản thân. Hơi thở của Lăng Hạo Thiên trở nên dồn dập hơn, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô kéo sát vào người không một kẽ hở, mùi hương thơm ngát cùng với thân thể mềm mại trong lòng khiến anh dần dần mất đi lý trí, đôi tay tham lam dường như muốn nhiều hơn thế này....
"Hạo Thiên...đừng, đừng như vậy... có người sẽ thấy...ư"
Hoắc Ngữ Yên xấu hổ, hai tay đặt lên lồng ngực Lăng Hạo Thiên đẩy anh ra, đôi mắt đẹp có chút bất mãn mà khẽ nhíu lại.
Phản ứng mạnh mẽ của cô khiến anh không phòng bị mà bị đẩy về phía sau, trong đáy mắt Lăng Hạo Thiên từ say mê chợt xẹt qua vẻ cay đắng rất khó phát hiện được, anh không nói gì, chỉ cười gượng.
"Em...xin lỗi, nhưng chúng ta đang ở ngoài đường, anh làm vậy người khác thấy sẽ không hay"
Cảm thấy hành động của mình có chút quá đáng nên Hoắc Ngữ Yên áy náy chủ động xin lỗi.
"Ngữ Yên, là anh không đúng, do anh quá vội vàng. Anh yêu em, vì vậy anh sẽ tiếp tục đợi. Đợi đến khi nào em sẵn sàng tiếp nhận anh. Em lên nhà đi, ngủ ngon bé cưng!"
Lăng Hạo Thiên nhẹ giọng nói, trong ánh mắt thâm tình của anh toàn chứa đựng hình bóng của cô.
Hoắc Ngữ Yên khẽ nở nụ cười, sau đó bất ngờ nhón chân hôn lên má anh một cái rồi ngọt ngào nói:
"Cảm ơn anh, vậy...chúc anh ngủ ngon. Em muốn nhìn anh lái xe đi!"
"Anh muốn nhìn thấy em lên lầu trước"
Lăng Hạo Thiên cố chấp yêu cầu lại cô.
"Anh...thật là...vậy em lên lầu trước, anh lái xe cẩn thận"
Hoắc Ngữ Yên mỉm cười xoay người đi về phía tòa nhà. Không khí buổi tối mát rượi, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy thật thoải mái.
Có lẽ do đang cảm động vì những lời nói của Lăng Hạo Thiên nên không phát hiện ra lúc cô xoay người rời đi trong mắt anh liền loé lên một tia sáng lạnh lẽo.
Lăng Hạo Thiên là một người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn tài giỏi, tương lai đầy rộng mở, có thể nói là mơ ước của biết bao cô gái. Từ khi yêu nhau đến giờ, anh luôn luôn chăm sóc cô rất chu đáo, hơn nữa thái độ đối với cô cực kỳ quý trọng.
Trong khoảng thời gian chính thức yêu nhau, cũng có đôi lúc tình cảm dâng cao anh không khống chế được hành động nhưng chưa từng làm ra chuyện gì đi quá mức, một phần cũng do bản thân cô vì chuyện cũ nên đâm ra bài xích việc tiếp xúc thân mật cùng đàn ông. Anh ấy có từng nghĩ khi quen cô anh đã chịu nhiều thiệt thòi không?
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình nên không ai kịp phát hiện ra gần đó có một thân ảnh cao lớn, ánh mắt thâm trầm luôn dõi mắt theo họ.
Chiếc xe Mercedes màu đen phiên bản giới hạn của Lăng Hạo Thiên dừng ở phía trước chung cư cao cấp mà Hoắc Ngữ Yên đang ở.
Ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường chiếu vào bên trong xe có thể nhàn nhạt thấy được hình dáng của một đôi nam nữ.
Tuy không thấy rõ ràng nhưng chỉ cần nhìn xe cùng hình bóng của cô gái cũng khiến người ta đoán được đây là một cặp đôi trai tài gái sắc.
Thực tế thì đúng là như vậy!
Hôm nay là kỉ niệm một năm ngày họ chính thức yêu nhau, vì vậy Lăng Hạo Thiên đã đặt chỗ tại một nhà hàng năm sao nổi tiếng có view cao và đẹp nhất trong thành phố. Tự tay chuẩn bị tất cả mọi thứ để mang lại bất ngờ cho cô. Cũng trong dịp đặc biệt này, anh đã cầu hôn cô!
Trong tay Hoắc Ngữ Yên cầm giỏ xách chuẩn bị xuống xe, thì đột nhiên Lăng Hạo Thiên tiến tới sát gần cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm:
"Không mời anh lên nhà uống tách cà phê sao?"
Hành động thân mật của anh khiến cô có chút lo lắng, cơ thể khẽ xê dịch lui về phía sau, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực anh, mắt đảo một vòng tròn ngượng cười:
"Hạo Thiên, đã khuya rồi, em nghĩ...không tiện lắm...để lúc khác được không anh?"
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, nếu đồng ý để cho anh lên nhà tối nay nhất định sẽ phát sinh chuyện khác, mà cô thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Thấy cô vẫn có chút xa cách nhưng anh cũng không thể gượng ép, trên môi nở nụ cười, một tay nắm lấy bàn tay cô đang chống trên lồng ngực mình đưa lên môi khẽ hôn, tay còn lại thì yêu thương khẽ vuốt tóc cô rồi tới khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo mà quyến luyến sờ lấy.
"Được rồi, em về đi, không làm khó em nữa, tới khi chúng ta thực sự kết hôn em muốn trốn anh cũng không được đâu?"
"Anh... đáng ghét...em đã đồng ý kết hôn với anh khi nào chứ?"
Giọng nói mềm mại có chút ngượng ngùng làm nũng của cô khiến Lăng Hạo Thiên càng cười lớn hơn.
Hít sâu một hơi, tựa như điều chỉnh lại sự kích tình không khống chế được của mình, anh lấy hai ngón tay nhéo nhẹ lên chóp mũi của cô, cúi đầu cười:
"Em đúng là tiểu yêu tinh tàn nhẫn mà, đã quyến rũ anh tới mê mệt rồi giờ lại không muốn chịu trách nhiệm, muốn vứt bỏ anh sao? Sẽ nhanh thôi, anh sẽ khiến em tự nguyện trở thành cô dâu của anh, bé cưng à!"
Hoắc Ngữ Yên nghe xong, gương mặt càng đỏ hồng, thẹn quá hoá giận liền chu môi nói:
"Em không phải tiểu yêu tinh, em cũng chưa từng quyến rũ anh, anh đừng có bắt nạt em. Em xuống xe đây, không nói với anh nữa"
Lúc cô vừa mở cửa xe bước xuống thì anh cũng nhanh chóng tháo dây an toàn mở cửa xe bên này bước xuống cùng. Ngay sau đó, lúc cô vừa quay người lại thì hai vai liền bị tay của Lăng Hạo Thiên nắm lấy, cả thân thể mềm mại của cô liền bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
"Hạo Thiên...anh..."
Hoắc Ngữ Yên có chút bất ngờ vì hành động của anh, khuôn mặt xinh đẹp từ trong lồng ngực anh vừa mới ngước lên thì một giây sau, đôi môi đỏ mọng của cô liền bị một đôi môi ấm áp chặn lại.
Nụ hôn mang theo sức mạnh chiếm đoạt như muốn hòa nhập cô vào bản thân. Hơi thở của Lăng Hạo Thiên trở nên dồn dập hơn, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô kéo sát vào người không một kẽ hở, mùi hương thơm ngát cùng với thân thể mềm mại trong lòng khiến anh dần dần mất đi lý trí, đôi tay tham lam dường như muốn nhiều hơn thế này....
"Hạo Thiên...đừng, đừng như vậy... có người sẽ thấy...ư"
Hoắc Ngữ Yên xấu hổ, hai tay đặt lên lồng ngực Lăng Hạo Thiên đẩy anh ra, đôi mắt đẹp có chút bất mãn mà khẽ nhíu lại.
Phản ứng mạnh mẽ của cô khiến anh không phòng bị mà bị đẩy về phía sau, trong đáy mắt Lăng Hạo Thiên từ say mê chợt xẹt qua vẻ cay đắng rất khó phát hiện được, anh không nói gì, chỉ cười gượng.
"Em...xin lỗi, nhưng chúng ta đang ở ngoài đường, anh làm vậy người khác thấy sẽ không hay"
Cảm thấy hành động của mình có chút quá đáng nên Hoắc Ngữ Yên áy náy chủ động xin lỗi.
"Ngữ Yên, là anh không đúng, do anh quá vội vàng. Anh yêu em, vì vậy anh sẽ tiếp tục đợi. Đợi đến khi nào em sẵn sàng tiếp nhận anh. Em lên nhà đi, ngủ ngon bé cưng!"
Lăng Hạo Thiên nhẹ giọng nói, trong ánh mắt thâm tình của anh toàn chứa đựng hình bóng của cô.
Hoắc Ngữ Yên khẽ nở nụ cười, sau đó bất ngờ nhón chân hôn lên má anh một cái rồi ngọt ngào nói:
"Cảm ơn anh, vậy...chúc anh ngủ ngon. Em muốn nhìn anh lái xe đi!"
"Anh muốn nhìn thấy em lên lầu trước"
Lăng Hạo Thiên cố chấp yêu cầu lại cô.
"Anh...thật là...vậy em lên lầu trước, anh lái xe cẩn thận"
Hoắc Ngữ Yên mỉm cười xoay người đi về phía tòa nhà. Không khí buổi tối mát rượi, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy thật thoải mái.
Có lẽ do đang cảm động vì những lời nói của Lăng Hạo Thiên nên không phát hiện ra lúc cô xoay người rời đi trong mắt anh liền loé lên một tia sáng lạnh lẽo.
Lăng Hạo Thiên là một người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn tài giỏi, tương lai đầy rộng mở, có thể nói là mơ ước của biết bao cô gái. Từ khi yêu nhau đến giờ, anh luôn luôn chăm sóc cô rất chu đáo, hơn nữa thái độ đối với cô cực kỳ quý trọng.
Trong khoảng thời gian chính thức yêu nhau, cũng có đôi lúc tình cảm dâng cao anh không khống chế được hành động nhưng chưa từng làm ra chuyện gì đi quá mức, một phần cũng do bản thân cô vì chuyện cũ nên đâm ra bài xích việc tiếp xúc thân mật cùng đàn ông. Anh ấy có từng nghĩ khi quen cô anh đã chịu nhiều thiệt thòi không?
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình nên không ai kịp phát hiện ra gần đó có một thân ảnh cao lớn, ánh mắt thâm trầm luôn dõi mắt theo họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.