Chương 8: Trở Thành Ân Nhân Cứu Mạng
Dumy
13/12/2023
Từ ngày đó trở đi thì cứ mấy ngày hắn lại nhận được một món đồ mà cô gửi tới.
Hôm đầu tiên là hộp thuốc cao với lời nhắn: cái này cho anh, hôm đó anh bị đánh cũng không nhẹ, cái này thoa lên công dụng rất tốt.
Hôm tiếp theo là chiếc áo sơmi của một nhãn hàng nổi tiếng kèm chú thích: lần đó áo anh bị dao đâm rách, cái này bồi thường cho anh.
Rồi những lần sau có khi là bữa trưa tươm tất được mang tới tận nơi hắn làm, có khi là ly trà giải nhiệt...những việc làm đó của cô làm hắn có chút rung động.
Lâu lắm rồi chưa ai quan tâm hắn như vậy.
Không được...phải dừng lại suy nghĩ này!
Trong bộ phim Ỷ thiên đồ long ký mà hắn đã xem đi xem lại cả chục lần, có một câu nói của mẹ Trương Vô Kỵ mà hắn luôn nhớ mãi, đó là "phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm".
Hoắc Ngữ Yên không những đẹp mà thân phận lại quá cao quý, hắn vĩnh viễn không thể nào với tới được. Không phải là bản thân cũng đã từng trải nghiệm qua một lần rồi sao?
Dứt khoát nhắn tin lại cho Hoắc Ngữ Yên nói cô không cần gửi đồ tới cho hắn nữa, nếu cô muốn cảm ơn thì như vậy đã quá đủ rồi.
Nhưng Hoắc Ngữ Yên vẫn cảm thấy chưa đủ chân thành.
Tuần tới cô phải qua Anh du học, cũng không biết bao lâu mới trở về. Trùng hợp cũng là sinh nhật 18 tuổi của mình nên cô liền đề xuất chỉ cần anh tới dự sinh nhật thì cô sẽ không gửi đồ tới nữa.
Cố Trạch Dương cũng không trả lời lại là có tới hay không? Hắn chỉ tuỳ tiện nhắn lại: nếu không bận sẽ tới.
——//——
Tiệc sinh nhật 18 tuổi của Hoắc Ngữ Yên là một sự kiện lớn trong xã hội thượng lưu.
Hoắc thị là tập đoàn nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế ở thành phố Y nên nếu có thể được mời đến tham gia thì đó chính là vinh dự. Đương nhiên người đủ tư cách được mời tới đều có lai lịch không hề nhỏ.
Hôm nay Hoắc Ngữ Yên mặc một chiếc đầm màu trắng dài phủ qua hơn nửa bắp chân thon mịn, tóc đen mềm mại được thắt bím lại gọn gàng cố định bằng dải lụa màu vàng nhạt, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp tinh sảo nên không cần trang điểm nhiều cũng đã toát lên khí chất mê người, như tiên tử trên trời.
Tuy buổi tiệc còn chưa bắt đầu nhưng các nhân vật nổi tiếng ở thành phố Y đã tập trung gần như đông đủ.
Địa điểm tổ chức là ở bên trong biệt thự Hoắc gia ở ngoại ô núi Dương Minh. Không gian cực kỳ xa hoa tinh tế, ngay cả những tiểu tiết cũng thể hiện rõ địa vị hoàng gia quý tộc.
"Ngữ Yên, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, con còn đi đâu?"
Mẹ của Hoắc Ngữ Yên, Úc Noãn Tâm thấy con gái cầm điện thoại đang chuẩn bị đi ra ngoài thì ngạc nhiên hỏi.
"Mẹ, bạn của con đang đứng đợi bên ngoài, con xuống một lát rồi sẽ vào ngay"
Cố Trạch Dương đứng bên cạnh chiếc xe moto dựng ở một góc khuất trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy như cung điện của Hoắc gia thì có chút mỉa mai.
Ở nơi toàn những người thượng lưu này, sự xuất hiện của hắn trông rất bi thảm, đối lập tới mức như thiên đường và địa ngục.
Nhưng muốn chấm dứt thứ tình cảm đang bắt đầu nhen nhóm trong lòng hắn buộc phải tới đây.
"Tôi đang ở trước cửa nhà cô, ra ngoài một chút được không?"
Tin nhắn của hắn hiện trên màn hình điện thoại của Hoắc Ngữ Yên.
Khóe miệng hơi nhếch lên, một giây kế tiếp, cô liền gửi lại tin nhắn:
"Anh đợi một chút, tôi xuống ngay."
Vừa nhìn thấy Hoắc Ngữ Yên xuất hiện ở cổng chính thì hắn đã ngẩn ngơ tới mất hồn.
Hắn vẫn biết cô rất xinh đẹp nhưng hôm nay thật sự cô còn đẹp tới mức khiến hắn nhìn thấy liền hít thở không thông.
Tim sao lại đập nhanh như vậy?
Hoắc Ngữ Yên phải đứng quan sát một lúc mới thấy chỗ hắn đang đứng, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười. Nhưng khi cô chuẩn bị tiến về phía hắn thì có một chiếc xe ô tô 7 chỗ lao nhanh tới, sau đó có hai gã đàn ông nhảy xuống, một tên lấy khăn che miệng không cho cô la, tên còn lại bế cô lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Sự việc xảy ra quá nhanh gọn khiến hắn không kịp ngăn lại.
Nhanh chóng đội mũ bảo hiểm rồi quay xe rồ máy đuổi theo chiếc xe đó.
Đi theo một lúc lâu thì cuối cùng chiếc xe đó cũng dừng lại ở một căn nhà hoang ở ven ngoại thành.
Vì không muốn bị phát hiện nên hắn đành tắt máy xe rồi bỏ lại ở một góc khuất, sau đó lén đi theo bọn chúng.
Có tổng cộng ba người, hai gã xuống xe bắt cô, còn một gã có lẽ là chủ mưu đang cầm điện thoại gọi cho ai đó.
Lúc tất cả đã vào bên trong căn nhà hoang thì hắn liền lẻn ra phía sau, trời đã nhá nhém tối, mà hôm nay hắn lại mặc một bộ đồ đen nên dù bọn chúng đã quan sát xung quanh nhưng hắn vẫn may mắn không bị phát hiện.
Bên trong căn nhà hoang lúc này đang vang lên cuộc đối thoại:
"Hoắc tổng, bất ngờ chứ? Đang hốt hoảng tìm con gái cưng có phải không? Haha...đừng lo, cô bé đang ở chỗ tôi!"
"Ngay lập tức, kết thúc ngay việc thu mua cổ phiếu của Tần thị, chuyển giao lại tất cả những cổ phiếu mà mày mua được mấy ngày qua sang tên tao ngay bây giờ...nếu một giờ nữa vẫn chưa thấy kết quả như tao nói thì mày cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đó..."
"Yên tâm, bọn tao sẽ chăm sóc con gái mày thật kỹ...thật nhẹ nhàng...haha, cô bé đẹp lắm, aizzz.. chưa gì tao chảy nước miếng luôn này...."
Có lẽ tên chủ mưu đang bận nói chuyện nên không quan sát được có người đã lẻn vào bên trong.
Cố Trách Dương tinh mắt thấy được Hoắc Ngữ Yên đang bị bọn chúng trói ngồi trên chiếc ghế dựa, miệng bị nhét khăn, hai mắt bị che lại.
Cô cố gắng giãy dụa nhưng cũng không có kết quả, chỉ nghe được tiếng la bị ngăn lại, lúc phát ra chỉ là tiếng "ưm a" nhỏ xíu.
Lúc tên chủ mưu kết thúc cuộc gọi thì mới tiến lại chỗ cô gỡ bở khăn bịt mắt, vừa cười nham nhỏ vừa nói:
"Sợ sao cô bé? Thật ra chú cũng không muốn làm vậy với bé cưng đâu. Ai bảo ba của bé cưng lại nham hiểm giành lấy lợi ích của chú chứ? Haha, đừng sợ, ngoan để chú thương bé cưng nhé.."
Sau đó gã liền áp khuôn mặt chắc cũng đã ngoài bốn mươi vào sát hõm cổ của cô mà hít lấy.
"Thơm quá...không biết có ngọt không?"
Nụ cười khả ố của hắn vang lên mà hai tên còn lại cũng hùa theo.
Hoắc Ngữ Yên sợ hãi lắc đầu điên cuồng, mặt cũng đã trắng bệch, nước mắt đã rơi ướt cả khuôn mặt.
"Ưm...ưm"
"Ngoan, trước khi ba bé cưng tới, chúng ta có nên vui vẻ trước không nhỉ? Haha...hai tụi bay, ra ngoài canh chừng trước, để tao chơi xong lát sẽ tới lượt chúng mày...haha..."
Cố Trạch Dương đứng núp ở trong góc khuất nghe những lời dâm tục mà gã nói thì gân xanh bên thái dương nổi lên, hai tay nắm chặt thành đấm.
"Lũ khốn nạn"
Khi hai tên kia vừa đi ra ngoài thì gã chủ mưu cũng bắt đầu thoát đi quần áo của chính mình, dùng ánh mắt đầy ham muốn thèm thuồng tiến về Hoắc Ngữ Yên.
Lúc gã vừa chạm vào người cô thì Cố Trạch Dương thật sự đã không thể nhận nhịn được nữa liền lao tới đá mạnh một cú khiến gã bất ngờ mà gã ngục trên mặt đất.
"A"
"Có người, bọn bay đâu vào đây ngay"
Gã chủ mưu đau đớn chống người ngồi dậy la lớn.
Nghe thấy tiếng động hai gã kia liền tức tốc chạy vào.
Tuy Cố Trạch Dương đã quen với đánh đấm nhưng một chọi ba thật sự không hề dễ dàng.
Hai gã thủ hạ thấy chủ của mình bị đánh thì liền lao tới Cố Trạch Dương ra đòn, những cú đá chân hết lực, những cú đấm thục mạng liên tục mà đánh tới tấp.
Sau cú nhào lộn người kinh điển thì một tên bị vật xuống đất, một tên còn lại nhận cú đá chân vào lồng ngực mà ngã gục về sau, Cố Trạch Dương liền nhanh chóng chạy tới cởi trói cho Hoắc Ngữ Yên.
Vừa cởi trói xong, hắn nắm tay cô chuẩn bị chạy thì gã chủ mưu lúc đó đã hồi phục lại, rút từ bên trong áo khoác bên cạnh ra một khẩu súng ngắn chĩa về phía họ bóp cò.
Do Cố Trạch Dương đang ngược hướng với gã ta nên không để ý tới nhưng Hoắc Ngữ Yên đối mặt với gã nên sợ hãi la lớn:
"Không...Cố Trạch Dương, mau tránh ra..."
"Đùng..."
Hôm đầu tiên là hộp thuốc cao với lời nhắn: cái này cho anh, hôm đó anh bị đánh cũng không nhẹ, cái này thoa lên công dụng rất tốt.
Hôm tiếp theo là chiếc áo sơmi của một nhãn hàng nổi tiếng kèm chú thích: lần đó áo anh bị dao đâm rách, cái này bồi thường cho anh.
Rồi những lần sau có khi là bữa trưa tươm tất được mang tới tận nơi hắn làm, có khi là ly trà giải nhiệt...những việc làm đó của cô làm hắn có chút rung động.
Lâu lắm rồi chưa ai quan tâm hắn như vậy.
Không được...phải dừng lại suy nghĩ này!
Trong bộ phim Ỷ thiên đồ long ký mà hắn đã xem đi xem lại cả chục lần, có một câu nói của mẹ Trương Vô Kỵ mà hắn luôn nhớ mãi, đó là "phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm".
Hoắc Ngữ Yên không những đẹp mà thân phận lại quá cao quý, hắn vĩnh viễn không thể nào với tới được. Không phải là bản thân cũng đã từng trải nghiệm qua một lần rồi sao?
Dứt khoát nhắn tin lại cho Hoắc Ngữ Yên nói cô không cần gửi đồ tới cho hắn nữa, nếu cô muốn cảm ơn thì như vậy đã quá đủ rồi.
Nhưng Hoắc Ngữ Yên vẫn cảm thấy chưa đủ chân thành.
Tuần tới cô phải qua Anh du học, cũng không biết bao lâu mới trở về. Trùng hợp cũng là sinh nhật 18 tuổi của mình nên cô liền đề xuất chỉ cần anh tới dự sinh nhật thì cô sẽ không gửi đồ tới nữa.
Cố Trạch Dương cũng không trả lời lại là có tới hay không? Hắn chỉ tuỳ tiện nhắn lại: nếu không bận sẽ tới.
——//——
Tiệc sinh nhật 18 tuổi của Hoắc Ngữ Yên là một sự kiện lớn trong xã hội thượng lưu.
Hoắc thị là tập đoàn nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế ở thành phố Y nên nếu có thể được mời đến tham gia thì đó chính là vinh dự. Đương nhiên người đủ tư cách được mời tới đều có lai lịch không hề nhỏ.
Hôm nay Hoắc Ngữ Yên mặc một chiếc đầm màu trắng dài phủ qua hơn nửa bắp chân thon mịn, tóc đen mềm mại được thắt bím lại gọn gàng cố định bằng dải lụa màu vàng nhạt, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp tinh sảo nên không cần trang điểm nhiều cũng đã toát lên khí chất mê người, như tiên tử trên trời.
Tuy buổi tiệc còn chưa bắt đầu nhưng các nhân vật nổi tiếng ở thành phố Y đã tập trung gần như đông đủ.
Địa điểm tổ chức là ở bên trong biệt thự Hoắc gia ở ngoại ô núi Dương Minh. Không gian cực kỳ xa hoa tinh tế, ngay cả những tiểu tiết cũng thể hiện rõ địa vị hoàng gia quý tộc.
"Ngữ Yên, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, con còn đi đâu?"
Mẹ của Hoắc Ngữ Yên, Úc Noãn Tâm thấy con gái cầm điện thoại đang chuẩn bị đi ra ngoài thì ngạc nhiên hỏi.
"Mẹ, bạn của con đang đứng đợi bên ngoài, con xuống một lát rồi sẽ vào ngay"
Cố Trạch Dương đứng bên cạnh chiếc xe moto dựng ở một góc khuất trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy như cung điện của Hoắc gia thì có chút mỉa mai.
Ở nơi toàn những người thượng lưu này, sự xuất hiện của hắn trông rất bi thảm, đối lập tới mức như thiên đường và địa ngục.
Nhưng muốn chấm dứt thứ tình cảm đang bắt đầu nhen nhóm trong lòng hắn buộc phải tới đây.
"Tôi đang ở trước cửa nhà cô, ra ngoài một chút được không?"
Tin nhắn của hắn hiện trên màn hình điện thoại của Hoắc Ngữ Yên.
Khóe miệng hơi nhếch lên, một giây kế tiếp, cô liền gửi lại tin nhắn:
"Anh đợi một chút, tôi xuống ngay."
Vừa nhìn thấy Hoắc Ngữ Yên xuất hiện ở cổng chính thì hắn đã ngẩn ngơ tới mất hồn.
Hắn vẫn biết cô rất xinh đẹp nhưng hôm nay thật sự cô còn đẹp tới mức khiến hắn nhìn thấy liền hít thở không thông.
Tim sao lại đập nhanh như vậy?
Hoắc Ngữ Yên phải đứng quan sát một lúc mới thấy chỗ hắn đang đứng, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười. Nhưng khi cô chuẩn bị tiến về phía hắn thì có một chiếc xe ô tô 7 chỗ lao nhanh tới, sau đó có hai gã đàn ông nhảy xuống, một tên lấy khăn che miệng không cho cô la, tên còn lại bế cô lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Sự việc xảy ra quá nhanh gọn khiến hắn không kịp ngăn lại.
Nhanh chóng đội mũ bảo hiểm rồi quay xe rồ máy đuổi theo chiếc xe đó.
Đi theo một lúc lâu thì cuối cùng chiếc xe đó cũng dừng lại ở một căn nhà hoang ở ven ngoại thành.
Vì không muốn bị phát hiện nên hắn đành tắt máy xe rồi bỏ lại ở một góc khuất, sau đó lén đi theo bọn chúng.
Có tổng cộng ba người, hai gã xuống xe bắt cô, còn một gã có lẽ là chủ mưu đang cầm điện thoại gọi cho ai đó.
Lúc tất cả đã vào bên trong căn nhà hoang thì hắn liền lẻn ra phía sau, trời đã nhá nhém tối, mà hôm nay hắn lại mặc một bộ đồ đen nên dù bọn chúng đã quan sát xung quanh nhưng hắn vẫn may mắn không bị phát hiện.
Bên trong căn nhà hoang lúc này đang vang lên cuộc đối thoại:
"Hoắc tổng, bất ngờ chứ? Đang hốt hoảng tìm con gái cưng có phải không? Haha...đừng lo, cô bé đang ở chỗ tôi!"
"Ngay lập tức, kết thúc ngay việc thu mua cổ phiếu của Tần thị, chuyển giao lại tất cả những cổ phiếu mà mày mua được mấy ngày qua sang tên tao ngay bây giờ...nếu một giờ nữa vẫn chưa thấy kết quả như tao nói thì mày cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đó..."
"Yên tâm, bọn tao sẽ chăm sóc con gái mày thật kỹ...thật nhẹ nhàng...haha, cô bé đẹp lắm, aizzz.. chưa gì tao chảy nước miếng luôn này...."
Có lẽ tên chủ mưu đang bận nói chuyện nên không quan sát được có người đã lẻn vào bên trong.
Cố Trách Dương tinh mắt thấy được Hoắc Ngữ Yên đang bị bọn chúng trói ngồi trên chiếc ghế dựa, miệng bị nhét khăn, hai mắt bị che lại.
Cô cố gắng giãy dụa nhưng cũng không có kết quả, chỉ nghe được tiếng la bị ngăn lại, lúc phát ra chỉ là tiếng "ưm a" nhỏ xíu.
Lúc tên chủ mưu kết thúc cuộc gọi thì mới tiến lại chỗ cô gỡ bở khăn bịt mắt, vừa cười nham nhỏ vừa nói:
"Sợ sao cô bé? Thật ra chú cũng không muốn làm vậy với bé cưng đâu. Ai bảo ba của bé cưng lại nham hiểm giành lấy lợi ích của chú chứ? Haha, đừng sợ, ngoan để chú thương bé cưng nhé.."
Sau đó gã liền áp khuôn mặt chắc cũng đã ngoài bốn mươi vào sát hõm cổ của cô mà hít lấy.
"Thơm quá...không biết có ngọt không?"
Nụ cười khả ố của hắn vang lên mà hai tên còn lại cũng hùa theo.
Hoắc Ngữ Yên sợ hãi lắc đầu điên cuồng, mặt cũng đã trắng bệch, nước mắt đã rơi ướt cả khuôn mặt.
"Ưm...ưm"
"Ngoan, trước khi ba bé cưng tới, chúng ta có nên vui vẻ trước không nhỉ? Haha...hai tụi bay, ra ngoài canh chừng trước, để tao chơi xong lát sẽ tới lượt chúng mày...haha..."
Cố Trạch Dương đứng núp ở trong góc khuất nghe những lời dâm tục mà gã nói thì gân xanh bên thái dương nổi lên, hai tay nắm chặt thành đấm.
"Lũ khốn nạn"
Khi hai tên kia vừa đi ra ngoài thì gã chủ mưu cũng bắt đầu thoát đi quần áo của chính mình, dùng ánh mắt đầy ham muốn thèm thuồng tiến về Hoắc Ngữ Yên.
Lúc gã vừa chạm vào người cô thì Cố Trạch Dương thật sự đã không thể nhận nhịn được nữa liền lao tới đá mạnh một cú khiến gã bất ngờ mà gã ngục trên mặt đất.
"A"
"Có người, bọn bay đâu vào đây ngay"
Gã chủ mưu đau đớn chống người ngồi dậy la lớn.
Nghe thấy tiếng động hai gã kia liền tức tốc chạy vào.
Tuy Cố Trạch Dương đã quen với đánh đấm nhưng một chọi ba thật sự không hề dễ dàng.
Hai gã thủ hạ thấy chủ của mình bị đánh thì liền lao tới Cố Trạch Dương ra đòn, những cú đá chân hết lực, những cú đấm thục mạng liên tục mà đánh tới tấp.
Sau cú nhào lộn người kinh điển thì một tên bị vật xuống đất, một tên còn lại nhận cú đá chân vào lồng ngực mà ngã gục về sau, Cố Trạch Dương liền nhanh chóng chạy tới cởi trói cho Hoắc Ngữ Yên.
Vừa cởi trói xong, hắn nắm tay cô chuẩn bị chạy thì gã chủ mưu lúc đó đã hồi phục lại, rút từ bên trong áo khoác bên cạnh ra một khẩu súng ngắn chĩa về phía họ bóp cò.
Do Cố Trạch Dương đang ngược hướng với gã ta nên không để ý tới nhưng Hoắc Ngữ Yên đối mặt với gã nên sợ hãi la lớn:
"Không...Cố Trạch Dương, mau tránh ra..."
"Đùng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.